Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2926: Thật bất ngờ, thật ngạc nhiên

Đạo Tàng Thiên quát lên: “Phá”.

Dứt lời, y chỉ ngón tay về phía trước, một sức mạnh đáng sợ bao phủ lấy ý kiếm của Diệp Quân như muốn nghiền nát nó.

Nhưng ngay sau đó hắn lại ngây người.

Vì ý kiếm của Diệp Quân lại không tổn hại chút nào dưới sức mạnh đáng sợ của y.

Đạo Tàng Thiên ngơ ngác.

Lúc này, dường như cảm nhận được gì đó, y bỗng rợn tóc gáy, một thanh kiếm đã im hơi lặng tiếng di chuyển đến trước mặt hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng đã bị đâm vào giữa chân mày.

Diệp Quân đã sử dụng thuật ẩn thân của Tháp gia để chém ra chiêu kiếm này.

Vào khoảnh khắc kiếm đâm vào giữa chân mày của Đạo Tàng Thiên, y mới phát hiện ra nó, nhưng y vẫn không thể cảm nhận được sự tồn tại của nó.

Thanh kiếm này cứ như là không tồn tại!

Còn “hư ảo” hơn cả thực lực của y!

Vào lúc Huyền Nho cho rằng trận chiến đã kết thúc, trong người Đạo Tàng Thiên bỗng bộc phát ra kim quang đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, tia kim quang đó đã bao trùm khắp đất trời.

“Ong!”

Gần như cùng lúc đó, một tiếng kiếm reo vang vọng trong thiên địa, sau đó, tia kim quang đó bị chiêu kiếm làm nứt ra, chỉ trong nháy mắt, kim quang vạn trượng thoáng chốc vỡ tan.

Nhưng lúc này, Đạo Tàng Thiên đã lùi lại cả vạn trượng, y đứng trên không trung, trên người tản ra kim quang chói mắt, khí thế vô cùng hung hãn, nhưng sắc mặt lại rất khó coi.

Y thật sự không ngờ thanh kiếm của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế.

Hơn nữa chiến đấu đến tận bây giờ, y vẫn chưa biết cảnh giới của Diệp Quân!

Diệp Quân thản nhiên nhìn Đạo Tàng Thiên: “Đây là cảnh giới Phá Hư đó ư? Đúng là thất vọng”.

Huyền Nho nhìn thoáng qua Diệp Quân, sắc hơi mất tự nhiên, vì gã cũng là cảnh giới Phá Hư… Đương nhiên gã biết Diệp Quân không phải đang nhằm vào mình, gã chỉ thấy hơi cảm thán thôi.

Vốn cứ tưởng bản thân và Diệp Quân không chênh lệch nhiều, nhưng bây giờ nhìn lại, thực lực của Diệp huynh này đã vượt xa gã.

Không đúng, gã và Diệp Quân hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nghe thấy lời Diệp Quân nói, Đạo Tàng Thiên cũng không giận mà còn cười: “Đúng là thú vị…”

Diệp Quân giơ tay chém một kiếm.

Kiếm quang loé lên.

Ầm!

Đạo Tàng Thiên bị đánh bay xa vạn trượng, y vừa dừng lại, mười mấy tia ý kiếm đã chém tới từ trong thiên địa với tốc độ rất nhanh, hơn nữa còn không có tiếng động, thần thức hoàn toàn không thể cảm nhận được.

Đạo Tàng Thiên dừng lại, híp mắt, quyết định không nương tay nữa, y siết chặt hai tay, một cuộn tranh bay ra từ trong cơ thể hắn, bức tranh cuộn lên, thu toàn bộ ý kiếm của Diệp Quân vào bên trong, sau đó nghiền nát!

Lúc này, ý kiếm của Diệp Quân vỡ nát!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Giọng nói nặng nề của Huyền Nho bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp huynh, thứ này là thần vật tối cao của dòng họ Đạo Thương, Đạo Thương Đồ, nghe nói bức tranh này là do kỳ nhân kia vẽ, có thể thu cả vũ trụ vào trong Hư Gian Giới… Hư Gian Giới này là thời không đặc biệt do kỳ nhân kia nghiên cứu chế tạo ra, bên trong vô cùng kỳ quái, huynh phải cẩn thận đấy”.

Đạo Thương Đồ!

Diệp Quân nhìn về phía bức tranh lơ lửng trước mặt Đạo Tàng Thiên, bức tranh không lớn lắm, kích thước bình thường, bên ngoài tranh có một vài hoa văn cổ xưa như nếp nhăn, bức tranh đang cuộn lại, không thể nhìn ra được là vẽ cái gì.

Sau khi sử dụng thứ này, khí thế trên người Đạo Tàng Thiên nhất thời trở nên khác biệt.

Nhưng sắc mặt y vẫn khó coi như tước, vì y vốn định giết chết Diệp Quân trong vòng ba chiêu.

Y có tư cách tự tin như thế, vì y là Thiếu chủ của dòng họ Đạo Thương, từ nhỏ đã được chú trọng bồi dưỡng, những người ở nền văn minh cấp thấp làm sao có thể nhận được tài nguyên như thế?

Nhưng y không ngờ thực lực của Diệp Quân lại đáng sợ đến thế!

Hơn nữa còn không để lộ cảnh giới!

Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói thêm gì nữa, y đọc thầm thần chú, bức tranh trước mặt bỗng rung động, sau đó bức tranh bay lên trời, mở rộng ra, trong một khoảng thời gian ngắn, đất trời trở nên mờ tối.

Thời không nơi Diệp Quân đứng bỗng chốc tối đi, không chỉ thế mà bản thân Diệp Quân cũng trở nên hư ảo.

Bản thể của hắn đã tiến vào một thời không khác!

Lúc này xung quanh Diệp Quân trở nên tối tăm, trên trời có hơi thở tài ác lơ lửng.

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn một vòng xung quanh, cuối tầm mắt là xích sắt chằng chịt, mỗi sợi dây xích đều trói một người, có yêu tinh, cũng có một vài sinh linh kỳ quái.

Tận mấy chục nghìn!

Không một ai ngoại lệ, trên người bọn họ đều tản ra hơi thở tà ác.

Diệp Quân nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Đây là một nhà giam à?”

“Đúng thế!”

Lúc này, giọng nói của Đạo Tàng Thiên vang vọng khắp xung quanh: “Diệp Quân, đây là nhà giam do sư tổ thiết lập, nơi này nhốt những kẻ xấu ngài ấy thu phục từ những nền vũ trụ văn minh khác nhau… Thấp nhất cũng là cảnh giới Phá Hư, bất ngờ không, ngạc nhiên không? Ha ha…”

Kẻ xấu!

Diệp Quân chớp mắt: “Thật bất ngờ, thật ngạc nhiên…”
Chương 2927: Cười chết ta!

Nhà tù!

Không thể không nói, Diệp Quân có chút kinh hãi, không chỉ là kinh hãi bởi bức tranh này là nhà tù, điều càng kinh hãi chính là thực lực của những cường giả ở bên trong nhà tù này.

Quả thực quá kinh khủng!

Mấy chục ngàn cường giả, cấp bậc thấp nhất cũng cảnh giới Lâm Hư!

Đây là khái niệm gì vậy?

Hắn nghĩ tới khá nhiều: Thứ nhất, thực lực của vị kỳ nhân kia chắc chắn là cực kì khủng bố; thứ hai, Đạo Tàng Thiên đã nói rằng những người này đều bị vị kỳ nhân đó bắt tới từ các nền văn minh vũ trụ khác về... Mà nền văn minh vi mô ở dưới chắc chắn không thể xuất hiện sự tồn tại của những cường giả với cấp bậc như thế này, nói cách khác, rất có khả năng còn có văn minh vũ trụ yếu hơn một chút hoặc không kém gì nền văn minh Vũ Trụ Chủ, chỉ là phần lớn người ở thế giới này đều không biết.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, đây không phải là điều mà hắn nên quan tâm, hắn nhìn khắp bốn phía, giờ phút này, vô số thần thức đã tập trung vào hắn.

Hơi thở cực kì mạnh mẽ!

Mỗi một hơi thở đều mạnh hơn tên Đạo Tàng Thiên kia!

Hiển nhiên, những người này đều không phải người tốt lành gì.

Đúng lúc này, những sợi dây xích sắt trói chặt bọn họ đột nhiên trở nên mờ ảo.

Khôi phục tự do!

Sắc mặt của mọi người đều cực kì hung ác, bọn họ muốn ra tay nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên trong: “Các ngươi là con chó của người ta sao? Người ta bảo các ngươi giết thì các ngươi giết?”

Giọng nói này vừa vang lên, những người xung quanh lập tức lui ra phía sau, rất kiêng dè.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, phía góc phải bên ngoài ngàn trượng một người đàn ông ngồi ở đó, người đàn ông mặc một bộ trường bào đỏ thẫm, mái tóc dài thả ở phía sau lưng, thoạt nhìn, chỉ có hai chữ: Tà, cuồng.

Tất cả mọi người ở bốn phía hiển nhiên đều rất sợ hãi người đàn ông này, bởi vì giờ phút này tất cả đều đứng im, không dám phát ra một chút động tĩnh nào.

Giọng nói của Đạo Tàng Thiên đột nhiên vang lên từ bên trong thiên địa: “Nếu các ngươi không giết hắn ta, ta sẽ khiến cho các ngươi phải chịu đựng sự đau đớn của “nuốt hồn” kia”.

Sự đau đớn của nuốt hồn!

Nghe thấy lời Đạo Tàng Thiên nói, sắc mặt của mọi người trong đó đều biến đổi, trong mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Mà vẻ mặt của người đàn ông mặc áo đỏ kia lại rất bình tĩnh, y nhìn Diệp Quân: “Có thể đi ra ngoài?”

Diệp Quân gật đầu.

Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Điều kiện!”

Diệp Quân nói: “Giúp ta đánh một trận”.

Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Được!”

Diệp Quân nở nụ cười.

Người đàn ông mặc áo đỏ nói: “Có cần thề không?”

Diệp Quân nói: “Không cần, ta tin tưởng ngươi”.

Người đàn ông mặc áo đỏ nở nụ cười.

Diệp Quân đột nhiên xoay người, y mở lòng bàn mình ra, trong phút chốc, một tia kiếm ý trật tự phóng lên cao, kiếm khí cường đại xé rách tất cả!

Nhưng sau khi luồng kiếm khí kia lao vèo đi ngàn trượng, nó lại bắt đầu trở nên hư ảo, sau đó biến mất.

“Cười chết ta rồi!”

Giọng nói của Đạo Tàng Thiên đột nhiên vang lên: “Thời không ở đây là do sư tổ tự tay bố trí, đừng nói là ngươi, kể cả là người đã bước ra thế giới bên ngoài nửa bước cũng không thể phá được, ngươi vây mà lại muốn phá giải nó, thật sự là buồn cười...”

Diệp Quân không nói gì, hắn mở lòng bàn tay mình ra, lại có một thanh kiếm phóng lên trời.

Mà lần này, là kiếm Thanh Huyên!

Khi thanh kiếm này phóng lên cao, người đàn ông mặc áo đỏ đang đứng phía xa xa kia đứng phắt dậy, y nhìn chằm chằm vào thanh kiếm Thanh Huyên kia, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn và kích động, hai tay y nắm chặt, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy.

Bùm!

Nghe tiếng thanh kiếm Thanh Huyên vang vọng lại, thời không mà luồng sáng của thanh kiếm kia đi qua vậy mà lại bắt đầu bị xé rách từng chút một...

Thời không bị xé rách ra!

“Làm sao có thể!”

Đạo Tàng Thiên đột nhiên thất thanh.

Đúng lúc này, trong thiên địa đột nhiên xuất hiện một sức mạnh pháp tắc thần bí, sức mạnh pháp tắc này chính là “cai ngục” trấn thủ ở đây, nó lơ lửng ở phía trên thanh kiếm Thanh Huyên, từng đạo lực phong ấn thần bí nương theo một sợi xích sắt quét xuống, muốn vây thanh kiếm Thanh Huyên lại!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những mặt của cường giả bị nhốt trong tù đều biến sắc.

Thật ra, Đạo Tàng Thiên chỉ có thể phát động được “Đạo Thương Đồ” này nhưng y cũng không thể sử dụng được “Đạo Thương Đoàn”, thứ thật sự có thể khống chế được “Đạo Thương Đồ” là pháp tắc thần bí này, mà đạo sức mạnh pháp tắc này chính là thứ mà vị kỳ nhân kia để lại, những lúc bình thường, đạo sức mạnh pháp tắc lực này đều trong trạng thái ngủ say, trừ phi gặp phải sự uy hiếp mới xuất hiện, mà sau khi nó xuất hiện, nó có thể dùng sức mạnh pháp tắc vô thượng giam cầm bất cứ kẻ nào ở trong tấm bản đồ này, không chỉ có ở trong bản đồ. Ngoài bản đồ, nó cũng có thể cưỡng chế vào trong!

Trong phần đông những người ở đây đều là bị đạo sức mạnh pháp tắc này giam cầm!

Hôm nay lần nữa nhìn thấy sức mạnh pháp tắc này, bọn họ vẫn sợ hãi.

Hai mắt của người đàn ông mặc áo đỏ cũng híp lại.

“Ha ha!”

Mà tên Đạo Tàng Thiên kia thì điên cuồng cười phá lên: “Ngươi thật sự đúng là có chết cũng đáng, ha ha!”

Y vốn chỉ là muốn lợi dụng những tên phạm nhân trong này để đối phó với Diệp Quân, bởi vì y không có cách nào sử dụng được sức mạnh pháp tắc kia, nhưng y thật không ngờ, Diệp Quân vây mà chủ động dây vào sức mạnh pháp tắc đang trong trạng thái ngủ say kia!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, sức mạnh pháp tắc kia điều khiển sợi xích sắt trực tiếp trói ở phía trên thân kiếm Thanh Huyên, nhưng một giây sau, kiếm Thanh Huyên lại rung lên kịch liệt.

Ầm ầm!

Sợi xích sắt kia ầm ầm vỡ nát, thanh kiếm phóng lên cao, chỉ là trong nháy mắt, thời không đặc thù ở đây trực tiếp bị xé ra một lỗ hổng cực lớn.

“Phá rồi!”

Trong đây, không biết tên tù nhân nào đột nhiên rống lên.

Ngay sau đó, xích sắt trên người tất cả phạm nhân ầm ầm vỡ nát.

Diệp Quân không chỉ phá sợi xích sắt, mà còn có đạo sức mạnh pháp tắc kia.

“Làm sao có thể!”

Trong bóng tối, Đạo Tàng Thiên thất thanh kinh hãi nói.

“Đi thôi! Ha ha!”

Người đàn ông mặc áo đỏ cười to một tiếng, một giây sau, y trực tiếp đồng loạt phóng lên cao cùng với mọi người.
Chương 2928: Ức hiếp chúng ta vì cho rằng chúng không có ai sao?

Rất nhanh, vô số cường giả từ trong “Đạo Thương Đồ” vọt ra.

Diệp Quân cũng theo đó ra ngoài, hắn nhìn về phía xa xa, ngoài ngàn trượng, sắc mặt của tên Đạo Tàng Thiên kia cực kì khó coi, y đang nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên của hắn.

“Cuối cùng được ra được rồi!”

Đột nhiên một giọng nói từ bên phải Diệp Quân truyền đến.

Diệp Quân quay đầu, người nói chuyện chính là nguời đàn ông áo đỏ kia, mà ở phía sau người đàn ông áo đỏ còn có mấy vạn cường giả cấp cao đi theo, giờ phút này trên khuôn mặt của những cường giả này đang lộ rõ vẻ hưng phấn.

Bọn họ đã không nhớ rõ mình đã bị giam cầm bao nhiêu năm rồi!

Không ngờ một ngày nào đó lại có thể thoát ra được... Điều bất ngờ này đến đúng thật là quá đột ngột.

Người đàn ông áo đỏ hình như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cũng đang nhìn người đàn ông áo đỏ, nếu như đối phương không thực hiện lời hứa, vậy thì... Xuống địa ngục đi!

Người đàn ông áo đỏ nở nụ cười: “Đừng có ý định giết hại ta, Tập Tiêu ta chưa bao giờ nuốt lời, ta đã nói giúp ngươi đánh trận chiến này thì sẽ giúp ngươi đánh trận chiến này!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn về phía những cường giả sau lưng Tập Tiêu, những cường giả kia cùng nhau tỏ vẻ nguyện ý ở lại.

Diệp Quân biết, những cường giả này không phải là đang nể mặt mình mà đang nể mặt tên Tập Tiêu này, phải nói là sợ tên Tập Tiêu này.

Huyền Nho nhìn thấy những cường giả cao cấp này đột nhiên xuất hiện trong đây, cảm thấy cực kì ngạc nhiên, những tên này xuất hiện từ nơi nào vậy?

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Đạo Tàng Thiên: “Trận chiến của chúng ta còn chưa kết thúc”.

Trong lúc nói chuyện, một thanh kiếm lao về phía Đạo Tàng Thiên.

Sắc mặt của Đạo Tàng Thiên đại biến, thanh kiếm này của Diệp Quân đúng thật là quá quỷ dị, vô thanh vô tức, khó lòng phòng bị.

Hai tay y nắm chặt lại, một chiếc giáp bằng vàng đột nhiên xuất hiện ở trên người y.

Leng keng!

Chiếc giáp vàng kia cứng rắn chặn kiếm ý của Diệp Quân lại, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong thanh kiếm cũng nhanh chóng đánh bật y bay ra ngoài.

Mà trong quá trình y bay ra ngoài, lại có một thanh kiếm lẳng lặng bay tới.

Đồng tử của Đạo Tàng Thiên chợt co lại, y đột nhiên rống giận, đánh hai quyền ra, từng luồng ánh sáng màu vàng sậm đột nhiên bay từ trong cơ thể y ra, trong nháy mắt bao phủ thanh kiếm ý của Diệp Quân.

Xa xa, Diệp Quân nhíu mày, bởi vì hắn phát hiện, hắn không cảm nhận được mấy thanh kiếm ý kia nữa.

Đúng lúc này, một trụ sét đột nhiên quét qua phía bên trong, bay thẳng đến chỗ hắn

Nét mặt của Diệp Quân cực kì bình tĩnh, vừa mới suy nghĩ một thanh ý kiếm trật tự bay ra.

Ầm ầm!

Trụ sét màu vàng sậm kia ầm ầm vỡ nát, hóa thành vô số mảnh vỡ năng lượng bắn ra khắp nơi, một bóng hình liên tục lui từ trong trụ sét màu vàng sậm vỡ nát.

Đó chính là tên Đạo Tàng Thiên kia!

Đạo Tàng Thiên lui khoảng mấy vạn trượng mới dừng lại, mà khi y vừa dừng lại, chiếc giáp vàng mặc trên người y đột nhiên vỡ nát rơi lả tả.

Không chỉ có như thế, cơ thể y cũng đã xuất hiện những vết nứt, máu tươi chảy từ trong cơ thể ra.

Diệp Quân thấy thế, khẽ lắc đầu: “Vốn định nghiêm túc đánh một trận vui quên lối về, lại không ngờ rằng ngươi lại yếu như vậy..”.

“Diệp Quân!”

Đạo Tàng Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang muốn nói gì đó, nhưng có một thanh kiếm đã bay tới trước mặt y, trong mắt Đạo Tàng Thiên hiện lên một ánh nhìn dữ tợn, y đột nhiên chỉ vào chỗ giữa lông mày của mình.

Đùng!

Đột nhiên cơ thể y bay thẳng ra xa mấy vạn trượng.

“Thuật thần thông Đạo Thương!”

Huyền Nho ở bên cạnh giật mình.

Thuật thần thông Đạo Thương này chính là thuật thần thông mạnh nhất của họ Đạo Thương, sau khi thi triển, thể xác hóa thành “thần thể Đạo Thương”, tu vi tăng lên gấp mười lần!

Đương nhiên, cũng có di chứng, một khi khôi phục trạng thái bình thường thì sẽ rơi vào một khoảng thời gian suy nhược cực kì kinh khủng, trong khoảng thời gian này, y sẽ yếu như là những người bình thường.

Bởi vậy, trừ phi đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, nếu không, đệ tử của họ Đạo Thương thường sẽ không dùng đến cấm thuật thuật thần thông này.

Sau khi Đạo Tàng Thiên thân hóa thành “Thần thể Đạo Thương”, tay phải y nắm chặt lại, sau đó trực tiếp đánh một quyền mạnh mẽ về phía khu vực thời không của Diệp Quân.

Khi một quyền này rơi xuống, hình như có một mảnh vũ trụ bị sụp đổ, tất cả mọi người trong đây cảm nhận được một áp lực cực kỳ đáng sợ.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn nắm đấm kia rơi xuống, hắn bước về phía trước một bước, dưới chân có kiếm quang lướt lên.

Xì!

Kiếm quang chợt lóe lên, phóng lên trên trời.

Kiếm quang của Diệp Quân ở trước nắm đấm che khuất bầu trời này có vẻ như cực kì nhỏ bé, giống như hạt cát ở trong biển lớn.

Thế nhưng, trong khoảnh khắc mà hai người giáp lá cà kia, thanh kiếm kia lại mạnh mẽ xuyên thủng nắm đấm to lớn đó, kiếm quang tiến quân thần tốc, đâm thẳng vào phần giữa mi tâm của Đạo Tàng Thiên!

Đùng!

“Pháp Thể Đạo Thương” kia của Đạo Tàng Thiên trực tiếp bị nghiền nát!

Mà đúng lúc này, lại có một thanh kiếm từ trong đó chợt lóe lên, bay thẳng đến chỗ Đạo Tàng Thiên.

Nhưng đúng lúc nó đang sắp tới gần Đạo Tàng Thiên, một ngón tay đột nhiên xuất hiện từ trong thời không của Đạo Tàng Thiên, sau đó nắm lấy thanh kiếm ý kia, một giây sau --

Bùm!

Kiếm ý trong nháy mắt bị vỡ nát.

Sau đó, ngón tay kia chỉ một nhẹ về phía khu vực thời không của Diệp Quân.

Bùm!

Kiếm thế do Diệp Quân đặt ra trong nháy mắt vỡ nát, liên tục lui ra.

Đây đã không phải là cường giả cảnh giới Lâm Hư, mà là người Phá Hư!

Đạo Tiêu!

Đạo Tiêu đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Đạo Tàng Thiên, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang ở phía xa xa: “Có phải ngươi tự cho rằng mình đánh rất giỏi?”

Dứt lời, ông ta vươn tay phải ra đè nhẹ Diệp Quân một cái, một cỗ sức mạnh thần bí đột nhiên tụ từ trong không gian thiên địa ra, hung hăng nghiền ép về phía Diệp Quân.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói chậm rãi truyền đến: “Ỷ lớn hiếp nhỏ? Ức hiếp chúng ta không có ai sao?”
Chương 2929: Cự Nhân Qua Nhung

Theo một loạt âm thanh được phát ra, một tia sáng âm u đột nhiên lóe lên, cỗ sức mạnh kia của Đạo Tiêu bị ép lui lại trong nháy mắt.

Đạo Tiêu nhíu mày, ông ta chậm rãi xoay người nhìn về phía xa xa, nơi đó, có một người phụ nữ đang từ từ đi tới.

Người đang đi tới, chính là Toại Cổ Kim.

Hôm nay Toại Cổ Kim mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, thanh lịch nhã nhặn, giống như một bông súng xanh.

Cô ta từ từ đi tới từ đằng xa, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Diệp Quân cũng đang nhìn cô ta.

Bốn mắt nhìn nhau.

Diệp Quân đột nhiên nở nụ cười: “Đã lâu không gặp”.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Hình như cũng không lâu lắm đâu”.

Diệp Quân cười ha ha.

“Thánh Cổ Kim! “

Đúng lúc này, Đạo Tiêu đang ở phía đằng xa đột nhiên nói: “Quả nhiên ngươi cùng một giuộc với hắn ta”.

Toại Cổ Kim xoay người nhìn về phía Đạo Tiêu: “Là chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ngươi đứng không”.

Đạo Tiêu nhìn chằm chằm Thánh Cổ Kim, trong ánh mắt lộ ra sát ý lạnh như băng.

Đúng là chủ nhân bút Đại Đạo nói cho ông ta biết.

Thật ra, ngay từ đầu bọn họ cũng không biết ý đồ thật sự của Toại Cổ Kim, cũng thật sự cho rằng Toại Cổ Kim cũng muốn nhằm vào Diệp Quân, bởi vì bọn họ thật sự không tin loại nhân vật như Toại Cổ Kim thật sự sẽ lựa chọn người thuộc nền văn minh bên dưới.

Toại Cổ Kim quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Trong điện có một quyển “Kinh Phá Bích”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía tòa đại điện kia, lúc trước khi hắn chiến đầu với Đạo Tàng Thiên ở đây do sức mạnh của hai người rất lớn, nhưng cũng không thể phá hư được kiến trúc và thời không ở nơi này.

Nơi này có sức mạnh đặc biệt đang bảo vệ nó!

Diệp Quân đi về phía đại điện, nhưng lại bị Toại Cổ Kim ngăn lại.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Làm sao đột nhiên biến thành đồ ngốc rồi? Nếu dễ dàng đi vào như vậy thì sao lại đến lượt ngươi vào trước cơ chứ?”

Diệp Quân nhìn về phía tòa đại điện kia, im lặng, thời không ở nơi đó quả thật có chút quỷ dị, hơn nữa, ở bên trong tòa đại điện còn có một loại sức mạnh thần bí như có như không.

“Thánh Cổ Kim!”

Đúng lúc này, lại có một giọng nói đột nhiên truyền từ phía xa.

Diệp Quân và Toại Cổ Kim ngẩng đầu nhìn lại, phía xa xa, có hai người đàn ông trung niên đang từ từ lại gần.

Chính là đế vương Phạn Thiên và quốc sư của nước Phạn Thiên.

Phạn Thiên nhìn Toại Cổ Kim, cười nói: “Ta cũng rất bất ngờ, ngươi lại thật sự chọn một người đàn ông như vậy, hơn nữa lại còn mang thai”.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Phạn Thiên, ngươi thật sự tin tưởng chủ nhân bút Đại Đạo?”

Phạn Thiên mỉm cười nói: “Ta biết chủ nhân bút Đại Đạo muốn lợi dụng chúng ta, chắc chắn ngươi rất tò mò, tại sao ta biết ông ta đang lợi dụng chúng ta, lại còn muốn lựa chọn đi theo ông ta, đúng không?”

Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào Phạn Thiên, không nói gì.

Phạn Thiên nở nụ cười: “Xem ra, sư phụ ngươi không hề nói cho ngươi biết sự thật”.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Những điều này đều không trọng yếu, bao gồm cả “Kinh Phá Bích” cũng không còn quan trọng nữa”.

Phạn Thiên gật đầu, “Đúng vậy”.

Hôm nay, bọn họ đều có mục đích riêng.

Hơn nữa, mỗi người đều cho rằng mình là quân át chủ bài vô địch.

Phạn Thiên quay đầu nhìn về phía đám người Tập Tiêu đứng cách Diệp Quân không xa: “Các vị hôm nay đã thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng, tại sao lại không rời đi?”

Tập Tiêu không sợ ông ta chút nào: “Đã đồng ý với người ta, sẽ giúp đánh một trận”.

Ở phía sau lưng y, mọi người cũng đang nở nụ cười: “Đánh một trận!”

Bọn họ người đông thế mạnh, đương nhiên là không sợ đám người Phạn Thiên đó.

Phạn Thiên nhẹ gật đầu: “Nếu các ngươi đã muốn đánh một trận, vậy thì chúng ta đánh một trận đi”.

Sau khi dứt lời, một loạt tiếng nổ đột nhiên truyền từ nơi cùng trời cuối đất đến, ngay sau đó, một loạt tia sét kéo đến, tốc độ cực kì nhanh, trong nháy mắt cũng đã xuất hiện tại nơi đây, đi theo loạt tia sét này tời đây, có một đạo khí tức uy áp đáng sợ đột nhiên bao phủ nơi này lại.

Trong ánh sáng tia lửa điện, là một người khổng lồ với thân hình cao lớn, hình thể của ông ta như một ngọn núi nhỏ, cầm trong tay một thanh cự kiếm, cảm giác cực kì áp bức.

Điều khiến Diệp Quân bất ngờ chính là, người khổng lồ này lại là Kẻ phá hư!

Mà đằng sau người khổng lồ này, từng đạo khí tức đột nhiên tiến đến cuồn cuộn như thủy triều.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy phía chân trời, mấy ngàn tên khổng lồ chạy nhanh đến, bọn họ tuy rằng không lớn bằng tên khổng lồ cầm đầu này, nhưng vẫn sừng sững như núi, từng đạo khí thế như dời núi lấp biển theo bước chân bọn họ đồng loạt phóng tới.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Cự Nhân Qua Nhung!”

Một chủng tộc mạnh mẽ!

Hắn đã xem tất cả tư liệu lịch sử trong nước Phạn Thiên, bởi vậy, cũng có chút hiểu biết về chủng tộc này, chủng tộc này có lịch sử lâu đời, đã xuất hiện từ rất sớm, còn xuất hiện sớm hơn vị kỳ nhân kia, có thể nói, bọn họ chính là một trong những cư dân bản địa của Vũ Trụ Chủ.

Khi hắn xem cuốn sách lịch sử cổ, trong cuốn sách lịch sử cổ đó có nói, Cự Nhân Qua Nhung này đã sớm bị tuyệt chủng......

Xem ra, không thể tin vào sử sách được!

Cái thứ đồ đó chỉ là do những người đi trước bịa ra để lừa những tên ngốc mà thôi!

Khi nhìn thấy Cự Nhân Qua Nhung, đôi lông mảy của những tên phạm nhân đã thoát khỏi Đạo Thương Đồ nhíu chặt lại.

Bọn họ vốn dĩ cho rằng sau khi vị kỳ nhân kia biến mất, bây giờ bọn họ đã thoát ra, vậy thì chắc chắn có thể càn quét tất cả mọi thứ, nhưng xem ra bây giờ bọn họ có đánh giá hơi thấp thực lực của thế lực bên ngoài rồi.

Đặc biệt là người cầm đầu Phạn Thiên và quốc sư còn có tên Đạo Tiêu kia, thực lực của bọn họ đúng là sâu không lường được.

Mà bây giờ lại có một đám cường giả như vậy!

Không ít tù nhân bốn mắt nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ gì.
Chương 2930: Lấy cái chết để báo đáp!

Đạo Tiêu đột nhiên cười nói: “Đánh nhau? Được thôi!”

Sau khi dứt lời, đường chân trời phía sau y đột nhiên cũng phóng vô số đạo khí tức khủng bố tới.

Mọi người ngẩng đầu nhìn qua đó, chỉ thấy từ đường tận cùng chân trời, mấy ngàn bóng dáng lướt nhanh đến, tốc độ cực kì nhanh, chỉ tích tắc, bọn họ đã xuất hiện ở nơi đây.

Ngoại hình của những cường giả đấy rất quỷ dị, bọn họ giống như một cái bóng, không thể nào nhìn rõ được diện mạo thật sự, trôi lềnh bềnh ở nơi đó, như có như không.

Tộc Ám Linh!

Diệp Quân nhíu mày, lại là một chủng tộc trong truyền thuyết, giống như tộc Cự Nhân Qua Nhung, đây là một trong những chủng tộc cổ xưa nhất trong vũ trụ chủ này, được xưng là Viễn Cổ Thập Tộc.

Thời kỳ đó Vũ Trụ Chủ vẫn rất hỗn loạn, tram tộc mọc lên như nấm sau mưa, thế lực rắc rối phức tạp, mà sau này theo dòng sự kiện sau khi vị kỳ nhân kia xuất hiện, những thế lực của Chủ Vũ Trụ kia bắt đầu bị xử lí, rất nhiều chủng tộc đã quy thuận thần phục.

Nhưng mà, theo sự biến mất của vị kỳ nhân kia, những chủng tộc kia lại xuất hiện nội chiến, về sau nữa, rất nhiều chủng tộc đã không còn hiện diện, đặc biệt là viễn cổ thập tộc, hoàn toàn không còn trong tầm mắt của mọi người nữa.

Xem ra bây giờ có rất nhiều chủng tộc cường đại vẫn chưa thật sự biến mất, cũng không biết Phạn Thiên Quốc và họ Đạo Thương nhất đã mời được bao nhiêu tộc!

Hư ảnh cầm đầu tộc Ám Linh kia nắm một thanh lưỡi hái trong tay, nó có màu đỏ như máu, ánh mắt nhìn thẳng trực tiếp vào đám tù nhân kia, khi bị nhìn chằm chằm thì đám tù nhân kia đột nhiên cảm nhận được một sự lạnh lẽo đến thấu xương, như thể linh hồn đã bị cướp đi vậy.

Phạn Thiên nhìn chằm chằm vào đám người Tập Tiêu: “Nếu như các ngươi muốn đánh nhau, chúng ta lúc nào cũng có thể tiếp chiêu”.

“Chúng ta không đánh!”

Đúng lúc này, sau lưng Tập Tiêu, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Sau khi giọng nói này vang lên, càng ngày càng nhiều người biểu lộ sự đồng tình là không đánh nữa.

Bọn họ vất vả lắm mới thoát ra được, nếu như đối thủ yếu, vậy thuận nước giong thuyền, ngươi tốt ta tốt mọi người cùng tốt, nhưng bây giờ đối thủ mạnh như vậy, nếu như ở lại chỗ này, vậy không phải là phải liều cái mạng mình sao!

Liều mạng!

Không đáng!

Rất nhanh, mọi người đã trực tiếp xoay người rời đi, chỉ là trong nháy mắt, mấy vạn tên cường giả cấp cao cũng chỉ còn hai người ở lại.

Một người là Tập Tiêu, còn có một người đàn ông mặc cẩm bào, người này nhìn đám người Diệp Quân, lại nhìn đám người Phạn Thiên kia, con ngươi xoay tròn, không biết đang nghĩ cái gì.

Phạn Thiên khẽ cười nói: “Tù nhân chính là tù nhân, một đám người hám lợi”.

Diệp Quân nhìn những người đã rời đi kia mà không nói gì, cũng không hề bất ngờ, hắn nhìn về phía Tập Tiêu và người đàn ông cẩm bào kia.

Ánh mắt của Phạn Thiên giờ phút này cũng rơi vào trên người Tập Tiêu: “Ngươi không đi?”

“Đi?”

Tập Tiêu vẫn luôn im lặng đột nhiên nở nụ cười: “Lão già chết tiệt, chỉ gọi thêm vài người ra mà muốn doạ ta phải rút lui? Ngươi đang nói chuyện cười sao?”

Dứt lời, ông ta đột nhiên vung lên một quyền về phía tộc Cự Nhân Qua Nhung kia.

Tên khổng lồ Qua Nhung cầm đầu đột nhiên hai tay cầm cự kiếm mãnh liệt chém về phía trước, hai sức mạnh đáng sợ đột nhiên oanh kích vào nhau.

Đùng đoàng!

Tên khổng lồ Qua Nhung cầm đầu liên tục lui ra ngàn trượng, mà đám Cự Nhân Qua Nhung ở phía sau lại trực tiếp thối lui gần vạn trượng!

Chỉ với sức mạnh của một quyền thôi đã khủng bố như vậy!

Giờ phút này, mọi người có mặt ở đây đều là hơi kinh ngạc.

Diệp Quân cũng rất kinh ngạc, thực lực của Tập Tiêu có hơi vượt ngoài dự đoán của hắn, đây không phải cường giả có cảnh giới Phá Hư bình thường! Khó trách những người đó sợ y như thế!

Tập Tiêu vung vung nắm đấm, y nhàn nhạt nhìn về phía tộc Cự Nhân Qua Nhung kia, sau đó nhìn xuống Phạn Thiên, khinh thường nói: “Chỉ thế thôi?”

Phạn Thiên nhìn chằm chằm vào Tập Tiêu: “Ngươi xác định mình muốn xen vào chuyện này?”

Tập Tiêu nhìn thẳng vào Phạn Thiên: “Ta mặc kệ giữa các ngươi đang xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết là, ta có thể ra ngoài được là nhờ hắn, ta cũng đã đồng ý giúp hắn đánh trận này, cho nên trận đánh ngày hôm nay ta nhất định phải tham gia”.

Dứt lời, chân phải ông ta giậm mạnh một cái, trực tiếp hóa thành một trụ sấm mạnh mẽ đánh về phía Phạn Thiên!

Tập Tiêu hắn muốn đánh, thì phải đánh tên mạnh nhất!

Nhưng mà, Phạn Thiên cũng không hề ra tay, tên quốc sư kia bước ra một bước đứng chắn ở phía trước, vừa đặt chân xuống, phù văn màu vàng đột nhiên xuất hiện từ trong không gian, trong nháy mắt đã bao phủ, trói chặt cả người Tập Tiêu, nhưng một đạo quyền ý đột nhiên phóng lên trời, trực tiếp làm bể mảnh phù văn kia, ngay sau đó có một hình bóng đã phóng tới trước mặt tên quốc sư kia, mạnh mẽ tung ra một quyền về phía ông ta.

Một quyền này vừa tung ra, một đạo quyền ý đột nhiên bao phủ toàn bộ khu vực này, uy áp rung trời chuyển đất của quyền đạo kéo từ không gian thiên địa tới dày đặc, cả đám người của tộc Cự Nhân Qua Nhung và tộc Ám Linh tộc đương nhiên không thể chịu đựng được cỗ uy áp này, sắc mặt ai cũng trở nên tái nhợt.

Cảm nhận được quyền ý khủng bố của Tập Tiêu, Diệp Quân cũng có chút khiếp sợ: “Quyền ý thực chất!”

Phía xa xa, khi tên quốc sư nhìn thấy một quyền này của Tập Tiêu thì cũng có chút kinh ngạc, ông ta cũng không dám khinh thường, mở lòng bàn tay ra, một tia kim quang đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng xuống trước mặt ông ta, mà lúc này, một quyền của Tập Tiêu đánh tới, đạo kim quang kia vỡ nát!

Hai người đồng thời thối lui liên tục!

Vô số quyền ý và kim quang điên cuồng bắn ra khắp bốn phía......

Diệp Quân đang xem cuộc chiến dường như nghĩ đến điều gì đó, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông cẩm bào và Tập Tiêu ở lại cách đó không xa: “Tại sao ngươi cũng ở lại?”

Nghe thấy lời mà Diệp Quân nói, người đàn ông cẩm bào nghiêm túc nói: “Huynh đệ có đại ân với ta, ta đương nhiên phải lấy cái chết để báo đáp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK