Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn rồi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười, sau đó định đi, Diệp Quân bỗng nói: “Ta tiễn ông”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn rồi gật đầu.
Nhìn hai người đều đi, Tống Chỉ Ngôn đứng trong điện suy nghĩ điều gì đó.
Hai người ra khỏi đại điện, Diệp Quân bỗng nói: “Tiền bối, ta có ý này”.
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.
Diệp Quân thấp giọng nói vài câu.
Nghe Diệp Quân nói thế, chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Quả nhiên ta không nhìn lầm cậu, đầu óc tên nhóc cậu không thua gì cha cậu cả, hơn nữa cậu còn không giống cha cậu nữa, cậu ngoài mặt thì có vẻ thành thật hiền lành nhưng thật ra lại là người mưu trí, cẩn thận. Về sau ta phải đề phòng cậu một chút”.
Diệp Quân mỉm cười: “Xem ra chúng ta có cùng ý nghĩ rồi”.
Nói xong, hai người nhìn nhau cười hệt như hai con hồ ly.
Chủ nhân bút Đại Đạo như nghĩ đến điều gì, nói: “Nhưng cậu vẫn có thể đi gặp hai tuyển thủ này, ngộ nhỡ tính cách của hai người khác biệt thì sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Mong là thế”.
Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ cười không nói gì nữa, sau đó biến mất ở tận cuối chân trời.
Diệp Quân đứng đó lặng thinh hồi lâu, sau đó xoay người quay lại vào điện.
Trong điện, Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy vẻ hiếu kì.
Cảm nhận được ánh mắt của Tống Chỉ Ngôn, Diệp Quân cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương, cô nhìn ta làm gì?”
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười, vẻ mặt rất tự nhiên: “Diệp công tử, ngươi là kiếm tu à?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.
Tống Chỉ Ngôn nói: “Tu vi kiếm tu của Diệp công tử là tu vi mạnh nhất ta từng thấy”.
Diệp Quân hỏi ngạc nhiên, cô gái này thế mà có thể cảm nhận được tu vi kiếm đạo của hắn.
Hiện giờ cảnh giới kiếm đạo của hắn là Bán Bộ Nhập Thần, hắn không hề để lộ tu vi kiếm đạo của mình ra, vẫn luôn che giấu khí tức của mình, nhưng hắn không ngờ cô gái trước mặt có thể cảm nhận được.
Tống Chỉ Ngôn lại nói: “Diệp công tử, nghe ý của ngươi lúc nãy, hình như ngươi không muốn hôn nhân sắp đặt lắm nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tống Chỉ Ngôn khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương, cô thích cuộc hôn nhân mà hai người ở bên nhau vì lợi ích không?”
Tống Chỉ Ngôn ngẫm nghĩ rồi nói: “Ai mà không muốn tìm được người mình thích, dĩ nhiên ta cũng không ngoại lệ, chỉ là Diệp công tử nên hiểu rõ những người như chúng ta thường không có lựa chọn, nhất là trong chuyện đại sự như kết hôn, càng không thể muốn làm gì cũng được”.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Chỉ Ngôn cô nương, gia tộc Vĩnh Dạ và gia tộc Vĩnh Hằng, bên nào dễ nói chuyện hơn?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Vừa không dễ nói chuyện, nhưng cũng rất dễ”.
Diệp Quân nói: “Phụ thuộc vào thực lực của ta à?”
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đúng thế, nếu thực lực của Diệp công tử đủ mạnh thì họ rất dễ nói chuyện, nếu không đủ…”
Diệp Quân im lặng không nói.
Lợi ích!
Với các gia tộc đỉnh cấp này, làm việc gì cũng liên quan đến lợi ích, nếu mình muốn liên minh với họ thì chắc chắn phải có lợi ích khiến họ lung lay mới được.
Khó quá!
Diệp Quân thầm thở dài.
Tống Chỉ Ngôn bỗng nói: “Diệp công tử, nếu ngươi không muốn hôn nhân sắp đặt thì cũng không phải không có cách”.
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn: “Ý cô nương là muốn ta ủng hộ một bên, giúp đỡ một bên đăng cơ ngay bây giờ”.
Nghe Diệp Quân nói thế, Tống Chỉ Ngôn sửng sốt, người đàn ông này rất thông minh, cô ta nhìn Diệp Quân chằm chằm, lúc này cô ta cảm thấy không thể xem thường Diệp Quân nữa.
Diệp Quân lại nói: “Nhưng ta nghe nói, hoàng đế ở đây đều dựa vào tranh đấu tuyển chọn”.
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Đúng là như thế, nhưng nếu không có thực lực mạnh ủng hộ, đối phương sẽ không có tư cách được chọn, có thể nói mỗi một người được chọn đều sẽ có rất nhiều gia tộc giàu có ở sau lưng chống đỡ”.
Diệp Quân lặng thinh, hắn đã hiểu đại khái rồi.
Được mọi người bầu chọn, nhưng nếu không có thực lực thì chẳng có tư cách để chọn nữa.
Hơn nữa nhìn thế trận hiện giờ, dù ngươi có bước ra chọn nhưng nếu không có thế lực mạnh chống lưng, e là cũng chẳng được gì.
Trò chơi quyền lợi!
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn nhìn Tống Chỉ Ngôn: “Chỉ Ngôn cô nương muốn ta đứng về phía ai?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Dạ Thư Nhu của gia tộc Vĩnh Hằng”.
Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Vì ta cũng ủng hộ cô ta”.
Diệp Quân lắc đầu: “Chỉ Ngôn cô nương đúng là rất thẳng thắn”.
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười, sau đó nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đồng ý giúp đỡ cô ta, chỉ cần cô ta bước lên đế vị, mọi người có thể thương lượng”.
Diệp Quân nói: “Khả năng thắng của Dạ Thư Nhu cô nương rất thấp à?”
Tống Chỉ Ngôn sửng sốt, đang định lên tiếng thì Diệp Quân lại nói: “Nếu xác suất thắng của cô ta rất cao, Chỉ Ngôn cô nương chắc sẽ không nói những lời này với ta, đúng chứ?”
Tống Chỉ Ngôn thấp giọng thở dài: “Diệp công tử lanh trí khiến ta ngạc nhiên lắm đấy, như Diệp công tử nói đó, Thư Nhu quả thật không có phần thắng nhiều”.
Diệp Quân hỏi: “Bao nhiêu phần trăm?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Ba mươi phần trăm”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy tại sao ta không giúp gia tộc Vĩnh Dạ?”
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười: “Nếu ngươi giúp gia tộc Vĩnh Dạ, họ chắc chắn sẽ không muốn thương lượng với ngươi, vì họ đã nắm chắc phần thắng nhưng nếu ngươi đến giúp Thư Nhu, một khi giúp cô ta lật ngược thế cờ, đến lúc đó có thể nói về bất cứ điều gì”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tống Chỉ Ngôn lại nói: “Diệp công tử, ta tin chỉ cần ngươi đồng ý giúp Thư Nhu, khả năng cô ấy thắng toàn trận cũng rất cao”.
Chân vũ trụ!
Đó là một thế lực khổng lồ, cần tiền có tiền, cần người có người, chỉ cần trước khi gia tộc Vĩnh Dạ bước lên đế vị, nếu Chân vũ trụ đồng ý giúp gia tộc Vĩnh Hằng, đó là cơ hội xoay chuyển cực kỳ tốt.
Diệp Quân nói: “Ta muốn gặp hai tuyển thủ này”.
Tống Chỉ Ngôn khẽ gật đầu: “Nên như vậy”.
Cô ta biết người đàn ông trước mặt này muốn tự mình chọn.
Diệp Quân lại nói: “Chỉ Ngôn cô nương, đừng tiết lộ thân phận của ta với gia tộc Vĩnh Hằng, được không?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Được”.
Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Tối nay gia tộc Vĩnh Hằng có tổ chức tiệc, những gia tộc lớn và tông môn giúp đỡ gia tộc Vĩnh Hằng đều sẽ đến, Diệp công tử có thể đi cùng với ta”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Thân phận của Diệp công tử… cứ nói Diệp công tử là anh họ của ta, được chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Chương 927: Phải động não
Tống Chỉ Ngôn đứng lên mỉm cười: “Diệp công tử nghỉ ngơi một lát đi, tối nay ta sẽ cho người đến mời Diệp công tử”.
Nói rồi cô ta xoay người đi.
Diệp Quân bỗng nói: “Chỉ Ngôn cô nương”.
Tống Chỉ Ngôn quay đầu lại nhìn Diệp Quân, hắn mỉm cười nói: “Đưa cho ta một ít quyển lịch sử của đế quốc Vĩnh Dạ, càng nhiều càng tốt”.
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Ta hiểu rồi”.
Dứt lời, cô ta xoay người đi.
Diệp Quân đứng lên quay về phòng mình, không lâu sau, một thị nữ xinh đẹp bước vào, thị nữ lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân, cung kính nói: “Diệp công tử, trong nhẫn có rất nhiều cổ vật, loại nào cũng có, nếu Diệp công tử thấy không đủ, đến lúc đó bọn ta có thể tìm cho Diệp công tử”.
Diệp Quân cất chiếc nhẫn đi, cười nói: “Cảm ơn”.
Thị nữ vội nói: “Diệp công tử khách sáo rồi, ta ở ngoài cửa, Diệp công tử có gì cần thì cứ nói bất kỳ lúc nào cũng được”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Thị nữ đi ra ngoài.
Diệp Quân lấy sách cổ trong chiếc nhẫn ra, sau đó bắt đầu đọc.
Hắn nhất định phải tìm hiểu về đế quốc Vĩnh Dạ này.
Có hàng vạn cuốn sách cổ ở trong chiếc nhẫn, Diệp Quân không đọc từ cuốn này sang cuốn khác mà nhìn lướt qua tất cả các cuốn sách cổ bằng thần thức, sau đó giữ lại những kiến thức hữu ích đó, lọc ra những thứ vô dụng.
Không lâu sau, Diệp Quân đã có sự hiểu biết chung về đế quốc Vĩnh Dạ.
Lịch sử của đế quốc Vĩnh Dạ đã có trong hàng trăm triệu năm, người sáng lập ra là đế quân Vĩnh Dạ, năm đó ông ta một mình càn quét hàng trăm quốc gia ở Vĩnh Dạ Giới, hơn nữa trấn áp vô số cường giả của các tông môn, gia tộc lớn, cuối cùng thành lập đế quốc Vĩnh Dạ.
Cũng chính vị Vĩnh Dạ Đại Đế này phong bế Vĩnh Dạ Giới, không cho người bên trong ra ngoài, cũng không cho người ngoài vào trong. Về phần nguyên nhân, như chủ nhân bút Đại Đạo đã nói, là vì muốn bảo vệ năng lượng này mãi mãi.
Đế quốc Vĩnh Dạ đã phát triển rất nhiều năm, ngày càng mạnh nhưng cũng có một mối nguy cơ rất lớn.
Đó là mấy chục triệu năm trước, một cô gái kỳ lạ bước ra từ đế quốc Vĩnh Dạ, cô gái này bất mãn với đế quốc Vĩnh Dạ chỉ có thể cho đàn ông kế thừa hoàng vị, thế là cắt đứt với gia tộc Vĩnh Dạ đoạn tuyệt, rời khỏi gia tộc Vĩnh Dạ, mở ra một trang mới trong phả hệ…
Gia tộc Vĩnh Dạ không còn cách nào khác với cô gái kỳ lạ này, vì cô gái quả thật quá mạnh.
Mạnh đến mức linh hồn tiên tổ mà đế quốc Vĩnh Dạ triệu hồi cũng bị cô gái trấn áp.
Trấn áp tiên tổ!
Nhìn thấy thế, Diệp Quân cũng cảm thấy ngạc nhiên, cô gái này mạnh quá.
Mở ra một trang mới trong phả hệ…
Diệp Quân hơi ngưỡng mộ.
Cô gái kỳ lạ này không tiêu diệt gia tộc Vĩnh Dạ nhưng từ nay về sau, hoàng vị không phải chỉ có gia tộc Vĩnh Dạ mới độc chiếm, gia tộc Vĩnh Hằng và gia tộc Vĩnh Dạ cùng nhau tranh cử.
Sở dĩ chế độ này có thể được duy trì đến hôm nay là vì cô gái kỳ lạ này để lại linh hồn tiên tổ trong thành Vĩnh Dạ.
Không chỉ thế, cô ta còn để lại một đội quân do chính cô ta thành lập ở thành Vĩnh Dạ, đội quân này có tên là quân đội Vĩnh Dạ chỉ trung thành với pháp Vĩnh Hằng mà cô ta giữ lại. Chỉ có những người trở thành hoàng đế trong cuộc tranh cử mới được họ cống hiến, mà thời gian chỉ có ba trăm năm”.
Đội quân Vĩnh Dạ này là điểm mấu chốt của sự cân đối.
Cũng chính vì thế mà hai gia tộc đều phải làm theo quy tắc.
Sau nhiều năm phát triển, thực lực của gia tộc Vĩnh Hằng ngày càng kém hơn gia tộc Vĩnh Dạ, gia tộc lớn này không chỉ hơn về nền tảng mà còn hơn về nhân tài. Gia tộc nào có nhiều nhân tài nhất thì gia tộc đó sẽ ngày càng mạnh trong tương lai.
Rõ ràng là nhân tài mấy năm nay của gia tộc Vĩnh Dạ càng nhiều hơn.
Diệp Quân phân tích ra được vài tình thế hiện nay từ trong sách cổ này.
Bây giờ tình cảnh của gia tộc Vĩnh Hằng ngày càng không ổn, vì đã ba vị hoàng đế liên tiếp đều là người của gia tộc Vĩnh Dạ.
Nếu lần này vẫn cứ thế, gia tộc Vĩnh Hằng có thể gặp nguy hiểm.
Vì sau khi gia tộc Vĩnh Dạ nắm quyền, dĩ nhiên sẽ có gia tộc dìu đỡ, hơn nữa còn nắm giữ phần lớn năng lượng Vĩnh Hằng.
Thế nên lần này là lần quan trọng nhất với gia tộc Vĩnh Hằng.
Nếu lại thất bại thì gia tộc Vĩnh Hằng không còn khả năng trở mình nữa.
Diệp Quân mở mắt ra, nếu mình giúp gia tộc Vĩnh Hằng bước lên đế vị, như Chỉ Ngôn nói đó, chắc chắn có thể thương lượng bất kỳ chuyện gì.
Chỉ là gia tộc Vĩnh Dạ này…
Diệp Quân trầm tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định đi gặp người tranh cử, lên kế hoạch chu đáo rồi mới hành động.
Vì một khi chọn sai, có khả năng không thể hợp tác được với đế quốc Vĩnh Dạ.
Diệp Quân lắc đầu cười.
Hắn nhận ra bây giờ đúng là ngày càng khó khăn.
Không chỉ muốn đánh nhau mà còn phải động não.
Ngay lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Diệp Quân thôi suy nghĩ, nhìn về phía cửa: “Mời vào”.
Cửa mở ra, Tống Chỉ Ngôn bước vào, cô ta nhìn Diệp Quân mỉm cười nói: “Diệp công tử, chúng ta nên đến yến tiệc rồi”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn ra bên ngoài, lúc này trời đã tối.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Hắn vừa nói vừa đứng lên rời khỏi phòng đi theo Tống Chỉ Ngôn.
Sau khi hai người ra khỏi Tống phủ, lên một chiếc xe ngựa sang trọng, vì trong thành có cấm chế rất mạnh, không thể bay nên hai người chỉ có thể sử dụng phương tiện di chuyển thô sơ này.
Không gian xe ngựa rất lớn gần giống như một cung điện.
Tống Chỉ Ngôn rót cho Diệp Quân một tách trà, sau đó nói: “Diệp công tử, thực lực của ngươi…”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, cười nói: “Khá ổn”.
Tống Chỉ Ngôn chớp mắt: “Khá ổn ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Trong thế hệ trẻ, ta chưa bao giờ đứng thứ hai, trong thế hệ trước... cũng chưa từng đứng thứ hai”.
…
Chương 928: Con át chủ bài
Trong thế hệ trẻ không bao giờ đứng thứ hai.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Tống Chỉ Ngôn sững sờ rồi mỉm cười: “Hôm khác ta sẽ so tài với Diệp công tử!”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, Tống Chỉ Ngôn vội vàng nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn trau dồi kiếm tu thôi”.
Diệp Quân tò mò hỏi: “Ở đế quốc Vĩnh Dạ có rất ít cường giả kiếm tu sao?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Vô cùng ít!”
Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân rồi nói: “Sau khi người phụ nữ kia của gia tộc Vĩnh Hằng lên ngôi hoàng đế, gia tộc Vĩnh Hằng xung đột với một vài tông môn nên đã xảy ra trận chiến, trong số đó có kiếm tông - tông môn mạnh nhất ở đế quốc Vĩnh Dạ khi đó”.
Diệp Quân nói: “Thất bại à?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy, sau trận chiến đó, hầu hết kiếm tu đều bị giết, những đệ tử kiếm tông còn lại cũng bị đày đến giới khổ hàn, mãi mãi không được về giới Vĩnh Dạ”.
Diệp Quân nói: “Vậy là sau trận chiến kia, kiếm tu ở đế quốc Vĩnh Dạ đã bị tuyệt hậu sao?”
Tống Chỉ Ngôn nói: “Gần như là vậy, cho dù là kiếm tu thì cũng không dám nhận, vì sợ bị coi là kẻ phản nghịch, một khi bị gắn mác phản nghịch thì sẽ bị đội quân Vĩnh Dạ giết chết mà không cần hoàng đế hạ lệnh”.
Diệp Quân cau mày: “Vậy thì ta không thể để lộ thân phận kiếm tu sao?”
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Diệp công tử đương nhiên không phải kiếm tông phản nghịch, công tử từ bên ngoài tới, phía sau còn có chủ nhân bút Đại Đạo… nhưng trước khi bị lộ thân phận, Diệp công tử cũng nên che giấu thân phận kiếm tu, để tránh phiền phức!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”
Hắn hơi kinh ngạc, không ngờ đế quốc Vĩnh Dạ lại xảy ra chuyện như vậy.
Trong tình hình này, ai dám tu luyện kiếm nữa?
Hắn không có hứng thú gì với ân oán này, hắn đến đây không phải để phát huy văn hóa kiếm đạo.
Tống Chỉ Ngôn hỏi tiếp: “Diệp công tử biết vị Chân Thần kia không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết!”
Tống Chỉ Ngôn trở nên hứng thú: “Cô ấy mạnh đến mức nào?”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, cười nói: “Chỉ Ngôn cô nương có hứng thú với tỷ ấy à?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Khi cô ấy đến đế quốc Vĩnh Dạ, đã khiêu chiến liên tiếp ba vị cường giả đế quốc Vĩnh Dạ, mà cô ấy chỉ dùng một chiêu đã đánh bại ba vị cường giả đó, cuối cùng quay người rời đi…”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Tỷ ấy đến đây đánh một trận rồi đi sao?”
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân lắc đầu cười.
Tống Chỉ Ngôn lại hỏi tiếp: “Công tử rất thân với cô ấy sao?”
Diệp Quân cười nói: “Rất thân!”
Tống Chỉ Ngôn hỏi: “Thân đến mức nào?”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, cô nương này thật lắm chuyện.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Tống Chỉ Ngôn thấy mình hỏi hơi nhiều, lập tức xin lỗi: “Xin lỗi! Vì tiền bối trước đó nói Diệp công tử thay mặt Chân vũ trụ đến đây… Chân vũ trụ vô cùng quan trọng đối với bọn ta, bọn ta đều biết Chân Thần là người của Chân vũ trụ, cho nên ta mới hỏi nhiều như vậy!”
Từ Chân!
Nghĩ đến từng chuyện của Từ Chân, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Tỷ ấy là đại tỷ của ta!”
Thấy nụ cười yêu thương của Diệp Quân, Tống Chỉ Ngôn vô thức hỏi: “Tỷ tỷ nuôi hay tỷ tỷ nuôi để thịt?”
“Hả?”
Diệp Quân sững sờ.
Tống Chỉ Ngôn biết mình lỡ lời, vội vàng nói: “Thì ra là đại tỷ…”
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn, cô gái này thật không tầm thường.
Lúc này, xe ngựa dừng lại, Tống Chỉ Ngôn nói: “Đến rồi!”
Nói xong cô ta nhanh chóng bước xuống xe ngựa.
Diệp Quân cũng xuống xe ngựa, lúc này, bọn họ đang đứng trước một tòa phủ đệ, tòa phủ đệ này to gấp mấy lần Tống phủ, cũng xa hoa hơn.
Diệp Quân nhìn cửa phủ đệ: Dạ phủ.
Lúc này, trước cửa Dạ phủ có rất nhiều người ra vào, vô cùng náo nhiệt.
Tống Chỉ Ngôn nói: “Diệp công tử, mời!”
Diệp Quân gật đầu, hắn và Tống Chỉ Ngôn đi đến cổng phủ đệ, trên đường đi, Tống Chỉ Ngôn nói: “Diệp công tử, từ giờ ta sẽ gọi huynh là anh họ!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Nếu đã che giấu danh tính thì đương nhiên phải diễn cho tốt.
Tống Chỉ Ngôn và Diệp Quân vừa bước đến cổng phủ, một ông lão bước tới đón, khẽ hành lễ với Tống Chỉ Ngôn: “Tống gia chủ, tiểu thư mời cô vào trong điện”.
Tống Chỉ Ngôn gật đầu: “Được!”
Ông lão dẫn đường, nhưng đi được vài bước chợt dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân bên cạnh Tống Chỉ Ngôn, do dự định nói gì đó..
Tống Chỉ Ngôn bình tĩnh nói: “Dẫn đường đi!”
Ông lão không dám nói gì, tiếp tục dẫn đường.
Ông lão dẫn hai người họ đi gần nửa tiếng mới tới nơi, điều này khiến Diệp Quân cảm thấy thật chán ngán.
Nhà quá to cũng không phải điều tốt, đặc biệt là còn không thể bay hay dịch chuyển tức thời.
Ông lão dẫn hai người họ đến trước đại điện, cung kính hành lễ rồi lui ra ngoài.
Tống Chỉ Ngôn dẫn Diệp Quân vào trong điện, vừa bước vào, Diệp Quân đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén bắn về phía mình.
Theo ánh mắt đó, Diệp Quân nhìn thấy một ông lão, ông lão đang cuộn mình trong góc, trông rất gầy gò và ủ rũ.
Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, ông lão chợt kinh ngạc.
Diệp Quân thu ánh mắt lại, nhìn vào trong, trong điện còn có hai người, đều là nam.
Thấy Diệp Quân và Tống Chỉ Ngôn, hai người đàn ông đứng lên chắp tay chào: “Tống gia chủ”.
Tống Chỉ Ngôn mỉm cười: “Cố huynh, Lý huynh”.
Hai người kia khẽ gật đầu, đồng thời nhìn về phía Diệp Quân.
Tống Chỉ Ngôn dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Thành Vĩnh Dạ có tám gia tộc lớn, hai người trước mặt lần lượt là Cố Thần - thế tử nhà họ Cố và Lý Minh - thế tử nhà họ Lý, cả hai đều nằm trong tám gia tộc lớn”.
Tám gia tộc lớn!
Diệp Quân nhìn Tống Chỉ Ngôn với vẻ trầm mặc.
Trong tám gia tộc lớn, chỉ có ba gia tộc ở đây, chứng tỏ năm gia tộc còn lại đứng về phía gia tộc Vĩnh Dạ.
Tống Chỉ Ngôn ngồi xuống, Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều, ngồi bên cạnh Tống Chỉ Ngôn.
Thấy vẻ nghi hoặc của Lý Minh và Cố Thần, Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Đây là Diệp Quân, một vị anh họ xa của ta”.
Anh họ!
Nghe vậy, hai người Lý Minh nhìn Diệp Quân với vẻ nghi ngờ.
Đại điện này không phải nơi người bình thường có thể bước vào.
Thấy vẻ nghi ngờ của họ, Tống Chỉ Ngôn cũng không nhiều lời, cô ta nhìn Diệp Quân, dùng huyền khí truyền âm: “Thư Nhu đang tiếp đãi những thế gia yếu hơn ở ngoài sảnh, lát nữa sẽ tới đây. Ở đây đều là những người ủng hộ cốt lõi của cô ấy”.
Diệp Quân mỉm cười đáp: “Ít ỏi quá nhỉ?”
Nghe vậy, Tống Chỉ Ngôn giật mình, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nhìn mấy người có mặt, hắn có thể đoán ra gia tộc Vĩnh Hằng chắc chắn còn còn có con át chủ bài khác.
Tranh đoạt ngôi vị, không thể chỉ có một hai lá bài.
Lúc này, một giọng nói truyền tới: “Để các vị chờ lâu rồi!”
Âm thanh như nước, vô cùng dịu dàng.
Giọng nói vừa vang lên, Lý Minh và Cố Thần lập tức đứng dậy.
Tống Chỉ Ngôn cũng từ từ đứng dậy, Diệp Quân cũng không thể ngồi, nên đứng dậy theo, hắn nhìn về phía phát ra giọng nói, một cô gái bước vào.
Chương 929: Nguy hiểm
Cô gái khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ váy dài màu xanh nhạt, tóc dài đội khăn, không phải tuyệt sắc nhưng cũng không xấu, thuộc loại thanh tú dễ nhìn, cả người toát ra khí chất dịu dàng tao nhã.
Dạ Thư Nhu!
Danh xứng với thực!
Diệp Quân đương nhiên không nghĩ cô gái này là người đơn giản, người có thể tranh đoạt ngôi vị sao có thể là một người bình thường.
Sau khi Dạ Thư Nhu xuất hiện, ánh mắt cô ta rơi trên người Diệp Quân, vừa nhìn thấy Diệp Quân, đôi mắt xinh đẹp hiên lên vẻ kinh ngạc: “Vị này là?”
Tống Chỉ Ngôn cười nói: “Anh họ xa của ta!”
Anh họ!
Dạ Thư Nhu nhìn Tống Chỉ Ngôn, cười nói: “Sao lúc trước chưa từng nghe cô nhắc tới?”
Tống Chỉ Ngôn nhìn Diệp Quân: “Trước đây ít qua lại!”
Dạ Thư Nhu cũng cười, không nói gì nữa, cô ta ngồi xuống rồi nói: “Mọi người ngồi đi’”.
Mấy người họ ngồi xuống.
Dạ Thư Nhu bình tĩnh nói: “Cơ hội thắng lần này của chúng ta rất mong manh”.
Mọi người im lặng, vẻ mặt trầm xuống.
Dạ Thư Nhu nói tiếp: “Đế quốc Vĩnh Dạ có mười bảy giới, hiện nay đã có bảy giới ủng hộ gia tộc Vĩnh Dạ, bọn họ chỉ cần có thêm hai giới nữa ủng hộ thì chúng ta sẽ thua”.
Tống Chỉ Ngôn trầm giọng nói: “Cổ Giới… phía bọn họ?”
Dạ Thư Nhu khẽ lắc đầu.
Sắc mặt Tống Chỉ Ngôn trầm xuống: “Bọn họ không chọn Dạ An Quân ngay lập tức, chắc là đang chờ một cái giá…”
Nghe đến đây, cô ta nhìn Dạ Thư Nhu: “Bọn họ muốn điều kiện gì?”
Dạ Thư Nhu bình tĩnh nói: “Ta không biết bọn họ đặt điều kiện gì cho Dạ An Quân, còn với chúng ta là liên hôn”.
Tống Chỉ Ngôn sa sầm mặt mày: “Bọn họ tính toán rất giỏi, nếu liên hôn với cô, một khi cô lên ngôi, nhà họ Cổ sẽ trở thành thế gia thân vương…”
Sắc mặt của hai người Lý Minh cũng trở nên khó coi.
Nếu Dạ Thư Nhu đồng ý thật, khi cô ta vừa lên ngôi, cũng có khả năng sẽ trở thành của hồi môn của người khác.
Dạ Thư Nhu cũng không nổi giận, khẽ mỉm cười: “Bọn họ muốn đạt được lợi ích cũng là điều bình thường, cho dù bọn họ giúp ta thì cũng chưa chắc đã thắng, hơn nữa, một khi thua, bọn họ sẽ bị gia tộc Vĩnh Dạ trấn áp”.
Tống Chỉ Ngôn nhìn Dạ Thư Nhu: “Cô có dự định gì?”
Dạ Thư Nhu khẽ lắc đầu: “Cố gắng hết sức, nghe theo ý trời thôi!”
Tống Chỉ Ngôn cười khổ: “Cô định nhận thua vậy sao?”
Dạ Thư Nhu bình tĩnh nói: “Bọn họ cho ta thời hạn ba ngày, sau ba ngày nếu không có hồi âm thì bọn họ sẽ ủng hộ Dạ An Quân”.
Diệp Quân nói: “Nhà họ Cổ có thể đại diện năm giới sao?”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nhà họ Cổ đại điện ba giới, chỉ cần bọn họ ủng hộ ta thì cơ hội thắng của chúng ta sẽ lớn hơn, bởi vì trong hai giới còn lại, có một giới do ông ngoại ta kiểm soát, nhưng ông ấy cũng đang đợi, nếu nhà họ Cổ không ủng hộ ta thì ông ấy cũng sẽ ủng hộ Dạ An Quân”.
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy có nghĩa là đều phụ thuộc vào nhà họ Cổ?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải nói do chúng sinh bỏ phiếu chọn sao? Tại sao nhà họ Cổ có thể quyết định…”
Dạ Thư Nhu giải thích: “Mặc dù mười bảy châu thuộc đế quốc cai quản, nhưng đều có chính quyền riêng, nhà họ Cổ đã hoạt động nhiều năm, có sức ảnh hưởng lớn. Nếu bọn họ hỗ trợ chúng ta thì sẽ nắm chắc hơn. Mà hai giới còn lại luôn đi theo nhà họ Cổ!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nói cách khác, nếu nhà họ Cổ ủng hộ Thư Nhu cô nương, Thư Nhu cô nương có thể nắm chắc phần thắng sao?”
Dạ Thư Nhu lắc đầu: “Không thể, ngoài vòng bầu cử, còn một vòng quan trọng nữa là đấu võ”.
Diệp Quân nhíu mày: “Đấu võ?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Người được chọn làm hoàng đế phải văn võ song toàn, nếu đấu võ thua thì sẽ trực tiếp bị loại”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Vậy bầu cử còn có ý nghĩa gì nữa?”
Dạ Thư Nhu nói: “Người thắng bầu cử nhận được ba thành Vương Đạo Dân, có thể nâng cao thực lực ít nhất ba lần, thậm chí là cao hơn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Có thể như vậy sao?”
Dạ Thư Nhu gật đầu.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thư Nhu cô nương, chúng ta có thể nói chuyện riêng không?”
Nghe vậy, người trong điện đều sững sờ.
Dạ Thư Nhu nhìn Tống Chỉ Ngôn, nói: “Được”.
Tống Chỉ Ngôn đứng lên, nhìn Diệp Quân rồi cười nói: “Hai người nói chuyện đi!”
Nói xong rồi quay người ra ngoài.
Hai người Lý Minh thấy vậy hơi do dự, nhìn Diệp Quân rồi cũng đứng lên ra ngoài.
Chẳng mấy chốc, trong điện chỉ còn lại hai người họ.
Dạ Thư Nhu cười nói: “Diệp công tử không phải là anh họ của Chỉ Ngôn nhỉ?”
Diệp Quân gật đầu: “Cô nương quả là có con mắt tinh tường!”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử đến từ bên ngoài à?”
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu, khẽ gật đầu.
Dạ Thư Nhu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Diệp công tử có lẽ muốn giúp ta lên ngôi, nhưng điều kiện của Diệp công tử chắc cũng rất khó, phải không?”
Cô gái này thật thông minh.
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi nói ra chuyện Vũ Trụ Kiếp và Nghịch Lưu Giả.
Hắn không có nhiều thời gian nên hắn lựa chọn nói thẳng.
Nếu được thì hợp tác, không được thì thôi.
Hắn không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.
Nửa giờ sau, Dạ Thư Nhu đi đi lại lại trong sảnh một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu nói: “Diệp công tử, cho dù ta lên ngôi thì cũng không thể phái quân giúp đỡ Chân vũ trụ”.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu, không nói gì.
Dạ Thư Nhu nói tiếp: “Đây không phải cuộc chiến của đế quốc Vĩnh Dạ, tuy cường giả của đế quốc Vĩnh Dạ rất mạnh, nhưng còn thua xa Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, để bọn họ tham chiến sẽ thương vong rất nhiều, vì vậy, cho dù ta lên ngôi thì cũng không thể đồng ý điều kiện này”.
Diệp Quân nói: “Vũ Trụ Kiếp bùng phát thì không ai được tha!”
Dạ Thư Nhu trầm mặc.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu: “Mục đích của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả là hỗ trợ tà đạo, hủy diệt tất cả sinh linh vũ trụ, Chân vũ trụ thất bại thì đế quốc Vĩnh Dạ cũng không được tha”.
Dạ Thư Nhu thở dài: “Diệp công tử, cho dù ta tin ngươi thì đế quốc Vĩnh Dạ cũng không tin ngươi, chỉ cần không bị Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả uy hiếp, bọn họ sẽ không quan tâm nhiều đến vậy, con người đều rất ích kỷ, hơn nữa…”
Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân, lắc đầu: “Diệp công tử đến muộn rồi!”
Diệp Quân nheo mắt: “Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã đến tìm các người rồi sao?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nói: “Bọn họ nhận lời, nếu đế quốc Vĩnh Dạ không ra tay thì sẽ không nhắm vào đế quốc Vĩnh Dạ phải không?”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Còn nhiều điều hơn Diệp công tử nói”.
Diệp Quân nhìn Dạ Thư Nhu: “tất cả lãnh thổ của Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên đều thuộc về đế quốc Vĩnh Dạ à?”
Dạ Thư Nhu gật đầu: “An Quân huynh, ra đây đi!”
Một người đàn ông bước ra, người đàn ông này mặc một chiếc áo cổ, mày kiếm mắt tinh, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.
Dạ An Quân.
Một vị tranh cử khác!
Lúc này, Tiểu Tháp chợt lên tiếng: “Nguy hiểm!”
Ba mươi luồng khí tức đang sợ xuất hiện xung quanh.
Mỗi luồng khí tức đều vượt xa Mệnh Vận Đại Đế.
Đây là một thế cục khác!
Chương 930: Hủy hoại trong phút chốc
Trong đại điện, mấy chục khí tức cực kỳ đáng sợ bao vây chặt lấy Diệp Quân.
Diệp Quân vẫn bình tĩnh, cầm tách trà trên bàn lên nhấp một hớp, sau đó cười nói: “Chỉ Ngôn côn nương là người thật thà”.
Dạ An Quân đó cười nói: “Diệp công tử không hổ là vua của vũ trụ Quan Huyên, dù mình rơi vào con đường cùng nhưng vẫn bình tĩnh như thế, bái phục”.
Diệp Quân nhìn hai người trước mặt, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì hai người đã có giao ước gì đấy, đúng chứ?”
Dạ An Quân cười nói: “Đúng thế”.
Nói rồi gã ngồi xuống đối diện Diệp Quân, mỉm cười: “Diệp công tử không đoán xem à?”
Diệp Quân nói: “Liên hôn”.
Dạ An Quân híp mắt.
Ánh mắt Dạ Thư Nhu hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Diệp Quân nhìn Dạ An Quân: “Các ngươi “liên hôn”, ngươi làm hoàng đế, cô ta làm hoàng hậu, như thế các thế lực khác đều được cân bằng”.
Mặc dù hai người đều là người trong cùng một tộc nhưng không biết huyết mạch nhà Dạ Thư Nhu đã lưu truyền bao nhiêu đời rồi, bây giờ cũng chẳng thể xem là bà con xa.
Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử thông minh thật”.
Diệp Quân lại nói: “Các ngươi tin lời của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả sao?”
Dạ An Quân mỉm cười nói: “Không tin”.
“Ồ?”
Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Nếu đã không tin, các ngươi còn muốn giúp họ?”
Dạ An Quân nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử thông minh như thế, hay là đoán thử xem?”
Diệp Quân cười nói: “Chắc là đám người đó đưa điều kiện cho các ngươi, để các ngươi trở thành cường giả đỉnh cấp nhất, có thể đi ngược thời gian, như thế cho dù Vũ Trụ Kiếp nổ ra, các người cũng sẽ không sao cả, đúng không?”
Dạ An Quân nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi đã dần biến mất.
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, cảm thấy bất an.
Diệp Quân nói tiếp: “Đó là sự chắc chắn không bị thua thiệt với các ngươi, nếu cuối cùng có thể giữ lại đế quốc Vĩnh Dạ thì tốt, nhưng nếu không thể giữ lại thì cũng không sao, vì ít nhất các ngươi có thể giữ lại mạng của mình. Ta tin chắc đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả hoàn toàn có khả năng giúp các ngươi đạt tới một độ cao khác, sau đó quay ngược thời gian... đúng không?”
Dạ An Quân mỉm cười: “Diệp công tử, ngươi đúng là rất thông minh, đúng như ngươi nói đó, mặc dù hoàng vị rất tốt nhưng so với Đại Đạo vô thượng thì là cái thá gì chứ? Còn chúng sinh ấy à, chúng chỉ là con tốt thí cho bọn ta lợi dụng thôi. Nếu có tác dụng, dĩ nhiên sẽ lợi dụng một cách triệt để, còn nếu vô dụng thì vứt bỏ là được”.
Diệp Quân khẽ cười, hắn đứng lên rồi xoay người đi.
Dạ An Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt lóe lên tia lạnh lùng: “Diệp công tử, ngươi cứ thế mà đi sao?”
Diệp Quân dừng lại, xoay người nhìn hai người họ, Dạ An Quân cười nói: “Diệp công tử, không thể không nói là ngươi rất thông minh, nếu là bình thường ngươi lựa chọn Thư Nhu, Thư Nhu chắc chắn sẽ đứng về phía ngươi nhưng ngươi lại không ngờ tới ta và cô ấy đã có thỏa thuận, ta cưới cô ấy, sau đó sẽ cố gắng bồi dưỡng người đời sau của hai bọn ta trở thành hoàng đế, cho nên…”
Diệp Quân bỗng nói: “Các ngươi nghĩ ta đang chọn các ngươi thật đấy à?”
Dạ An Quân sửng sốt.
Dạ Thư Nhu cau mày.
Diệp Quân nhìn hai người, cười nói: “Thứ cho ta nói thẳng, các ngươi không có tư cách cho ta chọn…”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Người ngươi chọn là bệ hạ”.
Nghe Dạ Thư Nhu nói thế, sắc mặt Dạ An Quân thay đổi.
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân: “Giết hắn”.
Cô ta vừa dứt lời, các cường giả xung quanh đang định tấn công, nhưng đúng lúc này ông lão gầy gò vẫn ẩn náu trong góc đại điện bỗng biến thành một luồng sáng lao thẳng về phía Diệp Quân. Ông ta không ra tay mà lại lấy ra một thẻ bài rồng màu vàng ra: “Theo lệnh của bệ hạ, Dạ An Quân và Dạ Thư Nhu cấu kết với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả âm mưu làm phản, lập tức bắt lấy, nếu chống cự sẽ bị giết ngay lập tức”.
Rầm!
Xung quanh lại có thêm mười mấy khí tức đáng sợ.
Cảm nhận được khí tức này, Dạ An Quân hoảng sợ: “Quân đoàn Vĩnh Dạ”.
Dạ Thư Nhu nhìn ông lão, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Mộc Lão, tại sao ông lại phản bội ta?”
Mộc Lão bình tĩnh nói: “Trước giờ ta luôn là người của bệ hạ”.
Đồng tử Dạ Thư Nhu co lại, run lên.
Mộc Lão này đã ở gia tộc Vĩnh Hằng mấy trăm năm, là người chứng kiến quá trình trưởng thành của cô ta, hơn nữa còn dạy cô ta võ thuật, vừa là cha vừa là thầy, là người cô ta tin tưởng nhất, thế nhưng cô ta không ngờ đây lại là người của hoàng cung…
Sắc mặt Mộc Lão phức tạp: “Thư Nhu, ta đã dùng dụng cụ thủy tinh ghi âm lại những lời lúc nãy các ngươi nói, lúc này đã truyền đến chỗ bệ hạ, các ngươi… thua rồi”.
Nghe thế Dạ Thư Nhu ngồi phịch xuống đất, mặt xám như tro.
Dạ An Quân nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Mộc Lão xem hai người như không khí, xoay người cúi người với Diệp Quân: “Diệp công tử, bệ hạ cho mời”.
Diệp Quân gật đầu, xoay người rời đi, khi bước đến cửa, hắn bỗng dừng lại, quay đầu lại nhìn Dạ Thư Nhu và Dạ An Quân: “Các ngươi đều đang tranh đấu nhưng lại quên mất một người quan trọng nhất, người này là hoàng đế bệ hạ đương thời…”
Dạ Thư Nhu nhìn Diệp Quân, sắc mặt trắng bệch: “Thế nên lần này Diệp công tử đến gặp ta chỉ đơn giản là gặp ta, không có ý muốn hợp tác với ta sao?”
Diệp Quân nói: “Dĩ nhiên là ta muốn hợp tác rồi, vì ta không chắc thái độ của bệ hạ thế nào nhưng bây giờ có vẻ các cô kém hơn bệ hạ không chỉ một chút thôi đâu. Còn nữa, Thư Nhu cô nương, thứ cho ta nói thẳng, cấp bậc của các cô quá thấp, không có tư cách tham dự vào việc giữa ta và đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả…”
Nói rồi hắn xoay người rời đi.
Dạ Thư Nhu trong điện nhắm chặt mắt lại, cảm thấy chua xót.
Kế hoạch nhiều năm nay một hủy trong phút chốc.