Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1896: Muội ấy muốn ăn quả Thiên Hành

Sau khi đi vào thần cảnh Thiên Hành, Diệp Quân biến thành tia kiếm quang chạy thẳng vào lên trời.

Nhưng chẳng mấy chốc khí tức đáng sợ bỗng từ trên trời giáng xuống, ép buộc trấn áp hắn tại chỗ.

Ầm!

Một cường giả mặc giáp vàng chậm rãi bước ra cách trước mặt Diệp Quân mấy trăm trượng, giữa trán gã có một dấu ấn đỏ thẫm, ở giữa dấu ấn có một ngọn lửa đang bốc cháy.

Thần tướng Bắc Hỏa.

Một trong bốn thần tướng lớn của thần cảnh Thiên Hành.

Cấp chín đỉnh cao!

Diệp Quân không nhiều lời, tiến đến trước một bước, ngay lập tức thời không xung quanh biến thành từng ô vuông.

Vừa ra tay đã là sát chiêu!

Thấy thời không kỳ dị này có sự thay đổi, thần tướng Bắc Hỏa biến sắc, cả người gã đột nhiên nghiêng về phía trước, gầm lên một tiếng, một ngọn lửa đỏ như máu phóng lên tận trời từ trong người gã, thoáng chốc một người khổng lồ lửa vạn trượng xuất hiện trên bầu trời, người khổng lồ lửa do lửa Thiên Hành hóa thành đánh mạnh một quyền vào ô vuông thời không trước mặt.

Gã muốn dùng sức phá vỡ nó.

Ngay lúc này trong rất nhiều ô vuông đó, từng thanh huyết kiếm lao ra như vũ bão.

Được sức mạnh ba loại huyết mạch trợ sức, ý kiếm của Diệp Quân trở nên vô cùng mạnh.

Chỉ trong chốc lát, người khổng lồ lửa do lửa Thiên Hành hóa thành bị nhấn chìm, ý kiếm cực mạnh chém vào người khổng lồ lửa đó như vũ bão, dần dà người khổng lồ lửa đó bắt đầu nứt ra.

“Chém!”

Ngay lúc này giọng Diệp Quân bỗng vang vọng khắp nơi, sau đó một thanh huyết kiếm lướt qua không trung, cuối cùng đánh mạnh vào người khổng lồ lửa đó.

Ầm!

Người khổng lồ lửa đó lập tức vỡ vụn, Diệp Quân chém một nhát kiếm, vô số ô vuông thời không trước mặt hắn bỗng biến thành một ô vuông, cùng lúc đó hàng trăm vạn thanh ý kiếm hợp nhất lại, sau đó đâm vào người thần tướng Bắc Hỏa.

Rầm!

Thần tướng Bắc Hỏa trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ.

Diệp Quân lại phớt lờ gã, lắc mình biến thành tia kiếm quang rồi biến mất ở sau lưng gã, cùng lúc đó hàng trăm vạn thanh phi kiếm bỗng bay ra từ trong người thần tướng Bắc Hỏa, sau đó biến thành một loạt màn kiếm đuổi theo Diệp Quân ở phía xa.

“Ô vuông thời không, sao thực lực của hắn lại có thể được cải thiện nhanh đến mức khó tin chỉ trong thời gian ngắn như vậy?”

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Ở đằng xa, Diệp Quân ngự kiếm xé toạc thời không đi xuyên qua đó, chẳng mấy chốc ba khí tức cực mạnh bỗng từ trên trời giáng xuống, lại ép hắn dừng lại.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, có ba người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Thần tướng Nam Hỏa.

Thần tướng Đông Hỏa.

Thần tướng Tây Hỏa.

Lúc này ba thần tướng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cũng mặt đầy vẻ nghiêm trọng, họ cũng không ngờ thần tướng Bắc Hỏa lại chẳng đỡ nổi một hiệp đã bị chém chết.

Dĩ nhiên ba người càng không ngờ thế mà lại có người dám đánh đến nền văn minh Thiên Hành.

Đúng là to gan.

Thần tướng Đông Hỏa dẫn đầu tiến lên trước một bước, đang định nói gì đó thì Diệp Quân ở đằng xa bỗng biến mất khỏi đó. Thoáng chốc thời không trong phạm vi mấy mươi vạn dặm biến thành một ô vuông kỳ quái, sau đó cả trăm vạn thanh ý kiếm lao ra từ các ô vuông đó.

Nhìn thấy cảnh tượng này, ba thần tướng lập tức biến sắc, họ đều phóng ra lửa Thiên Hành từ giữa trán mình, sức mạnh ba ngọn lửa Thiên Hành tăng lên, biến thành biển lửa bao phủ thời không chỗ họ đứng. Họ muốn sử dụng lửa Thiên Hành để cưỡng ép phá vỡ thời không nơi này, nhưng họ lại nhận ra lửa Thiên Hành của mình không thể tác động được đến ô vuông thời không này.

Vì ô vuông thời không này đã được Diệp Quân chuyển hóa từ thời không bí ẩn trong tháp.

Có thể nói hắn không có kiến thức về thời không nhiều bằng Nhất Niệm, nhưng uy lực mà hắn dùng còn mạnh hơn cả Nhất Niệm.

Vì chỉ có hắn mới có thể chuyển đổi thời không, mặc dù thời không bí ẩn đó không phản kháng lại Nhất Niệm, để mặc cho cô ta nghiên cứu, nhưng đúng là chỉ có Diệp Quân mới có thể khiến chúng phối hợp chuyển đổi ra ngoài.

Lúc này thời không xung quanh đều bị đã được Diệp Quân chuyển đổi, thời không đó đều do người phụ nữ váy trắng để lại, ngay cả kiếm Thanh Huyên cũng không thể phá được, huống gì là mấy ngọn lửa Thiên Hành này.

Khi nhìn thấy lửa của mình không thể phá được thời không đặc biệt này, ba vị thần tướng đều hốt hoảng.

Lúc này cả trăm vạn thanh ý kiếm màu đỏ đã nhấn chìm họ.

Ầm ầm!

Thời không ở khu vực trước mặt Diệp Quân bỗng trở nên vặn vẹo một cách kỳ lạ, bản thân Diệp Quân cũng biến thành kiếm quang rồi biến mất ở cuối chân trời, phía sau hắn là trăm vạn thanh ý kiếm theo sát.

Lúc này ba vị thần tướng đó đã thần hồn tiêu tán.

Tận cuối chân trời, Diệp Quân cõng Nhất Niệm, hắn nhìn về phía xa, đôi mắt đỏ như máu.

Trong ánh mắt chỉ còn lại chút tỉnh táo.

Bây giờ trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Quả Thiên Hành!

Muội ấy nói muốn ăn quả Thiên Hành.
Chương 1897: Vào Thiên Hành Thần Cảnh

Thiên Hành Thần Cảnh.

Trời trong xanh không một gợn mây.

Bất thình lình, kiếm quang đỏ thắm màu máu xẹt ngang khung trời, biến nó thành biển máu vô tận.

Uuuu!

Bỗng có tiếng chuông vang lên, dần dần lan đi khắp Thiên Vân Thần Cảnh.

Là chuông cảnh giới!

Hàng loạt cường giả vội vã ngẩng đầu nhìn lên trời cao với vẻ sửng sốt.

Từ ngày thành lập cho đến bây giờ, văn minh Thiên Hành chưa một lần phải nghe thấy chuông Thiên Hành ngân vang.

Bởi vì nhiều năm qua không có ai là đối thủ của họ, càng đừng nói chi có kẻ địch xâm lấn, đến nỗi vô số người còn hoài nghi liệu mình có nghe lầm hay không.

Không lâu sau, đã có hàng loạt khí tức hùng hậu phóng lên cao. Cùng lúc ấy, Diệp Quân đã đi đến lối vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Đứng án ngữ trước đó là một ông lão khoác trường bào rộng thùng thình, vẻ mặt già nua mà quắc thước, nhìn hắn với vẻ nặng nề.

Bởi vì sau lưng hắn là biển máu vô tận.

Lệ khí và sát ý tỏa ra mạnh chưa từng thấy.

Nhìn thấy Nhất Niệm nằm trên lưng hắn, ánh mắt ông ta càng trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân bất ngờ nâng tay lên, để một giọt máu tươi hóa thành kiếm. Hắn vung kiếm lên, rạch đôi thời không trước mặt.

Không gian bỗng trở thành hàng loạt những ô vuông kỳ lạ, sau đó là hàng triệu thanh ý kiếm lao ra từ trong mỗi ô.

Đồng tử ông lão rụt lại, gấp gáp bước tới. Một ngọn lửa Thiên Hành dâng trên trong tay ông ta, hóa thành cột lửa khổng lồ cao vạn trượng nện thẳng vào Diệp Quân.

Uỳnh!

Hai bên va chạm. Cột lửa bị đập nát, hóa thành vô số tàn lửa bắn tung tóe khắp nơi.

Ông lão khép ngón tay lại, chỉ tới trước. Những ngọn lửa Thiên Hành đỏ máu phun ra thành một thanh kiếm chém về phía Diệp Quân, quét sạch phi kiếm. Khi nó tới gần, Diệp Quân không hề nao núng, vung tay thả phi kiếm ra.

Thanh kiếm lửa của ông lão bị phi kiếm ngăn chặn. Ông ta nheo mắt, lại thấy mấy triệu thanh ý kiếm đã chém vỡ cột lửa ban đầu, hiện đang hóa thành gió táp mưa sa lao tới. Khi gần đến trước mặt, chúng hợp nhất thành một thanh kiếm.

Đồng tử ông lão rụt lại, hai tay siết chặt, thả ra khí tức đáng sợ. Nhưng chỉ một thoáng nó đã bị kiếm của Diệp Quân áp đảo. Ông lão không ngồi chờ chết mà dồn toàn lực tung ra cú đấm khi thanh kiếm bay tới.

Uỳnh!

Ông lão bị chém bay đi vạn trượng, thân xác vỡ toang, chỉ còn lại linh hồn. Diệp Quân đang định ra tay tiếp thì cảm nhận được gì, ngẩng lên nhìn, thấy một cột lửa nện xuống.

Hắn khép ngón tay lại, điều khiển thanh ý kiếm hợp nhất kia bay lên chém vào cột lửa.

Choang!

Kiếm bị đánh bay, cột lửa giáng thẳng xuống.

Diệp Quân nắm chặt tay lại, thả ra hàng loạt ý kiếm. Ruỳnh!

Tiếng nổ đinh tai vang lên, hắn bị đẩy đi mấy vạn trượng. Cột lửa kia không biến mất mà còn đẩy biển máu dạt đi.

Diệp Quân nhìn lên cao, thấy một chiếc gương màu đỏ đang lơ lửng ở chân trời. Đứng kế bên nó là một người phụ nữ tóc dài trong chiếc váy trắng như tuyết, trên mặt đeo tấm lụa mỏng, chỉ thấy được một nửa dung nhan.

Là Kính Thần!

Văn minh Thiên Hành có hai Đại thượng thần, theo thứ tự là Thiên Vân Thượng Thần và Thiên Huyền Thượng Thần, dưới họ có Tứ đại chủ thần, mỗi người trông coi một thần giới.

Người trước mắt chính là Kính Thần cai quản Kính Thần Giới.

Chiếc gương trong tay bà ta chính là Thần Kính Thiên Hành, một trong mười bảo vật của văn minh Thiên Hành.

Diệp Quân hóa thành kiếm quang bay lên cao, biển máu ùa theo nhuộm đỏ bầu trời. Kính Thần nhìn xuống với vẻ vô cảm, đưa tay kết ấn rồi vươn tay phải chỉ xuống. Thần Kính Thiên Hành chấn động trước khi phun ra một cột lửa nện vào kiếm quang.

Uỳnh!

Ánh lửa và kiếm quang bùng nổ, sóng xung kích lan rộng đi mấy triệu trượng, một bên là biển máu, bên kia là biển lửa.

Hai thứ sức mạnh khác nhau giằng co ở trên cao, bất phân thắng bại. Kính Thần bỗng lẩm nhẩm niệm chú, gọi một bóng người xông ra từ trong Thần Kính Thiên Hành. Toàn thân nó bốc cháy, vác thanh kiếm trong tay chém xuống.
Chương 1898: Tứ đại chủ thần

Xoẹt!

Tiếng thời không bị xé rách vang lên.

Ầm!

Biển máu vô tận chấn động khi thanh kiếm kia hạ xuống, khiến Diệp Quân cũng phải lùi lại mấy trăm nghìn trượng.

Máu tươi tràn ra từ khóe miệng hắn khi dừng lại. Sau đó người lửa kia lại vung kiếm.

Nhát chém vừa nhanh vừa ác liệt, kiếm quang vừa lóe lên thì lưỡi kiếm đã vồ tới.

Diệp Quân vung kiếm đáp lại.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Chồng chéo một trăm nghìn nhát kiếm.

Uỳnh!

Hai luồng kiếm quang vừa tiếp xúc đã nổ tung, khiến hai thanh kiếm cùng nhau vỡ nát.

Người lửa lui lại vạn trượng, sau đó vừa đưa tay lại đã tạo ra một thanh kiếm lửa khác.

Bên kia, Diệp Quân cũng đã có ý kiếm mới.

Người lửa chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ đầy nhân tính.

Nó là lửa Thiên Hành, nhưng lửa Thiên Hành ở vũ trụ này cũng phân chia cấp bậc, gồm bình thường, cao cấp, thần cấp, cực cảnh và chí cảnh. Người lửa này là lửa Thiên Hành thần cấp, đã sinh ra linh trí, có thể tu luyện độc lập. Không chỉ vậy, nó còn lệ thuộc vào Kính Thần mà được tu luyện bên trong Thần Kính Thiên Hành, thế nên sức mạnh cũng hơn xa lửa Thiên Hành thần cấp khác.

Đã thế nó còn không có cảm xúc, vì vậy không hề bị ảnh hưởng bởi sát ý và lệ khí của Diệp Quân.

Ngược lại, lửa Thiên Hành bốc cháy trên người nó cũng không làm gì được huyết mạch và kiếm ý của Diệp Quân. Nếu đối thủ là người thường thì đã bị đốt thành tro trong vòng vạn trượng, nhưng xem như hôm nay nó cũng gặp phải khắc tinh.

Người lửa ra tay trước. Nhoáng một cái, nó hóa thành kiếm quang rực cháy chém tới Diệp Quân.

Hắn nhắm mắt lại, khi kiếm quang mang lửa kia trờ đến trước mặt thì thời không bỗng nhòe đi, sau đó là kiếm quang đỏ rực bay vút lên.

Uỳnh!

Người lửa bị đẩy lui khi hàng loạt thanh kiếm ý lao ra từ thời không bốn phía, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên.

Mỗi thanh ý kiếm chém xuống đều khiến người lửa lùi lại vạn trượng, chỉ nháy mắt đã lên đến mấy trăm nghìn, lửa Thiên Hành trên người bị áp đảo hoàn toàn. Đúng lúc này, lại thêm một cột lửa từ trên cao giáng xuống.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân bị ngọn lửa hất văng đi trăm nghìn trượng, miệng trào máu tươi nhưng lập tức hóa thành huyết khí, được cơ thể hấp thu.

Trên cao, Kính Thần cầm Thần Kính Thiên Hành nhìn xuống, bên trong là một vùng hư vô.

Người lửa cao giọng rống giận, biến thời không trước mặt thành biển lửa không ngừng lan tràn đến chỗ Diệp Quân.

Hắn bước tới trước. Biển máu ùa lên ngăn cản biển lửa. Người lửa kia lại bất thình lình xuất hiện từ phía trên, giáng kiếm quang rực cháy dài vạn trượng xuống dưới như muốn chôn vùi cả thế giới.

Diệp Quân giẫm mạnh chân, hóa thành kiếm quang bay lên cao.

Uỳnh!

Người lửa bị đánh bay, Diệp Quân không thừa thắng xông lên mà lại bay lên cao tiếp. Thời không nơi Kính Thần đang đứng hóa thành vô số ô vuông, sau đó là ý kiếm đỏ rực bay ra.

Kính Thần nhíu mày, không dám xem thường kiếm kỹ thời không kỳ lạ này.

Bà ta lập tức giơ Thần Kính Thiên Hành ra trước người, không ngừng niệm chú. Thần Kính Thiên Hành chấn động, tuôn ra vô số tia sáng, từ đó sản sinh ra hàng loạt thanh huyết kiếm bay ra.

Sao chép qua kính!

Có lửa Thiên Hành hỗ trợ, khí tức và uy lực của Huyết kiếm đều không hề thua kém ý kiếm.

Uỳnh uỳnh!

Hàng triệu thanh kiếm đâm vào nhau trong thời không, huyết quang hỏa quang nổ văng tung tóe khiến đất trời cũng tan biến.

Hai bên giằng co với nhau trên cao.

Bỗng thời không phía Tây chợt sôi trào. Khí tức khổng lồ như sóng biển ập tới, nhấn chìm biển máu nơi Diệp Quân đang đứng.

Ruỳnh!

Hắn đang giằng co cùng Kính Thần thì bị đánh bay đi trăm nghìn trượng.

"Thiên Phù Thần!"

Có người la lên.

Lại là một trong Tứ đại chủ thần!
Chương 1899: Thiên Phù Thần

Dưới vô số ánh nhìn soi mói, một người đàn ông tuổi trung niên bước ra từ trong biển máu. Ông ta mặc áo choàng rộng thùng thình với những hình vẽ phù văn cổ xưa tăm tối, đang không ngừng chuyển động hệt như một bầy nòng nọc. Trong tay phải ông ta là một cái ấn hoàng kim đang lơ lửng trong im lặng.

Huyết khí không cách nào tiếp cận ông ta được nửa bước.

Đây là Thiên Phù Thần.

Cai quản vũ trụ Thiên Phù, sở hữu Thiên Phù Chiếu - một trong mười bảo vật của văn minh Thiên Hành, sức mạnh cao cường.

Hai trong Tứ đại chủ thần đã đến rồi.

Bên kia, thân thể Diệp Quân đã rách nát tung tóe, máu tươi không ngừng trào ra từ vết nứt rồi bị hấp thu trở về. Thiên Phù Thần nhìn hắn như tắm máu, nâng Thiên Phù Chiếu lên cao. Phù quang bất ngờ tuôn ra, trở thành cây cột trụ đập về phía Diệp Quân.

Bên trong phù quang còn ẩn chứa hàng tỉ ngôi sao.

Nó còn chưa đến gần thì uy áp cuồn cuộn đã khiến biển máu của Diệp Quân phải chấn động như một nồi nước sôi.

Hắn ngẩng đầu nhìn cột sáng hủy thiên diệt địa lao tới, trong mắt là một vùng đỏ thẫm, không hề dao động.

Ba loại sức mạnh huyết mạch phóng ra từ trong người hắn, hóa thành tượng thần cao nghìn trượng.

Hợp nhất thành một!

Uỳnh!

Uy áp huyết mạch khổng lồ tràn ngập đất trời khi tượng thần huyết mạch xuất hiện, chặn đứng uy áp của phù quang kia.

Tượng thần ngửa đầu rống giận, tay vung ý kiếm huyết mạch chém mạnh xuống.

Xoẹt!

Thời không vỡ nát, hóa thành tro bụi. Lưỡi kiếm nện lên cột phù quang, bộc phát ra chùm tia sáng mãnh liệt.

Uỳnh!

Kiếm và phù quang đồng thời tan vỡ. Sóng xung kích hủy thiên diệt địa lan tràn khiến đất trời cũng không chịu nổi.

Tượng thần huyết mạch đứng trước người Diệp Quân, nâng tay lên che chắn cho hắn.

Ầm ầm!

Tiếng va chạm vang lên không ngớt, tượng thần huyết mạch run lên từng cơn. Bỗng có kính quang giáng xuống từ trên cao, đẩy lui sóng xung kích, nện thẳng vào tượng thần.

Ruỳnh!

Nó chấn động dữ dội khiến Diệp Quân cũng phải lùi lại mấy nghìn trượng, thân hình hơi nhòe đi. Đúng lúc này, lại một tia phù quang lao tới, đi kế bên là kính quang khi hai vị chủ thần đồng loạt ra tay.

Diệp Quân đứng sau tượng thần huyết mạch rống lên. Kiếm ý màu đỏ phóng lên cao. Tượng thần cũng gầm lên, tay nâng kiếm chém mạnh xuống. Kiếm ý đi kèm kiếm quang màu máu dài vạn trượng xuất hiện che lấp bầu trời.

Hai bên nghênh chiến.

Uỳnh!

Nơi Diệp Quân đang đứng sôi lên sùng sục. Sức mạnh như hồng thủy lan tràn bốn phía, mang theo khí tức cuồn cuộn nhấn chìm tất cả.

Các cường giả văn minh Thiên Hành phải rối rít lùi lại.

Sóng xung kích chưa qua hết, đã lại có kính quang và phù quang nện xuống biển mất nơi Diệp Quân đứng.

Ầm ầm!

Nơi ấy nổ tung, từng đợt sóng đỏ nhấc lên vạn trượng che lấp bầu trời. Tiếng nổ đinh tai vang lên khi nơi ấy vỡ ra, một bóng người bay ngược về sau.

Là Diệp Quân.

Hắn còn chưa dừng lại thì tiếp tục có phù quang và kính quang từ trên cao nện xuống.

Tượng thần huyết mạch bỗng vươn lên, hóa thành kiếm quang chém vào hai chùm sáng kia.

Ầm!

Từng đợt sóng máu dâng lên, tượng thần huyết mạch bị sức mạnh của hai chủ thần đẩy lùi xuống mặt đất.

Đúng lúc này, dị biến xảy ra.

Thời không nơi hai chủ thần đang đứng bỗng chấn động, từ đó bay ra hàng loạt ý kiếm màu đỏ máu.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Tình huống này khiến cả hai bất ngờ, nhưng sau đó đều phản ứng cực nhanh, gọi thần bảo của mình ra che chắn. Phù quang và kính quang hiện lên bao bọc khu vực quanh họ như một cái lồng khi vô số ý kiếm lao tới.

Choang choang choang!

Khu vực ấy trở thành biển kiếm quang. Ý kiếm của Diệp Quân tuy mạnh nhưng vẫn không thể xuyên thủng phòng ngự của họ, tất cả đều bị cản lại.

Người lửa vẫn đang bàng quan nãy giờ bỗng hóa thành kiếm quang rực lửa bổ nhào vào Diệp Quân.

Tượng thần huyết mạch quay phắt lại, nâng kiếm chém xuống.

Huyết quang ngập trời giáng xuống.
Chương 1900: Hắn đang đợi người

Uỳnh!

Người lửa bị đánh bay đi mấy vạn trượng, khi dừng lại rồi thì ngơ ngẩn nhận ra lửa trên người mình đã dập tắt kha khá.

Sức mạnh của người đến từ văn minh cao cấp có thể áp chế văn minh thấp hơn, vì vậy thần vật và sức mạnh của văn minh dưới cấp năm khó mà làm gì được nó. Ấy vậy mà lửa của nó lại bị sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân dập tắt.

Quá bất thường!

Người lửa phẫn nộ, từng lưỡi lửa phun trào trên thân thể. Nó tung người, hóa thành kiếm quang rực cháy chém tới.

Thời không trước mặt Diệp Quân biến thành những ô vuông kỳ lạ. Người lửa hấp tấp muốn lùi lại nhưng đã quá muộn khi hàng triệu ý kiếm lao ra.

"Gào!"

Người lửa gầm lên một tiếng giận dữ khi bị nhấn chìm trong ý kiếm. Lửa trên người nó vỡ ra, bắn tung tóe khắp bốn phía.

Các cường giả văn minh Thiên Hành hoảng hồn khi thấy sức mạnh huyết mạch của thứ cỏ rác ở văn minh cấp thấp lại có thể hủy diệt được lửa Thiên Hành. Chỉ thấy Diệp Quân ngẩng đầu lên, lại một tia kính quang và phù quang rơi xuống.

Hắn điều khiển tượng thần huyết mạch ra đỡ đòn.

Uỳnh!

Tượng thần tuy gắng gượng ngăn cản thành công nhưng cơ thể vẫn dần dần rạn nứt, không ngừng yếu đi.

Kính Thần và Thiên Phù Thần cũng trở nên nghiêm túc hơn trước đó. Không ngờ hai người đã ra tay cùng nhau mà tên kiếm tu đến từ văn minh cấp thấp kia vẫn có thể trụ vững, thật sự là quá khó tin.

Nhất là sức mạnh huyết mạch của hắn, không thể xem thường.

Kính Thần lên tiếng: “Dường như hắn đang câu giờ”.

Thiên Phù Thần nghe vậy thì nhíu mày. Họ cảm thấy bất an trong lòng, nhưng chỉ một chút mà thôi. Chỉ có người phi phàm mới có thể trở thành chủ thần, họ đã trải qua bao lần chinh chiến, gặp gỡ rất nhiều cường giả đến từ văn minh hùng mạnh, không thiếu những nhân vật tuyệt thế khiến họ thấy bất ngờ, nhưng cuối cùng những người đó đều biến mất trong lịch sử.

Còn văn minh Thiên Hành vĩnh tồn.

Vì vậy tên Diệp Quân này tuy có khó giải quyết nhưng họ cũng không nghĩ rằng hắn có thể uy hiếp đến văn minh Thiên Hành.

Trận chiến đã trải qua khá lâu khiến cường giả văn minh Thiên Hành gần đó vừa sợ vừa giận. Sợ vì không ngờ tên kiếm tu đến từ văn minh cấp thấp kia mạnh đến vậy, lại có thể lấy một chọi hai.

Giận vì đây là lần đầu tiên văn minh Thiên Hành bị đánh đến tận trung tâm.

Lần đầu tiên trong lịch sử.

Kính Thần nhìn Diệp Quân đứng sau tượng thần huyết mạch: “Quả thật giống như đang đợi gì đó”.

Thiên Phù Thần sa sầm mặt: “Đợi người tới?"

Đợi người?

Kính Thần nhíu mày: “Bảo Tư Pháp Thần canh chừng bên ngoài, đề phòng có chuyện gì”.

Thiên Phù Thần nhíu mày nhưng vẫn gật đầu rồi liên lạc Tư Pháp Thần. Chuyện này có gì đó rất bất thường, vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Kính Thần nhìn xuống, thấy Diệp Quân nhắm hờ mắt, sát ý và lệ khí cuồn cuộn quanh thân ngày càng mạnh. Tượng thần huyết mạch đứng trước hắn cũng đang lành lại được bảy tám phần.

Kính Thần và Thiên Phù Thần ngạc nhiên nhìn nhau.

Từ lúc bắt đầu cho đến giờ, khí tức của tên này đang ngày càng mạnh lên!

Kính Thần: “Là do sức mạnh huyết mạch”.

Thiên Phù Thần gật đầu, ngạc nhiên nói: “Huyết mạch này không tầm thường”.

Kính Thần: “Phải tốc chiến tốc thắng, không thể kéo dài nữa”.

Thiên Phù Thần bỗng quay đầu lại: “Đến rồi”.

Vừa dứt lời, đã có khí tức hùng hậu ập đến từ chân trời. Thời không vỡ ra, để một bóng người vọt ra như đạn đại bác.

Người đó cao lớn vạm vỡ, bắp tay to tướng, gân xanh nổi lên như trụ đình.

Đó là Thị Võ Thần.

Người duy nhất tu thân thể trong Tứ đại chủ thần, khi không dùng pháp bảo thì ông ta chính là vô địch, thân xác gần như bất tử bất diệt mặc cho tuế nguyệt ăn mòn.

Sự xuất hiện của ông ta mang theo uy áp vô hình lan tràn khắp nơi.

Thị Võ Thần nhìn xuống Diệp Quân bên dưới, dữ tợn hỏi: “Là hắn à?"

Tiếng như chuông đồng gióng vang.

Kính Thần gật đầu: “Phải, sức mạnh hắn không đơn giản, nhất là khả năng dùng thời không và sức mạnh huyết mạch. Nhớ cẩn thận”.

Thị Võ Thần không nói gì thêm mà lao về phía Diệp Quân. Cú tông này khiến đất trời vỡ nát, sức mạnh ùa ra.

Gần như cùng lúc, phù quang và kính quang cũng giáng xuống vị trí đó.

Ba vị thần cùng ra tay!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK