Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phá thần!

Tất cả mọi người đang có mặt đều liếc nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, vô cùng kích động.

Lúc này, khi kiếm ý của Kiếm Chủ Nhân Gian dần tan biến, khí tức của ông ấy lại trở nên khủng bố hơn!

Áp lực của khí thế cường đại áp chế lên vũ trụ tinh không.

Cả đám thần linh nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian, vẻ mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Kiếm Chủ Nhân Gian muốn đột phá sao?

Đám thần linh thầm kinh ngạc!

“Không đúng!”

Đúng lúc này, An Vương nhìn Diệp Huyên chăm chăm: “Không phải ông ta đang đột phá mà là ông ta không còn áp chế bản thân nữa!”

Không còn áp chế bản thân nữa!

Cả đám thần linh cau mày, nghi hoặc nhìn về phía An Vương.

An Vương siết chặt hai tay, vẻ mặt nghiêm trọng trước nay chưa từng có: “Những năm trở lại đây, ông ta vẫn luôn áp chế cảnh giới của bản thân!”

Một thần linh trong số đó hỏi: “Tại sao?”

An Vương lắc đầu, không nói gì cả.

Cả đám thần linh bày ra vẻ mặt nghi hoặc.

Khí tức của Diệp Huyên càng lúc càng mạnh hơn. Khoảnh khắc này, vũ trụ tinh hà rộng lớn chợt trở nên thật nhỏ bé ở trước mặt ông ấy.

Bên cạnh Diệp Huyên, Diệp Quân khẽ nói: “Cha, tại sao cha lại gạt bỏ nhân gian kiếm ý?”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Quân, Diệp Huyên bật cười, ông ấy xoa đầu Diệp Quân, khẽ cười nói: “Vũ trụ Quan Huyên không cần tôn thờ một vị thần, người bọn họ nên tôn thờ là bản thân, con cũng vậy, ghi nhớ, bản thân mới là vị thần của chính mình!”

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn đã hiểu!

Kiếm Chủ Nhân Gian bảo vệ cho vũ trụ Quan Huyên, trở thành vị thần của vũ trụ Quan Huyên. Thế nhưng bây giờ đối với vũ trụ Quan Huyên, quả thực Kiếm Chủ Nhân Gian lại là trở ngại của mọi người.

Lúc ông ấy bảo vệ cho vũ trụ Quan Huyên đồng thời cũng đang nuôi dưỡng một vị thần trong lòng tất cả mọi người của vũ trụ Quan Huyên!

Đây cũng là lý do tại sao từ sau ông ấy, vũ trụ Quan Huyên không còn ai có thể phá thần thêm nữa!

Hôm nay, ông ấy gạt bỏ nhân gian kiếm ý là muốn nói với vũ trụ Quan Huyên, kể từ nay về sau, mấy người không cần phải tôn thờ ta nữa!

Người mà mấy người nên tôn thờ chính là bản thân mấy người!

Không còn tôn thờ thần thì ai cũng có thể phá thần!

Đây chính là mục đích của ông ấy!

Thế nhưng ông ấy cũng biết quá trình tự trưởng thành này sẽ rất đau khổ.

Mà ông ấy lại không thể thật sự không bận tâm tới vũ trụ Quan Huyên, vậy nên...

Diệp Quân liếc nhìn Diệp Huyên, vẻ mặt phức tạp, thế là, trọng trách to lớn của bản thân đã tới rồi.

Trách nhiệm của bản thân không chỉ là phải bảo vệ vũ trụ Quan Huyên mà còn phải dẫn tất cả cường giả của vũ trụ Quan Huyên cùng phá thần.

Kể từ nay về sau, Kiếm Chủ Nhân Gian không còn lo cho chúng ta nữa!

Chúng ta chỉ có thể tự bảo vệ lấy chính mình!

Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Diệp Huyên đột nhiên phá lên cười, ông ấy biết đứa con trai này của mình đã đoán ra được tất cả ý đồ của ông ấy.

Đứa con trai này thật sự rất thông minh!

Không hổ là máu thịt của mình!

Diệp Huyên cười nói: “Cha bảo vệ cho vũ trụ này đã ba nghìn vạn năm! Tiếp theo, con giúp cha một tay, dẫn bọn họ cùng bước tiếp, được không?”

Diệp Quân do dự một lát, sau đó nói: “Hay là cha sinh thêm một đứa nữa đi?”

Mẹ kiếp, đây chính là một cái bẫy?

Kế thừa gia sản?

Có cái rắm!

Bây giờ hắn đã có thể dự cảm được những ngày tháng bi thảm tiếp theo rồi.

Con mẹ nó, ta muốn phát triển!

Ta muốn thô tục!

Ta không cần mới đầu đã bị người ta nhắm vào như vậy!

Không thể không nói, bây giờ hắn thấy hơi hoang mang, người cha này lại muốn bỏ mặc không làm nữa!

Thế thì ai mà chống đỡ nổi?

Nghe Diệp Quân nói vậy, Diệp Huyên cười đáp: “Đừng sợ, năm đó cha cũng đi trên con đường như vậy, ông nội con nói với cha rằng thanh niên thì phải chịu khổ nhiều, phải gặp khó khăn và bị giày vò nhiều một chút! Khi trước lúc còn là thanh niên, cha cảm thấy ông ấy đang nói linh tinh, nhưng sau khi làm cha thì cha cảm thấy ông ấy nói cũng có lý!”

Diệp Quân sững sờ!

Mẹ kiếp!

Cha nói như vậy không phải là tiêu chuẩn kép sao?

Người làm cha này sao lại giống như đang hãm hại người khác vậy nhỉ?

Khoảnh khắc này hình tượng vĩ đại của người cha đang dần sụp đổ.

Không được!

Diệp Quân vội vàng bình tĩnh lại, không thể để bị lừa như vậy, nếu không tiếp theo e rằng hắn sẽ bị Chân thế giới đánh cho ra bã!

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tần Quan, hắn nghĩ ngợi một lát sau đó nói: “Lúc nhỏ khi con ở thành Hoang Cổ, mỗi lúc con tranh đấu với người khác, người ta luôn chửi con là con hoang không có cha mẹ...”

Nghe Diệp Quân nói vậy, mặc dù biết tên này đang cố ý nhưng trong lòng Tần Quan vẫn trỗi dậy một nỗi đau không tên.

Tần Quan kéo lấy tay Diệp Quân, khẽ nói: “Con đường của con quả thực con phải tự mình đi, mẹ không có thứ gì khác có thể giúp được cho con nhưng tiền thì luôn đủ”.

Tiền luôn đủ!

Diệp Quân trầm mặc.

Nếu tiền của mẹ đủ dùng, khổ một chút hình như cũng không phải là không thể!

Vút!

Đúng lúc này, thời không ở nơi không xa trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nứt lìa, một người phụ nữ chậm rãi bước ra ngoài!

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu trắng, giống như bông tuyết không vương chút bụi, rất xinh đẹp.

Nhìn thấy người phụ nữ này, mấy người của thư viện Quan Huyên đang có mặt vội vàng hành lễ.

Thanh Khưu Nữ Đế!

Thanh Khưu chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Huyên, bà ấy khẽ cười: “Huynh!”

Huynh!

Diệp Huyên nhìn người phụ nữ trước mắt, cười nói: “Con bé này, muội cũng phá thần rồi à?”

Thanh Khưu nhoẻn miệng cười: “Đã nói rồi, huynh ở cảnh giới gì thì muội cũng sẽ đạt tới cảnh giới đó!”

Diệp Huyên phá lên cười ha ha!

Thanh Khưu đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân phía bên cạnh, bà ấy quan sát Diệp Quân một lượt, Diệp Quân vội vàng nói: “Chào cô cô!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK