Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1237: Mê hoặc

Phải nói rằng, Diệp Quân rất bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ tên này lại phái người đến Tuế Nguyệt trường hà để bắt người trong tộc mình.

Nhưng ngẫm lại cũng thấy bình thường.

Hắn trốn trong động thiên Thần Nhất, những người này chắc chắn sẽ tìm cách ép hắn ra ngoài, bắt người thân của hắn đến ép hắn cũng là một cách hay.

Nghĩ vậy, Diệp Quân nhịn cười hỏi: “Các ngươi bắt được chưa?”

Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân, cố gắng giữ bình tĩnh: “Diệp Quân, cha mẹ ngươi đều đang nằm trong tay bọn ta, nếu người dám tiếp tục giết người thì bọn họ sẽ sống không bằng chết, ngươi không thể tưởng tượng được thủ đoạn của bọn ta đâu”.

Diệp An bình tĩnh nhìn Mạt Thiên Đô, không nói gì.

Diệp Quân bỗng nổi trận lôi đình: “Đê tiện vô liêm sỉ, các ngươi là hậu duệ của thần linh, sao có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như vậy chứ? Ông…”

Thấy Diệp Quân đã mắc lừa, Mạt Thiên Đô thở phào nhẹ nhõm, thật ra cũng không tính là bị lừa, vì theo ông ta nghĩ, Trần Du lúc này chắc chắn đã tới Tuế Nguyệt trường hà. Trần Du đích thân dẫn đội chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Nói cách khác, cha mẹ của Diệp Quân bây giờ đã ở trong tay Trần Du, nhưng ông ta hơi thắc mắc tại sao Trần Du vẫn chưa dẫn người trở về.

Không nghĩ nhiều nữa, Mạt Thiên Du khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhìn Diệp Quân nói: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện đi”.

Lúc này, ông ta đương nhiên đã có tư cách nói chuyện.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Mạt Thiên Đô, ánh mắt như sắp nổ tung, giống như một con thú giận dữ.

Diệp An đá vào mông Diệp Quân: “Đừng giả bộ nữa”.

Diệp Quân: “…”

Mật Thiên Đô nhíu mày, hơi nghi ngờ, giả vờ gì vậy?

Lúc này, Diệp Quân và Diệp An đột nhiên biến mất tại chỗ, trong nháy mắt đã đánh tới trước mặt Mạt Thiên Đô.

Mạt Thiên Đô kinh hãi: “Các ngươi…”

Trong lúc vội vàng, Mạt Thiên Đô đã phòng thủ một cách bị động.

Rầm!

Mạt Thiên Đô bị đánh bay…

Nửa canh giờ sau, Mạt Thiên Đô bị kiếm ghim chặt tại chỗ, giờ phút này, cơ thể ông ta đã nát vụn, chỉ còn lại linh hồn.

Mạt Thiên Đô nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin, trầm giọng nói: “Ngươi… ngươi không quan tâm đến cha mẹ mình sao?”

Diệp Quân bình tĩnh đáp: “Không quan tâm”.

Mạt Thiên Đô tức giận mắng: “Đồ bất hiếu!”

Diệp Quân: “…”

Mạt Thiên Đô nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, ngươi không quan tâm đến sự sống chết của cha mẹ mình, ngươi có biết hành động này của ngươi khiến cha mẹ ngươi phải trả giá thế nào không? Bọn họ sẽ sống không bằng chết…”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Ta quyết định sẽ nói cho ngươi một sự thật”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày với vẻ nghi hoặc.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Trong nhà ta, tỷ đệ ta là yếu nhất”.

Mạt Thiên Đô sững sờ, lúc này, một ông lão từ phía xa chạy tới, ông lão này chính là Tam trưởng lão mà ông ta cử tới nhà họ Trần xin cứu viện.

Sắc mặt Tam trưởng lão trắng bệch, run rẩy nói: “Tộc trưởng… gia chủ nhà họ Trần, Trần Du đã bị nổ tung rồi. Bọn họ… đều bị giết hết rồi”.

Đầu óc Mạt Thiên Đô trở nên trống rỗng, Trần Du bị tiêu diệt rồi hả?

Sao có thể chứ?

Mạt Thiên Đô không thể chấp nhận được sự thật này.

Diệp Quân nhìn Mạt Thiên Đô, hắn biết mẹ sắp đến thời đại cũ này rồi.

Cách đó không xa, sắc mặt Mạt Thiên Đô tái nhợt, mọi thứ đã kết thúc. Nhưng lúc này, ông ta lại nhớ tới một người, đó chính là Mạt Yêu Yêu.

Hóa ra người tỉnh táo nhất trong nhà họ Mạt lại là con gái ông ta. Nếu lúc đầu nghe theo lời của Mạt Yêu Yêu, trừ khử nhà họ Vương trước, sau đó âm thầm quan sát sự thay đổi thì bây giờ nhà họ Mạt đã là người được lợi nhất…

Mạt Thiên Đô cười khổ, ngẩng đầu nhìn lên trời, nhẹ giọng nói: “Thì ra tiên tổ thần linh cũng không phải vô địch thật sự…”

Nói xong ông ta hoàn toàn biến mất.

Lúc đầu ông ta không nghe lời Mạt Yêu Yêu là vì quá tự tin. Ông ta cho rằng tiên tổ thần linh là vô địch, có được con át chủ bài này, nhà họ Mạt sẽ bất khả chiến bại, nhưng ông ta không ngờ tiên tổ thần linh lại yếu như vậy.

Nếu biết trước tiên tổ thần linh yếu như vậy, ông ta sẽ không liều chết.

Đáng tiếc, tất cả đã muộn rồi.

Sau khi Mạt Thiên Đô chết, Diệp Quân và Diệp An định giải quyết nốt đám cường giả nhà họ Mạt, nhưng đúng lúc này, một cô gái xuất hiện, cô gái này mặc một chiếc váy đỏ, cực kỳ quyến rũ.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân hơi bất ngờ: “Là cô!”

Người tới chính là Mạt Yêu Yêu.

Diệp An nhíu mày: “Vợ đệ à?”

Diệp Quân bất lực: “Tỷ tỷ, sao tỷ nhìn ai cũng nói là vợ đệ thế?”

Diệp An nhìn hắn: “Dây dưa ít thôi, nếu không sau này hậu viện của đệ sẽ phát hỏa đấy”.

Tiểu Tháp nói: “Thật ra đều là mấy cô gái mê hoặc tiểu chủ… mấy cô gái hiện thực hơn đàn ông, đàn ông xấu xí sẽ không biết con gái chủ động cỡ nào…”

Diệp Quân: “…”

Diệp An quan sát Diệp Quân, quả thật nếu người em trai này trông xấu xí thì… không nhận cũng chẳng sao.

Lúc này, Mạt Yêu Yêu cười nói: “Diệp công tử, ngươi vẫn khỏe chứ!”

Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu, cười nói: “Yêu Yêu cô nương là người nhà họ Mạt à?”

Mạt Yêu Yêu gật đầu: “Đúng vậy!”
Chương 1238: Đổi sự bình an

Cô ta khẽ nhếch môi: “Diệp công tử có thể nể mặt ta mà tha cho…”

Diệp Quân lắc đầu: “Không được”.

Mạt Yêu Yêu sững người.

Diệp Quân cười nói: “Chắc Yêu Yêu cô nương cũng biết rõ trái phải đúng sai, ta không cần giải thích nhiều nữa”.

Mạt Yêu Yêu khẽ thở dài, tỏ vẻ đáng thương: “Diệp công tử, không thể phá lệ chút sao?”

Diệp Quân không nói gì, hóa thành một đạo kiếm quang, chém về phía cường giả Mạt tộc bên dưới.

Mạt Yêu Yêu sững sờ, sau đó lắc đầu cười, chàng trai này khá thú vị.

Diệp An nói: “Đệ ấy có nhiều vợ lắm”.

Mạt Yêu Yêu nhìn Diệp An, cười nói: “Có bao nhiêu người?”

Diệp An nghiêm túc nói: “Hơn một trăm người”.

Mạt Yêu Yêu: “…”

Chẳng mấy chốc, cường giả của Mạt tộc đều bị Diệp Quân xử lý sạch sẽ.

Hắn không thích đồ sát, dù sao hắn cũng không phải kẻ cuồng sát, nhưng có những người đáng bị giết thì nên giết.

Nhiều khi diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Sau khi giết xong, Diệp Quân nhìn Mạt Yêu Yêu: “Yêu Yêu cô nương, xin bảo trọng”.

Nói xong hắn và Diệp An xoay người rời đi.

Mạt Yêu Yêu nhìn Mạt tộc bên dưới, một lúc lâu sau, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, một gia tộc lớn đã bị hủy diệt.

Không ai có thể đảm bảo điều gì sẽ đến vào ngày mai.

Đương nhiên, nhà họ Mạt tự làm tự chịu.

Bọn họ đã quá tin vào thần linh.

Mạt Yêu Yêu cũng không hiểu sao người gia tộc mình lại tin vào tiên tổ thần linh đến vậy. Trước đây Thượng Thần Thần Nhất đã nói bản thân mới chính là thần của mình.

Điều này cũng bình thường vì có rất nhiều đạo lý ai cũng biết, nhưng lại có rất ít người làm được.

Mạt Yêu Yêu xoay người rời đi.

Lần này cô ta tới Mạt tộc, không phải để cứu Mạt tộc, cô ta chỉ đến cứu một người phụ nữ, còn Mạt tộc tự làm tự chịu, không có gì đáng tiếc.



Sau khi diệt Mạt tộc, Diệp Quân và Diệp An diệt cả nhà họ Trần và nhà họ Tần, lúc đến nhà họ Triệu, hai tỷ đệ cùng nhíu mày.

Khí tức nguy hiểm.

Diệp Quân và Diệp An nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.

Lúc này, Triệu Thiên Kích xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Diệp An, y mỉm cười nói: “Diệp công tử, chuyện này có thể nhân nhượng không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không thể”.

Triệu Thiên Kích cũng không bất ngờ: “Chúng ta có thể đấu đơn một trận không?”

Diệp Quân nhìn Triệu Thiên Kích: “Cùng ta ư?”

Triệu Thiên Kích gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân đang định nói thì Diệp An đã kéo tay hắn lại, trầm giọng nói: “Có điều bất thường”.

Diệp Quân cười nói: “Tỷ giúp đệ canh chừng”.

Diệp An nhìn Diệp Quân: “Chắc chắn chứ?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về phía Triệu Thiên Kích, hắn đương nhiên không từ chối Triệu Thiên Kích.

Đã nói là vô địch trong cùng thế hệ.

Sao hắn có thể từ chối lời khiêu chiến của người cùng thế hệ được chứ?

Thấy Diệp Quân đồng ý, Triệu Thiên Kích mỉm cười: “Mời xuất kiếm”.

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Gần như cùng lúc, Triệu Thiên Kích tiến lên một bước, bỗng chốc, một thanh thương hư ảo từ trong cơ thể y phóng ra, đồng thời cơ thể và kinh hồn y cùng thiêu đốt.

Lúc này, thương thế và khí tức cá nhân của Triệu Thiên Kích đã đạt đến đỉnh cao.

Một chiêu định sinh tử!

Ngay từ đầu, Triệu Thiên Kích đã không nghĩ tới việc đấu trăm hiệp với Diệp Quân, mục đích của y rất đơn giản, chỉ muốn đánh Diệp Quân một cách bất ngờ.

Vừa khai trận đã dùng chiêu lớn.

Một thương này xuất ra khiến cả thế giới trở nên hư ảo, sau đó dần tan chảy.

Lúc này, kiếm của Diệp Quân đã phóng tới.

Phập!

Kiếm của Diệp Quân đâm vỡ thanh thương của Triệu Thiên Kích, đâm tới trước ngực y.

Trước mặt Triệu Thiên Kích, cả người Diệp Quân đỏ như máu, sức mạnh của ba loại huyết mạch dâng trào như thủy triều.

Triệu Thiên Kích hơi bất ngờ.

Diệp Quân nhìn Triệu Thiên Kích: “Ta cũng dùng toàn lực rồi”.

Sư tử đấu với thỏ cũng phải dùng toàn lực, Diệp Quân đương nhiên hiểu đạo lý này.

Nghe Diệp Quân nói vậy, Triệu Thiên Kích cười nói: “Ta thua rồi”.

Diệp Quân định xuất kiếm lần nữa thì một luồng khí tức đáng sợ từ xa dâng lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, cách đó ngàn trượng có một ông lão mặc áo bào đen, đầu tóc bạc trắng.

Diệp Quân nhìn ông lão với vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn không cảm nhận được khí tức của ông lão này.

Ông lão đi tới trước mặt Diệp Quân và Diệp An, cười nói: “Diệp công tử, chuyện này là do nhà họ Triệu ta sai, nhà họ Triệu ta xin đầu hàng, Diệp công tử có thể cho bọn ta một con đường sống không?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Ông lão cười khổ: “Vậy thì không còn cách nào khác, chỉ đành liều chết một trận thôi. Nhưng trước khi bắt đầu, ta có một tin tức muốn nói cho Diệp công tử biết, hy vọng có thể dùng tin tức này để đổi lấy sự bình an của Triệu tộc”.

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ta thấy hơi tò mò”.

Ông lão thấp giọng nói vài câu.

Biểu cảm của Diệp Quân và Diệp An lập tức thay đổi…
Chương 1239: Hợp tác với thần linh

Diệp Quân trầm mặc một hồi rồi nói: “Ông chắc chứ?”

Ông lão gật đầu: “Diệp công tử, ta không cần phải lừa ngươi”.

Diệp Quân im lặng.

Quá Khứ Tông!

Ông lão nói với hắn về chuyện Tư Phàm Tịnh của Quá Khứ Tông đã bắt tay với Thần Điện.

Thần Điện.

Diệp Quân trầm tư một hồi rồi nhìn ông lão nói: “Nói cho ta biết về Thần Điện đi”.

Ông lão khẽ gật đầu: “Thần Điện chính là Chúng Thần Điện, Diệp công tử đến từ Tuế Nguyệt trường hà, chắc cũng biết đến Chúng Thần Điện. Hiện nay trong Chúng Thần Điện có năm vị thần, lần lượt là Nguyên Thị, Phục Trần, Tỉnh Nguyệt, Hoa Hư và Ách Nghiệp…”

Diệp Quân khó hiểu hỏi: “Những vị thần này của Chúng Thần Điện không có quan hệ gì với các ông sao?”

Ông lão lắc đầu: “Không có quan hệ”.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Ông lão giải thích: “Ở thời đại Thần Nhất, Thượng Thần Thần Nhất đã thu nhận rất nhiều đệ tử, vì vậy cũng có rất nhiều nhân vật được gọi là thần”.

Diệp Quân cười nói: “Nhân vật được gọi là thần? Ông không tôn trọng thần chút nào nhỉ”.

Ông lão bình tĩnh nói: “Thượng Thần Thần Nhất từng nói mình mới là thần của mình”.

Diệp Quân im lặng.

Cảnh giới của ông lão này chắc chắn đã vượt qua Tổ Cảnh.

Ông lão nói tiếp: “Diệp công tử biết vì sao những vị thần này hiện đang ở đâu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Ông lão nói: “Thần Giới. Bọn họ tự tạo ra một thế giới, một thế giới chỉ thần mới có thể đặt chân tới. Theo ta được biết, bây giờ Thần Giới có một vị thần đã xây dựng lại Đạo Điện, hơn nữa còn trở thành thần chủ…”

“Không thể nào!”

Đúng lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện, sắc mặt hơi khó coi: “Bọn họ không có thần ấn, không có được truyền thừa của Thượng Thần, sao có thể trở thành thần chủ chứ? Điều này là không thể…”

Ông lão nói: “Người đó có Phong Thần Đài”.

Mộc Nguyên sững người tại chỗ.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Phong Thần Đài?”

Mộc Nguyên không đáp lời Diệp Quân, mà nhìn chằm chằm ông lão: “Vị thần đó là ai? Tên là gì?”

Ông lão lắc đầu: “Ta không biết”.

Sắc mặt Mộc Nguyên càng khó coi hơn.

Diệp Quân hơi tò mò: “Phong Thần Đài ư?”

Mộc Nguyên hít một hơi thật sâu, nói: “Đây là một món đạo bảo do đích thân Thượng Thần tạo ra để phong thần, bởi vì khi đó có rất nhiều người đi theo Thượng Thần lập lại trật tự, những người này đã cống hiến sức lực cho vùng vũ trụ này, vì vậy Thượng Thần đã tạo ra một món đạo bảo như vậy… Nhưng chỉ có hai người được món đạo bảo này phong thần, trong đó có Huyền Tông - người mạnh nhất Thần Điện khi đó”.

Diệp Quân hỏi: “còn một vị nữa là ai?”

Mục Nguyên lắc đầu: “Không biết, ta chỉ biết tổng cộng có hai người, bởi vì Thần Ấn từng nói đến chuyện này…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tại sao chỉ cho hai người dùng, những người khác thì sao?”

Mộc Nguyên lại lắc đầu: “Ta cũng không biết. Ta chỉ biết về sau Thượng Thần đã phong ấn Phong Thần Đài, từ đó Phong Thần Đài không còn xuất hiện nữa”.

Ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta vốn định dẫn cậu đến chỗ phong ấn Phong Thần Đài, xem thử có thể giải trừ phong ấn của Thượng Thần, lấy được Phong Thần Đài hay không. Nhưng phong ấn đã bị phu tử lấy đi… Không có phong ấn, cậu đến đó rất nguy hiểm, vì vậy ta đã từ bỏ suy nghĩ này”.

Phu tử!

Nghe Mộc Nguyên nói vậy, Diệp Quân thấy hơi khó hiểu, hôm đó sau khi bọn họ chạy trốn, nữ phu tử kia không đuổi theo nữa, điều này hơi bất thường.

Về phần thần ấn, hắn không cảm thấy đáng tiếc, không phải vì hắn có rất nhiều thần vật mạnh mẽ, là hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng thần ấn có thể có lựa chọn của mình.

Đi theo ta, ta sẽ đối đãi tốt với ngươi.

Không đi theo cũng chẳng sao, tự sống yên ổn là được.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Nếu đối phương thật sự có Phong Thần Đài, vậy thì Phong Thần Đài đó chẳng những có thể tăng cường sức mạnh của thần, mà còn có thể phong thần mới…”

Diệp Quân lắc đầu: “Điều ta lo là tông chủ của Quá Khứ Tông”.

Mộc Nguyên khẽ nhíu mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc ông không biết cô gái này, cô ta rất mạnh…”

Nói đến đây Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười.

Cô gái này có thể nói là đối thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp, mà bây giờ, đối phương không muốn cho hắn cơ hội phát triển nữa.

Hợp tác cùng thần linh.

Diệp Quân nhìn ông lão phía xa: “Sao ông biết bọn họ định hợp tác?”

Ông lão hơi do dự.

Diệp Quân nhíu mày: “Hả?”

Ông lão cười khổ: “Cốt Nhi, ra đi”.

Vừa dứt lời, bên phải xuất hiện một cô gái, nhìn thấy cô gái này, Diệp Quân sững sờ.

Đây chính là nữ kiếm tu váy bố.

Cũng là đệ tử của Tư Phàm Tịnh.

Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu váy bố: “Cô là người nhà họ Triệu à?”

Nữ kiếm tu nhìn hắn, không nói gì.

Ông lão bên cạnh vội vàng nói: “Đúng vậy, cô ấy là người nhà họ Triệu, tên Triệu Cốt Nhi, trước đây vì một vài nguyên nhân đặc biệt mà gia nhập tông môn của Tịnh tông chủ, sau đó đi theo Tịnh tông chủ đến thời đại Tuế Nguyệt”.
Chương 1240: Không coi trọng

Diệp Quân nhìn Triệu Cốt Nhi: “Cô làm vậy có tính là phản bội sư phụ mình không?”

Triệu Cốt Nhi lắc đầu: “Không tính! Bởi vì thần của Thần Giới đã biết đến sự tồn tại của ngươi, hơn nữa còn biết trên người ngươi có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất, bọn họ sẽ tới tìm ngươi ngay thôi”.

Diệp Quân nhìn ông lão, không nói gì.

Ông lão lẳng lặng chờ đợi, ông ta biết Diệp Quân đang do dự có nên tiêu diệt nhà họ Triệu hay không. Mặc dù cảnh giới của ông ta đã vượt qua Tổ Cảnh, nhưng ông ta biết rõ nếu chàng thanh niên này muốn giết Triệu tộc thì Triệu tộc sẽ không có đường lui. Ông ta biết một vài điều về Diệp Quân thông qua chuyện của Triệu Cốt Nhi.

Đáng tiếc là Triệu Cốt Nhi trở về quá muộn, nếu về sớm hơn chút thì Triệu tộc đã không đến nông nỗi này.

Triệu Cốt Nhi cũng không ngờ trong thời gian cô ta bế quan ở Thần Viện, người của tộc mình lại dốc toàn lực để vây giết Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Tin tức này có ích cho ta, vì vậy Triệu tộc có thể sống”.

Nói xong, hắn xòe tay ra, kiếm ý đang ghim chặt Triệu Thiên Kích bay về tay hắn.

Ông lão lập tức hành lễ: “Đa tạ Diệp công tử tha mạng”.

Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người rời đi cùng Diệp An.

Nhìn thấy tỷ đệ Diệp Quân biến mất, ông lão mới thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy, ông ta đã chuẩn bị liều chết một phen.

Mặc dù không thể đánh thắng, nhưng cũng không thể ngồi yên chờ chết.

May là Diệp công tử không diệt tộc.

Triệu Cốt Nhi nhìn hai người Diệp Quân biến mất ở phía xa với vẻ mặt phức tạp, cách đây không lâu, thực lực của cô ta còn ngang ngửa với Diệp Quân, vậy mà bây giờ, thực lực của Diệp Quân đã vượt xa cô ta, ngay cả cường giả Tổ Cảnh cũng không phải đối thủ của Diệp Quân.

Thiên tài và thiên tài cũng có những điểm khác nhau.

Triệu Cốt Nhi thở dài, rồi quay người rời đi.

Trước đây khi còn ở Thần Viện, cô ta vẫn còn tâm tư đuổi theo, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa.



Bên kia, Diệp Quân dừng lại, nói với Diệp An: “Tỷ tỷ, xin tỷ hãy trở về một chuyến”.

Lúc này, hắn biết rõ phải trở về cho người nhà biết tình hình ở đây, nếu không tỷ đệ họ sẽ bị đám đông vây đánh.

Bây giờ hai tỷ đệ bọn họ không đủ sức đối phó với Tông chủ của Quá Khứ Tông và đám thần linh kia.

Diệp Quân muốn vô địch trong cùng thế hệ, còn người của thế hệ trước… đương nhiên phải do người của thế hệ trước chiến đấu.

Diệp An khẽ gật đầu: “Đệ cẩn thận”.

Nói xong, cô ấy xoay người rời đi, nhưng dường như nghĩ ra điều gì đó chợt dừng lại, lấy ra một tia thương mang, đưa cho Diệp Quân: “Cho đệ”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Đây là gì?”

Diệp An bình tĩnh nói: “Đệ giữ đi, thời khắc quan trọng có thể lấy nó ra”.

Diệp Quân định hỏi tiếp thì Diệp An đã trừng mắt: “Bảo đệ cầm thì cứ cầm đi, chần chừ gì nữa? Phiền chết đi được”.

Nói xong cô ấy hóa ném thương mang cho Diệp Quân, rồi hóa thành một tia sáng trắng biến mất trên bầu trời.

Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, thu thương mang lại.

Lúc này, Mộc Nguyên nói: “Cô ấy trở về gọi người sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Ta không biết tông chủ của Quá Khứ Tông mạnh thế nào, nhưng ta biết thực lực của đám ngụy thần kia rất mạnh, hơn nữa, sau nhiều năm như vậy, thực lực của bọn họ chắc chắn còn mạnh hơn trước. Cho nên người bình thường không thể uy hiếp được bọn họ”.

Diệp Quân cười nói: “Thực lực của người nhà ta cũng không tồi”.

Mộc Nguyên do dự, cuối cùng cũng không nói gì nữa, bởi vì ông ta chưa từng gặp người nhà Diệp Quân, vì vậy cũng không biết thực lực của bọn họ ra sao, nhưng dựa vào thực lực và tài năng của Diệp Quân và Diệp An có thể thấy thực lực của người nhà Diệp Quân cũng không yếu.

Nhưng ông ta vẫn hơi lo lắng.

Mộc Nguyên nói: “Chúng ta tới Âm Dương Giới”.

Diệp Quân nhìn Mộc Nguyên: “Hai tổ thú Âm Dương?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Chúng là thần thú do Thượng Thần nuôi dưỡng, sau khi Thượng Thần ra đi, chúng đã trở về thế giới của mình, không màng thế sự gì nữa. Cậu là người kế thừa của Thượng Thần, bọn chúng có khả năng sẽ quy phục trước cậu”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Có khả năng…”

Mộc Nguyên gật đầu: “Bởi vì bọn chúng từng nói chỉ quy phục trước người kế thừa của Thượng Thần”.

Diệp Quân im lặng.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Dưới hai tổ thú Âm Dương có một đội quân yêu thú. Các loại thú lớn ở thời Thần Nhất đều do bọn chúng kiểm soát, nếu cậu có thể khiến chúng đầu hàng thì cậu sẽ nhận được sự giúp đỡ lớn”.

Diệp Quân không nói gì.

Mộc Nguyên do dự nói: “Có phải cậu không coi trọng lắm không?”

Diệp Quân chớp mắt, hơi bất ngờ: “Sao ông lại nghĩ vậy?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Cậu coi thường cả thần ấn thì coi thường hai tổ thú Âm Dương cũng là điều bình thường… Chỉ là, cậu Diệp, ta thấy rất khó hiểu, gia đình cậu rốt cuộc là gia đình thế nào… Cậu không coi trọng thần ấn, không coi trọng hai tổ thú Âm Dương, thậm chí còn không quan tâm đến truyền thừa của Thượng Thần…”

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đi tìm hai tổ thú Âm Dương đi”.

Mộc Nguyên gật đầu: “Được”.

Nói xong hai người biến mất tại chỗ.

Sau khi cả hai biến mất, một người đàn ông mặc áo choàng đen xuất hiện, người này chính là A Nan.

A Nan nhìn hai người biến mất ở phía xa, bấm ngón tay tính toán, trong nháy mắt, tất cả quy luật vận mệnh giữa trời đất đều hóa thành thực chất xuất hiện xung quanh ông ta, ông ta quan sát hồi lâu rồi cười nói: “Ta tính chín lần, kết quả chín lần đều là ta giết ngươi thì ta sẽ chết… Ta thật sự muốn thử…”

Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn xung quanh.

Trời đất yên tĩnh không có gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK