Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2271: Huyết mạch vô thượng

Nhìn thấy huyết mạch phong ma có xương chẩm, Phạn Chiêu Đế khá ngạc nhiên, đây là huyết mạch gì vậy? Thế mà lại còn có xương chẩm, thực sự là kỳ lạ, không nghĩ ngợi nhiều, cô ta giơ tay phải đặt lên vai Diệp Quân, lại trấn áp lần nữa. Dưới sự trấn áp của cô ta, cuối cùng huyết mạch phong ma cũng bất lực, thế là trong người Diệp Quân càng có nhiều huyết mạch vô thượng.

Sau khi huyết mạch vô thượng ngày càng nhiều, khí tức toát ra quanh người Diệp Quân cũng ngày càng mạnh, đây là một sức mạnh huyết mạch hoàn toàn mới.

Thấy thế, gương mặt tuyệt đẹp của Phạn Chiêu Đế nở nụ cười, nụ cười khiến cả ngân hà tinh không biến sắc.

Lúc này, so với dung mạo tuyệt thế của Phạn Chiêu Đế, sắc mặt của Diệp Quân đã méo mó đến mức biến dạng, cực kỳ hung hãn, lúc này hắn đang vô cùng đau đớn như hàng vạn thanh kiếm đang đâm vào trái tim hắn.

Hắn vẫn có thể chịu đựng nỗi đau thể xác, nhưng nỗi đau thần thức và ý chí khiến hắn cảm thấy sống không bằng chết, vì sau khi ý chí bí ẩn xâm nhập vào cơ thể hắn, nó bắt đầu điên cuồng tấn công thức hải và thần hồn của hắn, nó muốn chiếm giữ mọi thứ.

Dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không ngồi yên chờ chết, dùng ý chí của mình để chống lại nó, thật ra ý chí của hắn không thua kém gì ý chí mạnh mẽ đó, nhưng chiến trường lại nằm trong thức hải của hắn. Thức hải là điểm yếu của nơi này tương đương với chỗ đó của đàn ông, tấn công hắn thức hải đồng nghĩa với việc tấn chỗ đó…

Cho dù chỉ cần nhéo một cái, người đàn ông đã chịu được rồi, huống hồ gì tấn công.

Nhưng Diệp Quân không còn cách nào khác, đành phải chịu đựng sự tấn công này, vì hắn biết một khi hắn từ bỏ phản kháng mà bất tỉnh, ý thức và ý chí của hắn sẽ bị ý chí mạnh mẽ đó tiêu diệt, cho nên hắn phải chịu đựng được.

Nhìn Diệp Quân mặt mày méo mó đến mức hung ác, Phạn Chiêu Đế không hề lo lắng chút nào, vẫn bình tĩnh như nước, nếu là Diệp Quân trước đó, thật ra cô ta sẽ lo lắng. Dĩ nhiên nếu là Diệp Quân trước đó, cũng không có tư cách đến nơi này để cô ta lợi dụng.

Lúc này, một người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện sau lưng Phạn Chiêu Đế, gã nhìn Diệp Quân rồi nói: “Phạn Chiêu Đế, ngươi không sợ hắn không trụ nổi sao?”

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Hắn có thể làm được”.

Người đeo mặt nạ hơi khó hiểu: “Với thực lực của ngươi hoàn toàn có thể giúp hắn hấp thụ ý chí này…”

Phạn Chiêu Đế lắc đầu nói: “Không trải qua khó khăn, làm sao có thể ngửi được hương hoa? Nước đến cuối đường là cảnh đẹp, người đến ngõ cụt ắt có sự sống. Hắn phải tự mình bước đi, nếu hắn thậm chí không thể vượt qua khó khăn nhỏ này, làm sao có thể trở thành một người hữu ích?”

Người đeo mặt nạ nhìn Phạn Chiêu Đế, trầm giọng nói: “Ngươi muốn để hắn trở thành vua của khu vực Thần Hư thật sao?”

Phạn Chiêu Đế cười hỏi ngược lại: “Sao thế, ngươi nghĩ hắn không có tư cách à?”

Người đeo mặt nạ nhìn Diệp Quân, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Nếu là hắn mà lần đầu tiên ta gặp, dĩ nhiên không có tư cách. Lúc đó hắn ngoài việc có người chống lưng ra thì chỉ có thể coi là một thiếu niên có tài năng, không có tiềm năng trở thành cường giả. Nhưng bây giờ… ta phải thừa nhận hắn khiến ta rất ngạc nhiên”.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, trên môi nở nụ cười: “Ta cũng rất ngạc nhiên, thật ra lúc đầu hắn không nằm trong kế hoạch của ta, như ngươi đã nói, nếu không có người chống lưng, hắn thực sự chỉ là một thiếu niên có tài năng. Trong cả vũ trụ, chỉ có thể nói vẫn miễn cưỡng có thể, nhưng ta không ngờ hắn lại dám đánh cược với Tịnh tông chủ đó, càng không ngờ hắn có thể tìm lại được ý định ban đầu, kiên trì với nó…”

Người đeo mặt nạ: “Thế nên ngươi đã thay đổi kế hoạch?”

Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm, mỉm cười, nụ cười này hơi khó đoán: “Vũ trụ này có trật tự vẫn tốt hơn, đương nhiên trật tự này nhất định phải có thiện ý với chúng ta”.

Người đeo mặt nạ nhìn Phạn Chiêu Đế, ánh mắt đầy vẻ kiêng dè, mặc dù là hợp tác nhưng gã cũng không biết ý đồ thật sự của Phạn Chiêu Đế.

Không ai có thể nhìn thấu được người phụ nữ này.

Mặc dù lúc này hai người ở rất gần Diệp Quân, nhưng Diệp Quân lại không nghe được cuộc trò chuyện của họ, tất nhiên hiện giờ hắn không còn sức để nghe cuộc trò chuyện của họ.

Lúc này hắn đau đến mức ý thức mơ hồ, hai mắt đỏ ngầu, nét mặt vặn vẹo như một con thú hoang lâm vào trạng thái điên cuồng, vẻ mặt cực kỳ hung ác.

Kiên trì chống đỡ.

Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, phải kiên trì chống đỡ.

Hắn không thể ngã xuống ở đây.

Thời gian trôi qua từng chút, lúc này ý thức của hắn hoàn toàn mơ hồ, nhưng trong đầu và trong lòng hắn có một niềm tin, đó là phải kiên trì.

Niềm tin không mất đi.

Chẳng bao lâu sau, khi huyết mạch vô thượng trong cơ thể hắn lan tràn khắp cơ thể, một luồng sáng vàng bỗng bay lên trời từ trong cơ thể hắn, sau đó lao vào vực sâu của vũ trụ, cùng lúc đó ý chí của hắn trấn áp ý chí của Khung Dã, rồi dần nuốt chửng nó…

Thấy thế Phạn Chiêu Đế cong môi lên.

Nhưng lúc này bỗng xảy ra đột biến, chỉ thấy trong người Diệp Quân bỗng toát ra ba luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ.

Huyết mạch phàm nhân!

Huyết mạch phong ma!

Huyết mạch viêm hoàng!

Ba huyết mạch lập tức nuốt chứng lấy huyết mạch vô thượng.

Thấy thế Phạn Chiêu Đế biến sắc, cô ta đang định ra tay trấn áp, nhưng nghĩ lại hình như không ảnh hưởng gì nên cô ta cũng không ra tay nữa, mặc kệ ba huyết mạch điên cuồng nuốt chửng huyết mạch vô thượng.

Phạn Chiêu Đế nhìn ba huyết mạch đặc biệt trong cơ thể Diệp Quân, ánh mắt hiện lên tia ngạc nhiên, cô ta không ngờ rằng ba huyết mạch đặc biệt trong người Diệp Quân lại đột nhiên tấn công.

Cô ta không biết với ba huyết mạch, huyết mạch vô thượng dựa vào cái gì mà so với chúng?

Huyết mạch phong ma bắt nguồn từ Kiếm Chủ Thanh Sam.

Huyết mạch phàm nhân bắt nguồn từ Thiên Mệnh Váy Trắng.

Huyết mạch viêm hoàng bắt nguồn từ các chủ Tần Quan.

Chúng đều là huyết mạch thân thuộc của Diệp Quân.

Huyết mạch vô thượng này là cái thứ gì?

Cũng xứng vào đây?

Tiêu diệt nó.

Huyết mạch đằng sau không có ông trùm tuyệt thế thì không xứng ở một chỗ với chúng.

Nhìn ba huyết mạch đáng sợ của Diệp Quân, người đeo mặt nạ không khỏi ngạc nhiên: “Sức mạnh của ba loại huyết mạch này đáng sợ thật…”

Phạn Chiêu Đế mỉm cười: “Không ngờ được nhỉ?”

Người đeo mặt nạ nghiêm mặt gật đầu.

Phạn Chiêu Đế khẽ cười nói: “Thật ra nếu lần cược đó hắn thua thì sẽ vui hơn”.

Người đeo mặt nạ khó hiểu: “Tại sao?”
Chương 2272: Một nơi vui vẻ

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, nụ cười trên môi dần biến mất: “Bởi vì như thế thì sau này hắn có thể gọi người trong nhà mà không có gánh nặng tâm lý”, người đeo mặt nạ cau mày, cảm thấy hơi khó hiểu, vì gã không hiểu ý của câu này.

Như thể nghĩ đến điều gì, gã nhìn Diệp Quân: “Bây giờ hắn đang có thực lực thế nào?”

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Nếu là cảnh giới thì hắn hẳn là Mệnh Pháp, nhưng sức chiến đấu thực sự của hắn, bao gồm cả những con át chủ bài đó, chắc là có thể sánh với Vô Thượng Đế Thần… ngươi đi làm việc đi”.

Người đeo mặt nạ gật đầu, gã lại nhìn Diệp Quân lần nữa, sau đó xoay người biến mất.

Không lâu sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, lúc này hắn đã hoàn toàn khác hẳn với sự yếu ớt trước đó, bây giờ hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh vô hạn.

Như nghĩ đến điều gì, hắn vội nhắm mắt lại, lúc này trái tim trong người hắn đã biến thành màu vàng.

Diệp Quân mở mắt ra nhìn Phạn Chiêu Đế: “Thành công rồi à?”

Phạn Chiêu Đế gật đầu cười nói: “Chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi có thể sử dụng sức mạnh pháp luật Vô Thượng rồi, thử xem”.

Diệp Quân siết chặt tay phải, lòng bàn tay hắn lập tức phát ra tia sáng màu vàng.

Sức mạnh!

Lúc này hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh đáng sợ, sức mạnh này không phải đến từ bản thân hắn nhưng hắn có thể khống chế được nó.

Pháp luật Vô Thượng.

Lúc này hắn thật sự cảm nhận được sự tồn tại của pháp luật Vô Thượng.

Thực chất của luật pháp.

Phải nói rằng Diệp Quân vẫn rất ngạc nhiên, không phải vì sức mạnh ẩn chứa trong luật pháp mà là chuẩn tắc trong này.

Thủy tổ nền văn minh của vương triều Thần Hư thế mà đã biến tất cả chuẩn tắc thành một loại sức mạnh, ngươi muốn có được sức mạnh thì phải tu pháp, biết pháp và tuân theo pháp.

Luật pháp là cảnh giới.

Ngươi không tu?

Được thôi!

Vậy thì tự tạo ra một con đường.

Nhưng một mình đi trên một con đường khó khăn thế nào?

Lúc này Diệp Quân mới tin Phạn Chiêu Đế không lừa gạt hắn, hóa ra luật pháp thật sự có thể thực chất hóa.

Vấn đề lớn nhất hiện nay của vũ trụ Quan Huyên là Quan Huyên Pháp không thể thực hiện được hoàn toàn, khiến mọi người cam lòng tuân theo.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn Phạn Chiêu Đế: “Sau khi thực chất hóa Luật Pháp, nếu người tạo ra pháp này có ác ý, thì đối với tất cả chúng sinh mà nói…”

Phạn Chiêu Đế tiếp lời: “Thì đó là tai họa, tai họa có khả năng hủy diệt”.

Diệp Quân lặng thinh.

Phạn Chiêu Đế nói: “Tất cả chúng sinh đều chỉ là cường giả chân chính, chẳng qua chỉ là công cụ tu luyện… Không cần để ý quá nhiều…”

Diệp Quân bỗng ngắt lời cô ta: “Pháp này có thể thực hiện được, nhưng phải có sự hạn chế, nếu không một khi người tạo ra pháp này có ác niệm, chắc chắn sẽ là tai họa tàn khốc cho tất cả chúng sinh… Luật Pháp phải tuân theo sự ràng buộc và giám sát”.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, ánh mắt lạnh như băng.

Diệp Quân không để ý đến Phạn Chiêu Đế, hắn đi tới đi lui vài bước, cân nhắc một hồi, hai mắt sáng rực lên nói: “Đúng thế, ta có thể để Tịnh tông chủ tham gia thực hiện vào việc thực chất hóa Quan Huyên Pháp, để cô ta giám sát Quan Huyên Pháp và ta, nếu ta có ác niệm gì, cô ta có thể can thiệp hoặc ngăn cản bằng vũ lực. Như thế, sau này ta làm việc phải thận trọng và nghiêm khắc với bản thân hơn”.

Phạn Chiếu Đế cười nói: “Tại sao không thể tìm ta? Ta yếu kém hơn cô ta chỗ nào?”

Lần này giọng cô ta dịu dàng hơn bao giờ hết.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, sau đó nói: “Phạn cô nương, nếu cô là ta thì dám tin tưởng cô không?”

Phạn Chiêu Đế nhìn vào mắt hắn một hồi, bỗng cười nói: “Không dám”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Phạn cô nương, làm sao mới có thể có được pháp ấn Vô Thượng?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đừng vội”.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Phạn Chiêu Đế nói: “Bây giờ pháp ấn Vô Thượng đang vỡ vụn, đầu tiên phải để nó ngưng tụ lại đã”.

Diệp Quân nhìn cô ta, hơi cạn lời.

Hắn ngày càng cảm thấy đây là một cái bẫy chết tiệt, giống như ở hệ Ngân Hà, ngươi trúng số rồi, nhưng xin lỗi, ngươi phải nạp tiền vào trước, sau đó mới có thể nhận giải.

Cái bẫy rất thâm sâu.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Muốn ngưng tụ lại pháp ấn Vô Thượng cũng không khó gì, chỉ cần một chút thời gian là được”.

Diệp Quân bỗng nói: “Phạn cô nương, Thủy tổ nền văn minh các cô đâu?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Biến mất rồi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Biến mất?”

Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Chính vì sự biến mất của ông ấy mà không ai có thể ràng buộc được chuẩn tắc trong pháp ấn Vô Thượng, thế nên đế quốc Thần Hư bắt đầu chìm trong nạn tham nhũng và nội chiến. Một trong những nhược điểm của việc thực chất hóa luật pháp là nếu người tạo ra chúng không ở bên cạnh, lực ràng buộc của pháp luật sẽ giảm đi rất nhiều”.

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Đi thôi, dẫn ngươi đến một nơi”.

Nói rồi cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân hỏi tò mò: “Nơi nào?”

Phạn Chiêu Đế cong môi: “Một nơi vui vẻ”.

Diệp Quân: “…”
Chương 2273: Không sợ nữa à?

Diệp Quân đi theo Phạn Chiêu Đế rời khỏi Hoàng Thành, khoảng mười lăm phút sau, họ đến một dãy núi.

Trên một sườn núi ở cuối dãy núi này có một cung điện khổng lồ, uy nghi, sừng sỡ và bí ẩn, bức tường thành của nó cao hàng trăm trượng, vô cùng hùng vĩ, mỗi viên gạch của bức tường thành được chạm khắc phù văn vừa cổ kính vừa bí ẩn, có cảm giác thăng trầm của thời gian.

Diệp Quân nhìn cung điện hùng vĩ, tráng lệ đó, hơi tò mò: “Đây là?”

Phạn Chiêu Đế nói: “Hoàng lăng”.

Nói rồi cô ta dẫn Diệp Quân xuất hiện trước trước hoàng lăng đó. Trước hoàng lăng có hai bức tượng thị vệ, thân hình các thị vệ này cao lớn, tay trái cầm giáo, tay phải cầm khiên, mắt nhìn thẳng về phía trước, ánh mắt hiện lên cảm giác áp bách vô hình.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, nhưng Phạn Chiêu Đế lại không nói gì, dẫn hắn đi vào trong hoàng lăng.

Dọc theo lối đi, hai người đi vào sâu dưới lòng đất, đây là một thành phố dưới lòng đất, nhưng trong thành này lại không có ai, mười chín chiếc quan tài bằng đồng được treo khắp thành, trông cực kỳ tĩnh mịch và lạnh lẽo.

Diệp Quân nhìn mấy chiếc quan tài bằng đồng đó: “Đều là người nhà của cô à?”

Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết cách nói chuyện không vậy?”

Diệp Quân: “…”

Phạn Chiêu Đế quay lại nhìn những chiếc quan tài bằng đồng khẽ nói: “Các vị tiên tổ, vì vương triều Thần Hư chúng ta, ta chỉ có thể tiêu hủy xác của các người, các người phải tha thứ cho ta”.

Nghe thế Diệp Quân cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên, không thể tin nhìn Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế vung tay phải lên.

Ầm!

Mười tám quan tài đồng lập tức vỡ nát, ngay cả thi thể bên trong cũng tan nát theo.

Tiêu hủy thi thể thật rồi!

Diệp Quân ngơ ngác, người này điên rồi sao?

Lúc này Phạn Chiêu Đế xòe tay ra, mười tám tim pháp luật Vô Thượng bay đến trước mặt cô ta và Diệp Quân.

Mười tám trái tim!

Diệp Quân kinh ngạc, người phụ nữ này điên thật rồi, thi thể của tiên tổ mà nó hủy là hủy.

Phạn Chiêu Đế quay đầu lại nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đều là của ngươi”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, trầm giọng nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Sau khi hấp thụ tim pháp luật Vô Thượng, hắn mới nhận ra tim pháp luật Vô Thượng quý giá thế nào, mà lúc này người phụ nữ này lại đưa mười tám tim pháp luật Vô Thượng cho hắn, điều này rất bất thường. Hắn không nghĩ người phụ nữ thích hắn, người phụ nữ này có thể tu luyện đến trình độ này thì không thể nào bị một người đàn ông thu hút.

Phạn Chiêu Đế chớp mắt: “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Muốn giúp ngươi nâng cao thực lực?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Phạn cô nương, cô có thể nói thật được không? Chúng ta đừng che giấu như vậy”.

Phạn Chiêu Đế nghiêm túc nói: “Lần này ta bảo ngươi để khu vực Thần Hư là muốn để ngươi giúp làm một chuyện lớn”.

Diệp Quân hỏi: “Chuyện lớn gì?”

Phạn Chiêu Đế nói: “Tạm thời không thể nói”.

Diệp Quân sầm mặt, không thể nói, cô đang che giấu gì thế?

Phạn Chiêu Đế giục: “Mau hấp thụ đi, làm xong thì ngươi có thể đạt đến Vô Thượng Đế Thần”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Không chỉ có thể đạt được Vô Thượng Đế Thần, ngươi còn có thể ngưng tụ lại pháp ấn Vô Thượng. Sau đó, khi thời cơ đến, ta sẽ dạy ngươi làm sao để thực chất hóa Quan Huyên Pháp của ngươi”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc mục đích của cô là gì? Cô cứ nói ra đi, ta nghĩ chúng ta có thể bàn bạc, bất cho dù điều đó có nghĩa là phải cam kết với nhau, ta cũng có thể làm”.

“Ngươi mơ đẹp thật”.

Phạn Chiêu Đế bật cười: “Ta không thể nói mục đích thật của ta cho ngươi, nhưng ngươi sẽ biết sớm thôi. Ta có thể đảm bảo với ngươi là ngươi sẽ không chết”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không cần cô đảm bảo”.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, nụ cười dần biến mất: “Diệp công tử, có một đạo lý mà ta phải nói với ngươi, trên đời này không có gì mà tự nhiên có được, có được thứ gì đó thì phải bỏ công ra, ta chắc chắn có nhu cầu nhưng bây giờ với thực lực của ngươi, ngươi không thể thỏa mãn nhu cầu của ta, nhu cầu của ta rất lớn”.

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ta giúp ngươi nâng cao thực lực, giúp ngươi hoàn thiện Quan Huyên Pháp, đến lúc đó ngươi giúp ta một việc lớn là được”.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng nghĩ nhiều, làm xong việc, có ta ở đây, mọi âm mưu tính toán gì đó đều là mây bay”.

Diệp Quân cau mày: “Tháp gia, dạo này có phải ngươi bắt đầu uống rượu rồi không?”

Tiểu Tháp ngạc nhiên nói: “Sao ngươi biết…”

Nói đến đây nó không nói gì nữa.

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm, mẹ kiếp, sao ta biết? Dạo này ngươi cứ phiêu phiêu chẳng ra thể thống gì… Mẹ nó, ta lăn lộn theo ngươi, ba ngày bị đánh một trận nhỏ, năm ngày bị đánh một trận đến mức thương tích… Chưa từng thấy ngươi thể hiện uy thần gì cả.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nhìn Phạn Chiêu Đế: “Phạn cô nương, ngươi chắc chắn hấp thu mười tám trái tim pháp luật Vô Thượng sẽ không có vấn đề gì chứ?”, Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Không có vấn đề gì”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì làm đi”.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Không sợ nữa à?”

Diệp Quân nói: “Sợ cũng chẳng có tác dụng, đúng không?”

Phạn Chiêu Đế khẽ cười nói: “Đừng sợ, có ta ở đây, không ai có thể làm hại ngươi”.

Nói xong cô ta xòe tay ra, mười tám tim pháp luật Vô Thượng đi vào giữa trán Diệp Quân.
Chương 2274: Tự tin

Diệp Quân bỗng biến sắc, hắn cứ tưởng mình sẽ hấp thu từng cái một, nhưng không ngờ người phụ nữ này lại để hắn hấp thu mười tám trái tim cùng một lúc.

Trước khi hắn kịp phản ứng, từng sự thay đổi sức mạnh đáng sợ bộc phát từ cơ thể hắn, nhưng lần này Phạn Chiêu Đế không ngoài nhìn mà đặt tay phải lên vai hắn để giúp anh trấn áp và hấp thụ nó.

Có Phạn Chiêu Đế giúp đỡ, Diệp Quân cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, nếu không có Phạn Chiêu Đế giúp, với thực lực hiện tại của hắn, hắn sẽ không thể hấp thụ nhiều trái tim pháp luật Vô Thượng cùng lúc như vậy.

Chẳng mấy chốc, khí tức trên người hắn bắt đầu tăng lên rất nhanh.

Phạn Chiêu Đế trước mặt Diệp Quân nhìn thấy khí tức của hắn tăng lên, khóe môi cong lên.



Tộc Thiết Thần.

Tộc trưởng tộc Thiết Thần – Khung Chiến ngồi ở vị trí đầu tiên, sắc mặt sa sầm, ánh mắt hung dữ.

Cách ông ta không xa có một thi thể, chính là Khung Lăng.

Ở bên trái thi thể có hai người là Đa Nguyên Đạo Đế và ông lão của Quang Âm Đạo Điện, đối diện họ là một người đàn ông trung niên có thân hình vạm vỡ và một phụ nữ mặc áo màu xanh. Hai người này là tộc trưởng của tộc Cự Nhân Thiên Nhung – Mông Võ và viện trưởng học viện Thần Pháp – Kỳ Pháp.

Hôm nay những người mạnh nhất khu vực Thần Hư đều tụ họp lại đây.

Khung Chiến dẫn đầu bỗng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế và ông lão Quang Âm Đạo Điện: “Hai vị, Diệp Quân có lai lịch thế nào?”

Ông lão Quang Âm Đạo Điện trầm giọng nói: “Diệp Quân đến từ vũ trụ Quan Huyên, là vua hiện tại của vũ trụ Quan Huyên, dĩ nhiên thân phận của hắn không chỉ có thế. Đằng sau hắn có một vị Tịnh tông chủ, người này không ở trong cảnh giới, thực lực vô cùng lợi hại và hung hãn, còn mạnh đến mức nào thì cũng không biết. Ngoài ra, đằng sau Diệp Quân còn có mấy cường giả thần bí, trong đó người xuất hiện nhiều nhất chính là người phụ nữ váy trắng. Người này rất bí ẩn, không rõ thực lực của bà ta, chỉ biết bà ta giết người chưa từng vung ra nhát kiếm thứ hai…”

Giết người chưa từng vung ra nhát kiếm thứ hai!

Nghe thế mấy người Khung Chiến nhíu mày.

Lúc này Đa Nguyên Đạo Đế ở một bên bỗng bật cười: “Điện chủ Văn Tư nói quá rồi”.

Ông lão tên Văn Tư hơi ngờ vực nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ba người Khung Chiến cũng nhìn Đa Nguyên Đạo Đế. Đa Nguyên Đạo Đế sờ đầu gối cười nói: “Tịnh tông chủ đó từng đánh nhau với ta, phải nói rằng cô ta có chút thực lực, về việc cô ta mạnh đến mức nào, ta nghĩ chỉ có vậy thôi”.

Văn Tư cau mày, lúc này Đa Nguyên Đạo Đế lại nói: “Còn người phụ nữ váy trắng đó, ta chưa từng đánh nhau với người này bao giờ, nhưng ta đoán thực lực của người phụ nữ này chắc cũng chỉ thế thôi, dù sao thì bà ta cũng là người ở nền văn minh cấp thấp, cho dù xuất hiện một hai nhân vật cũng không có nghĩa gì lớn, dù sao cũng có giới hạn trên. Còn việc giết người chưa từng vung ra nhát kiếm thứ hai, ở một thế giới nền văn minh cấp thấp, cho dù phái bừa một vị cảnh giới Mệnh Pháp đến cũng có thể làm được dễ dàng, chứ đừng nói đến bọn ta, phải không?”

Mọi người đều im lặng.

Kỳ Pháp - viện trưởng học viện Thần Pháp bỗng nói: “Đa Nguyên Đạo Đế, nếu vũ trụ Quan Huyên không đến nỗi như ngươi nói, thì tại sao Quang Âm Đạo Điện kết hợp với ngươi vẫn chưa thể tiêu diệt được?”

Mông Võ và Khung Chiến lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt hiện lên vẻ ngờ vực.

Sắc mặt Văn Tư hơi khó coi, khoảng thời gian này Quang Âm Đạo Điện tổn thất quá nặng nề.

Thấy sắc mặt Văn Tư hỏi thay đổi, Kỳ Pháp lại hỏi: “Hai vị, ta không có ác ý, chỉ là tò mò thôi”.

Đa Nguyên Đạo Đế ung dung cười nói: “Viện trưởng Kỳ Pháp, vậy ngươi nghĩ người phụ nữ váy trắng mạnh lắm à?”

Kỳ Pháp bình tĩnh nhìn ông ta: “Ta không biết có mạnh hay không, dù sao ta cũng chưa từng đánh nhau với bà ta, nhưng theo quan điểm hiện tại, Diệp Quân có thể đi đến hiện tại từ nền văn minh cấp thấp thì chắc chắn không phải người tầm thường, người bình thường tuyệt đối sẽ không được Phạn Chiêu Đế lựa chọn”.

Phạn Chiêu Đế!

Nghe đến cái tên này, trong mắt Khung Chiến và Mông Võ đều hiện lên vẻ nghiêm trọng và phức tạp. Ngay cả họ phải thừa nhận rằng người phụ nữ này rất mạnh và xuất sắc, nếu người phụ nữ này sinh ra vào hàng chục ngàn năm trước, không chừng cô ta có thể đã cứu vãn được tình hình, cứu đế quốc Thần Hư này, nhưng bây giờ… điều đó là không thể.

Kỳ Pháp nói tiếp: “Một thiếu niên, cho dù hắn có yêu nghiệt, khả năng lĩnh hội tốt thế nào, hắn cũng không thể vượt qua nền văn minh nhiều cấp bậc trong thời gian ngắn như vậy. Thế nên chỉ có một lời giải thích, đó là người đứng sau hắn nhất định là một nền văn minh cấp cao, còn mạnh thế nào thì ta không biết”.

Khung Chiến khẽ gật đầu: “Viện trưởng Kỳ Pháp phân tích có lý”.

Nói rồi ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế và Văn Tư: “Hai vị chưa từng đánh với người phụ nữ váy trắng sao?”

Văn Tư lắc đầu, trầm giọng nói: “Chưa, điện của bọn ta chỉ từng đánh với Tịnh tông chủ đó thôi. Thực lực của người phụ nữ này vô cùng mạnh, cô ta tu luyện đạo pháp tấn công theo lời nói, một lời nói có thể quyết định sự sống hay cái chết. Con người phụ nữ váy trắng thì điện của ta chưa từng đánh với bà ta, cũng chưa từng gặp…”

Nói rồi ông ta nhìn Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh.

Mọi người đều nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, vì ông ta là người có giao lưu với vũ trụ Quan Huyên nhiều nhất.

Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Nếu các ngươi đều cho rằng người phụ nữ váy trắng rất mạnh, vậy thì thế nào? Đến lúc chiến đấu, ta sẽ đối phó người phụ nữ váy trắng, không chỉ có bà ta, mấy kiếm tu phía sau Diệp Quân cũng giao cho ta, thế nào?”

Tự tin.

Ung dung!

Vô địch.

Đây là cảm giác mà Đa Nguyên Đạo Đế mang đến cho mọi người ngay lúc này.
Chương 2275: Khoác lác

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đa Nguyên Đạo Đế vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt bình tĩnh, sự bình tĩnh và tự tin của ông ta không giống đang giả vờ, mà là từ tận đáy lòng.

Thấy Đa Nguyên Đạo Đế bên cạnh toát ra vẻ tự tin và bình tĩnh như vậy, Văn Tư nhíu chặt mày, ông ta cũng không chắc Đa Nguyên Đạo Đế đang giả vờ, mà lợi hại thật.

Khung Chiến nhìn chằm chằm Đa Nguyên Đạo Đế: “Đạo hữu muốn một mình đối phó với mấy chỗ dựa đằng sau Diệp Quân đó thật à?”

Đa Nguyên Đạo Đế khẽ cười nói: “Sao thế? Tộc trưởng Khung Chiến không tin vào thực lực của ta sao?”

Khung Chiến lắc đầu: “Không có ý này”.

Đa Nguyên Đạo Đế nhìn mọi người trong sân, nụ cười dần biến mất, lúc này trên người ông ta bỗng toát ra khí tức bao trùm khắp nơi, chậm rãi nói: “Trước kia từng có trăm vạn kiếp Đại Đạo tiêu diệt cả vạn tiên bằng một cái búng tay, hàng vạn Đại Đạo đều cùng nhau đi vào, Đa Nguyên Đạo Đế ở tận cuối…”

Mọi người: “…”

Đa Nguyên Đạo Đế mỉm cười nói: “Các vị từng nghe đến bài thơ này chưa?”

Mọi người đều lắc đầu.

Đa Nguyên Đạo Đế cau mày, nhưng sau đó cười nói: “Trước đây chưa từng nghe nói cũng không sao, tóm lại những người đứng sau Diệp Quân cứ giao cho ta, nếu chúng dám lộ diện, ta sẽ bắt chúng quỳ xuống cầu xin tha”.

Đám người Khung Chiến đều lặng thinh.

Thật ra lúc này họ cũng không chắc Đa Nguyên Đạo Đế chỉ đang khoe khoang hay thực sự lợi hại, nhưng đến bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế vẫn có thực lực, chỉ là một phân thân thôi nhưng đã có thực lực của Vô Thượng Thần Đế rồi, nếu là bản thể chắc chắn sẽ mạnh hơn, điều này không thể nghi ngờ, nhưng không biết mạnh đến mức nào.

Văn Tư ở một bên nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, mỉm cười nói: “Các vị, không có gì phải nghi ngờ thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế, dù sao ông ta cũng đã từng một mình dung hợp cả vũ trụ Đa Nguyên, hơn nữa còn từng vào Đạo Điện, ta tin với thực lực của ông ta thì người đứng sau Diệp Quân tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta”.

Thật ra ông ta cũng không biết chắc, dù sao ông ta cũng chưa từng nhìn thấy bản thể của Đa Nguyên Đạo Đế, nhưng bây giờ ông ta không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng, dù sao hiện giờ họ đã cùng hội cùng thuyền, hơn nữa ông ta cảm thấy với thân phận của Đa Nguyên Đạo Đế Đa quả thật không cần phải khoa trương thổi phồng mình lên, dù sao cũng là người có địa vị.

Chẳng hạn như bảo ông ta nói khoác, chắc chắn sẽ không làm được.

Bây giờ có rất ít người vô liêm sỉ vậy lắm.

Nghe Văn Tư nói thế, ba người Khung Chiến ở cách đó không xa nhìn nhau, đều khẽ gật đầu, cũng chọn tin tưởng.

Tốt xấu gì cũng là chủ của một nền văn minh, được gọi là Đạo Đế, sao có thể rảnh rỗi chạy đến đây khoác lác được?

Đúng lúc này, một ông lão đột nhiên bước vào đại điện, ông lão nhanh chân bước đến bên cạnh Khung Chiến, khẽ chào rồi nhỏ giọng nói vài câu.

Khung Chiến híp mắt lại, sự lạnh lẽo lan ra xung quanh: “Người phụ nữ đó dẫn hắn đến hoàng lăng rồi”.

Kỳ Pháp cau mày: “Hoàng lăng có tim pháp luật Vô Thượng của mười tám vị hoàng đế vương triều Thần Hư…”

Nói đến đây bà ta như nghĩ đến điều gì bèn đứng phắt dậy.

Khung Chiến và Mông Võ cũng đứng lên, sắc mặt ba người đều vô cùng nghiêm trọng.

Thấy thế Văn Tư hơi ngờ vực nói: “Sao thế?”

Khung Chiến trầm giọng nói: “Bọn ta vừa nhận được tin, người phụ nữ đó để Diệp Quân hấp thụ mười tám tim pháp luật Vô Thượng…”

Văn Tư nhíu mày: “Cô ta muốn nuôi dưỡng Diệp Quân?”

Khung Chiến lắc đầu: “Không thể, mặc dù Diệp Quân yêu nghiệt, nhưng muốn đạt đến độ cao như cô ta không phải là điều có thể đạt được trong thời gian ngắn, mục đích của cô ta khi làm vậy là muốn…”

Nói đến đây ba người nhìn nhau, ánh mắt đều hiện lên vẻ sợ hãi.

Khung Chiến trầm giọng nói: “Bây giờ các ngươi lập tức đến hoàng lăng vương triều Thần Hư, ta đến dị vực một chuyến”.

Nói rồi ông ta biến mất khỏi đó.

Văn Tư hơi khó hiểu: “Mông tộc trưởng, Kỳ Pháp viện trưởng…”

Kỳ Pháp trầm giọng nói: “Phải ngăn người phụ nữ đó lại, nếu không mọi người đều sẽ chết”.

Nói rồi bà ta xòe tay ra, một lệnh bài ma pháp bí ẩn bỗng bay ra từ trong tay bà ta, sau đó biến mất.

Mông Võ ở một bên do dự một lúc, sau đó lấy một chiếc răng nanh và bóp nát nó.

Học viện Thần Pháp, rất nhiều cường giả chen chúc nhau chạy ra, từng ánh mắt lam Thần Pháp lướt qua trên không trung lao thẳng về hướng Vương Thành.

Gần như cùng lúc đó trên cánh đồng tuyết ở phía bắc, vô số khí tức cực mạnh lao lên trời chạy thẳng về phía Vương Thành.

Trong đại điện.

Kỳ Pháp nhìn Đa Nguyên Đạo Đế và Văn Tư: “Đi thôi, lập tức đến hoàng lăng”.

Nói rồi bà ta và Mông Võ biến mất khỏi đó.

Trong tộc Thiết Thần cũng có rất nhiều cường giả đều bay lên trời, chạy thẳng đến Vương Thành.

Văn Tư quay đầu lại nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, hơi ngờ vực nói: “Nhất điện chủ đó muốn làm gì vậy?”

Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Làm gì không quan trọng, cũng chỉ có thế thôi”.

Văn Tư: “…”

Thấy Đa Nguyên Đạo Đế còn muốn nói gì đó, Văn Tư vội nói: “Đi thôi”.

Nói xong ông ta xoay người biến mất ở tận chân trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK