Huyền Dương quắc mắt sừng sộ: “Ngươi ở cùng phe với tên Diệp Quân kia!"
Ông ta chợt cảm thấy có điều gì đó bất thường.
Con mẹ nó chứ!
Hai bên không thù không oán, lão chó già này mắc chứng già mà cứ cắn hoài không nhả?!
Chỉ có thể là vì bọn chúng đều là người bên phe Diệp Quân.
Sắc mặt Huyền Dương đã đen xì nay lại càng xấu đi tợn.
Tả Lão không tiếp lời mà hóa thành kiếm quang ầm ầm vọt tới, mang theo lửa giận ngút trời.
Huyền Dương âm thầm bóp vỡ phù truyền âm.
Phải gọi cứu binh!
Bởi vì hai người họ quả thật không làm gì được đám người này.
Đại chiến nhanh chóng trở lại.
Bên trong bí cảnh.
Đoàn người đi về phía trước, không lâu sau đã đến được một vùng biển.
Ngước mắt nhìn chỉ thấy mênh mông vô tận.
Ai nấy đều nhíu mày.
Chu Phạn đi đầu cười cười cất tiếng: “Xem ra phải ngồi thuyền rồi”.
Cô ta vươn tay chỉ xuống dưới.
Những người khác nhìn theo, thấy được một con thuyền gỗ cũ kỹ nằm trên bờ. Nó không lớn không nhỏ, có thể chứa được hai mươi người.
Có người kinh ngạc thốt lên: “Sao lại có thuyền ở đây??"
Chu Phạn cười đáp: “Hẳn là có người đã qua bờ bên kia, thậm chí còn trở về”.
Đã có người đi qua!
Lời này khiến những người khác vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen lên tiếng: “Chẳng lẽ chúng ta không phải những người đầu tiên sao cô nương?"
Chu Phạn lắc đầu: “Đương nhiên là không. Những trận pháp bên ngoài tuy xuất phát từ văn minh cấp bốn nhưng đạo bên trong lại hoàn toàn khác với cấm chế trong này. Nếu ta đoán không sai thì đã từng có một văn minh cấp bốn hùng mạnh đi vào nơi này, sau đó khi rời đi thì bày trận pháp để giấu nó đi”.
Diệp Quân nhìn sang với vẻ ngạc nhiên, thầm nhủ cô nàng này nhạy bén thật.
Những người khác nghe cô ta nói vậy thì tỏ ra thất vọng. Đã có người đến trước đồng nghĩa với việc họ chỉ có thể nhặt mót bảo vật mà thôi.
Chu Phạn lại cười: “Chư vị khoan hãy nản lòng, biết đâu phía trước còn điều gì bất ngờ”.
Rồi cô ta phất chiếc quạt ngọc, lật chiếc thuyền kia lại trong nước.
Mọi người lục tục bước lên.
Thuyền ra khơi, đi vào biển rộng.
Diệp Quân đứng ở đầu thuyền, đón từng làn gió biển mát rượi.
Bỗng có hương thơm thoang thoảng lẻn vào khi Chu Phạn xuất hiện cạnh bên.
Hắn mỉm cười chào hỏi: “Phạn cô nương”.
Chu Phạn đáp lễ: “Dường như Diệp công tử không có hứng thú với những món đồ nơi đây?"
Diệp Quân: “Không hẳn. Ta rất thích cái cây hoàng kim kia, cũng có thể mua, chỉ là ta thấy không đáng mà thôi”.
Có Tháp gia với kiếm Thanh Huyền trong tay, hắn còn cần gì quan tâm đến thần vật khác?
Với hắn, Tổ Mạch quan trọng hơn nhiều.
Chu Phạn cong môi mỉm cười, không bình luận gì thêm.
Không lâu sau, con thuyền quành đến sau một ngọn núi nhỏ. Đập vào mắt là dãy núi liên miên bất tận, không nhìn thấy điểm cuối. Trên vách đá sừng sững là vô số dòng suối nhỏ như những con rồng uốn lượn về biển, trông hùng vĩ vô cùng.
Trời âm u.
Nước mờ đục.
Một bầy chim ba chân không biết từ đâu bay đến vờn quanh trên đầu họ, kêu lên những tiếng thê lương.
Làm ai nấy đều sinh lòng cảnh giác.
Từ mũi thuyền, Chu Phạn dõi mắt nhìn những vách núi xa xa, thở dài nói: “Suối bạc khoác non xanh... Quả là kỳ cảnh hiếm thấy”.
Diệp Quân gật gù: “Nếu không có việc phải làm thì đi thăm thú vũ trụ, nhìn ngắm cảnh đẹp thế gian cũng là chuyện thú vị”.
Chu Phạn bỗng hỏi: “Diệp công tử cũng thích đi dạo quanh vũ trụ?"
Hắn gật đầu: “Đúng vậy”.
Cô ta đề nghị: “Không bằng sau này chúng ta kết bạn cùng đi?"
Diệp Quân ngạc nhiên.
Chu Phạn cười nói: “Người tu hành chúng ta sống một đời lâu dài hơn người thường, nếu chỉ dùng hết vào tu luyện thì lại quá nhàm chán”.
Diệp Quân: “Vậy Phạn cô nương cũng thích đi du lịch vũ trụ?"
Chu Phạn gật đầu: “Đó là điều ta vẫn luôn làm mấy năm gần đây. Ta từng đi qua một vùng biển lạ kỳ nọ, nó không có bến bờ, dưới đáy biển lại có thi thể của một người phụ nữ. Mỗi một vạn năm, bà ta sẽ mở mắt một lần, khi ấy nước biển sẽ khô cạn, tinh hà đảo ngược, sao sáng rơi xuống, thời gian Đại Đạo cũng đi ngược... Ta còn từng đi qua một tinh vực khác, nơi đó có những bậc thang đá vô tận. Kế bên nó là một tấm bia đá khắc hai chữ Đạo Thê. Nghe nói chỉ những ai đã đến Khai Đạo Cảnh mới có thể bước đến bậc cuối cùng, mà khi ấy sẽ được nhìn xuống toàn vũ trụ thông qua góc nhìn của Thần…”
Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương có từng bước lên?"
Chu Phạn cười: “Đương nhiên là đã thử, tiếc rằng đã phải dừng lại trước bậc thứ mười nghìn”.
Diệp Quân: “Vì sao?"
Chu Phạn tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Không đủ mạnh, nếu tiếp tục có thể sẽ gặp nguy hiểm”.
Diệp Quân: “Thật sự chỉ có Khai Đạo Cảnh mới bước lên được?"
Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.
Diệp Quân lại hỏi: “Nó do ai tạo ra?"
Chu Phạn lắc đầu cười: “Chưa có lời giải”.
Diệp Quân im lặng.
Chương 1642: Như giết cha chẳng hạn?
Chu Phạn tiếp tục: “Ta còn từng đi đến một dòng sông vô tận có tên Thời Quang, nghe nói là do một vị đại năng tuyệt thế dùng thần thông vô thượng hấp thu thời gian của Đại Đạo, ngưng tụ thành sông...”
Giọng cô ta trở nên phấn khích: “Nó là dòng sông đẹp nhất ta từng được thấy! Tiếc rằng lại không thể nán lại lâu”.
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?"
Chu Phạn cười tiếc nuối: “Nơi ấy chứa đựng thời gian của Đại Đạo, một khi ở đó thì thọ mệnh của bản thân sẽ trôi qua cực nhanh... Cứ đứng đó ngắm cảnh là chết chắc”.
Diệp Quân: “...”
Chu Phạn nói: “Vũ trụ vô tận, không thiếu những điều kỳ diệu. Chẳng biết đời này ta có thể nhìn thấy hết những kỳ quan diệu kỳ đó không”.
Diệp Quân chợt đổi chủ đề: “Cô nương là người Hoàng thất?"
Chu Phạn gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân: “Lấy thiên phú và sức mạnh của cô nương thì hẳn là Hoàng trữ*?"
*Hoàng trữ: Người được định là vị vua kế tiếp.
Chu Phạn cười: “Không phải”.
Diệp Quân ngạc nhiên: “Không phải ư?"
Chu Phạn: “Đại Chu có mười mấy nghìn Hoàng tử Hoàng nữ. Quy tắc lập Hoàng trữ của chúng ta cũng rất đơn giản ngắn gọn, mỗi một trăm năm thì đổi một lần. Ai có năng lực, ai có công lao nhiều nhất trong thời gian ấy thì lên ngôi”.
Diệp Quân khó hiểu: “Trăm năm đổi một lần?"
Chu Phạn gật đầu: “Chính xác. Để trở thành Hoàng trữ thì phải trở nên càng xuất sắc, càng mạnh mẽ, phải giúp đỡ càng nhiều người mới có thể tiếp tục giữ ngôi vị ấy. Những người không được thì cũng không nản chí, ngược lại càng cố gắng tiến bộ, chỉ cần giúp đỡ được thật nhiều người thì lần sau họ sẽ được chọn”.
Diệp Quân thì thầm: “Phương pháp này tàn nhẫn quá”.
Chu Phạn nhoẻn cười: “Đúng, nhưng cũng mang lại rất nhiều lợi ích. Vì vậy nên Hoàng trữ, Hoàng tử và Hoàng nữ Đại Chu ít có kẻ ngu ngốc”.
Diệp Quân: “Vậy Đại Chu từng có ai làm phản chưa? Ví dụ như... giết cha chẳng hạn”.
Tiểu Tháp: “...”
Chu Phạn tròn mắt nhìn hắn: “Ngươi hỏi câu này... Chẳng lẽ nó là chuyện thường ở chỗ của các ngươi?"
Diệp Quân cười gượng: “Không có, chỉ hỏi chơi thôi”.
Chu Phạn cười: “Hoàng đế Đại Chu chúng ta cũng năm trăm năm thay đổi một lần, hơn nữa phải đạt đến Khai Đạo Cảnh. Thật ra thì làm Hoàng trữ thoải mái hơn nhiều”.
Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"
Chu Phạn: “Hoàng đế thật ra giống như biểu tượng vậy. Đã đến Khai Đạo Cảnh thì căn bản chẳng còn lưu luyến gì với hồng trần thế tục, lại còn có thể sử dụng tất cả tài nguyên của Đế quốc. Vì vậy người thật sự có ảnh hưởng là Hoàng trữ, cần tài nguyên cũng là Hoàng trữ. Một khi trở thành Hoàng trữ thì Tổ Mạch cứ gọi là như mây, trong một trăm năm có ba cơ hội đi vào kho vũ khí và đất truyền thừa... Có quá quá nhiều lợi ích. Còn Hoàng đế thường không xuất hiện trừ khi Đế quốc rơi vào nguy khốn, nên bình thường cũng không thấy người ấy đâu”.
Diệp Quân cảm thán: “Thì ra là thế”.
Hắn lại hỏi: “Cô nương có muốn làm Hoàng trữ không?"
Chu Phạn gật đầu ngay tắp lự: “Đương nhiên, vì có quá nhiều quyền lợi”.
Diệp Quân cười cười, không nói gì thêm.
Chu Phạn chợt hỏi đùa: “Hay là Diệp công tử đi cùng ta đi? Ta lên làm Hoàng trữ rồi, hai chúng ta có phúc cùng hưởng”.
Hữu Lão vẫn đang nhắm mắt đứng ở phía sau bỗng mở bừng mắt nhìn Diệp Quân.
Hắn lắc đầu liên tục: “Không không, ta đi theo cô chẳng khác gì làm gánh nặng cả”.
Chu Phạn cười: “Mạnh yếu không quan trọng, ta chỉ thấy Diệp công tử rất biết phải trái, dễ sống chung, có thể nhờ vả... À không, đáng kết bạn chứ, hì hì...”
Diệp Quân: “...”
Bỗng có người lên tiếng: “Nhìn kìa!"
Mọi người đổ dồn ánh mắt theo, chỉ thấy cách đó mấy nghìn trượng là một vòng xoáy đen ngòm xuất hiện trên mặt biển, phía trên là mây mù đen đặc, từng tia chớp to như cột đình không ngừng giáng xuống rồi biến mất bên trong.
Có người nói: “Bên dưới có con gì đó”.
Diệp Quân nhìn theo, tiếc rằng thần thức chỉ mon men đến gần đã biến mất.
Bọn họ vội vàng cho thuyền dừng lại.
Người đàn ông áo đen nói với ông lão áo trắng kế bên: “Lão Bạch, đi xem thử coi”.
Ông lão liếc xéo lại: “Sao ngươi không đi đi?"
Người đàn ông tỉnh bơ: “Ta sợ chết”.
Ông lão nhíu mày: “Bán Bộ Khai Đạo của ngươi là do cắn thuốc mà lên à?"
Người đàn ông vừa mở miệng thì bị Chu Phạn cắt ngang: “Có một con yêu thú đang tu luyện ở đó”.
Yêu thú?!
Mọi người dõi mắt nhìn với vẻ mặt nghiêm trọng.
Ở bên ngoài thì bọn họ đều đứng trên đỉnh, nhưng ở đây thì ai nấy đều phải đề phòng.
Không chỉ phòng những thứ không biết, mà còn phải phòng người.
Đúng lúc này, có một bóng hình mờ ảo dâng lên từ trong làn nước, tản ra từng đợt sấm sét hùng hậu.
Lôi uy nặng trịch bao trùm lấy từng người có mặt.
Ai nấy đều vào thế sẵn sàng, chuẩn bị ra tay.
Bóng mờ kia bước ra, thấy có nhiều người đến vậy thì thoáng ngẩn ngơ rồi thu lôi uy về, tỉnh bơ nói: “Chào các vị đạo hữu!"
Chỉ cần nhìn thôi là biết đánh không lại họ rồi!
Chương 1643: Thiên Uyên
Chào các vị đạo hữu!
Mọi người nhìn bóng mờ kia, không nói gì, nhưng ai cũng nâng cao cảnh giác, chỉ cần bóng mờ đó nhúc nhích, họ sẽ lập tức xông lên đánh hội đồng.
Chu Phạn dẫn đầu mỉm cười mở lời: "Chúng ta chỉ đi ngang qua đây thôi, nếu đã làm phiền thì xin các hạ thông cảm cho".
Nói rồi, cô ta xòe tay, một chiếc nhẫn không gian bay đến trước mặt bóng mờ.
Thấy Tổ Mạch trong nhẫn, bóng mờ kia càng thêm ôn hòa, mỉm cười nói: "Chỉ là việc nhỏ thôi, việc nhỏ thôi mà".
Nói rồi, bóng mờ cất nhẫn không gian đi, rồi lại hỏi: "Các vị muốn đi về phía trước à?"
Chu Phạn gật đầu: "Đúng vậy".
Bóng mờ kia do dự một lúc rồi nói: "Phía trước là Thiên Uyên, bên trong cực kỳ hung hiểm, nếu muốn qua đó thì phải cẩn thận".
Chu Phạn hỏi: "Thiên Uyên?"
Bóng mờ giải thích: "Ngày trước từng có một vị cường giả bí ẩn đến nơi đây đại chiến với người bảo vệ giới này, nơi hai người chiến đấu cuối cùng biến thành một vực thẩm hun hút. Người bảo vệ đã thất bại trong trận chiến đó, linh hồn của hắn đã biến thành oán linh ẩn sâu trong vực thẳm Thiên Uyên kia".
Chu Phạn hỏi: "Người bảo vệ kia là Khai Đạo Cảnh à?"
Bóng mờ đáp: "Đúng vậy".
Khai Đạo!
Nghe vậy, vẻ mặt mọi người ở đây đều trở nên nghiêm túc.
Tuy bọn họ chỉ cách Khai Đạo chân chính một đoạn nhỏ nữa thôi, nhưng bọn họ vẫn hiểu rất rõ rằng Bán Bộ Khai Đaọ và Khai Đạo chân chính chênh lệch đến mức nào.
Chu Phạn lại hỏi: "Chỉ là một oán linh thôi sao?"
Bóng mờ gật đầu, vẻ mặt nghiêm lại: "Nhưng thực lực lại rất khủng bố, nếu các vị vẫn muốn qua đó thì phải cẩn thận tuyệt đối".
Người đàn ông áo bào đen bỗng hỏi: "Qua được Thiên Uyên thì sẽ có gì?"
Bóng mờ nói: "Một toà tháp thần bí".
Người đàn ông áo bào đen lại hỏi: "Trong tháp có thần vật gì không?"
Bóng mờ liếc mắt nhìn người đàn ông áo bào đen: "Tự đoán đi".
Người đàn ông áo bào đen sượng mặt, trong lòng đã thầm rủa mười nghìn lần câu "đệt mẹ".
Chu Phạn xoay người lại nhìn những người có mặt ở đây: "Chư vị, phía trước nguy hiểm, mọi người tự cân nhắc lại có nên đi hay không".
Mọi người trầm mặc.
Đi?
Phía trước có một oán linh là cường giả Khai Đạo.
Bọn họ vẫn thấy khá e dè.
Còn không đi?
Đã đến tận đây rồi mà còn quay đầu, tất nhiên là có chút không cam lòng.
Mọi người đều có chút do dự và xoắn xuýt.
Người đàn ông áo bào đen đột nhiên nói: "Ta đi".
Mọi người nhìn về phía người đàn ông nọ, ông ta cười bảo: "Chư vị à, đây là cơ hội cuối cùng để chúng ta thăng đến cảnh giới Khai Đạo rồi. Nơi này chắc chắn là văn minh vũ trụ cấp bốn, nếu bây giờ quay đầu, e là cả đời còn lại cũng không gặp được di tích bí cảnh nào như này mất. Vậy nên ta đành phải liều một phen thôi".
Liều một phen!
Mọi người suy đi nghĩ lại một lượt, cuối cùng đều gật đầu, bày tỏ đồng ý tiếp tục đi về phía trước.
Dù sao bây giờ mà bỏ đi thì không ai cam lòng cả.
Chu Phạn gật gật đầu: "Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi".
Lúc này, bóng mờ đột nhiên nói: "Có thể dẫn ta đi cùng không?"
Mọi người đồng loạt nhìn sang bóng mờ kia, bóng mờ lại nói: "Ta cũng muốn đi nhìn một cái".
Chu Phạn cười nói: "Các hạ tên là gì?"
Bóng mờ đáp: "Gọi ta Lôi Thú là được".
Chu Phạn liếc nhìn đám mây đen phía chân trời: "Ngươi ở đây hấp thụ lôi kiếp để tu luyện à?"
Lôi Thú gật đầu: "Đúng thế".
Chu Phạn mỉm cười nói: "Chúng ta đi thôi".
Mọi người tiếp tục tiến lên, nhưng Lôi Thú không lên thuyền, mà bay trước dẫn đường.
Lại đi tiếp một đoạn dài nữa, Lôi Thú dẫn trước bỗng dừng lại, khi mọi người thấy rõ được tình cảnh ở phía xa thì vẻ mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng.
Mặt biển phía xa cứ như bị người nào đó dùng sức đào rỗng ra thành một lổ thủng khổng lồ, một vực sâu hun hút xuất hiện trước mặt mọi người.
Là Thiên Uyên!
Mà ở bờ bên kia Thiên Uyên lại mơ hồ xuất hiện một tòa tháp đen.
Nhưng muốn đến đó thì phải vượt qua Thiên Uyên trước mặt này.
Người đàn ông áo bào đen chợt nhìn sang Lôi Thú: "Làm sao đi qua?"
Lôi Thú bình tĩnh nói: "Ta mà biết cách thì còn ở đó chờ các ngươi đến sao? Sao ngươi cứ hỏi mấy câu không não thế?"
Sắc mặt của người đàn ông áo bào đen lập tức sầm xuống, mẹ nó chứ, sao tên này khách khí với Chu cô nương là thế, nhưng lại hằn học với ông ta quá vậy? Đúng là đau "trứng" quá đi mất!
Đúng lúc này, Diệp Quân ở bên cạnh đột nhiên nhíu mày lại, bởi vì hắn phát hiện cổ tự trong Tiểu Tháp vừa run lên.
Có phản ứng!
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tòa tháp cao phía xa xa kia, trong đó chắc chắn có thứ liên quan đến cổ tự này!
Lúc này, Chu Phạn dẫn đầu bỗng nói: "Ta có cách đi qua đó, có thể tránh được oán linh cảnh giới Khai Đạo kia".
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Chu Phạn, Chu Phạn trầm giọng nói: "Chỉ là cách này tốn sức của ta rất nhiều..."
Một ông lão liền nói: "Cô nương yên tâm, chúng ta sẽ không để cô chịu thiệt, chúng ta đồng ý dùng Tổ Mạch để bù đắp tổn thất của cô nương".
Những người còn lại vội vã gật đầu theo, biểu thị không có ý kiến gì.
Chu Phạn mỉm cười nói: "Không phải vấn đề tiền bạc đâu".
Chương 1644: Tháp phẩm của Tháp gia!
Nói rồi, cô ta xòe tay ra, một chiếc chuông nhỏ màu đen xuất hiện trong tay, cô ta nói: "Thật không dám giấu gì, đây là chí bảo tổ truyền của ta, không chỉ có chức năng che giấu hơi thở vô cùng tuyệt diệu, mà còn có khả năng bảo vệ rất mạnh mẽ, có thể tránh được ba lần tấn công toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo. Nhưng nó có một khuyết điểm rất lớn, chính là chỉ có thể dùng một lần trong một trăm năm".
Chỉ dùng được một lần trong một trăm năm!
Mọi người nghe thế thì đều thấy kinh ngạc, thế là lại rơi vào im lặng,
Món chí bảo này của người ta chỉ dùng được một lần mỗi trăm năm, hơn nữa còn có thể chống lại được ba đòn toàn lực của cường giả cảnh giới Khai Đạo, đây không phải là thứ mà Tổ Mạch có thể bù đắp thiệt hại được.
Chu Phạn lại nói: "Cũng không dám giấu gì, ta là người của Hoàng thất Đại Chu, mà cạnh tranh Hoàng trữ trong cung lại khá tàn khốc, nếu ta dùng bảo vật bảo mệnh này bây giờ thì chẳng khác gì mất đi một lá bài tẩy quan trọng để đối đầu với những người khác ở trong Hoàng thất... Hầy".
Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn đang tỏ vẻ vô cùng khó xử, yên lặng không nói gì.
Lúc này, người đàn ông áo đen kia bỗng nói: "Cô nương, thế này thì sao, nếu cô chịu dùng vậy này thì coi như chúng ta nợ cô một lần ân tình, sau này chỉ cần cô cần chúng ta giúp đỡ thì chúng ta tuyệt đối không chối từ, cô thấy được không?"
Những người còn lại thấy hơi do dự.
Ân tình!
Kết một mối ân tình là coi như đã có một phần nhân quả, mà tương lai nhân quả này sẽ ra sao thì khó ai mà nói trước được.
Nếu có thể, bọn họ muốn dùng tiền hơn.
Đúng lúc này, Chu Phạn đột nhiên cười nói: "Quen biết với chư vị là đã có duyên rồi, chư vị không cần phải khó xử, cũng không cần nợ ân tình gì của ta cả, ta mang mọi người qua vậy".
Nói xong, cô ta lập tức thôi thúc thần vật trong tay.
Nghe Chu Phạn nói thế, mọi người đều sững sờ, sau đó lại lập tức bày ra vẻ bối rối.
Đúng lúc này, người đàn ông áo bào đen đột nhiên khẽ cười lên: "Cô nương trượng nghĩa, nhưng Tiết Nhạc ta không phải loại người chiếm lợi của người khác, da mặt ta không dày đến thế. Lời ta nói vẫn ở đó, cô nương, ta nợ cô một ân tình, ngày sau nếu có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi ta đến, nếu ta mặc kệ thì đạo tâm sẽ vỡ nát, chết không được tử tế".
Người đàn ông áo bào đen đã nói vậy, sắc mặt những người còn lại chợt trở nên hơi khó coi.
Diệp Quân liếc mắt nhìn Chu Phạn, hắn và tất cả mọi người ở đây đều nhận ra được chiêu trò của cô nương này, đều đã là người sống mấy trăm nghìn, thậm chí là mấy trăm vạn năm, sao có thể không nhìn ra được chút chuyện vặt ấy chứ?
Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng trách cả.
Người ta có cách để đi qua mà không động gì đến oán linh kia, nhưng người ta chẳng quen chẳng biết gì các ngươi, mắc gì họ phải giúp các ngươi?
Nếu thật sự muốn chiếm lợi người ta, tỏ vẻ giả ngu nhắm mắt đi qua, thì có lẽ người thua cuộc cuối cùng vẫn là bản thân thôi.
Nghĩ tới đây, mấy người kia cũng nhanh chóng bước ra, bày tỏ mình nợ Chu Phạn một ân tình.
Mà người duy nhất không tỏ thái độ chính là Diệp Quân.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía hắn.
Diệp Quân liếc mắt nhìn Thiên Uyên kia, hắn vẫn chưa muốn nợ ân tình của người khác lắm, thế là đành hỏi trong lòng: "Tháp gia, lát nữa có thể làm phiền ngươi giúp ta chịu đựng một chút được không?"
Tiểu Tháp nói: "Ngươi chỉ cần tin vào tháp phẩm của ta thì chuyện gì cũng có thể".
Diệp Quân: "..."
Sậu Nguyên đột nhiên nói: "Nếu Diệp thiếu cần, huynh đệ chúng ta có thể miễn cưỡng chống đỡ được".
Diệp Quân lắc đầu cười, tất nhiên hắn sẽ không để nhóm Sậu Nguyên đi đỡ đòn thay, đối phương là Khai Đạo chân chính, nếu để nhóm Sậu Nguyên ra chắn đòn giúp thì có lẽ sẽ thiệt mạng mất.
Diệp Quân nhìn về phía Chu Phạn, đang định nói gì đó thì Chu Phạn đột nhiên dùng huyền khí để truyền âm: "Diệp công tử, ta không giở trò gì đâu, đây đúng là vật tổ truyền của ta, cũng đúng là chỉ có thể dùng được một lần trong vòng trăm năm. Diệp công tử đừng suy nghĩ gì nhiều, cũng không cần cảm thấy đã chịu ơn ta, ta muốn làm bạn với ngươi, bạn bè với nhau mà nói về ơn nghĩa chẳng khác gì nam nữ tính toán tiền bạc, vô nghĩa lắm".
Nói xong, cô ta lập tức rung chiếc chuông đen trong tay lên.
Ầm!
Chiếc chuông đen không ngừng đong đưa, sau đó đón gió hóa khổng lồ, chỉ chốc lát đã bao phủ lấy toàn bộ những người có mặt ở đây.
Mà dưới sự điều khiển của Chu Phạn, chiếc chuông đen chậm rãi bay về phía xa.
Nhờ hiệu quả che giấu hơi thở của chuông đen, nên cấm chế ở vùng thế giới này cũng không bị tác động.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn ở bên, cô ta cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu sang nhìn, rồi chỉ khẽ mỉm cười mà không nói lời nào, tay vẫn tiếp tục điều khiển chuông đen chậm rãi đi về phía trước.
Chẳng mấy chốc, mọi người đã đi đến Thiên Uyên, nhìn từ trên xuống quả nhiên chỉ thấy được một màu đen kịt, không thể thấy đấy, trông vô cùng khủng bố.
Nét mặt mọi người đều trở nên vô cùng nghiêm túc.
Trong mắt Diệp Quân cũng ánh lên một tia nghiêm nghị, bởi vì lúc này đây, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy bất an.
Cảm giác nguy hiểm!
Cảnh giới Khai Đạo chân chính!
Diệp Quân đưa mắt nhìn xuống vực sâu đen kịt kia, kiếm Thanh Huyên bên trong Tiểu Tháp đã thủ thế chờ đợi.
Tất nhiên hắn không dám tin tưởng hoàn toàn chiếc chuông đen này, rơi vào hoàn cảnh này, tin tưởng bản thân mới là điều thứ yếu nhất.
Đúng lúc này, một hơi thở cực kì kinh khủng đột nhiên phóng từ dưới vực sâu lên.
Ầm ầm!
Trong nháy mắt, toàn bộ chiếc chuông đen rung lên kịch liệt, mọi người choáng váng mặt mày, ngay sau đó, họ nghe một tiếng "răng rắc", xung quanh chuông đen đã xuất hiện vô số vết rạn nứt.
Sắc mặt mọi người kịch liệt thay đổi.
Chu Phạn dẫn đầu lúc này chợt ra sức điều khiển chuông đen lao nhanh về phía trước, mà lúc họ đang băng qua Thiên Uyên này thì bỗng có một bàn tay khổng lồ màu đen kịt đột nhiên phóng lên từ dưới Thiên Uyên, đánh mạnh vào thân chiếc chuông đen.
Ầm ầm!
Toàn bộ chuông đen vỡ nát hoàn toàn.
Sắc mặt Chu Phạn lúc này chợt trở nên vô cùng khó coi, cắn răng nói: "Gian thương, sao đã nói là ba lần mà!"
Mà đúng lúc này, một luồng sức mạnh kinh khủng đột nhiên ập đến, sau đó kéo tất cả mọi người vào trong vực sâu không thể thấy đáy ở phía dưới.
...
Chương 1645: Mềm mại!
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mở mắt hắn đã ngồi bật dậy, ngay sau đó hắn nhíu mày, bởi vì hắn cảm nhận được thứ mềm mại trong vòng tay mình.
Diệp Quân vô thức bóp một cái.
“Hửm?”
Một giọng nói kinh ngạc đột nhiên vang lên, trong giọng nói còn có sự tức giận.
Diệp Quân vội buông tay: “Phạn cô nương?”
Người ở trong vòng tay hắn chính là Chu Phạn, mà lúc này hắn và Chu Phạn đang ở trong một sơn động tối tăm không biết tên.
Lúc này một ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.
Diệp Quân nhìn thấy Chu Phạn đang cầm một hộp quẹt, dưới ánh lửa, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Phạn trông hơi tái và hơi yếu ớt.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân nói vội: “Xin lỗi Phạn cô nương, vừa nãy ta không có ý cợt nhả đâu, chỉ là hành động vô thức thôi, mong cô thứ lỗi”.
Chu Phạn bật cười: “Có thể hiểu được”.
Diệp Quân cũng hơi thả lỏng, hắn cũng sợ lúc này xảy ra hiểu lầm gì không hay, may mà cô nương này hiểu chuyện.
Chu Phạn nhìn xung quanh, dường như nghĩ tới gì đó cô ta nhíu mày: “Tu vi của chúng ta…”
Nghe Chu Phạn nói thế, Diệp Quân cười khổ: “Tu vi bị phong ấn rồi”.
Chu Phạn khẽ gật đầu: “Ở đây còn có cấm chế phong ấn đặc biệt nữa”.
Diệp Quân cảm ứng Tiểu Tháp và kiếm Thanh Huyên, rất nhanh sắc mặt hắn trầm xuống, hắn không cảm ứng được với Tháp gia.
Nhưng may là tuy không cảm ứng được Tháp gia nhưng có thể cảm ứng được với kiếm Thanh Huyên.
Chỉ cần có thể liên lạc với kiếm Thanh Huyên thì vấn đề sẽ không quá lớn.
Diệp Quân khẽ lắc đầu, Tháp gia này đúng là nên nâng cấp rồi.
Diệp Quân dẹp mọi suy nghĩ, hắn nhìn xung quanh, bỗng nhiên nhìn về hướng xa: “Phía trước hình như có cửa đá”.
Chu Phạn quay đầu lại nhìn, cô ta hơi sửng sốt sau đó lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đứng dậy: “Đi thôi”.
Nhưng Chu Phạn không di chuyển.
Diệp Quân hơi ngạc nhiên.
Chu Phạn cười khổ: “Hình như chân ta có vấn đề”.
Diệp Quân nhìn vào chân Chu Phạn, dưới chân phải của cô ta toàn là máu.
Diệp Quân ngồi xổm xuống, quan sát kỹ một chút: “Hình như gãy rồi”.
Nói đến đây hắn nhìn Chu Phạn: “Cô không tu luyện cơ thể à?”
Sở dĩ hắn không sao là vì khi hắn rơi xuống, tuy tu vi bị phong ấn nhưng cơ thể hắn đủ mạnh.
Chu Phạn lắc đầu: “Ta bị sức mạnh bí ẩn đó làm bị thương, không phải do ngã”.
Diệp Quân nói: “Cô có thể lấy thứ chữa thương từ nhẫn không gian ra không?”
Chu Phạn lại lắc đầu: “Tất cả đều bị phong ấn hết rồi”.
Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.
Chu Phạn cười nói: “Diệp công tử, có lẽ phía trước có di tích bí cảnh nào đó, ngươi đi xem đi, ta ở đây nghỉ ngơi một lúc, không sao đâu”.
Diệp Quân nhìn Chu Phạn, lắc đầu: “Con gái thông minh quá cũng không phải chuyện tốt, lúc này cô phải kiểm tra ta”.
Nói rồi hắn xé trường bào của mình, nhẹ nhàng băng bó cho cô ta.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Một lúc sau, Diệp Quân đã băng bó xong cho Chu Phạn, hắn nói: “Để ta dìu cô, cô xem có đi được không”.
Nói rồi hắn kéo tay Chu Phạn đặt lên vai mình, sau đó đỡ cô ta dậy.
Thân thể hai người vừa tiếp xúc, Diệp Quân đã cảm nhận được hương thơm nhàn nhạt thoáng qua, đồng thời cơ thể cũng cảm nhận được cảm giác mềm mại.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn dìu Chu Phạn đi về phía xa, đồng thời tay trái tự nhiên vòng qua eo cô ta.
Trong bóng tối, Chu Phạn cầm hộp quẹt, ánh lửa yếu ớt hơi lờ mờ trong hang động tối, dường như sẽ dập tắt bất cứ lúc nào.
Hai người chậm rãi bước đi, kề bên nhau, cả hai đều có thể cảm nhận được sự mềm mại của đối phương, không ai nói lời nào.
Chu Phạn liếc nhìn Diệp Quân từ đuôi mắt, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không có bất kỳ sự mất tự nhiên nào.
Vẻ ngạc nhiên thoáng qua trong mắt cô ta.
Rất nhanh, hai người đã đi tới trước cửa đá, lúc này cửa đá đột nhiên chậm rãi mở ra.
Thấy vậy, cả hai đều cau mày.
Chu Phạn trầm giọng bảo: “Ở đây chỉ có hai chúng ta, chắc là tiền bối kia cố ý”.
Diệp Quân gật đầu: “Ông ta không giết chúng ta hẳn là có ý đồ khác, vào trong xem đi”.
Nói rồi hắn đỡ Chu Phạn đi về phía cửa đá.
Sau cửa đá là một đại điện, vừa vào điện một cơn gió lạnh thổi tới, lạnh thấu xương khiến hai người khẽ nhíu mày, lòng thầm cảnh giác, tiếp tục đi về phía trước, họ nhìn thấy một ngọn nến, ánh lửa lờ mờ lúc gần lúc xa, bên cạnh ngọn nến có một người đàn ông tóc dài tới vai đang ngồi, hai tay đặt trên đầu gối.
Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái, trong màn đêm đen kịt này nhìn qua hơi đáng sợ.
Lòng bàn tay của người đàn ông bỗng từ từ mở ra, trong khoảnh khắc, ngọn lửa dữ dội đột nhiên bốc lên khắp đại sảnh, màn đêm bị cuốn đi, nơi đây bỗng sáng như ban ngày.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trước mặt, người đàn ông này trông không già lắm, khoảng ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo choàng rộng màu đen, khoanh chân ngồi trên mặt đất, dáng người thẳng tắp, không cảm nhận được hơi thở.
Người đàn ông mặc áo choàng đen nhìn Diệp Quân và Chu Phạn, sau đó nói: “Ngồi đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đỡ Chu Phạn ngồi trước mặt người áo đen cách đó không xa, hắn nhìn người đàn ông áo đen: “Tiền bối có thể giải trừ cấm chế ở nơi này không?”
Người đàn ông áo đen lắc đầu: “Cấm chế ở đây không phải do ta bày”.
Diệp Quân hơi bất ngờ: “Không phải do tiền bối bày ra ư?”
Người áo đen gật đầu: “Cấm chế này là do thuật thần của nền văn minh Thuật Giả để lại, mục đích là để giam cầm ta”.