Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1941: Chôn vùi hủy diệt mọi thứ!

Trong Tiểu Tháp.

Mười năm trôi qua, lúc này Diệp Quân đã có thể gấp được những ô vuông thời không, nhưng khi bắt đầu đè nén thời không thì hắn mới nhận ra nó khó khăn nhường nào.

Khi tất cả ô vuông thời không được gấp lại, tương đương với việc sức mạnh thời không trong mỗi chiếc hộp chồng lên nhau. Sau khi gấp lại, sức mạnh trong thời không đã có sự thay đổi về chất, đến khi đè nén, nó lại tương đương với sự thay đổi về chất trên cơ sở sau khi đã thay đổi về chất.

Lúc này, hắn cũng giống như Nhất Niệm, đều phải dùng kiếm Thanh Huyên để giúp đỡ, nếu chỉ dựa vào sức của một người thì không thể làm được.

Chỉ khi dùng kiếm Thanh Huyên làm trung gian và áp chế mới có thể tiếp tục, nếu không thời không sau khi gấp lại không thể chịu nổi, sẽ trực tiếp nổ tung.

Điều đáng nói là trong suốt mười năm qua, vì hắn không ngừng gấp thời không nên không chỉ thành tựu trong phương diện thời không tăng lên rất nhiều, mà thần hồn của hắn cũng tăng mạnh. Bởi vì gấp thời không tiêu hao cực kỳ nhiều thần hồn, tiêu hao thế này thực ra cũng là một sự rèn luyện.

Nhưng khi tiến hành đè nén thời không, hắn phát hiện thần hồn hiện tại của hắn vẫn còn kém xa, cho dù có kiếm Thanh Huyên trấn áp cũng không được, vì thế Diệp Quân lại ăn một quả Thiên Hành!

Tăng một trăm triệu năm tu vi!

Diệp Quân cực kỳ ngạc nhiên trước quả Thiên Hành này, bởi vì nó thực sự quá bổ!

Tuy quả Thiên Hành không thể khiến hắn đột phá cảnh giới, nhưng lại tăng trưởng thần hồn cho hắn rất nhiều. Không chỉ thần hồn mà đến sức mạnh huyết mạch cũng được cải thiện. Đương nhiên, cải thiện huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân là không đáng kể, nhưng lại có cải thiện rất lớn đối với huyết mạch viêm hoàng.

Trong ba dòng huyết mạch này, tuy huyết mạch viêm hoàng không bằng huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân, nhưng cũng không ngừng cải thiện, liên tục tiến đến gần hơn với hai huyết mạch kia.

Không chỉ hắn sử dụng quả Thiên Hành mà hắn còn bảo Ngao Thiên Thiên cũng ăn một quả. Quả Thiên Hành này giúp ích cho cô ấy nhiều hơn, dù sao cô ấy cũng là Long tộc, quả Thiên Hành ngoài tăng huyết mạch và thần hồn của cô ấy ra thì còn có thể tăng cường sức mạnh cơ thể.

Ngày tháng trôi qua, Diệp Quân đã dần thành công trong việc nén các ô vuông thời không sau khi đã gấp.

Mấy năm trôi qua, cuối cùng hắn cũng đè nén được thời không sau khi gấp thành một quyển sách dày. Mà giờ khắc này, sức mạnh trong thời không trước mắt hắn đã thật sự hủy thiên diệt địa, cho dù là hắn cũng cảm thấy hơi sợ hãi.

Lúc này, Nhất Niệm và Tịnh An đi tới, vẻ mặt hai người đều hơi nặng nề.

Nhất Niệm nhìn thời không trước mặt Diệp Quân với vẻ mặt khá nghiêm túc: “Có kiểm soát được nó không?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Hẳn là không thành vấn đề!”

Nói xong hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, rất nhanh hắn đã cảm ứng được kiếm Thanh Huyên, lúc này kiếm Thanh Huyên đã hợp thành một thể với thời không sau khi đè nén.

Giọng Tiểu Tháp đột nhiên vang lên: “Sức mạnh thời không này hơi quái dị, đừng phóng ra ở đây”.

Diệp Quân gật đầu, nếu phóng sức mạnh ẩn trong thời không trước mặt hắn lúc này ra, chắc chắn Tiểu Tháp không chịu nổi, bởi vì bên trong còn có kiếm Thanh Huyên!

Nhất Niệm nói: “Ra ngoài thử không?”

Diệp Quân gật đầu, một lát sau hắn cùng với Nhất Niệm và Tịnh An đến một vũ trụ hư vô.

Diệp Quân nhìn thời không hư vô xung quanh, thầm nhẩm niệm, thanh kiếm trước mặt lập tức bay ra.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, tầm nhìn của ba người hóa thành hư vô…

Một lát sau, họ nhìn thấy một khoảng đen kịt, tay giơ không thấy năm ngón.

Chôn vùi hủy diệt mọi thứ!

Nhìn thấy cảnh này, Tịnh An chợt mở to hai mắt, cũng chẳng màng đến việc ăn kẹo hồ lô nữa.

Diệp Quân nắm chặt hai tay, trong mắt là vẻ hưng phấn, uy lực của nhát kiếm này còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn.

Quan trọng nhất là nhát kiếm này chỉ là sức mạnh thời không đơn thuần thêm sức mạnh của kiếm Thanh Huyên, hắn còn chưa dùng đến kiếm ý và sức mạnh huyết mạch, nếu thêm kiếm ý và sức mạnh huyết mạch…

Nghĩ thôi cũng thấy háo hức!

Vẫn còn thời gian!

Khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân tiếp tục tu luyện gấp thời không và đè nén thời không, mà lần này thì khác, hắn bắt đầu kết hợp với kiếm ý của mình, thử thêm Nhất Giới Tuế Nguyệt vào…



Hai ngày sau, bên ngoài, Đăng Thiên Vực.

Khâu Bạch Y ngồi xếp bằng trong hư không, hai tay đặt lên đầu gối, nhắm mắt dưỡng thần.

Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên từ xa.

Khâu Bạch Y chậm rãi mở mát, cách đó trăm trượng có một thanh niên cầm kiếm từ tốn bước đến.

Diệp Quân.

Nhìn thấy Diệp Quân, Khâu Bạch Y lập tức nở nụ cười: “Diệp công…”

Ông ta còn chưa nói xong đã thấy Diệp Quân ở nơi xa bất chợt chém một nhát về phía mình.

Trực tiếp đi vào vấn đề!

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Khâu Bạch Y thoáng chốc tối sầm, ông ta phất tay áo.

Rầm!

Khi kiếm của Diệp Quân còn cách ông ta vài trượng nữa thì bị buộc phải dừng lại, không thể tiến lên dù chỉ nửa tấc.

Nhưng Khâu Bạch Y lại cau mày, bởi vì phía sau ông ta, một thanh ý kiếm đã lặng lẽ phóng tới tự khi nào.

Phập!

Thanh kiếm đâm xuyên qua không trung, bởi vì Khâu Bạch Y đã lùi lại trăm trượng, nhưng ông ta vừa dừng lại thì thời không xung quanh đã chợt trở thành những ô vuông thời không kỳ lạ, trong giây lát, trăm vạn ý kiếm đồng thời phóng ra.

Mỗi kiếm đều là Nhất Giới Tuế Nguyệt!
Chương 1942: Sắp xuất hiện rồi

Không chỉ vậy, Diệp Quân còn lấy kiếm Thanh Huyên ra rồi chém xuống.

Cũng là Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thấy thanh kiếm này của Diệp Quân, Khâu Bạch Y tái mặt, muốn lùi lại nhưng đã muộn.

Ầm!

Chỉ trong tích tắc, cả Đăng Thiên Vực đều đã khô cạn, diệt vong.

Sau khi thi triển nhát kiếm này, sắc mặt Diệp Quân cũng trở nên tái nhợt.

Còn Khâu Bạch Y thì cứng người tại chỗ rồi dần dần trở nên hư ảo, khi Diệp Quân đã thầm thả lỏng thì Khâu Bạch Y đã hóa hư ảo chợt ngưng tụ lại, một lát sau đã khôi phục bình thường.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Diệp Quân tối xuống, không có tác dụng ư?

Ở đằng xa, Khâu Bạch Y nhìn Diệp Quân khen ngợi: “Một kiếm chém được ba trăm triệu năm tuổi thọ, kiếm kỹ này của ngươi đúng là lợi hại”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tại sao ông lại không sao?”

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Có vẻ ngươi đã quên mất một chuyện, đó là ta không phải loài người, ta là linh của Ác Đạo. Mà tuổi thọ của linh Ác Đạo đương nhiên không phải thứ mà tu sĩ loài người có thể so sánh được”.

Diệp Quân cau mày, hắn thật sự đã quên mất vấn đề này.

Khâu Bạch Y nói: “Ta biết ngươi đang từ từ khôi phục nguyên khí vừa tiêu hao. Không vội, ta chờ ngươi khôi phục, bởi vì ta cũng đang chờ một số người bạn cũ, hơn nữa nhân cơ hội này, ta cũng muốn nói chuyện với ngươi, bởi vì đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, đương nhiên chắc chắn cũng sẽ là lần cuối cùng”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giữa chúng ta còn gì để nói nữa à?”

Khâu Bạch Y cười: “Đương nhiên là còn rồi. Nói thật thì ta rất tò mò về gia tộc của ngươi đấy”.

Diệp Quân nói thẳng: “Không cần tò mò, ta có thể nói thẳng cho ông biết, cha ta vô địch, ông nội ta vô địch, bác ta vô địch, cô cô ta cũng vô địch!”

Khâu Bạch Y hơi giật mình, sau đó cười hỏi: “Cả nhà đều vô địch sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Chỉ có ta là yếu nhất thôi”.

Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi nói cho ta biết có phải ngươi đang lừa ta không?”

Diệp Quân liếc nhìn ông ta: “Ông đoán xem”.

Khâu Bạch Y bật cười ha hả: “Ta đoán ngươi chỉ nói thật một nửa thôi. Chẳng hạn như chắc chắn trong nhà ngươi có vài người đánh giỏi, nhưng không phải tất cả mọi người đều đánh giỏi, phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đoán đúng rồi đó”.

Nụ cười của Khâu Bạch Y dần biến mất.

Kể từ khi giao đấu với Diệp Quân, ông ta cũng đã phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Thanh niên này không phải loại con ông cháu cha đơn thuần, không có não, dù là thực lực hay trí tuệ thì đều rất lợi hại. Mà người đứng sau kiểu người này chắc chắn còn kinh khủng hơn nữa.

Ông ta biết người phía sau Diệp Quân rất mạnh, nhưng mạnh nhường nào thì ông ta không biết.

Bất cứ suy đoán nào cũng là vô nghĩa, chỉ có đánh thử thì mới biết.

Khâu Bạch Y như cảm nhận được điều gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời, ở nơi sâu trong tinh không có hai nữ tử tuyệt đẹp đang nhìn xuống nơi này.

Đó là Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân.

Thấy Khâu Bạch Y nhìn lên, Thượng Thần Thiên Vân khẽ nói: “Quả nhiên là ông ta che giấu thực lực”.

Hai người họ xuất hiện ở đây lúc này đã che giấu khí tức của mình, nhưng Khâu Bạch Y có thể phát hiện ra rõ ràng là ông ta cũng đang che giấu thực lực của mình.

Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Hôm ấy khi ta đuổi theo ông ta, gần như ông ta không đánh trả, chỉ liên tục bỏ chạy, không phải ông ta đánh không lại ta, chỉ là ông ta muốn che giấu thực lực thôi, chắc là muốn vào thời khắc quan trọng mới thể hiện ra”.

Nói rồi bà ta nhìn Diệp Quân bên dưới, nhưng không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân hiểu ý của Thượng Thần Thiên Huyên, bà ta nhìn Diệp Quân rồi nói: “Tên nhóc này rất thông minh, không thể không biết Khâu Bạch Y đang che giấu thực lực, chỉ là không biết hắn sẽ dùng cách gì để đối phó”.

Thượng Thần Thiên Huyên chầm chậm nhắm mắt lại: “Có lẽ người đứng sau hắn sắp xuất hiện rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân cười: “Có tò mò không?”

Lần này Thượng Thần Thiên Huyên không lên tiếng.

Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười, bà ta biết Thiên Huyên rất tò mò, sao bà ta lại không chứ?

Thượng Thần Thiên Huyên đột nhiên nói: “Nếu thật sự có người thực lực vượt qua nền văn minh Thiên Hành của ta, bà đã nghĩ tới nền văn minh Thiên Hành sau này…”

Thượng Thần Thiên Vân khẽ nói: “Vậy thì để Nhất Niệm và Tịnh An làm Thiên Hành Chủ đời tiếp theo!”

Thượng Thần Thiên Huyên im lặng.



Phía dưới, Khâu Bạch Y dời mắt, khẽ mỉm cười, ông ta không quan tâm sự xuất hiện của Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân. Ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân nơi cách đó không xa, lúc này Diệp Quân đã hoàn toàn hồi phục, hắn ngước mắt lên nhìn Khâu Bạch Y: “Đánh một trận chứ?”

Khâu Bạch Y lắc đầu.

Diệp Quân nói: “Ta không sử dụng thần kiếm này”.

Bây giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, hắn đang muốn tìm người để đấu một trận, mà người trước mắt chính là một đối thủ không tồi.

Nhưng Khâu Bạch Y lại lắc đầu: “Ta đánh với ngươi không có ý nghĩa gì cả, bởi vì ngươi không đánh chết được ta, mà nếu như ta đánh chết ngươi thì chắc chắn người phía sau ngươi sẽ không cho phép, vậy nên kết quả cuối cùng là ngươi chắc chắn sẽ gọi người. Nếu đã vậy thì sao chúng ta phải lãng phí thời gian và sức lực?”

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này, nơi sâu trong tinh không trên đầu có từng luồng khí mạnh mẽ đột nhiên quét tới.

Toàn bộ tinh hà sục sôi!

Khâu Bạch Y nhìn Diệp Quân chăm chú, cười bảo: “Diệp công tử, người của ta đến rồi! Bây giờ tới lượt ngươi gọi người đấy. Lần này chúng ta sẽ đánh theo nhóm!”
Chương 1943: Lão nạp thích

Đánh theo nhóm!

Khâu Bạch Y vừa dứt lời, một luồng khí đã phóng thẳng từ trên trời xuống rồi xuất hiện ở nơi cách Khâu Bạch Y không xa.

Đó là một người phụ nữ, cô ta mặc váy dài màu tím nhạt, tóc dài xõa ngang vai, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn. Cô ta vừa đáp xuống, thời không Tuế Nguyệt nơi ấy lập tức gợn lên những gợn sóng như sóng nước.

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Có thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt!

Mà sau khi có được ấn Tuế Nguyệt, linh hồn của cô ta cũng tu luyện thành linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt.

Thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt cộng thêm linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt, cô ta là người thứ hai trong lịch sử vũ trụ Tuế Nguyệt có được thành tựu này, mà người đầu tiên chính là chủ nền văn minh Tuế Nguyệt của vũ trụ Tuế Nguyệt.

Sau khi giúp Khâu Bạch Y giải quyết xong chuyện, cô ta chỉ cần về vũ trụ Tuế Nguyệt là sẽ có thể phụ trách toàn bộ vũ trụ Tuế Nguyệt ngay.

Sau khi Tuế Nguyệt Nữ xuất hiện, cô ta lập tức nhìn vào Diệp Quân.

Cô ta cũng rất tò mò về thanh niên kiếm tu trước mặt này. Cô ta đã biết đôi chút về thực lực của Khâu Bạch Y và Ác Đạo Minh, người có thể khiến Khâu Bạch Y cần tìm người trợ giúp mới có thể đối phó chắc chắn không phải người bình thường.

Rất nhanh, ánh mắt của Tuế Nguyệt Nữ đã chuyển từ người Diệp Quân sang kiếm Thanh Huyên trong tay hắn, nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, cô ta dần nhíu mày, thanh kiếm này không tầm thường.

Lúc này Khâu Bạch Y cười nói: “Tuế Nguyệt Nữ, chúc mừng, thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt cùng với linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt, ngoài thủy tổ nền văn minh vũ trụ Tuế Nguyệt các cô ra, cô là người thứ hai có được thành tựu này đấy”.

Tuế Nguyệt Nữ nhìn Khâu Bạch Y rồi bảo: “May nhờ có ấn Tuế Nguyệt của ông”.

Khâu Bạch Y cười: “Là do bản thân cô đã là yêu nghiệt rồi, nếu cô không đủ năng lực thì mười ấn Tuế Nguyệt cũng chẳng có tác dụng”.

Tuế Nguyệt Nữ khẽ gật đầu, không nói lời khách sáo với Khâu Bạch Y nữa. Cô ta quay đầu nhìn Diệp Quân nơi không xa: “Mục tiêu của ông có lẽ không phải hắn đâu đúng không?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Không phải hắn”.

Tuế Nguyệt Nữ đang định nói gì nữa thì đúng lúc này…

“A Di Đà Phật!”

Một câu Phật hiệu đột nhiên phóng từ trên trời xuống, sau đó một luồng Phật quang vạn trượng quét qua, một vị hòa thượng mặc áo cà sa màu vàng đi trên Phật quang xuất hiện.

Quy Vô!

Tuế Nguyệt Nữ ngẩng đầu nhìn luồng Phật quang ấy, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Quy Vô tới bên cạnh Khâu Bạch Y, ông ta nhìn Tuế Nguyệt Nữ bên cạnh Khâu Bạch Y rồi mới nhìn Diệp Quân phía đối diện.

Chỉ có một người?

Quy Vô hơi bất ngờ, nhưng ngay sau đó ánh mắt ông ta cũng rơi vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cảm giác đầu tiên của ông ta là: Thanh kiếm này không tệ.

Nhưng ông ta không hoảng loạn.

Bởi vì ông ta đang mặc trên người chiếc áo cà sa nhân quả chí bảo của Phật vũ trụ.

Vạn pháp bất xâm!

Không kiếm nào có thể khiến ông ta bị thương được!

Quy Vô nhìn Khâu Bạch Y, khẽ cười: “Nhị điện chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Khâu Bạch Y cười đáp: “Cảm ơn đại sư tới hỗ trợ”.

Quy Vô lắc đầu: “Nhị điện chủ khách sáo quá, cảm ơn bộ tâm kinh ông tặng, nó đã khiến lão nạp tăng trưởng thực lực rất nhiều, ta phải cảm ơn ông mới phải”.

Khâu Bạch Y cười lớn: “Thì ra đại sư đã đột phá rồi, chúc mừng chúc mừng!”

Quy Vô niệm Phật hiệu xong lại quay đầu nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta quan sát hắn rồi nói: “Chắc vị công tử này không phải mục tiêu Nhị điện chủ muốn giết hôm nay phải không?”

Khâu Bạch Y cười nhẹ: “Đừng coi thường vị Diệp công tử này, phía sau hắn có chỗ dựa”.

“Đánh hội đồng à?”

Quy Vô khẽ mỉm cười: “Lão nạp thích!”

“Ha ha…”

Đúng lúc này, một tiếng cười to như sấm rền vang lên, sau đó thời không bên cạnh Khâu Bạch Y chợt tách ra, một người đàn ông trung niên mặc áo đen chậm rãi đi ra.

Ly Hận lão tổ!

Ly Hận lão tổ bước ra rồi nhìn Quy Vô và Tuế Nguyệt Nữ, sau đó nhìn sang Diệp Quân, không nhiều lời, lập tức tung ra một quyền.

Ầm!

Một sức mạnh cực lớn như sấm sét lao thẳng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân giơ tay chém xuống một nhát kiếm.

Rầm!

Sức mạnh ấy vỡ tan ngay lập tức, một làn sóng sức mạnh xung kích vô hình lan ra bốn phía.

Ly Hận lão tổ nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, cười cảm thán: “Thanh kiếm này thú vị đấy”.

Nói rồi ông ta nhìn Khâu Bạch Y bên cạnh: “Nhị điện chủ, ông tìm mấy người bọn ta tới đây không phải vì một thanh niên này đấy chứ?”

Khâu Bạch Y cười đáp: “Đương nhiên không phải rồi, sau lưng Diệp công tử còn có chỗ dựa, lát nữa mọi người sẽ được gặp thôi”.

Ly Hận lão tổ cười khẽ: “Ta mong chờ lắm đấy”.

Nói xong ông ta lại nhìn vào Diệp Quân, người trước mắt đương nhiên không phải người bình thường, có điều ông ta không quan tâm, trong vũ trụ rộng lớn này, không phải không có người có thể giết được ông ta, nhưng không nhiều, nếu ông ta muốn đi thì chẳng ai có thể cản được.

Đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một luồng sát ý và địch ý đáng sợ, mọi người quay đầu nhìn thì thấy ở bên phải cách đó trăm trượng có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đỏ đang đứng.

Sát Chủ!

Sau khi Sát Chủ xuất hiện, ánh mắt ông ta lập tức rơi vào người Diệp Quân, trong mắt ông ta đầy vẻ hưng phấn, giống như thợ săn đang nhìn con mồi của mình.

Rõ ràng ông ta đã cảm nhận được huyết mạch phong ma trong cơ thể Diệp Quân.

Thấy Sát Chủ muốn ra tay, Khâu Bạch Y lên tiếng: “Đợi đã”.

Sát Chủ nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y cười giải thích: “Sát Chủ, lát nữa hắn có thể là của ông, nhưng bây giờ chưa được”.

Sát Chủ không làm trái ý Khâu Bạch Y, mà chỉ nhìn Diệp Quân không chớp mắt, trong mắt không giấu được vẻ tham lam.
Chương 1944: Cô cô, cháu trai muốn gặp người!

Khâu Bạch Y ngẩng đầu nhìn trời: “Vẫn còn thiếu một người cuối cùng”.

Ông ta vừa dứt lời…

Ầm!

Một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên giáng từ trên trời xuống, trong luồng khí này tràn ngập khí tức cổ xưa và hủy diệt.

Không gian xung quanh, vạn đạo vạn pháp bắt đầu rục rịch.

Trong mắt mọi người, một người đàn ông trung niên mặc đạo bào chậm rãi đi ra ngoài.

Đại Đạo hiện hữu!

Nhìn thấy Đại Đạo hiện hữu, mấy người có mặt đều hơi ngạc nhiên.

Đại Đạo hiện hữu nhìn vào Diệp Quân nơi xa, cười chào hỏi: “Diệp công tử, chúng ta lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân nhìn Đại Đạo hiện hữu rồi hỏi: “Lần này là bản thể chứ?”

Đại Đạo hiện hữu cười đáp: “Là bản thể”.

Diệp Quân gật đầu: “Không phải bản thể cũng không sao”.

Đại Đạo hiện hữu cau mày, nó luôn cảm thấy lời này của Diệp Quân còn có ẩn ý khác, nhưng nhất thời nó lại không hiểu là gì.

Bên cạnh, Sát Chủ lên tiếng: “Cho ta so vài chiêu với hắn trước nhé?”

Khâu Bạch Y nhìn Sát Chủ: “Ông muốn hấp thu huyết mạch của hắn chứ gì?”

Sát Chủ cười âm u: “Khâu huynh đúng là hiểu ta”.

Khâu Bạch Y nói: “Huyết mạch của cha hắn và ông nội hắn còn mạnh hơn, lát nữa ông có thể hấp thu của họ”.

Nghe vậy, hai mắt Sát Chủ phát sáng, ông ta phấn khích nói: “Thật ư?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Thật chứ”.

“Ha ha!”

Sát Chủ bật cười lớn: “Ta nóng lòng lắm rồi đây”.

Nói xong ông ta hóa thành một luồng hồng mang bay về phía Diệp Quân.

Thấy vậy, Khâu Bạch Y nhíu mày: “Tên điên này…”

Xa xa, Diệp Quân chém ra một kiếm.

Ầm!

Huyết quang vỡ tan, Sát Chủ bị hất văng, về lại chỗ cũ.

Sau khi dừng lại, trên tay phải của Sát Chủ đã xuất hiện một vết kiếm sâu hoắm.

Trong mắt mọi người hiện lên vẻ kinh ngạc, tất cả đều nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.

Sát Chủ nhìn vết kiếm trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, lông mày cũng nhíu chặt. Phải thừa nhận rằng ông ta cũng rất sốc, bởi vì nhát kiếm vừa nãy không chỉ phá kiếm ý của ông ta mà còn phá cả thân xác của ông ta. Phải biết rằng thân xác ông ta đã được tôi luyện qua vô số kiếm ý, thần vật bình thường không thể khiến ông ta bị thương được. Nhưng ở trước thanh kiếm này, thân thể ông ta chỉ như miếng đậu phụ.

Thanh kiếm này không bình thường!

Trong mắt Sát Chủ có thêm sự nặng nề.

Hòa thượng Quy Vô nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sau đó lại nhìn cà sa nhân quả trên người mình, khẽ mỉm cười, không hề hoảng sợ.

“Kiếm này không tệ, lát nữa cho ta được không?”

Ly Hận lão tổ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân. Ngay từ đầu ông ta đã thích thanh kiếm này, tuy ông ta không phải kiếm tu nhưng rất có hứng thú với kiếm. Năm xưa ông ta đã từng giết không ít kiếm tu, thu thập rất nhiều kiếm tốt tuyệt thế, nhưng chẳng có thanh kiếm nào được như thanh trước mắt này.

Sát Chủ hờ hững nhìn Ly Hận lão tổ, chẳng hề nể mặt: “Ngươi là cái thá gì mà phải cho ngươi?”

Ly Hận lão tổ cũng không ưa ông ta, xông lên tung ra một quyền.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Ly Hận lão tổ và Sát Chủ đều liên tục lùi lại.

Thấy hai người lại định đánh tiếp, Khâu Bạch Y cất lời: “Ly Hận lão tổ, Sát Chủ, nếu hai người còn đánh nhau nữa thì đừng trách ta không nể mặt”.

Mặt ông ta tối sầm.

Mẹ kiếp!

Ông ta thật sự rất muốn chửi thề, còn chưa giết được người mà đã ở đây phân chia chiến lợi phẩm rồi?

Cái quái gì không biết!

Nghe thấy lời này của Khâu Bạch Y, Sát Chủ và Ly Hận lão tổ đều không ra tay nữa, bọn họ vẫn phải nể mặt vị Nhị điện chủ này.

Nhưng hai người vẫn nhìn nhau, hiển nhiên chuyện này còn chưa kết thúc.

Khâu Bạch Y không quan tâm đến hai người này, ông ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa rồi cười bảo; “Diệp công tử, người của ta đã tới đủ rồi. Bây giờ tới lượt ngươi đấy”.

Diệp Quân im lặng.

Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Ta biết ngươi vừa mới đột phá thực lực, muốn tìm người luyện tay, nhưng vô nghĩa thôi, bởi vì bây giờ chắc chắn ngươi không đánh lại được chúng ta, vậy nên ngươi gọi người đi, được không?”

Diệp Quân đáp lời: “Có vẻ như ông rất muốn ta gọi người”.

Khâu Bạch Y cười; “Muốn giết ngươi thì phải giải quyết được người phía sau ngươi trước, không phải sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta thấy mục đích của ông không phải như vậy”.

Khâu Bạch Y khẽ cau mày.

Diệp Quân nói tiếp: “Chắc chắn ông còn mục đích khác, tuy ta vẫn chưa biết ông có mục đích gì, nhưng nếu ông đã muốn gặp người nhà của ta như vậy thì ta có thể giúp ông được như ý muốn”.

Khâu Bạch Y nở nụ cười.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Tháp gia, ngươi nghĩ ta nên gọi ai?”

Tiểu Tháp đáp: “Nếu ngươi muốn chơi thì gọi ông nội ngươi, ông nội ngươi rất biết chơi. Nếu ngươi muốn thúc đẩy tình cảm cha con thì có thể gọi cha ngươi. Nếu ngươi muốn ác một chút, diệt trừ hậu quả vĩnh viễn thì có thể gọi cô cô váy trắng của ngươi…”

Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì gọi cô cô đi!”

Nói xong, hắn mở mắt ra ngẩng đầu nhìn nơi sâu tinh không: “Cô cô, cháu trai muốn gặp người”.

Ầm!

Bên cạnh Diệp Quân, thời không tách ra, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi xuất hiện.

Xa xa, Khâu Bạch Y nở nụ cười.

Mục đích cuối cùng đã đạt được!
Chương 1945: Chỉ một người, chết một người

Người phụ nữ váy trắng!

Vẫn là váy trắng như mọi lần, vẫn mang theo khí chất vô song.

Khi bà ấy xuất hiện, Thượng Thần Thiên Huyên và Thượng Thần Thiên Vân trên tinh không đều nhíu mày, dần dần vẻ mặt hai người đều trở nên nghiêm nghị.

Còn bên phía Khâu Bạch Y, một nhóm cường giả đều tò mò nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh Diệp Quân, nhưng họ không cảm nhận được sự tồn tại của bà ấy.

Vẻ mặt mấy người cũng trở nên nặng nề.

Quy Vô nhìn người phụ nữ váy trắng, trong lòng cũng hơi bất an, vì thế ông ta lại nhìn cà sa nhân quả trên người mình.

Cà sa nhân quả tránh nhân quả!

Quy Vô thầm nói trong lòng.

Tuế Nguyệt Nữ nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng với vẻ mặt nghiêm túc, bởi vì sâu trong lòng lần đầu tiên cô ta có cảm giác bất an.

Lần đầu tiên!

Vẻ mặt Sát Chủ và Ly Hận lão tổ lúc này cũng dần trở nên nghiêm nghị, người phụ nữ váy trắng trước mắt trông có vẻ đáng gờm đấy.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng sau đó chỉ vào Khâu Bạch Y phía xa: “Cô cô, ông ta muốn gặp người. Tuy con không biết ông ta có mục đích gì, nhưng có thể khẳng định là có âm mưu”.

Khâu Bạch Y: “…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y cười nói: “Diệp công tử, chẳng phải ngươi vẫn còn ông nội và cha nữa ư? Hay là gọi nốt cả họ tới đi?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô cô ta tuyệt thế vô song, một người là đủ rồi”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Chơi trò chơi đi, có muốn không?”

Hiển nhiên bà tán thành lời tâng bốc của Diệp Quân.

Diệp Quân vội gật đầu: “Muốn ạ”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn nhóm Khâu Bạch Y, bình tĩnh nói: “Chỉ một người, chết một người”.

Tiểu Tháp: “…”

“Vậy ư?”

Lúc này, Sát Chủ bước ra đầu tiên, ông ta cười bảo: “Ta muốn thử…”

Diệp Quân không nhiều lời, chỉ thẳng vào ông ta.

Phập!

Sát Chủ còn chưa nói xong, một thanh kiếm đã đâm xuyên qua đầu mày của ông ta.

Sát Chủ cứng đờ người tại chỗ, vẻ mặt bàng hoàng.

Các cường giả khác lúc này cũng hoảng hốt kinh hãi, vẻ mặt đầy khó tin.

Một kiếm giết chết?

Trên tinh không, vẻ mặt Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng đều trở nên trang nghiêm chưa từng có.

Khâu Bạch Y nhìn người phụ nữ váy trắng, trên mặt vẫn giữ nụ cười.

Mà nhóm Tuế Nguyệt Nữ bên cạnh ông ta lúc này đã lộ vẻ kinh hãi…

Diệp Quân đột nhiên chỉ vào Ly Hận lão tổ, ông ta cả kinh, vung tay phải, trong nháy mắt, một bức tranh bay ra.

Ly Hận Trường Đồ!

Đây là báu vật tối thượng của Ly Hận, trong tranh có một hang động, bởi vì bên trong có quy tắc Đại Đạo của thế giới vũ trụ khác nên khi thi triển, ngoài việc nâng cao thực lực của bản thân, còn có thể áp chế cảnh giới của đối thủ.

Sau khi thấy thực lực đáng sợ của người phụ nữ váy trắng, ông ta dứt khoát lựa chọn thi triển Ly Hận Trường Đồ, dốc hết toàn lực. Bởi vì ông ta biết, đối mặt với cường giả tuyệt thế này, có thể ông ta chỉ có cơ hội ra tay một lần.

Không phải đối phương chết thì là mình chết!

Nhưng Ly Hận Trường Đồ vừa được thi triển đã bị một luồng kiếm quang xé nát, sau đó, Ly Hận lão tổ đang định ra tay chợt thấy giữa hai lông mày chảy ra một dòng chất lỏng.

Chính là máu!

Giữa hai lông mày của ông ta có một thanh kiếm!

Chết ngay tức thì!

Ly Hận lão tổ mở to hai mắt, to như trứng bò.

Sao có thể như thế?

Mà lúc này, Tuế Nguyệt Nữ phía xa đột nhiên nhảy lên, không phải muốn đánh mà là hóa thành Tuế Nguyệt trường hà biến mất ở cuối tinh không.

Bỏ chạy!

Sau khi thấy sức mạnh kinh người của người phụ nữ váy trắng, cô ta biết người phụ nữ này không phải người mà họ có thể đánh lại.

Nếu lúc này không chạy thì chỉ có một đường chết.

Cô ta điều khiển thời gian Tuế Nguyệt nên tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, cô ta đã chạy tới nơi cách mấy trăm vạn tinh vực.

Nhưng giây tiếp theo, thời không trước mặt cô ta bỗng trở nên mờ ảo, trong tích tắc, cô ta lại trở về vị trí ban đầu.

Tuế Nguyệt Nữ kinh hãi, cô ta nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ không thể tin được: “Làm sao có…”

Lúc này, ngón tay Diệp Quân đã chỉ vào cô ta.

Phập!

Tuế Nguyệt Nữ bị một thanh kiếm ghim lại tại chỗ.

Không có sức đánh trả.

Xung quanh cô ta tản ra sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt cực kỳ cường đại, nhưng giờ khắc này, sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt cũng chẳng thể tới gần cô ta.

Một giây giết chết!

Giờ phút này, dù là thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt hay linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt của cô ta cũng dường như đã mất tác dụng.

Cô ta giống như con kiến đối mặt với một vị thần!

Tuyệt vọng!

Chỉ có sự tuyệt vọng sâu sắc, chẳng mấy chốc, cô ta dần biến mất trong sự tuyệt vọng…

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên chỉ vào Quy Vô ở đằng xa. Quy Vô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ông ta chắp hai tay lại, trong tích tắc, pháp tắc trăm vạn trượng phóng ra, nhưng rồi Phật quang vạn trượng ấy cũng vỡ tan thành từng mảnh ngay trong giây lát, sau đó một thanh kiếm phóng tới trước mặt ông ta.

Quy Vô giật mình kinh hãi, vội vàng điều khiển cà sa nhân quả trên người, vô số sức mạnh Phật pháp bí ẩn bao quanh ông ta.

Cà sa nhân quả này được Đại Phật siêu cấp của Phật vũ trụ chế tạo, bên trong có chứa Phật pháp vi diệu, không nhuốm mọi nhân quả trên thế gian.

Tuy nhiên, khi kiếm quang xuất hiện, vô số Phật pháp thần bí ấy cũng tiêu tán.

Phập!

Quy Vô bị ghim ngay tại chỗ, không thể cử động.

Một giây đã bị giết chết!

Quy Vô há hốc mồm, trợn to hai mắt: “Không phải nói có thể tránh được nhân quả ư? Sao đến hòa thượng mà cũng lừa thế…”

Nói xong, ông ta hoàn toàn tắt thở.

Ánh mắt Diệp Quân rơi vào Đại Đạo hiện hữu, bây giờ Đại Đạo hiện hữu đang đứng tại chỗ, im lặng không nói gì.

Nó không bỏ chạy, bởi vì nó biết rõ mình chẳng thể chạy thoát.

Ngay từ đầu nó cũng đã biết người phụ nữ váy trắng rất mạnh, nhưng mạnh nhường nào thì nó cũng không biết, đương nhiên bây giờ nó cũng không biết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK