Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 646: Bí cảnh Vĩnh Sinh

Thấy Diệp Quân không còn cãi lại mình nữa, Chấp Kiếm Nhân hừ một tiếng, cũng không nói gì thêm nhưng sắc mặt vẫn lạnh như băng.

Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân bước đến trước ngôi chùa cổ, cổng ngôi chùa cổ đổ nát tan hoang, có thể nhìn thấy cỏ dại cao đến vài trượng.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn phía trên ngôi chùa cổ, một tấm biển bằng sắt mục nát được treo trên đó, bên trên có vài chữ khá mờ: Chùa Đại Đạo.

Chùa Đại Đạo?

Nhìn thấy mấy chữ này, Diệp Quân nhíu chặt mày, cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo?

Chấp Kiếm Nhân nhìn tấm biển sắt đó, ánh mắt cũng hiện lên vẻ ngờ vực.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn bế Chấp Kiếm Nhân đi vào trong chùa, trong chùa chỉ có một bức tượng điêu khắc nhưng không phải là tượng của hòa thượng mà là một bức tượng của người đàn ông tay cầm bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo.

Tay trái chủ nhân bút Đại Đạo cầm bút Đại Đạo, bàn tay phải hướng xuống dưới như đang trấn áp gì đó.

Nhìn thấy bức tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, sắc mặt Diệp Quân sầm lại, nơi này quả nhiên có liên quan đến chủ nhân bút Đại Đạo, lẽ nào cấm chế phong ấn nơi này là do chủ nhân bút Đại Đạo để lại?

Khi nhìn thấy bức tượng này, Chấp Kiếm Nhân cũng nhíu chặt mày.

Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, tay phải buông ra khỏi phần bụng Chấp Kiếm Nhân, sau đó tránh sang một bên, cách Chấp Kiếm Nhân một đoạn, hắn tương đối sợ người phụ nữ này.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân tỏ ra phòng bị cũng không nói gì, chỉ cười nhạo.

Diệp Quân cũng hơi đau đầu với người phụ nữ này, hắn xoay người nhìn ra bên ngoài ngôi chùa, lúc này sắc trời bên ngoài đã dần tối, màn đêm sắp buông xuống.

Diệp Quân suy tư một lúc rồi nói: “Chúng ta chỉ có thể tạm thời nghỉ ngơi ở đây một đêm rồi”.

Nói rồi hắn lấy một ít cỏ khô trong điện rồi đốt lên, hai người ngồi quanh ngọn lửa.

Ánh lửa xuất hiện, nhiệt độ trong điện lập tức trở nên ấm hơn.

Diệp Quân lấy một miếng gỗ vụn bỏ vào trong đống lửa, sau đó liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, hắn nhìn vết máu trên chân của Chấp Kiếm Nhân, cảm thấy hơi khó hiểu, chẳng lẽ trước đó hắn đã làm nàng ta bị thương sao?

Không có ấn tượng!

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, sắc mặt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lùng, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn? Hả? Đẹp lắm sao?”

Diệp Quân vội thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển chủ đề: “Tỷ có suy nghĩ với nơi này không?”

Diệp Quân nghĩ người phụ nữ trước mặt này chắc biết chút gì đó.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Cút!”

Diệp Quân cạn lời, tính tình ngang ngược của người phụ nữ này lại bộc phát rồi.

Bỗng chốc trong điện lại trở nên yên tĩnh.

Một lúc sau, Diệp Quân bước đến bên dưới bức tượng, cầm cái lư hương lớn, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Chấp Kiếm Nhân nhíu mày, muốn hỏi gì đó nhưng lại kiềm chế không nói. Lúc này chỗ nào đó truyền đến cơn đau dữ dội khiến nàng ta lại lớn tiếng mắng.

Không lâu sau, Diệp Quân đi vào, hắn để lư hương trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trong lư hương có một cái bình lớn đựng nước.

Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.

Diệp Quân nói: “Lúc nãy ta thấy bên cạnh đó có một con suối, tỷ… rửa vết thương đi đã”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân nói: “Tạm thời ta không có ác ý với tỷ, hơn nữa dù ta muốn giết tỷ, bây giờ chúng ta cũng không có tu vi, ta cũng không chắc có thể giết được tỷ”.

Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, sau đó bắt đầu dùng nước sạch để rửa cơ thể, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta lại mắng Diệp Quân, Diệp Quân mờ mịt khó hiểu chẳng biết ra làm sao.

Diệp Quân mặc kệ Chấp Kiếm Nhân, hắn nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, thầm nói: “Tháp gia?”

Vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.

Diệp Quân thở dài.

Thực lực của Tháp gia và tiền bối bí ẩn đó đều là đỉnh cấp, mà bây giờ hắn không thể cảm nhận được đối phương, rõ ràng là Tháp gia và người phụ nữ bí ẩn đó đều đã bị phong ấn.

Diệp Quân nhìn bức tượng chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa, những cấm chế phong ấn ở nơi này có lẽ là do chủ nhân của bút Đại Đạo để lại, vì những phong ấn và cấm chế mà người bình thường để lại không thể nào phong ấn được Tiểu Tháp và người phụ nữ bí ẩn đó.

Điều mà hắn nghi ngờ là nếu thật sự là chủ nhân bút Đại Đạo thì đối phương kéo mình vào Chấp Kiếm Nhân đến đây làm gì?

Nghĩ thế nào cũng không ra.

Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, việc cấp bách lúc này là làm sao để ra khỏi nơi quỷ quái này.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn Chấp Kiếm Nhân, lúc này Chấp Kiếm Nhân đã lau sạch vết máu trên chân, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của nàng ta vẫn lạnh lùng như vậy.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tỷ biết đây là đâu đúng không?”

Chấp Kiếm Nhân vứt phần vải vụn để tẩy rửa vết thương trong tay sang một bên, cũng không nói gì, cứ thế nằm xuống đất.

Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này đã là màn đêm tối tăm, không có sao trăng, cực kỳ yên tĩnh.

Nếu là người bình thường chắc sẽ sợ chết khiếp khi ở đây, còn hai người họ đều là người tu đạo, tất nhiên sẽ không sợ ma quỷ gì đó nhưng nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực vẫn cảm thấy hơi u ám.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, lúc này Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn chằm chằm bức tượng chủ nhân bút Đại Đạo, như có điều suy nghĩ.

Cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân bỗng nhìn hắn, lần này nàng ta không nói mấy lời tổn thương người khác nữa.

Thấy Chấp Kiếm Nhân không nói mấy lời tổn thương người khác nữa, Diệp Quân hỏi: “Tỷ biết đây là đâu không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc mới nói: “Bí cảnh Vĩnh Sinh”.

Bí cảnh Vĩnh Sinh!

Diệp Quân nhíu mày: “Có liên gì đến Vĩnh Sinh Đại Đế đó?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn tượng chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vĩnh Sinh Đại Đế là người sáng lập ra nền văn minh Vĩnh Sinh, sau đó Vĩnh Sinh Đại Đế đại chiến với chủ nhân bút Đại Đạo, ngươi biết kết cục cuối cùng của Vĩnh Sinh Đại Đế là gì không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta không biết”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Muốn biết không?”
Chương 647: Có cách để ra khỏi đây?

Diệp Quân gật đầu, Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Tự ngươi đoán đi”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Thấy Diệp Quân sầm mặt, Chấp Kiếm Nhân cảm thấy cực kỳ vui sướng, cười nhạo hắn, trong ngôi chùa yên tĩnh này, tiếng cười lại cực kỳ chói tai.

Diệp Quân cũng không tự chuốc vạ vào thân nữa, hắn nghiêng người quay lưng với Chấp Kiếm Nhân, nhắm mắt lại.

Chấp Kiếm Nhân cũng nằm xuống đất, nàng ta nhìn bức tượng cách đó không xa, cau mày.

Một lúc sau Chấp Kiếm Nhân cũng nhắm mắt lại như đi vào giấc ngủ.

Đêm khuya.

Ngoài ngôi chùa bỗng có tiếng bước chân.

Diệp Quân lập tức lật người lại nhảy lên, bước ra ngoài chùa, lướt mắt nhìn xung quanh tối đen như mực, cực kỳ yên tĩnh, chẳng có gì cả.

Diệp Quân cau chặt mày, tiếng bước chân vừa rồi rất rõ, không thể nào là giả nhưng lại không có người.

Có người đang đùa giỡn với mình ư?

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên lạnh lùng, trầm tư hồi lâu, hắn xoay người quay lại vào trong chùa, lúc này Chấp Kiếm Nhân đang nhìn hắn.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chấp Kiếm Nhân, vừa rồi tỷ cũng nghe thấy tiếng bước chân đúng không?”

Chấp Kiếm Nhân không nói gì.

Diệp Quân thấy hơi đau đầu.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đối phương vẫn còn ở bên ngoài”.

Diệp Quân sửng sốt, hắn lập tức vụt ra ngoài nhưng lại chẳng thấy gì cả.

Chấp Kiếm Nhân lại nói: “Đang ở trước mặt ngươi”.

Diệp Quân sởn tóc gáy: “Tỷ đừng dọa ta”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh nhạt nói: “Thích tin hay không thì tùy”.

Diệp Quân nhìn trước mặt, chẳng có gì ở phía trước cả, có người đâu?

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng nhìn dưới đất, trên mặt đất bụi bặm có dấu chân.

“Mẹ kiếp!”

Diệp Quân vội lùi vào trong ngôi chùa, hắn hoảng sợ nhìn bên ngoài: “Có người thật!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, chế giễu: “Nhìn bộ dạng khiếp sợ của ngươi kia, còn là vua của vũ trụ Quan Huyên nữa chứ, ngươi không thấy mình thất thố quá rồi sao?”

Diệp Quân bỗng nói: “Có phải đối phương không vào được không?”

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Đã vào trong rồi, đang ở trước mặt ngươi đấy”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ, vội lùi về sau vài bước.

Chấp Kiếm Nhân bỗng cười nhạo: “Lừa ngươi đấy, như tên ngốc”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, thấy thế Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Ngươi muốn làm gì?”

Diệp Quân suy tư một lúc, sau đó ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Chấp Kiếm Nhân, ta biết tỷ không vui khi nhìn thấy ta nhưng lúc này hai người chúng ta đều đang ở nơi quỷ quái này, không có tu vi, nếu gặp phải kẻ địch chỉ đành buông tay chịu trói, thế nên ta nghĩ chúng ta có thể hợp tác”.

Hắn hoàn toàn không biết gì về nơi này nhưng hắn có thể nhìn ra người phụ nữ này hình như biết một chút.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân rất chân thành nhìn Chấp Kiếm Nhân.

Hai người cứ thế nhìn đối phương, bầu không khí bỗng trở nên không đúng lắm, gần như cùng lúc hai người đều quay đầu đi.

Diệp Quân ngồi sang một bên, nhặt mấy khúc gỗ lên ném vào trong đống lửa.

Im lặng hồi lâu, Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Trận chiến năm đó, Vĩnh Sinh Đại Đế bị đánh bại, sau đó bị phong ấn ở bí cảnh Vĩnh Sinh, nơi này là nơi phong ấn Vĩnh Sinh Đại Đế, cấm chế của nơi này là do chính chủ nhân bút Đại Đạo bày bố, cấm hết tất cả tu vi, thần thông, bí pháp, cổ thuật”.

Diệp Quân vội hỏi: “Vậy tỷ có cách nào ra ngoài không?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Ngôi chùa này là trung tâm cốt lõi”.

Nàng ta nhìn ra bên ngoài, sau đó nói: “Nếu ta đoán không lầm thì những người bị dẫn vào đây không chỉ có hai chúng ta mà còn có người khác”.

Diệp Quân nhíu mày, còn người khác?

Trầm ngâm suy tư một lúc, Diệp Quân nói: “Ý tỷ là Vĩnh Sinh Đại Đế bị phong ấn đang muốn phá giải phong ấn?”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Nếu không chỉ có chúng ta, nói cách khác đối phương kéo người khác vào đây chắc chắn là muốn phá giải phong ấn, mà người bị kéo vào chắc chắn có thể phá giải phong ấn giúp đối phương…”

Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Linh nguyên”.

Linh nguyên!

Diệp Quân đứng phắt dậy, trên người hắn có mấy tỷ linh nguyên, cảm thấy khó hiểu, lẽ nào là vì nguyên nhân này?

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, đang định nói gì đó, hắn bỗng nhìn trước ngực Chấp Kiếm Nhân, vì trước đó hai người đang đánh nhau nên có mấy chỗ trước ngực Chấp Kiếm Nhân bị thương nên chút cảnh xuân bị lộ ra bên ngoài, mặc dù Chấp Kiếm Nhân đã cố che lại nhưng làm sao được khi quá lớn, không thể che hết.

Nhìn thấy ánh mắt Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân đằng đằng sát khí, đang định trút giận thì lúc này Diệp Quân bỗng cởi áo của mình ra, sau đó đưa cho Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.

Diệp Quân cũng không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng đặt trước mặt Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân cũng không từ chối, cầm áo của Diệp Quân lên che trước ngực mình.

Đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên vài tiếng bước chân.

Có người đến!

Diệp Quân nheo mắt.

Chấp Kiếm Nhân bỗng nói: “Nếu ta hồi phục được một chút thì có cách rời khỏi đây”.

Có cách ra khỏi đây?

Diệp Quân khẽ cau mày, đang định nói gì đó thì bỗng có ba gã đàn ông bước vào trong điện, gã đàn ông đi đầu mặc áo đen, mày rậm tóc đen, trong mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Khi nhìn thấy Diệp Quân và Chấp Kiếm Nhân, ba gã đàn ông này đều sửng sốt.

Lúc này Diệp Quân bỗng đứng lên ngồi sang bên cạnh Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân nhìn hắn cũng không nói gì.

Khi mọi người đều bình đẳng với nhau, phụ nữ thường là đối tượng bị bắt nạt, nhất là phụ nữ xinh đẹp.

Lúc này tầm mắt của ba người đều nhìn sang Chấp Kiếm Nhân, khi nhìn thấy dung mạo của Chấp Kiếm Nhân, ánh mắt của hai người sau lưng gã đàn ông áo đen trở nên hơi khác thường.
Chương 648: Cảnh giác

Nhìn thấy đôi mắt tham lam của hai người, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân lập tức trở nên lạnh lùng, nàng ta siết chặt tay phải, đáy mắt toát ra sát khí mãnh liệt, nhưng cũng mang theo chút bất đắc dĩ và chua xót.

Nếu ở bên ngoài, loại kiến hôi này dám nhìn nàng ta như vậy thì đã bị xé thành từng mảnh từ lâu rồi.

Mà bây giờ, nàng ta lại bất lực.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, trong lòng chửi thầm: "Đều là do thằng đàn ông chó má này gây ra!"

Ở bên cạnh, Diệp Quân liếc nhìn hai người bọn họ, hắn không lên tiếng nhưng trong lòng đã âm thầm phòng bị, hắn cũng là đàn ông nên hiểu rất rõ thói hư tật xấu của một vài gã đàn ông.

Lúc này, gã đàn ông mặt sẹo bên cạnh gã đàn ông áo đen đột nhiên cười ha hả nói: "Hai người bọn chúng cũng mất tu vi rồi!"

Nếu ở bên ngoài, mọi người có lẽ sẽ kiêng dè gì đó, nhưng ở đây, tất cả bọn họ đều mất đi tu vi, cho dù ở bên ngoài ngươi có thân phận và cảnh giới gì, nhưng ở đây mọi người đều bình đẳng ngang hàng.

Mà một khi không còn sự kiêng dè ràng buộc, mặt tối trong bản chất con người sẽ phơi bày.

Gã đàn ông mặt sẹo nhìn chằm chằm vào Chấp Kiếm Nhân, rồi lại cười ha hả. Nụ cười của gã rất xấu xa, đôi mắt không che giấu được dục vọng tham lam. Lúc này, Diệp Quân đột nhiên đứng phắt dậy, đá mạnh vào đống lửa trước mặt, vô số đá lửa bay thẳng về phía ba gã đàn ông. Bọn họ bất ngờ không kịp đề phòng, sắc mặt thay đổi rõ rệt, nhao nhao đưa tay ra lùi về sau.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng cầm gậy lửa lao tới với tốc độ cực nhanh, đánh về phía gã đàn ông mặt sẹo.

Hắn biết rõ rằng, khi không thể tránh khỏi một cuộc chiến thì phải ra tay trước, nếu không sẽ chịu thiệt.

Ba gã đàn ông không ngờ Diệp Quân trông có vẻ trầm lặng lại đột nhiên tấn công nên họ không kịp chuẩn bị, gã đàn ông mặt sẹo bị gậy lửa của Diệp Quân đập thẳng vào đầu.

Bụp!

Gã đàn ông mặt sẹo hét toáng lên, đầu chảy máu, sức mạnh cường đại khiến gã liên tiếp lùi về sau.

Sau khi dùng gậy lửa đánh lùi gã đàn ông mặt sẹo, Diệp Quân mạnh mẽ quét ngang, gã đàn ông mặc áo đen nhanh tay nhanh mắt tránh ra phía sau rồi lùi lại, gã đàn ông còn lại bị đánh thẳng vào đầu, nhất thời kêu lên, vội vàng lùi bước.

Đúng vào lúc này, gã đàn ông áo đen đột nhiên lao tới, tung một cước đá vào đầu Diệp Quân.

Thay vì rút lui, Diệp Quân lại lao về phía trước, dùng gậy đánh vào mặt gã đàn ông áo đen.

Sắc mặt gã đàn ông áo đen khẽ thay đổi, hai tay vung sang ngang.

Bụp!

Diệp Quân và gã đàn ông mặc áo đen đồng thời rút lui, nhưng lúc này, hai người còn lại lao về phía Diệp Quân, ánh mắt đằng đằng sát khí, vung nắm đấm tới.

Diệp Quân đột nhiên cầm lấy hai nắm tro rồi ném mạnh ra, sắc mặt hai gã đàn ông thay đổi, vội vàng lùi ra sau, lúc này, Diệp Quân đã lao tới hung hăng đánh mạnh vào họ, cả hai đều liên tiếp lùi lại, không ngừng kêu rên thảm thiết.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhíu mày, hắn bỗng xoay người, một tàn ảnh lao vọt tới trước mặt hắn, chính là gã đàn ông áo đen.

Diệp Quân đột nhiên quay người, giáng một gậy về phía gã đàn ông mặc áo đen, nhưng lúc này, trong tay gã chợt xuất hiện một con dao găm, đâm thẳng về phía vai phải của Diệp Quân. Ánh mắt Diệp Quân như bị chém làm hai, con dao găm thuận thế đâm vào vai phải của hắn, nhưng gần như cùng lúc đó, hắn không lùi mà tiến tới, hung hăng húc đầu vào mặt người mặc áo đen.

Rầm!

Người áo đen không ngờ Diệp Quân lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất thời mất cảnh giác, đầu óc choáng váng, lúc này, Diệp Quân đột nhiên rút con con dao găm trên vai phải, sau đó lao thẳng tới trước.

Xoẹt!

Cổ họng của gã đàn ông áo đen đứt lìa, máu tươi phun ra điên cuồng!

Bấy giờ, hai người còn lại cũng xông tới, Diệp Quân mặc kệ vai phải đang đau nhức, hắn lao lên quyết chiến ác liệt với hai tên đó.

Ở nơi này phải xem ai tàn nhẫn hơn!

Diệp Quân lao thẳng đến trước mặt một trong hai gã đàn ông, sau đó cất con dao đi, một dòng máu bắn ra tung tóe, gã đàn ông hét lên một tiếng sau đó một cánh tay bay thẳng ra ngoài, còn Diệp Quân lại lao về phía trước, lướt qua cổ họng đối phương.

Xoẹt!

Cổ họng của gã đàn ông bị chém đứt, phun ra máu.

Sau khi chém đầu gã đàn ông, Diệp Quân bất ngờ quay lại, lao tới đâm vào bụng một gã đàn ông khác. Đôi mắt của gã trợn tròn, sau đó ngã nhào xuống đất!

Sau khi chém chết hai người họ, Diệp Quân ngã gục trên mặt đất, máu chảy ra từ vai phải.

Dù thắng nhưng hắn cũng bị thương nặng.

Trước khi đến ngôi chùa này, vết thương của hắn vẫn chưa khỏi hẳn, trận chiến này đối với hắn mà nói, hoàn toàn là vết thương mới chồng vết thương cũ.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân ngồi thẳng dậy, sau đó tùy ý băng bó vai phải. Hắn liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân đang ngồi bên cạnh, lúc này, Chấp Kiếm Nhân cũng đang nhìn hắn, trong tay Chấp Kiếm Nhân đang cầm một mảnh gỗ nhỏ sắc nhọn.

Diệp Quân trầm giọng nói: "Đây là ngôi chùa duy nhất trong bán kính trăm dặm quanh đây, những ai đến nơi này nếu nhìn thấy ngôi chùa đều sẽ bước vào, mà nếu bọn họ bước vào nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc của tỷ thì chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu, lúc đó sẽ rất phiền phức. Do đó chúng ta phải rời khỏi đây thôi”.

Chấp Kiếm Nhân gật đầu.

Diệp Quân hỏi: "Tỷ có thể tự đi được không?"

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, không đáp lời.

Diệp Quân hơi nhức đầu, hắn bước nhanh đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, sau đó bế nàng ta đi ra ngoài.

Mà lần này, Chấp Kiếm Nhân không hề chống cự.

Sau khi đi ra khỏi ngôi chùa, trời đã tối đen như mực, Diệp Quân cũng không để ý nhiều như vậy, hắn bế Chấp Kiếm Nhân nhanh chóng rời đi.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân phát hiện có rất nhiều người đang lao về phía ngôi chùa.

Diệp Quân cũng thả lỏng, cũng may đã rời khỏi đó, nếu không, e rằng phải chiến đấu thêm nhiều trận ác liệt.

Trong bóng tối, Diệp Quân bế Chấp Kiếm Nhân đi về phía xa, đi khoảng nửa giờ, hắn tìm thấy một sơn động bí ẩn. Hắn đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, sau đó dựng một đống củi, rồi châm lửa, cùng với ánh lửa bập bùng, bóng tối và vẻ u ám trong sơn động bỗng vơi đi rất nhiều.

Diệp Quân ngồi xuống dựa vào vách núi, lúc này hắn rất mệt mỏi, nhưng lại không dám ngủ, chưa nói đến mối nguy hiểm bên ngoài, hắn cũng rất cảnh giác với người phụ nữ cách hắn không xa trước mặt, hắn không dám thả lỏng chút nào.

Chấp Kiếm Nhân không nói gì, chỉ liếc nhìn Diệp Quân – người đang cực kỳ cảnh giác.

Một lúc sau, Diệp Quân không thể chịu đựng được nữa nên ngủ thiếp đi.

Chấp Kiếm Nhân nhìn ngọn lửa trước mặt, im lặng không lên tiếng.

Lúc này, ngoài sơn động bỗng truyền đến tiếng bước chân khe khẽ, Chấp Kiếm Nhân quay đầu lạnh lùng liếc nhìn bên ngoài, đang định giận dữ hét lên, nhưng dường như nghĩ tới điều gì đó, nàng ta nuốt lại những lời định nói.

Chấp Kiếm Nhân tựa vào vách núi, liếc mắt nhìn Diệp Quân cách đó không xa, không biết đang suy nghĩ gì.

Một lúc sau, đôi mắt nàng ta từ từ nhắm lại.
Chương 649: Đói bụng

Trong sơn động tĩnh lặng không một tiếng động.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân đột nhiên mở mắt ra, hắn ngồi dậy, nhìn về phía ngoài sơn động, lúc này trời đã rạng sáng.

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, lúc này, hai mắt Chấp Kiếm Nhân hơi khép hờ, hô hấp nhẹ nhàng.

Mái tóc hơi bù xù, nhưng không làm giảm đi dung mạo tuyệt thế của nàng ta, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết, ánh lửa yếu ớt chiếu rọi vào mặt, hai gò má hơi ửng đỏ, cực kỳ quyến rũ. .

Đúng lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên mở mắt ra, nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi đang nhìn cái gì?"

Vẫn lạnh lùng như vậy!

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, chuyển đề tài: "Chúng ta ra ngoài đi!"

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân, cũng không lên tiếng.

Diệp Quân hiểu ý, hắn đi tới trước mặt Chấp Kiếm Nhân, bế nàng ta đi ra khỏi sơn động, một luồng gió mát lướt qua mặt, cực kỳ mát mẻ.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: "Đi bên phải!"

Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nhiều, hắn bế Chấp Kiếm Nhân, một mùi thơm nhàn nhạt xộc thẳng vào mặt. Cảm nhận được sự mềm mại của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân hơi mất tập trung, nhưng rất nhanh đã áp chế lại.

Diệp Quân đi về phía bên phải, nửa canh giờ sau, hai người tiến vào một rừng trúc, phía sau rừng trúc có một ngôi nhà trúc, phía trước ngôi nhà có một hồ nước.

Ánh mắt Chấp Kiếm Nhân nhìn vào hồ nước, không biết đang suy nghĩ gì.

Diệp Quân đột nhiên nói: "Sao tỷ biết nơi này có ngôi nhà trúc?"

Chấp Kiếm Nhân không trả lời, nàng ta chỉ vào hồ nước, Diệp Quân gật đầu, sau đó hắn đưa Chấp Kiếm Nhân đến trước hồ nước.

Sau khi đặt Chấp Kiếm Nhân xuống, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào hắn, cũng không nói gì.

Diệp Quân đột nhiên hơi nhức đầu: “Nếu tỷ cần gì thì cứ nói thẳng”.

Chấp Kiếm Nhân nói: "Ta muốn đi tắm!"

Diệp Quân sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giúp ta canh chừng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được!"

Nói xong, hắn quay người bước sang một bên.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: "Chờ một chút!"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn bằng ánh mắt sắc bén như kiếm: “Nếu ngươi dám nhìn lén thì ta sẽ giết ngươi!"

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Ta không có hứng thú với tỷ”.

"Cút!"

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên hét lên giận dữ.

Diệp Quân cũng không tranh cãi thêm mà xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời khỏi đó, Chấp Kiếm Nhân cởi quần áo ngâm mình trong hồ nước, nàng ta nằm ngửa, đầu tóc đen bồng bềnh trên mặt nước, hai mắt từ từ nhắm lại.

Không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta đột nhiên siết chặt nắm đấm, trên mặt tràn đầy vẻ tức giận.

Không biết qua bao lâu, Chấp Kiếm Nhân bước lên từ trong hồ nước, nàng ta mặc lại y phục, lúc nhìn thấy bộ đồ màu xanh của Diệp Quân, nàng ta khẽ nhíu mày. Sau một hồi im lặng, nàng ta nhặt bộ đồ màu xanh của Diệp Quân lên rồi đặt nó lên ngực mình.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên bước tới, trong tay cầm mấy con gà rừng.

Diệp Quân cười nói: "Tắm xong rồi à?"

Chấp Kiếm Nhân không đáp lời.

Diệp Quân cũng không nhiều chuyện, hắn chất lên một đống củi, sau đó bắt đầu nướng gà.

Sau khi tu vi bị phong ấn, cơn đói cũng kéo đến.

Chấp Kiếm Nhân ngồi đối diện với Diệp Quân, nàng ta nhìn con gà nướng béo ngậy trong tay hắn, cũng không nói gì.

Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Vừa nãy ta chỉ nhìn lén một chút, ngôi chùa lúc trước đang có người đánh nhau”.

Vừa nói, hắn vừa liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân.

Chấp Kiếm Nhân không đáp lại.

Sau khi Diệp Quân nướng xong, hắn chia con gà thành hai nửa, sau đó đưa một nửa cho Chấp Kiếm Nhân, Chấp Kiếm Nhân không từ chối, chỉ cầm lên ăn.

Diệp Quân liếc nhìn Chấp Kiếm Nhân, sau khi tắm rửa sạch sẽ, mái tóc Chấp Kiếm Nhân ướt sũng, trên mặt còn đọng lại vài giọt nước, giống như hoa sen trong hồ nước, cực kỳ xinh đẹp.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, hắn vội vàng chuyển dời tầm mắt, không muốn tranh cãi với nàng ta.

Chấp Kiếm Nhân liếc nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Vĩnh Sinh Đại Đế sắp phá giải phong ấn rồi”.

Diệp Quân khẽ cau mày: “Phá giải phong ấn sao?"

Chấp Kiếm Nhân nói: "Phong ấn ở nơi này đã nới lỏng, Vĩnh Sinh Đại Đế có lẽ sắp phá giải phong ấn, tái xuất trên thế gian”.

Diệp Quân hỏi: "Tỷ đánh thắng Vĩnh Sinh Đại Đế không?”

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân liếc nhìn nàng ta, không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi nào.

Chấp Kiếm Nhân ngửa mặt lên trời, nhẹ giọng nói: "Bây giờ chỉ cần chờ đợi, đợi Vĩnh Sinh Đại Đế phá giải phong ấn ở đây, lúc đó thực lực của chúng ta sẽ khôi phục”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn liếc nhìn bầu trời, khẽ nhíu mày.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Lại một vị cường giả tuyệt thế sắp xuất hiện!

Tại sao thế đạo này lại hỗn loạn vậy chứ?

Sao sau khi thống nhất vũ trụ, cha mình lại không tự tái sinh?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, hắn mơ đẹp quá.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên nói: "Tiếp tục nướng!"

Diệp Quân sửng sốt, hắn nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, lúc này, nửa con gà trong tay Chấp Kiếm Nhân đã hết một nửa.

Ăn nhanh vậy sao?

Diệp Quân hơi kinh ngạc, lúc này, Chấp Kiếm Nhân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Ngươi nhìn cái gì?"

Diệp Quân đưa nửa con gà trong tay mình cho nàng ta, nàng ta cũng không từ chối, cầm lên gặm.

Rõ ràng là rất đói.

Diệp Quân chọn bừa một chủ đề: “Vết thương của tỷ đỡ hơn chưa?"

Không ngờ, Chấp Kiếm Nhân nghe thấy vậy, lập tức nhíu mày, ném nửa con gà trong tay về phía hắn: “Liên quan gì đến ngươi”.

Diệp Quân: "...”
Chương 650: Gần trong gang tấc

Diệp Quân cảm thấy hơi khó hiểu, lẽ nào đầu óc của Chấp Kiếm Nhân này có vấn đề chăng?

Hở ra một tí là nổi nóng!

Tính tình này ai mà chịu nổi.

Chấp Kiếm Nhân hung dữ nhìn Diệp Quân, bộ dạng đó như thể muốn nuốt sống hắn.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân không do dự bước đến trước mặt Chấp Kiếm Nhân, ôm nàng ta lên, sau đó bay về phía đằng xa.

Người phụ nữ này vẫn còn bị thương chưa khỏi, chẳng có lấy một chút sức chiến đấu, ở lại đây nếu đánh nhau với kẻ xấu thì không có phần thắng.

Chấp Kiếm Nhân ở trong lòng Diệp Quân nhìn chằm chắm hắn, không nói gì.

Chạy được khoảng nửa canh giờ, Diệp Quân mới dừng lại, hắn để Chấp Kiếm Nhân xuống đất, sau đó lùi sang một bên: “Tỷ có biết Vĩnh Sinh Đại Đế sẽ phá giải phong ấn vào lúc nào không?”

Khuôn mặt Chấp Kiếm Nhân không cảm xúc: “Ta không biết”.

Diệp Quân thấp giọng thở dài, hắn ngồi sang một bên không nói gì.

Chấp Kiếm Nhân cũng không lên tiếng.

Bầu không khí bỗng rơi vào tĩnh lặng.

Chấp Kiếm Nhân bỗng lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh: “Từ Thụ đâu?”

Bát Uyển!

Diệp Quân lắc đầu: “Cô ấy ở thôn Thạch”.

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Nó không đi theo ngươi ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên có hứng thú: “Tại sao?”

Diệp Quân im lặng một hồi lâu mới nói: “Cô ấy có quan hệ tốt với tỷ và đại tỷ của mọi người như vậy, đi theo ta tức là sau này sẽ bắt tay với ta để đối phó mọi người... Cô ấy chắc chắn không muốn, ta cũng không muốn ép buộc cô ấy làm gì”.

Chấp Kiếm Nhân cười khẩy: “Đó là đương nhiên, bọn ta từ nhỏ đã dựa vào nhau sống để trưởng thành, sao nó có thể giúp ngươi đánh lại bọn ta được chứ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu không nói gì.

Thấy sắc mặt Diệp Quân không tốt, Chấp Kiếm Nhân nói tiếp: “Sao thế, có phải cảm thấy đau lòng khi nghĩ đến việc trọng lượng của ngươi trong lòng nó không bằng bọn ta à?”

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, sau đó nói: “Tỷ từng thích ai chưa?”

Chấp Kiếm Nhân nheo mắt có vẻ như sắp nổi giận, Diệp Quân cười nói: “Chắc chắn tỷ chưa từng, tỷ nghiêm khắc như thế, lại luôn tự cho mình là đúng, sao có thể thích người nào được chứ?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nói: “Ta khắt khe, tự cho mình là đúng vậy đấy, sao nào, có liên quan gì đến ngươi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không liên quan một chút nào cả”.

Nói xong, hắn bước đến một bên cách xa Chấp Kiếm Nhân rồi nằm xuống.

Thấy Diệp Quân ở cách xa mình, Chấp Kiếm Nhân cười nhạt cũng không nói thêm gì.

Ầm!

Ngay lúc này, đột nhiên xảy ra thay đổi, trong ngôi chùa cách đó khá xa, một tia sáng màu đỏ lao lên trời.

Sắc mặt Diệp Quân bỗng chốc thay đổi, hắn vội vàng đứng lên, nhưng lúc này một nguồn sức mạnh bí ẩn bỗng khóa chặt hắn, ngay sau đó trong toàn bộ linh nguyên trong người hắn bị sức mạnh cực lớn cưỡng ép đoạt đi.

Diệp Quân hoảng sợ muốn phản kháng lại nhưng không thể làm được gì, sức mạnh đó quả thật rất khủng khiếp, dù ở bên ngoài hắn cũng không thể đánh lại sức mạnh này chứ đừng nói lúc này hắn không có tu vi.

Cứ thế Diệp Quân bị sức mạnh đó vây chặt, để mặc nó điên cuồng hút lấy linh nguyên trong người hắn.

Sau khi linh nguyên đó bị hút đi thì biến thành từng cột sáng linh khí lao thẳng vào ngôi chùa như thủy triều.

Không chỉ Diệp Quân mà lúc này bốn phương tám hướng quanh ngôi chùa đều có cột sáng linh khí lao lên trời, sau đó bay vào ngôi chùa.

Cứ thế liên tục khoảng nửa canh giờ, linh nguyên trong người Diệp Quân bị hút cạn, cả người hắn mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

Cướp trắng trợn!

Lúc này Chấp Kiếm Nhân bỗng bước đến bên cạnh Diệp Quân, nàng ta rút con dao găm bên hông Diệp Quân ra, sau đó cúi người nhìn hắn gần trong gang tấc, cười nhạo.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân, không nói gì.

Hai người cứ thế trố mắt nhìn nhau.

Chấp Kiếm Nhân bỗng khẽ vỗ vào mặt Diệp Quân: “Yên tâm, ta sẽ không để ngươi chết nhanh thế đâu”.

Nói rồi nàng ta ném dao găm trên người Diệp Quân, sau đó đứng dậy nhìn về phía ngôi chùa.

Diệp Quân thở phào, nhưng cũng cảm thấy khó hiểu, sao người phụ nữ này lại không giết mình nhỉ?

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra biến hóa, vô số linh khí giữa trời đất không ngừng tụ về phía ngôi chùa, linh khí không ngừng rót vào trong, từng luồng sáng màu vàng bắn ra, cùng lúc đó uy lực đáng sợ bỗng bộc phát từ trong ngôi chùa, sau đó lan tràn khắp không gian xung quanh.

Thấy thế, sắc mặt Chấp Kiếm Nhân thay đổi, nàng ta xoay người lại, sau đó cầm chân Diệp Quân chạy về phía đằng xa.

Diệp Quân: “…”

Chấp Kiếm Nhân kéo theo Diệp Quân chạy đến trước một con dốc, không do dự cả người lăn dưới đất, kéo theo Diệp Quân lăn luôn xuống dưới.

Một lúc sau, hai người ôm lấy nhau, tất nhiên lúc này hai người không hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác, vì cả hai đã choáng váng lắm rồi.

Lúc lăn xuống đất bên dưới, uy lực đáng sợ bỗng khiến ngọn núi nhỏ đó chấn động thành từng mảnh.

Nếu hai người chạy chậm một chút nữa thôi thì đã biến thành tro tàn rồi.

Chấp Kiếm Nhân nằm sấp trên người Diệp Quân, nàng ta muốn ngồi dậy nhưng cảm giác cả người đau đớn, không còn chút sức lực.

Vết thương cũ vẫn chưa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới.

Vết thương mới thì không sao, chủ yếu là vết thương cũ này khá đặc biệt…

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân tức giận nói: “Ngươi đứng dậy”.

Diệp Quân vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng cũng chẳng còn sức, hắn mới vừa bị cướp sạch linh nguyên mà!

Thấy Diệp Quân không thể động đậy, Chấp Kiếm Nhân tức giận mà không thể làm gì, nàng ta hung hăng trợn mắt với hắn.

Diệp Quân sững sờ nhìn Chấp Kiếm Nhân gần trong gang tấc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK