Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1436: Ai đến cũng không còn tác dụng nữa rồi

Lúc này, những cao thủ tộc Tiên Linh nhất thời đều bối rối.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Không đánh trả được?

Mấy người nhóm Thanh Cổ và Trí Sư đều trợn mắt há mồm, đầu óc trống rỗng.

Trí Sư nhìn người đàn ông áo xanh với vẻ khó tin: “Ông… ông là cao thủ chín phần thần tính? Không đúng… Tông chủ Quá Khứ Tông nói thư viện Quan Huyên các người không có cao thủ chín phần thần tính mà…”

Người đàn ông áo xanh bình tĩnh đáp: “Cô ta cũng không lừa gạt ngươi, chúng ta thật sự không có cao thủ cảnh giới chín phần thần tính, cả nhà chúng ta đều không tu luyện cảnh giới”.

Dứt lời, ông ấy vung tay áo.

Vụt…

Trong nháy mắt, ngoài Trí Sư, những cao thủ còn lại của tộc Tiên Linh đang có mặt đều bị rơi đầu.

Thấy cảnh này, Trí Sư cảm thấy cả người tê dại.

Bây giờ ông ta bắt đầu thấy sợ rồi.

Chín phần thần tính?

Người đàn ông áo xanh trước mặt ít nhất cũng là chín phần thần tính!

Thư viện Quan Huyên thật sự có cao thủ chín phần thần tính!

Mẹ kiếp!

Bị người phụ nữ kia lừa rồi.

Trí Sư đang định lên tiếng thì người đàn ông áo xanh đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ông nội cùng cháu đến tộc Tiên Linh một chuyến”.

Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.

Người đàn ông áo xanh khẽ mỉm cười: “Dẫn đường”.

Diệp Quân lại gật đầu: “Vâng”.

Dứt lời, hắn lập tức sử dụng kiếm Thanh Huyên di chuyển trong thời không, biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Người đàn ông áo xanh cười to, sau đó người khẽ rung rồi cũng biến mất.

Sắc mặt Trí Sư xám như tro tàn.

Thanh Tri chậm rãi đi tới trước mặt Trí Sư: “Tộc Tiên Linh chúng ta toi đời rồi”.

Sắc mặt Trí Sư hơi khó coi: “Chỉ là một cao thủ chín phần thần tính, ông ta không làm được gì tộc Tiên Linh chúng ta đâu…”

Thanh Tri lắc đầu, không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Chín phần thần tính?

Nếu đối phương thật sự chỉ là chín phần thần tính thì thật sự không thể làm gì tộc Tiên Linh, nhưng vấn đề là đối phương đã vượt qua cảnh giới chín phần thần tính rồi.

Tộc Tiên Linh động phải một kẻ thù đáng sợ như thế, đáng bị tiêu diệt.

Thanh Tri không nghĩ đến tộc Tiên Linh nữa, việc cô ấy phải làm bây giờ là gìn giữ được nền văn minh tộc Tiên Linh.

Vì thế, cô ấy vội vàng bảo Lâu Đắc Nguyệt dẫn mình đi tới tộc Tiên Linh.



Tộc Tiên Linh.

Vào khoảnh khắc Diệp Quân tiến vào tộc Tiên Linh, vô số thần thức mạnh mẽ lập tức bao phủ lấy hắn.

Lúc này, một ông lão xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông lão nhất thời cau mày, sao hắn lại đến tộc Tiên Linh nữa rồi?

Không phải Thanh Nghiệp trưởng lão đã dẫn người đi giết hắn rồi sao?

Lúc này một người đàn ông áo xanh xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, ông ấy cười khẽ rồi nói: “Đây là tộc Tiên Linh à?”

Diệp Quân gật đầu: “Một tộc vô cùng kiêu ngạo”.

Người đàn ông áo xanh tỏ vẻ khinh thường: “Tộc gì cũng không có tư cách kiêu ngạo trước nhà họ Dương chúng ta”.

Diệp Quân đang định đáp lời thì người đàn ông áo xanh đột nhiên chắp tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang bay ra. Trong nháy mắt, trong toàn bộ tộc Tiên Linh có mấy chục nghìn cái đầu đầm đìa máu bay lên cao, mấy chục nghìn tia máu bắn thẳng lên trời, vô cùng hoành tráng.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Mà ông lão ở cách hai người không xa cũng hoàn toàn sửng sốt.

Cái quái gì vậy?

Khi Lâu Đắc Nguyệt và Thanh Tri chạy đến nhìn thấy cảnh này, hai cô gái cũng ngây người.

Đây thật sự là muốn diệt tộc sao!

“Khởi động trận pháp!”

Lúc này, ông lão kia cũng lấy lại tinh thần, điên cuồng gào thét, trong tộc Tiên Linh lập tức có những chùm tia sáng bay lên cao.

Người đàn ông áo xanh vung tay áo.

Ầm!

Trong nháy mắt, tất cả trận pháp trong tộc Tiên Linh đều tan thành mây khói.

Thấy cảnh này, ông lão kia ngồi xụi lơ dưới đất, run rẩy nói: “Chín phần thần tính…”

Nét mặt người đàn ông áo xanh không chút cảm xúc: “Thứ rác rưởi gì đây?”

Dứt lời, ông ấy đang định ra tay một lần nữa thì đột nhiên có một giọng nói cổ xưa chậm rãi vang lên từ phía chân trời: “Các hạ ỷ mạnh hiếp yếu với tộc Tiên Linh của ta, có hơi quá đáng rồi đấy”.

Nghe thấy giọng nói này, ông lão kia lập tức vui mừng.

Giọng nói của Tộc trưởng!

Thanh Giác!

Người đàn ông áo xanh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó đột nhiên sôi trào, sau đó, có một chỗ thời không nứt ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng, mái tóc dài buông xoã, hai tay giấu trong ống tay áo, y vừa xuất hiện, một uy áp đáng sợ đã thoáng chốc bao phủ toàn bộ tộc Tiên Linh, một vài tộc nhân còn sống vội vàng quỳ xuống bái lạy.

Vào khoảnh khắc người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, lại có một người đàn ông chậm rãi bước ra, người này mặc áo choàng đen, tóc màu bạch kim, che giấu khí thế, trên mặt lộ vẻ giễu cợt.

Lâu Đắc Nguyệt ở cách đó không xa nhìn Thanh Giác đi tới, cô ấy im lặng. Thanh Giác trước mắt chính là cao thủ chín phần thần tính, nhưng người này còn thua kém cao thủ của nền văn minh Quy Giả bí ẩn trước đó quá nhiều, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.

Mà cao thủ bí ẩn của nền văn minh Quy Giả kia thì lại vô cùng cung kính với người đàn ông áo xanh.

Còn người đàn ông áo đen kia trông có vẻ không đơn giản, nhưng nghĩ đến sức mạnh đáng sợ của người đàn ông áo xanh trước đó, Lâu Đắc Nguyệt lại liên tục lắc đầu.

E rằng ai đến cũng đều vô dụng!

Thanh Giác nhìn chăm chú người đàn ông áo xanh: “Không ngờ trên đời này lại có thêm một cao thủ chín phần thần tính, nhưng ông cho rằng ông là cao thủ chín phần thần tính là có thể muốn làm gì thì làm à?”

Người đàn ông áo đen kia cũng cười nói: “Cao thủ chín phần thần tính… Thanh Giác ca, có cần nền văn minh Sâm Lâm của ta giúp đỡ không?”
Chương 1437: Núi cao còn có núi cao hơn

Nền văn minh Sâm Lâm?

Nghe người đàn ông áo đen nói thế, Diệp Quân bên dưới nhíu mày.

Từ bao giờ tộc Tiên Linh lại đứng chung một phía với nền văn minh Sâm Lâm vậy?

Hơn nữa chẳng phải nền văn minh Sâm Lâm đã chuyển đi rồi sao?

Lâu Đắc Nguyệt cũng tỏ ra ngờ vực.

Lúc này người đàn ông áo xanh ở một bên bỗng lắc đầu: “Đều là đám rác rưởi gì đâu…”

Vừa nói, ông ấy bỗng giơ ngón tay lên.

Vèo!

Một luồng kiếm quang bỗng lao lên trời.

Trên bầu trời, sắc mặt Thanh Giác lập tức thay đổi, y tung ra một quyền, cả Tiên Linh Giới lập tức sôi trào, uy lực đáng sợ lập tức lan tràn ra vô số tinh vực.

Nhưng ngay sau đó uy lực đó lập tức biến mất.

Vèo!

Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán Thanh Giác khiến y chết đứng ở đó, không thể nào động đậy.

Tất cả người trong tộc Tiên Linh đều hóa đá.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Nhanh thế đã bị đánh bại rồi sao?

Thanh Giác trợn tròn mắt, mặt đầy vẻ khó tin, lúc này trong đầu y vang lên tiếng ong ong.

Khuôn mặt người đàn ông áo đen bên cạnh Thanh Giác cũng dần trở nên cứng đờ, biểu cảm chế giễu trước đó dần trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù cường giả chín phần thần tính như Thanh Giác vẫn còn yếu kém nhưng dù sao cũng là chín phần thần tính, sao có thể bị đánh bại trong thoáng chốc chứ?

Lẽ nào người trước mặt này là cường giả mười phần thần tính?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người đàn ông áo đen trở nên càng nghiêm trọng, ông ta nhìn người đàn ông áo xanh, do dự một lát rồi mới: “Vừa rồi mạo phạm rồi, ta…”

Người đàn ông áo xanh bỗng phất tay.

Vèo!

Người đàn ông áo đen còn chưa kịp phản ứng đã bị một thanh kiếm làm cho đứng bất động tại đó.

“Mười phần thần tính!”

Người đàn ông áo đen trợn tròn hai mắt, không thể tin nhìn người đàn ông áo xanh, lúc này ông ta đã xác định kiếm tu áo xanh trước mặt là một cường giả mười phần thần tính.

Sao có thể chứ?

Sao bên ngoài lại có cường giả mười phần thần tính?

Người đàn ông áo đen cứng đờ.

Với thực lực của ông ta, đến thế giới bên ngoài dĩ nhiên có thể kiêu ngạo nghiêng ngang, vì ông ta cũng là cường giả chín phần thần tính, mặc dù thần tính không thuần khiết lắm nhưng ở bên ngoài, ông ta chắc chắn là nhân vật vô địch.

Thế nhưng ông ta không ngờ vừa ra ngoài đã gặp một cường giả mười phần thần tính.

Mẹ nó chứ!

Xui xẻo đến thế à?

Lúc này người đàn ông áo xanh ở phía xa lắc đầu: “Vô dụng quá, chẳng thú vị gì cả”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo đen trầm giọng: “Ta là người của nền văn minh Sâm Lâm…”

Người đàn ông áo xanh xua tay: “Ta không nhắm vào các ngươi, nhưng nền văn minh Sâm Lâm của các ngươi là đồ rác rưởi vô dụng”.

Nói rồi ông ấy vung tay lên, người đàn ông áo đen biến mất.

Thanh Giác ở một bên nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh: “Mười phần thần tính, ngươi là cường giả mười phần thần tính…”

Người đàn ông áo xanh lạnh nhạt nói: “Ta là cường giả mười một phần thần tính”.

Mười một phần!

Thanh Giác sửng sốt, sau đó tức giận nói: “Làm gì có mười một phần…”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ông đây muốn mấy phần thì là mấy phần, ngươi không phục à? Đánh ta đi”.

Thanh Giác: “…”

Diệp Quân: “…”

Muốn mấy phần thì là mấy phần?

Thanh Giác nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh, y xòe tay ra, trong tay là một lệnh bài cổ, y không do dự sử dụng lệnh bài này.

Ầm!

Lệnh bài lao lên trời, lao thẳng vào tận cuối tinh không.

Người đàn ông áo xanh ở một bên khẽ lắc đầu: “Lại gọi người”.

Diệp Quân nói: “Chắc là gọi tổ tông”, nói đến đây, hắn bỗng nhìn người đàn ông áo xanh: “Cháu cũng có thể gọi tổ tông chứ?”

Cả một đường đến đây, hắn đã từng nhìn thấy rất nhiều người gọi tổ tông.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Lần sau cháu hãy thử xem?”

Diệp Quân bật cười.

Sau khi lệnh bài đó biến thành một đốm lửa, một ông lão hư ảo chậm rãi hiện ra.

Tiên tổ tộc Tiên Linh!

Nhìn thấy ông lão này, rất nhiều người tộc Tiên Linh trong đó đều quỳ xuống.

Vẻ mặt Thanh Tri khá phức tạp, cũng cung kính chào.

Lâu Đắc Nguyệt hơi tò mò, vì nghe đồn vị tiên tổ tộc Tiên Linh này là cường giả gần đạt tới mười phần thần tính.

Sau khi xuất hiện, tiên tổ tộc Tiên Linh lướt mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rời lại nơi người đàn ông áo xanh, khi nhìn thấy ông ấy, ông ta nhíu mày.

Người đàn ông áo xanh mỉm cười, không nói gì.

Ông lão nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh hồi lâu, thấp giọng thở dài: “Các hạ, chuyện này còn có thể thương lượng không?”

Nghe ông lão nói thế, sắc mặt Thanh Giác lập tức trắng bệch.

Sắc mặt của các cường giả tộc Tiên Linh còn lại cũng xám như tro, ngồi phịch xuống đất.

Lâu Đắc Nguyệt thở dài.

Cô ấy biết tiên tổ tộc Tiên Linh cảm nhận được thực lực của người đàn ông áo xanh này, tự biết mình không đánh lại.

Mười phần thần tính?

Lâu Đắc Nguyệt quay đầu nhìn người đàn ông áo xanh, kiếm tu áo xanh này ít nhất là cường giả mười phần thần tính.

Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Người đàn ông áo xanh không đáp lời mà quay đầu nhìn sang Diệp Quân, cười nói: “Ông nội nghe theo cháu, nếu cháu nói muốn tiêu diệt thì tộc Tiên Linh sẽ biến mất khỏi thế gian từ đây, nếu cháu nói giữ lại thì họ có thể sống”.

Diệp Quân!

Tất cả người tộc Tiên Linh đều quay đầu lại nhìn Diệp Quân.

Thanh Tri cũng nhìn Diệp Quân, hai tay cô ấy siết chặt lại nhưng không nói gì.
Chương 1438: Hợp tác toàn diện

Diệp Quân lặng thinh hồi lâu, bỗng nhìn Thanh Tri: “Thanh Tri cô nương, cô dẫn người trong phân nhánh dòng tộc của cô đi đi”.

Phân nhánh dòng tộc Thanh Tri.

Thanh Tri thở phào, vẻ mặt hơi phức tạp, sau đó cung kính nói: “Cảm ơn”.

Diệp Quân lại lắc đầu: “Không cần cảm ơn”.

Thanh Tri định nói gì nữa, ngay lúc này tiên tổ tộc Tiên Linh bỗng trở tay rồi đè xuống, cách đó không xa, Thanh Giác bị một sức mạnh đáng sợ tiêu diệt.

Ngay khi mọi người còn cảm thấy khó hiểu, Thanh Giác bỗng nói: “Bắt đầu từ lúc này, Thanh Tri là tộc trưởng tộc Tiên Linh”.

Mọi người sửng sốt.

Ông lão bỗng xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn bí ẩn chậm rãi bay đến trước mặt Thanh Tri, ông ta khẽ cười nói: “Vật này chứa đựng truyền thừa, tích lũy cả đời của ta và một tia thần hồn, từ nay về sau ngươi sẽ là tộc trưởng tộc Tiên Linh”.

Thanh Tri không biết phải làm sao.

Ông lão lại không nói gì thêm, ông ta nhìn người đàn ông áo xanh ở một bên, mỉm cười: “Núi cao còn có núi cao hơn, hôm nay ta xem như được mở rộng tầm mắt”.

Nói rồi cả người ông ta lập tức trở nên mờ ảo, sau đó biến mất.

Lúc này các cường giả tộc Tiên Linh còn sống cũng hoàn hồn, lập tức cung kính hành lễ với Thanh Tri: “Kính chào tộc trưởng”.

Tộc trưởng!

Mọi người đều quỳ xuống đất, sau đó lo lắng chờ đợi.

Dĩ nhiên họ biết ý đồ của tiên tổ nhà mình, nhưng cuối cùng vẫn phải phụ thuộc vào vị Diệp công tử này.

Thanh Tri mặc kệ đám người trong tộc Tiên Linh, xoay người lại nhìn Diệp Quân ở đằng xa, cô ấy mím môi không nói gì.

Diệp Quân cũng không lên tiếng.

Thanh Tri im lặng cúi đầu xuống, hai tay hơi run.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng cười nói: “Thanh Tri cô nương, còn nhớ một lời hẹn của chúng ta không?”

Thanh Tri khó hiểu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta đã hứa với nhau đến lúc đó cùng đến rừng sâu Thần Hư để thám hiểm”.

Thanh Tri sửng sốt, sau đó mỉm cười: “Nhớ chứ”, Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ta đến tìm cô… Còn nữa, ta từng nói chúng ta là bạn, ta nghiêm túc đấy”.

Nói xong, hắn quay sang nhìn người đàn ông áo xanh: “Ông nội, chúng ta đi thôi”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Ừ”.

Dứt lời, hai ông cháu biến mất khỏi đó.

Tất cả người tộc Tiên Linh đều như thoát khỏi gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.

Thanh Tri nở nụ cười động lòng người.

Cô ấy biết người đàn ông này xem cô ấy là bạn thật.

Ở một nơi nào đó, một cô gái nhìn cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt phức tạp.

Cô gái này chính là Thanh An – người dẫn Diệp Quân bước vào tộc Tiên Linh lúc đầu.

Bạn ư?

Nếu lúc đầu mình không đưa ra quyết định như vậy thì có lẽ mình và hắn cũng có thể trở thành bạn nhỉ?

Thế nhưng lúc đầu mình lại sợ người trong tộc dị nghị nên vạch rõ quan hệ với hắn, mà lúc đó hắn cũng chẳng tức giận…

Tại sao lại không tức giận?

Vì người ta không xem tộc Tiên Linh là cái đinh gì cả.

Sự kiêu ngạo của tộc Tiên Linh chẳng qua chỉ là một trò cười với người ta mà thôi.

Thanh An khẽ lắc đầu, xoay người rời đi.

Ở một bên khác, Lâu Đắc Nguyệt bước đến trước mặt Thanh Tri, mỉm cười: “Chúc mừng”.

Mặc dù trận chiến này tộc Tiên Linh bị một cú đả kích chí mạng nhưng cũng may không bị diệt tộc, hơn nữa căn cơ vẫn còn.

Dù sao người mà người đàn ông áo xanh đó giết trước đó chỉ là vài cường giả đỉnh cấp của tộc Tiên Linh mà thôi.

Hơn nữa thư viện Quan Huyên cũng chưa cướp bóc gì của tộc Tiên Linh.

Thế nên tộc Tiên Linh chỉ cần phát triển tốt, sau này muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao cũng không phải không thể.

Quan trọng nhất là trước đó thư viện Quan Huyên và tộc Tiên Linh là kẻ thù một mất một còn, nhưng quan hệ hiện giờ của tộc Tiên Linh và thư viện Quan Huyên không còn bình thường nữa.

Thanh Tri nhìn xung quanh, vẻ mặt hơi phức tạp.

Trận chiến này tộc Tiên Linh suýt nữa bị tiêu diệt, điều này khiến cô ấy hiểu ra núi cao còn có núi cao hơn, dù sau này tộc Tiên Linh có trưởng thành đến mức nào cũng không thể kiêu ngạo.

Lâu Đắc Nguyệt bỗng nói: “Hai ngươi đã hẹn nhau đến rừng sâu Thần Hư à?”

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Trước đó ta từng nói một câu như thế, không ngờ hắn lại nghiêm túc”.

Lâu Đắc Nguyệt chớp mắt: “Phải nắm chắc cơ hội này”.

Dĩ nhiên Thanh Tri hiểu ý của Lâu Đắc Nguyệt, lập tức lắc đầu mỉm cười: “Bọn ta chỉ là bạn thôi”.

Lâu Đắc Nguyệt bĩu môi: “Nếu hắn không có ý với cô thì sẽ bỏ qua cho tộc Tiên Linh, hơn nữa còn không cướp bóc tộc Tiên Linh các cô sao?”

Cướp bóc nền văn minh.

Chiến tranh giữa các nền văn minh thường là do cướp đoạt tài nguyên, tộc Tiên Linh tích lũy tài nguyên nhiều năm như vậy, tài nguyên chắc chắn rất phong phú, nhưng Diệp Quân lại không cướp đoạt chúng, sở dĩ hắn không làm thế dĩ nhiên là vì Thanh Tri.

Chỉ là bạn thì sao đối phương lại làm như thế?

Để cho dòng tộc của ngươi rời đi, không đuổi tận giết tuyệt đã là nhân từ lắm rồi.

Phải biết rằng, chiến tranh giữa các nền văn minh thường là đuổi cùng giết tận, không để lại hậu họa.

Thanh Tri lắc đầu khẽ cười: “Không nói chuyện này nữa, tiếp theo cô có kế hoạch gì không?”

Lâu Đắc Nguyệt cười nói: “Hợp tác với thư viện Quan Huyên, hợp tác toàn diện, mọi người cùng chung tay phát triển”.

Thanh Tri khẽ gật đầu: “Được đấy”.

Nói đến đây, cô ấy như nghĩ tới điều gì, bỗng nhìn Lâu Đắc Nguyệt: “Hay là cô kết hôn với Diệp công tử, cô gả cho hắn, sau đó sinh một đứa con trai, như thế nền văn minh Thần Tri của cô muốn quay lại thời kỳ đỉnh cao chẳng phải rất đơn giản sao?”

Lâu Đắc Nguyệt chớp mắt: “Hình như cũng không phải không được. Ha ha, dù sao tên này cũng có vẻ ngoài cũng đẹp trai, ngủ với hắn, ta nghĩ có thể chấp nhận được”.

Thanh Tri: “…”
Chương 1439: Nghe theo trái tim

Nhìn nụ cười dung tục của Lâu Đắc Nguyệt, Thanh Tri lắc đầu nhoẻn miệng cười.

Tình cảm nam nữ ư?

Thành thật mà nói, cô ấy có cảm tình với Diệp công tử, nhưng vẫn chưa đến mức có tình cảm nam nữ.

Tình cảm nam nữ phải thuận theo tự nhiên mới là tốt.

Lúc này, Lâu Đắc Nguyệt cũng dừng lại, cô ấy nhìn những cường giả tộc Tiên Linh đang quỳ trên mặt đất, nói: “Tiếp theo cô định làm gì?”

Thanh Tri trầm mặc một lát rồi nói: “Chỉnh đốn tộc Tiên Linh”.

Điều đầu tiên cô ấy muốn thay đổi là sự kiêu ngạo của người trong tộc Tiên Linh.

Kể từ hôm nay, tộc Tiên Linh sẽ không thể tiếp tục cao ngạo được nữa, đồng người người tộc Tiên Linh cũng phải bước ra hòa nhập với thế giới.

Lâu Đắc Nguyệt gật đầu: “Ta phải nhắc nhở cô, mặc dù tộc Tiên Linh chưa bị tiêu diệt, nhưng nguyên khí đã bị tổn hại nặng nề, hơn nữa ông nội của Diệp công tử đã giết rất nhiều người tộc Tiên Linh, sẽ có rất nhiều người căm hận…”

Thanh Tri tự chế giễu: “Căm hận hả? Bọn họ có tư cách gì mà căm hận chứ? Đừng nói là Kiếm Chủ Thanh Sam, mà ngay cả Diệp công tử, tộc Tiên Linh ta cũng không thể chống lại nổi. Trong tình huống này, nếu còn căm hận thì đáng bị diệt tộc”.

Lâu Đắc Nguyệt cũng thở dài: “Thực lực của Diệp công tử cũng tiến bộ quá nhanh”.

Nói đến đây, cô ấy như nghĩ ra điều gì đó, nhíu mày nói: “Người đàn ông áo đen lúc nãy đi cùng tộc trưởng các cô hình như là người của rừng sâu Thần Hư…”

Thanh Tri cũng nhíu mày.

Nền văn minh Sâm Lâm của rừng sâu Thần Hư chẳng phải đã chuyển đi rồi sao?

Lại quay về nữa à?

Thanh Tri thấy hơi lo lắng.



Ở một diễn biến khác, trong tinh không.

Diệp Quân và người đàn ông áo xanh chậm rãi đi cạnh nhau.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Cháu khiến ta hơi bất ngờ đấy”.

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Bất ngờ gì ạ?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Tốc độ trưởng thành của cháu rất nhanh”.

Diệp Quân cười nói: “Là chuyện tốt hay xấu?”

Người đàn ông áo xanh nói: “Nếu tâm cảnh theo kịp thì là chuyện tốt, ngược lại thì là chuyện xấu”.

Tâm cảnh.

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Nhưng bây giờ xem ra tâm cảnh của cháu cũng rất tốt, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm”.

Diệp Quân gật đầu: “Cháu chuẩn bị ra ngoài luyện tập”.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Được”.

Ông ấy nhìn về phía tinh không xa xôi: “Ta sắp phải đi rồi, có gì thắc mắc thì hỏi đi”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ông nội, ông có thể nói cho cháu biết về cảnh giới nhất đạo không?”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Ông không tu cảnh giới, cho nên không hiểu nhiều về cảnh giới nhất đạo”.

Diệp Quân cười khổ.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Mặc dù không hiểu nhiều nhưng vẫn biết chút ít, chúng ta nói về cảnh giới Thần Đạo đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông áo xanh nói: “Cảnh giới Thần Đạo cũng là tu thần tính, thần tính càng nhiều thì thực lực càng mạnh. Hiện giờ ở vũ trụ văn minh, chín phần thần tính gần như là đỉnh cao, nhưng ở giữa các cường giả chín phần thần tính cũng phân mạnh yếu, bởi vì giữa chín phần thần tính, có người thần tính thuần khiết, có người thần tính hỗn tạp, giữa hai người họ cách biệt cả trời đất”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Còn gì nữa không ông?”

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Giữa chín phần thần tính còn có một cảnh giới đặc biệt gọi là Độc Khai Nhất Đạo”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Độc Khai Nhất Đạo ư?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Chín phần thần tính là một phương pháp tu hành cổ xưa, cách nói giữa các thời đại văn minh không giống nhau. Ví dụ, nơi đây gọi là cảnh giới Thần Đạo, nhưng ở nền văn minh khác lại gọi tên khác. Độc Khai Nhất Đạo là mở ra một con đường mới trên con đường ban đầu. Ví dụ như tông chủ Quá Khứ Tông, mặc dù cô ta cũng là cường giả chín phần thần tính, nhưng thực lực của cô ta lại không thể so với hai người trước”.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Thì ra là vậy”.

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Mà cao hơn nữa thì gọi là nhân tính”.

Diệp Quân vội hỏi: “Nhân tính sao?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Nói phức tạp quá cháu sẽ không hiểu nên ông sẽ nói đơn giản thôi. Cổ ngữ nói, bản tính con người vốn là thiện, nhưng thực ra cũng có phần ác, có người tu thiện trừ ác, cũng có người tu ác trừ thiện… Cho dù là tu luyện kiểu gì thì quan trọng nhất cũng là biết rõ bản thân, quy phục bản thân và làm chính mình”.

Diệp Quân trầm mặc.

Lúc này, hắn nhớ đến lời cô cô váy trắng nói lúc rời đi rằng phải hiểu rõ nội tâm, khuất phục nội tâm và nghe theo trái tim.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nghe có vẻ đơn giản nhưng thật ra rất khó, rất nhiều người không thể nhận thức bản thân chứ đừng nói đến việc khuất phục bản thân. Tu luyện nhân tính đồng nghĩa với việc khuất phục một mặt của chính mình, đương nhiên cũng có người không muốn tiến xa hơn, vì vậy đứng yên tại chỗ”.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩa là sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Muốn tu luyện nhân tính, trước tiên phải đạt đến mười phần thần tính, mà muốn đạt tới mười phần thần tính thì phải diệt sạch tia nhân tính cuối cùng của mình, thường thường rất khó diệt tia nhân tính cuối cùng, bởi vì đó là ý định và tâm nguyện ban đầu của cháu”.

Diệp Quân trầm mặc.

Lúc này, hắn nghĩ tới một người là Thần Nhất.

Đối phương không chọn bước cuối cùng.
Chương 1440: Thời đại này sẽ là của ta

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Ta biết có hai người vẫn chưa xóa sạch tia nhân tính cuối cùng, Người thứ nhất là Thần Nhất, người thứ hai là tông chủ Quá Khứ Tông”.

Tông chủ Quá Khứ Tông!

Nghe đến cái tên này, Diệp Quân sa sầm mặt mày, lúc trước suýt chút nữa hắn đã bị người này giết chết.

Người đàn ông áo xanh nói: “Mặc dù bọn họ vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nhưng thực lực của bọn họ mạnh hơn cả cường giả mười phần thần tính, đặc biệt là tông chủ Quá Khứ Tông”.

Diệp Quân không hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Chấp niệm”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tia nhân tính cuối cùng là chấp niệm?”

Người đàn ông áo xanh gật đầu: “Đúng vậy. Loại người này dùng chấp niệm để nhập đạo, vì vậy chấp niệm là trở ngại lớn nhất của bọn họ, nhưng cũng là động lực lớn nhất của bọn họ, cứ như vậy, con đường bọn họ đi sẽ dần trở nên cực đoan. Tông chủ Quá Khứ Tông đã Độc Khai Nhất Đạo, con đường của cô ta cũng hơi khác biệt, vì vậy, mặc dù cô ta vẫn là cường giả chín phần thần tính, nhưng những người cùng cảnh giới không thể sánh bằng”.

Diệp Quân gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ”.

Người đàn ông áo xanh nhìn Diệp Quân: “Con đường cháu đang đi vẫn là con đường cũ bình thường, không có vấn đề gì, bởi vì trước đây ta cũng đi con đừng này, nhưng khi cháu tiến vào cảnh giới Thần Đạo, bắt đầu tu luyện thần tính thì cháu phải cẩn thận, bởi vì tu luyện thần tính có thể khiến bản thân lạc lối, đương nhiên, loại lạc lối đó có thể đạt tới sức mạnh vô hạn…”

Nói tới đây, ông ấy lắc đầu cười: “Thực ra bây giờ nói đến những thứ này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Cháu phải tự mình đi trên con đường này thì mới hiểu được”.

Diệp Quân cười nói: “Ông nội tài giỏi như vậy, cháu cũng không thể thua kém được, cháu sẽ cố gắng”.

“Ha ha!”

Người đàn ông áo xanh cười lớn.

Diệp Quân cũng bật cười theo.

Phải nói rằng, hắn vẫn cảm thấy rất may mắn, mặc dù trước đây bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, nhưng ở nhà họ Diệp, hắn sống cũng khá tốt.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhớ tới nhà họ Diệp.

Tộc trưởng Diệp Tiêu!

Lão đệ Diệp Khải!

Cuộc đời mặc dù rất gian truân, nhưng bây giờ nhìn lại thực sự là vui vẻ hơn nhiều.

Lúc này, ông lão áo xanh chợt bỗng dừng bước, ông ấy chỉ về phía vũ trụ bao la: “Cháu biết vũ trụ này rộng lớn thế nào không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cháu không biết”.

Người đàn ông áo xanh đáp: “Vô tận”.

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông áo xanh nói: “Cháu từng đến hệ Ngân Hà rồi phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng thưa ông”.

Người đàn ông áo xanh nhẹ nhàng nói: “Ban đầu, người của hệ Ngân Hà nghèo đến mức không thể ra khỏi tinh vực của bọn họ, cháu biết vì sao không?”

Diệp Quân đáp: “Thực lực không đủ”.

Người đàn ông áo xanh lắc đầu cười: “Quả thực cháu chưa đủ mạnh, nhưng cụ thể hơn là tốc độ của bọn họ không đủ nhanh. Ví dụ, bọn họ có thể lợi dụng một số phương pháp đặc biệt để quan sát nền văn minh hàng nghìn năm trước, nhưng bọn họ nhìn thấy lại là cảnh tượng mấy nghìn năm trước…”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thời gian!”

Người đàn ông áo xanh cười lớn: “Không hổ là cháu trai ta, thật thông minh”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo xanh nói tiếp: “Thời gian là quy tắc vô hình trong vũ trụ, quy tắc này ban đầu là để bảo vệ các nền văn minh vũ trụ, bởi vì tốc độ của mọi người đều chậm, vì vậy cho dù phát hiện ra nhau thì cũng không thể gặp mặt. Nhưng về sau, mọi người đã thông qua tu luyện để mạnh hơn, cho nên các nền văn minh mới va chạm, gây ra chiến tranh, vũ trụ ngày càng loạn…”

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm túc: “Ý của ông nội là nếu cháu muốn tạo ra trật tự mới và giải quyết mâu thuẫn giữa các nền văn minh vũ trụ thì có thể dùng phương pháp này?”

Người đàn ông áo xanh mỉm cười: “Đúng vậy, đương nhiên ông còn có ý khác…”

Diệp Quân nói: “Thời gian tu luyện”.

Người đàn ông áo xanh cười lớn, trong mắt tràn đầy niềm vui.

Ông ấy muốn Diệp Quân tự mình đi trên những con đường này, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà nhắc nhở cho hắn, nhưng cũng đã từng để Diệp Quân đi qua rất nhiều đường vòng.

Có thể nói rằng ông ấy đã chỉ ra một con đường cho Diệp Quân, Diệp Quân chỉ cần đi theo con đường này là được.

Trên con đường tu luyện mênh mông này, muốn tránh đường vòng đã là tài giỏi lắm rồi.

Thời gian!

Diệp Quân lại nghĩ đến thời không đặc biệt mà cô cô váy trắng để lại…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân lắc đầu cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặc dù cô cô váy trắng không nói rõ với hắn những chuyện này, nhưng bà ấy đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Thời gian!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tinh không sâu thẳm, nhẹ nhàng nói: “Tháp gia, tương lai thời đại này sẽ là của ta”.

Có người thân tài giỏi như vậy, sao phải lo đại sự không thành?

Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Là của chúng ta”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK