Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 991: Muốn chơi

...

Nhà họ Diệp ở Thanh Thành.

Trong sân, một người phụ nữ đang ngồi trên bậc đá, trên tay cầm một tập sách cổ, đọc vô cùng hứng thú.

Người phụ nữ này mặc váy xanh nhạt, mày như núi xa, mắt trong như nước mùa thu, cả người toát ra khí chất trầm ổn tao nhã.

người phụ nữ này chính là Thanh Khưu.

Sau khi nói lời từ biệt với Kiếm Chủ Nhân Gian, bà ấy đã đến đây để xem nơi mà Kiếm Chủ Nhân Gian đã lớn lên.

Sau khi đến đây, bà ấy ngày ngày đọc sách, uống trà, tiện thể đợi người.

Đúng lúc này, phía xa xa đột nhiên xuất hiện một cô gái ở cửa viện, mặc áo bào trắng, trên mặt đeo mặt nạ.

Cô ta không có khí tức, không thể cảm nhận được sự tồn tại của cô ta.

Trong viện, Thanh Khưu buông quyển sách cổ trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía cô gái áo bào trắng, ánh mắt bình tĩnh.

Cô gái áo bào trắng chậm rãi đi vào trong viện, đi tới trước mặt Thanh Khưu, chỉ nhìn Thanh Khưu đang ôm một quyển sách cổ trước mặt, không nói một lời.

Thanh Khưu cười nói: "Ngồi đi".

Cô gái áo bào trắng ngồi ở trước mặt Thanh Khưu, ánh mắt vẫn nhìn Thanh Khưu, không nói chuyện.

Thanh Khưu cũng đang nhìn cô gái trước mặt, cả hai đều không nói gì.

Cả hai người họ đang nhìn nhau, cả hai đều có chút tò mò về nhau.

Thật lâu sau, cô gái áo bào trắng lên tiếng trước: "Bọn họ muốn sống lại một đời".

Thanh Khưu gật đầu: "Ừ".

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm Thanh Khưu: "Bà không có ý kiến gì sao?"

Thanh Khưu khẽ cười nói: "Cô nương, cô tới đây không phải để gây bất hòa đấy chứ?"

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: "Ta không có rảnh như vậy, ta chỉ tò mò".

Thanh Khưu mỉm cười, sau đó nói: "Chỉ là một trăm năm thôi mà".

Vừa nói, bà ấy vừa để quyển sách cổ trong tay xuống, nhẹ giọng nói: "Ông ta nợ bà ấy".

Các cô em gái làm cho Diệp Huyên nhiều váy trắng nhất, vì vậy Diệp Huyên thích váy trắng cũng là chuyện bình thường.

Hơn nữa, để sống lại một đời... Chẳng lẽ mình không thể đi cùng sao?

Cô gái áo bào trắng nhìn Thanh Khưu trước mặt cười tủm tỉm, trong lòng đã sớm đoán được, cô ta chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: "Ta vốn tưởng rằng bà sẽ cứu con trai ông ta, nhưng bây giờ xem ra, bà sẽ không làm vậy".

Nói xong, cô ta bước sang một bên.

Lúc này, Thanh Khưu đột nhiên nói: "Tại sao cô không tin huynh ấy cuối cùng sẽ đạt đến cảnh giới cao nhất?"

Cô gái áo bào trắng quay đầu liếc nhìn Thanh Khưu: "Ta chỉ tin tưởng chính mình".

Nói xong cô ta xoay người rời đi.

Thanh Khưu đột nhiên nói: "Ấy".

Cô gái áo bào trắng lại dừng bước, quay đầu nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu cười nói: "Các ngươi đều có mục đích giống nhau, đã như vậy, vì sao không lựa chọn ngồi xuống nói chuyện với nhau?"

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: "Mục tiêu của chúng ta không giống nhau, hắn chọn Thiện Đạo, ta chọn Ác Đạo".

Thanh Khưu hơi cau mày: "Cô không cảm thấy điều này là vô nhân đạo sao?"

Ác Đạo!

Tiêu diệt tất cả chúng sinh!

Cô gái áo bào trắng bình tĩnh: "Kiếm Chủ Thanh Sam giết người điên cuồng, Thiên Mệnh Váy Trắng đi tiêu diệt hết thảy sinh linh, phá đạo, bọn họ có nhân đạo không?"

Thanh Khưu vẫn im lặng.

Trên mặt cô gái áo bào trắng không chút biểu cảm: "Trên đời này ai không ích kỷ? Ta tu Đạo, không phải vì chúng sinh! Trên đời không có trật tự, chính là trật tự tốt nhất!"

Sau đó, cô ta quay lưng bỏ đi.

Thanh Khưu im lặng một lúc, sau đó mỉm cười, rồi cầm cuốn sách cổ trước mặt lên và tiếp tục đọc.

Trật tự?

Bà ấy thực sự không muốn quan tâm đến nó nữa!

Trước đây, bà ấy cũng vì anh trai mình mà canh giữ một vũ trụ, nhưng hiện tại, bà ấy chỉ muốn ở bên anh trai mình.

Sống lại một đời?

Khóe miệng Thanh Khưu hơi cong lên, tựa hồ cảm thất rất thú vị.

Lúc này, một cô gái đột nhiên từ phòng bên đi ra, cô gái liếc nhìn hướng cửa sân, tò mò hỏi: "Thanh Khưu tỷ, người vừa rồi là ai vậy?"

Thanh Khưu mỉm cười và nói: "Một người của Tuế Nguyệt Quá Khứ!"

Cô gái chớp chớp mắt: "Rất lợi hại sao?"

Thanh Khưu gật đầu.

Cô gái bước nhanh đi tới bên Thanh Khưu, cười nói: "Lợi hại hơn Thanh Khưu tỷ tỷ sao?"

Thanh Khưu mỉm cười, sau đó nói: "Linh Nhi, làm cơm xong chưa?"

Cô gái cười nói: “Vừa làm xong, món hôm nay chính là món mì trứng yêu thích của anh trai đấy.

Thanh Khưu để sách cổ xuống, khóe miệng hơi nhếch lên: "Món yêu thích nhất... vậy nhất định ta cũng thích, đi thôi!"

Nói rồi bà ấy kéo cô gái đi thẳng vào nhà.

Cô gái đột nhiên lo lắng: "Thanh Khưu tỷ, Tiểu Quân hắn.....".

Thanh Khưu mỉm cười và nói: "Yên tâm, đã có người âm thầm lên kế hoạch cho hắn rồi, hắn sẽ không sao".

Cô gái còn có chút lo lắng: "Nếu như cô gái vừa rồi ra tay với hắn. . . "

Thanh Khưu mỉm cười, sau đó nói: "Muội có biết vì sao cô ta còn sống không?"

Cô gái quay đầu nhìn Thanh Khưu, Thanh Khưu cười nói: "Bởi vì ta muốn cô ta sống, cho nên cô ta còn sống".

Linh Nhi: "…"

Nhìn Linh Nhi ngơ ngác, Thanh Khưu khẽ mỉm cười, xoa xoa đầu nhỏ của Linh Nhi, sau đó dịu dàng nói: “Bởi vì chúng ta muốn chơi, cho nên mọi người mới có cái để chơi, dù sao tên đó vẫn còn cần họ, cần vài đối thủ, cần ma luyện…nếu chúng ta không muốn chơi, thì cái gì mà Ác Đạo Thiện Đạo, cái gì mà vượt qua Đại Đạo …đều sẽ không được chơi, sở dĩ họ vẫn còn tồn tại chỉ bởi vì chúng ta muốn chơi thôi!”

Nói đến đây, bà ấy đột nhiên chớp mắt, rồi nói: "Đương nhiên, chuyện này phải giữ kín với Tiểu Quân. Mấy người chúng ta đã bàn bạc rồi, nhất định phải cư xử yếu ớt nhất có thể trước mặt hắn... "

Linh Nhi: "…"
Chương 992:Cảnh giác

Trong thời không Tuế Nguyệt nào đó, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đã tập hợp lại một chỗ.

Người dẫn đầu vẫn là nữ kiếm tu kia.

Đứng bên cạnh nữ kiếm tu, còn có một ông lão, tên của ông ta là Khô Huyền, cũng là một vị Đế Quân. Ở bên cạnh hai người là Thiên Tôn và Địa Tôn, không những thế, Đệ Nhất Phong và Đệ Nhất Lâu cũng ở đây.

Ngoài ra, còn có hơn một trăm tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả.

Bên cạnh nữ kiếm tu, Khô Huyền đột nhiên nói: “Đại Kiếm Đế Quân, tại sao lại không đuổi theo?”

Nữ kiếm tu cũng là một cường giả trong bảng Tuế Nguyệt, tên là Đại Kiếm Đế Quân.

Đại Kiếm Đế Quân hờ hững nhìn Khô Huyền Đế Quân, sau đó nói: “Chờ người”.

Khô Huyền Đế Quân khẽ nhíu mày: “Chờ ai?”

Đại Kiếm Đế Quân nói: “Hai vị Đế Quân!”

Hai vị Đế Quân!

Nghe thấy vậy, Khô Huyền Đế Quân quay đầu lại liếc nhìn Đại Kiếm Đế Quân, nghi ngờ hỏi: “Chúng ta có bằng này người, chẳng lẽ lại không giết nổi hai người họ sao?”

Đại Kiếm Đế Quân hờ hững nói: "Khô Huyền Đế Quân, ngươi không nên xem thường hai người này, ngươi phải biết rằng, trước đó không lâu, Cổ Kính Đế Quân đã chết trong tay hai người họ”.

Khô Huyền Đế Quân hơi kinh ngạc, đương nhiên ông ta biết Cổ Kính Đế Quân, thực lực cá nhân của Cổ Kính Đế Quân cũng không phải quá mạnh, nhưng Tiên Thiên Cổ Kính lại rất khủng khiếp, ông ta không ngờ Cổ Kính Đế Quân lại chết.

Lúc này, sự khinh bỉ của ông ta được rũ bỏ hoàn toàn.

Đại Kiếm Đế Quân hướng mắt nhìn về phía xa, nơi tận cùng của thời không Tuế Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng.

Từ khi mới giao chiến đến nay, cũng bởi vì khinh thường kẻ địch, bà ta đã phải chịu thiệt nhiều, thậm chí còn suýt chết ở trong tay người phụ nữ kia.

Giờ đây, bà ta không còn dám xem nhẹ nữa!

Đợi mọi người đến đông đủ rồi mới đánh!

Phải chắc chắn rằng sẽ không có bất cứ sai sót gì xảy ra!

Đại Kiếm Đế Quân như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đang ở đâu?"

Ông lão áo đen đứng bên cạnh bà ta thấp giọng nói: “Vẫn đang bị ngăn cản ở Đại Đạo Giới!”

Đại Kiếm Đế Quân hơi híp mắt: “Ngươi chắc chắn chứ?"

Ông lão áo đen gật đầu: “Chắc chắn. Hơn nữa, tông chủ đã sớm cảnh cáo người này, cho nên ông ta sẽ không dám ra tay”.

Đại Kiếm Đế Quân khẽ gật đầu, bà ta vẫn rất kiêng dè chủ nhân bút Đại Đạo này!

Rất nhiều người không biết chủ nhân bút Đại Đạo đáng sợ như thế nào, nhưng bà ta lại biết, thời gian ông ta tiếp xúc với sự tồn tại khủng khiếp của Đại Đạo còn sớm hơn cả Chân Thần, năm đó khi thiết lập trật tự cũng từng nảy sinh xung đột với Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Tuy nhiên, mâu thuẫn khi đó cũng không nghiêm trọng lắm!

Bởi vì chủ nhân bút Đại Đạo khi đó vẫn chưa hoàn toàn thiết lập tốt trật tự, nên ảnh hưởng rất ít đến đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả, mà lúc vừa mới ảnh hưởng đến họ thì ông ta đã bị lật đổ bởi Chân Thần.

Không thể không nói, ông ta cũng thật bi thảm!

Tuy nhiên, năm đó, Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng giao chiến với chủ nhân bút Đại Đạo, mới biết người này đáng sợ đến mức nào.

Không có nhiều người trong vũ trụ bao la này có thể đánh bại ông ta, nhưng đáng tiếc, ông ta lại gặp phải mấy người không thể đánh bại.

Lúc này, Đại Kiếm Đế Quân dường như cảm nhận được điều gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi: “Cẩn thận!"

Vừa dứt lời, dị biến xuất hiện.

Vút!

Đi cùng với tiếng kiếm vang dội, một thanh kiếm bỗng dưng xuất hiện ở bên phải Khô Huyền Đế Quân, thanh kiếm này nhanh như sấm sét, xuất quỷ nhập thần, xuất hiện mà không hề báo trước!

Giờ khắc này, tóc gáy của Khô Huyền Đế Quân đều dựng hết cả lên, trong lòng vô cùng kinh hãi, là ai đánh lén ông ta?

Ông ta không dám suy nghĩ nhiều, lập tức nắm chặt hai tay, một luồng khí tức khủng khiếp đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể, trong nháy mắt, luồng khí tức này tạo thành một tấm kết giới bảo vệ xung quanh ông ta.

Chỉ cần tấm kết giới này có thể ngăn cản thanh kiếm một lát thì ông ta có thể thoát nạn!

Tuy nhiên, vào lúc này, xung quanh bỗng xuất hiện một sức mạnh thần bí.

Kiếm vực!

Đột nhiên bị thanh kiếm áp chế, con ngươi của Khô Huyền Đế Quân bỗng co rút lại, còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã xuyên thẳng qua tấm kết giới của ông ta, sau đó đâm vào trán ông ta.

Ầm!

Ngay lập tức, sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong thanh kiếm đó đánh nát tất cả sinh khí của Khô Huyền Đế Quân!

Hồn bay phách lạc!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Đại Kiếm Đế Quân nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Bà ta nhìn chằm chằm Diệp Thanh Thanh từ xa xuất chiêu, trong lòng vô cùng kinh hãi, bà ta không ngờ người phụ nữ này lại giết trở lại.

“A!”

Đúng lúc này, xa xa vang lên một tiếng kêu thảm thiết!

Đại Kiếm Đế Quân quay đầu lại nhìn, trong đám người cách đó không xa, Diệp Quân liên tục giết chết mấy tên Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Trong khoảnh khắc vừa nãy, tất cả mọi người đều chú ý đến Khô Huyền Đế Quân, vì vậy, Diệp Quân đã ra tay giết chết mấy tên nhân lúc không ai chú ý. Tuy nhiên, đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả phản ứng cực nhanh, lúc Diệp Quân đang chém giết, các cường giả lập tức lùi lại, sau đó dùng vũ lực trấn áp hắn!

Lúc nhìn thấy Diệp Quân, sắc mặt của Đại Kiếm Đế Quân bỗng tối sầm lại.

Bà ta có tính toán thế nào cũng không ngờ rằng hai người này dám quay lại đây chém giết!

Đại Kiếm Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn mỉm cười, dáng vẻ tự tin, có chỗ dựa nên không lo ngại gì.

Nhìn Diệp Quân như vậy, trong lòng mọi người đều âm thầm cảnh giác, chẳng lẽ hắn còn có trợ thủ khác sao?

Đại Kiếm Đế Quân cũng thầm cảnh giác!

Nếu hai người này dám quay lại chém giết, chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy!

Bà ta lạnh lùng nhìn xung quanh, kiếm thế cường đại bao bọc quanh cơ thể bà ta, đồng thời, thần thức của bà ta tản ra như một tấm lưới, nhưng không hề phát hiện ra cường giả nào khác.

Đại Kiếm Đế Quân cau mày.

Xa xa, Diệp Quân khẽ cười nhìn về phía Đại Kiếm Đế Quân, không nói câu nào, hắn xuất hiện bên cạnh Diệp Thanh Thanh. Sau đó một mình tiến vào Tiểu Tháp, Diệp Thanh Thanh Thanh thu hồi Tiểu Tháp, xoay người bay đi.

Không ai dám ngăn cản!
Chương 993: Trong mơ có rất nhiều

Nếu như Diệp Quân ở bên ngoài, Diệp Thanh Thanh Thanh ở bên trong tháp, chắc chắn bọn họ sẽ ngăn cản!

Diệp Quân mặc dù cũng rất mạnh, tuy nhiên, hắn không phải là quá mạnh, nhưng Diệp Thanh Thanh thì khác, nói người phụ nữ này vô cùng mạnh cũng không thái quá.

Nếu tất cả mọi người đều xông lên phía trước, không phải là không thể ngăn cản bà ấy, nhưng để có thể ngăn cản được thì sẽ phải trả một cái giá rất đắt!

Cứ như vậy, dưới ánh mắt của mọi người, Diệp Thanh Thanh dẫn theo Diệp Quân rời đi!

Sắc mặt Đại Kiếm Đế Quân u ám đáng sợ, hai kiếm tu này bây giờ hoàn toàn không biết xấu hổ!

Lại chơi đánh lén!

Thực ra, nếu hai người này không đánh chính diện mà chỉ chơi đánh lén thì bà ta thực sự hơi kiêng dè.

Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên quay đầu nhìn về phía ông lão áo đen bên cạnh: “Bảo Ân Tông canh chừng bọn họ cho ta”.

Ông lão áo đen khẽ gật đầu, sau đó lùi lại.

Đại Kiếm Đế Quân quay đầu nhìn về phía Tuế Nguyệt trường hà xa xa, ánh mắt lạnh như băng.

Không thể để cho hai người này có thêm bất kỳ cơ hội nào nữa. Nếu không, hai người này càng đánh càng mạnh. Đặc biệt là Diệp Quân, sau vài trận chiến, thực lực của hắn đã thay đổi đến mức kinh thiên động địa.

Nếu cứ tiếp tục giao chiến như vậy, e rằng chỉ có cường giả cấp Đế Quân mới có thể đánh bại hắn!

Thật kinh khủng!

Hai vị Đế Quân cộng thêm cả bà ta, liệu có thể giết chết Diệp Quân không?

Vào lúc này, một ý nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Đại Kiếm Đế Quân.

Có thể giết không?

Đại Kiếm Đế Quân nheo mắt lại, lúc này bà ta đột nhiên cho rằng dù thêm hai vị Đế Quân nữa cũng không thể giết chết Diệp Quân và nữ kiếm tu váy đen kia.

Không được!

Đại Kiếm Đế Quân nói: "Các ngươi canh giữ ở chỗ này, ta đi gặp tông chủ!"

Nói xong, bà ta xoay người rời đi

Bà ta thấy rằng không thể để cho Diệp Quân có thêm bất cứ cơ hội nào nữa!

Lúc này, một hư ảnh đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Đại Kiếm Đế Quân, nhìn thấy hư ảnh này, sắc mặt Đại Kiếm Đế Quân khẽ thay đổi: "Thánh Sứ!"

Thánh Sứ khẽ gật đầu: “Đại Kiếm Đế Quân, tông chủ đã biết chuyện vừa xảy ra ở đây, ngươi cứ đợi đi, nhiều nhất một tiếng nữa, ngoại trừ Nguyên Thiên và hai vị Đế Quân, Cổ tộc cũng sẽ đến đây”.

Cổ tộc!

Nghe vậy, sắc mặt Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên biến đổi: “Cổ tộc?"

Thánh Sứ gật đầu: “Cổ tộc đã đồng ý giúp đỡ!”

Cổ tộc!

Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên hơi kích động và hào hứng.

Trong thời đại xa xưa, thế lực mạnh nhất chắc chắn là Quá Khứ Tông, mà ở dưới Quá Khứ Tông, có hai điện và bốn tộc, hai điện này là thần điện Tuế Nguyệt trong truyền thuyết và ma điện Viễn Cổ, bây giờ, cả hai điện này đều đã cam kết trung thành với Quá Khứ Tông.

Vị Thánh Sứ trước mắt này đến từ thần điện Tuế Nguyệt!

Mà dưới hai điện còn có bốn tộc, bốn tộc này được xưng là tứ tộc Tuế Nguyệt Viễn Cổ, là tứ đại gia tộc có lịch sử đáng sợ, truyền thừa qua không biết bao nhiêu kỷ nguyên, nhưng bốn gia tộc này vẫn chưa trung thành với Quá Khứ Tông.

Mà lúc này, nghe Thánh Sứ nói vậy, bà ta biết rằng, bốn tộc này e rằng đã bị Quá Khứ Tông thu phục.

Cổ tộc!

Đại Kiếm Đế Quân xoay người, nhìn về phía xa xa của thời không Tuế Nguyệt, hơi híp mắt: “Ta xem ngươi lần này sống sót thế nào!"

. . .

Ở diễn biến khác, Diệp Quân đã đưa Diệp Thanh Thanh đi ngược dòng Tuế Nguyệt.

Mặc dù đã chém chết một Đế Quân, nhưng Diệp Quân biết rằng, tình hình của họ vẫn không khá hơn là bao.

Bây giờ, hắn phải đối mặt với vấn đề lớn nhất là hắn căn bản không biết thực lực của Quá Khứ Tông mạnh bao nhiêu, cũng không biết ở Tuế Nguyệt trường hà mênh mông vô tận, có bao nhiêu Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả tới trợ giúp Quá Khứ Tông. Có thể nói, Quá Khứ Tông biết mọi thứ liên quan đến hắn, nhưng hắn không biết gì về Quá Khứ Tông.

Thông tin không chính xác!

Vì vậy, hắn sẽ phải chịu thiệt thòi lớn!

Hắn vốn dĩ muốn liên lạc với Ám U, nhưng cuối cùng lại phát hiện, căn bản không thể liên lạc được.

Trên thực tế, hắn cũng biết cho dù có thể liên hệ với Ám U, sợ là cũng không được, hệ thống tình báo của Tiên Bảo Các mặc dù không tệ, nhưng lần này bọn hắn phải đối phó với Quá Khứ Tông và vô số Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Ngay cả quân tiếp viện từ vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cũng không tới kịp, chứ đừng nói đến người của Ám U.

Nhìn thấy sắc mặt Của Diệp Quân nghiêm trọng, Diệp Thanh Thanh đột nhiên vỗ đầu hắn: “Con đang suy nghĩ gì vậy?"

Diệp Quân cười khổ: “Nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ cục diện này!”

Diệp Thanh Thanh nói: "Con nghĩ ra chưa?"

Diệp Quân lắc đầu.

Diệp Thanh Thanh nhìn hắn, sau đó nói: “Vậy cứ tiếp tục suy nghĩ đi!”

Khuôn mặt của Diệp Quân cứng đờ.

Diệp Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn Tuế Nguyệt trường hà phía xa xa, nhìn Tuế Nguyệt trường hà rộng lớn mênh mông này, không biết bà ấy đang nghĩ gì, ánh mắt gợn sóng.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô cô, con còn cô cô nào khác nữa không?”

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía Diệp Quân, hắn định nói tiếp thì Diệp Thanh Thanh đã lên tiếng: "Còn, còn có rất nhiều!"

Diệp Quân mừng rỡ: “Thật sao?”

Diệp Thanh Thanh nhẹ giọng nói: "Thật, trong mơ có rất nhiều!"

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lúc này, Diệp Thanh Thanh đột nhiên nắm lấy tai Diệp Quân: “Đừng nghĩ tới mấy thứ này nữa, biết chưa? Biết chưa hả?"

Diệp Quân: “…”
Chương 994: Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia

Mặc dù cơ thể Diệp Quân rất mạnh nhưng thực lực của Diệp Thanh Thanh lại mạnh hơn hắn.

Cái nhéo tai này vẫn rất đau.

Diệp Quân vội nói: “Cô cô, con chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác”.

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng: “Còn không có ý khác ư? Sao nào, là chê thực lực của ta yếu, không giúp được con à? Vậy thì con đi tìm cô cô váy trắng của con đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Hóa ra cô cô này tức giận là vì chuyện này.

Quả thật quá mức vô lý!

Diệp Thanh Thanh quay đầu đi nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà ở đằng xa, sắc mặt lạnh như băng, không nói gì.

Diệp Quân do dự, sau đó mới nói: “Cô cô, người nhiều lần cứu mạng con, nếu không có cô cô, con đã chết chắc rồi, thế nên sao con có thể xem thường thực lực của cô cô yếu được? Không đúng, thực lực của cô không yếu, nếu không phải do con liên lụy đến người thì với sức mạnh của người, đám người kia không thể làm gì được cô cô cả”.

Diệp Thanh Thanh nhìn về phía đằng xa, không nói lời nào.

Diệp Quân cảm thấy hơi đau đầu, hắn do dự một chốc rồi nói: “Cô cô?”

Diệp Thanh Thanh vẫn không lên tiếng.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Cô cô, người biết con không có ý đó mà, người… có phải muốn tìm lý do để đánh con không?”

Diệp Thanh Thanh quay đầu sang nhìn Diệp Quân, không nói gì chỉ cười mỉa.

Diệp Quân cảm thấy hơi tê da đầu khi bị nhìn như vậy, hắn do dự rồi mới nói: “Có phải con đã làm gì khiến cô cô tức giận không?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Tự con nghĩ xem đi”.

Diệp Quân nhíu mày.

Tự mình nghĩ?

Hình như mình không nói gì mà.

Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có biết không?”

Tiểu Tháp nói: “Đừng hỏi ta, ta biết cũng không dám nói”.

Diệp Quân: “…”

Người Tiểu Tháp sợ nhất chắc chắn là Thanh Nhi váy đen này rồi.

Thanh Nhi váy trắng thường sẽ không tức giận nhưng Thanh Nhi váy đen thì tính cách lại rất nóng nảy, nói đánh là đánh.

Bà ấy chỉ đơn thuần là tính tình nóng nảy.

Muốn nói lý thì nói, không muốn nói thì sẽ không nói.

Chỉ hai chữ: Mơ hồ!

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, mặt bà ấy vẫn không cảm xúc.

Diệp Quân bỗng nói: “Cô cô, con kể cho người nghe câu chuyện cười”.

Diệp Thanh Thành nhìn Diệp Quân: “Nếu ta không cười, hậu quả tự chịu đấy”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Ôi vãi?

Người chơi lớn thế?

Diệp Thanh Thanh nói: “Kể đi”.

Diệp Quân hơi do dự.

Diệp Thanh Thanh trợn mắt nhìn hắn: “Kể nhanh đi, nếu không ta đánh con”.

Khóe miệng Diệp Quân khẽ giật, hắn do dự một chốc rồi quyết định kể câu chuyện mà hắn đọc được trong một cuốn sách cổ ở hệ Ngân Hà: “Ngày xửa ngày xưa, có một thư sinh đem lòng yêu một cô gái trẻ, thư sinh anh tuấn phóng khoáng, tài trí hơn người, cô gái trẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn. Một ngày nọ, hai người gặp nhau đi dạo chơi, trên đường gặp mưa to bèn đi vào một gian nhà trống trú mưa, nhưng không ngờ trời mưa cho đến tận đêm khuya…”

Nói đến đây, hắn nhìn Diệp Thanh Thanh, thấy Diệp Thanh Thanh đang chăm chú lắng nghe thì vội nói: “Trong phòng chỉ có một cái giường, mặc dù hai người là người yêu của nhau, nhưng vẫn khá giữ kẽ, cô gái trẻ đó thương chàng thư sinh, thế là bèn ngượng ngùng nói ngủ chung trên một chiếc giường, thế nhưng hai người vẫn đặt một chiếc kẹp tóc ở giữa và nói: Người nào vượt qua ranh giới sẽ là cầm thú. Chàng thư sinh là người lương thiện, hắn cố gắng chịu đựng cả một đêm, thế mà thực sự không vượt qua ranh giới đó”.

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn Diệp Quân: “Tên thư sinh này là một chính nhân quân tử, rất tốt”.

Diệp Quân cười tủm tỉm nói: “Sáng hôm sau, cô gái trẻ tỉnh dậy, thấy chàng thư sinh chưa vượt qua ranh giới bèn thẳng tay tát anh chàng thư sinh một bạt tai, tức giận mắng chàng thư sinh rồi bỏ đi”.

Diệp Thanh Thanh cau mày: “Cô ta mắng thư sinh cái gì?”

Diệp Quân chớp mắt: “Cô gái chỉ vào chàng thư sinh tức giận mắng: Ngươi đúng là chẳng bằng súc sinh”.

Nói rồi hắn xoay người bỏ chạy.

Diệp Thanh Thanh sửng sốt, nhất thời không biết ý trong đó là gì, nhưng thoáng chốc đã nhướng mày: “Hả?”

Nói rồi bà ấy biến thành kiếm quang đuổi theo.

Không lâu sau, đằng xa vang lên tiếng kêu thảm thiết: “Chuyện này là Tháp gia dạy cho con đấy…”

Tiểu Tháp: “…”

Chẳng mấy chốc tiếng kêu thảm đã tăng thêm một.

Nửa canh giờ sau, Diệp Quân đi theo sau Diệp Thanh Thanh, im lặng không lên tiếng.

Lần này bị đánh thảm rồi.

Suýt nữa thì bị bóc một lớp da.

Một lúc lâu sau, Diệp Thanh Thanh bỗng dừng bước, bà ấy liếc nhìn Diệp Quân: “Chẳng phải con rất biết cách kể chuyện đó sao? Nào, kể tiếp đi”.

Diệp Quân: “…”

Nhìn Diệp Quân cúi đầu ủ rũ, Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng, quay đầu đi.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Tiểu chủ, thương lượng chuyện này được chứ?”

Diệp Quân thầm hỏi: “Chuyện gì?”

Tiểu Tháp nói: “Cầu xin ngươi hãy làm một con người”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Ta tốt xấu gì cũng là Nguyên Lão Tam Triều, ngươi đối xử với ta như thế, tốt thật sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia”.

Tiểu Tháp nói: “Lúc có hoạn nạn, ngươi nhớ đến ta, lúc có phúc… ngươi đã từng nhớ đến ta sao?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Đại ca à, đừng chọc giận bà cô này nữa. Đừng nói là ngươi, cha ngươi cũng không dám chọc vào bà ấy, ngươi lại dám chọc bà ấy… Nói thật nhé, ta khá bội phục ngươi đấy”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này Diệp Thanh Thanh bỗng dừng lại, bà ấy cau chặt mày.

Thấy thế, Diệp Quân run lên, vội hỏi: “Sao thế?”

Diệp Thanh Thanh quay đầu lại nhìn, thời không nơi đó bỗng hơi rung chuyển, sau đó một quyển trục chậm rãi bay đến.

Diệp Thanh Thanh xòe bàn tay ra, quyển trục đó xuất hiện trong tay bà ấy, bà ấy mở quyển trục ra xem thì sửng sốt.
Chương 995: Nhận nhầm người

Diệp Quân đi đến cạnh Diệp Thanh Thanh, hắn nhìn quyển trục đó, lúc đọc được nội dung trong quyển trục cũng sửng sốt.

Trong quyển trục miêu tả chi tiết về thực lực Quá Khứ Tông, hai điện và bốn tộc.

Ngoài ra, trong đó còn ghi lại tên tuổi và thực lực của rất nhiều Đế Quân, bây giờ đang có bao nhiêu Đế Quân đang trên đường đến… vô cùng chi tiết.

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy cau chặt mày.

Diệp Quân cũng nhíu mày: “Cô cô không biết là ai đang truyền tình báo cho chúng ta à?”

Diệp Thanh Thanh lắc đầu.

Diệp Quân cảm thấy ngờ vực.

Là ai đang gửi tình báo cho mình?

Chủ nhân bút Đại Đạo?

Người đầu tiên hắn nghĩ đến là chủ nhân bút Đại Đạo, vì hiện giờ chỉ có người này mới có thể làm được.

Nhưng cũng không có khả năng lắm, nếu đúng là đối phương thật, đối phương không thể lén lút như vậy.

Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, không thể nào là chủ nhân bút Đại Đạo, vì nếu mình là tông chủ Quá Khứ Tông, chắc chắn sẽ theo dõi chặt chẽ chủ nhân bút Đại Đạo.

Nhưng nếu không phải là chủ nhân bút Đại Đạo, vậy thì là ai?

Diệp Quân suy đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra.

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Cổ tộc sắp đến rồi”.

Cổ tộc!

Diệp Quân thôi suy nghĩ, nhìn quyển trục trong tay, nhíu chặt mày, dựa theo miêu tả về Cổ tộc trong quyển trục, Cổ tộc này là một trong bốn gia tộc lớn của Tuế Nguyệt Viễn Cổ, thực lực vô cùng đáng sợ.

Mà bây giờ đối phương đang giơ cao cờ chạy đến giết mình.

Giương cờ!

Mẹ kiếp!

Diệp Quân không khỏi mắng một tiếng.

Quá Khứ Tông này mất trí đến điên rồi sao?

Liều như thế?

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Con có dự định gì?”

Dự định!

Diệp Quân thấp giọng thở dài, có cảm giác bất lực: “Chúng định không cho con bất kỳ cơ hội nào, muốn giết chết con”.

Diệp Thanh Thanh gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Đối sách?

Lúc này hắn thật sự cảm thấy bất lực, đối phương có nhiều người hơn mình, hơn nữa còn không có mình cơ hội nào.

Chạy?

Cứ ngược dòng Tuế Nguyệt, cho đến trụ sở của Quá Khứ Tông luôn sao?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Sợ rồi à?”

Diệp Quân không nói gì.

Diệp Thanh Thanh dừng bước, bà ấy xoay người nhìn Diệp Quân: “Con nghĩ đây là chuyện rất tuyệt vọng sao?”

Diệp Quân nhìn Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh khẽ lắc đầu: “Có biết chuyện của ông nội và cô cô váy trắng của con không?”

Diệp Quân nói: “Biết chút ít”.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân: “Năm đó mấy người bọn ta hợp sức lại đối phó với cô cô váy trắng, bà ấy gần như gặp ai cũng giết… con có biết sự tuyệt vọng đó không?”

Diệp Quân im lặng.

Diệp Thanh Thanh nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân, khẽ nói: “Chẳng phải còn có ta đi cùng con sao?”

Nghe thế, Diệp Quân cảm thấy từng dòng nước ấm chảy qua tim, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tuế Nguyệt trường hà xa xa, cười nói: “Cổ tộc? Gia tộc mạnh nhất trên thế giới này là Dương tộc. Hôm nay, để con đại diện cho Dương tộc đi gặp chúng”.

Diệp Thanh Thanh mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân bỗng quay đầu nhìn sang phải, ngay sau đó hắn kéo áo Diệp Thanh Thanh rồi biến mất.

Không lâu sau, Diệp Quân và Diệp Thanh Thanh xuất hiện ở một sa mạc.

Diệp Quân nhìn xung quanh: “Tháp gia, ngươi chắc bên này có khí tức sinh mệnh chứ?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ”.

Diệp Quân đang định nói thêm, Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Trước mặt”.

Nói rồi bà ấy bỗng chém một nhát kiếm.

Vèo!

Thoáng chốc cả sa mạc bị chia làm đôi, sau đó một địa cung xuất hiện ở bên dưới cả ngàn trượng.

Thấy thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Diệp Thanh Thanh nhìn địa cung đó, cau chặt mày.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Có khí tức khá mạnh”.

Diệp Quân nói: “Đi xem thử”.

Diệp Thanh Thanh khẽ gật đầu, sau đó hai người biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, khi xuất hiện lần nữa, họ đã đi đến trước địa cung, cả địa cung hệt như địa ngục, cực kỳ âm u.

Diệp Quân nhìn phía trên cánh cổng của địa cung, trên đó có hai chữ lớn: Minh phủ.

Diệp Quân quay sang nhìn Diệp Thanh Thanh, bà ấy nói: “Khí tức đó ở bên trong”.

Diệp Quân chắp tay về phía địa cung, sau đó nói: “Tiền bối, Diệp Quân…”

“Hả?”

Ngay lúc này một giọng nói rợn người bỗng vang vọng trong địa cung: “Ngươi tên là Diệp Quân à?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nói: “Đúng thế”.

Cánh cửa địa cung bỗng mở ra, sau đó một người đàn ông trung niên mặc đồ đỏ xuất hiện.

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: “Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông trung niên lại hỏi: “Kiếm tu mặc áo xanh là ông nội ngươi sao?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó vội gật đầu: “Là ông nội ta”.

Hắn ngừng một chốc, lại nói: “Ông nội ruột, máu đào hơn ao nước lã”.

Lúc này hắn cực kỳ vui mừng, chắc chắn người trước mặt này là thuộc hạ ông nội để lại cho mình.

Quả nhiên là ông nội ruột.

Người đàn ông áo đỏ nhìn Diệp Quân một hồi rồi nói: “Ông ta rất kiêu ngạo, nói ta không đánh lại cháu của ông ta, ta không tin. Nào, để ta đánh chết ngươi xem”.

Diệp Quân: “?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK