Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 871: Thiên tài

Thuật Bạt Kiếm!

Hiện giờ hắn có thể chồng chéo sáu trăm nhát.

Tăng lên gấp mấy lần.

Nhát kiếm này vừa được tung ra, trời đất như nứt toạc nhưng thoáng chốc đã trở lại như bình thường, hơn nữa còn được sức mạnh bí ẩn củng cố.

Võ linh dẫn đầu trước mặt Diệp Quân bỗng lao đến trước, đâm một thương vào Diệp Quân.

Đối đầu trực diện!

Cây thương này đâm đến, không có bất kỳ thương quang và thương ý, chỉ là một nhát thương bình thường, thế nhưng một nhát thương bình thường này lại khiến Diệp Quân văng ra xa cả ngàn trượng.

Diệp Quân vẫn chưa dừng lại, võ linh dẫn đầu đó bỗng xuất hiện lại trước mặt hắn, lại đâm một nhát thương nữa.

Đồng tử Diệp Quân co lại, thi triển kiếm vực nhằm trấn áp, nhưng ngay lúc này võ linh đó cầm trường thương quét ngang một đường.

Rầm!

Kiếm vực bị phá vỡ, sức mạnh cực lớn khiến Diệp Quân lại văng ra xa cả vạn trượng.

Diệp Quân vừa dừng lại, võ linh đó lại xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.

Xoẹt xoẹt!

Cây thương dài trong tay võ linh đó đâm đến như vũ bão, Diệp Quân bị đè dưới đất liên tục lùi về sau, bị áp chế hoàn toàn.

Từ Chân ở một bên bình tĩnh quan sát.

Sở dĩ cô ta tìm đối thủ mạnh như vậy cho Diệp Quân là để đè nén tâm lý của Diệp Quân, vì Diệp Quân vừa mới thăng cấp, tâm lý của hắn chắc chắn sẽ trở lên kiêu ngạo, một khi một người kiêu ngạo thì không thể bình ổn lại cảm xúc, muốn thăng cấp lần nữa là rất khó.

Vì hắn nghĩ mình rất lợi hại rồi.

Thế nên phải kiềm chế tâm lý kiêu ngạo của hắn.

Nhưng không lâu sau ánh mắt cô ta lóe lên vẻ ngạc nhiên, vì cô ta nhận ra mặc dù Diệp Quân bị võ linh đó đánh áp chế nhưng Diệp Quân cũng càng đánh càng mạnh, hơn nữa hắn còn học được cách đánh của võ linh này.

Càng đánh càng mạnh!

Vừa đánh vừa học hỏi.

Từ Chân cong môi: “Võ Thần!”, cứ thế sau khi đánh nhau được vài tiếng, mặc dù Diệp Quân vẫn ở thế yếu nhưng đã tốt hơn trước khá nhiều.

Không chỉ như vậy, bây giờ hắn đã dần thích ứng với cảnh giới của Tuế Nguyệt Đại Đế, sử dụng một ít sức mạnh và kỹ năng cũng càng lúc càng mạnh hơn trong khi chiến đấu.

Vài ngày sau.

Bây giờ Diệp Quân đã có thể đánh ngang tài ngang sức với võ linh dẫn đầu đó.

Trong lúc đánh, thuật Trảm Thiên Bạt Kiến của hắn cũng chồng chéo đến bảy trăm nhát, tăng lên được một trăm nhát.

Bây giờ chém một nhát kiếm xuống, võ linh đó sẽ bị đánh ép lùi về sau mấy ngàn trượng.

Lại qua thêm năm ngày, Diệp Quân đã dần chiếm ưu thế.

Khoảng thời gian này Từ Chân luôn đứng một bên quan sát, không hề rời đi.

Hai người lại đánh thêm ba ngày nữa, lúc này thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm của Diệp Quân đã có thể chồng chéo đến tám trăm nhát, chém một nhát kiếm xuống, võ linh đó lùi lại cả vạn trượng.

Đến đây, sức mạnh của võ linh đó cũng không thể đánh trực diện với hắn nữa.

Sau khi Diệp Quân chém một nhát kiếm đánh lui võ linh đó, khi hắn muốn ra tay nữa thì Từ Chân bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân dừng tay, hắn xoay người nhìn Từ Chân, Từ Chân mỉm cười: “Cậu đang thi triển kiếm kỹ đặc biệt, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ông nội ta dạy cho ta, thuật Bạt Kiếm”.

Từ Chân đi đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cốt lõi của kiếm kỹ này là sức bộc phát, chồng chéo vô số nhát trong tích tắc, thay đổi lượng dẫn đến thay đổi chất”.

Cô ta ngừng lại, sau đó lại nói: “Cậu có từng nghĩ thật ra nó còn có thể thay đổi chất nữa không?”

Diệp Quân hơi tò mò: “Thay đổi chất lần nữa ư?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Làm thế nào?”

Từ Chân nói: “Bây giờ cậu có thể chồng chéo tám trăm nhát trong tích tắc, đây là cực hạn hiện giờ của cậu, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng”.

Từ Chân nói: “Ta nói cho cậu một ý tưởng, chẳng hạn như đầu tiên cậu thi triển một lần tám trăm thuật Bạt Kiếm, ngay khi kiếm khí của tám trăm nhát thuật Bạt Kiếm này lao ra, cậu lại thi triển một lần nữa, tức là lại thêm một lần chồng chéo tám trăm nhát”.

Diệp Quân sửng sốt: “Điều này… điều này tức là liên tục thi triển hai lần thuật Bạt Kiếm, không có điểm đặc biệt”.

Từ Chân lắc đầu cười: “Nếu có cách để hai luồng kiếm khí chồng chéo tám trăm nhát này dung hợp với nhau thì sao?”

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, vội nói: “Dung hợp thế nào?”

Từ Chân nói: “Cậu nhìn cho kỹ”.

Cô ta vừa nói vừa cầm kiếm trong tay Diệp Quân lên, sau đó nhẹ nhàng vung lên, kiếm khí xẹt qua không trung nhưng ngay sau đó, cô ta lại vung lên, lại thêm một kiếm khí khác bay ra.

Lúc này, tốc độ của kiếm khí phía trước bỗng chậm lại, kiếm khí phía sau đột nhiên đuổi kịp, hai luồng kiếm khí dung hợp lại, uy lực lập tức tăng gấp đôi.

Diệp Quân siết chặt hai tay, phấn khích nói: “Thời không! Chân tỷ, tỷ lợi dụng khả năng đặc biệt của thời không để làm chậm tốc độ của kiếm khí phía trước... Thật ra vẫn là chồng chéo, nhưng cách chồng chéo lại khác với của ta, cách chồng chéo của ta là chồng chéo một lần, còn cách chồng chéo này của tỷ bằng hai lần cách chồng chéo chỉ trong một lần”.

Từ Chân gật đầu: “Có thể nói, mặc dù uy lực của hai lần tám trăm nhát chồng chéo mà cậu thi triển cũng khá mạnh nhưng lại không làm cho chúng mạnh hơn, thật ra vẫn là phương pháp chồng chéo nhưng cách chồng chéo thay đổi một chút, nhưng uy lực đã tăng lên rất nhiều”.

Diệp Quân gật đầu, phấn khích nói: “Cách này được lắm”.

Từ Chân cười nói: “Vẫn còn một chiêu”.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, Từ Chân nói: “Thời không chồng chéo”.

Diệp Quân khó hiểu: “Thời không chồng chéo?”

Từ Chân mỉm cười nói: “Xâm nhập hàng ngàn thời không, trong mỗi thời không thi triển một thuật chồng chéo Bạt Kiếm một lần, cuối cùng để sức mạnh của chúng hội tụ trong thời không này... Uy lực đó sẽ mạnh hơn thuật Bạt Kiếm chồng chéo đơn thuần rất nhiều, dĩ nhiên cũng sẽ khó hơn…”

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng ôm lấy Từ Chân, sau đó hôn thật mạnh lên môi cô ta, mừng rỡ nói: “Chân tỷ, tỷ đúng là thiên tài”.

Nói xong, hắn xoay người lao đến chỗ võ linh đó.

Lúc lao đến, hắn cảm thấy lòng mình lâng lâng…
Chương 872: Đồ khốn nạn!

Từ Chân nhìn Diệp Quân chạy đi rồi đưa tay lên chạm nhẹ vào môi mình, cảm thấy có gì đó thật là kỳ lạ.

Cô ta không nói rõ được đó là gì, chỉ biết nó... rất lạ.

Một hồi lâu sau, Từ Chân lắc đầu cười.

Bên kia, Diệp Quân đã vọt tới trước mặt Võ Linh.

Có lẽ vì phấn khích nên khí thế của hắn tăng lên ngùn ngụt làm nó không dám khinh thường, lập tức nhấc chân lao tới.

Uỳnh!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc lan xa bốn phía.

Diệp Quân và Võ Linh dẫn đầu kia đồng thời lùi lại.

Sau đó, Diệp Quân bắt đầu thử dùng hai lần chồng chéo.

Với hắn mà nói thì đây không phải chuyện gì khó, bởi hắn đã nắm được thời không trong tay, chỉ cần sức mạnh và tốc độ theo kịp thì có thể hoàn thành dễ như ăn kẹo.

Sau nửa giờ thử nghiệm...

Uỳnh!

Lại một tiếng nổ dữ dội vang vọng đất trời, Võ Linh kia bị chém bay đi vạn trượng.

Sau khi dừng lại, thân thể nó còn nhòe đi.

Diệp Quân nhìn thanh kiếm trong tay mà phấn khởi vô cùng.

Uy lực của nhát kiếm vừa rồi mạnh hơn thuật Bạt Kiếm chồng chéo đến tận mấy lần, ngay cả Võ Linh kia cũng phải bó tay.

Mà đã chồng hai lần được thì ba lần cũng có thể...

Diệp Quân nghĩ vậy thì nhếch mép nói với Võ Linh: “Đến đây!"

Sau đó hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Võ Linh kia cũng biến mất.

Tiếp tục đánh!

Từ Chân đứng một bên quan sát mà không khỏi ngạc nhiên trước thiên phú của Diệp Quân.

Thiên phú gì mà nghịch thiên quá vậy!

Vừa nói đã hiểu, vừa học đã biết.

Bên kia, Diệp Quân càng đánh càng hăng máu. Có Chân thụ và Huyền khí vô tận hỗ trợ, hắn không khác gì động cơ vĩnh cửu, có thể chiến đấu đến vô chừng, chính vì vậy nên mới có thể không ngừng sử dụng phương pháp chồng chéo kia.

Vì muốn xem sức mạnh thuần túy của mình đã đến đâu nên hắn cũng không dùng đến cây thần tự nhiên và sức mạnh huyết mạch.

Cuộc chiến lần này giữa Diệp Quân và Võ Linh kéo dài đến tận nửa tháng.

Mỗi giây mỗi khắc đều có tiếng kiếm minh vang vọng khắp nơi, sau đó Võ Linh bị đánh bay đi mấy vạn trượng, khi dừng lại thì thấy thân thể mình đang biến mất một cách thần tốc.

Đó là tám trăm nhát chém chồng chéo ba lần!

Đánh bay Võ Linh rồi, Diệp Quân nhìn xuống thân thể mình, phát hiện máu tươi đang không ngừng trào ra từ vô số vết rạn nứt.

Hắn cười khổ.

Liên tục chồng chéo tám trăm nhát chém đã thành công, nhưng thân thể hắn lại không chịu nổi.

Nhát kiếm này thật sự là hại địch một nghìn, hại mình tám trăm!

Cũng may là có cây thần tự nhiên trong tay nên có thể khôi phục nhanh chóng.

Diệp Quân nhìn Võ Linh, thấy nó đã trở nên nhạt nhòa vô cùng, không còn sức đánh nhau nữa.

Nhưng qua suốt một tháng mà vẫn có thể khiến hắn phải ăn đòn đau, sức mạnh của Võ Linh này đúng là đáng sợ.

Nó lại không phải bản thể chủ nhân, bằng không e rằng Diệp Quân có chồng chéo tám trăm nhát chém ba lần liên tục cũng không làm gì được.

Lúc này, Từ Chân bước tới bên cạnh hắn với nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Diệp Quân tròn mắt: “Sao vậy?"

Từ Chân nghiêm túc nói: “Lần trước cậu hôn ta”.

Diệp Quân đờ ra. Đã một tháng rồi mà vẫn còn nhớ á?

Từ Chân lẳng lặng nhìn hắn.

Diệp Quân chần chừ: “Đó là cách cảm ơn đặc biệt ở ngôi sao màu xanh...”

Từ Chân: “Cậu tin à?"

Diệp Quân câm luôn.

Từ Chân vẫn nhìn hắn, nụ cười dần biến mất.

Một hồi sau, Diệp Quân mới lí nhí: “Hay là ta để tỷ hôn lại?"

Nói xong cũng nhận ra mấy lời này vô lý đến cỡ nào, bèn đỏ mặt phừng phừng.

Từ Chân tiếp tục im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân thấy cô ta cứ mãi vậy thì đâm ra hoảng, bèn nắm tay đối phương: “Tỷ giận sao?"

Từ Chân vẫn không nói gì, mặt mày lạnh tanh.

Diệp Quân vừa mở miệng thì cô ta thở dài: “Cậu làm như vậy là không được”.

Diệp Quân cúi đầu: “Xin lỗi, lúc ấy ta hưng phấn quá nên mới...”

Từ Chân lắc đầu: “Ta không nói chuyện ấy”.

Diệp Quân khó hiểu ngẩng đầu lên.

Từ Chân: “Hôn cũng đã hôn rồi, sao không thoải mái thừa nhận đi?"

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân: “Dám hôn thì dám nhận, bằng không thì đáng mặt nam tử hán đại trượng phu sao?"

Diệp Quân im lặng.

Từ Chân tiếp tục: “Cậu lúc nào cũng sợ sệt trong chuyện tình cảm, không dám đối mặt với nội tâm mình. Điều này đã là không tốt, vậy mà cậu còn giả ngu, đó là càng không nên nữa. Cậu chiếm lợi rồi nhưng lại giả ngu không biết gì, không muốn chịu trách nhiệm, đây là điều mà một thằng đàn ông nên làm à?!"

Diệp Quân rũ đầu im thin thít.

Từ Chân quát: “Nhìn lên!"

Diệp Quân do dự một hồi rồi mới dám ngẩng lên, lại nghe cô ta nói: “Trên đời này đàn ông mạnh có tam thê tứ thiếp, đàn bà mạnh cũng có vô số đàn ông. Mặc kệ nam hay nữ, chỉ cần sức mạnh đạt đến một trình độ nhất định thì sẽ không thiếu người vây quanh. Chuyện người ngoài ta không muốn, cũng sẽ không xen vào, nhưng cậu thì ta phải nói cho ra lẽ. Bởi ta phát hiện cậu là một thằng khốn nạn!"
Chương 873: Nghe răn dạy

Diệp Quân: “...”

Từ Chân: “Cậu được phú cho dung mạo, gia thế lại có một không hai, tính tình tốt, nhân phẩm không tồi, đối xử với nữ giới thì hào sảng, gần như không có khuyết điểm. Người như cậu khi tiếp xúc với con gái thường sẽ khiến họ động lòng, nhưng cậu giải quyết thế nào? Cậu làm gì trong tình huống đó? Cậu muốn ở cùng người ta nhưng lại thấy mắc nợ, thế là làm như không biết gì. Thứ tốt thì ăn hết, trách nhiệm thì vứt đó, để người ta bơ vơ...”

Cô ta lắc đầu: “Nói ngắn lại, cậu chính là thứ đàn ông không chịu chủ động, không biết nhận trách nhiệm, lại càng không biết mở mồm từ chối!"

Diệp Quân câm như hến.

Từ Chân nhẹ giọng: “Ta nói nặng lời hơn thế này. Những gì cậu làm có khác gì gái điếm mà đòi lập đền thờ trinh tiết không hả? Nặng hơn nữa, có khác gì lừa trên gạt dưới? Cậu thân là kiếm tu mà làm vậy xem được à?!"

Diệp Quân không nói được tiếng nào.

Từ Chân: “Ta vốn muốn để cậu tự ngộ ra đạo lý này, nhưng bây giờ mới nhận ra cậu không phải không biết, mà là nhắm mắt làm ngơ!"

Diệp Quân tiếp tục cúi gằm mặt.

Từ Chân: “Giận à?"

Hắn lắc đầu: “Không”.

Từ Chân mỉm cười: “Ta nói như vậy là hy vọng cậu hiểu ra, nam tử hán đại trượng phu làm gì cũng phải quang minh chính đại. Không chuyên tình được thì đa tình, nhưng đa tình cũng phải thẳng thắn mà nói. Khi gặp cô gái nào thích cậu mà cậu cũng thích lại thì quyết đoán lên, đừng có giả ngu để người ta lửng lơ ở đó, hiểu chưa?"

Diệp Quân gật đầu: “Hiểu rồi”.

Từ Chân cười: “Hiểu thật không?"

Thấy hắn gật đầu, cô ta lại hỏi: “Vì sao lại hôn ta?"

Diệp Quân: “Khi ấy vui quá nên làm vậy, thật sự không có suy nghĩ gì khác”.

Từ Chân chỉ cười.

Diệp Quân chân thành nói: “Thật sự không có ý gì khác hết”.

Từ Chân: “Ta đâu có nói cậu có gì khác”.

Diệp Quân: “...”

Từ Chân nhìn những Võ Linh ở nơi xa: “Tiếp tục tỉ thí đi. Bọn họ có kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, so tài với họ sẽ rất có ích cho cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Vừa đi về phía Võ Linh được hai bước, hắn lại trở về bên Diệp Quân, chân thành nói: “Cảm ơn Chân tỷ!"

Từ Chân cười: “Cảm ơn gì?"

Diệp Quân: “Cảm ơn tỷ đã giúp ta hiểu ra nhiều chuyện. Trước kia không ai dạy ta những thứ này, ta đều giả ngu giả ngơ như tỷ nói hoặc trốn tránh đi, nhưng chính vì vậy mà suýt mất đi một số người cực kỳ quan trọng...”

Hắn lắc đầu: “Tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa”.

Từ Chân mỉm cười: “Trên đời này không có ai làm đúng mãi. Ta cũng từng phạm rất nhiều sai lầm, nhưng chỉ cần biết mình sai ở đâu, đồng thời có ý muốn sửa lỗi là được rồi”.

Diệp Quân cười: “Vâng!"

Nói rồi đi về phía các Võ Linh.

Từ Chân nhìn theo với một nụ cười xinh đẹp.

Những ngày sau đó, Diệp Quân đều lao vào chiến đấu một cách điên cuồng với các Võ Linh. Bọn họ rất mạnh nên hắn phải dốc toàn lực, trận nào cũng thoải mái đầm đìa.

Từ Chân ngày ngày đều theo dõi tỉ thí rồi đưa ra hướng dẫn, nhờ đó mà Diệp Quân tiến bộ một cách thần tốc.

Từ Chân cũng vô cùng bất ngờ khi nhận ra thiên phú của người này còn yêu nghiệt hơn cô ta tưởng nhiều.

Mà hắn cũng rất chịu thương chịu khó, không biết bao nhiêu lần bị Võ Linh quật ngã tơi bời nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, lại không hề giận dữ mà càng đánh càng hăng.

Lại thêm một tháng trôi qua, mười một Võ Linh kia tuy vẫn cho Diệp Quân ăn đập hằng ngày nhưng cũng đã không làm gì được hắn nữa.

Bởi vì sức mạnh thân xác của hắn cũng tăng lên ngùn ngụt.

Đó là hắn còn chưa dùng đến huyết mạch, bằng không thì kiếm sẽ càng mạnh hơn.

Thêm một tháng nữa, được Từ Chân chỉ dẫn, Diệp Quân đã có thể đánh ngang tay với mười một Võ Linh.

Nhưng vì họ quá mạnh nên hắn có muốn giết cũng khó.

Một ngày nọ, Từ Chân xuất hiện, ngăn cản một chiêu hắn đang định tung ra, cười nói: “Đủ rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn cũng cảm thấy mình đã đi đến cực hạn. Để đánh bại mười một người này thì cần dùng đến sức mạnh huyết mạch.

Từ Chân cười cười rồi dẫn hắn rời đi.

Họ xuất hiện lại ở Tổ Điện, thấy một ông lão đội nón rộng vành đứng trước mặt.

Diệp Quân hỏi: “Ngoài này đã trôi qua bao lâu rồi?"

Từ Chân cười: “Chỉ vài giờ mà thôi”.

Diệp Quân khiếp đảm. Thế mà chỉ có vài giờ thôi ư?

Chẳng lẽ Chân tỷ thật sự có khả năng nghịch chuyển thời gian? Hắn kinh hãi nghĩ.

Từ Chân bỗng chỉ lên trên: “Nhìn tinh không xem”.

Diệp Quân làm theo, không biết thấy được gì mà đồng tử co rụt lại, đáy lòng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK