Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Tháp hơi hoang mang.

Lời mình nói có vấn đề gì sao?

Nghĩ lại thì hình như đúng là có vấn đề thật.

Tên nhóc này nghĩ lệch hướng rồi.

Lúc này Diệp Quân bỗng nhìn Tần Phong cười nói: “Tần huynh, cám ơn huynh rất nhiều, nếu ta không chết trong cuộc chiến tranh giành số mệnh lần này, sau này ta sẽ báo đáp Tần huynh”.

Nói rồi hắn chắp tay lại, sau đó xoay người đi.

Tần Phong khẽ thở dài: “Diệp huynh bảo trọng”.

Diệp Quân vẫy tay, sau đó biến thành một luồng kiếm quang bay lên trời.

Tần Phong nhìn kiếm quang trên bầu trời, khẽ nói: “Đại Kiếm Tiên trẻ như vậy, thiên phú này đúng là hiếm thấy trên thế gian. Tiếc là không có một người hộ đạo mạnh, haizz...”

Nói rồi y xoay người đi.

Y đã tạo nên duyên lành, còn tương lai thế nào chỉ đành theo ý trời.



Thư viện Quan Huyên.

Cố Triều Nguyên ngồi trong đình viện, đối diện ông ta là viện chủ viện Chấp Pháp – Lý Khưu.

Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên: “Sao ông lại đồng ý với nhà họ An?”

Cố Triều Nguyên bình tĩnh nói: “Ta không đồng ý thì ngày mai viện trưởng thư viện này sẽ đổi người”.

Lý Khưu không nói gì.

Cố Triều Nguyên khẽ cười nói: “Ta không phải Diệp chủ tịch, nhà họ An đến tìm ta thương lượng, đây đã là nể mặt ta lắm rồi. Nếu ta không nể mặt thì sẽ gặp chuyện”.

Nói rồi ông ta vừa lắc đầu: “Chưa nói đến tổng viện thư viện Quan Huyên và tộc Thiên Long viễn cổ, hai nhà họ huy động các mối quan hệ, đừng nói là đuổi việc ta, làm cho ta biến mất khỏi thế giới này cũng là chuyện đơn giản”.

Lý Khưu thấp giọng nói: “Viện trưởng, mục đích lần này của họ là nhằm vào Diệp công tử. Rõ là họ không muốn Diệp công tử này trưởng thành”.

Cố Triều Nguyên gật đầu: “Có thể nhìn ra được, mọi người đều thấy cả nhưng mọi người không dám nói, ta cũng thế”.

Lý Khưu do dự một lúc rồi nói: “Có thể liên hệ với Diệp chủ tịch không?”

Cố Triều Nguyên cười nói: “Ai liên hệ thì ngày hôm sau sẽ biến mất khỏi thế giới này”.

Lý Khưu trầm giọng nói: “Chuyện này không công bằng”.

Cố Triều Nguyên nhìn Lý Khưu cười nói: “Công bằng? Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối? Như bây giờ, tất cả các thế lực trên toàn Trung Thổ Thần Châu đều biết nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ muốn giết Diệp Quân, mà mọi người đều biết rõ đây là lỗi của nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ, nhưng không ai dám ra mặt nói, ai đắc tội nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ vì một tên nhỏ bé chứ?”

Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên: “Thế nên cứ thế mà nhìn nhà họ An quang minh chính đại giết Diệp Quân à?”

Cố Triều Nguyên nhìn Lý Khưu nói: “Lý viện trưởng, hình như ông không mong Diệp Quân chết?”

Lý Khưu khẽ thở dài: “Cố viện trưởng, không phải ta đứng về phía Diệp Quân mà là ta nghĩ làm thế là đi ngược lại mục đích của thư viện chúng ta”.

Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Lý viện trưởng, ta đã nói với ông rồi, chuyện này đã biến chất. Lần này giết Diệp Quân đại diện cho thái độ của các gia tộc lớn, giết Diệp Quân là cho ai xem? Để cho Diệp chủ tịch nhìn thấy. Chẳng phải cô ấy đã trừng phạt gia tộc lớn vì một kiếm tu đó sao? Vậy thì giết người này đi cho cô ấy biết các gia tộc lớn không phải là nơi cô ấy muốn thế nào là thế ấy”.

Ông ta khẽ lắc đầu: “Kẻ địch lần này của Diệp Quân không chỉ có nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ mà còn có những ông lớn của các gia tộc lớn mà không thể nhìn thấy”.

Lý Khưu thở dài.

Sao ông ta lại không biết được?

Đây là các gia tộc lớn muốn giết gà dọa khỉ cho Diệp chủ tịch nhìn thấy.

Nếu không tổng viện cũng không thể sử dụng sức mạnh lớn để điều Diệp chủ tịch về tổng viện.

Lý Khưu trầm giọng nói: “Ta nói ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Diệp Quân đánh thắng nhà họ An thì sao?”

Cố Triều Nguyên khẽ cười: “Có thể sao?”

Nói rồi ông ta xoay người đi.

Lý Khưu lặng im một lúc rồi lắc đầu thở dài.

Ông ta cũng nghĩ không thể có chuyện này.

Có một chút cách biệt không phải chỉ dựa vào ngươi cố gắng thì có thể bù vào được.

Gia tộc lớn.

Chỗ chống lưng!

Tài nguyên!

Quan hệ!

Người hộ đạo!

Nhiều lúc khi sinh ra không có những thứ này thì sẽ không bao giờ có.



Diệp Quân quay về Đạo Môn, vừa về đến Đạo Môn, hắn đã gặp phải Nam Lăng Nhất Nhất.

Nam Lăng Nhất Nhất ngồi trước cánh cổng cũ kỹ, hai tay cô ấy chống cằm, ánh mắt hơi ngây ra, không biết đang nghĩ gì.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, Nam Lăng Nhất Nhất đứng phắt dậy, cô ấy chạy nhanh đến trước mặt Diệp Quân, vui vẻ nói: “Diệp sư đệ, đệ về rồi”.

Diệp Quân mỉm cười: “Sư tỷ”.

Nam Lăng Nhất Nhất liếc nhìn Diệp Quân: “Mấy ngày nay đệ đi đâu vậy? Sao chẳng có lấy một tin tức nào thế?”

Diệp Quân cười nói: “Ta đến Huyền Giới tu luyện, tu luyện ở đó hơi lâu”.

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, khẽ nói: “Lần sau đi lâu như vậy nhất định phải nói trước cho ta biết, nếu không, ta sẽ rất…ờm, nếu không sư phụ sẽ rất lo lắng, ông ấy lo đến nỗi ăn không nuốt nổi cơm rồi”.

Đạo hòa thượng: “…”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Hắn nhìn vào trong điện nói: “Sư phụ có ở đây không?”

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Có”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta đi tìm ông ấy nói chuyện một lát”.

Nói xong, hắn đi vào trong điện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK