Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1186: Lấy oán báo ơn

Khi nhìn thấy mọi người xung quanh không đi theo, sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên cực kỳ dữ tợn, trong lòng không khỏi chửi thầm.

Nhưng giờ phút này, ông ta đã không còn đường lui!

Dốc toàn lực!

Người đàn ông trung niên tung nắm đấm về phía Diệp Quân, nắm đấm mạnh mẽ lao tới như một cơn bão.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất kiếm.

Phịch!

Dưới con mắt của tất cả mọi người, người đàn ông trung niên bị đánh bay, vừa mới tiếp đất, cơ thể lập tức nứt toác, máu thịt bắn tung tóe, chỉ còn lại linh hồn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Lúc này, những người xung quanh vội xoay người bỏ chạy.

Không đánh lại!

Tuy nhiên, trong khi mọi người đều đang bỏ chạy, có một người không chạy, chẳng những không chạy mà ngược lại còn xông tới, vung kiếm giết về phía Diệp Quân.

Chính là Tần Tuyết!

Cô ta vẫn luôn quan sát Diệp Quân, khi Diệp Quân vừa dùng kiếm đánh nát cơ thể của người đàn ông trung niên, cô ta đã nhạy bén phát hiện, sắc mặt của Diệp Quân gần như tái nhợt ngay lập tức. Cô ta biết, Diệp Quân đã bị phản phệ nghiêm trọng, mà đây cũng là cơ hội tốt nhất của cô ta.

Cô ta quả quyết ra tay!

Nhìn thấy Tần Tuyết đột nhiên đánh tới, Diệp Quân cau mày, hắn không lùi lại mà tiến lên, xuất kiếm ra một lần nữa.

Nhìn thấy Diệp Quân còn có thể xuất kiếm, sắc mặt Tần Tuyết chợt biến đổi, giờ khắc này, cô ta không nghĩ ngợi gì cả, lập tức xoay người, biến mất ở phía xa trong màn đêm.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân lắc đầu cười khẩy.

Trên thực tế, nhát kiếm này của hắn là một nhát kiếm hết sức bình thường, không có bất kỳ sức mạnh hay sức sát thương nào.

Tuy nhiên, vì hai nhát kiếm trước đó, cô ta không đủ can đảm để tiếp nhát kiếm này của hắn, vì vậy, quả quyết chọn cách bỏ chạy.

Chiến đấu thường không chỉ so về sức chiến đấu, mà còn cả về khí thế và tâm lý.

Diệp Quân lau máu tươi nơi khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên cách đó không xa, người đàn ông trung niên lúc này hoàn toàn không thể nhúc nhích. Bởi vì nhát kiếm của Diệp Quân, không chỉ đánh nát cơ thể của ông ta, mà linh hồn của ông ta cũng bị thương nặng.

Thấy Diệp Quân bước tới, người đàn ông trung niên lập tức hoảng hốt, vội nói: “Ta là đệ tử của Vũ Hóa Tông, nếu như ngươi giết ta, sẽ phải gánh chịu hậu quả lớn, ngươi..."

Còn chưa kịp dứt lời, một cành cây đã xuyên thủng linh hồn ông ta.

Ầm!

Linh hồn của người đàn ông vỡ tan tành, hóa thành hư vô!

Hồn bay phách tán!

Sau khi chém chết người đàn ông trung niên, một ngụm máu tươi lại phun ra từ khóe miệng Diệp Quân.

Từ đầu đến cuối, kẻ địch của hắn không phải đám người trước mặt, mà là sức mạnh phong ấn kia, mỗi lần hắn sử dụng sức mạnh của mình đều sẽ bị phản phệ, lực phản phệ càng lúc càng mạnh.

Vài nhát kiếm này khiến hắn thật sự mệt mỏi.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn, có một cô bé đứng cách đó không xa.

Lâm Bảo Mỹ!

Lâm Bảo Mỹ đứng bên cạnh, cầm một cái rìu trong tay.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội tới giúp ta sao?”

Lâm Bảo Mỹ chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, cô bé nhìn Diệp Quân: “Rất nghiêm trọng sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Lâm Bảo Mỹ hơi do dự, sau đó nói: “Huynh sẽ chết à?”

Diệp Quân trừng mắt nhìn: “Muội sợ ta chết ư?”

Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Hôm nay huynh còn chưa cho ta kẹo hồ lô”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó cười lớn.

Khóe miệng Lâm Bảo Mỹ hơi nhếch lên, cô bé đi đến bên cạnh Diệp Quân, sau đó đỡ Diệp Quân đi về phía xa.

Sau khi trở lại nhà đá, Diệp Quân nằm trên giường, vết máu từ khóe miệng vẫn không ngừng chảy xuống.

Trong lòng Diệp Quân thở dài, lần này, suýt thì gục ở đây rồi.

Lâm Bảo Mỹ không biết lấy từ đâu ra một bát thảo dược, bưng đến bên miệng Diệp Quân: “Đồ uống còn sót lại của bà nội, có lẽ sẽ có ích với huynh".

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: "Cảm ơn, ta... ta sẽ không sao".

Lâm Bảo Mỹ lặng lẽ đặt bát xuống, sau khi cô bé im lặng một lúc, nói: "Huynh có hối hận không?"

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân: “Huynh cứu cô gái kia, nhưng cô gái kia lại tìm người để báo thù huynh, lấy oán trả ơn. Huynh có hối hận không?”

Diệp Quân cười nhạt: “Không hối hận”.

Lâm Bảo Mỹ cau mày: “Tại sao?”

Diệp Quân không trả lời vấn đề này, mà hỏi ngược lại: “Tại sao muội lại đi tìm ta?”

Lâm Bảo Mỹ im lặng một lúc lâu rồi mới nói: "Thật ra, nếu huynh ở lại đây, bọn họ sẽ không dám làm gì cả, mặc dù ta cũng không biết tại sao, nhưng không ai dám ra tay ở đây".

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ra là vậy!”

Lâm Bảo Mỹ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên cười nói: “Không phải muội có vấn đề muốn hỏi ta sao? Muội hỏi đi”.

Nhưng Lâm Bảo Mỹ lại lắc đầu: “Ngày mai sau khi huynh dùng bữa xong, ta sẽ hỏi”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Được rồi”.

Lâm Bảo Mỹ đứng dậy và đi ra ngoài, khi đi tới cửa, cô bé bỗng nhiên dừng lại: “Có phải huynh sắp rời đi không?"

Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ: “Sao muội lại nói vậy?”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Cô gái kia tới báo thù huynh, chắc chắn là bởi vì trên người huynh có bảo vật gì đó, bây giờ hành tung của huynh đã bị bại lộ, cho nên, huynh chắc chắn sẽ lựa chọn rời đi, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lâm Bảo Mỹ xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể nhờ huynh một việc không?”

Nói xong, cô bé nắm chặt hai tay, trong lòng hơi thấp thỏm.

Cô bé biết làm như vậy là không tốt, bởi vì người ta không nợ cô bé cái gì, nhưng… cô bé buộc phải cầu xin giúp đỡ.

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ đang đứng ở cửa: “Muội nói cho ta nghe trước đã".

Lâm Bảo Mỹ nhẹ giọng nói: “Cứu bà nội của muội”.

Diệp Quân nói: “Có thể dẫn ta đi gặp bà trước được không?”

Lâm Bảo Mỹ gật đầu: “Được”.

Vừa dứt lời, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé lại nói: “Huynh đang bị thương rất nặng, hay để ngày mai hẵng đi xem?”

Diệp Quân cười nói: “Không sao, bây giờ đi luôn!”

Nói xong, hắn xuống giường, đi theo Lâm Bảo Mỹ vào phòng, ngay khi bước chân vào căn phòng của bà nội cô bé, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên thay đổi...
Chương 1187: Bà nội

Nguy hiểm!

Diệp Quân vừa vào phòng đã cảm thấy lạnh cả xương sống.

Hắn nhìn lên giường đá gần đó, thấy có một bà lão tóc bạc phơ đang nằm. Sắc mặt bà trắng bệch, trông yếu ớt vô cùng.

Nhưng bà ấy cũng đang nhìn lại hắn.

Nhận ra tu vi đối phương không hề thấp, Diệp Quân âm thầm phòng bị.

Lâm Bảo Mỹ lại vội vàng chạy đến nắm tay bà lão: “Nội ơi, Diệp đại ca là người từ bên ngoài tới, chắc chắn sẽ có cách trị thương cho nội”.

Bà lão liếc nhìn Diệp Quân rồi nở một nụ cười hiền lành hỏi lại: “Vậy sao?"

Lâm Bảo Mỹ gật đầu lia lịa: “Dạ...”

Rồi chuyển ánh mắt sang Diệp Quân.

Hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi đi đến cạnh giường: “Bảo Mỹ, có thể để ta nói chuyện riêng với bà của muội một chút không?"

Cô bé tròn mắt không hiểu gì.

Diệp Quân cười cười: “Hỏi bệnh ấy mà”.

Lâm Bảo Mỹ do dự nhìn bà lão, thấy bà gật đầu nói: “Con ra ngoài đi”.

Cô bé gật đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Đợi cô bé đi rồi, Diệp Quân và bà lão lại bốn mắt nhìn nhau.

Bầu không khí chợt trở nên căng thẳng.

Bà lão mở miệng: “Ngươi đến đây làm gì?"

Diệp Quân: “Đến nhìn xem thôi”.

Bà lão: “Chỉ có thế?"

Hắn gật đầu.

Bà lão không nói gì thêm.

Diệp Quân quét nhìn cơ thể bà một lần, hỏi: “Các hạ bị thương nặng lắm sao?"

Bà lão lắc đầu: “Không, đây là trừng phạt”.

Diệp Quân nhíu mày: “Trừng phạt?"

Bà lão mỉm cười: “Xem ra ngươi cũng không biết về nơi này”.

Diệp Quân gật gù: “Đúng là vậy”.

Bà lão: “Ngươi đến từ bên ngoài, hẳn là biết A Nan?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Bà lão nhìn hắn hồi lâu mới chậm rãi nói: “Những ai sinh ra ở thị trấn Hạo Nhiên này đều phải tuân theo một quy luật: không được phép rời khỏi nơi đây, không được phép tu hành. Nếu tu hành sẽ bị nguyền rủa, không sống quá trăm năm”.

Diệp Quân nhíu mày: “Do Thần Nhất để lại?"

Bà lão lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Vậy đó là?"

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Thần Nhất để lại phong ấn là để bảo vệ nơi này, nhưng nguyền rủa thì là do một trong nhiều vị thần khác dưới trướng - A Nan”.

A Nan.

Diệp Quân nhíu mày.

Bà lão khẽ cười: “Xem ra ngươi cũng không biết gì nhiều về Thần của chúng ta”.

Diệp Quân chỉ nói: “Đúng là chỉ biết một chút chứ không nhiều”.

Bà lão: “A Nan này sở hữu sức mạnh đứng thứ ba trong các tín đồ của Thần, cũng xuất thân từ nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao ông ta lại đặt nguyền rủa ở đây?"

Bà lão lắc đầu: “Ta không biết”.

Bà chậm rãi nhắm mắt lại: “Thị trấn này nhờ có Thần Nhất mà trở thành miền đất lành, người sinh ra ở đây đều có thiên phú dị bẩm, trời sinh có thể tu luyện. Nhưng vì lời nguyền của A Nan mà bất kỳ ai tu luyện đều không sống quá trăm tuổi, chỉ có một con đường chết”.

Diệp Quân nhìn bà: “Vậy bà...”

Đối phương nói: “Ba ngày nữa là tròn trăm”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Bà lão hỏi: “Ngươi muốn đưa Lâm Bảo Mỹ đi đúng không?"

Hắn gật đầu: “Ta có ý định này”.

Bà lão: “Để nó tu luyện là đang hại nó”.

Diệp Quân: “Nếu cô bé đi cùng ta, có lẽ ta sẽ có cách giải trừ nguyền rủa”.

Bà lão nhìn xoáy vào hắn: “Chứng minh cho ta xem”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi rồi vươn tay, để từng luồng Tổ Nguyên bay ra, xâm nhập vào cơ thể bà lão theo một cái ngoắc tay.

Một khắc sau đó...

Hai mắt bà lão trợn ngược, cả người run rẩy, máu trào ra từ khóe miệng.

Diệp Quân nhíu mày khi nhận ra Tổ Nguyên trong người bà đã biến mất, mà cơ thể bà đang không ngừng trở thành màu đen.

Chuyện gì thế này? Diệp Quân nhăn mặt nghĩ.

Một hồi sau, bà lão bỗng hít vào một hơi, khó nhọc nói: “Vô dụng thôi. Tổ Nguyên cũng không kháng lại được sức mạnh nguyền rủa kia”.

Sức mạnh nguyền rủa.

Diệp Quân im lặng.

Bà lão yếu ớt tiếp tục: “Ta biết thiên phú của Bảo Mỹ cao đến đâu, cũng hiểu vì sao ngươi muốn đưa nó đi, nhưng ngươi làm vậy chính là đang hại nó. Nếu muốn tốt cho nó thì đừng đưa nó đi đâu hết, cho nó một ít tiền của, đủ sống một đời an ổn trong làng là được”.

Diệp Quân im lặng một hồi, đúng lúc muốn lấy Thần ấn ra dùng thì nghe Mộc Nguyên lên tiếng: “Tuyệt đối đừng”.
Chương 1188: Chẳng là cái thá gì!

Hắn thắc mắc: “Vì sao?"

Mộc Nguyên: “Sử dụng Thần ấn phá nguyền rủa trên người bà ấy sẽ đả động đến A Nan. Ông ta mà biết ngươi đang có thứ ấy trong tay thì chắc chắn sẽ đến tìm, mà ngươi hiện nay không phải đối thủ của ông ta. Chưa kể, sử dụng Thần ấn chưa chắc đã có thể phá nguyền rủa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Mộc Nguyên: “A Nan này chính là người thừa kế Thần Pháp do Thần Nhất tạo ra. Thuật nguyền rủa của ông ta không thua kém gì Thần Nhất, ngươi có dùng Thần ấn cũng chưa chắc phá được”.

Diệp Quân nhìn bà lão với vẻ áy náy. Nếu ban nãy hắn không dùng Tổ Nguyên, có lẽ bà còn có thể sống thêm mấy ngày, nhưng bây giờ...

Như hiểu được suy nghĩ của hắn, bà lão cười: “Đừng áy náy, chàng trai, ngươi chịu dùng Tổ Nguyên với một người không quen không biết đã là đại thiện rồi”.

Diệp Quân chỉ biết thở dài.

Cứu ư?

Hắn cũng muốn lắm.

Nhưng không làm được.

Như Mộc Nguyên đã nói, sử dụng Thần ấn ắt sẽ khiến A Nan - hoặc càng nhiều Thần hơn - chú ý đến.

Khi ấy bản thân hắn sẽ rơi vào đường cùng, đã vậy còn liên lụy đến toàn thị trấn.

Điều kiện tiên quyết để làm người tốt là không ảnh hưởng đến tính mạng của mình, bằng không thì là tốt nửa vời.

Bà lão chợt cất tiếng gọi: “Bảo Mỹ”.

Lâm Bảo Mỹ bên ngoài nghe vậy thì vội vàng chạy vào, nhào đến khóc bên giường bà.

Những gì họ nói ban nãy, cô bé đều nghe thấy.

Bà lão cầm tay cô, thì thầm: “Con là đứa thông minh, nội biết con tò mò về thị trấn này lẫn thân phận nội... Đúng vậy, nội đã từng rời khỏi thị trấn, lên núi tu hành, nhưng...”

Nói đến đây, bà bắt đầu ho khan kịch liệt.

Lâm Bảo Mỹ vội vàng đỡ bà ngồi dậy, đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng bà, rưng rức gọi: “Nội ơi...”

Bà lão nắm chặt tay cô bé: “Nội biết con muốn đi ra bên ngoài, muốn thành tiên lên trời xuống đất... Nhưng con đường đó không có lối về, con phải hứa với nội tuyệt đối không được rời khỏi đây. Con phải ở lại đây cả đời, cưới chồng sinh con, trải qua một đời bình lặng... Được không con?"

Lâm Bảo Mỹ bỗng đi đến, quỳ xuống trước mặt Diệp Quân, hai tay nắm chặt: “Ta biết... làm vậy là sai, là khiến huynh khó chịu... nhưng... ta không còn cách nào khác! Ta chỉ biết van huynh…”

Cô bé òa khóc nức nở.

Đúng thế.

Làm như vậy là đang khiến người khác khó xử.

Cô biết làm vậy là không đúng, là không nên.

Nhưng cô không còn cách nào khác.

Cô không muốn bà nội phải chết như vậy...

Diệp Quân thì thầm với cô bé: “Nếu ta cứu bà của muội, ta có thể sẽ chết”.

Lâm Bảo Mỹ ngẩn ra, lầm bầm: “Là vậy sao... Xin lỗi huynh...”

Nói rồi chậm rãi đứng dậy đi về bên cạnh bà lão, nắm lấy tay bà, hai hàng lệ không ngừng tuôn rơi.

Bà lão siết chặt tay cô bé, nở một nụ cười nhợt nhạt: “Nội đã chuẩn bị tâm lý cho hôm nay từ ngày bắt đầu tu hành, chỉ là không thể không lo cho con...”

Lâm Bảo Mỹ lắc đầu: “Nội yên tâm, con hứa sẽ không đặt chân ra ngoài”.

Bà lão cười cười rồi ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Hứa với ta đi”.

Hắn không đáp lời, chỉ rời khỏi phòng.

Bên ngoài.

Diệp Quân nhìn lên không trung, im lặng một hồi lâu rồi buông tiếng thở dài.

Hắn không hối hận, chỉ thấy đáng tiếc.

Nếu là để cứu người, hắn tuyệt đối sẽ không keo kiệt, cho dù có phải bỏ ra Tổ Nguyên.

Nhưng nếu cứu người để rồi nhận lại một đống phiền toái, hắn hoàn toàn không có cách chống lại với sức mạnh hiện nay.

Khi ấy sẽ liên lụy đến tỷ tỷ, đến Thiên Thiên, đến Mộc Nguyên và những người khác.

Nếu thật sự bị đẩy đến đường cùng, hắn nên làm gì, phải làm gì?

Chỉ có thể làm những gì trong khả năng mà thôi.

Diệp Quân bèn đặt một chiếc nhẫn xuống nền đất bên ngoài căn nhà, bên trong không có vật dụng để tu luyện, chỉ có vài món đồ ăn, không cần dùng linh khí cũng có thể mở ra.

Sau đó hắn nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Ở một nơi nào đó, có một nam một nữ đang dõi theo.

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Thanh Nhi này, hình như nó lực bất tòng tâm thật”.

Người phụ nữ váy trắng đáp: “Chuyện này đã nằm ngoài khả năng của nó”.

Rồi hỏi đối phương: “Nếu là huynh thì có cứu không?"

Người đàn ông lắc đầu: “Không, vì nó cũng nằm ngoài khả năng của ta”.

Người phụ nữ lại nhìn Diệp Quân: “Nó sẽ sinh ra tâm ma”.

Người đàn ông nhíu mày: “Vì sao?"

Người phụ nữ: “Nếu thật sự không thể giúp thì sẽ không áy náy hay sinh ra tâm ma, nhưng trong lòng nó biết rõ, nếu nó ra tay cứu họ, cho dù có gặp phải rắc rối thì cũng có thể nhờ người nhà đến giải quyết. Nó chỉ không muốn nhờ vả mà thôi”.

Người đàn ông nắm tay bà ấy: “Vậy Thanh Nhi cho rằng nó có nên ra tay hay không?"

Người phụ nữ nhìn về nơi xa, nhàn nhạt nói: “Đã muốn thành lập một trật tự mới, làm sao có thể thấy chuyện bất bình mà mặc kệ? Một người cũng không dám cứu, làm sao cứu được toàn vũ trụ? Nó...”

Bà ấy dừng lại ở đây.

Khi thấy thanh niên vừa mới rời khỏi đã quay trở lại.

Hắn vung chân đá văng cánh cửa hà, nhìn thẳng vào mắt bà lão đang hấp hối: “Ta cứ nhúng tay vào chuyện này đấy”.

Bà lão ngẩn ra: “Nhưng A Nan...”

Thanh niên phẩy tay: “Chẳng là cái thá gì cả!"
Chương 1189: Không có cách hay không dám?

Chẳng là cái gì cả.

Khi nãy, hắn đi một mình trên đường, sau đó vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề, mình thật sự không có cách nào khác sao?

Là không thể cứu, hay là không dám?

Nếu thật sự là không thể thì hắn đã yên lòng.

Nhưng nếu là không dám…

Tại sao lại không dám?

Sợ đệ tử A Nan của Thần Nhất trong truyền thuyết kia ư?

Bây giờ mình là ai?

Là người thừa kế của Thần Nhất!

Với thân phận này, mình cần phải sợ một vị nguỵ thần à?

Mục tiêu của mình là gì?

Là thiết lập một trật tự hoàn toàn mới!

Là vô địch Kiếm Đạo!

Nếu ngay cả một người cũng không dám cứu thì thành lập trật tự vũ trụ, vô địch Kiếm Đạo kiểu gì?

Vừa muốn thành lập một trật tự chưa từng có, vừa muốn vô địch Kiếm Đạo, sao có thể nhút nhát sợ sệt, vâng vâng dạ dạ được?

Chuyện bất bình trên thế gian này, gặp phải chuyện nào thì nhúng tay vào chuyện đó.

Nếu có nhân quả thì cứ để cha gánh.

Nhìn Diệp Quân cực kỳ bá đạo trước mặt, Lâm Bảo Mỹ trợn to mắt, ngây người ra đó.

Khi Diệp Quân quyết định nhúng tay vào chuyện này, tâm cảnh của hắn lập tức thay đổi, cùng lúc đó, kiếm ý cũng có biến hoá kỳ diệu, nhưng lúc này hắn cũng không để tâm được nhiều chuyện như thế, vì bà lão này đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Diệp Quân sải bước đi tới trước mặt bà lão kia, hắn mở lòng bàn tay, thần ấn xuất hiện, hắn chắp ngón tay, thần ấn rung động dữ dội, sau đó biến thành một tia thần quang bay vào người bà lão.

Oanh!

Bà lão liên tục run rẩy, trong cơ thể chợt có vô số thần quang bộc phát.

Ầm!

Lúc này, một luồng khí đục bị thần ấn ép rời khỏi cơ thể bà lão, di chuyển tới đỉnh đầu của bà ta, rõ ràng luồng khí đục đó hơi sợ thần ấn, hơi rung động, không dám đến gần bà lão nữa.

Nhìn thấy luồng khí đục kia, Diệp Quân híp mắt lại, tay trái xuất hiện một thanh kiếm.

Lúc này, luồng khí đục kia như cảm nhận được sự uy hiếp, đột nhiên biến thành một tia sáng đen bay nhanh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân đâm ra một kiếm.

Ầm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đánh bay ra khỏi nhà.

Thấy cảnh này, sắc mặt Lâm Bảo Mỹ lập tức thay đổi, sau đó cô bé vội vàng chạy ra ngoài.

Bên ngoài.

Diệp Quân cấm kiếm đứng đó, luồng khí đục trước mặt hắn đã hoá thành một hư ảnh từ bao giờ.

Khoé miệng Diệp Quân có máu tươi chậm rãi chảy ra.

Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên biến thành một tia sáng bay thẳng về phía Diệp Quân, tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngay trước mặt hắn.

Diệp Quân xuất kiếm lần nữa.

Oanh!

Kiếm chém ra, Diệp Quân lại lùi về.

Khi dừng lại, sắc mặt của hắn thoáng chốc trắng như tờ giấy.

Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh kia, hắn lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó hé miệng cười, tiến lên một bước.

Kiếm ý vô địch thoáng chốc dâng trào từ trong cơ thể hắn.

Hắn muốn phá vỡ phong ấn nơi này!

Nếu không có phong ấn, sức mạnh nguyền rủa này chẳng là gì với hắn cả, mỗi lần hắn xuất kiếm đều bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp và cắn trả, vì thế hắn phải phá vỡ phong ấn ở đây, chỉ như thế mới có thể trị được tận gốc.

Vào khoảnh khắc kiếm ý vô địch của Diệp Quân xuất hiện, một sức mạnh vô hình chợt tập trung lại từ trong thiên địa, sau đó chèn ép về phía Diệp Quân.

Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, bước về phía trước một bước, đâm kiếm lên trời: “Phá!

Một tia kiếm quang phóng lên cao, nhưng kiếm quang vừa phóng lên mấy trượng đã bị sức mạnh bí ẩn kia trấn áp, sau đó…

Oanh!

Kiếm quang vỡ tan tành.

Sức mạnh bí ẩn chợt cuộn xuống, rơi lên người Diệp Quân, sức mạnh cường đại chèn ép khiến cơ thể Diệp Quân lập tức cong xuống.

Diệp Quân cong người, hai tay siết chặt, trên mặt nổi gân xanh, xương cốt trên người kêu rắc rắc.

Sức mạnh kia khiến hắn cảm thấy ngạt thở.

Lúc này, Diệp Quân chợt ngẩng đầu.

Ánh mắt hắn rất dữ tợn, hắn dang hai tay, những tia kiếm ý vô địch đáng sợ phóng lên cao từ trong cơ thể.

Ầm!

Đất trời chấn động!

Kiếm ý của Diệp Quân lại bắt đầu khiến sức mạnh bí ẩn kia lùi lại, mà cơ thể hắn cũng dần đứng thẳng lên.

Lúc này, sức mạnh kia lại trấn áp xuống một lần nữa.

Diệp Quân híp mắt lai, hắn điều động ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể.

Oanh!

Kiếm ý vô địch biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao!

Trời lập tức nứt ra.

Sức mạnh đáng sợ kia lập tức tan thành mây khói.

Diệp Quân hít sâu một hơi, cả người dễ chịu, nhưng sau đó, đất trời xung quanh chợt có vô số sức mạnh bí ẩn tập trung lại, sau đó sức mạnh bí ẩn kia rơi xuống theo chiều thẳng đứng, chèn ép về phía hắn.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn mở lòng bàn tay, một thanh ý kiếm phóng lên cao, đỡ lấy sức mạnh đáng sợ kia.

Oanh!

Trên bầu trời của trạch viện, ý kiếm của hắn bị sức mạnh kia trấn áp không thể di chuyển, không chỉ có thể, ý kiếm của hắn còn dần nứt ra.

Thấy cảnh này, Diệp Quân nhíu mày, hắn giẫm chân phải nhảy lên cao.

Một kiếm phá bầu trời.

Bây giờ hắn muốn đối đầu trực diện với sức mạnh phong ấn bí ẩn kia.

Ầm!

Diệp Quân ở chân trời chém một kiếm lên sức mạnh bí ẩn kia, chân trời rung động dữ dội, nhưng ngay sau đó, uy lực phong ấn của sức mạnh bí ẩn chợt tăng lên.

Ầm!

Diệp Quân rơi thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, sức mạnh nguyền rủa ở cách đó không xa chợt xoay người đi về phía căn nhà đá, thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân trở nên dữ tợn, hắn chắp tay lại, kiếm Hiên Viên chợt bay ra, trong nháy mắt, sức mạnh nguyền rủa vốn muốn xông vào trong nhà đá lập tức bị đánh bay.

Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp bay ra, Tiểu Tháp biến thành một tia kim quang, đưa Lâm Bảo Mỹ và bà lão trong nhà đá vào tháp.
Chương 1190: Thanh Nhi, muội đánh thắng được không?

Khi bà lão và Lâm Bảo Mỹ được đưa vào trong Tiểu Tháp, uy lực của sức mạnh phong ấn kia chợt tăng lên một lần nữa.

Cảm nhận được điều này, Mộc Nguyên trong cơ thể Diệp Quân vội nói: “Mau sử dụng thần ấn”.

Nếu là trước đây, ông ta sẽ không bảo Diệp Quân sử dụng thần ấn, một khi sử dụng thứ này rất có thể sẽ khiến một đám Nguỵ Thần chủ ý. Nhưng lúc này, Diệp Quân có dùng hay không cũng như nhau. Vì khi nãy Diệp Quân đã vì cứu người mà sử dụng thần ấn rồi.

Nghe thấy lời của Mộc Nguyên, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thần ấn chợt bay vào giữa chân mày hắn.

Oanh!

Một tia thần quang phóng lên cao, chiếu sáng rực bầu trời đêm.

Khi thần quang phóng lên cao, sức mạnh phong ấn bí ẩn kia quanh quẩn xung quanh một lát, sau đó dần tan đi.

Nhưng sau khi sức mạnh đó dần rút đi, đất trời xung quanh chợt xuất hiện vô số luồng khí đục.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Là A Nan, ông ta chú ý đến cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân di chuyển, đi thẳng đến hư không, vừa mới đến, xung quanh hắn chợt xuất hiện rất nhiều hư ảnh.

Sức mạnh nguyền rủa!

Diệp Quân nhìn những sức mạnh nguyền rủa ở xung quanh, giữa chân mày xuất hiện thần ấn, mà khi thần ấn xuất hiện, những sức mạnh nguyền rủa kia lập tức lùi về sau.

Diệp Quân ngạc nhiên nói: “Hình như bọn chúng sợ thần ấn này”.

Mộc Nguyên đáp: “Đương nhiên là sợ rồi. Thần ấn là bảo vật đứng đầu Thần Điện, vật xấu tránh xa! Nhưng nếu ta đoán không lầm thì A Nan kia đã cảm nhận được sự tồn tại của cậu rồi”.

A Nan!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Thực lực của đối phương thế nào?”

Mộc Nguyên im lặng một lúc rồi nói: “Muốn nghe nói thật hay nói dối?”

Diệp Quân cười đáp: “Nói dối trước đi”.

Mộc Nguyên đáp: “Ngang tài ngang sức với ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Còn nói thật?”

Mộc Nguyên khẽ thở dài: “Cậu bây giờ hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta, ông ta muốn giết cậu thậm chí còn không cần tự mình xuất hiện, chỉ cần nguyền rủa cậu là được. Vì thực lực của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, hơn nữa còn vượt rất xa”.

Diệp Quân cười khẽ, đang định đáp lời thì lúc này, sâu trong tinh không trước mặt hắn chợt xuất hiện một vùng tinh vân đỏ thắm.

Khi tinh vân đỏ thắm này xuất hiện, hư âm xung quanh chợt biến thành những tàn ảnh tràn vào trong tinh vân kia.

Diệp Quân nhìn tinh vân: “Bản thể của ông ta đến ư?”

Mộc Nguyên đáp: “Không nói chắc được”.

Lúc này, một con yêu thú chậm rãi đi ra từ trong tinh vân đỏ thắm kia, con yêu thú này đầu trâu thân người, mặc áo choàng da thú, dáng người cao to, trong tay cầm một con dao khổng lồ.

Mộc Nguyên cất giọng nặng nề: “Là Sửu Ngưu, một trong mười hai thú cầm tinh dưới trường A Nan”.

Lúc này, con Sửu Ngưu kia đột nhiên lao về phía trước, trong nháy mắt, tinh không trên bầu trời thị trấn bị xé ra một lỗ hổng lớn.

Diệp Quân tiến lên một bước, hắn động tâm niệm, một thanh kiếm ý bay ra.

Kiếm và dao va vào nhau.

Ầm!

Tinh hà xung quanh lập tức sôi trào.

Một người một trâu đồng thời lùi lại, nhưng con Sửu Ngưu kia đứng vững rất nhanh, sau đó, nó xông về phía trước một lần nữa, chém một dao về phía Diệp Quân.

Vụt!

Thời không nơi con dao đi qua ầm ầm nổ tung.

Diệp Quân híp mắt bước một bước về phía trước, chắp ngón tay phải, kiếm ý vô địch trút xuống, cuối cùng biến thành một thanh kiếm khổng lồ chém đi.

Ầm!

Thanh kiếm chặn người khổng lồ này lại.

Lúc này, Sửu Ngưu kia đột nhiên tiến lên một bước, tay phải cầm dao, sau đó chém mạnh về phía Diệp Quân một lần nữa.

Dao chém ra, tinh không xung quanh không thể chịu được, bắt đầu nứt vỡ.

Đối mặt với chiêu dao đáng sợ này, Diệp Quân không lùi mà còn tiến tới, xông về phía trước, chém một kiếm vào con Sửu Ngưu kia.

Đối đầu trực diện!

Oanh!

Dao và kiếm vừa chạm vào nhau, một người một trâu đã liên tục lùi lại.

Sau đó, một người một trâu lại lao vào nhau một lần nữa…

Cứ thế, một người một trâu điên cuồng chém giết, chưa đến một khắc, hai bên đã chém được mấy trăm hiệp.

Cũng may bên dưới có phong ấn Thần Nhất để lại bảo vệ, nếu không thị trấn hoàn toàn không thể chịu được sức mạnh của hai người.

Ầm!

Lúc này, một người một trâu cách xa nhau trong hư không.

Diệp Quân dừng lại, khí thế trong người hắn bùng nổ như núi lửa, điên cuồng sôi trào.

Cảnh giới Đế Quân!

Diệp Quân hơi hưng phấn, hắn không ngờ lần này mình trong cái rủi có cái may, đạt tới cảnh giới Đế Quân, không chỉ có thế mà kiếm ý vô địch của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều.

Kiếm ý vô địch có thể mạnh hơn rất nhiều không chỉ vì chiến đấu, mà còn vì tâm cảnh thay đổi.

Khi cảnh giới và kiếm ý đều tiến bộ vượt bậc, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Sắc mặt con Sửu Ngưu phía xa chợt thay đổi, nó nâng dao lên chém một phát.

Oanh!

Sửu Ngưu bị chiêu kiếm của Diệp Quân lại lùi lại mấy nghìn trượng.

Sau khi dừng lại, nó nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khó tin.

Khi Diệp Quân muốn ra tay một lần nữa, tinh không sau lưng Sửu Ngưu chợt sôi trào, sau đó, một bóng người to lớn chợt di chuyển tới từ trong không trung.

Thấy hư ảnh này, Sửu Ngưu lập tức chậm rãi quỳ xuống…

Ở một hướng khác, người đàn ông áo trắng nhìn hư ảnh kia, cất lời: “Thanh Nhi, người này trông có vẻ rất lợi hại, muội có thể thắng không?”

Người phụ nữ váy trắng thản nhiên nhìn thoáng qua hư ảnh kia, sau đó đáp: “Không thắng được, hay là… chúng ta mau trốn đi?”

Người đàn ông: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK