Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2166: Thế gian này mấy ai có thể sánh được?

Nói đến đây, hai mắt y chợt đỏ hoe: “Ta không ghen tỵ với họ, cũng không oán hận mẹ ta, Diệp huynh, huynh biết không? Ta được mẹ một mình nuôi lớn từ bé, bà ấy bán bánh bao nuôi ta khôn lớn, bởi vì bà là góa phụ nên những năm nay bà đã chịu quá nhiều khổ đau, quá nhiều uất ức… Sở dĩ ta chịu đựng không phải vì ta không cương quyết, cũng không phải ta sợ chết, ta sợ nếu mình chết thì mẹ mình phải làm sao? Bọn họ giết một người có thể dùng tiền cho qua, có thể không cần chịu trách nhiệm, nhưng ta chỉ là một người bình thường, không quyền không thế không chỗ dựa, ta không có tư cách đấu với họ…”

Diệp Quân im lặng một lát rồi nhẹ nhàng thở dài, cúi người đỡ Phó Cát dậy, nhưng y lắc đầu: “Diệp huynh, ta biết huynh không phải người bình thường, ta xin huynh cho ta một cơ hội, một cơ hội có thể khiến ta thay đổi vận mệnh, có thể đây cũng là cơ hội duy nhất đời này của ta…”

Nói xong y định dập đầu nhưng bị Diệp Quân ngăn lại.

Diệp Quân nhìn y: “Ta có thể cho huynh cơ hội, nhưng huynh có thể chịu được khó khăn không?”

Phó Cát mừng rỡ, vội vàng nói: “Được, khó khăn nào ta cũng có thể chịu được”.

Diệp Quân nói: “Đứng lên đi”.

Phó Cát do dự một chút, sau đó đứng dậy.

Diệp Quân vỗ nhẹ lên vai y: “Đồng ý với ta đây là lần cuối cùng huynh quỳ trước mặt người khác”.

Phó Cát gật đầu, nghiêm túc nói: “Được!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười, kẹp ngón tay lại, một luồng sáng trắng bay vào đầu mày Phó Cát: “Đây là truyền thừa kiếm đạo của một vị tiền bối, tiền bối này có tên là Diệp Tu Nhiên, là một kiếm tu tuyệt thế, hy vọng huynh không làm ông ấy mất mặt”.

Hắn sao chép một bản truyền thừa kiếm đạo của Diệp Tu Nhiên năm xưa để học tập nghiên cứu, mà bản hắn truyền cho Phó Cát không phải tất cả truyền thừa, mà là một phần cơ bản, đưa hết cho Phó Cát, bây giờ y cũng chẳng thể hiểu được, hơn nữa còn có thể mang đến rắc rối lớn cho y.

Truyền thừa kiếm đạo!

Một lúc sau Phó Cát bỗng kích động, vô cùng phấn khích, y mở mắt, định quỳ xuống trước Diệp Quân nhưng bị Diệp Quân ngăn lại.

Diệp Quân cười nhẹ: “Tu luyện cho tốt, đừng làm vị tiền bối đó mất mặt”.

Phó Cát nghiêm túc nói: “Nhất định!”

Diệp Quân cười: “Đi đi!”

Phó Cát cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, sau đó quay người rời đi.

Sau khi Phó Cát rời đi, Dương Dĩ An mới nói: “Vì sao huynh lại giúp huynh ấy?”

Diệp Quân cười khẽ: “Chịu ơn một giọt, báo ơn một dòng”.

Dương Dĩ An hơi khó hiểu.

Nhưng Diệp Quân không giải thích thêm nữa mà cười bảo: “Đến lúc học rồi”.

Nói xong hắn kéo Dương Dĩ An đi về phía trạch viện của mình.

Sau khi về trạch viện, Diệp Quân bắt đầu dạy Dương Dĩ An học, lần này hắn đến thành Thanh Vân, ngoài mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày, còn mua một vài cuốn sách, hắn định để Dương Dĩ An đọc hết những cuốn sách này trước.

Tất nhiên hắn cũng dạy Dương Dĩ An tu luyện, bây giờ có linh tinh cực phẩm, tốc độ tu luyện của Dương Dĩ An cũng tăng lên rất nhanh.

Đêm khuya.

Sau khi Dương Dĩ An ngủ say, Diệp Quân về phòng mình, ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy nhẫn không gian của Thác Bạt Cổ ra, bên trong có mấy trăm viên linh tinh cực phẩm, ngoài ra còn có một vài loại đan dược.

Diệp Quân cười lớn, cộng thêm mấy trăm viên linh tinh cực phẩm này, bây giờ hắn đã có hơn một nghìn viên, đây chắc chắn là một số tiền rất lớn đối với hắn hiện tại.

Tiền vô cùng đáng quý!

Trước đây hắn chưa bao giờ phải nghĩ chuyện tiền bạc, nhất là sau khi kế thừa gia nghiệp, tiền đối với hắn chỉ là một con số!

Nhưng hiện giờ hắn đã hiểu được tầm quan trọng của tiền, đúng là một xu cũng đánh bại được anh hùng hảo hán!

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quân cất nhẫn đi, sau đó lấy ra hơn một trăm viên linh tinh cực phẩm bắt đầu hấp thu.

Đột phá cảnh giới trước!

Khoảng một canh giờ sau, một luồng khí thoát ra khỏi cơ thể hắn.

Cảnh giới Thần Anh!

Diệp Quân hít một hơi thật sâu, sau đó trên mặt hiện lên một nụ cười, chỉ cần tăng thêm một cảnh giới nữa thôi, tới cảnh giới Chân Pháp là hắn có thể ngự kiếm được rồi.

Nhưng bây giờ hắn cũng không dám tiếp tục nâng cao cảnh giới, liên tục tăng hai cảnh giới trong một đêm là quá khoa trương.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân bỗng nói: “Tháp gia, ta phát hiện Kiếm Tông này hình như cũng không có vấn đề gì quá lớn”.

Tiểu Tháp nói: “Ta cảm thấy vấn đề khá lớn”.

Diệp Quân hỏi: “Ngươi đang nói chuyện của Phó Cát à?”

Tiểu Tháp đáp: “Phải”.

Diệp Quân im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: “Có một câu hắn nói rất đúng, người ở tầng lớp thấp muốn thay đổi vẫn mệnh thật sự quá khó. Hơn nữa thế gia và tông môn ngày càng mạnh, cứ tiếp tục thế này, bọn họ sẽ chỉ càng mạnh hơn. Nói một cách đơn giản, sau này có thể là người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo… Thật ra thế gia và tông môn cũng không phải không thể ngày càng tốt lên, chỉ cần không cướp bóc, không đàn áp, đi đúng đường thì không có gì sai cả, nhưng…’

Nói đến đây, sắc mặt hắn dần dần tối sầm.

Tiểu Tháp nói: “Lần này ngươi tu lại lần nữa, ta thấy cũng tốt, bởi vì ngươi có thể tự mình cảm nhận thế giới trật tự do mình tự tạo ra là như thế nào. Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể phát hiện ra vấn đề hiện tại của trật tự này”.

Diệp Quân gật đầu: “Nếu ta đã lập ra trật tự thì ta phải chịu trách nhiệm với trật tự này đến cùng!”

Dứt lời, trên người hắn đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm ý.

Không phải kiếm ý vô địch, mà là một loại kiếm ý mới…
Chương 2167: Nhận nhiệm vụ

Thấy thế Diệp Quân sửng sốt.

Đây là kiếm ý gì?

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đây có lẽ là kiếm ý trật tự”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Kiếm ý trật tự?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, giống nhân gian kiếm ý của cha ngươi”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Tại sao lại đột nhiên có kiếm ý này?”

Tiểu Tháp nói: “Có liên quan đến quyết định cá nhân, những gì ngươi vừa nói cũng là quyết định. Còn cuối cùng kiếm ý trật tự này đạt đến mức độ nào thì còn phụ thuộc vào trật tự này của bản thân ngươi có thể đạt đến mức nào”.

Kiếm ý trật tự!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ lúc này mình lại lĩnh hội được kiếm ý trật tự, vì trật tự là hắn đã đề nghị từ lâu, nhưng lúc đó hắn lại không lĩnh hội được kiếm ý này.

Như biết được Diệp Quân đang nghĩ gì, Tiểu Tháp nói: “Mặc dù ngươi đã lập ra trật tự từ lâu, nhưng khi đó ngươi chỉ là nói suông, thật ra đều là người khác làm, bây giờ ngươi mới là thật sự nhận ra được trách nhiệm của mình, biết tầm quan trọng của trật tự của mình”.

Diệp Quân mỉm cười, xòe tay ra, một tia kiếm ý xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, so với kiếm ý vô địch, kiếm ý trật tự này dịu dàng hơn rất nhiều, còn sức mạnh cũng không bằng kiếm ý vô địch.

Tiểu Tháp nói: “Kiếm ý trật tự này có thể mạnh đến mức nào phụ thuộc vào Đại Đạo trật tự của ngươi hoàn thành bao nhiêu, cố lên”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Có phải sẽ có người nhận ra kiếm ý này không?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi không nói thì không ai biết, vì chỉ cần người từng lập ra trật tự mới biết kiếm ý trật tự này”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì tốt”.

Nói rồi hắn nghiêng đầu chìm vào giấc ngủ.

Giờ không giống trước, bây giờ hắn cần phải ăn, cũng cần phải ngủ.

Trong giấc mơ, hắn một mình khiêu chiến với Ngũ Kiếm… đánh cho Ngũ Kiếm cúi đầu chịu thua…

Ngày hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, trên núi Kiếm Tông vang lên rất nhiều tiếng kiếm.

Còn hai tháng nữa là đến cuộc thi Vạn Châu, hiện tại người Kiếm Tông đang cố gắng tu luyện, nhất là đệ tử nội môn vì những người tham gia chủ yếu đều là đệ tử nội môn, những đệ tử chân truyền đó đều đã quá tuổi tham gia.

Đệ tử ngoại môn cũng đang vất vả tu luyện, vì ngoài những người tham gia chính ra, họ cũng có cơ hội lộ diện.

Phải biết rằng, sân đấu chính của cuộc thi Vạn Châu lần này là ở Thanh Châu.

Bởi vì thể lệ trước đây đã được thay đổi, sau này châu nào giành được vị trí thứ nhất thì cuộc thi Vạn Châu đợt tiếp theo sẽ được tổ chức ở châu đó, lần thi trước, Thanh Châu đã giành vị trí thứ nhất nên cuộc thi Vạn Châu năm nay được tổ chức ở Thanh Châu.

Nói cách khác hai tháng sau, thiên tài yêu nghiệt của Vạn Châu sẽ đến Thanh Châu.

Yêu nghiệt Vạn Châu tụ lại dĩ nhiên có sự so sánh.

Thế nên cho dù đệ tử ngoại môn không tham gia cuộc thi nhưng cũng đều đang vất vả tu luyện.

Diệp Quân đến đỉnh tu luyện của Kiếm Tông, đây là nơi chuyên để các đệ tử nội môn tu luyện, tổng cộng có mười hai tháp tu luyện, có thể tu luyện tốc độ, sức mạnh, lực tinh thần, kiếm kỹ v.v...

Nhưng mỗi lần đi vào tháp tu luyện đều cần linh tinh.

Diệp Quân đi đến trước một tòa tháp trong đó, lúc biết được muốn vào tu luyện cần hai mươi viên linh tinh, hơn nữa mỗi giờ là hai mươi viên linh tinh… Diệp Quân không khỏi thở dài, hắn nghĩ đến Phó Cát, vì Phó Cát không thể tu luyện ở một nơi như thế này.

Chắc chắn cả Kiếm Tông không chỉ có một Phó Cát.

Sau này phải sau đổi chế độ này, để nhiều người có cơ hội.

Sau khi trả hai mươi viên linh tinh, Diệp Quân bước vào trong tháp, đây là tháp tu luyện tốc độ.

Vừa bước vào trong, hắn phát hiện trọng lực thời không ở đây mạnh gấp đôi bên ngoài, lúc này một con rối kiếm tu xuất hiện trước mặt hắn, ngay sau đó con rối kiếm tu đó biến mất như một con rối cơn gió lốc.

Một nhát kiếm đâm đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân tiến đến trước một bước, sau đó con rối kiếm tu biến mất.

Diệp Quân đến tầng thứ hai, trọng lực ở tầng thứ hai gấp đôi tầng thứ nhất…



Lúc Diệp Quân tu luyện, Dương Dĩ An đến điện Nhiệm Vụ của nội môn Kiếm Tông, nơi này chuyện tiếp nhận nhiệm vụ.

Ở Kiếm Tông, ngoài việc giảng dạy bình thường, những bài công pháp khác, huyền kỹ và pháp bảo đều cần mình đi đổi bằng học phần nhiệm vụ, mục đích Kiếm Tông làm vậy dĩ nhiên là để rèn luyện.

Ngoài các đệ tử ngoại môn và nội môn ra, thật ra các đệ tử tạp dịch cũng có thể đến nhận nhiệm vụ.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần ở Kiếm Tông, cho dù là đệ tử tạp dịch cũng có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình, mấy năm nay cũng có không ít người được thăng cấp từ đệ tử tạp dịch lên thành đệ tử ngoại môn.

Sở dĩ Kiếm Tông làm thế chủ yếu là vì trước kia Kiếm Chủ Thanh Sam cũng từng là một đệ tử tạp dịch…

Tiềm năng của đệ tử tạp dịch cũng rất lớn.

Ai dám đảm bảo thế gian này sẽ không có thêm một Kiếm Chủ Thanh Sam nữa?

Sau khi Dương Dĩ An bước vào điện nhiệm vụ, cô bé tò mò nhìn xung quanh, lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ bên cạnh: “Người nhận nhiệm vụ à?”, Dương Dĩ An quay đầu lại nhìn, có một ông lão đang ngồi cách đó không xa, ông lão nhìn chằm chằm cô bé.

Dương Dĩ An gật đầu: “Đúng thế”.

Ông lão cười nói: “Ngươi không phải là người tu luyện, chỉ có thể nhận nhiệm vụ thấp nhất…”

Nói xong, ông ta chỉ vào bên trái của bức tường cách đó không xa: “Nơi đó là nhiệm vụ của tân binh, ngươi đến nhận nhiệm vụ phía trên”.
Chương 2168: Ngốc

Dương Dĩ An lập tức đi về phía bên trái, đi được hai bước, cô bé như nghĩ đến điều gì bỗng dừng lại, xoay người nhìn ông lão, cúi người nói: “Cảm ơn”.

Nói rồi cô bé đi về phía bên trái, trước mặt cô bé một màn sáng, trên đó có rất nhiều nhiệm vụ, đều là những nhiệm vụ một sao tương đối đơn giản, như dọn dẹp đỉnh núi gì đó, giúp ai đó làm gì, v.v.

Cuối cùng Dương Dĩ An nhận nhiệm vụ đào thảo dược.

Tên loại thảo mộc cô bé muốn đào lên: Hàn Yên Thảo, một loại cỏ trắng mịn, thân năm lá, trắng tinh, là loại thảo dược cần thiết để luyện chế ra Chân Pháp Đan.

Thù lao của nhiệm vụ không nhiều, mười cây Hàn Yên Thảo mới có thể đổi được một viên linh tinh.

Dương Dĩ An cầm lấy quyển trục nhiệm vụ, sau đó cất bước đến đến sau núi nội môn Kiếm Tông.

Dương Dĩ An cầm cuốc đi về phía một con đường nhỏ, sau khi đi được nửa tiếng, phía trước không có con đường nào nữa, chỉ có một con đường núi, cô bé đi dọc theo con đường núi, một lúc sau cô bé nhìn xung quanh, xung quanh là những hàng cây cao chót vót, những tảng đá lởm chởm, nhiều thắng cảnh tuyệt đẹp nhưng lại hơi yên tĩnh.

Dương Dĩ An cũng không sợ, cô bé rất can đảm, hơn nữa người Kiếm Tông đến đây trước đó đã nói với cô bé rằng phía sau núi của Kiếm Tông không có yêu thú, đương nhiên tiền đề là cô bé đừng không đi vào trong quá sâu.

Dương Dĩ An tiếp tục tiến về phía trước, con đường núi càng trở nên nguy hiểm, cuối cùng mắt của Dương Dĩ An sáng lên, vội vàng chạy đến một nơi cách đó không xa, nhưng cô bé lại không cẩn thận vấp phải một cành cây, ngã sõng soài, cũng may không có chuyện gì, cô bé nhanh chóng đứng dậy bước nhanh, sau đó nhanh chân bước đến trước một cái cây, nơi đó có một cây linh thảo không lớn, chỉ lớn bằng ngón cái, chính là Hàn Yên Thảo.

Dương Dĩ An nở một nụ cười rạng rỡ, cô bé cẩn thận đào cây linh thảo đó lên, sau đó bọc lại rồi đặt vào túi vải đeo quanh thắt lưng.

Cô bé tiếp tục đi về phía trước, cô bé cũng khá may mắn, đi một lúc lại gặp được hai cây Hàn Yên Thảo.

Hai tiếng sau, Dương Dĩ An đi đến trên một tảng đá lớn, cô bé đưa mắt nhìn sang, phía xa là rừng trúc, sương mây.

Tận cuối đó, một đỉnh núi đơn độc đứng sừng sững như một thanh kiếm.

Dương Dĩ An lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục đi về phía trước, trên đường đi ngoài Hàn Yên Thảo, cô bé cũng đào được các linh thảo khác.

Cứ thế đến lúc trời sắp tối, cuối cùng cô bé đã đào được mười cây Hàn Yên Thảo và một ít thảo dược linh tinh.

Dương Dĩ An ngẩng đầu lên nhìn trời, sau đó vội vàng xoay người quay về.

Mặc dù cô bé can đảm nhưng nếu trời tối, cô bé cũng sợ một mình ở trong rừng núi rộng mênh mông này.

Khi cô bé vừa quay lại điện Nhiệm Vụ, trời cũng vừa tối, cô bé vội vàng đi đến điện Nhiệm Vụ, cẩn thận đặt mười cây Hàn Yên Thảo và thẻ bài nhiệm vụ xuống trước bệ cửa sổ, người phụ nữ xinh đẹp tiếp cô bé đếm xong rồi nói: “Không có vấn đề gì”.

Nói rồi người đó lấy một viên linh tinh đưa cho Dương Dĩ An.

Dương Dĩ An run rẩy cầm lấy linh tinh, cô bé rất phấn khích, đây là lần đầu tiên cô bé kiếm tiền bằng chính khả năng của mình, như nghĩ đến điều gì đó, cô bé vội lấy số linh thảo còn lại ra: “Tỷ tỷ, những thứ này có đáng tiền không?”

Người phụ nữ đó nhìn số linh thảo đó, hai mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào một loại thảo dược màu đỏ như máu, loại thảo dược này không lớn, chỉ to bằng hai ngón tay nhưng toàn thân lại giống như máu, vô cùng yêu kiều.

Mắt người phụ nữ xinh đẹp sáng rực, sau đó cười nói: “Những thảo dược này của ngươi gộp lại, ta đưa ngươi hai viên linh tinh, ngươi thấy thế nào?”

Dương Dĩ An mừng rỡ, gật đầu: “Được”.

Người phụ nữ vội lấy hai viên linh tinh ra đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An nhận lấy rồi nói: “Cảm ơn, cảm ơn”.

Nói rồi cô bé xoay người chạy đi.

Sau khi Dương Dĩ An đi, người phụ nữ đó cong môi: “Đúng là kẻ ngốc”.

Nói rồi cô ta xoay người đi đến trước thẻ bài nhiệm vụ, trên đó viết: Huyết Linh Thảo, hai mươi viên linh tinh.



Sau khi quay lại nhà, Dương Dĩ An thấy Diệp Quân vẫn chưa về mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội chạy về phòng mình, xắn ống quần lên, trên chân cô bé dày những vết xước, nhiều nơi trên người đã đẫm máu rồi.

Cô bé lấy một chậu nước sạch, sau đó rửa sạch vết thương rồi lấy vải quấn lại vài vòng.

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

Dương Dĩ An vội kéo ống quần xuống, lúc này Diệp Quân bước vào, Dương Dĩ An mỉm cười: “Huynh về rồi à?”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó đến trước mặt Dương Dĩ An: “Đọc sách”.

Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.

Ngày nào họ cũng đọc sách vào giờ này, không gì ngăn cản được.

Diệp Quân lấy một quyển sách cổ ra, sau đó bắt đầu dạy cho Dương Dĩ An, một người nghiêm túc dạy, một người nghiêm túc nghe.

Cứ thế, hai giờ sau, sau khi Dương Dĩ An ngủ say, lúc này Diệp Quân mới rời khỏi phòng cô bé, về lại phòng mình.

Diệp Quân ngồi khoanh chân trên giường, hôm nay hắn tu luyện suốt một ngày, thu hoạch được rất nhiều, nhất là ở tháp trọng lực tầng thứ chín, trọng lực bên trong tháp tầng thứ chín gấp chín lần thế giới bên ngoài.

Lúc đầu hắn cảm thấy hơi khó chịu, dù sao bây giờ hắn cũng không còn như trước, hắn phải mất cả một ngày mới có thể thích nghi hoàn toàn với trọng lực bên trong, nhưng như vậy vẫn chưa đủ với hắn.

Hắn muốn làm đến mức cực hạn.

Hắn cũng muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu lần này, hắn không dám xem thường những người trẻ tuổi này, ngộ nhỡ đánh thua thì sẽ mất mặt ở cả vũ trụ.

Hắn có thể chấp nhận mình không thể đánh bại những người thế hệ trước ở bên ngoài, nhưng nếu còn không thể đánh bại thế hệ trẻ, nhất là hắn còn mang theo ký ức quay về, vậy thì hắn thực sự phải đâm đầu vào đậu phụ mà chết mất.
Chương 2169: Tu luyện thêm lần nữa

Ngày hôm sau.

Trời tờ mờ sáng, Diệp Quân đi đến Ngộ Đạo Phong.

Hôm nay có giờ học.

Còn Dương Dĩ An cõng giỏ trúc đi vào trong núi...

Lúc Diệp Quân đến Ngộ Đạo Phong, nơi đây đã tụ tập rất đông người, trong đó, hắn gặp lại Thác Bạt Cổ.

Thác Bạt Cổ nhìn thấy hắn, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng trốn sang một bên.

"Diệp huynh!"

Đúng lúc này, có giọng nói đột nhiên vang lên bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn, một thiếu niên kiếm tu đang đi đến, chính là Lục Huyền Phong.

Diệp Quân cười nói: “Lục huynh”.

Lục Huyền Phong cười nói: “Diệp huynh, huynh có hứng thú với cuộc thi Vạn Châu không?”

Diệp Quân nói: “Tất nhiên là có hứng thú”.

Lục Huyền Phong cười nói: "Diệp huynh, một tháng sau huynh sẽ phải tham gia tranh tài nội môn”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Tranh tài nội môn?”

Lục Huyền Phong kinh ngạc: “Diệp huynh huynh không biết à?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết, mong Lục huynh nói rõ”.

Lục Huyền Phong gật đầu, sau đó nói: “Mỗi một châu chỉ có thể cử ra năm người tham gia cuộc thi Vạn Châu, Kiếm Tông bọn ta có hai suất, thư viện có hai suất, người còn lại là Diệp Trúc Tân. Diệp Trúc Tân nhà họ Diệp đã được quyết định rồi, vì cô ấy phải chuẩn bị cho cuộc thi Vạn Châu, nên vẫn chưa gia nhập tổng viện của thư viện, cho nên, cô ấy không tham gia tranh tài nội môn, dĩ nhiên, cô ấy cũng không cần tham gia tranh tài nội môn, dù sao cô ấy cũng là người đứng đầu thế hệ trẻ Thanh Châu chúng ta”.

Diệp Quân nói: “Cho nên, muốn tham gia cuộc thi Vạn Châu thì chúng ta phải vượt qua cuộc tranh tài nội môn?”

Lục Huyền Phong gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nói: “Hơn bảy mươi người tranh giành hai suất?”

Bây giờ đệ tử nội môn có hơn bảy mươi người.

Lục Huyền Phong lắc đầu: “Tranh giành một suất”.

Diệp Quân sững sờ.

Lục Huyền Phong cười nói: “Trong đó có một suất đã định trước”.

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Người nhà họ An à?”

Lục Huyền Phong gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù An huynh cũng tham gia tranh tài, nhưng với thực lực của huynh ấy, toàn bộ nội môn...”

Nói đến đây, gã liếc nhìn Diệp Quân, cười nói: “Sợ là chỉ có Diệp huynh mới có thể đối kháng với huynh ấy”.

Diệp Quân nói: "Nói cách khác, chỉ còn một suất?"

Lục Huyền Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy, kỳ thật mục tiêu của mọi người không phải một trong năm suất, mà là suất dự bị”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Suất dự bị?”

Lục Huyền Phong cười nói: “Đúng vậy, có năm suất, có thể nói vừa bắt đầu đã được xác định, thật ra mọi người cũng không có ý kiến gì, bởi vì nếu muốn đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, tất nhiên sẽ chọn năm người mạnh nhất, dù Diệp Trúc Tân hay An huynh cũng đều người mạnh nhất trong thế hệ trẻ Thanh Châu. Bọn họ đi là điều tốt nhất cho Thanh Châu, đây không phải vinh dự cá nhân, mà cũng là vinh dự của Thanh Châu, tất nhiên chúng ta hy vọng người mạnh nhất sẽ được đi”.

Nói đến đây, gã dừng một chút, rồi nói tiếp: “Chúng ta đều tự nhận thức được, căn bản chúng ta không có năng lực đại diện Thanh Châu tham gia cuộc thi Vạn Châu, mục tiêu thật sự của bọn ta trong cuộc tranh tài nội môn lần này không phải hai suất thi đấu kia. Hai suất dự bị chính là nhân tài dự bị, cũng có thể đi theo năm người tham gia thi đấu tại cuộc thi Vạn Châu, nhưng không phải chủ yếu là chiến đấu, mà đi thí luyện, chỉ cần sống sót quay về, hai người đó sẽ trở thành người tham gia cuộc thi của Thanh Châu tiếp theo, sẽ được tập trung bồi dưỡng huấn luyện”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Lục Huyền Phong cười nói: “Mục tiêu lần này của Diệp huynh là một trong năm suất thi đó sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lục Huyền Phong nhìn hắn thật sâu, sau đó mỉm cười nói: "Vậy chúc Diệp huynh may mắn”.

Diệp Quân đang định mở lời thì lúc này, một ông lão từ xa đi đến, ông lão này chính là đại trưởng lão đương nhiệm của Kiếm Tông, tên là Khưu Tiếu, thực lực chỉ đứng sau Việt Kỳ - tông chủ của Kiếm Tông.

Khưu Tiếu nhìn mọi người: “Ngồi đi”.

Các kiếm tu vội vàng ngồi xuống.

Diệp Quân ngồi xuống nhìn xung quanh, hơi khó hiểu: “Hình như An huynh không đến”.

Khưu Tiếu cười nói: “Tất nhiên cậu ta không cần đến nghe giảng, nhà họ An đã mời danh sư dạy dỗ, không chỉ vậy, cậu ta còn có nơi tu luyện chuyên biệt đặc biệt do Tiên Bảo Các cung cấp”.

Diệp Quân gật đầu: “Hóa ra là vậy”.

Vừa nói hắn vừa nhìn xung quanh, không thấy Phó Cát, hắn cau mày, tiểu huynh đệ này đi đâu rồi nhỉ?

Không suy nghĩ nhiều, Diệp Quân im lặng nghe giảng.

Hắn không phải giả vờ, mà là cẩn thận lắng nghe, trước đây cảnh giới của hắn thăng cấp quá nhanh, không hiểu tường tận từng cảnh giới, bây giờ hắn có cơ hội để tu luyện một lần nữa, lần này, hắn nỗ lực trở nên hoàn mỹ ở mọi cảnh giới, bao gồm cả kiếm đạo.

...

Sau khi tiến vào trong núi sâu, chẳng bao lâu, Dương Dĩ An đã đào thêm được vài cây nữa, thu hoạch không tệ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục đi về phía trước.

Một lúc sau, khi đến lưng chừng của một ngọn núi, cô ấy quay đầu nhìn, xuyên qua mây mù, mơ hồ có thể nhìn thấy vô số điện của Kiến Tông, thỉnh thoảng còn thấy một đạo kiếm quang bắn thẳng lên trời, vô cùng nguy nga.

Cô ấy thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, tiếp tục đi tới trước, lúc này, cô ấy cảm thấy hơi nóng, ngẩng đầu lên nhìn, chẳng biết từ lúc nào, trên đầu xuất hiện một vòng mặt trời đỏ rực, ánh nắng chiếu vào mây mù, phản chiếu những tia sáng rực rỡ của mặt trời, thực sự rất đẹp.

Dương Dĩ An lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục đi, dọc đường cô ấy thấy bất kỳ loại linh thảo linh quả nào cũng sẽ đào lên.

Đến buổi trưa, trong giỏ trúc đã có không ít linh hoa linh thảo.

Một lúc lâu sau, Dương Dĩ An ngồi trên tảng đá, cô ấy lấy một miếng bánh ra ăn, lúc này trời đã vào giữa trưa, mặt trời thiêu đốt, mồ hôi chảy dài trên mặt, nhưng trên mặt cô ấy vẫn là nụ cười rạng rỡ.

Hôm nay thu hoạch không tệ!

Đúng lúc này, Dương Dĩ An đột nhiên quay đầu, thấy trên sườn núi bên phải có một thiếu niên đang cõng tảng đá lớn chạy lên đỉnh núi.

Cô ấy nhìn kỹ, khi thấy rõ thiếu niên kia, cô ấy nhất thời sửng sốt, bởi thiếu niên kia là Phó Cát.

Tu luyện!

Dương Dĩ An thu hồi ánh mắt, sau đó liếc nhìn giỏ trúc, nghiêm túc nói: "Ta cũng phải cố gắng!"

Nói xong, cô ấy cõng giỏ trúc tiếp tục đi lên núi.

...

Sau khi học xong, Diệp Quân đi thẳng đến đỉnh tu luyện, hắn nộp linh tinh rồi đi thẳng đến tầng thứ chín của tháp Trọng Lực.

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, lắc đầu cười.

Tu luyện thật sự rất tốn tiền!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hết sạch tiền.

Vẫn phải tìm cách kiếm tiền thôi!

Không suy nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn về phía trước cách đó không xa có một hình nộm màu vàng, đột nhiên hình nộm vàng biến mất tại chỗ, một giây sau, một đạo kiếm quang đánh đến trước mặt hắn.

Hắn chậm rãi tránh né, tốc độ không nhanh lắm, bởi nơi này có trọng lực gấp chín lần bên ngoài!

Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng hắn vừa vặn tránh được nhát kiếm này của hình nộm vàng, chẳng qua, khi hắn dùng ngón tay làm kiếm chỉ vào hình nộm vàng, hắn cũng bị hình nộm vàng né tránh.

Không thể một đòn giết chết địch!

Lúc này, hình nộm vàng đột nhiên xoay người, dùng thanh kiếm khác hung hăng đâm đến, Diệp Quân duỗi hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp chặt, không nghiêng lệch, vừa vặn đỡ được kiếm, nhưng lúc này, một tia kiếm quang từ trong kiếm văng ra.

Diệp Quân vội vàng buông tay, mũi chân điểm nhẹ, lui về sau mấy bước, né tránh tia kiếm quang, ngay sau đó, một thanh kiếm khác đâm đến.

Sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, chỉ tay ra.

Ầm.

Kiếm giáng xuống rung chuyển dữ dội, sau đó hình nộm vàng lùi lại liên tục.

Diệp Quân tiến lên chỉ tay một lần nữa, nhưng hình nộm vàng phản ứng rất nhanh, lại chém mạnh xuống một nhát kiếm...

Bằng cách này, Diệp Quân điên cuồng đối chiến với hình nộm vàng ở tầng thứ chín của trọng lực thời không.

Trong một tháng đó, mỗi ngày Diệp Quân tu luyện trong đỉnh tháp, hắn muốn tăng các phương diện đến cực hạn.

Lần này, hắn muốn cảnh giới kiếm đạo và cảnh giới tự thân phải thật hoàn mỹ.

Trong lúc Diệp Quân tu luyện, Dương Dĩ An mỗi ngày đều vác giỏ trúc lên núi.

Hôm nay, Dương Dĩ An đã đi sâu vào trong núi, vận may không tốt lắm, mãi đến tận trưa, cô ấy mới đào được vài loại thảo dược.

Ngày mai sẽ diễn ra cuộc tranh tài nội môn!
Chương 2170: Kẻ trộm

Nghĩ đến đây, Dương Dĩ An nghiến răng rồi tiếp tục đi vào sâu hơn, đi được một lúc, cô bé đã đến một khu rừng rậm, cây cối vô cùng rậm rạp, ánh sáng mặt trời khó có thể lọt vào, ánh sáng ảm đạm, ngột ngạt cô cùng.

Dương Dĩ An hơi căng thẳng, nhưng cô bé không lùi lại mà tiếp tục đi từ từ về phía trước, một lúc sau, đột nhiên cô bé nhìn thấy một bụi nấm linh chi. Tai nấm linh chi to như cái nắp nồi, toàn thân màu vàng kim, đứng xa cũng có thể ngửi được mùi thơm nấm linh chi! Khi nhìn thấy bụi nấm linh chi này, đôi mắt của Dương Dĩ An đột nhiên sáng rực, cô bé biết rằng đây chắc chắn không phải là thứ đồ tầm thường.

Dương Dĩ An vội vàng chạy tới, nhưng ngay lúc cô bé đến gần bụi nấm linh chi, mặt đất ở trước bụi nấm linh chi đột nhiên rung chuyển, một giây sau, một con mãng xà đen từ dưới đất lao ra, sau đó đập mạnh vào người cô bé.

Bốp!

Dương Dĩ An không kịp đề phòng lập tức bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng đập mạnh vào thân cây, thân cây lập tức nứt toác.

Dương Dĩ An rên rỉ, đau đớn không thôi.

May mà khoảng thời gian này, ngày nào Diệp Quân cũng lén dạy cô bé tu luyện, đồng thời cũng lén cho cô bé hấp thụ tinh linh để cho cô bé có chút tu vi, nếu không lần này cô bé chết chắc rồi.

Dương Dĩ An vừa mới đáp xuống đất, con mãng xà đen đã lao nhanh về phía cô bé, gương mặt Dương Dĩ An lập tức tái nhợt, vào thời khắc quan trọng đó, cô bé dùng hai tay giơ cái cuốc lên, đập thẳng về phía trước theo bản năng, nhưng cô bé lại không phát hiện chiếc cuốc mình đang cầm bỗng lóe lên một quầng sáng yếu ớt.

Những bài công pháp mà Diệp Quân cho cô bé tu luyện đương nhiên không phải là những công pháp thông thường!

Bốp!

Khi chiếc cuốc ấy giáng xuống, con mãng xà màu đen lập tức bị đánh văng ra mấy chục trượng, sau khi con mãng xà đen dừng lại, trán nó nứt toác, máu chảy ròng ròng, nó nhìn chằm chằm vào Dương Dĩ An, trong đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi nhưng nó vẫn không rời đi.

Sau khi dùng cuốc đánh bay con mãng xà đen, Dương Dĩ An cũng ngẩn người, cô bé lợi hại như vậy sao?

Không suy nghĩ gì nữa, cô bé nhanh chóng đứng dậy giơ cuốc lên rồi nhìn chằm chằm vào con mãng xà đen, căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp: “Ngươi... ngươi... ta... ta là người nhà họ Dương... nếu ngươi ức hiếp ta... ta sẽ gọi... gọi tất cả người nhà họ Dương tới đây để đánh ngươi đấy!”

Con mãng xà đen: “???”

Nhìn thấy con mãng xà đen chưa có ý định rút lui, Dương Dĩ An nuốt nước bọt, quyết định nhỏ nhẹ lại: “Ngươi... ngươi nể mặt nhà họ dương chút đi.... Sau này nhà họ Dương sẽ báo đáp ngươi... được không?”

Con mãng xà đen: “...”

Giằng co một lúc lâu, đột nhiên con mãng xà đen đó lại nói tiếng người: “Ta nể mặt nhà họ Dương các người... như đã hứa... nhà họ Dương mấy người nợ ta một ân tình...”

Nói xong nó quay người bò đi, thật ra nó cũng sợ cô gái này, dù sao đây cũng là địa bàn của Kiếm Tông, ai mà biết được sao lưng cô gái trẻ này có cường giả tuyệt thế nào hay không chứ? Khó lắm nó mới có thể tu luyện và có được linh trí được như bây giờ, nó không muốn gây ra rắc rối lớn.

Còn câu nói lúc nãy thực chất chỉ là nó đang muốn tìm cho mình một đường lui mà thôi....

Dù cho bên này vô ý, bên kia thì vô tình, nhưng dù sao đi nữa cũng đã trở thành nhân quả.

Dương Dĩ An chết lặng, con mãng xà này biết nói chuyện hả?

Cô bé sợ con mãng xà quay trở lại nên không suy nghĩ nhiều nữa, vội vàng chạy đến trước bụi nấm linh chi, cẩn thận đào nó lên. Cô bé bỏ nó vào trong giỏ trúc, vừa tính cõng lên thì đột nhiên cô bé rít mạnh một hơi, hóa ra là lúc nãy khi cô bé đập vào gốc cây, lưng cô bé đã bị trầy và đang chảy máu.

Dương Dĩ An không quan tâm lắm, cô bé cõng theo giỏ trúc trên lưng, xoay người bỏ chạy.

Cuối cùng, lúc trời sắp tối cô bé mới chạy ra khỏi núi, đi đến Điện Nhiệm Vụ, cô bé lấy một vài loại thảo dược lẻ tẻ và bụi nấm linh chi màu vàng kim trong giỏ trúc để lên trên quầy, cười toe toét nói: “Tỷ tỷ, mấy thứ này đáng giá bao nhiêu vậy?”

Ở phía sau quầy, lúc cô gái xinh đẹp nhìn thấy bụi nấm linh chi màu vàng kim, trái tim như lỡ nhịp, nhưng vẻ mặt cô ta vẫn không thay đổi, lông mày nhíu lại.

Dương Dĩ An thấy thế thì căng thẳng hơn: “Tỷ tỷ? Cái này...”

Cô gái xinh đẹp nhìn Dương Dĩ An rồi nói: “Không đáng bao nhiêu... nhưng ta thấy ngươi thường xuyên tới đây nên thế này nhé, ta sẽ đưa cho ngươi ba viên linh tinh...”

Ba viên linh tinh!

Dương Dĩ An do dự một lúc, sau đó hỏi: “Tỷ tỷ, đưa ta thêm một viên nữa được không?”

Cô gái xinh đẹp lắc đầu: “Không được, những thứ này chỉ đáng giá ba viên linh tinh thôi”.

Dương Dĩ An cắn môi nói: “Được...”

Cô gái xinh đẹp vội vàng lấy ba viên linh tinh đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An cất linh tinh, nói: “Cảm ơn tỷ tỷ!”

Dứt lời, cô bé xoay người rời đi.

Sau khi Dương Dĩ An rời đi, đôi mắt của cô gái xinh đẹp như bắn ra lửa, cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bụi nấm linh chi màu vàng, kích động nói: “Vậy mà lại là nấm linh chi vàng trong truyền thuyết... nó ít nhất cũng phải được ba trăm viên linh tinh! Đúng là đồ ngu...”

Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện trước mặt cô gái xinh đẹp, cô ta giật nảy mình: “Ngô quản sự?”

Ngô quản sự lắc đầu: “Lòng tham không đáy, nếu ngươi cho cô bé thêm một viên linh tinh, ta có thể giảm nhẹ hình phạt với ngươi, nhưng ngươi thực sự quá ác độc”.

Vẻ mặt cô gái xinh đẹp chợt thay đổi, cô ta vội vàng nói: “Ngô quản sự, ta là người nhà họ Tần, ta...”

Ngô quản sự đánh ra một chưởng, cô gái xinh đẹp lập tức ngã xuống đất, dù không chết nhưng đan điền đã bị phá hủy, từ nay về sau sẽ trở thành phế nhân.

Ngô quản sự nói: “Bảo người nhà họ Tần đến đón ngươi về đi”.

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

...

Sau khi rời khỏi điện Nhiêm Vụ, Dương Dĩ An chạy thật nhanh về phòng của mình, chui xuống gầm giường mò một lúc, chằng mấy chốc cô bé đã lôi ra được một cái túi, trong túi đó đựng đầy linh tinh.

Cô bé lấy ra đếm từng viên một, cuối cùng cũng chỉ có một trăm hai mươi chín viên.

Cô bé đếm lại một lần nữa.

Vẫn là một trăm hai mươi chín viên.

Dương Dĩ An nghiến răng thật chặt, cô bé cầm lấy túi đi ra khỏi phòng, nhìn thấy trời đã sắp tối, cô bé đeo túi lên rồi chạy nhanh ra ngoài.

Một lúc sau, cô bé đã đến Linh Bảo Các.

Sau khi xách túi chạy vào Linh Bảo Các, cô bé chỉ vào một thành kiếm đang trên trên tường: “Ta muốn thanh kiếm này”.

Thanh kiếm mà Dương Dĩ An đang chỉ dài ba thước bảy, rộng bằng hai ngón tay, lưỡi kiếm đúc bằng thép đen, không có hoa văn, rất sạch sẽ.

Ở trong Linh Bảo Các, ông lão ở sau quầy nhìn vào thanh kiếm đó rồi nói: “Thanh kiếm vô danh này cấp Linh, một trăm ba mươi viên linh tinh!”

Dương Dĩ An đặt túi lên bàn, nghiến răng nói: “Ta chỉ có một trăm hai mươi chín viên linh tinh, bán không?”

Ông lão lắc đầu: “Giá cả cố định rồi”.

Dương Dĩ An cầu xin: “Ít hơn một viên cũng không được sao?”

Ông lão vẫn lắc đầu.

Dương Dĩ An siết chặt hai tay như thể đang do dự gì đó, một lúc sau cô bé hít một hơi thật sâu, sau đó lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra, cô bé nhìn sợi dây chuyền đó một lúc rồi run rẩy đặt nó lên quầy: “Đổi cái này thành một viên linh tinh được không?”

Trước kia, dù cho suýt chết đói cô bé cũng không lấy sợi dây chuyền này ra.

Bởi vì đây là món đồ duy nhất mà cha mẹ cô bé để lại cho cô bé.

Ông lão nhìn sợi dây chuyền, gật đầu: “Được”.

Nói rồi, ông ta nhận lấy sợi dây chuyền đó, sau đó tháo cả bao kiếm vô danh đưa cho Dương Dĩ An, Dương Dĩ An cảm giác như mình vừa nhặt được kho báu, cô bé nhìn sợi dây chuyền trong tay ông lão rồi cầm thanh kiếm chạy ra ngoài.

Khi trời tối.

Diệp Quân bước ra từ trong tháp Trọng Lực, giờ đây hắn đã ở cảnh giới Chân Pháp.

Diệp Quân mỉm cười: “Có thể dẫn theo cô nhóc đó ngự kiếm phi hành rồi”.

Nói xong, hắn nhanh chóng biến mất ở cách đó không xa.

Khi hắn quay lại, Dương Dĩ An đang đợi hắn, cô bé chắp tay sau lưng, trên mặt nở nụ cười.

Diệp Quân hơi tò mò: “Dĩ An...”

Dương Dĩ An nói: “Nhắm mắt lại trước đi”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Dương Dĩ An giậm nhẹ chân phải: “Đừng hỏi nữa, mau lên!”

Úp úp mở mở!

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Lúc này, giọng nói của Dương Dĩ An đột nhiên vang lên ở rất gần mặt hắn: “Mở mắt đi”.

Diệp Quân mở mắt ra, Dương Dĩ An đang dè dặt cầm một thanh kiếm đưa đến trước mặt hắn, cô bé cười lớn: “Tặng huynh này”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, một lúc sau, sắc mặt của hắn tối sầm lại: “Muội lấy thanh kiếm này ở đâu ra?”

Nhìn thấy vẻ nghiêm khắc và đôi mắt hoài nghi của Diệp Quân, nụ cười trên gương mặt Dương Dĩ An chợt cứng đờ, lúc này, trái tim cô bé như bị ai đó dùng mũi kim đâm mạnh, nước mắt chực tuôn rơi, đột nhiên cô bé ném thẳng thanh kiếm xuống đất, gào lên: “Đúng, là ta trộm, là ta đi ăn trộm đó, ta chính là một kẻ trộm...”

Nói xong, cô bé xoay người chạy đi.

Diệp Quân sững sờ.

Lúc này, Ngô quản sự bước đến, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, ta tưởng ngươi đã biết...”

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ta biết chuyện gì?”

Ngô quản sự kể lại chuyện cả tháng này Dương Dĩ An đã vào núi đào thảo dược, khi nghe được một nửa, Diệp Quân đột nhiên nhặt thanh kiếm trên mặt đất lên, sau đó quay người đuổi theo...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK