Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2886: Sa sút

"Ha ha ha!"

Trâu Tần phá ra cười: “Ở vũ trụ Quan Huyên này số người có căn cơ vững hơn ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó chỉ có nhà họ Mục là phải khiến ta kiêng kỵ”.

Họ Mục ư?

Địa vị vượt trội của họ ở vũ trụ Quan Huyên là nhờ vào Mục Khoản, nhưng bọn họ sống rất khiêm tốn. Mục Khoản còn bắt con cháu trong nhà không được vào thư viện để cơ cấu quyền lợi, mà thiên tài gia tộc đều phải ra ngoài rèn luyện, khiến ai nghe vào cũng giận sôi máu.

Sở dĩ như vậy là vì Mục Khoản đã từng được Toại Cổ Kim chỉ giáo.

Nguyên văn là: Sống càng kín tiếng, sống càng lâu.

Vì vậy tuy gia tộc sống ẩn dật nhưng không ai dám xem thường, nhất là khi Mục Khoản bây giờ đang đứng đầu Nội các.

Diệp Quân không nói gì mà chỉ chờ đợi.

Sát ý nảy lên trong mắt Trâu Tần: “Giết”.

Người áo đen phía sau gã bước tới, thả ra khí tức Đại Đế như hồng thủy.

Y có khả năng khống chế sức mạnh siêu phà, chỉ nhằm vào Diệp Quân còn người khác không cảm nhận được.

Nhưng Diệp Quân lại không tránh đi mà chỉ biến mất khi khí tức kia ập tới.

Làm đối thủ bất ngờ ngẩn ra.

Trâu Tần nhíu mày, nói với y: “Đừng nương tay”.

Người áo đen thoáng rơi vào im lặng rồi bất ngờ quay lưng bỏ chạy.

Chạy ư?

Hành động này khiến ai nấy đều đực ra. Trâu Tần há hốc mồm như bị chạm mạch.

Mà người áo đen đã chạy khỏi thành Quan Huyên.

Phát điên mất thôi!

Trâu Tần ngu nhưng y thì không, mới ban nãy thôi y đã cảm nhận được đối thủ đáng sợ nhường nào.

Sức mạnh của y tiếp cận đối phương như bùn rơi vào biển, sâu không thấy đáy.

Chắc chắn là mạnh hơn y rất nhiều.

Mà người mạnh hơn y ở vũ trụ Quan Huyên này, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết không phải hạng đơn giản.

Không lo chạy thì đến chết cũng không biết vì sao mình chết.

Trong điện.

Trâu Tần còn chưa kịp hoàn hồn, một hồi sau mới nhận ra cường giả gã bỏ số tiền lớn ra mời ấy thế mà chạy biến, làm sắc mặt gã khó coi vô cùng.

"Mẹ nó, đếch có đạo đức nghề nghiệp nào cả!"

Đã có người nhận ra chuyện này không ổn.

Cường giả Đại Đế vừa ra tay xong thì chạy.

Thì hoặc là thanh niên kia mạnh hơn y, hoặc là thân phận hắn không tầm thường.

Vài người cũng đã tháo chạy.

Nhưng đã muộn.

Hai Quan Huyên Vệ xuất hiện ngoài cửa.

Có người tái mặt, nhìn Trâu Tần với ý cầu cứu.

Gã vẫn bình tĩnh liếc nhìn Diệp Quân: “Còn gọi cả Quan Huyên Vệ đến, thú vị đấy”.

Rồi bóp vỡ một lệnh bài.

Diệp Quân không ngăn cản mà tiếp tục chờ. Có một số việc nên trừ tận gốc.

Trâu Tần nói với các thương nhân có mặt: “Các vị nếu muốn sống thì phải tiêu diệt kẻ này trước!"

Ngón tay gã chỉ vào Diệp Quân.

Hấp dẫn mọi tầm mắt.

Gã lại nói: “Hắn là người của thư viện Quan Huyên đến làm chứng, nếu không giải quyết thì mọi người khó mà thoát tội chết. Giết hắn, thư viện sẽ không có gì để đối chứng cả. Các vị hãy dùng hết mọi sức mạnh ra để khử hắn!"

Sắc mặt những người khác đi từ hoảng hốt sang dữ tợn.

Trâu Tần: “Đừng chậm trễ. Thế lực của ta đã bắt đầu hoạt động trong Nội các để kéo dài thời gian cho chúng ta. Tạm thời chỉ có Nội các biết chuyện, chúng ta hãy tranh thủ tiêu diệt hắn!"

Không ai do dự nữa mà bắt đầu sử dụng phù truyền âm để vận dụng quan hệ của mình.

Thương nhân ở đây không ai là hạng xoàng, mỗi người đều có một mạng lưới giao thiệp. Bây giờ ai cũng dùng nó nên sức mạnh nó mang tới chắc chắn không hề thấp.

Vô số cường giả trong thành bắt đầu chạy đến Tiên Vân Các.

Trong đại điện, Trâu Tần lại nói.

"Ta có chút tò mò về thân phận của ngươi”.

Diệp Quân vẫn im lặng chờ thời.

Một giọng nói vang lên trong đầu: “Viện trưởng, chúng tôi đã điều tra được lai lịch gã...”

Hắn lắc đầu: “Muộn rồi. Ẩn vệ lập tức giải tán đợi lệnh”.

Bên ngoài, có một người đồ đen tái mặt nhưng không dám nói gì, chỉ chậm rãi quỳ xuống.

Hơn trăm người phía sau đồng loạt làm theo.

Đây là Ẩn vệ.

Không phải do Toại Cổ Kim mà là do Mục Khoản lập ra. Có một số khía cạnh trong thư viện mà Toại Cổ Kim không cần phải nhúng tay vào, khi cô ta còn ở thì ngành tình báo Cựu Thổ chuyện gì cũng biết, mà nay đi rồi thì thư viện chỉ còn cách lập nên cái mới.

Nhưng với Diệp Quân thì bên tình báo bây giờ hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn.

Chuyện đã xảy ra một giờ rồi mà mới điều tra xong Trâu Tần.

Không chỉ là vấn đề năng lực mà còn là nhân sự.

Bỗng Trâu Tần cười lớn: “Người của chúng ta đã đến, ngươi chết chắc rồi”.

Mặt gã vạn lại: “Chém hắn cho ta”.

Ba cường giả Đại Đế cùng vô số Thánh Giả xuất hiện, ai nấy đều chỉ tập trung vào Diệp Quân, tỏa ra khí tức như thủy triều.

Mà Diệp Quân thì bắt đầu khôi phục dung mạo.
Chương 2887: Bạo quân

Trong đại điện, đôi mắt của các thương nhân đều đã đỏ ngầu, đối với họ hiện tại đã không còn đường lui, giết chết thiếu niên trước mặt là con đường duy nhất để sống sót.

Phẫn nộ có thể khiến con người mất trí!

Mà trong lúc mọi người lao về phía Diệp Quân, thi Trâu Tần ở trên đài cao liền lặng lẽ rút lui, bởi vì gã phát hiện chuyện này căn bản không đơn giản như vậy, thiếu niên ở trước mặt bình tĩnh ung dung như vậy, nhất định có vấn đề, để cho an toàn, gã quyết định chuồn trước.

Hơn nữa, trực giác mách bảo gã rằng, nếu không rời đi thì sẽ xảy ra chuyện lớn, loại cảm giác bất an này trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.

Đương nhiên, quan trọng nhất là ở bên trên có người yêu cầu gã nhanh chóng rời đi, tuy rằng không nói rõ nguyên nhân, nhưng có thể khẳng định rằng, chuyện lần này tuyệt đối không hề đơn giản.

Chuồn là thượng sách!

Giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt!

Tuy nhiên, vào lúc này, khuôn mặt của Diệp Quân đã khôi phục bình thường.

Sắc mặt của những cường giả xông về phía Diệp Quân liên tục thay đổi một cách nhanh chóng, bọn họ dừng tại chỗ, cả đám đứng chết trân như tượng đất ở trong miếu hoang vậy.

Lúc này, toàn bộ đại điện yên tĩnh như chết, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Viện trưởng?

Các thương nhân hai mắt mở to, tất cả đều hóa đá ở tại chỗ.

Giờ phút này, không khí như đông cứng lại.

Mà Trâu Tần vốn dĩ đang muốn chạy trốn cũng cứng đờ tại chỗ, sắc mặt gã tái nhợt nhìn Diệp Quân, run cầm cập nói: “Này.... sao có thể như vậy...”

Nói xong, nỗi sợ hãi bỗng chốc dâng lên ở trong lòng trong nháy mắt đánh úp khắp toàn thân gã, dưới sự hoảng sợ tột cùng đó gã đột nhiên nảy ra ý tưởng, tức giận chỉ vào Diệp Quân, cuồng loạn gào lên: “Giết hắn, hắn là kẻ giả mạo, hắn dám giả mạo viện trưởng, tội này nên tru di cửu tộc”.

Giả mạo viện trưởng?

Những cường giả đã dừng lại ngơ ngác nhìn nhau.

Mà lúc này, gần trăm người đột nhiên xông vào từ đằng xa cửa, đứng đầu chính là Mục Khoản, phía sau cô ta đều là thành viên nội các tạm thời.

Nhìn thấy những người này, máu trên khuôn mặt của mọi người ở trong đại điện giống như bị hút cạn vậy, ai nấy đều tái nhợt như tờ giấy.

Lúc này, tia may mắn cuối cùng trong lòng bọn họ đều đã biến mất, một số người ý chí yếu đã ngã quỵ xuống đất bất tỉnh.

Mục Khoản dẫn mọi người đến trước mặt Diệp Quân, đều tăm tắp quỳ xuống.

Diệp Quân lại im lặng.

Sự im lặng của hắn khiến trái tim của mọi người như bị một ngọn núi lớn đè xuống, khiến bọn họ không thể hô hấp.

Sau một hồi lâu, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía thủ lĩnh Mục Khoản, nói: “Đứng lên đi”.

Mục Khoản chậm rãi đứng dậy, sắc mặt cô ta lạnh lùng, lửa giận trong cơ thể đã giống như núi lửa sắp phun trào, nhưng bởi vì Diệp Quân vẫn còn ở đây nên cô ta mới cố kiềm nén lửa giận.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở đây, cô ta tức đến phát điên.

Mưu phản?

Cô ta biết rằng ở trong vũ trụ Quan Huyên có rất nhiều thế lực bởi vì lợi ích của bản thân mà lén lút núp trong tối chống lại thư viện, nhưng cô ta không ngờ rằng những tên nhóc này thực sự đã phát triển thành mưu phản.

Điều này thực sự khiến cô ta tức bật cười.

Một lũ ngu dốt vô tri!

Mục Khoản bỗng nhiên nói: “Đây là vấn đề của ta”.

Lúc này, cố gắng thanh minh cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, với tư cách là các lão chủ tịch lâm thời của nội các, cô ta khó thoát khỏi trách nhiệm.

Diệp Quân nói: “Tạm thời không nói đến vấn đề này”.

Nói xong hắn nhìn Trâu Tần từ xa, lúc này hai chân Trâu Tần đã run lên.

Trong đại điện càng ngày càng nhiều thương nhân xụi lơ ngã xuống đất, hưng phấn cùng dũng khí trước đó giờ phút này đã biến mất không không còn dấu vết, thay vào đó là hoảng sợ vô tận.

Diệp Quân bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay hắn xuất hiện một quả cầu pha lê, hắn gõ nhẹ vào quả cầu pha lê đó, tiếp đó phóng ra một màn ánh sáng, chiếu ra tất cả những chuyện xảy ra trong đại điện trước đó.

Khi nghe thấy Trâu Tần nói ra những lời vô lễ với với Diệp Quân, vẻ mặt của Mục Khoản và những các lão ở phía sau cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó nhìn, mà khi nghe thấy Trâu Tần còn huyên thuyên mơ mộng hão huyền muốn kiểm soát nội các và vũ trụ Quan Huyên, mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào Trâu Tần, sát ý ở trong mắt giống như thực chất vậy.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nguyên Trấn”.

Vừa dứt lời, một ông lão từ đằng sau run rẩy bước ra, ông ta chậm rãi quỳ xuống: “Viện trưởng…”

Diệp Quân nhìn Nguyên Trấn: “Nguyên gia lợi lại quá nhỉ!”

Nguyên Trấn vội vàng khấu đầu, run rẩy nói: “Viện trưởng, là do ta quản lý không nghiêm...”

Diệp Quân không cho ông ta cơ hội mở miệng, mà quay đầu nhìn Mục Khoản, “Những người trong Nguyên gia tham gia vào việc này đã điều tra rõ ràng chưa?”

Mục Khoản gật đầu: “Đều đã điều tra rõ ràng”.

Nói xong, cô ta muốn nói cái gì đó nhưng lại do dự.

Diệp Quân nói: “Nói”.

Mục Khoản trầm giọng nói: “Lúc đó mấy đại Tiên Tông và Đế Tộc đều tham gia vào, có một số không dính líu quá nhiều, chỉ có người phía dưới tham gia, có một số đảm nhận trách nhiệm vô cùng quan trọng, chẳng hạn như Thần Tông, lần này kẻ mật báo cho gã chính là Nguyên Lăng của Nguyên tộc và Lê Ách của Thần Tông, hai người này đều là thành viên tạm thời của nội các...”

Nói xong, cô ta vung tay, lúc này hai người bị áp giải lên phía trước.

Diệp Quân cười nói: “Khó trách hắn dám kiêu ngạo như vậy”.

Mục Khoản thấp giọng nói: "Người liên quan còn có...”

Diệp Quân trực tiếp ngắt lời: “Phàm là những người có liên quan đều sẽ bị lột da, cơ thể và linh hồn treo trước cổng thành, dùng dương hoả thiêu đốt, trong vòng trăm năm không được chết”.

Lời này vừa dứt, tất cả mọi người có mặt tại hội trường đều ngạc nhiên.

Mục Khoản cũng bị chấn động.

“Không, không!”

Trâu Tần đó bỗng nhiên hét lớn: “Cho dù là mưu phản, dựa theo Quân Huyên Pháp, xử phạt cũng chỉ là chém đầu mà thôi, ngươi...”

Diệp Quân bỗng nhiên mở lòng bàn tay ra, trong tay bây giờ xuất hiện cuốn sách Quan Huyên Pháp, hắn lấy ra một cây bút, sau đó bắt đầu viết nhanh lên đó, một lúc sau hắn nhìn về phía Trâu Tần: “Quan Huyên Pháp đã thay đổi rồi, ngươi còn vấn đề gì nữa không? Đến đây, hiện tại ta có thể lập tức viết”.

Mọi người: “...”

“Bạo quân!”

Trâu Tần gầm lên: “Ngươi là bạo quân, ngươi là bạo quân...”

Đến lúc này, gã biết mình không thoát khỏi cái chết, cho nên chỉ lo chửi người.

Diệp Quân vung tay, một người mặc đồ đen xuất hiện ở đại điện, trực tiếp mang Trâu Tần ra ngoài.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Không nghe rõ lời ra nói sao?”
Chương 2888: Ta nợ các ngươi cái gì sao?

Mọi người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Phàm là người có liên quan...”

Vừa nói hắn vừa liếc nhìn những thương nhân đang quỳ gối trên đại điện.

Hắn vừa nhìn thoáng qua, rất nhiều thương nhân vẫn còn đang ôm ấp chút hy vọng mong manh đột nhiên bị dọa đến mức ngất đi.

Một số người mặc đồ đen lại xuất hiện bọn họ xông vào những thương nhân đó.

Diệp Quân lại nói tiếp: “Toàn bộ ghi chép lại, gia nghiệp và sản nghiệp của bọn họ đều sung vào công quỹ”.

Chẳng mấy chốc, tất cả thương nhân đều bị kéo xuống như chó chết.

Diệp Quân nhìn Nguyên Trấn và Thần Ung - tông chủ Thần Tông vừa mới vội vàng đi đến ở trước mặt.

Hai người quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng.

Diệp Quân nhìn chằm chằm hai người, “Trâu Tần kia còn không phải là Thánh Giả, ta không tin gã có năng lực to lớn đến như vậy, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng để thú nhận”.

Hai người vẫn không nói gì.

Diệp Quân bỗng nhiên mở rộng lòng bàn tay, một luồng sức mạnh thần bí trực tiếp bao trùm lấy hai người, trong nháy mắt, ký ức của bọn họ đều bị hắn cưỡng chế đọc được.

Một lát sau, Diệp Quân thu tay lại, Sắc mặt của Nguyên Trấn đó tái nhợt nói: “Viện trưởng, ta...”

Diệp Quân lắc đầu: “Muộn rồi”.

Vừa nói hắn vừa chỉ tay vào một điểm, trước mặt xuất hiện một mảnh vải, hắn lấy bút thủ công bắt đầu viết, một lúc sau, trên đó xuất hiện hàng trăm cái tên.

Diệp Quân nói: “Phàm là những người có tên trong danh sách này, lập tức lăng trì”.

Một người mặc đồ đen xuất hiện trước mặt hắn, người mặc đồ đen cung kính hành lễ sau đó trực tiếp nhận lấy danh sách đó.

Nguyên Trấn đột nhiên nói: “Viện trưởng, Nguyên tộc của ta đã đi theo người ngay từ đầu, không có công lao cũng có khổ lao, bây giờ viện trưởng muốn qua cầu rút ván hay sao?”

Ông ta biết lúc này không tranh thủ một lần chỉ sợ thực sự sẽ phải chết, cho nên ông ta không còn sợ hãi nữa.

“Hỗn xược!”

Mục Khoản đột nhiên nói: “Nguyên Trấn, cái gì gọi là không có công lao cũng có khổ lao? Lúc trước ở Thập Hoang, lúc chưa gặp được viện trưởng, Nguyên Trấn ngươi có cái gì? Ngay cả cái danh Đại Đế cũng không có, mà bây giờ thì sao? Nguyên Trấn ngươi có sáu Đại Đế, không có viện trưởng, chẳng lẽ còn Nguyên gia có thể tự mình bồi dưỡng ra Đại Đế hay sao?"

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần giải thích với ông ta nhiều như vậy”.

Người mặc đồ đen lập tức kéo hai người xuống.

Nguyên Trấn đột nhiên cười dữ tợn: “Mục Khoản, Mục gia ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày này, ngươi chờ mà xem! Ngươi chờ mà xem!”

Thần Ung bỗng nhiên nói: “Viện trưởng, ta biết ta có tội đáng chết, nhưng có một điều, ta không nói sẽ không yên”.

Diệp Quân nhìn Thần Ung: “Nói”.

Thần Ung nhìn chằm chằm Diệp Quân, “Kể từ khi thư viện thành lập đến nay, vì sao chỉ trọng dụng Mục Khoản?”

Diệp Quân nói: “Thần Tông chẳng nhẽ không có ai vào nội các sao?”

Thần Ung trầm giọng nói: “Có, nhưng mà không có gia tộc nào có quyền lực bằng Mục gia”.

Diệp Quân bỗng nhiên nói: "Ta có nợ ngươi cái gì sao?"

Thần Ung choáng váng.

Diệp Quân nhìn Thần Ung: “Thần Ung tông chủ, ta muốn hỏi một câu, Diệp Quân ta có nợ Thần Tông không?”

Thần Ung sửng sốt.

Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân ta muốn thiết lập một trật tự, nhưng mà không có nghĩa là các ngươi có thể dùng trật tự này để uy hiếp ta, từ Thập Hoang đến nay, điều ta cho mấy Đại Tiên Tông và Đế tộc các ngươi còn chưa đủ hay sao? Tất nhiên, ta cũng có thể hiểu được con người đều là như vậy, sẽ không bao giờ dễ dàng hài lòng, sau khi có được những thứ tốt, họ càng muốn những thứ tốt hơn, nhiều hơn nữa, nhưng Thần Ung tông chủ, dường như đã quên một điều, đó là Diệp Quân ta không hề nợ ngươi cái gì”.

Vừa nói, hắn vừa nhìn mọi người trong phòng rồi nói: “Trước đây từng có người nói với ta rằng khi được ơn thì phải đi đôi với thù, bản chất con người là đều là có lòng tham không đáy, người biết tri ân báo đáp ít càng thêm ít, ta luôn nhớ kỹ câu nói này ở trong tim, nhưng thực sự không nghĩ rằng nhanh như vậy sẽ xảy ra ở trên người ta, vẫn là câu nói đó, Diệp Quân ta không nợ các vị, ta thiết lập trật tự này đều là vì lý tưởng của ta mà không phải muốn dùng trật tự này để trói buộc bản thân, nếu như có người muốn dùng trật tự này đến để trói buộc ta, vậy ta chỉ đành nói với hắn ta rằng, hắn ta hoàn toàn sai lầm rồi”.

Nói đến đây, hắn quay người đi về phía cửa: “Hôm nay ta muốn mọi người hiểu rõ, trong vũ trụ Quan Huyên, người làm điều tốt sẽ được hưởng phúc, còn kẻ làm điều ác sẽ gặp tai họa!”

Hắn vừa dứt lời, Quan Huyên Pháp ở trong tay hắn toả ra một nửa màu đỏ như máu, không chỉ như vậy, kiếm ý trật tự ở trên người hắn đột nhiên cũng có một nửa biến thành màu đỏ như máu.

Đại thiện và đại ác hợp thể!

Giờ phút này, trật tự của hắn đã tiến thêm một bước, cho dù không sử dụng sức mạnh tín ngưỡng, sức mạnh của hắn cũng tương đương với cảnh giới Văn Minh Chủ.

Mà ở đằng sau, sắc mặt Thần Ung và những người khác tái nhợt, ai nấy đều tuyệt vọng đến mức gục ngã, lúc này thực sự đã hối hận!

Tham lam hại người mà!

Sau một khắc, tại cổng thành Quan Huyên, hơn vạn người bị tra tấn, hàng nghìn người bị cưỡng bức lột da, sau đó lấy ánh lửa mặt trời chầm chậm thiêu đốt linh hồn, những tiếng hét thảm thiết đó, thực sự là chấn động thiên hạ.

Dưới bức tường thành có treo một tấm màn hình, bên trong màn hình đang trình chiếu mưu đồ bí mật của đám người Trâu Tần.

Nhìn thấy mưu đồ bí mật của đám người Trâu Tần ở trong màn hình, vô số bách tính tụ tập xung quanh đều tràn đầy phẫn nộ, sau đó tức giận gầm lên: “Tốt lắm, làm tốt lắm, thiêu chết đống súc sinh này...”

Trong đám người, Diệp Quân lặng lẽ nhìn hết thảy xung quanh, hồi lâu hắn nói: “Dùng thủ đoạn ác đối với người ác, có thể được người tốt ủng hộ”.

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Tiểu Tháp nói: “Cuối cùng cũng có thể phát triển tốt đẹp”.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, đang suy nghĩ cái gì vậy? Làm sao có thể phát triển tốt được?”

Tiểu Tháp nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn vào nơi sâu nhất của tinh hà, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tất cả mưu kế của chủ nhân bút Đại Đạo cũng là Kinh Phá Bích, tất cả mưu kế của Toại Cổ Kim cô nương cũng là Kinh Phá Bích, hai người bọn họ đều dùng mưu trí để đoạt lấy Kinh Phá Bích này, điều này nói lên cái gì”.

Tiểu Tháp hỏi: “Điều này nói lên cái gì?”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: "Điều này nói lên bọn họ không phải là bất khả chiến bại trong Vũ Trụ Chủ! Nói cách khác, nhất định còn có những đại đạo hàng đầu khác nắm giữ Kinh Phá Bích, nếu ngươi là bọn họ, ngươi sẽ làm gì?”

Tiểu Tháp nói: “Nếu ta là bọn họ, ta sẽ nương nhờ ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, từ cổ chí kim, triều đại nào cũng đều có một số quan to lạm quyền, kết cục của những quan to lạm quyền đó đều vô cùng thê thảm, vậy tại sao ngay từ đầu bọn họ lại không thành tâm cống hiến sức lực cho hoàng đế mà lại trở thành quan to lạm quyền?”

Tiểu Tháp im lặng.

Diệp Quân cười nói: “Bởi vì hoàng đế không đủ mạnh để khiến bọn họ thực sự thuần phục, đúng như Toại Cổ Kim đã nói, nếu như là cô cô của ta muốn thiết lập trật tự, ai dám nói nửa lời? Nhưng ta lại khác, thực lực và mưu trí của ta vĩnh viễn không bằng bọn họ, ngươi để bọn họ đến thần phục ta, bọn họ làm sao can tâm? Hơn nữa, những người như họ cực kỳ kiêu ngạo, muốn họ thần phục, chỉ có sức mạnh và mưu trí của ngươi vượt qua bọn họ, khiến cho bọn họ không hề có một chút ý nghĩ phản kháng nào... Nhưng Tháp gia, ngươi nghĩ xem với chủ nhân bút Đại Đạo, cha của ta xuất sắc như vậy, hắn ta thần phục trước cha của ta chưa?”

Tiểu Tháp nhẹ nhàng thở dài.

Diệp Quân nói tiếp: “Cha ta xuất sắc như vậy, nhưng vẫn không thể khiến hắn ta, chủ nhân bút Đại Đạo thần phục, ngươi nói xem, ta sao dám nghĩ muốn hắn thần phục ta? Nếu ta dùng cô cô đi uy hiếp hắn ta, trước hết cô cô ta nhất định sẽ không làm loại chuyện này, bởi vì cô cô là người kiêu ngạo hơn cả bọn họ, nếu như ta yêu cầu cô cô làm như vậy vậy chính là ta không hiểu chuyện rồi sẽ khiến cô cô thất vọng, cũng sẽ khiến cho hắn ta chủ nhân của bút Đại Đạo coi thường”.

Tiểu Tháp nói: “Còn Toại Cổ Kim thì sao? Giữa ngươi và cô ta không có chút tình cảm nào sao?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười nói: “Tháp gia, ngài cảm thấy Toại Cổ Kim cô nương như thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Rất lợi hại!”

Diệp Quân gật đầu: “Người lợi hại như cô ta sao có thể dễ dàng yêu một người đàn ông như vậy?”

Tiểu Tháp nói: “Nhưng Tĩnh Chiêu cũng rất thích ngươi mà!”

Diệp Quân nói: “Bởi vì ta là Đại Đế!”

Tiểu Tháp lập tức sửng sốt.
Chương 2889: Nói là làm ngay

Diệp Quân mỉm cười nói: “Tháp gia, nếu như đàn ông không có năng lực, vậy thì thật đúng là không đáng một đồng”.

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Lời nói của ngươi khiến cho ta nghĩ tới một người quen cũ”.

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Tiểu Tháp nói: “Tử Nhi chủ mẫu, có lẽ có rất nhiều người đều đã quên cô ta”.

Diệp Quân biết, người mà Tháp gia nói đến có lẽ là một nhân vật thuộc thế hệ của gia gia.

Tiểu Tháp lại nói: “Cho nên, ngay từ đầu, Toại cô nương và ngươi đều chỉ là giả thôi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ngươi nghĩ mà xem, một nhân vật như cô ta sao lại có thể dễ dàng yêu một người nam nhân đến vậy? Ta cũng chỉ có ở được coi là ưu tú ở trong lòng của Tháp gia ngươi thôi, trong mắt của chủ nhân bút Đại Đạo và cô ta, ta thật ra cũng chỉ là một tên phú tam đại mà thôi, trước khi ta và Toại cô nương chỉ là mối quan hệ hợp tác, mà hiện tại, mối quan hệ hợp tác đã kết thúc, kế tiếp, cô ta sẽ đối xử với ta như thế nào, thật ra ta cũng không biết”.

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Tiểu tử kia, ngươi thật sự sống không dễ dàng gì”.

Diệp Quân cười cười: “Trở lại đề tài vừa rồi của chúng ta, cái Kinh Phá Bích này rõ ràng là một cái món đồ cực kì quan trọng, hai người bọn họ lợi hại như vậy mà đều cần phải dùng trí mưu và lên kế hoạch để đạt được, rõ ràng ở Vũ Trụ Chủ còn có nhân vật rất khủng bố khiến cho bọn họ sợ hãi, theo ta đoán, còn có một số Kinh Phá Bích đang ở trong tay những nhân vật cấp cao kia, hoặc là đang ở một số nơi mà khiến cho bọn họ sợ hãi…”

Nói xong, trong mắt hắn hiện ra sự lo lắng.

Tiểu Tháp nói: “Ý của ngươi là, bọn họ rất có thể sẽ dùng kế ly gián với ngươi, lợi dụng ngươi để đối phó...... Không đúng, lợi dụng người phía sau ngươi để đối phó với những thế lực khủng bố chưa rõ kia”.

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: “Lúc trước chủ nhân bút Đại Đạo không phải đã đến tìm ngươi hợp tác sao? Tại sao không bắt tay với ông ta?”

Diệp Quân lắc đầu: “Hợp tác với ông ta, là đang lột da hổ, hơn nữa, ông ta cũng không phải thật sự muốn hợp tác với ta, mà là muốn lợi dụng ta để đối phó với Toại Cổ Kim, nếu như ta thật sự bắt tay với ông ta để tiêu diệt Toại Cổ Kim, vậy kết cục sẽ như thế nào?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Nếu Toại Cổ Kim không còn, ông ta sẽ dồn ngươi vào chỗ chết giống như trước kia!”

Diệp Quân gật đầu: “Giữa hai sự lựa chọn, địch đe doạ để ta phục tùng, ta giả điếc thuận thế nương theo. Đơn giản mà nói, nếu như tiểu quốc bị kẹp ở giữa hai đại quốc, điều mà tiểu quốc phải làm, tuyệt đối không phải là lập tức đi đầu hàng hay gia nhập vào bên nào, bởi vì nếu như đầu hàng gia nhập vào bên nào thì cũng sẽ xuất hiện hai tình huống: Thứ nhất, tiểu quốc đó và đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập sẽ diệt đại quốc còn lại kia, thế nhưng, tiểu quốc chắc chắn là sẽ đối tượng bị lợi dụng, hơn nữa, một khi diệt được một quốc gia khác kia, tiểu quốc cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng; thứ hai, tiểu quốc sẽ bị một đại quốc khác dồn vào con đường chết... Mà đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập vào chắc chắn sẽ không liều mạng vì tiểu quốc đó, đại quốc mà nó đầu hàng gia nhập vào sẽ cung cấp tài nguyên, ta cung cấp tài nguyên cho ngươi nhưng ngươi sẽ bị mình đi chinh chiến…”

Tiểu Tháp: “....”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Điều bây giờ ta muốn làm không phải là đi hợp tác với ai, mà không hợp tác với ai cả, mà bọn họ chắc chắn đều muốn có được sự ủng hộ của ta, bởi vậy, cho dù bọn bọ có nhằm vào ta, nhưng cũng chỉ mang tính tượng trưng, nhắm vào chỉ là mang tính uy hiếp, mục đích cuối cùng, vẫn là vì để lôi kéo được ta, cũng chính là, bọn họ chắc chắn sẽ cho ta một cái tát, sau đó lại cho ta ăn một viên kẹo để cho ta ngoan ngoãn nghe lời, sẽ không thật sự dồn ta vào con đường chết. Nhưng nếu ta đầu hàng gia nhập vào một bên thì bên còn lại chắc chắn sẽ đồn ta vào chỗ chết...”

Tiểu Tháp nói: “Thì ra là thế... Kế tiếp ngươi có dự định gì không?”

Diệp Quân nói: “Đi đến Vũ Trụ Chủ”.

Tiểu Tháp cả kinh nói: “Ngươi muốn chủ động đi đến Vũ Trụ Chủ?”

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: “Phát triển ở chỗ này không được sao?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Thứ nhất, ta đương nhiên muốn phát triển xong rồi mới đi đến Vũ Trụ Chủ, thứ hai, bọn họ sẽ không cho ta quá nhiều thời gian, ta ở lại chỗ này, hoàn toàn không biết gì về Vũ Trụ Chủ, sẽ rất bị động, ngươi có tin 'không, không bao lâu nữa, sẽ đặt cho ta là ‘Kẻ địch ngoại xâm’…”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nói: “Ta đi đến Vũ Trụ Chủ chính là để tìm cách biến từ bị động thành chủ động, cũng là muốn nói cho bọn hắn, ta bằng lòng tiếp tục chơi với bọn hắn để họ không xử ta trước... Hơn nữa, ở cái vũ trụ này, ta đã không còn kẻ thù nữa”.

Nói xong, hắn nở nụ cười: “Ta cũng giống như những người làm công ăn lương, tiền lương tới tay, có mặt mũi được ba ngày, ba ngày sau, lại phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày..”.

Sau khi trải qua màn dẹp loạn máu me, vấn đề trong nội bộ của vũ trụ Quan Huyên đều bị quét sạch, hiện tại toàn bộ vũ trụ Quan Huyên như thật sự được bện thành một sợi dây thừng chặt chẽ, sở hữu sự đoàn kết mà từ trước đến này chưa từng có.

Một ngày sau, Diệp Quân đột nhiên đưa ra một quyết định, đó chính là thu lại toàn bộ vũ trụ Quan Huyên vào trong tiểu Tháp, mà bây giờ, tất cả mọi chuyện bên trong vũ trụ Quan Huyên, hắn đều tự mình xử lý...



Vũ Trụ chủ.

Trong một tòa đại điện, trong đại điện trống rỗng chỉ có một mình Toại Cổ Kim, cô ta ngồi ở giữa đại điện, một cái bàn dài thật lớn được đặt ở trước mặt cô ta, trên chiếc bàn dài là một tấm bản đồ rộng gần trăm trượng.

Ánh mắt của cô ta dừng lại ở một chỗ trên biển, nơi đó biển chỉ to bằng ngón tay cái.

Hải vực Sinh Mệnh!

Lúc này, bóng dáng lặng yên xuất hiện ở trước mặt cô ta, bóng dáng cung kính hành lễ: “Toại chủ”.

Toại Cổ Kim thu hồi ánh mắt từ trên tấm bản đồ lại: “Sao rồi?”

Bóng dáng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn chút tung tích, về phần tên Diệp Quân kia... Hắn ta còn ở hải vực Sinh Mệnh”.

Toại Cổ Kim không nói gì, cô ta chậm rãi đứng dậy, sau đó đi tới cửa đại điện, cô ta ngẩng đầu nhìn ra, cuối tầm mắt, là ngân hà mênh mông vô bờ bến, một lát sau, khóe miệng cô ta hiện lên một tia châm chọc: “Vũ trụ mênh mông không biên giới, đại đạo trường sinh... Ai đã từng biết được, tất cả đều hư ảo?”

Nói xong, cô ta lòng bàn tay mở ra, cuốn sách《Kinh Phá Bích》 không còn nguyên vẹn xuất hiện ở trong tay cô ta, nhìn cuốn sách 《Kinh Phá Bích》trong tay, cô ta lại nói: “Vốn dĩ ta chỉ có ba phần tin tưởng đới với cuốn sách này, nhưng bây giờ...”

Giờ khắc này, trong mắt cô ta có một loại hào quang trước nay chưa từng có.

Người phá hư!

Nghe đồn, vũ trụ vô tận này đều là hư ảo, không chân thật...

Thật ra, đây cũng không phải chỉ là nghe đồn, mà là theo câu nói của một vị kỳ nhân, cũng chính là vị kỳ nhân đã sáng tạo ra Kinh Phá Bích kia, câu mở đầu của Kinh Phá Bích chính là: Tất cả đều là ảo, ta và ngươi cũng chỉ là ảo.

Vốn dĩ cô ta vẫn giữ thái độ hoài nghi với điều này, dù sao, trong vũ trụ tinh hà vô tận này, hàng tỷ tỷ sinh linh này... Sao lại là hư ảo được cơ chứ?

Mà cô ta truy tìm 《Kinh Phá Bích》, cũng là muốn chứng thực điều này, nhưng bây giờ, cô ta tin tưởng những gì vị kỳ nhân kia nói là sự thật.

Người phụ nữ váy trắng!

Trong đầu cô ta lại hiện ra hình ảnh người phụ nữ mặc váy trước kia lần nữa, người phụ nữ váy trước kia tất là người phá hư.

Tạo ra thời gian!
Chương 2890: Nói gì thì phải làm nấy

Đối với những người trong tranh như bọn họ mà nói, đừng nói muốn sáng tạo ra một loại thời gian, chỉ là thay đổi thời gian ban đầu đã là một việc làm cực kì khó khăn rồi.

Bao gồm cả sự sống và cái chết.

Nhưng đối với người ngoài tranh thì sao?

Tất cả những gì họ cần là một nét vẽ.

Một nét có thể tăng, một nét có thể giảm.....

Một nét có thể sống, một nét có thể chết.

Người phụ nữ váy trắng kia có thể quay ngược thời gian, có thể thay đổi sự sinh tử, rất đơn giản, bởi vì bà ấy là người phá hư, bà ấy và hàng tỷ tỷ sinh linh này, không ở cùng một chiều không gian.

Người phụ nữ kia nhìn hang tỷ tỷ vũ trụ này, giống như là người vẽ tranh nhìn tranh vẽ...

Mà người trong tranh, làm sao có thể đánh nổi người ngoài tranh?

Hai mắt Toại Cổ Kim chậm rãi nhắm lại, đương nhiên, cô ta còn có một suy đoán to gan, chỉ là, cái suy đoán kia thật sự có hơi hoang đường, bởi vậy, cô ta không có nghĩ sâu xa thêm nữa.

Đó chính là, cái người phụ nữ váy trắng kia có khả năng không phải chỉ phá vòng một tầng, mà là...

Cô ta không sâu nghĩ thêm về vấn đề này nữa, tay phải cô ta nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình, trong bụng có một sinh mệnh mới.

Mà ở giây phút mà sinh mệnh này xuất hiện, cô ta cũng đã cảm giác được chỗ đáng sợ của sinh mệnh này.

Từ khi sinh ra, số phận đã không được rõ ràng.

Tại sao không lại không rõ ràng?

Bởi vì không ở trong đạo!

Cuốn 《Kinh Phá Bích 》 trong tay cô ta đang run nhè nhẹ.

Chỉ có mình cô ta biết, sở dĩ cô ta có thể cầm trong tay cuốn 《Kinh Phá Bích 》, là bởi vì đứa bé trong bụng, đứa bé kia rắn rỏi áp chế nhân quả khủng bố mà bản thân cuốn 《Kinh Phá Bích 》mang theo.

Bởi vì đứa bé đang ở trong bụng cô ta, số mệnh của đứa bé cũng như là số mệnh của cô ta.

Một số việc đã từng không thể làm, bây giờ cô ta lại có thể làm.

Tất cả nhân quả đều không vận thêm vào thân!

Bóng dáng đột nhiên nói: “Toại chủ, dòng họ Đạo Thương đang rất phẫn nộ... Bây giờ bọn họ đã điều tra rõ phụ thân của đứa bé trong bụng ngài là Diệp công tử... Bây giờ Diệp công tử không thể nào có khả năng chống lại bọn hắn”.

Toại Cổ Kim vô cảm: “Ồ”.

Trong giọng nói không hề có chút cảm xúc nào.

Bóng dáng không dám nói gì nữa.



Vạn kiếp tinh vân, ở trong mảnh tinh vân kia, từng trận tia lửa điện như những con rắn bạc lóe ra.

Bỗng dưng, một tia ánh sáng trắng phóng lên cao, trực tiếp xông vào trong mảnh tinh vân kia, sức mạnh cường đại xông vào trong tinh vân, đột nhiên khuấy đảo mảnh tinh vân kia đến mức long trời lở đất, không ít kiếp lôi đã bị phá tan một cách khủng khiếp.

Mà ngay khi ánh sáng trắng kia vọt tới khu vực trung gian, đột nhiên một trận kiếp lôi màu đỏ như máu đáng sợ oanh tạc xuống.

Bùm!

Trong nháy mắt, ánh sáng trắng kia rơi xuống thẳng tắp, cũng không biết rơi bao lâu thì ánh sáng trắng kia mới dừng lại, ánh sáng trắng tản đi, là một gã nam tử áo trắng, y phong thần tuấn dật, tóc dài tung bay theo gió, trong mắt tràn ngập khí chất cuồng dã.

Người này, chính là Cựu Thần!

Cựu Thần ngẩng đầu nhìn mảnh tinh vân vạn kiếp kia, cười to nói: “Tốt tốt, lại nào!”

Dứt lời, y lại hóa thành một ánh sáng trắng phóng lên trời.

Mà không bao lâu sau, y lại lần nữa bị trấn áp trở về chỗ cũ.

Ngay khi y muốn ra tay thêm lần nữa, mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia đột nhiên rung động, ngay sau đó, một khuôn mặt hư ảo đột nhiên xuyên qua mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia, đi tới đỉnh đầu Cựu Thần.

Cựu Thần nhíu mày.

Khuôn mặt kia nhìn Cựu Thần: “Thay ta giết một người, sau khi chuyện thành công, ta giúp ngươi đột phá ràng buộc của thuỷ tổ”.

Cựu Thần nhìn khuôn mặt kia: “Ai”.

Khuôn mặt kia nói: “Diệp Quân!

Cựu Thần nhíu mày: “Không biết”.

Khuôn mặt kia nhìn chằm chằm y: “Cái này không quan trọng, điều quan trọng là, hắn ta ở vũ trụ này của ngươi”.

Cựu Thần cười nói: “Ta với hắn không thù không oán, tại sao phải đi giết hắn?”

Khuôn mặt kia nói: “Nếu ngươi giết được hắn, ta giúp ngươi rời khỏi nơi này, để ngươi tự mình đột phá gông cùm xiềng xích của thuỷ tổ!”

Cựu Thần phẩy phẩy tay: “Ta và hắn không ân không oán, tại sao lại phải đi giết? Sống ở trên đời, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng chuyện trái với lương tâm thì không thể làm, về phần đi lên... Nếu như ta mà đi lên, đó là do ta có năng lực, nếu như cả đời này ta không thể lên được, đó cũng là vấn đề của chính ta, không thể trách được người khác”.

Khuôn mặt kia nhìn xuống Cựu Thần: “Đây là cơ hội ngàn năm có một của ngươi”.

Cựu Thần cười to nói: “Tự tin sống trên đời, không làm việc thẹn với lòng, sau khi chết dám đối mặt với trời xanh”.

Dứt lời, y không hề để ý tới khuôn mặt kia nữa, tiếp tục phóng thẳng lên chỗ mảnh Vạn Kiếp Tinh Vân kia... Nhưng rất nhanh, y lại bị đánh quay trở về chỗ cũ.

Trong Tiểu Tháp, ba trăm năm sau

Trước cửa điện Quan Huyên, Diệp Quân nằm trên ghế, có một quyển sách cổ úp trên mặt.

Ánh mặt trời chiếu lên người hắn, ấm áp.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Diệp Quân đột nhiên đứng dậy, hắn duỗi lưng một cái, trên người nhất thời tản mát ra một ít sức mạnh tín ngưỡng…

Mà những sức mạnh tín ngưỡng đó, đương nhiên là màu trắng.

Tín ngưỡng thuần khiết!

Diệp Quân hít sâu một hơi, hắn nhìn về phía xa xa, liếc mắt một cái đã thấy được toàn bộ Vũ Trụ Quan Huyên, khóe miệng hắn hơi nhếch lên.

Bây giờ đang ở trong Vũ Trụ Quan Huyên.

Lời Diệp Quân nói gọi là chính sách.

Là luật nơi này, hắn nói gì thì phải làm nấy.

Hắn chính là thần!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK