Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2049: Yếu quá là yếu

Thấy kiếm tu xuất hiện, Diệp Quân vội lên tiếng: “Con chào đại bá!"

Đại bá tới rồi!

Kiếm tu quan sát hắn một thoáng, mỉm cười nói: “Kiếm ý tinh thuần hơn rồi đấy”.

Diệp Quân vội nói: “Còn kém lắm ạ, phải nỗ lực thêm nhiều”.

Kiếm tu gật gù, bồi thêm: “Vẫn còn quá yếu”.

Diệp Quân: “...”

Thạch Việt mở miệng xen ngang: “Ngươi chính là kẻ chống lưng cho tên Diệp Quân?"

Kiếm tu nhìn sang: “Còn ngươi là kẻ tự xưng vô địch?"

Thạch Việt nhăn nhở: “Đúng thế thì sao?"

Trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Kiếm tu quan sát một hồi rồi tỏ ra thất vọng, thở dài nói: “Yếu như vậy mà cũng đòi vô địch, ngươi bị điên rồi sao?"

Mọi người: “...”

Tịnh Sơ thì đang nhìn kiếm tu với vẻ mặt trầm trọng, không chỉ vì bà ta không hề cảm nhận được tu vi của người này.

Mà còn vì bản năng bà đang run sợ.

Bà ta hít vào một hơi, đè nỗi kinh hoàng ấy lại. Cùng lúc đó, ý chí võ đạo bộc phát trong người bà.

Võ Thần.

Gặp kẻ mạnh thì bản thân càng mạnh.

Đối mặt với cường giả, có thể kính nhưng không thể sợ.

Ý chí võ đạo quanh người Tịnh Sơ ngày càng mạnh lên.

Kiếm tu ngoái lại nhìn với vẻ ngạc nhiên: “Tiểu cô nương này khá đấy!"

Tịnh Sơ mở mắt, nói với ông: “Vãn bối cả gan, xin được lĩnh giáo tiền bối!"

Nói xong, ý chí võ đạo của bà ta lại tăng lên ngùn ngụt.

Kiếm tu cảm thấy hứng thú, nhìn một cái thì thấy người này đang đứng cùng Diệp Quân, biết là người cùng phe bèn gật đầu: “Được”.

Xem như đồng ý chỉ điểm.

"Khoan đã!"

Thạch Việt xen vào: “Ngươi vừa nói ta yếu đúng không? Qua đây đánh với ta trước!"

Ông ta siết quả đấm lại, để khí thế hùng hậu ngưng tụ từ thinh không.

Bộ giáp đá trên người ông ta tỏa ra khí tức mạnh mẽ như có sự sống, dung hòa với khí thế của ông ta, chỉ trong phút chốc đã khiến tinh hà chấn động.

Nhưng kiếm tu lại lắc đầu: “Vẫn quá yếu”.

Quá yếu!

Lời này khiến bốn bề lặng phắc như tờ, sau đó là những tiếng cười bùng nổ khắp nơi, có Cự Nhân còn cười đến gập cả lưng.

Đại Tế Sư cũng nhếch mép, nói với Diệp Quân: “Đại bá của ngươi vui tính đấy”.

Diệp Quân chỉ trơ mặt nhìn lại.

Thạch Việt cười dài một tràng rồi liếc nhìn kiếm tu: “Ngươi chê ta yếu?"

Kiếm tu nghĩ ngợi một hồi, đính chính: “Cực kỳ yếu”.

Mọi người: “...”

Tiếng cười của Thạch Việt im bặt, hết nhìn thanh kiếm trong tay đối phương rồi chỉ vào ngực mình: “Ta nhường ngươi ba chiêu, chém đi!"

Diệp Quân: “...”

Kiếm tu chỉ liếc một phát trước khi rút kiếm.

Xoẹt!

Chỉ trong nháy mắt, thủ cấp Thạch Việt rời khỏi cổ, để máu phún ra cao tận mấy chục trượng.

Nói giết là giết!

Hai mắt Thạch Việt còn trợn to như quả trứng, bàng hoàng vô cùng.

Mọi tiếng cười ngưng bặt, im lặng đến có thể nghe cả tiếng kim rơi.

Kiếm tu lắc đầu không nói.

Thật sự là quá yếu.

Quá thất vọng.

Đại Tế Sư thấy Thạch Việt bị giết trong một chiêu thì thoắt cái không còn cười nữa, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ ung dung.

Ông ta không sợ.

Vì ông ta cũng có chống lưng mà.

Đại Tế Sư cười nói với Diệp Quân: “Xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi, tên đại bá này cũng khá đấy”.

Diệp Quân: “...”

Kiếm tu quay lại liếc Đại Tế Sư một cái rồi lắc đầu: “Ngươi cũng quá yếu”.

Mọi người: “...”

Đại Tế Sư cũng không nổi giận mà hỏi kiếm tu: “Xưng hô thế nào?"

Ông ấy ngẫm nghĩ một hồi: “Tiểu tử này là vãn bối của ta, hay là ngươi bảo người bên phe ngươi rút đi, xem như nể mặt ta, được không?"

Đại Tế Sư: “Nếu ta nói không?"

Kiếm tu: “Thì chỉ có thể như này thôi”.

Ông rút kiếm.

Xoẹt!

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm nghìn cường giả cao cấp đứng sau Đại Tế Sư đều bị chém bay đầu.

Ngần ấy trụ máu phóng lên thật cao.

Các cường giả tộc Vạn Cổ trố mắt nhìn, cả người hóa đá.

Diệp Quân cũng khiếp sợ không thôi.

Không ngờ đại bá vừa ra tay đã tàn sát một loạt như vậy.

Hắn vẫn luôn cho rằng đại bá ôn hòa lành tính, rất ít lệ khí, khi so tài cũng chỉ muốn phân thắng bại chứ không định sinh tử.

Nhưng lần này ông ấy bị Thạch Việt và Đại Tế Sư chọc giận rồi.

Đại Tế Sư cuối cùng cũng tỏ ra hoảng sợ.

Giết Thạch Việt trong một chiêu đúng là rất mạnh, nhưng giết mấy trăm nghìn cường giả trong một chiêu thì không chỉ là rất mạnh.

Mà là đáng sợ.

Đã vậy những cường giả kia đều thuộc văn minh cấp năm, có thể giết họ dễ dàng như vậy... chỉ có văn minh cấp sáu!

Đại Tế Sư hít vào một hơi thật sâu, lấy một lệnh bài đen ra: “Các hạ, ta là phát ngôn viên sở tại của văn minh Phệ Giả”.

Văn minh Phệ Giả.

Chính là ô dù lớn nhất của ông ta.

Văn minh Phệ Giả?

Bốn chữ này khiến Diệp Quân nhíu mày. Là văn minh cấp sáu đấy à?

Kiếm tu lắc đầu: “Chưa nghe bao giờ”.

Đại Tế Sư cau mày: “Sao lại thế được... Lấy sức mạnh của ông sao lại chưa nghe về văn minh Phệ Giả...”

Kiếm tu không đáp mà quay sang Diệp Quân: “Việc này cậu tự giải quyết hay muốn ta...”

Diệp Quân vội ôm quyền: “Làm phiền đại bá”.

Kiếm tu cười cười rồi nhìn Đại Tế Sư. Thấy ông ấy động sát tâm, Đại Tế Sư biến sắc, gằn giọng: “Ngươi muốn cùng chết thì cứ việc!"

Rồi khởi động lệnh bài trong tay.

Uỳnh!

Nó hóa thành một tia sáng đen bay vút vào lòng vũ trụ, bốc cháy rồi tỏa ra thanh vô số ngọn lửa. Mỗi ngọn lửa lại thành một phù văn, kết hợp lại thành một truyền tống trận rực cháy.

Lập tức có khí tức hùng hậu tuôn ra từ bên trong.

Các cường giả tộc Vạn Cổ đứng sau Diệp Quân đều hoảng sợ. Vạn Cổ Phong run rẩy nói: “Là khí tức kia...”

Diệp Quân quay lại, thấy ánh mắt ông ta nhìn truyền tống trận bao hàm phẫn nộ lẫn sợ hãi: “Chính là khí tức từng diệt tộc chúng ta”.

Rồi ông ta nói với hắn: “Cậu Diệp, chúng tôi sẽ bảo vệ cho cậu rút lui”.

Phải rút!

Vị kiếm tu này rất mạnh, nhưng khí tức kia lại đến từ văn minh cấp sáu!

Từ cao xuống thấp thế nào cũng sẽ bị áp chế.

Diệp Quân chỉ cười: “Khỏi lo”.

Vạn Cổ Phong còn muốn khuyên can thì hắn đã lại nhìn truyền tống trận với vẻ tò mò.

Cường giả văn minh cấp sáu trông ra sao nhỉ?

Từ trong truyền tống trận, một luồng ánh sáng dần ngưng tụ lại thành hình người, không có gương mặt, chỉ có một đôi mắt.

Diệp Quân và những người khác thấy lạnh cả sống lưng.

Đại Tế Sư quỳ thụp xuống, cung kính nói: “Tham kiến phụ quân”.

Phụ quân?

Diệp Quân nghe thế thì ngạc nhiên.

Người không mặt kia liếc nhìn Đại Tế Sư rồi ngẩng đầu. Thấy Diệp Quân và kiếm tu, đồng tử nó khẽ run lên như ngạc nhiên.

Kiếm tu lại lắc đầu liên tục.

Diệp Quân: “Sao vậy đại bá?"

Kiếm tu thành thật đáp: “Yếu quá”.

Diệp Quân: “...”

Người không mặt kia vươn tay phải ra rồi ấn xuống. Thời không bốn phía bắt đầu sụp đổ, hóa thành cát bụi.

Ai nấy đều hoảng hốt.

Khi nhận ra mình đang bị cố định bởi một thứ sức mạnh vô hình, cảm nhận được mà không đụng chạm hay nhìn thấy được, tựa như một loại quy tắc.

Diệp Quân cũng cả kinh khi thấy kiếm ý Vô Địch đang dần tan biến dưới sức mạnh này.

Trong khi ngay cả Tịnh Sơ cũng khó mà làm gì được nó.

Hắn vội lấy kiếm tuh ra. Kiếm run lên nhưng không có gì xảy ra. Hắn vung kiếm, nghe thấy có tiếng vỡ.

Người không mặt thoáng tỏ ra ngạc nhiên khi thấy thanh kiếm.

Kiếm tu nhìn xuống người mình, lắc đầu: “Quá yếu”.

Rồi kiếm ông ấy rời vỏ.

Xoẹt!

Kiếm bay ra.

Đồng tử người không mặt rụt lại, vung tay lên thật cao rồi nện xuống. Một thứ sức mạnh kỳ lạ giống với pháp tắc Đại Đạo xuất hiện khiến vũ trụ vỡ nát.

Đây là sự áp chế tuyệt đối từ pháp tắc cấp cao lên cấp thấp.

Kiếm của kiếm tu cũng đã bay tới nơi.

Bao nhiêu pháp tắc Đại Đạo kia tan thành mây khói trong chớp mắt như chưa từng tồn tại.

Phập!

Người không mặt trợn mắt nhìn thanh kiếm cắm vào ngực mình rồi hoang mang nhìn kiếm tu.

Ông ấy chỉ có ánh mắt vô cùng thất vọng.

Diệp Quân: “...”

Người không mặt đưa tay lên, cơ thể hóa thành những tia sáng đỏ. Một tia lao về phía kiếm tu, một tia trực chỉ Diệp Quân, còn lại tấn công cường giả tộc Vạn Cổ.

Nhưng nó chưa kịp đến gần kiếm tu đã biến mất.
Chương 2050: Cây thần bị uy hiếp

Kiếm tu quay sang, thấy giữa trán Diệp Quân có một dấu ấn kỳ lạ hình con mắt màu đỏ, chỉ lớn bằng hạt đầu.

Diệp Quân cũng ngu người.

"Mắt Báo Thù!"

Đại Tế Sư bên kia cười phá lên.

Diệp Quân quay sang, chỉ thấy ông ta nhìn hắn đầy ác độc: “Kẻ nào mang dấu ấn này sẽ bị toàn bộ văn minh Phệ Giả đuổi theo báo thù đến cùng!"

Diệp Quân đang muốn đưa kiếm Thanh Huyền lên đâm vào cái ấn xem sao thì con mắt kia bỗng biến mất.

Hắn nhíu mày.

Đại Tế Sư: “Vị trí và mặt mũi của ngươi đã được đưa tới văn minh Phệ Giả. Ngươi chỉ còn một con đường chết mà thôi”.

Diệp Quân hỏi lại: “Ngươi không thấy đại bá ta mạnh thế nào à?"

Kiếm tu liếc sang, khẽ cười.

Đại Tế Sư liếc nhìn kiếm tu: “Mạnh, nhưng thế thì sao? Chẳng lẽ có thể một mình chống lại toàn bộ văn minh Phệ Giả?"

Diệp Quân nhìn kiếm tu, chỉ thấy ông ấy cười cười, đưa tay lên phất phất. Đại Tế Sư lập tức hóa thành tro bụi.

Không cần lãng phí thời gian nữa.

Kiếm tu nói với Tịnh Sơ: “Cô bé, ra chiêu đi”.

Tịnh Sơ đợi những lời này từ lâu rồi, lập tức tung cú đấm.

Ý chí võ đạo của bà ta đã như ngọn núi lửa đạt tới đỉnh điểm, nay theo cú đấm mà bùng nổ, sức mạnh trấn áp vũ trụ khiến người khác nghẹt thở.

Diệp Quân cũng phải biến sắc.

Tịnh Sơ lại mạnh lên rất nhiều rồi!

Chỉ thấy kiếm tu rút kiếm.

Xoẹt!

Ý chí võ đạo của Tịnh Sơ bị chẻ làm đôi trong nháy mắt, nhưng không bị vỡ nát.

Vì kiếm tu đã nương tay.

Tịnh Sơ hít sâu, cảm thấy vô cùng phấn khích. Bà ta siết tay, hội tụ ý chí võ đạo bốn phía lại.

Khí tức tăng vọt.

Tinh không sôi trào.

Kiếm tu mỉm cười tán dương.

Diệp Quân cũng cười khi nhận ra Tịnh Sơ đã mạnh lên.

Một hồi sau, Tịnh Sơ thu ý chí võ đạo về, hành lễ với kiếm tu: “Đa tạ tiền bối”.

Kiếm tu cười đáp: “Ngươi rất giỏi, nền văn minh này không hợp cho ngươi phát triển đâu. Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ đưa ngươi đến nơi mà ta và Dương lão đệ tình cờ phát hiện...”

Ông ấy liếc nhìn Diệp Quân, không nói nữa.

Diệp Quân: “Đều là người mình cả, đại bá cứ nói đừng ngại”.

Kiếm tu chỉ cười.

Diệp Quân: “...”

Tịnh Sơ tỏ ra do dự.

Bà ta đương nhiên muốn, nhưng lại không an tâm cho văn minh Thiên Hành và cả...

Văn minh Phệ Giả nhất định sẽ tìm đến gây sự.

Diệp Quân thấy Tịnh Sơ nhìn mình thì cảm thấy ấm áp trong lòng, cười nói: “Đây không chỉ là cơ hội cho tiền bối mà còn cho cả văn minh Thiên Hành nữa”.

Tịnh Sơ không nói gì.

Diệp Quân: “Thiên Hành Chủ Chiêm Thanh, Tịnh An và Nhất Niệm sẽ quản lý được văn minh Thiên Hành mà”.

Tịnh Sơ: “Nhưng văn minh Phệ Giả...”

Diệp Quân: “Tiền bối mạnh hơn rồi có thể quay lại giúp ta đấy chứ”.

Tịnh Sơ gật đầu: “Được”.

Bà ta bước tới, lấy một đồ vật lớn bằng nắm tay đưa cho một Diệp Quân đang khó hiểu: “Đây là hạt quả nguyên chất, ngươi có thể nhờ cây thần dùng nó biến ngươi thành trái cây”.

Diệp Quân: “...”

Kiếm tu cười lên tiếng: “Đi thôi”.

Rồi vung tay, biến mất cùng Tịnh Sơ.

Để lại Diệp Quân nhìn hột quả trong tay mà cạn lời.

Tịnh Sơ lại muốn biến hắn thành trái cây rồi!

Nhưng hắn không muốn!

Nhớ tới mình lại quên hỏi về người áo trắng trong mắt Nhất Niệm, hắn lại thấy tiếc.

Đại bá chắc chắn có thể thấy rõ.

Diệp Quân thở dài, tự nhủ về sau lại tìm cơ hội vậy.

Rồi hắn vung tay lên, vô số nhẫn không gian bị hút vào.

Tận mấy trăm nghìn cái.

Hắn nhếch mép, đưa một cái sang cho Vạn Cổ Phong: “Tộc Vạn Cổ nay đang khó khăn, muốn phát triển cần phải có tiền. Vạn Cổ Đại Đế từng cho ta thứ này, bây giờ ta giao lại nó cho ông, còn có thêm mấy chiến lợi phẩm mới...”

Vạn Cổ Phong xua tay: “Không không, Diệp công tử...”

Diệp Quân: “Sao vậy?"

Vạn Cổ Phong: “Tộc trưởng đã có lệnh, tộc Vạn Cổ ta từ nay thề chết sẽ theo hầu cậu”.

Ông ta tuy chỉ là võ tướng nhưng biết người này chính là cơ hội trời cho tộc Vạn Cổ.

Có chết cũng phải đu theo.

Diệp Quân nghĩ một hồi: “Được thôi”.

Nhưng vẫn dúi nhẫn vào tay Vạn Cổ Phong: “Lát nữa ta sẽ liên hệ người nhà đến tiếp quản nơi này, ông cứ việc phối hợp với họ là được”.

Vạn Cổ Phong chần chừ nhưng cũng gật đầu: “Được”.

Rồi thu nhẫn vào.

Diệp Quân quay sang bên, gọi: “Thiên Hành Chủ Chiêm Thanh”.

Lời vừa dứt, Chiêm Thanh bước ra.

Cô ta tròn mắt hỏi Diệp Quân: “Kiếm tu kia là đại bá của ngươi?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Chiêm Thanh vỗ chát lên vai hắn: “Ngon đó!"

Diệp Quân: “...”

Chiêm Thanh cười cười rồi nghiêm túc hỏi: “Ông ấy đến từ văn minh cấp sáu?"

Diệp Quân đang muốn trả lời thì cô ta lắc đầu: “Không không, Đại Tế Sư nhắc tới văn minh cấp sáu nhưng ông ấy không hề chớp mắt”.

Ánh mắt cô ta sáng lên: “Cấp bảy?"

Diệp Quân lắc đầu cười: “Đừng đoán bừa, ta còn không biết cấp mấy nữa là”.

Không chỉ đại bá mà còn cô cô, cha với ông nội nữa, hắn đều mù tịt.

Tự dưng cảm thấy cả nhà mình đều max cấp mà bản thân lại bị nhét vào thôn tân thủ tự chơi một mình...

Khó chịu ghê!

Chiêm Thanh nói: “Ông ấy mạnh thật”.

Diệp Quân nhìn qua, thấy cô ta cười: “Mạnh kiểu... Ta không nói được, cảm giác như chúng ta là người của văn minh sơ khai ấy”.

Diệp Quân không nói gì.

Chiêm Thanh ngẩng đầu nhìn lên cao, thì thầm: “Nơi cuối của võ đạo vũ trụ là gì nhỉ?"

Diệp Quân nhìn theo, cũng tự hỏi đó là gì?

Nhưng hắn không nghĩ nữa, bởi vì đi cho đúng con đường hiện tại mới là phải đạo.

Như cảm nhận được gì, Diệp Quân đưa Chiêm Thanh vào trong tháp.

Cả hai đi tới trước cây thần sinh mệnh, thấy Tịnh An bước ra.

Trong tay cầm kẹo hồ lô.

Diệp Quân thấy vậy thì bật cười, cảm thấy cô bé này sẽ rất hợp cạ với Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Tịnh An vừa ăn kẹo vừa đi về phía họ, lẳng lặng giơ tay lên.

Diệp Quân hỏi: “Lại mạnh lên rồi đúng không?"

Tịnh An gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân chớp mắt: “So tài không?"

Tịnh An nhướng mày: “Tới luôn”.

Diệp Quân bật cười rồi đưa Tịnh An đến một vùng tinh không, chưa kịp nói gì thì đã thấy một quả đấm bay tới.

Con bé này chơi dơ! Hắn đen mặt nghĩ.

Hắn vung tay để ý chí kiếm đạo xông ra, nhưng rồi bị đẩy lùi mấy chục trượng.

Làm hắn ngạc nhiên.

Tịnh An hất cằm cười lên: “Ta đến Chí Cảnh rồi!"

Diệp Quân cười: “Chúc mừng!"

Chiêm Thanh đứng quan sát cũng mỉm cười. Tịnh An và Nhất Niệm giờ đây đã có thể gánh vác tương lai văn minh Thiên Hành rồi.

Nhưng không biết nghĩ đến điều gì mà cô ta chợt ủ rũ.

Tịnh An hỏi: “Nhất Niệm đâu?"

Nhất Niệm!

Diệp Quân: “Chúng ta đi xem thử”.

Bọn họ lại đi đến trước cây thần. Nhất Niệm vẫn chưa ra.

Diệp Quân khó hiểu.

Chiêm Thanh cũng hỏi: “Cây thần?"

Cái cây run lên như trả lời.

Diệp Quân hỏi Chiêm Thanh: “Nó nói gì vậy?"

Chiêm Thanh: “Chẳng nói gì”.

Diệp Quân nhíu mày, hỏi Tịnh An: “Truyền thừa của cô là gì?"

Tịnh An: “Ta gặp thủy tổ của văn minh Thiên Hành, một người đàn ông trung niên”.

Diệp Quân: “Chiến đấu cùng quần tinh sao?"

Tịnh An lắc đầu: “Không, truyền thừa của ta nằm trong một khu rừng, câu thông với sức mạnh Thiên Hành...”

Không giống rồi!

Diệp Quân sa sầm mặt, bỗng thấy cây thần chấn động.

Ba người nhìn nhau.

Tịnh An mở miệng trước: “Ngươi đang bị uy hiếp sao cây thần? Nếu đúng thì run lên đi”.

Cái cây run run.

Sắc mặt ba người sa sầm.

...

Trong tinh không nào đó.

Thủy tổ văn minh Thiên Hành nhìn Nhất Niệm với vẻ nặng nề, dùng sức mạnh trấn áp cô.

Nhất Niệm chỉ nhìn lại với vẻ lạnh nhạt.

Thủy tổ nói: “Rời khỏi thân thể cô ta ngay...”

'Nhất Niệm' vung tay lên.

Uỳnh!

Phân thân của thủy tổ văn minh Thiên Hành hóa thành tro trong nháy mắt.
Chương 2051: Làm Thiên Hành Chủ

Đứng trước cây sinh mệnh Thiên Hành, Diệp Quân khẽ lắc đầu. Trực giác mách bảo rằng có chuyện gì không ổn lắm làm hắn phải đi vào bên trong để xem. Bỗng nhiên cái cây run lên, rồi Nhất Niệm bước ra.

Diệp Quân chạy tới nắm tay cô: “Sao rồi?"

Nhất Niệm chậm rãi lấy kẹo hồ lô ra ăn: “Rất tốt”.

Diệp Quân nhìn cô ta với vẻ ngờ vực.

Thấy Diệp Quân, Tịnh An lẫn Chiêm Thanh đều đang nhìn mình, Nhất Niệm đưa tay sờ lên mặt: “Có chuyện gì à?"

Diệp Quân hỏi: “Truyền thừa của muội là gì?"

Nhất Niệm cười: “Muội gặp được thủy tổ văn minh trong một vùng tinh không ấy”.

Diệp Quân hỏi tiếp: “Sau đó thì sao nữa?"

Nhất Niệm lắc đầu: “Muội không biết, nhưng sức mạnh đã tăng lên nhiều lắm”.

Rồi cô ta nắm tay lại, để khí tức hùng hậu tuôn ra.

Tịnh An tròn mắt: “Chí Cảnh!"

Nhất Niệm cười duyên: “Đúng rồi”.

Diệp Quân cũng vui mừng. Chí Cảnh của Nhất Niệm khác với bình thường, bởi vì cô ta biết thuật điều khiển thời không, có thể nói là trái cây đứng đầu văn minh cấp năm rồi.

Trực giác hắn vẫn đang cảnh báo, nhưng hắn không truy vấn mà chỉ nói: “Nhất Niệm và Tịnh An có kế hoạch gì cho văn minh Thiên Hành không?"

Hai cô gái nhìn sang Chiêm Thanh.

Chiêm Thanh cười: “Nhất Niệm, từ giờ trở đi cô sẽ là quan chấp hành đứng đầu của văn minh Thiên Hành”.

Tịnh An hỏi ngay: “Còn ta?"

Chiêm Thanh nhìn sang: “Cô muốn làm gì?"

Tịnh An chần chừ: “Thiên Hành Chủ...”

Chiêm Thanh bật cười.

Diệp Quân cũng cười.

Chiêm Thanh đi đến xoa đầu Tịnh An, nói: “Được thôi”.

Tịnh An tròn mắt khó tin: “Thật sao?"

Chiêm Thanh gật đầu: “Đúng”.

Tịnh An kích động, quay sang ôm chầm người kế bên thơm chùn chụt.

"Này!"

Nhất Niệm đã xông tới tách ra: “Sai rồi! Thơm sai rồi! Đừng làm bậy!"

Người đó là Diệp Quân...

Tịnh An vì quá phấn khích mà nhầm vị trí của hắn và Nhất Niệm.

Diệp Quân thầm nhủ thế là bị thả dê rồi.

Tịnh An thấy mình thơm sai người thì đỏ mặt, nhưng nhanh chóng khôi phục hỏi Thiên Hành Chủ: “Vậy từ giờ ta là Thiên Hành Chủ?"

Chiêm Thanh vươn tay đẩy một quả ấn sang cho Tịnh An.

Đó là Ấn Thiên Hành!

Tịnh An muốn cầm lấy theo bản năng, nhưng rồi bàn tay khựng lại, rơi vào im lặng.

Chiêm Thanh hỏi: “Sao vậy? Thấy áp lực rồi à?"

Tịnh An gật đầu.

Cô ta vẫn luôn muốn làm Thiên Hành Chủ, nhưng giờ phút này mới nhận thức được sức nặng đi kèm.

Đến từ trách nhiệm.

Chiêm Thanh đặt ấn vào tay Tịnh An, cười nói: “Có áp lực mới có động lực. Ta tin cô và trái cây Nhất Niệm sẽ quản lý văn minh Thiên Hành đâu vào đấy”.

Cô ta biết văn minh Thiên Hành muốn trở lại đỉnh cao chỉ có thể dựa vào Diệp Quân, mà Nhất Niệm là vợ hắn, Tịnh An là bạn hắn, chỉ có giao văn minh Thiên Hành cho hai người này mới có thể trói buộc lấy hắn.

Tịnh An im lặng một hồi lâu.

Cô ta cầm ấn, nghiêm túc nói với Chiêm Thanh: “Ta và Nhất Niệm nhất định sẽ đưa văn minh Thiên Hành về lại đỉnh cao”.

Chiêm Thanh gật đầu: “Ta tin các ngươi có thể. Hiện giờ có rất nhiều bộ phận chưa trùng tu được, hai người hãy chọn một vài trái cây để làm đi”.

Tịnh An và Nhất Niệm gật đầu rồi dắt tay nhau đi, vô cùng phấn khích vì bây giờ đã được danh chính ngôn thuận.

Diệp Quân nhìn theo mà bật cười.

Rồi hắn hỏi: “Còn Chiêm Thanh cô nương thì sao? Có kế hoạch gì sau khi trao quyền không?"

Chiêm Thanh nghĩ ngợi: “Ta đi du lịch vậy, nhưng vẫn còn phải ở lại trông chừng một thời gian”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai cô bé kia tuy nhiệt tình có thừa nhưng vẫn còn trẻ, mà văn minh Thiên Hành vẫn cần một hòn đá tảng.

Chiêm Thanh hỏi Diệp Quân: “Còn ngươi?"

Hắn ngẩn ra: “Ta?"

Chiêm Thanh cười: “Phải, có kế hoạch gì không?"

Diệp Quân: “Tiếp tục mạnh lên thôi”.

Chiêm Thanh: “Rồi chờ văn minh Phệ Giả?"

Diệp Quân: “Không, ta định về thăm nhà”.

Về nhà.

Về vũ trụ Quan Huyên.

Hắn nhớ nhà rồi.

Chiêm Thanh gật đầu: “Vậy hẹn gặp lại”.

Diệp Quân hỏi: “Cây thần sinh mệnh và tổ thạch luân hồi đến từ văn minh khác đúng không?"

Chiêm Thanh: “Phải, nhưng không rõ từ đâu. Cây thần năm xưa bị thương nghiêm trọng nên mất đi ký ức”.

Diệp Quân hỏi: “Là không nhớ được hay không muốn nhớ?"

Chiêm Thanh chớp mắt: “Ta không biết”.

Diệp Quân cười, nhìn cây thần rồi nói: “Gặp lại sau”.

Chiêm Thanh không để những trái cây của văn minh Thiên Hành ở lại trong tháp nữa mà đưa họ về Thiên Hành Thần Cảnh.

Để trùng tu văn minh Thiên Hành.

Tuy Nhất Niệm không muốn để Diệp Quân đi nhưng vẫn lựa chọn ở lại, bởi vì bây giờ cô ta đã là quan chấp hành đứng đầu, sắp phải xây dựng lại Thi Hành Điện.

Chia tay Nhất Niệm và Tịnh An rồi, Diệp Quân lên đường trở về vũ trụ Quan Huyên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK