Bên trong điện, các trưởng lão đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ hơi mịt mờ khó hiểu!
Tên này phát điên cái gì vậy?
Mặc dù mọi người đều rất tức giận, nhưng cũng không nói sẽ cách chức ngươi!
Cát trưởng lão đứng đầu trầm mặc không nói, sắc mặt hơi u ám.
Bây giờ ông ta đã trở nên bình tĩnh hơn!
Đương nhiên ông ta cũng đã nghĩ tới rất nhiều vấn đề!
Có điều bây giờ ông ta đã ở vào thế đâm lao thì phải theo lao, căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi với người mang thiên mệnh tới cùng.
Người mang thiên mệnh!
Cát trưởng lão từ từ nhắm hai mắt lại, người mang thiên mệnh vẫn luôn là sự tồn tại vô địch trong cùng một thời đại, hơn nữa còn sở hữu đạo ấn, rất có khả năng là truyền nhân hoặc là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Thân phận như vậy thì dựa vào đâu mà có thể thua Diệp Quân được cơ chứ?
Dựa vào đâu?
Bây giờ sắp bước sang nhiệm kỳ mới, ông ta muốn tiếp tục giữ chức vị, hơn nữa muốn quyền thế đạt tới đỉnh cao thì buộc phải đi theo người mang thiên mệnh!
Nghĩ tới đây, Cát trưởng lão không nghĩ thêm nhiều nữa, ông ta từ từ mở to hai mắt, mặt không chút biểu cảm: “Lập tức triệu hồi Thượng Quan Chiến từ Hư Chân, bảo y đảm nhiệm chức vụ thống lĩnh đạo binh!”
Thượng Quan Chiến!
Bên trong điện, cả đám trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
Đây là một phần tử háo chiến đó!
Trước đây bị điều tới thế giới Hư Chân chính là vì tên này cực kỳ không an phận, ngày nào cũng gây chuyện!
Quan trọng nhất là người này từng có xung đột với Kiếm Tông!
Điều Thượng Quan Chiến trở về chẳng khác gì muốn đối địch với Kiếm Tông!
Nghĩ tới đây, cả đám trưởng lão trố mắt nhìn nhau.
Chưa kể đến việc bọn họ ít nhiều vẫn có phần kiêng nể Kiếm Tông, dù gì Kiếm Tông cũng rất có thực lực!
Thiên hạ đệ nhất Tông không phải là thứ để đùa!
Lúc này, Cát trưởng lão đột nhiên nói: “Nếu như các vị kiêng dè thì chuyện này cứ thế bỏ đi thôi! Tiên Bảo Các chúng ta đi xin lỗi Kiếm Tông bọn họ một câu?”
Mọi người trầm mặc.
Chuyện này rõ ràng không thể!
Cát trưởng lão đứng dậy, vẻ mặt lạnh tanh: “Lần này, toàn vũ trụ đều đang nhìn vào Tiên Bảo Các chúng ta, nếu không lấy lại thể diện thì uy danh của Tiên Bảo Các chúng ta sẽ rơi xuống vực thẳm. Tới lúc đó, người đời sẽ không còn kính nể Tiên Bảo Các nữa đâu!”
Cả đám trưởng lão đồng loạt gật đầu tỏ ý tán đồng.
Tần Phong ngồi ở phía cuối không lên tiếng, cũng không tỏ thái độ.
Cát trưởng lão đột nhiên nói: “Truyền lệnh, tăng số tiền treo thưởng cho người bắt được Diệp Quân lên một nghìn vạn tiên tinh!”
Một nghìn vạn tiên tinh!
Mọi người trầm mặc.
Bây giờ Diệp Quân tới Kiếm Tông, đừng nói là một nghìn vạn tiên tinh, dù là một trăm triệu viên tiên tinh thì e rằng cũng không ai dám đi giết!
Dường như biết được mọi người đang nghĩ gì, Cát trưởng lão đột nhiên lạnh lùng lên tiếng: “Là thái độ, để cho người đời biết được thái độ của Tiên Bảo Các, chúng ta và Diệp Quân đó một mất một còn!”
Nói xong, ông ta đứng dậy rời đi!
Tan họp!
Tần Phong cũng đứng dậy đi luôn!
Trên quảng trường, Nam Cung Trấn đang đứng trước tượng của các chủ Tiên Bảo Các - Tần Quan, ông ta trầm mặc không nói gì.
Lúc này, Tần Phong đột nhiên đi tới bên cạnh ông ta.
Nam Cung Trấn khẽ nói: “Tần trưởng lão, Diệp Quân đó không đơn giản chút nào!”
Tần Phong gật đầu: “Ta biết, ta từng tiếp xúc với huynh ấy rồi!”
Nam Cung Trấn lắc đầu thở dài: “Tiên Bảo Các chúng ta thật sự không nên chọn phe như thế, dù là chọn phe thì cũng không nên hò reo cổ vũ cho người mang thiên mệnh kiểu vậy! Tiên Bảo Các chúng ta cần phải nịnh nọt người mang thiên mệnh tới thế sao? Mất giá quá!”
Tần Phong khẽ cười nói: “Ông cho rằng bọn họ không hiểu sao?”
Nam Cung Trấn nhìn về phía Tần Phong, kinh ngạc: “Bọn họ biết ư?”
Tần Phong khẽ cười: “Bọn họ có thể đi tới bước này đều không hề ngu xuẩn!”
Nam Cung Trấn không hiểu: “Vậy tại sao bọn họ còn phải làm như thế?”
Tần Phong trầm giọng nói: “Quyền lợi!”
Nam Cung Trấn ngẩn ra, sau đó nói: “Đổi nhiệm kỳ?”
Tần Phong gật đầu: “Sắp tới lúc đổi nhiệm kỳ rồi, nếu không lập được công lớn thì bọn họ đều sẽ bị thay đổi, quản sự bên dưới sẽ lên thay... Quyền lợi này cầm lên thì dễ mà đặt xuống thì khó! Vậy nên bọn họ buộc phải lập được công lớn, mà muốn lập công lớn trong thời gian ngắn thì chỉ có thể lựa chọn người mang thiên mệnh. Một khi người mang thiên mệnh đánh bại Diệp Quân và được phong làm thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, tới lúc đó, Tiên Bảo Các sẽ là công thần số một, quyền tiếng nói của các trưởng lão Tiên Bảo Các sẽ đạt tới đỉnh cao. Lúc đó, dù là phó các chủ Ưng Thanh e rằng cũng phải nể mặt bọn họ mấy phần!”
Nam Cung Trấn trầm mặc.
Tần Phong khẽ nói: “Trận chiến giữa Diệp Quân và người mang thiên mệnh bây giờ đã không còn là cuộc tranh đấu giữa hai người bọn họ nữa mà đã trở thành một cuộc tranh giành lợi ích rồi!”
Nam Cung Trấn trầm giọng nói: “Phúc địa Linh Hư và động thiên Tuế Nguyệt đều không phải những kẻ ngu, thế nhưng lần này, bọn họ lại đột nhiên trái với trạng thái bình thường, không ngại đối đầu với Tiên Bảo Các chúng ta để ủng hộ cho Diệp Quân!”
Nói xong, vẻ mặt của ông ta chợt trở nên nghiêm trọng: “Điều này thật sự không bình thường lắm!”
Tần Phong trầm mặc, y từng tiếp xúc với Diệp Quân, cậu thanh niên này thật sự không đơn giản, hơn nữa càng tiếp xúc lại càng thấy thần bí!
Nam Cung Trấn lại nói: “Tần trưởng lão, bây giờ hội trưởng lão vì lợi ích bản thân mà làm điều ngang ngược, cứ như vậy e rằng sẽ có đại nạn, ngươi phải bảo trọng đấy!”
Tần Phong gật đầu: “Được!”
Nam Cung Trấn liếc nhìn tượng của Tần các chủ, khẽ thở dài rồi quay người rời đi.
Tần Phong đứng nguyên tại chỗ trầm mặc hồi lâu rồi cũng quay người rời đi.
...
Tộc Thiên Long.
Trong điện, Ngao Thiên Thiên yên lặng đứng đó, ở nơi không xa phía trước mặt cô ta là một ông lão, ông lão đang thấp giọng nói gì đó.
Đợi ông lão nói xong, Ngao Thiên Thiên từ từ nhắm hai mắt lại: “Phúc địa Linh Hư, động thiên Tuế Nguyệt...”
Từ sau khi biết được Diệp Quân tới vũ trụ Quan Huyên, cô ta đã lập tức cử người theo dõi Diệp Quân!
Lúc này, một người đàn ông trung niên xuất hiện bên trong điện, ông ta khom người hành lễ: “Thiếu tộc trưởng, tộc trưởng mời cô qua đó ngay!”
Ngao Thiên Thiên thu lại mạch suy nghĩ, gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Chương 317: Ủng hộ Diệp Quân
Bên trong một gian đại điện, lúc này, các trưởng lão của tộc Thiên Long đều đã tập trung đông đủ.
Đứng đầu là tộc trưởng Ngao Thành của tộc Thiên Long!
Chính giữa đại điện còn có một người đàn ông trung niên, chính là Đại Võ Tông!
Lúc Ngao Thiên Thiên tới nơi, Ngao Thành khẽ gật đầu, sau đó nói: “Các vị, Đại Võ Tông tới tộc Thiên Long chúng ta là vì hai việc...”
Nói xong, lão nhìn về phía Đại Võ Tông: “Đại Võ Tông, ông nói đi!”
Đại Võ Tông khẽ gật đầu: “Các vị, người mang thiên mệnh hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp của tộc Thiên Long!”
Nghe vậy, đám trưởng lão bên trong điện đều kinh ngạc!
Người mang thiên mệnh chủ động lôi kéo tộc Thiên Long sao?
Mọi người đang có mặt lập tức trở nên phấn khích!
Trước đây, tộc Thiên Long đã muốn dựa dẫm vào người mang thiên mệnh! Có thể nói, bây giờ cả vũ trụ Quan Huyên, ngoại trừ bốn thế gia lớn và Kiếm Tông có đẳng cấp cao nhất ra, đa số những tông môn và thế gia khác đều muốn dựa vào người mang thiên mệnh!
Tất cả mọi người đều đã coi người mang thiên mệnh như là người thừa kế tương lai của thư viện Quan Huyên!
Dù gì ngay cả Tiên Bảo Các cũng đã bắt đầu ủng hộ người mang thiên mệnh. Tiên Bảo Các chỉ suy nghĩ vì lợi ích, nếu như không nắm chắc một trăm phần trăm thì bọn họ sẽ không đánh cược toàn bộ như thế!
Lúc này, Đại Võ Tông đột nhiên lên tiếng: “Còn một chuyện nữa, bọn ta hy vọng Thiên Thiên thiếu tộc trưởng có thể ký kết khế ước bình đẳng với người mang thiên mệnh, chủ động dung hợp với người mang thiên mệnh, cùng nhau hưởng thụ sức mạnh tinh thần và phòng ngự!”
Nghe vậy, mọi người bên trong điện đều hoàn toàn kinh ngạc, ngay sau đó, cả đám cường giả tộc Thiên Long đều vui mừng phát điên!
Đây là một cơ hội rất lớn!
Nếu như Ngao Thiên Thiên dung hợp với người mang thiên mệnh thì sẽ tượng trưng cho điều gì? Tượng trưng rằng quan hệ giữa tộc Thiên Long và người mang thiên mệnh sẽ trở nên vững chắc không gì có thể phá bỏ, trong thế lực ủng hộ người mang thiên mệnh, địa vị của tộc Thiên Long cũng sẽ trở nên đặc biệt hơn!
Ngao Thành đứng đầu cũng sững sờ, lão không ngờ người mang thiên mệnh lại đưa ra yêu cầu này!
Dung hợp với Ngao Thiên Thiên!
Ngao Thành nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, Ngao Thiên Thiên trông rất bình tĩnh, cô ta nhìn về phía Đại Võ Tông, cười nói: “Đại Võ Tông, chuyện này ta sẽ trả lời ông vào một ngày khác được không?”
Đại Võ Tông ngơ ngác, rõ ràng hơi bất ngờ, có điều ông ta cũng không lên mặt bắt nạt người, lập tức gật đầu: “Nên vậy mà!”
Ông ta dừng lại rồi nói tiếp: “Người mang thiên mệnh rất xem trọng tộc Thiên Long, hy vọng có thể hợp tác chân thành với tộc Thiên Long, cùng nhau hưởng thụ tương lai”.
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ta hiểu!”
Đại Võ Tông liếc nhìn Ngao Thiên Thiên, cũng không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.
Đợi Đại Võ Tông rời đi, Đại trưởng lão tộc Thiên Long đột nhiên không vui lên tiếng: “Thiên Thiên, đây là một cơ hội ngàn năm có một, tại sao cô không nhận lời luôn? Cô phải biết rằng đó là người mang thiên mệnh đấy...”
Ngao Thiên Thiên nhìn về phía Ngao Thành: “Cha, con muốn nói chuyện riêng với cha!”
Sắc mặt của Đại trưởng lão lập tức trở nên khó coi, nhưng cũng không dám nói gì nhiều.
Ngao Thành khẽ gật đầu: “Các vị, chuyện này có liên quan tới tương lai của Thiên Thiên và tộc Thiên Long chúng ta, ta nói chuyện riêng với con bé, các vị lui ra cả đi!”
Đám trưởng lão tộc Thiên Long cùng nhau lui xuống!
Ngao Thành nhìn về phía Ngao Thiên Thiên: “Con không muốn đi theo người mang thiên mệnh à?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Vâng!”
Ngao Thành nói: “Là vì Diệp Quân sao?”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Không phải hoàn toàn, ấn tượng của con với người mang thiên mệnh này không tốt!”
Ngao Thành ngẩn ra: “Ấn tượng không tốt hả?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Nếu như gã cạnh tranh công bằng với Diệp công tử thì chẳng sao, nhưng gã lại cố ý chèn ép Diệp công tử, đặc biệt là câu nói: Có gã thì không có Diệp công tử, có Diệp công tử thì không có gã...”
Nói xong, cô ta khẽ lắc đầu: “Hành vi như vậy thực sự quá tiểu nhân, phong thái nhỏ nhen, không có lòng bao dung kẻ khác. Loại người như vậy, mặc dù thân phận đặc thù, nhưng con tin rằng con đường gã đi sẽ không dài đâu!”
Ngao Thành trầm mặc.
Ngao Thiên Thiên nhìn về phía Ngao Thành: “Ngược lại, cảm giác mà Diệp công tử kia cho con lại rất tốt, người này dũng cảm lại mưu trí, thiên phú yêu nghiệt, cư xử chân thành, có thể làm nên việc lớn!”
Ngao Thành nhìn Ngao Thiên Thiên: “Cho ta một lý do thuyết phục!”
Ngao Thiên Thiên nghĩ ngợi, sau đó nói: “Phúc địa Linh Hư và động thiên Tuế Nguyệt...”
Ngao Thành lắc đầu: “Con gái, ta hiểu ý của con, bọn họ ủng hộ Diệp Quân như vậy chắc chắn là vì nguyên nhân gì đó. Thế nhưng bây giờ ta không muốn bận tâm tới bọn họ, chỉ muốn nghe suy nghĩ thật sự của con!”
Ngao Thiên Thiên nhìn thẳng vào mắt Ngao Thành: “Con đề cao Diệp công tử hơn, con muốn ủng hộ hắn”.
Ngao Thành nhìn Ngao Thiên Thiên: “Con phải biết rằng, nếu như chọn nhầm phe thì tộc Thiên Long của chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Con biết!”
Ngao Thành nói: “Vậy con vẫn muốn ủng hộ cho Diệp Quân sao?”
Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Con ủng hộ hắn!”
Ngao Thành lại hỏi: “Không hối hận chứ?”
Ngao Thiên Thiên cười nói: “Chuyện này có gì mà hối hận?”
Ngao Thành khẽ cười: “Ta cũng ủng hộ Diệp Quân!”
Ngao Thiên Thiên ngẩn ra.
Ngao Thành cười nói: “Con có biết ta không thích điểm gì ở người mang thiên mệnh không?”
Ngao Thiên Thiên lắc đầu.
Ngao Thành khẽ nói: “Giống như con, không thích câu nói đó của gã: Có gã thì không có Diệp Quân, có Diệp Quân thì không có gã. Người này lòng độ lượng quá nhỏ. So với Kiếm Chủ Nhân Gian, ngay từ phương diện khí phách đã thua xa mười vạn tám nghìn dặm. Muốn quản lý cả thư viện, thống trị cả thư viện, không có lòng độ lượng thì sao được chứ? Nếu như hôm đó gã đứng về phía Diệp Quân trừng trị tộc Thiên Long chúng ta và nhà họ An thì ta mới thực sự đề cao gã. Không chỉ có vậy, gã cũng có thể nhận được sự công nhận của Diệp Quân, được Diệp Quân đi theo...”
Nói xong, lão khẽ lắc đầu: “Mặc dù Diệp Quân thế yếu, nhưng bây giờ không chỉ có phúc địa Linh Hư và động thiên Tuế Nguyệt ủng hộ mà còn có cả Kiếm Tông, hắn chưa chắc đã không có khả năng đấu một trận!”
Nói tới đây, lão nhìn về phía Ngao Thiên Thiên: “Nếu như bảo con dung hợp với Diệp Quân, ký kết khế ước hòa bình thì con có đồng ý không?”
Ngao Thiên Thiên trầm mặc một lúc rồi khẽ cúi đầu, giọng nói nhỏ xíu: “Con... hắn trông rất đẹp trai!”
Ngao Thành: “...”
Chương 318: Khiêu chiến sinh tử
Nghe Ngao Thiên Thiên nói như vậy, sắc mặt Ngao Thành đột nhiên tối sầm lại!
Mẹ nó!
Không phải con vì Diệp Quân có vẻ ngoài ưa nhìn nên mới ủng hộ Diệp Quân đấy chứ?
Không thể không nói, bây giờ lão thấy hơi đau đầu rồi!
Con bé này không phải đã thích người ta rồi đấy chứ?
Con gái khi yêu chỉ số thông minh sẽ giảm sút!
Lúc này, Ngao Thiên Thiên khẽ nói: “Diệp công tử vừa tới vũ trụ Quan Huyên, không có thân phận, không có bối cảnh, người cũng nghèo, bây giờ các phương diện tài nguyên tu luyện của hắn chắc chắn rất khó khăn. Vậy nên con muốn cho hắn chút tinh chất rồng. Nếu như có thể thì máu rồng Thiên Long cũng có thể cho hắn một ít, máu Thiên Long tốt hơn máu Chân Long rất rất nhiều, sẽ mang lại lợi ích rất lớn cho hắn!”
Ngao Thành nhìn Ngao Thiên Thiên, không lên tiếng.
Bây giờ lão cũng coi như hiểu ra thế nào gọi là giúp người ngoài chứ không giúp người nhà!
Haizz!
Ngao Thành thầm thở dài, trong lòng không thoải mái chút nào!
Nhưng nghĩ lại thì một Chuẩn Đại Kiếm Đế trẻ tuổi như vậy hình như cũng không tệ!
Bỏ đi!
Chuyện của đám thanh niên thì đám thanh niên tự mình quyết định!
Ngao Thành xua tay: “Con tự xem mà làm!”
Ngao Thiên Thiên vội vàng nói: “Vậy con có thể dẫn Thiên Long Thần Vệ đi bảo vệ cho hắn không?”
Ngao Thành sững sờ, lão trừng mắt nhìn Ngao Thiên Thiên: “Con tặng luôn cả bản thân con cho hắn luôn đi!”
Ngao Thiên Thiên lườm Ngao Thành, khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Cha, cha nói cái gì thế? Con và Diệp công tử chỉ là bạn bè, vẫn chưa phát triển tới bước đó! Ôi chao, thật đúng là tức chết mất thôi! Không quan tâm tới cha nữa!”
Nói xong, cô ta quay người bỏ chạy.
Ngao Thành: “...”
...
Kiếm Tông.
Diệp Quân và mấy người Tào Bạch tới Kiếm Tông, Kiếm Tông không ở trong thư viện Quan Huyên mà ở núi Huyền Không, nghe đồn núi Huyền Không vốn dĩ ở Nam Vực, sau này Kiếm Chủ Nhân Gian thi triển thần thông vô thượng, di dời cả núi Huyền Không tới vũ trụ Quan Huyên.
Núi Huyền Không dựa lưng vào mười vạn ngọn núi lớn, cả ngọn núi giống như một thanh kiếm treo ngược, ngạo nghễ giữa đất trời, trông vô cùng hùng vĩ. Phía sau núi Huyền Không là những dãy núi trùng điệp, sâu trong những dãy núi này thi thoảng lại có tiếng kiếm vang lên.
Kiếm Tông!
Trên mặt Diệp Quân nở một nụ cười, hắn vẫn luôn hướng về nơi này!
Thánh địa trong lòng mọi Kiếm Tu trong thiên hạ!
Tào Bạch cười nói: “Diệp huynh, cảm giác thế nào?”
Diệp Quân cảm thán: “Thật hùng vĩ!”
Tào Bạch phá lên cười ha hả: “Đi, đi gặp Đại sư huynh!”
Đại sư huynh!
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nếu đã tới thì phải biết điều, đi theo các ông lớn!
Diệp Quân liếc nhìn người đàn ông và cô gái bên cạnh Tào Bạch, hai người đều là kiếm tu. Vừa nãy Tào Bạch đã giới thiệu, người đàn ông tên là Viên Cung, cô gái tên là Tần Tuyết!
Thực lực của hai người đều rất mạnh!
Mọi người ngự kiếm đi tới trên đỉnh núi Huyền Không, Diệp Quân đưa mắt nhìn ra, cách đó không xa có một tòa đại điện cao mấy trăm trượng, trước cửa đại điện có một bức tượng!
Không phải tượng của Kiếm Chủ Nhân Gian!
Là tượng một người đàn ông mặc trường bào màu xanh, có một đứa trẻ trông như nhúm lông trắng nằm sấp trên vai người đàn ông, nhìn rất đáng yêu.
Diệp Quân hơi hoài nghi: “Tào huynh, đây không phải Kiếm Chủ Nhân Gian ư?”
Tào Bạch gật đầu: “Đây là sư tổ của Kiếm Tông bọn ta, Kiếm Chủ Thanh Sam!”
Kiếm Chủ Thanh Sam!
Diệp Quân vội vàng lên tiếng hỏi trong lòng: “Tháp gia, ngươi biết Kiếm Chủ Thanh Sam không?”
Tiểu Tháp nói: “Ta không muốn nói chuyện với ngươi, muốn bẫy ta à? Ngươi quên chuyện đó đi!”
Diệp Quân: “...”
Tào Bạch tiếp tục nói: “Kiếm Chủ Thanh Sam là bố của Kiếm Chủ Nhân Gian, là cường giả tuyệt thế vô địch năm đó! Đáng tiếc là bọn ta đều chưa từng được gặp ông ấy!”
Diệp Quân quan sát cẩn thận Kiếm Chủ Thanh Sam một lượt, sau đó nói trong lòng: “Tháp gia, nhà họ Dương này thật lợi hại, một nhà hai đời Kiếm Chủ... Trước đây ngươi nói con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian là kẻ ăn hại, xem ra đúng là không ai giàu quá ba đời, mạnh cũng không quá ba đời nhỉ!”
“Mẹ kiếp?”
Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Mấy lời hay ho ngươi không nhớ, mấy lời không hay thì lúc nào ngươi cũng nhớ nhỉ! Ngươi đúng là độc ác!”
Diệp Quân đang định lên tiếng, Tào Bạch đột nhiên nói: “Diệp huynh, đi, chúng ta đi gặp Đại sư huynh!”
Nói xong, y kéo Diệp Quân bước vào trong Kiếm Điện, vừa bước vào đại điện, Diệp Quân đã nhìn thấy một người đàn ông, người đó mặc áo màu trắng, tóc dài ngang vai, tay trái cầm một thanh kiếm gãy.
Mà y chỉ có một bên cánh tay!
Một tay, kiếm gãy!
Nhìn thấy người đàn ông, Tào Bạch vội vàng cúi người hành lễ, cung kính nói: “Tham kiến Đại sư huynh!”
Mấy người đi bên cạnh Tào Bạch cũng đồng loạt hành lễ, biểu cảm vô cùng cung kính.
Đại sư huynh!
Người đàn ông chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Quân, y nhìn Diệp Quân, một lúc sau thì gật đầu rồi mở lòng bàn tay ra, một tấm lệnh bài xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Kể từ ngày hôm nay, đệ chính là đệ tử của Kiếm Tông bọn ta!”
Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Ta bị thư viện truy nã...”
Người đàn ông gật đầu: “Đợi một chút!”
Nói xong, y đột nhiên bước ra khỏi đại điện, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Đi!”
Vút!
Một tiếng kiếm vang lên, thanh kiếm gãy trong tay y đột nhiên lao thẳng lên trời, xé toang chân trời, xuyên qua thời không, đi tới trước Võ Viện của tổng viện thư viện Quan Huyên.
Tất cả đệ tử Võ Viện đều kinh hoảng!
Đại võ quan xuất hiện trước cửa Võ Viện, ông ta nhìn thanh kiếm gãy trước mặt, hai mắt híp lại: “Trần Quan Tử!”
Lúc này, giọng nói của Đại sư huynh vang lên khắp bên trong vũ trụ Quan Huyên: “Đại võ quan, sau một giây nữa, nếu lệnh truy nã sư đệ của ta vẫn chưa bị gỡ bỏ thì ta sẽ tới khiêu chiến với Võ Viện, khiêu chiến sinh tử! Đệ tử Võ Viện của ông có bao nhiêu người thì ta sẽ giết chết bấy nhiêu!”
Có bao nhiêu người thì sẽ giết chết bấy nhiêu!
Nghe thấy câu nói của Trần Quan Tử, sắc mặt của đám đệ tử Võ Viện lập tức ngập tràn vẻ phẫn nộ!
Một thanh niên trong số đó đột nhiên bước ra ngoài, bực tức nói: “Võ quan, ta tình nguyện chiến đấu với Trần Quan Tử của Kiếm Tông!”
Đại võ quan lại trầm mặc.
Ông ta đã từng ở thế giới Hư Chân, mà Trần Quan Tử cũng từng ở đó, vậy nên ông ta biết rõ thực lực khủng bố của Trần Quan Tử!
Chương 319: Một mất một còn
Võ Viện bây giờ chỉ có hai người có thể chiến đấu với y.
Một là người mang thiên mệnh.
Hai là chủ tịch Võ Viện - Trần Qua!
Lúc này, Trần Qua không ở trong thư viện, người mang thiên mệnh càng không thể ra tay vào lúc này.
Sắc mặt của Đại võ quan hết sức u ám!
Ông ta không ngờ Kiếm Tông lại đứng về phía Diệp Quân như thế!
Lúc này, thanh niên trước mặt Đại võ quan lại nói: “Võ quan, ta bằng lòng chiến đấu với Trần Quan Tử đó!”
Những đệ tử còn lại của Võ Viện cũng đồng loạt bước ra, tỏ ý tình nguyện muốn chiến đấu với Trần Quan Tử!
Đại võ quan lắc đầu: “Mấy người đều không phải là đối thủ của y!”
Nói xong, ông ta quay người rời đi.
Lệnh truy nã Diệp Quân ban đầu là do ông ta sử dụng thủ đoạn khiến cho thư viện không hủy bỏ, bây giờ ông ta chỉ có thể đi bảo thư viện lập tức hủy bỏ lệnh truy nã Diệp Quân!
Đúng lúc này, một học sinh của Võ Viện vì quá tức giận nên gằn giọng nói: “Kiếm Tông ức hiếp người quá đáng!”
Nói xong, gã đột nhiên nhìn về phía thanh kiếm gãy kia: “Trần Quan Tử, ta bằng lòng đấu với ngươi một trận, chiến đấu sinh tử!”
Vút!
Kiếm gãy đột nhiên hóa thành một tia kiếm quang lao vút đến, đầu của học sinh Võ Viện đó bay thẳng ra ngoài, máu tươi bắn xa mấy trượng!
Giết chết chỉ trong nháy mắt!
Mọi người đều kinh ngạc!
Ở phía xa, sắc mặt của Đại võ quan lập tức trở nên khó coi, ông ta nhìn về phía chân trời, lạnh lùng nói: “Trần Quan Tử, ngươi đừng có mà quá đáng!”
Trước cửa Kiếm Điện, Trần Quan Tử nhìn về chân trời, mặt không chút biểu cảm: “Nếu như Đại võ quan không vui thì cũng có thể đấu với ta một trận, một trận sinh tử!”
Trận chiến sinh tử!
Giọng nói của y giống như tiếng sấm truyền khắp khoảng trời thư viện Quan Huyên, khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một!
Cả thư viện Quan Huyên đều kinh ngạc!
Võ Viện này muốn đối địch tới cùng với Kiếm Tông sao?
Đại võ quan híp hai mắt lại, đang định lên tiếng. Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt Đại võ quan, nhìn thấy ông lão, Đại võ quan hơi ngẩn ra, sau đó chắp tay: “Trương lão!”
Trương lão gật đầu: “Nội các có lệnh, lập tức hủy bỏ lệnh truy nã Diệp Quân!”
Đại võ quan trầm mặc.
Trương lão liếc nhìn Đại võ quan, sau đó nói: “Đại võ quan, hẹn chiến là hẹn chiến, không cần phải làm mấy chuyện linh tinh này nữa! Nếu không thì cho dù mấy người thắng thì cũng rất mất giá!”
Đại võ quan nhìn về phía Trương lão: “Là ý của nội các sao?”
Trương lão bình tĩnh nói: “Là ý của ta!”
Đại võ quan trầm mặc.
Trương lão cũng không nói thêm gì, quay người rời đi!
Đại võ quan cau mày đứng nguyên tại chỗ, không biết đang nghĩ gì.
Đám đệ tử Võ Viện bực tức mà không thể trút giận, Kiếm Tông thật sự ức hiếp người thái quá, hoàn toàn không coi Võ Viện ra gì!
Đám người đồng loạt nhìn về phía Đại võ quan, còn Đại võ quan lại nhìn về phía Kiếm Tông, im lặng không lên tiếng.
Ông ta đương nhiên hiểu rõ thiên phú của Diệp Quân, nếu để cho Diệp Quân tiếp tục tu luyện ở Kiếm Tông, có nguồn tài nguyên của Kiếm Tông bồi dưỡng thì trận chiến hai tháng sau thật sự không thể nói trước thắng bại!
Nhắm vào Diệp Quân?
Chuyện này rõ ràng không thể!
Bây giờ Diệp Quân không chỉ có một mình, sau lưng Diệp Quân có cả Kiếm Tông!
Đúng vào lúc này, một thanh niên đột nhiên xuất hiện!
Người tới chính là người mang thiên mệnh!
Nhìn thấy người mang thiên mệnh, đám người vội vàng chắp tay, cúi người hành lễ: “Tham kiến Lục Thiên sư huynh!”
Lục Thiên nhìn về phía chân trời, bình tĩnh nói: “Thưa thầy, không phải Kiếm Tông muốn khiêu chiến với Võ Viện chúng ta sao? Vậy thì chiến thôi!”
Chiến!
Nghe thấy Lục Thiên nói vậy, đám học viên Võ Viện đang có mặt lập tức bừng bừng khí thế, đồng thanh nói: “Vậy thì chiến!”
Võ Viện hôm nay bị người ta chỉ thẳng vào mũi bắt nạt, nếu không có phản ứng, vậy thì sau này Võ Viện biết ngẩng đầu lên trong thư viện kiểu gì?
Lục Thiên cười nói: “Kiếm Tông? Rất ghê gớm sao? Chiến! Lên đài sinh tử!”
Nói xong, gã quay người nhảy vút lên không trung, hóa thành một tia sáng biến mất nơi cuối chân trời.
Đám đệ tử Võ Viện đột nhiên lao hết lên trời, đồng loạt đuổi theo!
Đại võ quan đứng nguyên tại chỗ trầm mặc.
Ông ta không ngăn cản!
Tại sao phải ngăn cản?
Hôm nay quả thực Kiếm Tông ức hiếp người quá đáng.
Nếu như Võ Viện nhẫn nhịn thì từ sau ngày hôm nay Võ Viện vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên bên trong thư viện Quan Huyên được nữa!
Chiến!
Vậy thì chiến!
Đại võ quan mở lòng bàn tay ra, một tấm truyền âm phù đột nhiên lao lên bầu trời rồi biến mất nơi cuối chân trời!
Đại võ quan nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Mấy người cũng nên trở về lộ diện rồi! Nếu không thì người khác lại cho rằng Võ Viện chúng ta không còn ai nữa!”
Chẳng mấy chốc, chuyện Võ Viện muốn lên đài sinh tử với Kiếm Tông đã nhanh chóng lan truyền khắp thư viện Quan Huyên!
Khoảnh khắc này, tất cả thiên tài của thư viện Quan Huyên đồng loạt tìm tới đài sinh tử!
Không chỉ như vậy, vô số con cháu thế gia và tông môn cũng đến đài sinh tử, bọn họ đương nhiên đứng về phía người mang thiên mệnh.
Trước Kiếm Điện của Kiếm Tông.
Giọng nói của Lục Thiên đột nhiên vang lên khắp khoảng trời phía trên Kiếm Tông: “Kiếm Tông các người không phải muốn chiến sao? Vậy thì chiến, tất cả đệ tử Võ Viện bọn ta chờ Kiếm Tông tới đài sinh tử! Chúng ta, một mất một còn!”
Một mất một còn!
Dưới sự cộng hưởng của huyền khí, giọng nói này không chỉ lan truyền khắp Kiếm Tông mà còn lan truyền khắp thư viện Quan Huyên!
Sắc mặt Trần Quan Tử vẫn bình tĩnh, y quay đầu nhìn về phía Tào Bạch: “Gọi người tới, giết chết bọn chúng!”
Chương 320: Đấu sớm
Gọi người tới!
Nghe Trần Quan Tử nói vậy, Tào Bạch cũng không phí lời nữa, y xòe bàn tay ra, một thanh kiếm phóng lên trời.
Vù!
Tiếng kiếm bay vang vọng khắp Kiếm Tông.
Ngay sau đó, hàng trăm kiếm quang từ khắp nơi trong Kiếm Tông phóng lên trời, lao về phía Kiếm Điện, trong nháy mắt, hàng trăm kiếm tu xuất hiện trước mặt Trần Quan Tử, bọn họ hành lễ: “Tham kiến Đại sư huynh!”
Thấy vậy, Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.
Trong đám kiếm tu này, có hơn một trăm vị Đại Kiếm Tiên, hơn hai trăm vị Kiếm Tiên phổ thông, còn lại cảnh giới thấp nhất là Kiếm Thánh.
Ngoài ra còn có sáu Kiếm Đế, cộng thêm Tào Bạch, Viên Cung và Tần Tuyết, cả Kiếm Tông có chín vị Kiếm Đế.
Mà Đại sư huynh là Chuẩn Đại Kiếm Đế, thực lực của y không phải Kiếm Đế bình thường có thể so sánh được.
Đội hình này là bất khả chiến bại!
Trần Quan Tử nói: “Đi!”
Vừa dứt lời, y đã hóa thành một đạo kiếm quang, phóng lên trời.
Tất cả kiếm tu đều hóa thành kiếm quang, phòng vút đi.
Hàng trăm kiếm tu tiến về phía đài sinh tử.
Đài sinh tử của thư viện Quan Huyên nằm trên đỉnh thí luyện, không phải đỉnh thí luyện của Trung Thổ Thần Châu, mà là đỉnh thí luyện của thư viện Quan Huyên. Cả đỉnh núi cao ngút trời, trên đỉnh núi là đài sinh tử khổng lồ dài rộng trăm trượng, bốn góc của đài sinh tử bị bốn chiếc xích sắt lớn dài trăm trượng khóa chặt, đầu bên kia dây sắt chìm trong mây mù, bị bốn trận pháp khóa lại.
Xung quanh đài sinh tử có mấy trăm cột đá cao chọc trời, những cột đá này rộng trăm trượng, lúc này, trên mỗi cột đá đều đã chật kín người.
Đứng trên cột đá đầu tiên bên trái là đám người Võ Viện , tổng cộng có hàng nghìn người, người đứng đầu không phải là chủ tịch Võ Viện - Trần Qua, mà là Lục Thiên.
Lúc quyết định ứng chiến, gã đã trở thành lão đại của Võ Viện.
Lúc này, hàng trăm đạo kiếm quang từ trên trời phóng ra, rơi xuống cột đá đối diện đám người Lục Thiên, người cầm đầu chính là Đại sư huynh - Trần Quan Tử.
Lục Thiên nhìn Trần Quan Tử, trên mặt nở nụ cười.
Diệp Quân nhìn Lục Thiên, khí tức của người mang thiên mệnh này thật khó dò.
Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện những luồng sáng, chẳng mấy chốc, những luồng sáng này đã đáp xuống cột đá sau lưng Lục Thiên.
Đây đều là học viên của các viện trong thư viện Quan Huyên, ngoài ra còn có rất nhiều đệ tử của các thế gia tông môn.
Trên bầu trời, những luồng sáng không ngừng rơi xuống, nhưng đều rơi xuống phía Lục Tiên.
Cứ như vậy, trong nháy mắt, phía sau Lục Thiên đã có mấy vạn người, mà phía Kiếm Tông vẫn chỉ có mấy trăm người.
Xét về số lượng, phía Kiếm Tông quá ít ỏi.
Lúc này, hơn chục người xuất hiện phía sau Kiếm Tông, nhìn thấy cảnh này, mọi người đều sững sờ.
Diệp Quân nhìn hơn chục người kia, người đứng đầu chắp tay nói: “Diệp huynh, ta là Diệp Minh, đệ tử nhà họ Diệp ở Thanh Châu!”
Nhà họ Diệp ở Thanh Châu!
Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó chắp tay chào: “Diệp Minh huynh, đa tạ!”
Hắn biết bây giờ là lúc chọn phe.
Người dũng cảm đứng về phía họ đều là những người biết giúp đỡ người gặp nạn.
Diệp Minh cười nói: “Không có gì!”
Trên bầu trời bỗng xuất hiện mất ngàn người, nhìn thấy đám người này, hai bên trên sân đều kinh ngạc.
Diệp Quân nhìn mấy ngàn người này với ánh mắt nghi ngờ, Tào Bạch nói: “Người của Văn Viện! Trước kia, Diệp Quan Chỉ cô nương là lão đại của bọn họ, bây giờ Diệp Quan Chỉ cô nương đã bị giam cầm, bọn họ như rắn mất đầu rồi”.
Rắn mất đầu!
Một người đàn ông đứng đầu trong đám người Văn Viện nhìn Diệp Quân: “Ngươi là Diệp Quân à?”
Diệp Quân gật đầu: “Là ta!”
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Không hổ danh là người được chủ tịch đánh giá cao! Hôm nay, Văn Viện ta ủng hộ ngươi!”
Nói xong, gã dẫn mấy ngàn người Văn Viện đáp xuống cột đá phía sau Diệp Quân.
Nhưng cho dù có thêm người nhà họ Diệp và Văn Viện thì số người của Kiếm Tông vẫn thua xa phía Lục Thiên.
Hơn nữa, càng lúc càng có nhiều người đứng về phía người mang thiên mệnh.
Trong thời gian ngắn ngủi, sau lưng Lục Thiên đã có mấy chục vạn người.
Còn phía Diệp Quân còn chưa đủ một vạn người.
Xét về số lượng người, họ đã bị nghiền nát toàn diện.
Nhưng xét về khí thế, Kiếm Tông không hề yếu thế.
Ngày càng có nhiều người chọn phe.
Nhưng đa số đều đến sau lưng người mang thiên mệnh.
Mặc dù phía người mang thiên mệnh càng lúc càng nhiều người, nhưng những kiếm tu bên phía Kiếm Tông không hề sợ hãi, trong mắt họ chỉ có ý chí chiến đấu.
Thư viện Quan Huyên là tông môn mạnh nhất.
Lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng rồng gầm, ngay sau đó, trên đầu mọi người xuất hiện mấy trăm con Thiên Long, từng đạo uy long đáng sợ không ngừng quét xuống.
Nhìn thấy Thiên Long, khóe miệng của người mang thiên mệnh khẽ giật giật, xem ra sư phụ đã thuyết phục được tộc Thiên Long.
Nhưng đúng lúc này, Thiên Long dẫn đầu hóa thành một tia sáng, đáp xuống bên cạnh Diệp Quân.
Người này chính là Ngao Thiên Thiên.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử, đã lâu không gặp!”
Diệp Quân cười nói: “Thiên Thiên cô nương, đã lâu không gặp!”
Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Ta chỉ có thể dẫn mấy trăm Thiên Long tới, mong công tử đừng chê ít!”
Diệp Quân mỉm cười: “Cảm ơn!”
Ngao Thiên Thiên phất tay, những Thiên Long kia hóa thành hình người, đáp xuống cột đá phía sau Diệp Quân.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Lục Thiên bỗng trở nên lạnh lùng, gã nhìn chằm chằm Ngao Thiên Thiên: “Thiên Thiên cô nương, đây là sự lựa chọn của tộc Thiên Long các cô sao?”
Ngao Thiên Thiên cười: “Đúng vậy!”
Lục Thiên gật đầu, mỉm cười: “Được, tốt lắm!”
Giọng nói rất bình tĩnh, nhưng ai cũng cảm nhận được sự tức giận của gã.
Đúng lúc này, Diệp Quân hóa thành một đạo kiếm quang, xuất hiện trên đài sinh tử, hắn ngẩng đầu nhìn Lục Thiên, cười nói: “Thật đáng tiếc là trận đấu trước ta chưa giết được ngươi. Không cần đợi hai tháng sau nữa, bây giờ chúng ta đấu sớm, được không?”
Đấu sớm!