Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191: A Nan xuất hiện

Trong tinh không, Diệp Quân nhìn về phía hư ảnh khổng lồ kia, hư ảnh còn chưa ngưng tụ, nhìn không rõ lắm, nhưng khí thế thì rất đáng sợ.

Khí thế của con Sửu Ngưu kia cũng rất mạnh mẽ, nhưng nó cũng giống như đom đóm và trăng sáng trước hư ảnh này, hoàn toàn không thể so sánh.

Diệp Quân biết đây chính là thần linh A Nan kia.

Thần linh?

Diệp Quân cũng rất tò mò với thần linh trong truyền thuyết, có lẽ những người này đều là người mạnh nhất trong thời đại Thần Nhất lúc đó.

Lúc này, hư ảnh kia dần dần ngưng tụ, đó là một người đàn ông trung niên mặc thần bào rộng lớn, trên thần bào có vẽ các loại phù văn bí ẩn, mái tóc dài buông xoã, trên mặt là nụ cười hờ hững, trông khá là nho nhã.

Lúc này, Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Không phải bản thể”.

Không phải bản thể!

Diệp Quân nhíu mày, hơi bất ngờ, vì hắn cho rằng người đến là bản thể.

Sau khi xuất hiện, A Nan cười khẽ, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Mộc Nguyên, không ra ngoài gặp mặt một chút à?”

Sau một thoáng yên tĩnh, Mộc Nguyên xuất hiện.

A Nan quan sát Mộc Nguyên, cười nói: “Không ngờ hai chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Thượng Thần đã chọn hắn”.

“Vậy à?”

A Nan nhìn về phía Diệp Quân, ông ta quan sát Diệp Quân một lúc, sau đó cười khẽ: “Ta hơi khó hiểu, thật đấy”.

Mộc Nguyên bình tĩnh nói: “Có gì mà khó hiểu? Hắn phù hợp hơn ngươi”.

A Nan khẽ mỉm cười: “Thế sao?”

Mộc Nguyên nhìn chằm chằm A Nan: “Thượng Thần rất thất vọng với các ngươi”.

A Nan lắc đầu cười khẽ, tỏ vẻ xem thường.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Vì sao ta vẫn luôn canh giữ ở Thần Nhất Điện? Vì ta biết chắc chắn Thượng Thần Thần Nhất vẫn chưa thật sự chết đi. Đúng như ta suy đoán, chắc chắn ngài ấy đã nhìn thấy các người nội loạn. A Nan, các người đã phản bội ngài ấy”.

A Nan cười nói: “Mộc Nguyên, sư phụ theo đuổi nhân tính, chúng ta cũng phải theo đuổi nhân tính, mà ngài ấy theo đuổi thần tính, chúng ta cũng phải theo đuổi thần tính, nhưng chợt có một ngày, ngài ấy không muốn thần tính nữa. Chúng ta cũng không phải ngài ấy, nói không cần thần tính là không cần…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu: “Ngươi có từng suy nghĩ, sau khi sư phụ dùng nhân tính áp chế thần tính, thật ra ngài ấy có năng lực tiêu diệt chúng ta, kể cả sau đó ngài ấy cũng có năng lực đó. Nhưng tại sao ngài ấy không làm thế?”

Mộc Nguyên nhíu mày, đây cũng là chuyện mà ông ta luôn nghi ngờ.

Phải biết rằng, dù chỉ là một ảo ảnh, nhưng Thần Nhất muốn giải quyết những nguỵ thần này là chuyện rất dễ dàng.

Nhưng Thần Nhất lại không làm thế.

A Nan nhìn chằm chằm Mộc Nguyên: “Vì chúng ta thăm dò thần tính là vì được ngài ấy cho phép. Nhưng ngài ấy đã đánh giá thấp sự đáng sợ của thần tính. Ngài ấy có thể tự mình giải trừ, nhưng chúng ta không làm được. Ngài ấy cũng biết chúng ta không làm được, nên ngài ấy mới không hạ thủ”.

Mộc Nguyên im lặng.

Đi theo thần tính!

Ông ta không ngờ trước đây không chỉ có Thần Nhất theo đuổi thần tính, mà những đệ tử của Thần Nhất Đạo cũng thế.

Ông ta không phải đệ tử của Thần Nhất Đạo, ông ta chỉ là người hầu, cho nên cũng không biết những nội tình trước đây.

A Nan chợt cười khẽ, sau đó nói: “Thật ra thần tính mới là điểm cuối của Đạo. Khi thực lực của ngươi đạt tới một trình độ nhất định, ngươi sẽ phát hiện đông đảo chúng sinh và trật tự gì đó đều vô cùng buồn cười”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nhưng ta cảm thấy con đường Đại Đạo rộng lớn, có người mà mình chú ý, có người mà mình thích mới thú vị, nếu không dù có vô địch Đại Đạo cũng có gì vui đâu?”

A Nan nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Đó là vì ngươi còn trẻ, còn chưa trải qua lễ rửa tội của năm tháng, ngươi vẫn còn nhiệt huyết, còn có cảm xúc mạnh mẽ với thế giới này. Tình yêu còn rất mới mẻ với ngươi, ngươi vẫn chưa thấy chán, nhưng nếu ngươi sống lâu rồi, gặp nhiều chuyện sống chết rồi, ngươi sẽ từ từ không còn cảm xúc, sau đó cuối cùng sẽ thành thói quen, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu người tu luyện chúng ta, chỉ có Đạo là vĩnh hằng”.

Diệp Quân nhìn A Nan, hắn không cãi lại, vì tư tưởng mỗi người khác nhau, hắn có theo đuổi của hắn, người khác cũng có theo đuổi của người khác.

Hơn nữa, thật ra những cao thủ tuyệt thế mà hắn gặp trước giờ cũng không thèm để ý đến trật tự và chúng sinh, kể cả cha và cô cô, ông nội của hắn cũng thế…

Họ có nhân tính, nhưng thật sự không nhiều.

Thần Đạo!

Cuối cùng, tất cả tu sĩ đều sẽ chậm rãi tiến về phía trước, vì đúng như A Nan nói, chỉ cần ngươi trải qua nhiều chuyện rồi thì ngươi sẽ hờ hững với nó.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Ta vẫn cho rằng sư phụ sẽ chọn phu tử, nhưng không ngờ sư phụ lại không làm thế mà đi chọn ngươi, không thể không nói việc này khiến ta khá là ngạc nhiên. Đương nhiên cũng khiến ta rất tò mò, vì sư phụ chọn ngươi chắc chắn là vì lý do khác”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có lẽ là coi trọng tiềm lực của ta”.

A Nan cười to: “Ngươi đúng là mặt dày, nhưng cũng đúng là khá có khả năng, dù ở thời đại của chúng ta, ngươi cũng có thể xem là thiên tài hiếm có”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Hôm nay ông đến đây không định đánh nhau à?”

A Nan cười khẽ: “Nói chuyện trước, không hợp thì đánh nhau cũng được, ngươi thấy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

A Nan đi thẳng vào vấn đề: “Ta không tham lam, chỉ cần một nửa tổ mạch của sư phụ thôi, còn nữa, có lẽ ngươi có một quyển cổ tịch màu đen, phải đưa quyển cổ tịch đó cho ta, nếu ngươi làm được, chúng ta sẽ không cần trở thành kẻ thù”.

Nhưng Diệp Quân lại thẳng thừng lắc đầu: “Không làm được”.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Từ chối dứt khoát thế à?”

Diệp Quân cười nói: “Nếu ta đoán không lầm sở dĩ ông muốn một nửa tổ mạch và quyển cổ tịch kia của ta cũng không phải thật sự muốn dừng tay giảng hoà với ta, mà là muốn lấy được lợi ích trước, sau đó ông sẽ thuận tay bán đứng ta, để nguỵ thần khác đến nhằm vào ta, ông thì ở phía sau làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”

A Nan khẽ mỉm cười: “Đúng là thông minh”.

Diệp Quân tiến một bước về phía trước, mở lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện: “Vậy thì chiến đấu đi!”

Chiến đấu!

Hắn hiểu rõ mâu thuẫn giữa mình và những nguỵ thần này không thể nào hoá giải được, vì trên người hắn có tổ mạch, có truyền thừa của Thần Nhất Đạo.

Năm đó những Chúng Thần kia vì tranh giành những thứ này mà không tiếc nội chiến, nên bây giờ sao bọn họ có thể bỏ qua được?

Vì thế sớm muộn gì cũng phải chiến đấu.

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, ông ta nở nụ cười, cũng không ra tay mà thân thể dần trở nên hư ảo.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt, vì hắn đã đoán ra ý đồ của đối phương.

A Nan đang sắp biến mất chợt mở tay phải, trong lòng bàn tay của ông ta chợt có vô số khí đục bay ra, cuối cùng bay về phía thị trấn.
Chương 1192: Nữ phu tử Đạo Môn!

A Nan nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Không phải ngươi muốn cứu người à? Đến đi, để ta xem thử ngươi có thể cứu bao nhiêu người.”

Diệp Quân vung tay áo, Tiểu Tháp chợt biến thành một tia kim quang bay đi, trong nháy mắt, Tiểu Tháp đã thu tất cả thị trấn vào trong Tiểu Tháp.

Thấy cảnh này, A Nan hơi nhíu mày, nhưng ông ta cũng không tiếp tục ra tay, ông ta chỉ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó lặng lẽ biến mất.

Sau đó con Sửu Ngưu kia cũng biến mất!

Thấy A Nan biến mất, Diệp Quân sa sầm mặt.

Diệp Quân bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Chắc chắn ông ta sẽ tuyên bố rằng cậu nhận được truyền thừa của Thượng Thần, chẳng mấy chốc, những nguỵ thần khác sẽ đến nhằm vào cậu”.

Diệp Quân gật đầu, hắn biết A Nan này muốn giở trò.

Nhưng hắn đành chịu thôi.

Cũng không còn sự lựa chọn nào khác!

Vì quyền chủ động ở trong tay đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, hắn xoay người trở lại trong Tiểu Tháp.

Hắn đi tới trạch viện của Lâm Bảo Mỹ và bà lão, lúc này, hai người đều đang đợi bên trong.

Thấy Diệp Quân trở lại, Lâm Bảo Mỹ lập tức chạy đến trước mặt hắn, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói thế nào.

Diệp Quân cười nói: “Không sao”.

Lâm Bảo Mỹ khẽ cất lời: “Cảm ơn”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nhìn bà lão ở cách đó không xa, lúc này thân thể bà lão đã hoàn toàn hồi phục.

Bà lão nhìn Diệp Quân, thầm thấy rung động, bà ta không ngờ thiếu niên trước mắt thật sự đã giải được lời nguyền trong người bà ta.

A Nan!

Đây chính là một trong những Chúng Thần!

Diệp Quân nhìn Lâm Bảo Mỹ trước mặt, cười nói: “Muội đồng ý tu luyện chứ?”

Lâm Bảo Mỹ đang định đáp thì như nghĩ đến điều gì, cô bé quay đầu nhìn bà lão bên cạnh.

Bà lão nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật nhẹ đầu.

Lâm Bảo Mỹ vội quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hưng phấn nói: “Đồng ý”.

Diệp Quân cười khẽ, thiên phú của Lâm Bảo Mỹ này rất kinh khủng, nếu chịu tu luyện thì sau này chắc chắn tiền đồ vô lượng!

Không chỉ Lâm Bảo Mỹ mà tất cả mọi người trong trấn đều như thế.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân chợt hỏi: “Nếu ta đưa thị trấn ra ngoài, thì nơi này còn là đất lành không?”

Bà lão do dự một lúc, sau đó lắc đầu: “Không biết được”.

Diệp Quân im lặng.

Sở dĩ Hạo Nhiên Giới là đất lành hoàn toàn là vì nó từng là chỗ ở của Thần Nhất, nếu đưa thị trấn đi, thì nó còn có thể là đất lành nữa không?

Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được điều gì đó, hắn chợt rời khỏi Tiểu Tháp, nhìn cô gái đang đứng cách đó không xa.

Cô gái mặc trường bào trắng như tuyết, mái tóc đen búi lên, trong tay cầm một quyển cổ tịch, ăn mặc kiểu thư sinh.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mặt, hắn cau mày, vì hắn cảm thấy hơi quen thuộc, ngay sau đó, hắn ngạc nhiên nói: “Người là nữ phu tử Đạo Môn”.



Đạo Môn!

Đạo Môn do chủ nhân bút Đại Đạo sáng lập!

Lúc trước khi hắn đến Đạo Giới đã thấy pho tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, mà bên cạnh tượng của chủ nhân bút Đại Đạo còn có một người phụ nữ.

Chính là người trước mặt!

Nữ phu tử hỏi: “Thần ấn ở trong tay ngươi sao?”

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức đề phòng.

Nữ phu tử mở lòng bàn tay, trong người Diệp Quân có một tia kim quang bay lên, sau đó rơi vào tay bà ấy.

Chính là thần ấn kia.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Nữ phu tử nhìn thần ấn trong tay, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ta chọn ngươi”.

Diệp Quân gật đầu.

Nữ phu tử nói: “Đi theo ta!”

Dứt lời, bà ấy xoay người rời đi.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó đi theo.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã đi theo nữ phu tử tới trước một vách núi, dưới vách núi có mấy gian phòng học, rất yên tĩnh.

Nữ phu tử dẫn Diệp Quân vào một gian nhà trúc, sau đó trả thần ấn lại cho hắn.

Diệp Quân nhận lấy thần ấn, sau đó hỏi: “Người là người của Chúng Thần Điện à?”

Nữ phu tử sửa lại: “Thần Điện”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi ra tay cứu bà nội của Bảo Mỹ khiến ta hơi bất ngờ.

Diệp Quân nói: “Người vẫn luôn âm thầm quan sát à?”

Nữ phu tử gật đầu.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta không cứu, người cũng sẽ cứu, đúng không?”

Nữ phu tử lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Nữ phu tử bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vì sao A Nan lại nguyền rủa nơi này?”

Nữ phu tử nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Người sinh ra ở thị trấn này được trời ưu đãi, không chỉ có thiên phú yêu nghiệt còn có khí vận Thần Đạo, ông ta nguyền rủa trong cơ thể mỗi người, đều có thể nuốt chửng khí vận của bọn họ, dùng nó để tu luyện tà thuật của mình”.

Diệp Quân không hiểu, lại hỏi: “Vì sao người không giúp?”

Nữ phu tử bình tĩnh nói: “Không đáng”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì thêm.

Cứu hay không là chuyện của người khác, hắn không có tư cách yêu cầu.

Nữ phu tử nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Vì một người không quen biết để lộ mình là người thừa kế của thầy, ngươi không cảm thấy hành động này của mình rất ngu xuẩn à?”

Diệp Quân cau mày.

Nữ phu tử lại nói: “Biết cái gì gọi là vì cái nhỏ mất cái lớn không? Ngươi làm việc như thế sao xứng với thầy chứ…”

Diệp Quân đột nhiên lắc đầu: “Phu tử, cứu người là chuyện của ta, người có thể không thích, không đồng ý, nhưng ta không cần người phê bình”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Không cùng quan điểm nói nửa câu cũng thừa!

Nữ phu tử đột nhiên mở lòng bàn tay, thần ấn trong cơ thể Diệp Quân chủ động bay ra, cuối cùng bay thẳng vào tay bà ấy.

Có thể nhìn ra thần ấn thân thiết với nữ phu tử hơn.

Nó thật sự không tán thành Diệp Quân cho lắm.

Dù sao thực lực của Diệp Quân bây giờ còn khá yếu, chênh lệch quá xa với chủ nhân ban đầu của nó. Đặc biệt là vì chuyện lần này, nó cũng không đồng ý với hành động của Diệp Quân.

Quá hành động theo cảm tính!

Không nhìn rõ tình hình chung!

Người như thế khó làm được chuyện lớn.
Chương 1193: Gặp lại Tần Tuyết!

Diệp Quân dừng bước trước cửa nhà trúc, nhưng sau đó, hắn cười khẽ rồi rời đi.

Thần ấn?

Có đương nhiên là chuyện tốt.

Nhưng không có?

Cũng chẳng làm sao.

Bây giờ ngay cả thánh kiếm Hiên Viên và Tiểu Tháp hắn còn không hay sử dụng, thật sự cũng không quan tâm đến thần ấn này cho lắm.

Nói một cách đơn giản thì bây giờ hắn rất bình thản.

Nếu ngươi muốn đi theo ta đương nhiên là chuyện tốt, nếu ngươi không muốn đi theo ta cũng chẳng có vấn đề gì.

Thấy Diệp Quân mặc kệ cả thần ấn, nữ phu tử nhất thời nhíu mày.

Thần ấn!

Đây là một báu vật siêu cấp ở thời đại Thần Nhất, lúc trước Chúng Thần tranh giành đến vỡ đầu chảy máu vì nó, mà bây giờ thiếu niên này nói không cần là không cần.

Nữ phu tử nhíu chặt mày, nói thật, bà ấy thấy khá khó hiểu.

Mà Diệp Quân thật sự đi rồi, không phải cố ý giả vờ.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi phòng học, đi chưa được lâu thì một sức mạnh bí ẩn chợt bao phủ lấy hắn, sau đó, tu vi của hắn lập tức bị phong ấn.

Không có thần ấn, sức mạnh phong ấn do Thần Nhất để lại lại xuất hiện một lần nữa.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh, thật ra hắn đã hiểu ý đồ của Thần Nhất, Thần Nhất phong ấn nơi này, còn chỉ nhằm vào người tiến vào từ bên ngoài với mục đích rất đơn giản, là không muốn người ngoài đến làm phiền người nơi này, đây có thể xem là một cơ chế bảo vệ.

Diệp Quân đã muốn rời đi, vì hắn phát hiện những nguỵ thần kia không hề bị áp chế ở nơi này, như thế một khi nguỵ thần đến gây chuyện với hắn thì hắn sẽ rất thiệt thòi, vì hắn không chỉ phải đối phó với nguỵ thần mà còn phải đối phó với phong ấn mà Thần Nhất để lại nữa.

Vì thế rời đi là sự lựa chọn tốt nhất.

Mà vào lúc Diệp Quân lựa chọn rời đi, thời không cách hắn khá xa chợt rung động, sau đó có một trăm người đồng loạt xuất hiện.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày.

Người dẫn đầu là một ông lão mặc áo đào sĩ màu xanh da trời, tay cầm một cây phất trần, để râu bạc dài, dáng vẻ rất giống thần tiên.

Cách không xa bên cạnh ông lão còn có một cô gái váy trắng.

Cô gái này chính là Tần Tuyết.

Tần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời.

Ông lão dẫn đầu chợt cười khẽ: “Vị đạo hữu đến từ bên ngoài này, lão đạo sĩ là Tông chủ của Vũ Hoá Tông, lần này tìm đến đạo hữu là muốn làm quen đạo hữu, mọi người trở thành bạn”.

Diệp Quân cười to: “Làm bạn?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.

Nét mặt Diệp Quân hơi kỳ lạ.

Ông lão cười nói: “Nếu ta đoán không lầm sỡ dĩ đạo hữu đi vào từ bên ngoài là vì tránh truy sát đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Ông lão cười tươi: “Đạo hữu, nếu đã đến thì phải yên ổn, nếu đạo hữu không ngại thì có thể gia nhập Vũ Hoá Tông của ta”.

Gia nhập Vũ Hoá Tông!

Nghe thấy lời của ông lão, mọi người bên cạnh ông ta đều ngạc nhiên.

Đặc biệt là Tần Tuyết kia.

Tần Tuyết nhìn ông lão bên cạnh bằng nét mặt nghi ngờ và khó hiểu.

Không phải lần này đến để giết người đoạt báu vật à?

Sao lại thành chiêu hàng rồi?

Diệp Quân nhìn ông lão, cũng cảm thấy hơi bất ngờ.

Ông lão nói tiếp: “Nếu đạo hữu đồng ý gia nhập Vũ Hoá Tông của ta thì ngoài chức vị Tông chủ, tất cả vị trí ở Vũ Hoá Tông đạo hữu đều có thể chọn”.

Nghe thấy lời này, các đệ tử của Vũ Hoá Tông đều ngạc nhiên.

Ngoài vị trí Tông chủ, có thể tuỳ chọn?

Cái quái gì vậy?

Tần Tuyết nhìn ông lão bên cạnh, cúi mắt xuống, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân nhìn ông lão, cười nói: “Vị đạo hữu này, ông khiến ta cảm thấy rất khó hiểu”.

Ông lão nghiêm túc nói: “Oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Đạo hữu,Vũ Hoá Tông ta thành tâm mời cậu gia nhập, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý thì điều kiện gì cũng có thể bàn bạc”.

Diệp Quân hỏi: “Nếu ta từ chối thì sao?”

Ông lão cười đáp: “Đường ai nấy đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Bây giờ tu vi của ta bị áp chế, không có bất cứ sức chống cự nào, thật đấy”.

Ông lão bình tĩnh nói: “Đạo hữu cứ đùa, Vũ Hoá Tông ta luôn thân thiện với người khác, chưa từng làm chuyện thừa nước đục thả câu”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão: “Ta thật sự không có lá bài tẩy nào cả”.

Ông lão nói: “Đạo hữu vẫn tức giận vì chuyện trước đây ư? Nếu thế thì lão hữu xin đại diện Vũ Hoá Tông xin lỗi cậu…”

Mọi người: “…”

Diệp Quân cười khẽ: “Đạo hữu, ông hành động không theo lẽ thường gì cả!”

Ông lão nhỏ giọng thở dài: “Ta biết trong lòng đạo hữu thấy nghi ngờ, đó cũng là bình thường, nếu là ta thì ta cũng thế. Nhưng xin đạo hữu tin tưởng, lần này lão đạo sĩ đến đây không hề có chút ác ý nào cả, một là muốn nói xin lỗi, hai là thành tâm mời đạo hữu gia nhập Vũ Hoá Tông”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không có hứng thú gia nhập Vũ Hoá Tông”.

Ông lão gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta đột nhiên nhìn về phía Tần Tuyết bên cạnh, thấy ông lão nhìn mình, Tần Tuyết khẽ run, sắc mặt hơi tái.

Ông lão bình tĩnh nói: “Ta giao người này cho đạo hữu xử lý”.

Dứt lời, ông ta trở tay đè xuống.

Ầm!

Tần Tuyết lập tức bị trấn áp, không chỉ có thế mà đan điền của cô ta lúc này cũng vỡ tan, tu vi không còn.

Hoàn toàn trở thành một kẻ vô dụng.

Sắc mặt Tần Tuyết tái mét, cô ta ngã xuống đất như một vũng bùn.

Còn ông lão thì không thèm nhìn cô ta lấy một cái, chắp tay với Diệp Quân: “Vũ Hoá Tông ta luôn hoan nghênh đạo hữu đến làm khách”.

Dứt lời, ông ta xoay người dẫn theo mọi người biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân im lặng.

Không thể không nói, hành động của ông lão này khiến hắn hơi bất ngờ.

Hắn đã chuẩn bị gọi mấy người tỷ tỷ và Mộc Nguyên ra liều mạng một trận rồi, mà ông lão này lại giở trò như thế, thật sự khiến hắn thấy bất ngờ.
Chương 1194: Đi theo lãnh đạo phải biết giả ngu

Diệp Quân không nghĩ nhiều nữa, hắn nhìn Tần Tuyết ở cách đó không xa, Tần Tuyết mặc váy trắng nằm xụi lơ dưới đất, lúc này cô ta đã coi như tàn phế.

Đương nhiên dù tu vi của cô ta vẫn còn cũng không thể mang đến uy hiếp gì cho hắn được.

Tần Tuyết nhìn Diệp Quân, cười giễu cợt: “Thì ra ta mới là một vai hề”.

Diệp Quân không nói gì mà đi về phía xa.

Tần Tuyết nhìn Diệp Quân đang đến gần, cô ta chậm rãi nhắm mắt lại, nhưng sau đó, cô ta cau mày, vì cô ta phát hiện Diệp Quân lại đi vòng qua người mình rồi đi về phía xa.

Tần Tuyết ngây người, sau đó cô ta hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân không dừng lại.

Tần Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao không giết ta?”

Diệp Quân ở phía xa vẫn không dừng bước.

Tần Tuyết lại nói: “Ta biết chắc chắn ngươi rất hối hận vì trước đây đã cứu ta, ngươi…”

Diệp Quân dừng bước, hắn lắc đầu: “Ta không hối hận vì cứu cô, ngày đó, đừng nói là cô, dù có là một con chó thì ta vẫn sẽ cứu”.

Dứt lời, hắn tiếp tục đi về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối đường.

Tần Tuyết ngây người tại chỗ, sau đó, cô ta chợt cười to, cười rất điên cuồng, cũng rất thê lương…

Thì ra cô ta đã xem trọng bản thân mình quá.

Trong lòng người đàn ông đó chưa từng xem cô ta ra gì.

Đừng nói là cô ta, dù là một con chó người đàn ông đó cũng sẽ cứu.

Cô ta biết người đàn ông kia nói thật.

Lúc này, cô ta rất mong Diệp Quân sẽ tức giận, sau đó giết cô ta…

Nhưng người đàn ông kia lại xem thường cô ta… Thật sự coi thường, thậm chí ngay cả chút tức giận cũng không có…



Ở một nơi khác, sau khi Tông chủ Vũ Hoá Tông dẫn mọi người rời đi, trên mặt ông ta lập tức có mồ hôi lạnh chảy xuống.

Một trưởng lão bên cạnh ông ta trầm giọng nói: “Tông chủ…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông quay đầu nhìn về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.

Trưởng lão kia muốn nói lại thôi.

Tông chủ Vũ Hoá Tông bình tĩnh cất lời: “Có phải thấy nghi ngờ lắm không?”

Trưởng lão vội gật đầu.

Không chỉ ông ta mà cao thủ Vũ Hoá Tông xung quanh đều rất nghi ngờ.

Nét mặt Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt trở nên lạnh lẽo: “Tần Tuyết chết tiệt kia suýt đã khiến ta hiểu lầm”.

Trưởng lão khó hiểu: “Tông chủ, lời này có ý gì?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không cảm thấy thiếu niên kia không tầm thường à?”

Trưởng lão thoáng do dự, sau đó hỏi ngược lại: “Không tầm thường?”

“Ngu ngốc!”

Tông chủ Vũ Hoá Tông chợt nổi giận: “Ngươi có thể đừng chỉ biết tu luyện, đọc sách nhiều chút không?”

Trưởng lão: “…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông trầm giọng nói: “Ngươi không phát hiện à? Lúc nhìn thấy chúng ta, thiếu niên kia không căng thẳng chút nào, đây là biểu hiện một người bình thường nên có à?”

Trưởng lão im lặng, bây giờ nghĩ lại, thiếu niên kia thật sự bình tĩnh khác thường.

Tông chủ Vũ Hoá Tông nói tiếp: “Tần Tuyết kia nói với ta là thiếu niên đó có Tổ Nguyên, nhưng cô ta che giấu rất nhiều chuyện, ví dụ như chuyện thiếu niên kia là một kiếm tu, còn nữa, lúc trước vì sao thiếu niên kia có thể giết người của chúng ta?”

Trưởng lão híp mắt: “Thiếu niên kia còn có lá bài tẩy?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thở dài: “Chắc chắn là có lá bài tẩy, nếu khi nhìn thấy chúng ta, hắn chọn chạy trốn hoặc có vẻ căng thẳng, ta sẽ không chút chần chừ ra tay tiêu diệt hắn ta. Nhưng lúc gặp chúng ta, hắn lại rất bình tĩnh… Người như thế rõ ràng đã rất trải đời… Quan trọng nhất là hắn có thể lấy ra một luồng Tổ Nguyên để cứu người, việc này có ý nghĩa thế nào?”

Trưởng lão hơi khó hiểu: “Ý nghĩa thế nào cơ?”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thở dài: “Có nghĩa là Tổ Nguyên chỉ là một vật tầm thường với hắn, ngươi nghĩ xem, người có thể xem Tổ Nguyên là một vật bình thường… sẽ có bối cảnh thế nào?”

Trưởng lão hơi xấu hổ: “Tông chủ suy nghĩ tỉ mỉ, ta không thể sánh bằng được. Nhưng có một điều khiến ta thấy khó hiểu là vì sao Tông chủ muốn vứt bỏ Tần Tuyết kia…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông thản nhiên nhìn trưởng lão bên cạnh: “Vì sao ư? Vì cô ta là một mối tai hoạ, nếu không vứt bỏ, lỡ như sau này thiếu niên kia chợt có suy nghĩ muốn trả thù cô ta, khi đó chắc chắn sẽ liên luỵ đến Vũ Hoá Tông ta, bây giờ giao cô ta cho thiếu niên kia có thể nói là giải quyết xong một nhân quả, miễn trừ tai hoạ sau này”.

Trưởng lão ngay người, sau đó bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế…”

Tông chủ Vũ Hoá Tông vỗ vai trưởng lão, dạy dỗ: “Sau này đừng có ngày ngày cắm đầu vào tu luyện nữa, lúc rảnh rỗi thì ra ngoài nhiều hơn, có nhiều lúc đối nhân xử thế còn quan trọng hơn cả tu luyện đấy”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Trưởng lão đứng tại chỗ cười khẽ, không nói gì.

Lúc này, một người đàn ông đi tới bên cạnh trưởng lão, hắn ta do dự một lúc rồi nói: “Sư phụ, không phải trước đây người cũng từng nói với con những lời Tông chủ vừa nói ư?”

Trưởng lão khẽ mỉm cười: “Biết vì sao Tông chủ đi đâu cũng dẫn ta theo không?”

Người đàn ông không hiểu.

Trưởng lão nhẹ giọng nói: “Vì sư phụ của con là ta biết nịnh hót… Nhớ kỹ, đi theo lãnh đạo phải biết giả ngu, phải cho lãnh đạo ra oai vui vẻ… Như thế lãnh đạo sẽ không thể rời xa chúng ta, hiểu chưa?”

Người đàn ông: “…”
Chương 1195: Dạy học

Lúc này Diệp Quân gặp chút khó khăn.

Vì hắn phát hiện đi vào dễ, nhưng đi ra thì hơi khó khăn, muốn đi ra ngoài thì phải đối mặt với phong ấn của Thần Nhất, việc này khiến hắn không thể không từ bỏ ý định đi ra ngoài.

Với thực lực của hắn bây giờ không có khả năng phá hỏng phong ấn của Thần Nhất cho lắm, mà trước khi ra ngoài, hắn vẫn còn một chuyện phải làm, đó là trấn nhỏ bị hắn đưa vào trong Tiểu Tháp kia. Trấn nhỏ đã được hắn đón vào bên trong được một khoảng thời gian, lúc này người trong trấn nhỏ đều đã cảm nhận được điều kỳ lạ rồi.

Lúc này người của trấn nhỏ rất bất an, vì đột nhiên thay đổi môi trường, khiến họ đều rất sợ hãi.

Diệp Quân đi tới trấn nhỏ một lần nữa, hắn tập trung người của trấn lại với nhau, sau đó liều mạng biểu diễn một màn thuật ngự kiếm cho họ xem.

Người của trấn nhỏ xem mà trợn mắt há mồm.

Họ đều biết người trên núi ngoài trấn là người tu luyện, nhưng cũng rất ít khi gặp, bên ngoài trấn rất nguy hiểm, họ không dám rời khỏi trấn quá xa, mà lúc này, Diệp Quân lại sống sờ sờ trước mặt họ.

Diệp Quân biểu diễn xong thì hỏi mọi người có muốn tu luyện không, Lâm Bảo Mỹ là người đầu tiên nói đồng ý, mấy đứa nhỏ kia cũng nói đồng ý theo.

Khi thấy Diệp Quân ngự kiếm phi hành, mấy đứa nhỏ đều ngạc nhiên đến mức sắp rơi mắt ra ngoài.

Nhưng rõ ràng chỉ một thuật ngự kiếm phi hành là không đủ, Diệp Quân còn hứa mỗi tháng sẽ phát cho mỗi nhà mỗi hộ trong trấn một con lợn và một con trâu…

Điều này khiến Diệp Quân cũng hơi bất đắc dĩ!

Vì hắn phát hiện mấy người khá lớn tuổi trong trấn để ý việc ăn uống hơn.

Diệp Quân cam kết xong, cuối cùng người của trấn nhỏ cũng đồng ý ở lại trong Tiểu Tháp.

Tiếp theo, Diệp Quân bắt đầu dạy họ tu luyện, nói đúng hơn là hắn dạy mấy đứa bé như Lâm Bảo Mỹ, còn người khác của trấn thì được bà nội của Lâm Bảo Mỹ dạy.

Không thể không nói là Diệp Quân rất ngạc nhiên.

Thuật ngự kiếm!

Chưa đến một ngày mà mấy đứa bé này đã học xong!

Lâm Bảo Mỹ dẫn đầu càng khủng khiếp hơn, Diệp Quân vừa dạy, cô bé chỉ tìm tòi một lúc đã học được.

Không chậm hơn lần đầu hắn tu luyện thuật ngự kiếm chút nào.

Khó tin.

Đương nhiên phần nhiều là ngạc nhiên mừng rỡ, nếu để thư viện Quan Huyên đến đào tạo những người này thì tiền đồ thật sự là vô lượng.

Lúc mấy đứa bé bắt đầu tu luyện, tốc độ tiến bộ của chúng có thể miêu tả là tiến vùn vụt, dẫu sao chúng cũng tu luyện trong Tiểu Tháp, có đủ tài nguyên tu luyện, còn sử dụng Tổ Nguyên, vì thế, tốc độ tu luyện của chúng chắc chắn sẽ hơn người bình thường.

Diệp Quân không chỉ dạy họ tu luyện, mà mỗi ngày còn dạy họ học.

Vì thế khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều rất nhàn hạ.

Dạy học, hướng dẫn đám trẻ tu luyện.

Vì trước đó mấy đứa nhỏ vẫn đang đi học, cho nên hắn dạy dỗ cũng không vất vả, đương nhiên vẫn có một cái gai.

Cái gai này chính là Cẩu Đán.

Một hôm, Cẩu Đán đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cậu ta cầm một quyển sách, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Muốn hỏi gì?”

Cẩu Đán chớp mắt: “Cái gì cũng có thể hỏi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đều có thể hỏi”.

Cẩu Đán hơi tò mò: “Sư phụ, thế giới bên ngoài tàn khốc lắm đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Cẩu Đán lại hỏi: “Nếu chúng ta ra thế giới bên ngoài thì nắm đấm vẫn có tác dụng hơn đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Phải”.

Nói xong, hắn xoa đầu Cẩu Đán: “Ngươi muốn hỏi gì thì cứ nói thẳng”.

Hắn phát hiện trẻ con ở đây khá thông minh, không thể cư xử như người bình thường.

Cẩu Đán nhìn Diệp Quân: “Nếu bên ngoài kẻ mạnh là vua, vậy tại sao chúng ta còn phải học? Học tập cũng không giúp chúng ta gia tăng thực lực”.

Diệp Quân im lặng.

Thằng nhóc này vẫn luôn không muốn học.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đi học là vì có thể nhìn xuống thế giới này, cũng để thấu hiểu người khác và bản thân tốt hơn, học tập thật sự không thể nâng cao thực lực của ngươi, nhưng có thể tăng trí tuệ và kiến thức của ngươi, để ngươi dễ sinh tồn trong thế giới tàn khốc bên ngoài, dù sao rất nhiều lúc sống bên ngoài, đầu óc còn quan trọng hơn thực lực một chút”.

Cẩu Đán hơi do dự, sau đó nói: “Nếu thực lực của con mạnh đến một trình độ nhất định thì có phải không cần đi học không?”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi không thích học như thế à?”

Cẩu Đán dè dặt nhìn Diệp Quân, không dám nói gì.

Diệp Quân khẽ cười: “Nếu một ngày nào đó thực lực của ngươi mạnh hơn Bảo Mỹ thì ngươi sẽ không cần đi học nữa. Được chứ?”

Mắt Cẩu Đán sáng lên: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhưng trước đó, ngươi phải đi học, nếu không hoàn thành được bài kiểm tra ta cho các ngươi thì ngươi sẽ bị phạt”.

Cẩu Đán hít sâu một hơi: “Được!”

Dứt lời, cậu ta xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, không biết Cẩu Đán nói gì với Lâm Bảo Mỹ mà bị cô bé đuổi đánh một trận…

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Trong mấy đứa bé này, rõ ràng Lâm Bảo Mỹ rất có quyền lực, đương nhiên thực lực của cô bé cũng là mạnh nhất.

Lúc này, Mộc Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ta thoáng do dự, sau đó nói: “Chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây”.

Diệp Quân gật đầu.

Dù ở trong Tiểu Tháp, họ vẫn sẽ bị phong ấn của Thần Nhất áp chế, vì thế ở trong Tiểu Tháp cũng không phải kế hoạch lâu dài. Dù sao bây giờ A Nan kia đã biết đến sự tồn tại của hắn, chắc chắn đối phương sẽ không bỏ qua.

Đi ra ngoài còn phải chiến đấu một trận!

Sau khi dặn dò một lượt, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp.

Vừa rời khỏi, thời không sau lưng hắn đột nhiên rung lên, sau đó, một cô gái xuất hiện ở cách đó không xa.

Chính là nữ phu tử kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK