Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2092: Kế hoãn binh à?

Ông lão chầm chậm mở mắt ra, hai mắt hơi mơ màng nhưng dần trở nên rõ hơn, một lát sau, ông ta nhìn Diệp Quân và Kỳ Chủ, khẽ nói: “Cuối cùng cũng có người tới”.

Kỳ Chủ mỉm cười hỏi: “Ông là ai?”

Ông lão đáp: “Hư Trần, Tông chủ đời thứ sáu của Hư Vô Tông”.

Kỳ Chủ cười hỏi: “Ông cố ý ở lại đây chờ người à?”

Hư Trần gật đầu.

Kỳ Chủ nhìn xung quanh rồi bảo: “Hiện giờ Hư Vô Tông chỉ còn một mình ông thôi à?”

Hư Trần khẽ đáp: “Ta cũng chỉ là hư hồn thôi”.

Kỳ Chủ hơi nhíu mày: “Khi xưa Hư Vô Tông có Đa Nguyên Đạo Đế bảo vệ, theo lý mà nói, không ai có thể diệt được các ông mới phải chứ…”

Hư Trần đột nhiên bật cười, nụ cười có phần tự giễu.

Kỳ Chủ nhìn ông ta, không nói gì.

Hư Trần cười một lúc rồi khẽ lắc đầu.

Diệp Quân bỗng trầm giọng bảo: “Ông đừng nói là Hư Vô Tông của ông do Đa Nguyên Đạo Đế hủy diệt đấy nhé”.

Hư Trần nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên.

Nhìn thấy vẻ mặt này của đối phương, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Không phải là thật đấy chứ?”

Kỳ Chủ cũng hơi tò mò nhìn Hư Trần.

Hư Trần nhẹ giọng đáp: “Tất cả chúng ta đều bị ông ta lừa”.

Diệp Quân và Kỳ Chủ đều hơi khó hiểu.

Hư Trần ngẩng đầu nhìn ra ngoài đại điện, lặng lẽ nói: “Năm xưa vũ trụ Đa Nguyên có rất nhiều dòng thời gian, khi đó có người sáng tạo ra một công pháp tu hành đặc biệt, có thể phá vỡ quy tắc lúc bấy giờ, cưỡng ép tiến vào dòng thời gian của vũ trụ khác, trở về quá khứ hàng duy diệt sát… Các ngươi có biết người sáng tạo ra công pháp tu hành thời gian này là ai không?”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Ông đừng bảo là Đa Nguyên Đạo Đế đấy nhé”.

Hư Trần nhìn Diệp Quân: “Chính là ông ta”.

Diệp Quân hơi nhíu mày: “Ông ta sáng tạo ra công pháp này khiến vũ trụ hỗn loạn, cuối cùng ông ta lại tự hợp nhất dòng thời gian của vũ trụ? Tự biên tự diễn à?”

Hư Trần gật đầu: “Phải”.

Kỳ Chủ nghe vậy cũng cau chặt mày: “Ông ta làm vậy có mục đích gì?”

Hư Trần đang định lên tiếng, nhưng lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, con ngươi ông ta đột nhiên co rụt lại…

Diệp Quân và Kỳ Chủ đồng thời nhíu mày.

Hai người chậm rãi xoay người nhìn ra ngoài đại điện, ở đó có tiếng bước chân vọng lại, cùng lúc đó, có tiếng cười vang lên ngoài đại điện: “Hoan nghênh hai vị đến với Đa Nguyên Giới”.

Theo tiếng nói vang lên, một người đàn ông trung niên từ tốn bước ra.

Ông ta mặc áo bào trắng sạch sẽ, tóc dài xõa ngang vai, trên mặt mang theo nụ cười nhạt, mà trong mắt ông ta lộ rõ trí tuệ và sự kiên trì.

Nét mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Đa Nguyên Đạo Đế!

Khi nhìn thấy Đa Nguyên Đạo Đế, sắc mặt Hư Trần cách đó không xa lập tức trở nên xám xịt như tro tàn.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn Kỳ Chủ, cười bảo: “Hoan nghênh Kỳ Chủ”.

Kỳ Chủ nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế, vẻ mặt cũng vô cùng nặng nề: “Đa Nguyên Đạo Đế!”

Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười, sau đó nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ba loại huyết mạch đặc biệt, thú vị đấy”.

Diệp Quân không nói gì, nhưng lòng thầm cảnh giác.

Đa Nguyên Đạo Đế bỗng nhìn về phía Hư Trần, cười nói: “Hư Trần, ngươi tiếp tục nói chuyện với họ đi, không sao cả”.

Hư Trần nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế, không lên tiếng.

Đa Nguyên Đạo Đế vẫn cười: “Nói đi”.

Hư Trần nhìn Đa Nguyên Đạo Đế: “Sở dĩ ban đầu ông ta khiến dòng thời gian của tất cả các vũ trụ hỗn loạn, sau đó lại hợp nhất dòng thời gian của tất cả các vũ trụ là muốn luyện chế cả vũ trụ Đa Nguyên thành một chiếc cỗ máy thời gian. Năm xưa Hư Vô Tông ta vì biết được bí mật này của ông ta, không tán thành với việc làm này nên đã bị ông ta hủy diệt”.

Luyện chế vũ trụ Đa Nguyên thành pháp khí thời gian!

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi kinh ngạc.

Đa Nguyên Đạo Đế bỗng bật cười: “Hư Trần, ngươi nói sai một chuyện rồi. Không phải chỉ có vũ trụ Đa Nguyên, mà là tất cả nền văn minh vũ trụ đã biết”.

Hư Trần nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế: “Ngươi sẽ bị trời phạt”.

Đa Nguyên Đạo Đế lắc đầu: “Ta đã từng hủy diệt hàng trăm nghìn Thiên Đạo rồi, nếu không thì cũng tám mươi nghìn”.

Nói xong ông ta phất nhẹ tay, Hư Trần lập tức hóa thành tro tàn.

Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu nhìn Kỳ Chủ, cười bảo: “Kỳ Chủ, thực lực của cô không tệ, nếu cô đồng ý đi theo ta thì cô có thể sống, không chỉ vậy, sau này ta còn có thể dẫn các cô đi xem thế giới vũ trụ rộng lớn hơn”.

Kỳ Chủ còn chưa lên tiếng, ông ta đã lại nói tiếp: “Ta chỉ nói một lần thôi, cô cũng chỉ có một cơ hội”.

Kỳ Chủ bỗng nhìn Diệp Quân: “Thế hắn thì sao?”

Đa Nguyên Đạo Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Thật ra ta cũng hơi bất ngờ, bởi vì tên này không chỉ có ba loại sức mạnh huyết mạch đặc biệt mà còn có nhân quả chưa biết nữa. Có người đang hộ đạo cho hắn, thực lực của người hộ đạo này rất mạnh… Tuy hắn rất yếu, nhưng nếu hắn đồng ý phục tùng thì ta cũng có thể cho hắn cơ hội này”.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu thấy thế nào?”

Diệp Quân nhìn Đa Nguyên Đạo Đế rồi nói: “Ta có thể suy nghĩ”.

Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Kế hoãn binh à? Chàng trai trẻ, cậu điềm tĩnh như thế, ta biết là cậu không có gì phải lo lắng, tiếc là cậu đã đánh giá thấp thực lực của ta rồi, ta đã không còn ở trong bất kỳ đạo nào nữa, chẳng có nhân quả nào, kể cả nhân quả thời gian có thể trói buộc được ta nữa”.

Nói rồi ông ta bất chợt phất nhẹ tay.

Chỉ một cái phất tay thôi con ngươi Diệp Quân đã co rút lại, khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình như đang biến mất khỏi thế giới.

Mà chính lúc này, một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn...
Chương 2093: Tha cho cô ta một mạng

Người phụ nữ xuất hiện trước mặt Diệp Quân chính là Kỳ Chủ!

Kỳ Chủ đứng chắn trước mặt Diệp Quân, hai tay cô ta nắm chặt, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát ra từ cơ thể, mà lúc này cũng có một kim quang ấn đột nhiên xuất hiện giữa đầu mày của cô ta, muốn áp chế cô ta.

Trong mắt Kỳ Chủ lóe lên vẻ tàn ác: “Phá”.

Bùm!

Kim quang ấn bị cô ta đẩy ra khỏi đầu mày, nhưng từ miệng cô ta lại rỉ ra máu tươi, cô ta không ra tay mà nắm lấy vai Diệp Quân rồi biến mất tại chỗ.

Trong điện, Đa Nguyên Đạo Đế cười nhẹ, phất tay.

Trong một vùng tinh không, Kỳ Chủ đang kéo Diệp Quân chạy điên cuồng dường như cảm nhận được điều gì đó, cô ta đột nhiên quay người lại, đưa tay phải về phía trước rồi ấn mạnh xuống.

Bùm!

Bàn tay hạ xuống nơi nào, thời không nơi đó liền sôi trào, sau đó bị hủy diệt, trở thành vực sâu thời không đen kịt.

Mà cùng lúc đó, cô ta và Diệp Quân cũng bay ngược ra ngoài…

Trong đại điện, Đa Nguyên Đạo Đế nhìn nơi sâu trong tinh không nở nụ cười, không tiếp tục tấn công nữa.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc thần bào xuất hiện bên cạnh ông ta, nhìn về nơi sâu tinh không ấy: “Đạo Đế, không giết cô ta luôn ạ?”

Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Để cô ta có thời gian hối hận cũng được”.

Người đàn ông trung niên không nói gì thêm.

Đa Nguyên Đạo Đế lại nói: “Bảo tộc Vĩnh Hằng của ngươi chuẩn bị đi”.

Người đàn ông trung niên trước mắt chính là Tộc trưởng Vĩnh Hằng Võ của tộc Vĩnh Hằng.

Vĩnh Hằng Võ trầm giọng bảo: “Phạn Diêm La Thiên Tử kia…”

Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Phục tùng không phải một sự sỉ nhục, mà là phúc bọn họ tu hàng trăm đời cũng không có. Đương nhiên, nếu bọn họ không hiểu điều này, thì rất dễ dàng, hủy diệt luôn đi”.

Nói xong, ông ta quay người đưa Vĩnh Hằng Võ ra ngoài.

Trên tấm bia đá kia có một thanh kiếm đang lơ lửng ở đó.

Kiếm Hành Đạo.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn kiếm Hành Đạo, cười bảo: “Thanh kiếm này là kiếm của người hộ đạo phía sau thanh niên kia, thật thú vị, còn cảnh cáo ta nữa cơ”.

Vĩnh Hằng Võ hơi nheo mắt, sát khí dâng lên, ông ta đưa tay phải ra hướng về phía kiếm Hành Đạo, định thông qua việc chém kiếm cách không trung để chém bản thể của chủ kiếm.

Nhưng bị Đa Nguyên Đạo Đế ngăn lại.

Vĩnh Hằng Võ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi khó hiểu: “Đạo Đế…”

Đa Nguyên Đạo Đế quan sát kiếm Hành Đạo đó, cười nói: “Chủ nhân thanh kiếm này thú vị đấy, cũng không ở trong đạo, chỉ là không biết cô ta đã phá được mấy tầng đạo rồi, khi nào ta sẽ đích thân đi gặp cô ta”.

Vĩnh Hằng Võ do dự một chút, tuy muốn ra tay nhưng không dám làm trái ý của người trước mặt, ông ta bèn kìm sát ý lại, lạnh lùng nhìn kiếm Hành Đạo: “Tạm tha cho cô ta một mạng”.

Đa Nguyên Đạo Đế cười bảo: “Đi thôi”.

Nói rồi hai người biến mất.



Ở một nơi khác.

Trong tinh không, Diệp Quân và Kỳ Chủ dừng lại, vừa dừng lại, miệng Kỳ Chủ lại trào miệng.

Vẻ mặt Kỳ Chủ nặng nề: “Mạnh thật”.

Diệp Quân vội hỏi: “Không sao chứ?”

Kỳ Chủ lắc đầu, lau vết máu bên miệng rồi quay đầu nhìn lại, khẽ nói: “Sợ rằng vũ trụ Đa Nguyên này sắp có sự thay đổi rồi. Đi thôi”.

Nói rồi cô ta đưa Diệp Quân biến mất khỏi chỗ này.



Kỳ Chủ đưa Diệp Quân về thẳng nền văn minh Phệ Giả, trong một khoảng tinh không, cô ta ngồi xếp bằng, sức mạnh sao trời và sức mạnh Phệ Giả từ bốn phía đang không ngừng hút vào người cô ta.

Mà đối diện cô ta chính là Diệp Quân.

Thật lâu sau, Kỳ Chủ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt cô ta có ánh sao lấp lánh, lúc này thương thế của cô ta đã gần như bình phục.

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô nghĩ thế nào?”

Kỳ Chủ cười đáp: “Ta không thích phục tùng người khác”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thế, hơn nữa ông ta không chỉ muốn hủy diệt vũ trụ Đa Nguyên, mà là cả vũ trụ”.

Cả vũ trụ!

Đương nhiên hắn không cho phép điều này xảy ra.

Phải nói rằng hắn thật sự hơi bất lực, cứ tưởng sau khi nền văn minh Phệ Giả giải quyết rắc rối xong, hắn có thể phát huy nâng cao thực lực, nào ngờ bây giờ lại xuất hiện một Đa Nguyên Đạo Đế.

Chết tiệt!

Như Tháp gia nói, tất cả đều là bẫy!

Cuối cùng hắn cũng hiểu, muốn trưởng thành một cách thô bỉ chỉ có thể dành thời gian đi theo ông nội, nếu không hắn sẽ chẳng có thời gian để trưởng thành.

Kỳ Chủ khẽ nói: “Thật ra mấy năm nay ta vẫn luôn thắc mắc, tại sao năm xưa sau khi Đa Nguyên Đạo Đế hợp nhất dòng thời gian của toàn bộ vũ trụ xong thì hoàn toàn biến mất, không ngờ mục đích thật sự của ông ta là sau khi hợp nhất dòng thời gian của cả vũ trụ lại thì luyện chế cả vũ trụ thành cỗ máy thời gian…”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Vậy tại sao năm xưa ông ta không làm luôn?”

Kỳ Chủ nhìn Diệp Quân: “Đây cũng là điều ta thắc mắc”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi bảo: “Hay là ông ta đang chờ đợi điều gì?”

Kỳ Chủ hơi nheo mắt: “Có người này chắc chắn biết đôi điều, đi thôi”.

Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân biến mất.

Khi xuất hiện lần nữa, Kỳ Chủ và Diệp Quân đã tới trước một căn nhà trên cây, nhà cây được dựng trên một cái cây lớn.

Kỳ Chủ nhìn nhà cây đó: “Người này tên Tiên Tôn, đã từng là người của nền văn minh Phệ Giả ta, cô ấy vẫn luôn nghiên cứu về Đa Nguyên Đạo Đế và dòng thời gian của vũ trụ”.

Nói rồi cô ta đưa Diệp Quân tới dưới nhà cây, ngẩng đầu nhìn lên gọi: “Tiên Tôn”.

Sau một lúc im lặng, cửa của ngôi nhà trên cây đột nhiên mở ra.

Kỳ Chủ đưa Diệp Quân đi vào căn nhà trên cây, căn phòng giống như một hiệu sách, xung quanh có đầy các loại sách cổ, bên cửa sổ có một cô gái đang ngồi, cô gái mặc váy dài màu đỏ sẫm, để tóc dài buông xõa, cô ta cầm một quyển sách cổ trên tay, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Kỳ Chủ mỉm cười: “Đã lâu không gặp”.

Cô gái đặt quyển sách cổ trong tay xuống, quay đầu nhìn Diệp Quân và Kỳ Chủ, lúc này Diệp Quân cũng nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, không thể nói là rất đẹp, nhưng cũng không xấu, ở mức trung bình, giữa hai hàng lông mày của cô ta có một phù ấn.

Tiên Tôn nhìn Diệp Quân hỏi: “Đến đây vì Đa Nguyên Đạo Đế à?”

Kỳ Chủ gật đầu: “Phải”.
Chương 2094: Phục tùng, hoặc là chết

Tiên Tôn bình tĩnh nói: “Nền văn minh Vĩnh Hằng đã đầu hàng”.

Kỳ Chủ hơi nhíu mày.

Tiên Tôn nhìn Kỳ Chủ: “Thật ra ông ta xuất hiện cũng không phải điều xấu, chí ít là đối với cô”.

Kỳ Chủ hỏi: “Là có ý gì?”

Tiên Tôn chỉ vào những quyển sách cổ xung quanh: “Ta đã nghiên cứu về ông ta mấy nghìn năm, cô biết cuối cùng đưa ra được kết luận gì không?”

Kỳ Chủ nhìn cô ta, không nói gì.

Tiên Tôn nhìn Kỳ Chủ rồi bỗng trở nên hơi cuồng nhiệt: “Đa Nguyên Đạo Đế là một kỳ tài tuyệt thế, ông ấy còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều, nếu có thể đi theo ông ấy thì đó là phúc cả đời”.

Kỳ Chủ chần chừ một lúc rồi bảo: “Có phải cô mất trí rồi không?”

Diệp Quân: “…”

Tiên Tôn nhìn Kỳ Chủ một lúc rồi lắc đầu: “Kỳ Chủ, trong cuộc đời chúng ta, rất nhiều lúc sự lựa chọn quan trọng hơn cố gắng đấy”.

Kỳ Chủ nói: “Ông ta đang định luyện chế tất cả những vũ trụ đã biết thành một cỗ máy thời gian”.

Tiên Tôn không để ý: “Thế thì sao?”

Kỳ Chủ nhìn cô ta thật sâu, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Không cùng chí hướng thì không thể nói thêm được.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người quay lưng rời đi.

Tiên Tôn đột nhiên nói: “Đợi đã”.

Kỳ Chủ và Diệp Quân dừng bước, bọn họ quay lại nhìn Tiên Tôn, ánh mắt Tiên Tôn nhìn vào Diệp Quân: “Ba loại huyết mạch đặc biệt… Thật thú vị”.

Diệp Quân hỏi: “Có chuyện gì không?”

Tiên Tôn đột nhiên chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Diệp Quân, nhìn thẳng vào hắn: “Tạo sao ta không thể nhìn rõ quỹ đạo vận mệnh của ngươi?”

Diệp Quân đang định lên tiếng thì Tiên Tôn đã bảo: “Phục tùng Đa Nguyên Đạo Đế sẽ là cơ hội thay đổi vận mệnh của ngươi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Cũng không bằng phục tùng cha ta”.

Tiên Tôn khinh thường: “Cha ngươi cũng xứng so sánh với Đa Nguyên Đạo Đế à? Ngươi…”

Diệp Quân giơ tay lên chém ra một kiếm.

Tiên Tôn không cảnh giác, bất chợt bị Diệp Quân chém bay ra xa hàng mấy chục trượng, cả căn nhà trên cây cũng ngay lập tức biến thành tro bụi.

Kỳ Chủ: “…”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Tiên Tôn phía xa: “Cô có thể sỉ nhục ta… nhưng không được sỉ nhục cha ta”.

Tiểu Tháp: “…”

Tiên Tôn lắc đầu, cười nhẹ, cô ta nhìn Kỳ Chủ: “Cô chắc chắn mình cũng như hắn, lựa chọn không phục tùng Đa Nguyên Đạo Đế?”

Kỳ Chủ khẽ cười: “Ta chỉ cảm thấy sống thì phải có tôn nghiêm”.

Tiên Tôn nhìn hai người với ánh mắt thương hại: “Hai người sẽ không biết được mình đã mất đi thứ gì đâu”.

Diệp Quân không muốn nói nhảm cùng cô ta nữa, quay đầu nhìn Kỳ Chủ: “Đi thôi”.

Kỳ Chủ nhìn Tiên Tôn rồi lắc đầu, sau đó dẫn Diệp Quân quay người rời đi.

Tiên Tôn nhìn nơi hai người biến mất với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.



Nền văn minh Quy Giả.

Lúc này, tất cả cường giả hàng đầu của nền văn minh Quy Giả đều tập trung trong đại điện.

Người lãnh đạo chính là Phạn Diêm La Thiên Tử.

Sắc mặt các cường giả đều vô cùng nặng nề, bởi vì chính giữa đại điện có một người đàn ông trung niên đang đứng.

Đa Nguyên Đạo Đế.

Dù là nền văn minh Quy Giả thì cũng không biết nhiều về Đa Nguyên Đạo Đế, người này cách thế hệ của họ đã quá xa xôi.

Nhân vật trong truyền thuyết.

Vẻ mặt Phạn Diêm La Thiên Tử cũng cực kỳ nặng nề, ông ta cũng không ngờ Đa Nguyên Đạo Đế biến mất đã lâu lại đột nhiên xuất hiện.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn chằm chằm Phạn Diêm La Thiên Tử: “Phục tùng, hoặc là chết”.

Rất trực tiếp.

Phạn Diêm La Thiên Tử cau mày.

Những cường giả khác của nền văn minh Quy Giả cũng hơi tức giận.

Đa Nguyên Đạo Đế phớt lờ những cường giả của nền văn minh Quy Giả xung quanh, cười bảo: “Ta cho các ngươi một ngày suy nghĩ”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Ông ta không khuyên, bởi vì ông ta thấy những người này quy phục mình là phúc mà họ tu cả trăm đời cũng không có được.

Ngay khi ông ta rời đi, một luồng uy áp vô hình bao phủ cả đại điện, trong khoảnh khắc, ngoài Phạn Diêm La Thiên Tử ra, tất cả cường giả khác đều quỳ xuống.

Tùy ý trấn áp!

Tất cả cường giả của nền văn minh Quy Giả đều khiếp sợ.

Phạn Diêm La Thiên Tử nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế đã rời khỏi đại điện…

Ông ta cũng rất sốc, không ngờ thực lực của nhân vật trong truyền thuyết này lại đáng sợ đến thế.

Lúc này, một ông lão run rẩy nói: “Thiên Tôn, chúng ta…”

Đôi mắt Phạn Diêm La Thiên Tử từ từ nhắm lại: “Ta phải hỏi Diệp thiếu đã, Diệp thiếu đầu hàng thì ta đầu hàng, Diệp thiếu không đầu hàng thì ta không đầu hàng… ta chỉ nghe theo Diệp thiếu”.

Các cường giả: “???”
Chương 2095: Hai người đàn ông chúng ta cùng gánh vác

Chỉ nghe theo Diệp thiếu!

Tuy Phạn Diêm La Thiên Tử nói chắc nịch, vô cùng tự tin, nhưng thật ra lúc này ông ta cũng hơi hoang mang, bởi vì vị Đa Nguyên Đạo Đế đột nhiên xuất hiện này khiến ông ta cũng hơi bối rối ngỡ ngàng.

Khi xưa Đa Nguyên Đạo Đế đã hợp nhất dòng thời gian của vô số vũ trụ… Ông ta không ngờ đối phương lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thực lực còn mạnh như thế.

Nhưng cuối cùng ông ta vẫn lựa chọn Diệp Quân, nếu Diệp Quân đầu hàng thì ông ta đầu hàng, nếu Diệp Quân không đầu hàng thì ông ta sẽ không đầu hàng.

So với vị Đa Nguyên Đạo Đế này, ông ta luôn cảm thấy đại lão Thiên Mệnh váy trắng còn đáng sợ hơn.

Tất nhiên ai mạnh hơn, ông ta cũng không hoàn toàn chắc chắn.

Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.



Diệp Quân theo Kỳ Chủ về nền văn minh Phệ Giả, nét mặt hai người đều hơi nghiêm nghị, thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế kia thật sự hơi khó lường.

Kỳ Chủ khẽ nói: “Không biết nền văn minh Vĩnh Hằng và nền văn minh Quy Giả…”

Lời còn chưa dứt, một người đàn ông trung niên đã đột nhiên xuất hiện, người tới chính là Phạn Diêm La Thiên Tử.

Cả hai người đều hơi bất ngờ.

Phạn Diêm La Thiên Tử trầm giọng bảo: “Nền văn minh Thiên Hành đã phục tùng Đa Nguyên Đạo Đế rồi”.

Kỳ Chủ không ngạc nhiên trước điều này, cô ta nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử, vào thẳng vấn đề: “Vậy nền văn minh Quy Giả của ông thì sao?”

Phạn Diêm La Thiên Tử không trả lời mà nhìn sang Diệp Quân bên cạnh: “Diệp thiếu, cậu định thế nào?”

Diệp Quân im lặng chốc lát rồi bảo: “Chỉ có cách chiến đấu thôi”.

Phạn Diêm La Thiên Tử mỉm cười: “Vậy thì chiến đấu”.

Kỳ Chủ bảo: “Ông có biết nhiều về vị Đa Nguyên Đạo Đế này không?”

Phạn Diêm La Thiên Tử lắc đầu: “Không biết nhiều lắm, ông ta cách ba nền văn minh của chúng ta quá xa, hơn nữa năm xưa sau khi ông ta hợp nhất dòng thời gian của tất cả vũ trụ thì đột nhiên biến mất… Nói thật, ta còn tưởng ông ta đã ra đi cơ”.

Kỳ Chủ im lặng một lúc lâu: “Chỉ dựa vào thực lực của chúng ta thì không thể đấu lại được, mục tiêu của ông ta là luyện chế toàn bộ vũ trụ đã biết thành pháp khí thời gian, đồng thời luyện chế hàng trăm triệu sinh linh thành khí linh, chỉ cần chúng ta công bố chuyện này chắc chắn sẽ có vô số cường giả tới chống lại ông ta”.

Phạn Diêm La Thiên Tử gật đầu tán thành: “Đúng thế, dù là nền văn minh Quy Giả của chúng ta hay là nền văn minh Phệ Giả của cô đều có rất nhiều cường giả ẩn thế… Chúng ta cần nhiều người trợ giúp hơn”.

Kỳ Chủ lập tức nói: “Không được chậm trễ thêm nữa, Phạn Diêm La Thiên Tử, bây giờ chúng ta lập tức thu xếp để toàn bộ sinh linh trên vũ trụ đều biết ý đồ của ông ta”.

Phạn Diêm La Thiên Tử nói: “Được”.

Hai người đang chuẩn bị rời đi, nhưng vào lúc này, Kỳ Chủ như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, cậu…”

Diệp Quân nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử: “Ta muốn hỏi ông về một người”.

Phạn Diêm La Thiên Tử hơi tò mò: “Ai vậy?”

Diệp Quân lấy chân dung của Tần Quan ra: “Mẹ ta”.

Phạn Diêm La Thiên Tử thảng thốt: “Cô ấy là mẹ của cậu?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải, khi xưa bà ấy từng đến nền văn minh Quy Giả, nhưng ta không cảm nhận được khí tức của bà ấy…”

Phạn Diêm La Thiên Tử đáp: “Tần cô nương đã đi rồi”.

Diệp Quân hơi sửng sốt: “Đi rồi?”

Phạn Diêm La Thiên Tử gật đầu: “Khi đó cô ấy đến nền văn minh Quan Huyên của ta đã ở lại đây một thời gian, còn giúp chúng ta phá được cấm chế phong ấn của một di tích bí cảnh, sau đó hình như có việc gì đó nên cô ấy rời đi rồi”.

Nét mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Sao mẹ lại đi mất rồi?

Kỳ Chủ hỏi: “Cậu có kế hoạch gì?”

Diệp Quân im lặng chốc lát: “Đi tìm vài người bạn”.

Kỳ Chủ nhìn hắn, gật đầu: “Được”.

Sau khi Phạn Diêm La Thiên Tử và Kỳ Chủ rời đi, Tiểu Tháp lên tiếng: “Định tìm ai?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, khẽ hỏi: “Tháp gia, lần trước cha ta, đại bá và cô cô ra ngoài bao lâu?”

Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Không bao lâu”.

Diệp Quân cười nhẹ: “Ta không muốn cứ có việc là lại nhờ họ đứng ra gánh vác giúp mình, lần này ta muốn dựa vào năng lực của mình để vượt qua cửa ai khó khăn này”.

Tiểu Tháp muốn nói lại thôi.

Diệp Quân lại nói thêm: “Dựa vào ta và Tháp gia ngươi”.

Tiểu Tháp: “…”

Phải thừa nhận là thực ra Tiểu Tháp hơi hoang mang, nói thật, nhà giàu không sợ đời sau phá sản, chỉ sợ đời sau lập nghiệp, nó cũng hơi sợ Diệp Quân muốn mở ra một trang gia phả mới…

Diệp Quân lại hỏi: “Tháp gia, ngươi ủng hộ ta chứ?”

Tiểu Tháp thấp giọng đáp: “Đương nhiên là ta… ủng hộ ngươi rồi, nhưng ngươi cũng biết, năng lực của Tháp gia ta có hạn…”

Diệp Quân nghiêm túc bảo: “Tháp gia, cứ năm ngày ba bữa chúng ta lại nhờ cô cô và cha ta, với lại ông nội tới giúp đỡ, ngươi không thấy là cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ không khác gì cha ta năm xưa à?”

Tiểu Tháp nói: “Đính chính lại một chút là năm xưa ông nội ngươi chưa từng giúp cha ngươi, lúc nào cũng là cô cô của ngươi giúp, trong phương diện này, ông nội ngươi thật sự chẳng là cái…”

Nói đến đây, nó dừng lại.

Mẹ kiếp!

Không được nói lung tung.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Haiz, nhưng ngươi nói cũng có lý, động một cái là lại nhờ cô cô của ngươi ra giúp, đừng nói là ngươi cảm thấy như vậy rất vô dụng, đến ta cũng thấy như vậy rất vô dụng, bởi vì như vậy làm cho chúng ta có vẻ rất vô tích sự”.

Diệp Quân vội nói: “Vậy lần này hai người đàn ông chúng ta cùng gánh vác nhé?”

Nghe thấy cụm “hai người đàn ông” của Diệp Quân, máu nóng của Tháp gia dâng trào, nó hào sảng đáp: “Mẹ kiếp, Tháp gia gánh vác cùng ngươi, Tháp gia ta đi theo ông nội ngươi có chuyện gì mà chưa từng thấy? Ta sẽ sợ một tên Đa Nguyên Đạo Đế tép riu đó chắc? Chết tiệt, chiến thôi”.

Diệp Quân bật cười lớn: “Chiến thôi”.

Tiểu Tháp bảo: “Vừa nãy ngươi nói muốn đi tìm mấy người bạn, ngươi định gọi ai?”

Ánh mắt Diệp Quân kiên định: “Lần này ta không gọi người nhà”.

Nói xong hắn quay người, ngự kiếm bay đi, biến mất tại chỗ.

Một lúc sau, Diệp Quân xuất hiện trên một con đường trong hệ Ngân Hà.

Lại trở về hệ Ngân Hà.

Thấy tu vi của mình không bị phong ấn, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, xem ra cha không còn nhằm vào hắn nữa.

Trở lại nơi này, trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phúc tạp.

Hắn không nghĩ nhiều mà chậm rãi nhắm mắt lại, thần thức bao phủ toàn bộ Yến Kinh, giây tiếp theo, hắn biến mất tại chỗ.

Trong chốc lát, Diệp Quân đã tới trước một căn nhà ở khu chung cư.

Mà khi hắn vừa định gõ cửa thì một luồng ý chí kiếm đạo đáng gờm đã bao phủ lấy hắn.

Cửa mở ra.

Trên chiếc ghế sofa trong nhà có một cô gái đang nhìn hắn chằm chằm.

Chính là Phục Võ!

Lúc này, Phục Võ đang mặc một chiếc áo cộc tay, bên dưới là quần jean bó sát, rất giản dị dễ chịu.

Diệp Quân mỉm cười: “Phục tỷ, đã lâu không gặp”.

Nhìn thấy Diệp Quân, Phục Võ hơi ngạc nhiên: “Là ngươi…”

Lúc này trí nhớ của cô ấy đã khôi phục.

Diệp Quân đi vào, nhìn phía đối diện Phục Võ, lúc này Phục Võ đang xem hoạt hình, hơn nữa còn là hoạt hình Heo Peppa.

Phục Võ đứng lên, nhìn Diệp Quân: “Diệp…”

Diệp Quân cười: “Gọi ta Tiểu Quân là được”.

Phục Võ gật đầu, không nói thêm nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK