Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2606: Lời thề

Tổ Đạo nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có, sở dĩ y chấn động, không chỉ là vì sự khác biệt của thời gian hai thế giới, mà còn vì loại phương pháp này thật sự đã vi phạm quy luật của Đại Đạo, đặc biệt là Bỉ Ngạn Giới này, làm ra được sự khác biệt về thời gian này, có nghĩa là quy tắc thế gian trong thời không đặc biệt này có thể đè ép quy luật thế giới bên ngoài, không chỉ đàn áp được quy luật thời gian bên ngoài, mà còn phải đè ép được Đại Đạo bên ngoài.

Nhưng đây chính là Bỉ Ngạn Giới!

Sao mà làm được?

Tổ Đạo nhìn thời không trước mắt, sắc mặt đầy nghi ngờ.

Chẳng lẽ thằng cha này thật sự là con của Bỉ Ngạn? Cái này không nói bậy chứ?

Đúng lúc này, Diệp Quân dẫn Tổ Đạo ra khỏi Tiểu Tháp, trong xe ngựa, Diệp Quân bình tĩnh nói: “A Tổ, tiếp theo ngươi có dự định gì?”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Tất nhiên là đi chung với con trai Bỉ Ngạn cao quý ngài rồi.”

Y không biết rốt cuộc là thằng cha này đã xảy ra chuyện gì, nhưng y rất rõ, bây giờ y phải hiểu chuyện một chút, nếu không, có thể sẽ gặp phải một trận đòn tàn nhẫn, thậm chí là bị giết diệt khẩu.

Diệp Quân khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó nói: “Phải làm sao thì ngươi mới khôi phục tu vi được?”

Vẻ mặt Tổ Đạo u ám, sau đó lại tức sôi gan.

Nghĩ tới chuyện này, là y tức!

Làm ăn vất vả nhiều năm như vậy, cuối cùng lại để người khác được lợi hết, bằng không, bây giờ ít nhất y cũng là cấp bậc chân thánh rồi!

Mà nếu bây giờ y là chân thánh, thì lần trở về này, chính là sự trở lại của vua.

Ôi!

Trong lòng Tổ Đạo hít một hơi thật sâu, bất lực.

Diệp Quân nói: “Rất khó à?”

Tổ Đạo gật đầu: “Rất khó, nhưng…”

Nói tới đây, y nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Không muốn nói thì thôi.”

Tổ Đạo vội nói: “Nhưng nếu có đá Đạo Tố, có thể ta sẽ hồi phục tu vi được.”

Diệp Quân khẽ cau mày, “Đá Đạo Tố?”

Tổ Đạo gật đầu, “Thần vật trong thuyền Bỉ Ngạn, có thể tìm về ban đầu…”

Diệp Quân bảo: “Nói rõ tí đi.”

Tổ Đạo trầm giọng nói: “Nói đơn giản, thì có thần vật này, là ta có thể cưỡng ép triệu hồi ta của quá khứ về…”

Diệp Quân cau mày, “Giống như ngươi đi vào mốc thời gian của người khác à?”

Tổ Đạo nói: “Không so sánh vậy được, cái này là trực tiếp triệu hồi mình của quá khứ về dung hợp với bản thân của hiện tại, đương nhiên, cũng rất khó, vì mốc thời gian của ta trùng lặp với người phụ nữ kia, ta triệu hồi bản thân của quá khứ, ắt sẽ kinh động tới người phụ nữ kia…”

Nói rồi, y khẽ thở dài, “Nhưng cũng không còn cách nào, ta chỉ có thể làm theo cách này, vì nếu tu luyện lại…. Ta không biết còn phải mất bao nhiêu năm nữa.”

Đột nhiên Diệp Quân nói: “Đến lúc đó ta bảo vệ cho ngươi.”

Tổ Đạo ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta sẽ dùng toàn lực giúp ngươi khôi phục tu vi, nhưng sau khi khôi phục tu vi, ngươi cũng phải giúp ta, công bằng không?”

Tổ Đạo vội nói: “Giúp ngươi thế nào?”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo: “Tín ngưỡng ta!”

Tổ Đạo ngơ ngác.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có làm không?”

Sắc mặt Tổ Đạo hơi khó coi, vì lúc trước đều là người khác tín ngưỡng y, còn hiện tại Diệp Quân lại cầm kiếm Thanh Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve kiếm Thanh Huyên, lại nói: “Ta không ép buộc ngươi, nếu ngươi không đồng ý, bây giờ chúng ta sẽ chia tay vui vẻ.”

Tổ Đạo nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp quân, trong lòng vô cùng tức giận, không hài lòng, ngươi không ép ta, vậy ngươi cầm kiếm ra là có ý gì?

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Tổ Đạo, “Ta là một người phân rõ phải trái.” Trong mắt hắn, đã có huyết mạch phong ma khẽ dâng trào.

Tổ Đạo biết, hôm nay nếu mình không đồng ý, sợ là không ra khỏi xe ngựa này được.

Y gật đầu, “Được.”

Diệp Quân nói: “Thề đi.”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, “Không thề được không?”

Diệp Quân gật đầu, “Được, có điều, người như ta có thù báo thù, có ân báo ân…”

“Dừng dừng!”

Tổ Đạo vội nói: “Ta thề, chỉ cần Diệp Quân ngươi có thể giúp ta khôi phục tu vi, ta sẽ tin vào ngươi, tuyệt không nuốt lời.”

Diệp Quân lắc đầu, “Ngươi đọc theo ta: xin Thiên Mệnh Váy Trắng, Diệp Huyên, Dương Diệp chứng giám, Tổ Đạo ta thề ở đây rằng, sau này một khi tu vi được khôi phục, sẽ lập tức tín ngưỡng Diệp Quân, nếu vi phạm lời thề này, mời ba vị trừng phạt ta!”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Xin Thiên Mệnh Váy Trắng, Diệp Huyên, Dương Diệp chứng giám, Tổ Đạo ta thề ở đây rằng sau này một khi tu vi được khôi phục, sẽ lập tức tín ngưỡng Diệp Quân, nếu vi phạm lời thề này, mời ba vị trừng phạt ta!”

Diệp Quân gật đầu, “Được rồi.”

Trong lòng Tổ Đạo lại cười nhạt.

Thề à?

Đối với cường giả như cấp bậc này của y, lời thề hoàn toàn không có sức mạnh ràng buộc gì, chỉ cần trong lòng Đại Đạo hiểu rõ, thì lời thề này coi như bỏ!

Thằng nhóc này, vẫn còn non lắm! Ít trải sự đời quá rồi!
Chương 2607: Thánh khí Bỉ Ngạn

Bên trong Tiểu Tháp.

Sau khi giải quyết chuyện với Tổ Đạo xong, Diệp Quân đi đến vương triều Thiên Mộ.

Trước một đại điện.

Thiên Hình và Diệp Quân cùng ngồi trên thềm đá phía trước đại điện, Diệp Quân im lặng một lúc lâu: “Dì Tần đâu?”

Thiên Hình nói nhỏ: “Ngày mà Cửu đệ rời đi, bà ấy cũng đi theo rồi.”

Diệp Quân cúi đầu im lặng.

Thiên Hình ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nói nhỏ: “Ta vẫn cho rằng nếu ta gặp ngươi sớm hơn một chút, cùng ngươi gieo duyên lành thì chắc chắn sẽ không kém hơn đệ ấy, nhưng sau đó ta lại phát hiện ra, đệ ấy làm huynh đệ với ngươi hoàn toàn không nghĩ tới lợi ích, đệ ấy thật lòng xem ngươi là huynh đệ, về điểm này, ta hoàn toàn không bằng đệ ấy.”

Diệp Quân im lặng.

Thiên Hình nói tiếp: “Bây giờ ta đang là hoàng đế vương triều Thiên Mộ, nhưng ta nhận ra rằng dù mình có làm gì cũng không vui nổi, sau đó, ta suy nghĩ thật lâu và cuối cùng cũng nhận ra rằng, ta và đệ ấy hoàn toàn không có hứng thú quá lớn với ngôi vị hoàng đế này, vốn dĩ ta cố chấp làm hoàng đế như thế, là vì ta muốn chứng minh với tất cả mọi người rằng Thiên Hình ta đây không hề thua kém Tổ Long Khí của đệ ấy.”

Nói đến đây, Thiên Hình quay sang nhìn Diệp Quân: “Đệ ấy chết ở biển Khổ Giới, có còn cơ hội sống không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có.”

Đột nhiên Thiên Hình phá lên cười: “Diệp công tử, thực lực của Thiên Hình ta khá yếu nên không thể sóng vai chiến đấu với ngươi được, nhưng chỉ cần ngươi cần, bất cứ lúc nào ta cũng có thể tín ngưỡng ngươi, khiến toàn bộ hàng tỷ con dân vương triều cùng tín ngưỡng ngươi.

Diệp Quân từ từ ngẩng đầu lên nhìn về phía Thiên Hình, Thiên Hình cười xòa: “Mặc dù hiện tại vương triều Thiên Mộ chưa quá mạnh, nhưng khi phát triển bên trong Tiểu Tháp của ngươi, chắc chắn sau này sẽ ngày càng mạnh hơn, tất nhiên là đối với ngươi nó có thể vẫn còn rất yếu, nhưng ngươi đừng chê.”

Diệp Quân đứng dậy, hắn đi đến bên cạnh Thiên Hình rồi lấy một quyển trục ra đưa cho Thiên Hình: “Khi ta cần ta sẽ đến tìm ngươi, còn nữa, lo tu luyện thật tốt, điều hành vương triều Thiên Mộ thật tốt, đợi đến khi Thiên Thần xuất hiện thêm một lần nữa, chúng ta sẽ làm cho Thiên Thần bất ngờ!”

Thiên Hình nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tất nhiên rồi!”

Diệp Quân gật đầu một cái rồi quay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Thiên Hình từ từ nhắm mắt lại: “Thiên Thần, ta không cần ngôi vị hoàng đế đệ đã cho ta nữa, ngôi vị hoàng đế này, tốt nhất là đệ làm đi.”

Diệp Quân đi đến khu vực thời không đặc biệt, trong khu vực thời không đặc biệt đó, là nơi phong ấn toàn bộ vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ.

Hắn muốn đi vào đó nhưng không tài nào vào được.

Diệp Quân đứng đó nhìn rất lâu, hắn thỏ thẻ: “Ta sẽ không để các ngươi chờ quá lâu nữa đâu, còn nữa, Chân tỷ, chờ ta nhé.”

Nói rồi hắn quay về trong xe ngựa.

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân rồi nói: “Ta có thể vào trong Tiểu Tháp của ngươi nghiên cứu một chút không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không được.”

Tổ Đạo không hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Là không được.”

Tổ Đạo gằn giọng nói: “Vậy tại sao ả đàn bà kia lại vào được?”

Diệp Quân nói: “Vì cô ta đẹp.”

Tổ Đạo: “...”

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, không để ý đến Tổ Đạo nữa.

Tiểu Tháp đột ngột lên tiếng: “Tiếp theo đây ngươi có tính toán gì không?”

Diệp Quân nói nhỏ: “Khiến Bỉ Ngạn Giới tín ngưỡng ta!”

Tiểu Tháp im lặng một lúc, nói: “Đỉnh đấy.”

Xe ngựa từ từ đi về phía trước.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe ngựa cũng đã đi qua lãnh vực biển Khổ Giới, lúc này, Chu Lăng xuất hiện ở trong xe ngựa.

Chu Lăng nhìn Tổ Đạo rồi nhìn Diệp Quân: “Bây giờ ta sẽ nói cho ngươi biết một chút về tình hình trong Thánh Đường Bỉ Ngạn, trong Thánh Đường Bỉ Ngạn, người có quyền lực cao nhất chính là Bỉ Ngạn giáo chủ, bên dưới là Khu Cơ chủ giáo, Tông chủ giáo, Mục Thủ chủ giáo, Đại chủ giáo. Bốn chủ giáo này chia ra trông coi bốn khu vực đông tây nam bắc ở Bỉ Ngạn Giới, xuống thêm bậc nữa là các chủ giáo, tu sĩ đại ti tế, tu sĩ ti tế, tu sĩ phụ tế.”

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Thân phận của ngươi chính là thánh tử Bỉ Ngạn, phải được bốn chủ giáo và Bỉ Ngạn giáo chủ công nhận, chỉ khi được bốn chủ giáo và Bỉ Ngạn giáo chủ công nhận, toàn bộ Bỉ Ngạn Giới mới công nhận ngươi.”

Diệp Quân nói: “Vậy sau khi ta được công nhận, ta sẽ có bao nhiêu quyền lực?”

Chu Lăng nhìn hắn: “Không có quyền lực.”

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Không có quyền lực ư?”

Chu Lăng gật đầu: “Sau khi được thừa nhận ngươi sẽ không có quyền lực, nhưng, ngươi sẽ có địa vị rất cao, còn cao hơn cả giáo chủ nữa.”

Diệp Quân sầm mặt lại.

Chu Lăng nói tiếp: “Nói chung, thánh tử Bỉ Ngạn xuất hiện là để chống lại một tai họa nào đó, giống như ngươi nhậm chức thánh tử Bỉ Ngạn là vì chống lại chủ nhân bút Đại Đạo, đó là nhiệm vụ đặc biệt có sẵn. Tất nhiên, mặc dù ngươi không có quyền lực, nhưng nếu ngươi có yêu cầu, thánh đường Bỉ Ngạn cũng sẽ không từ chối ngươi.”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, chức cao, quyền thấp.”

Chu Lăng gật đầu, "Đúng vậy."

Diệp Quân nói tiếp: “Rốt cuộc thánh tử Bỉ Ngạn được nhận định như thế nào?”

Chu Lăng nói: “Hắn giữ thánh khí Bỉ Ngạn, thiên luân Bỉ Ngạn.”

Diệp Quân nhìn Chu Lăng, lúc này hắn đã biết lý do tại sao người phụ nữ này lại đồng ý hợp tác với hắn.

Chu Lăng nói tiếp: “Thanh kiếm và Tiểu Tháp trong tay ngươi đã có cấp bậc tương đương với thánh khí Bỉ Ngạn, nhưng muốn có được sự công nhận, còn cần có thêm một điều nữa.”

Diệp Quân hỏi: “Thứ gì?”
Chương 2608: Bốc phét

Chu Lăng nhìn chằm chằm hắn: “Dấu ấn Bỉ Ngạn.”

Diệp Quân khẽ cau mày: “Đó là thứ gì?”

Chu Lăng nói: “Một loại dấu ấn đặc biệt, có hình một chiếc thuyền màu đỏ như máu.”

Diệp Quân gằn giọng nói: “Nói cách khác, đó chính là vấn đề lớn nhất của chúng ta?”

Chu Lăng gật đầu: “Ừ.”

Tổ Đạo ngồi một bên đột ngột lên tiếng: “Không phải làm một cái là được rồi sao?”

Diệp Quân và Chu Lăng nhìn về phía Tổ Đạo, Tổ Đạo nhìn Diệp Quân: “Ngươi có huyết mạch đặc biệt, lấy huyết mạch đặc biệt làm một cái là có thể làm thật giả lẫn lộn rồi, dù họ có nghi ngờ thì ngươi vẫn còn có kiếm và Tiểu Tháp, có cả hai thần vật này rồi, họ sẽ không còn nghi ngờ nữa.”

Chu Lăng cũng nói: “Ta cũng muốn nói thế, bởi vì Bỉ Ngạn Giới không có thánh vật cấp bậc này, chỉ cần hai thánh vật này xuất hiện, họ không thể không tin!”

Diệp Quân gật đầu: “Đã biết, tiếp theo cứ nhìn ta biểu diễn.”

Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Đúng vậy, với tư cách là thánh tử Bỉ Ngạn, chắc hẳn sẽ có khí phách phi phàm từ xưa đến nay chưa từng có, bởi vậy...”

Nói đến đây, cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì cô ta nhận ra thanh niên trước mặt này rất phù hợp với khí chất ấy.

Chu Lăng ngừng lại một chút, nói: “Thực lực hiện tại của ngươi ra sao?”

Diệp Quân nói: “Từ chân thánh trở xuống, không ai địch lại ta.”

Chu Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc, nói: “Vậy thì không có vấn đề gì.”

Có thực lực!

Có nhan sắc!

Có thần khí siêu phàm!

Hoàn toàn phù hợp với thân phận thánh tử Bỉ Ngạn!

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân một chút, không nói gì. Giờ phút này y đã đoán được ý đồ của Diệp Quân, người này muốn toàn bộ vũ trụ Bỉ Ngạn đều tín ngưỡng hắn.

Nếu có thể làm được thật thì nhất định sẽ rất bùng nổ, phải biết rằng văn minh võ đạo nơi này cao hơn vũ trụ cấp mười rất nhiều lần, một khi nơi này tín ngưỡng Diệp Quân, chắc chắn đã có thể sánh ngang với con ả họ Phạn đó rồi.

Nghĩ đến đây, y lập tức cảm thấy phẫn nộ.

Vốn dĩ y mới là vô địch.

Nghiệp chướng mà!

Chu Lăng nói: “Ta vừa truyền tin về Thánh Đường Bỉ Ngạn, nói rằng thánh tử Bỉ Ngạn đã đến, chắc hẳn bây giờ họ đang đợi chúng ta.”

Diệp Quân gật đầu: “Mọi chuyện tiếp theo cứ giao cho ta.”

Chu Lăng nhìn Diệp Quân: “Được.”

Bởi vì đã rời khỏi khu vực biển Khổ Giới, do đó, bọn họ không cần ngồi xe ngựa chậm chạp này nữa, cả ba bay đi, nhưng phải mất nửa giờ mới đến được thánh đô Bỉ Ngạn.

Thánh đô Bỉ Ngạn, nơi đây là trung tâm của toàn bộ Bỉ Ngạn Giới, cũng là thế giới phồn hoa nhất của Bỉ Ngạn Giới.

Vừa mới đến thánh đô Bỉ Ngạn, một giáo đường vô cùng tráng lệ xuất hiện trước mặt ba người, giáo đường đó đứng sừng sững ở vị trí trung tâm thánh đô Bỉ Ngạn, cao chót vót, giống như những chuôi kiếm gộp lại cắm vào bầu trời, cực kỳ hùng vĩ nguy nga. Trên đỉnh giáo đường là một chiếc thuyền nhỏ đen nhánh, trên thuyền có một lá cờ, là cờ ấy đỏ như máu tung bay trong gió.

Diệp Quân nhìn chiếc thuyền nhỏ ấy: “Đó là thuyền Bỉ Ngạn sao?”

Chu Lăng đứng bên cạnh Diệp Quân nói: “Ừ.”

Diệp Quân hơi tò mò: “Thánh Đường Bỉ Ngạn các ngươi có biết nguồn gốc của thuyền Bỉ Ngạn không?”

Chu Lăng lắc đầu: “Không biết nguồn gốc cụ thể, chỉ biết văn minh võ đạo ở Bỉ Ngạn Giới bắt nguồn từ thuyền Bỉ Ngạn này thôi.”

Diệp Quân nhìn về phía Tổ Đạo, Tổ Đạo xua tay lia lịa: “Ta không biết, nhưng...”

Y ngập ngừng không muốn nói.

Diệp Quân nói: “Nhưng cái gì?”

Tổ Đạo trầm giọng nói: “Có lẽ chủ nhân bút Đại Đạo sẽ biết.”

Diệp Quân cau mày.

Đột nhiên Chu Lăng nói tiếp: "Lát nữa chúng ta sẽ đổi lời giải thích, cứ nói là ngươi được lệnh đến biển Khổ Giới tiêu diệt chủ nhân bút Đại Đạo nhưng không thành công, cái này được không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Năm ấy chủ nhân bút Đại Đạo giết liên tiếp mấy chân thánh, còn qua khỏi thuyền Bỉ Ngạn, với thực lực hiện tại của hắn, người ở nơi đây chắc chắn sẽ không tin hắn đã giết chủ nhân bút Đại Đạo.

Sau khi ba người đi vào trong thành, Chu Lăng chợt nhíu mày lại.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Chu Lăng gằn giọng trả lời: “Ta đã truyền tin về nói rằng thánh tử Bỉ Ngạn đã tới, theo lý mà nói ắt hẳn sẽ có người đến đón, nhưng tại sao đến một người cũng không có chứ?”

Diệp Quân cũng nhíu mày lại.

Chu Lăng sầm mặt dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi thẳng, nhưng đi chưa được bao lâu, không biết cô ta nhận được tin tức gì mà vẻ mặt lập tức thay đổi, cô ta quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ánh mắt lộ vẻ khó tin.

Diệp Quân hạ giọng nói: “Sao thế?”

Chu Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, vẻ mặt cực kỳ khó coi: “Có người nói cho ta biết, thánh tử Bỉ Ngạn đã tới, hiện tại đang ở trong điện giáo chủ.”

Diệp Quân: “...”

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân, cười thầm: “Không phải là thằng nhóc ngươi giỏi bốc phét sao? Để lần này ta xem ngươi bốc phét thế nào?
Chương 2609: Áp bức

Thánh tử Bỉ Ngạn đã đến!

Nghe thấy lời Chu Lăng nói, chân mày Diệp Quân nhíu lại, không hiểu lắm: “Mới xuất hiện à?”

Chu Lăng gật đầu, sắc mặt hơi khó coi, cô ta không ngờ thánh tử Bỉ Ngạn thần bí kia lại đột nhiên xuất hiện.

Diệp Quân cười nói: “Thật trùng hợp.”

Chu Lăng nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi, Diệp Quân lập tức nói: “Bây giờ chúng ta đã không có đường lui, chỉ có thể kiên trì đến cùng.”

Chu Lăng suy nghĩ một hồi, khẽ gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô ta mới truyền tin thánh tử Bỉ Ngạn đã đến, bây giờ nếu Diệp Quân rút lui, cô ta và Diệp Quân đều không có khả năng đi khắp nơi, giả làm thánh tử Bỉ Ngạn, đây chính là tội lớn tru di cửu tộc, theo lời Diệp Quân nói, bây giờ chỉ có thể kiên trì đến cùng.

Thấy Chu Lăng cau mày, Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều, đi một bước tính một bước.”

Thấy Diệp Quân bình tĩnh như vậy, Chu Lăng hơi ngạc nhiên, không suy nghĩ nhiều nữa, mà gật đầu: “Đi thôi.”

Vừa nói, cô ta vừa dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi về phía xa.

Thành Bỉ Ngạn rất sầm uất, kiến trúc vô cùng hùng vĩ, có những tòa nhà cao hàng trăm tầng, sừng sững như những cột đá vươn lên trời, cực kỳ nguy nga.

Bởi vì trong thành không cho bay, vì vậy, mọi người chỉ có thể đi bộ, điều này khiến toàn bộ thanh trì vô cùng náo nhiệt.

Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, xung quanh vài cửa hàng bán thần binh pháp bảo, hơn nữa cấp bậc không thấp.

Đột nhiên, Diệp Quân dừng bước, ánh mắt rơi vào một cửa hàng, cửa hàng này rất lớn, trước cửa hàng có năm cái lồng, bên trong là năm gã cường tráng.

Hoang nô!

Diệp Quân cẩn thận quan sát mấy người hoang nô, hắn phát hiện, những hoang nô này đều có khí tức vô cùng lớn, đặc biệt là thể chất rất cường tráng, những cường giả nhân loại bình thường không thể so sánh được.

Chu Lăng đột nhiên nói: “Đi thôi.”

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, gật đầu, rồi đi theo Chu Lăng.

Đương nhiên hắn sẽ không nghĩ đến việc phóng thích hoang nô này, đùa à, hiện tại hắn không thể tự bảo vệ chính mình, nếu tiếp tục làm những việc vượt quá khả năng của mình, chẳng phải hắn tự mình tìm đến cái chết sao?

Chẳng mấy chốc, dưới sự hướng dẫn của Chu Lăng, ba người đã đến trước toà Thánh Đường mà họ từng thấy ở ngoài thành, bây giờ khi nhìn gần Thánh Đường này, họ càng rung động hơn. Ngẩng đầu nhìn, không thấy được đỉnh, bỗng nhiên cảm thấp con người thật nhỏ bé khi đứng trước Thánh Đường này.

Không rõ toà Thánh Đường được làm bằng chất liệu gì, cả toà hiện lên kim quanh nhàn nhạt, nguy nga lộng lẫy, vô cùng loá mắt.

Lúc này, ba người đột nhiên quay đầu, phía sau bọn họ không xa, có ba tên thị vệ mặc kim giáp đang cầm trường thương.

Chu Lăng khẽ cau mày: “Thánh vệ Bỉ Ngạn!”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Bởi vì hắn phát hiện, khí tức của ba người này rất mạnh, ít nhất là cấp bậc cảnh giới Thuận Đạo.

Chu Lăng không nhìn nữa: “Đi thôi.”

Vừa nói, cô ta vừa dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi về phía Thánh Đường, sau khi tiến vào đại điện, trong đại điện là tinh không mênh mông, mà dưới chân họ, là một đại lộ màu vàng dài hàng nghìn thước, ở đó có một chiếc ghế thánh.

Mỗi bên ghế thánh có khoảng hai mươi người, người đứng đầu bên trái là một người đàn ông mặc trường bào đỏ, phía sau đều mặc trường bào đỏ giống như vậy, chẳng qua, trường bào của họ khác với trường bào của người đàn ông ở chỗ, phần dưới và tay áo của trường bào được trang trí bằng một vòng vải đen.

Người đứng đầu bên phải là một người đàn ông mặc trường bào trắng, râu tóc trắng xoá, trường bào trắng như tuyết, không tì vết, phía sau cũng có một nhóm người mặc trường bào trắng, tất cả đều lớn tuổi.

Khi Diệp Quân và Chu Lăng đến, một thị nữ mặc thần bào đột nhiên bước đến trước mặt Chu Lăng, cô ta bưng đến một chiếc trường bào màu đen, thi lễ với Chu Lăng, sau đó dè dặt mặc thần bào cho Chu Lăng, rồi lui sang một bên.

Chu Lăng sải bước đi về phía trước.

Diệp Quân và Tổ Đạo cũng đi theo.

Trong lòng Tổ Đạo hơi sợ hãi, mẹ nó, y đi theo tên kiêu ngạo này để lừa người, ngộ nhỡ lừa không thành công, sợ là phải chịu tội ở đây, vì người ở đây đều có khí tức vô cùng cường đại, hiển nhiên đều là người có thực lực đỉnh cao ở Bỉ Ngạn Giới.

Nhưng y không có lựa chọn nào khác, nếu y chọn chạy trốn, rất có khả năng y sẽ bị giết người diệt khẩu.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân đột nhiên vang lên giọng nói của Chu Lăng: “Người bên trái, mặc trường bào đỏ, chính là Khu Cơ chủ giáo, phụ trách phía nam Bỉ Ngạn Giới, bên phải là Đại chủ giáo, phụ trách trông coi phía bắc, cả hai đều mở đường máu đi lên từ tầng lớp thấp nhất, ngươi phải cẩn thận.”

Diệp Quân nghe Chu Lăng nói, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang âm thầm suy nghĩ.

Lúc này, tuyệt đối không thể sợ hãi.

Chẳng mấy chốc, Chu Lăng dẫn Diệp Quân và Tổ Đạo đi vào giữa đại điện, lúc này, mọi người đứng hai bên đều nhìn về phía Diệp Quân.

Bên trái, Khu Cơ chủ giáo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Bắt lại.”

Trong phút chốc, vài luồng thần quang bay thẳng từ trên trời xuống đất, muốn bắt giữ Diệp Quân.

Diệp Quân búng ngón tay cái, kiếm Thanh Huyên bay thẳng lên trời.

Vù vù!

Một tiếng kiếm vang lên, bốn đạo thần quang vỡ vụn, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay Diệp Quân, hắn chậm rãi đi về phía Khu Cơ chủ giáo, không lộ ra bất kỳ khí thế nào, nhưng mọi người trong phòng đều cảm thấy bị áp bức mạnh mẽ.

Khu Cơ chủ giáo nhìn Diệp Quân, ánh mắt bình tĩnh, nhưng trong lòng chấn động, thực lực của tên kiếm tu này vượt qua ngoài dự đoán của ông ta.
Chương 2610: Kẻ xấu

Mọi người kinh hãi nhìn Diệp Quân, tên này muốn làm gì?

Thân thể Diệp Quân bỗng nhiên trở nên hư ảo.

Kiếm quang xuất hiện!

Xa xa, Khu Cơ chủ giáo đột nhiên duỗi một ngón tay, nhẹ nhàng gõ, đầu ngón tay, xuất hiện một luồng kim quang quỷ dị, trong phút chốc, ngàn vạn ánh sáng nở rộ, chặn kiếm quang của Diệp Quân, nhưng một khắc sau, chỉ thấy Diệp Quân cầm kiếm nhẹ nhàng ấn xuống, ngàn vạn ánh sáng trong nháy mắt vỡ tan, kiếm Thanh Huyên chạm vào đầu ngón tay Khu Cơ chủ giáo.

Rắc rắc!

Kiếm chỉ vừa chạm, ngón tay Khu Cơ chủ giáo lập tức nứt, máu tràn ra.

Nhưng một khắc sau, sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, hắn nhìn thấy một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên toát ra từ đầu ngón tay Khu Cơ chủ giáo.

Ầm!

Diệp Quân lùi mấy bước.

Diệp Quân lùi.

Khu Cơ chủ giáo bị thương!

Thấy cảnh này, tất cả cường giả trong điện đều sợ hãi trước thực lực của Diệp Quân.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên tiến lên một bước, trong nháy mắt, một luồng kiếm thế như lũ cuồn cuộn tràn ra từ cơ thể hắn.

“Thánh tử nguôi giận!”

Đúng lúc này, giọng nói của Chu Lăng đột nhiên vang lên, sau đó chặn trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân liếc Khu Cơ chủ giáo, tâm niệm vừa động, tất cả kiếm thế không dấu vết biến mất trong nháy mắt.

Khu Cơ chủ giáo nhìn Diệp Quân, không nói gì, nhưng ánh mắt lạnh như băng.

Chu Lăng nhìn Khu Cơ chủ giáo, sắc mặt âm trầm, trong mắt không giấu được sự tức giận: “Khu Cơ chủ giáo, ngươi nghi ngờ thân phận của thánh tử, ta có thể hiểu được, nhưng trước khi xác nhận thân phận của thánh tử, ngươi đã ra lệnh bắt người, như vậy có phải quá qua loa không?”

Khu Cơ chủ giáo quay đầu nhìn Chu Lăng: “Tông chủ giáo, ngươi có biết trợ giúp người khác giả mạo thánh tử là tội gì không?”

Chu Lăng bình tĩnh nói: “Khu Cơ chủ giáo cho rằng người này là giả, vậy thì mang bằng chứng ra đây.”

Khu Cơ chủ giáo hỏi vặn lại: “Tông chủ giáo nói hắn là thánh tử Bỉ Ngạn, có chứng cứ không?”

Chu Lăng quay đầu nhìn Diệp Quân, nhưng Diệp Quân lại quay đầu nhìn về phía Đại chủ giáo mặc trường bào trắng: “Đây là Đại chủ giáo nhỉ?”

Đại chủ giáo nhìn Diệp Quân, gật đầu: “Ừ.”

Diệp Quân cười nói: “Thuyền thánh từng nhắc đến ông, nói ông có tư chất của một chân thánh, hôm nay gặp, quả nhiên là vậy.”

Mọi người: “…”

Đại chủ giáo nhìn Diệp Quân.

Không nói lời nào, nhưng ánh mắt giống như muốn nói, thằng nhóc ngươi muốn lừa ta?

Diệp Quân nói thêm: “Lần này ta được lệnh đến đây, thứ nhất là để chiến đấu với bọn dị đoan ở biển Khổ Hải, hai là trợ giúp những tín đồ trung thành của Bỉ Ngạn Giới đột phá lên chân thánh.”

Đại chủ giáo bình tĩnh nói: “Ồ.”

Ông ta không nhằm vào Diệp Quân, vì điều đó không cần thiết, dù sao hiện tại không có xung đột lợi ích, hơn nữa tình thế không rõ ràng, đứng nhìn vẫn tốt hơn.

Diệp Quân bỗng nhiên kéo tay Đại chủ giáo: “Đại chủ giáo, chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi.”

Vừa nói, hắn vừa kéo tay Đại chủ giáo vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt Đại chủ giáo lập tức thay đổi!

Chấn động chưa từng có!

Nhìn phản ứng của Đại chủ giáo, Diệp Quân không ngạc nhiên lắm, hắn cười khẽ nói: “Đại chủ giáo, thời không này ẩn chứa bí mật của chân thánh, với thiên phú của Đại chủ giáo, trong vòng trăm năm, chắc chắn có thể đạt tới chân thánh.”

Đại chủ giáo quay đầu nhìn Diệp Quân đang mỉm cười, trong lòng đã là sóng to gió lớn.

Mẹ nó rốt cuộc ai mới là thánh tử Bỉ Ngạn?

Diệp Quân nói tiếp: “Đại chủ giáo có thể đi vào tu luyện bất cứ lúc nào.”

Đại chủ giáo yên lặng, nhìn xung quanh thời không quỷ dị này, trong lòng đã dao động.

Chân thánh!

Đây là mơ ước cả đời của bọn họ!

Từ xưa đến nay, người có thể trở thành chân thánh vô cùng ít ỏi!

Ví dụ như, từ xưa đến nay đã có 1.328 Đại chủ giáo trong Thánh Đường Bỉ Ngạn, nhưng không ai trong số họ có thể trở thành chân thánh.

Khó hơn lên trời!

Đại chủ giáo quay đầu nhìn Diệp Quân, ông ta hơi do sự, sau đó nói: “Có thật thuyền thánh đã nói, ta có tư chất của một chân thánh không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”

Đại chủ giáo đột nhiên cúi đầu thật sâu vào hư không, hào hứng nói: “Không ngờ, ta có thể được thuyền thánh nhớ đến.”

Nói xong, trong mắt ông ta xuất hiện nước mắt.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đại chủ giáo, ông trời giao trách nhiệm lớn cho ngươi, tương lai của Bỉ Ngạn Giới, còn cần ngươi và ta cùng nhau hợp tác!”

Đại chủ giáo nắm lấy tay Diệp Quân, nói: “Thánh tử yên tâm, kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, ta đã coi thánh chủ là chủ thì sẽ nguyện máu chảy đầu rơi san sẻ lo lắng vì thánh tử.”

Diệp Quân không nói gì, nhưng cuối cùng vẫn thở dài.

Đại chủ giáo bối rối hỏi: “Sao thánh tử thở dài?”

Diệp Quân tiếp tục thở dài, vỗ nhẹ vào cánh tay của Đại chủ giáo, buồn bã nói: “Đại chủ giáo, ông không biết Bỉ Ngạn Giới chúng ta có kẻ xấu à?”

Tiểu Tháp: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK