Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2971: Tạo phản

Rời khỏi đại điện, Diệp Quân lập tức đi đến mỏ Tinh Linh nơi hắn từng bị giam giữ.

Để xử lý chủ nhân bút Đại Đạo!

Ngày nào người này còn chưa chết thì hắn ăn không ngon ngủ không yên.

Nhờ lệnh bài của Tang Hàn mà hắn đi thẳng một mạch không gặp trở ngại nào, nhưng vừa trờ tới hầm mỏ thì sa sầm mặt.

Chủ nhân bút Đại Đạo đi rồi!

Lại đi con mẹ nó rồi!

Quản sự hầm mỏ đứng trước mặt hắn, run như cầy sấy.

Ông ta không ngờ phạm nhân trước đó thoắt cái đã biến thành người của Tổng đốc.

Đúng là vừa run vừa sợ không thiếu gì.

Diệp Quân hỏi: “Ông ta rời đi cách nào?"

Quản sự: “Có một thị vệ đến mang đi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Thị vệ?"

Quản sự dè dặt gật đầu.

"Vâng, còn vì sao thì... thuộc hạ cũng không biết”.

Diệp Quân trầm ngâm một hồi rồi xoay người, chưa đi được mấy bước thì quay lại.

Thấy Chiêm Vân vẫn đang cần cù đào khoáng bên kia.

Hắn bèn nói: “Ta mang người này đi”.

Quản sự đáp ứng ngay: “Vâng vâng”.

Thế là Diệp Quân dẫn Chiêm Vân rời khỏi mỏ.

Trong tinh không, y kích động kêu lên: “Diệp huynh! Sao huynh... sao huynh hòa nhập hay vậy?"

Diệp Quân chỉ cười: “Bây giờ huynh tự do rồi đấy”.

Chiêm Vân: “Huynh làm việc cho Tổng đốc sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Chiêm Vân lại càng hưng phấn: “Có huynh giúp đỡ thì tỷ lệ tạo phản thành công của chúng ta sẽ cao hơn rồi!"

Diệp Quân: “Vẫn còn muốn làm phản à?"

Chiêm Vân đáp ngay: “Đương nhiên! Mục đích của chúng ta là lật đổ Đế quốc mà! Huynh...”

Bỗng y im bặt, dè dặt hỏi: “Huynh có...”

Diệp Quân: “Ta thật lòng khuyên huynh một câu. Tổng đốc đại nhân không hề tầm thường, có muốn làm phản thì cũng nên tìm tỉnh khác”.

Nói rồi hóa thành kiếm quang biến mất ở nơi xa.

Làm phản ư?

Hắn vốn định thu phục nhóm người này, nhưng xem ra vẫn còn phải quan sát thêm một chút. Đồng đội heo còn đáng sợ hơn đối thủ mạnh nữa.

Nơi đây không phải vũ trụ Quan Huyền, từng bước từng bước đều phải cẩn thận.

Mà chủ nhân bút Đại Đạo cũng đã thoát khỏi khốn cảnh, ván cờ giữa ông ta và hắn giờ đây mới bắt đầu.

Hắn càng không thể phạm sai lầm.

Trở lại phủ Tổng đốc, Diệp Quân bỗng phát hiện người tới người đi tấp nập.

Thế là hắn biết đã có chuyện gì đó đã xảy ra.

Trên danh nghĩa thì hắn vẫn là thị vệ phải đi theo Tang Hàn, thế là hắn trở về đại điện, thấy tất cả những người ở đó đều đang quỳ xuống. Bên trong, Tang Hàn đứng ở chính giữa, trước mặt một ông lão mặc áo bào đen sang trọng. Trong tay ông ta cầm một quyển sổ con màu vàng, trông như đang đọc gì đó.

Người của Đế đô!

Chắc chắn là có ý chỉ gì đó rồi.

Điều làm hắn giật mình hơn là phân hóa giai cấp Đế quốc nghiêm ngặt đến vậy, ai nấy nghe thánh chỉ đều phải quỳ xuống, ấy vậy mà Tang Hàn vẫn đứng.

Cô ta đứng, Diệp Quân đương nhiên cũng không quỳ.

Chỉ thấy ông lão trong điện gấp quyển sổ lại, nở một nụ cười hiền từ trên gương mặt nghiêm nghị: “Bệ hạ nói ngoại ưu tất có nội họa, mong đại nhân cẩn trọng”.

Tang Hàn gật đầu hỏi: “Bệ hạ có mạnh khỏe không?"

Ông lão cung kính đáp: “Hết thảy đều bình yên”.

Tang Hàn: “Ta biết Chu đại nhân bận rộn, không giữ ông lại nữa. Sau này về Đế đô ta sẽ đến viếng thăm”.

Lời này xem như đã cực kỳ nể mặt, khiến ông lão cười càng thêm hài lòng, quyết định đáp lại: “Đại nhân là công thần Đế quốc, thân mang vô vàn trọng trách, xin hãy chăm sóc bản thân thật tốt. Gần đây có nhiều kẻ trình sổ con muốn điều ngài đến chiến trường Đế tinh, Thủ phụ đại nhân cũng có ý đấy”.

Tang Hàn khẽ nheo mắt: “Tang Hàn ghi nhớ ân tình của Chu đại nhân”.

Ông lão chỉ cười mà không nói rồi rời đi.

Đôi khi làm phước một chút cũng không có vấn đề gì, bởi vì chính những ân tình này về sau sẽ mang lại giá trị lớn lao.

Giọng Tang Hàn vang lên trong đầu Diệp Quân: “Vào đây”.

Hắn nghe lời bước vào, khẽ thi lễ.

Tang Hàn hỏi: “Đi đâu?"

Diệp Quân: “Cứu người quen”.

Tang Hàn: “Ngươi có biết y là phản tặc không?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Tang Hàn: “Biết mà còn cứu?"

Diệp Quân: “Y đã giúp ta nhiều lần lúc bị giam, ta phải trả lại ân tình này”.
Chương 2972: Giết hắn!

Tang Hàn nhìn hắn: “Y là phản tặc”.

Diệp Quân: “Ta cho rằng mắt nhìn đại cục của đại nhân không nên nhỏ nhen như vậy”.

Tang Hàn nheo mắt, phóng ra khí thế hùng hậu phủ lên Diệp Quân.

Làm hắn có cảm giác như đang bị ngàn vạn đỉnh núi đè bẹp, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản, không chút yếu thế.

Ở chung với cô gái này một thời gian, hắn biết cô ta là một nhân vật ưu tú, tuyệt đối không cho phép người khác khiêu khích mình, đồng thời cũng không ưa những kẻ chỉ biết vâng vâng dạ dạ.

Hắn lại càng không thể như vậy để tránh làm mất giá trị trong mắt cô ta.

Nói một câu đơn giản, phụ nữ ấy mà, không thể quá nuông chiều được.

Diệp Quân: “Có người muốn tạo phản chống lại Đế quốc chắc chắn là có lý do, ta nghĩ đại nhân muốn biết nó là gì. Tạm thời chúng ta không cần bàn đến, ta chỉ cho rằng người có chí lớn bao la như đại nhân không nên xoắn xuýt vì chuyện nhỏ nhặt này”.

Tang Hàn: “Ngươi cho rằng tạo phản là chuyện nhỏ?"

Diệp Quân: “Bọn họ so với đại nhân đều là vặt vãnh chứ đừng nói so với Đế quốc. Nếu muốn, ngài có thể quét sạch họ bất kỳ lúc nào, đúng chứ?"

Tang Hàn: “Vậy ngươi nói xem vì sao ta không nên làm vậy?"

Diệp Quân: “Hai nguyên nhân: hoặc thả dây câu cá lớn, hoặc cố tình nuôi giặc”.

Tang Hàn nhìn hắn, không nói lời nào.

Diệp Quân tiếp tục: “Ta có ý tưởng này, không biết đại nhân có muốn nghe?"

Tang Hàn: “Nói”.

Diệp Quân: “Ta đã tiếp xúc với y. Thế lực tạo phản của họ so với đại nhân đơn giản chỉ là trò trẻ con, khó làm nên chuyện, nhưng một khi họ tập hợp được nhiều người hơn thì cũng khó mà xem thường. Vì sao? Nguyên nhân căn bản là vì chế độ Đế quốc chưa hoàn thiện, cán cân lợi ích đang nghiêng về thế gia và tông môn. Người ở tầng lớp dưới sống trong vô vọng, dần sinh ra oán hận”.

Tang Hàn: “Xem ra ta đã xem thường ngươi, mà ngươi cũng to gan lớn mật, cái gì cũng dám nói. Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi?"

Diệp Quân: “Muốn ở bên đại nhân thì phải thành thật chứ không được giả dối, nên ta nghĩ gì sẽ bẩm báo đúng sự thật. Nếu đại nhân muốn ta nói lời dễ nghe thì cũng được thôi”.

Tang Hàn: “Tiếp tục”.

Diệp Quân: “Để giải quyết triệt để thì cũng đơn giản, đó là phân phối lợi ích hợp lý. Chỉ cần người bên dưới có đường ra, có hy vọng thì sẽ không nghĩ về việc làm phản nữa, ngược lại còn có thể để đại nhân lợi dụng”.

Tang Hàn: “Phân phối hợp lý là thế nào?"

Diệp Quân nói ngay: “Cải cách!"

Tang Hàn nheo mắt.

Diệp Quân tiếp tục: “Đương nhiên không thể làm ngay được. Việc cần kíp trước mắt là giúp Đế quốc chiến thắng. Nếu đại nhân tin ta thì hãy để ta tiếp xúc với những người kia, ta sẽ tìm cách ổn định họ, để họ không gây sự trong khoảng thời gian này”.

Tang Hàn: “Ngươi biết họ là người thế nào không?"

Diệp Quân: “Biết”.

Tang Hàn nhíu mày: “Biết?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta ở với y tầm mười năm, cái gì y cũng nói hết”.

Tang Hàn: “Vì sao?"

Diệp Quân: “Thứ nhất, y cho rằng hai chúng ta không thể nào toàn mạng rời đi. Thứ hai, ta nói ta cũng muốn tạo phản”.

Tang Hàn cạn lời.

Diệp Quân hỏi: “Ta nói tiếp được không đại nhân?"

Tang Hàn: “Nói đi”.

Diệp Quân: “Ta có biết một chút về chế độ của Đế quốc ta, và phát hiện một tệ đoạn rất lớn”.

Hắn nhìn Tang Hàn, thấy cô ta đang nhìn lại, bèn tiếp tục.

"Hoàng thất là giai cấp đứng đầu, là quý tộc cao cấp nhất Đế quốc, hưởng thụ ưu đãi xa hoa, tuy cả năm không làm việc gì cũng có thể sống sung sướng. Một Thân vương nằm chơi xơi nước cũng lãnh được ít nhất một triệu Tinh Linh Tinh một năm, mà Đế quốc có tầm một trăm hai mươi Thân vương. Bên dưới còn có Quận vương, dưới nữa là thế gia đại tộc và tông môn, những thế lực quản lý mạch kinh tế của Đế quốc. Những ngành nghề làm ra tiền nhất đều nằm trong tay họ”.

Hắn thoáng dừng lại: “Nói đơn giản, người giàu chết đi vẫn giàu, kẻ nghèo chết vẫn hoàn nghèo. Đã vậy họ còn chặn đường thăng tiến, như kiểu bình dân Đế quốc phải có được cơ duyên nghìn năm một thuở mới có thể ló mặt ra, bằng không thì... Ta đã điều tra được, cái gọi là 'rút thăm phúc lợi' cũng là một trò bịp bợm nhằm vào người tầng lớp dưới”.

Hắn lại nhìn Tang Hàn: “Tiếp tục nhé?"

Cô ta không đáp.

Một âm thanh bỗng vang lên trong đầu cô ta: “Giết hắn! Hắn đã biết quá nhiều, không thể giữ lại!"
Chương 2973: Đại nghịch bất đạo

Đại điện trở nên tĩnh mịch theo sự im lặng của Tang Hàn khi cô ta chỉ chằm chằm nhìn vào Diệp Quân.

Mà hắn cũng không mở miệng.

Thật ra hắn đang đánh cược.

Hắn không có thời gian để chậm rãi lên kế hoạch hay thể hiện bản thân. Chủ nhân bút Đại Đạo đã thoát khỏi khốn cảnh, mà ông ta thì kinh khủng đến nhường nào chứ?

Nên hắn cũng phải tăng tốc.

Mà muốn tăng tốc thì phải mạo hiểm.

Một hồi sau, Tang Hàn cất tiếng: “Tiếp tục”.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm trong lòng: “Những lời sau đây... có thể có chút đại nghịch bất đạo”.

Tang Hàn điềm tĩnh nói: “Không sao, bây giờ ngươi đã đại nghịch bất đạo lắm rồi”.

Diệp Quân: “...”

Tang Hàn: “Tiếp đi, ta còn muốn xem ngươi có thể đến mức nào nữa”.

Diệp Quân liếc nhìn cô ta: “Ý ta là chúng ta nên cho những người ở tầng lớp dưới một cơ hội, một hy vọng, chỉ như thế mới ổn định họ được”.

Tang Hàn: “Theo ngươi nên làm như thế nào?"

Diệp Quân: “Việc này phải từ từ mà làm, không thể vội vã. Ta nghĩ chúng ta nên đi từ nhỏ đến lớn, trước tiên phủ Tổng đốc hãy bỏ vốn để xây dựng thư viện cho con em bình dân nhập học, để những người không có bối cảnh hay thế lực sau lưng cũng có đường để đi. Đại nhân hẳn cũng biết rất nhiều người trong số họ cực kỳ có thiên phú, họ không thiếu nỗ lực, chỉ thiếu cơ hội mà thôi. Nếu chúng ta có thể cho, họ nhất định sẽ không thua kém ai”.

Hắn thoáng dừng lại: “Phủ Tổng đốc chúng ta mỗi năm cũng mời chào công chức đúng không? Chúng ta có thể chọn từ thư viện mà lên. Nói cách khác, đó là nơi ta đào tạo nhân tài”.

Tang Hàn khẽ nhíu mày.

Tự đào tạo nhân tài cho bản thân à?

Cô ta đương nhiên biết tầm quan trọng của nó, cũng biết đây là nguồn lực mình đang thiếu.

Thấy Tang Hàn đã ra chiều bị thuyết phục, Diệp Quân tiếp tục: “Chúng ta chỉ mở thư viện ở Ung Nhung thì sẽ không gây chú ý nhiều. Quan trọng hơn là nhân tài từ đây ra sẽ mang ơn đại nhân. Thứ cho ta mạo phạm nhưng chỉ cần ngài đồng ý làm, sau này ngài chính là trời là biển trong lòng họ”.

Hắn vốn muốn nói là trong lòng họ sẽ chỉ có đại nhân, không có Đế quốc.

Nhưng thấy Tang Hàn vẫn còn trung thành với Đế quốc, hắn lựa chọn nuốt nó vào.

Cứ từ từ.

Quả nhiên Tang Hàn ra chiều xuôi lòng. Thủ hạ trong tay cô ta có không ít người tài, nhưng có ai lại từ chối càng nhiều hơn bao giờ?

Chưa kể cô ta cũng có kẻ thù, bắt buộc phải có một thế lực chỉ tuyệt đối trung thành với mình.

Diệp Quân đề nghị: “Hay cứ thử xem”.

Thử trước đi!

Tang Hàn nhìn hắn: “Việc này giao cho ngươi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tang Hàn: “Thư viện đặt tên gì?"

Diệp Quân trầm tư một hồi: “Đặt là... Quan Huyên đi?"

Tang Hàn: “Vì sao?"

Diệp Quân cười: “Quan Huyên, quan sát sự huyền ảo của vũ trụ. Nghe to lớn mà còn mang ý nghĩa sâu xa, lại còn thuận miệng dễ nhớ”.

Tang Hàn gật đầu: “Vậy được”.

Diệp Quân: “Thế ta làm nhé?"

Tang Hàn: “Ừ”.

Diệp Quân lại chần chừ: “... Ta có được trả thù lao không?"

Tang Hàn: “Không”.

Diệp Quân: “Vậy tiền vốn lập thư viện...”

Tang Hàn: “Không có”.

Mặt Diệp Quân xụ xuống.

Tang Hàn: “Tự ngươi bỏ tiền ra đặt cược”.

Hắn cười khổ: “Đại nhân à...”

Tang Hàn cất giọng: “Người đâu”.

Một cô gái mặc váy xanh xuất hiện ngoài cửa.

Tang Hàn ra lệnh: “Dẫn hắn đến Mạc phủ, cho hắn xem toàn bộ hồ sơ trong đó”.

Cô gái thi lễ: “Vâng”.

Tang Hàn quay sang Diệp Quân: “Trong hồ sơ có ghi những việc ta cần xử lý hôm nay, ngươi xem xong rồi bày mưu lập kế cho ta. Thư viện thì ngươi tự xem mà làm”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Rồi đi theo cô gái kia.
Chương 2974: Bước đầu tiên

Hắn đi rồi, giọng nói bí ẩn kia lại vang lên trong đầu Tang Hàn: “Rốt cuộc hắn định làm gì?"

Cô ta nhàn nhạt hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn thế nào?"

Giọng nói: “Tuyệt đối bất phàm. Chưa nói đến kế hoạch, nội thái độ thản nhiên của hắn trước ngươi đã không phải chuyện người thường làm được. Hắn đã thấy nhiều việc đời rồi”.

Tang Hàn: “Còn gì nữa?"

Giọng nói: “Hắn quá bí ẩn, ta đề nghị tiêu diệt để phòng hậu hoạn”.

Tang Hàn lắc đầu: “Hắn có tài”.

Giọng nói: “Nếu hắn cam tâm tình nguyện hiến sức cho ngươi thì đương nhiên nên trọng dụng, vấn đề là hắn sẽ không chịu làm phó cho người khác, nên...”

Tang Hàn: “Người tài thế này mới càng khó được”.

Giọng nói kia im lặng.

Tang Hàn lại hỏi: “Những gì hắn nói về chế độ, ngươi thấy sao?"

Giọng nói: “Không có cách nhìn chuẩn xác cho việc này”.

Tang Hàn: “Nhưng hắn nói đúng, không phải ư?"

Giọng nói giật mình: “Ngươi...”

Tang Hàn: “Sở dĩ ta nghĩ vậy là vì Bệ hạ cũng nhận ra vấn đề này. Trước kia chúng còn chưa trở thành tệ đoan như hôm nay, nhưng giờ đây chiến tranh nổ ra, ta mới phát hiện Hoàng thất phiền phức thế nào. Ta được biết Bệ hạ đã có ý định phái thành viên Hoàng thất đến chiến trường. Nói cách khác, một khi chiến tranh kết thúc, Bệ hạ có thể sẽ chọn đi theo cải cách, khi ấy đốc chủ các tỉnh như chúng ta tất nhiên phải hưởng ứng”.

Giọng nói: “Ngươi giữ lại hắn là để chờ ngày ấy?"

Tang Hàn gật đầu.

Giọng nói: “Nếu bệ hạ không cải cách thì sao?"

Tang Hàn nhíu mày: “Thì Đế quốc sẽ ngày càng xuống dốc”.

Giọng nói: “Bệ hạ không cải cách thì ngươi cũng tuyệt đối đừng nói ra. Một khi lên tiếng thì chẳng khác gì đắc tội toàn bộ Hoàng thất và thế gia tông môn”.

Tang Hàn đương nhiên biết điều này nên không nói gì.

Khi ấy, cô ta sẽ trở thành kẻ thù chung của giới quyền quý.

Tang Hàn ngẩng đầu nhìn về nơi xa.

Thanh niên kia sở hữu những kiến thức khiến cô ta bất ngờ.

Nhưng cô ta biết người này có mục đích riêng.

Cô ta lắc đầu. Không nghĩ nhiều nữa, vẫn còn chuyện quan trọng hơn phải làm.

...

Diệp Quân phấn khích vô cùng. Một khi Tang Hàn đã đồng ý thì việc thành lập thư viện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Chỉ cần làm được thì xem như hắn đã có một bước tiến nhỏ.

Nhưng thế cục nơi này rắc rối phức tạp nên phải vô cùng cẩn thận, chỉ cần sẩy chân thôi là sẽ vạn kiếp bất phục.

Hắn biết kẻ địch của hắn là tất cả mọi người chứ không phải chỉ chủ nhân bút Đại Đạo.

Phải phòng bị không chỉ Tổng đốc Tang Hàn mà còn cả những kẻ thù của cô ta.

Phải biết dè chừng, đi bước nào chắc bước ấy.

Dù có thành lập được thư viện cũng không thể tuyên truyền Quan Huyên Pháp ngay được.

Không những thế, hắn còn phải tìm cách đề cao sức mạnh. Giờ đây không có tín ngưỡng và kiếm Thanh huyền nên hắn có hơi yếu, nếu gặp phải cường giả thì chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Sức mạnh luôn là quan trọng nhất, dù ở bất kỳ đâu.

Giờ đây hắn chỉ có thể mượn sức Tang Hàn để phát triển trước.

Muốn lập thư viện thì phải có thương nhân tài trợ, thế là Diệp Quân tìm đến Tần Vân.

Trong đại điện.

Tần Vân kinh ngạc hỏi: “Ngươi muốn lập thư viện?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tần Vân: “Là ý của Tổng đốc?"

Diệp Quân: “Ngài ấy muốn đào tạo nhân tài cho riêng mình, ông cũng hiểu mà”.

Ông cũng hiểu mà.

Bốn chứ này khiến Tần Vân vốn không nghĩ nhiều chợt giật mình. Tổng đốc bồi dưỡng người tài làm gì? Chẳng lẽ là...

Ông ta toát mồ hôi lạnh.

Diệp Quân thấy vậy thì biết ông ta nghĩ sai hướng, cười nói: “Ông nghĩ đi đâu vậy? Tổng đốc lập thư viện là để đào tạo nhân tài cho bản thân và Đế quốc. Người do mình đào tạo ra thì nghe lời mình, ông nói xem có đúng không?"

Tần Vân nhẹ nhõm trở lại: “Cũng phải”.

Diệp Quân: “Nhưng ngài ấy không thể đích thân làm được, bằng không sẽ bị chú ý nên mới giao cho ta. Mà ta thì lạ nước lạ cái, không biết bắt đầu từ đâu. Tần lão quen biết rộng nên giúp ta nhé?"

Tần Vân nghe vậy thì phấn khởi, xem như mình cuối cùng cũng được trọng dụng. Ông ta suy nghĩ một hồi: “Để lập thư viện thì trước tiên phải chọn vị trí rồi chọn giáo sư. Vị trí thì không cần lăn tăn, nhưng giáo sư thì...”

Ông ta nhìn Diệp Quân: “Phải chọn người thật giỏi mới có thể thu hút học sinh.

Diệp Quân: “Việc này thì ta có cách”.

Tần Vân tò mò: “Cách gì?"

Diệp Quân mỉm cười: “Nhờ Tổng đốc làm Hiệu trưởng danh dự”.

"Hay!"

Tần Vân la lên: “Nếu ngài Tổng đốc đồng ý ra mặt thì không còn gì tốt hơn nữa! Tiền bạc thì Diệp công tử không phải bận tâm, tất cả để ta lo”.

Diệp Quân cười: “Vậy thì cảm ơn ông”.

Tần Vân ra vẻ chần chừ.

Diệp Quân: “Tần lão có gì cứ việc nói. Người nhà cả, không cần phải úp úp mở mở”.

Tần Vân dè dặt: “Chuyện là... ta có đứa cháu gái rất xinh đẹp, công tử xem...”

Diệp Quân: “...”
Chương 2975: Cười

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, ông lão biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Diệp công tử, cậu hiểu lầm ý của ta rồi, ý ta là đứa cháu gái này của ta rất chuộng danh của Diệp công tử muốn đi theo cạnh Diệp công tử để học hỏi thêm.”

Thì ra là thế!

Trong lòng Diệp Quân thở ra, hắn cũng sợ ông lão này đưa ra yêu cầu không nên có nào đó!

Diệp Quân hắn không phải loại người bán rẻ cơ thể, loại chuyện này, dễ nói không dễ nghe đâu!

Diệp Quân nói: “Đây là chuyện nhỏ.”

Trong lòng Tần Vân lập tức vui vẻ.

Diệp Quân không cần người gì?

Bây giờ trong lòng ông ta, Diệp Quân chính là người siêu nổi tiếng bên cạnh tổng đốc đại nhân, thân tín tuyệt đối, nếu có thể quan hệ tốt với Diệp Quân, thì sẽ có vô số chỗ tốt với nhà họ Tần, hơn nữa nếu cháu gái mình có thể bắt được thằng nhóc này, thì chẳng khác nào xây thêm một trụ cột cho nhà họ Tần!

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Vân không khỏi cười hà hà.

Ông ta là người làm ăn, mặc dù đã chọn ‘biết điều’, giúp đỡ Tang Hàn, nhưng ông ta rất rõ, nếu không thể có quan hệ tốt với Diệp Quân, cho dù nhà họ Tần có làm nhiều hơn cũng chẳng ích gì.

Diệp Quân không lãng phí thời gian, lập tức bắt đầu chọn chỗ ở với Tần Vân, nhìn bản đồ trước mặt, ánh mắt Diệp Quân rơi vào chỗ giữa bản đồ.

Nơi này nằm ở vùng trung tâm thành Ung Nhung, có một dãy núi, kéo dài hàng trăm dặm, xung quanh núi, còn có một dòng sông lớn vây quanh.

Hắn vừa liếc mắt đã nhìn trúng chỗ này, quá hợp để xây thư viện rồi!

Còn Tần Vân ở một bên thì cau mày: “Diệp tiểu hữu…”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tần Vân: “Chỗ này có vấn đề à?”

Tần Vân trầm giọng nói: “Diệp tiểu hữu, nơi này là của nhà họ Quân.”

Diệp Quân hơi nghi hoặc: “Nhà họ Quân?”

Tần Vân nói: “Tiểu hữu có điều không biết, nhà họ Quân này là gia tộc lớn đứng đầu của tỉnh Ung Nhung, loại gia tộc này, tình hình bên trong rất khủng bố, cho dù tổng đốc đại nhân cũng phải lôi kéo…”

Diệp Quân gật đầu: “Đã hiểu.”

Tần Vân lại nói: “Có điều, tiểu hữu có thể nói chuyện với họ, suy cho cùng, thân phận hiện giờ của Tiểu Hữu cũng không bình thường, nơi này với họ mà nói thì có cũng được không có cũng chả sao, rất có thể bọn họ sẽ cho tiểu hữu mặt mũi đấy.”

Diệp Quân bảo: “Thế thì nói chuyện.”

Nói xong, hắn gập bản đồ lại: “Đi, đi nhà họ Quân.”

Tần Vân vội nói: “Tiểu hữu, không được không được.”

Diệp Quân nhìn Tần Vân, Tần Vân bảo: “Tiểu hữu, cái này không hợp quy củ, quy trình bình thường là chúng ta phải phát một tấm thiếp hỏi sang, nếu đối phương đáp thiếp, thì chúng ta mới tới cửa hỏi thăm.”

Nói xong, ông ta cười khổ, Diệp tiểu hữu này chắc chắn là người cực kì thông minh, nhưng cũng có lúc biểu hiện như một người chưa trải sự đời.

Có thể người trẻ đều như vậy!

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy chuyện này phiền Lão Tần rồi.”

Hắn biết, hắn không hiểu những quy củ này lắm, có lúc là vậy, khi thực lực của ngươi không đủ, thì phải nói tới quy củ gì đó, nếu ngươi không nói, có thể đối phương sẽ cho rằng ngươi không tôn trọng người ta. Đương nhiên, nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, thì bọn họ sẽ ước gì ngươi đừng đề cập tới quy củ, cứ biểu hiện như người một nhà với bọn họ.

Chuyện tiếp theo để Lão Tần giải quyết, còn hắn thì quay về phủ tổng đốc, sau khi về phủ tổng đốc, hắn bắt đầu phái người điều tra tung tích của chủ nhân bút Đại Đạo.

Bây giờ hắn có lệnh bài, có thể điều tra một số thị vệ có cấp bậc khá thấp.

Cũng có thể điều tra người cao hơn, nhưng hắn không làm thế.

Bây giờ hắn càng được Tang Hàn coi trọng, thì càng phải hiểu đúng mực.

Diệp Quân tới một gian phòng tu luyện không người, nơi này là không gian riêng, linh khí cực kì nồng nặc, rất phù hợp để tu luyện.

Diệp Quân ngồi bắt chéo chân dưới đất, hắn lấy cuốn ‘kinh Phá Bích’ ra.

Kinh phá bích!

Hắn muốn có thực lực của người Ngoại Giới, thì trước mắt chỉ có thể nhờ vào cuốn ‘kinh Phá Bích’ này, đương nhiên, hắn không phải là muốn tu luyện cảnh giới này, mà là muốn kết hợp với kiếm đạo của bản thân.

Dùng kiếm đạo phá hư, đạt đến Ngoại Giới.

Ở nơi này, sức mạnh tín ngưỡng và kiếm Thanh Huyên đều không dùng được, hắn nhất định phải nghĩ cách nâng cao thực lực, nếu không, có mưu tính thế nào cũng vô dụng.

Thực lực mới là sức mạnh lớn nhất!

Đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn ‘kinh Phá Bích’, nhìn rồi lại nhìn, biểu cảm của hắn trở nên nghiêm trọng.

Không thể không nói, lão ca Cựu Thần này đúng là một người tài.

Ảo là gì?

Thật là gì?

Tổng kết tư tưởng chủ yếu của kinh Phá Bích là: tính trống rỗng. Tức là tinh thần phủ nhận vạn vật tồn tại trong vũ trụ, tất cả đều hư ảo, thân thể là giả tạo, linh hồn cũng giả tạo, thiện cũng giả, ác cũng là ảo, sống là giả, mà chết cũng là giả, tất cả đạo và pháp ở trên đời này, không có gì ngoài tên giả của hiện tượng giả.

Pháp luật vốn dĩ không có pháp luật, đường vốn dĩ không có đường.

Tất cả đều giả!

Hai mắt Diệp Quân từ từ nhắm lại.

Khoảnh khắc này, hắn nghĩ tới một chuyện, chuyện này chính là một loại trò chơi của hệ Ngân Hà, nhân vật trong trò chơi, bọn họ là thật, hay là giả?

Nếu nhân vật trong trò chơi có ý thức, vậy bọn họ định nghĩa về bản thân thế nào?

Diệp Quân lại cười.

Suýt nữa là hắn bị cuốn đi rồi.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi cười cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK