Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2326: Hậu quả

Trần Nhất Thiên sửng sốt, lúc này gã mới nhớ đến vị này là chủ quản sự của Tiên Bảo Các, mặc dù không so được với Đại Chu nhưng cũng không phải là người gã có thể đắc tội, nhà họ Trần gã cũng không thể tùy tiện đắc tội.

Trần Nhất Thiên hít sâu một hơi, đè nén cơn giận chịu trong lòng xuống, sau đó nở nụ cười thân thiện: “Lý quản sự, vừa rồi ta nói có gì đắc tội, mong thứ lỗi”.

Lý quản sự lạnh nhạt nhìn gã, sau đó nhìn Diệp Quân: “Vị công tử này, chúng ta vào trong nói chuyện”.

Nói rồi ông ta xoay người đi vào Tiên Bảo Các.

Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên, sau đó xoay người đi vào theo.

Sắc mặt Trần Nhất Thiên sa sầm, gã quay đầu sang nhìn một ông lão bên cạnh: “Đi thông báo cho Chu Lăng đại nhân”.

Ông lão cung kính chào, lặng lẽ rời đi.

Trong Tiên Bảo Các.

Lý quản sự nhìn Diệp Quân trước mặt, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Lý quản sự có gì cứ nói thẳng”.

Lý quản sự khẽ gật đầu: “Công tử tên là gì?”

Diệp Quân nói: “Dương Tháp”.

Lý quản sự trầm giọng nói: “Dương công tử, ngươi có thể giết Chu viện chủ chắc không phải là người tầm thường, ta không biết tại sao ngươi lại muốn giết Chu viện chủ…”

Diệp Quân nói thẳng: “Chu viện chủ và nhà họ Trần trắng trợn vi phạm Quan Huyên Pháp, ép buộc tiêu diệt hàng trăm triệu sinh linh ở Đại lục bị vứt bỏ bên dưới, chúng đáng chết”.

Lý quản sự cảm thấy khá ngạc nhiên nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: “Ngươi…”

Diệp Quân nhìn chằm chằm Lý quản sự: “Ta đoán Lý quản sự không liên quan đến chuyện này, nhưng nhìn vẻ mặt của Lý quản sự, hẳn là Lý quản sự cũng biết những chuyện này”.

Lý quản sự khẽ gật đầu: “Biết”.

Diệp Quân nói: “Tại sao Lý quản sự không báo cáo lên trên?”

Lý quản sự lắc đầu: “Dương công tử, Tiên Bảo Các chỉ phụ trách làm ăn kinh doanh, quản lý vũ trụ là chuyện của thư viện Quan Huyên, không liên quan đến Tiên Bảo Các”.

Diệp Quân im lặng không nói.

Lý quản sự nói tiếp: “Dương công tử, Chu viện chủ đó có lai lịch không tầm thường, ngươi không thể cứng rắn với chúng, có thể rời đi bằng cửa sau”.

Diệp Quân nhìn Lý quản sự: “Tại sao ông lại giúp ta?”

Lý quản sự trầm giọng nói: “Dương công tử, ta không biết ngươi đến từ đâu, nhưng ta biết sở dĩ ngươi giết Chu viện chủ đó là vì muốn cứu Đại Lục bị vứt bỏ bên dưới, vì lý do này nên ta bái phục ngươi. Nhưng thật xin lỗi, ta không thể giúp ngươi nhiều hơn, mặc dù ta là quản sự của Tiên Bảo Các nhưng nước ở thư viện rất sâu, cộng thêm lai lịch của họ rất mạnh, vì lợi ích của gia đình ta nên ta không thể bị cuốn vào”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.

Lý quản sự nói tiếp: “Nếu ngươi muốn cứu những người trên Đại lục bị vứt bỏ đó thật, chỉ có một cách duy nhất, đó là đến tổng viện thư viện Quan Huyên, vạch trần chuyện này. Nhưng thứ cho ta nói thẳng, nếu ngươi không có lai lịch thân phận lớn thì ngươi không thể đến được thư viện Quan Huyên, dù chỉ là nhà họ Trần cũng đủ có thể giải quyết ngươi trong âm thầm chứ đừng nói là thế lực phía sau Chu viện chủ”.

Diệp Quân nhíu mày.

Lý quản sự lại nói: “Còn một cách nữa”.

Diệp Quân nhìn Lý quản sự, Lý quản sự trầm giọng nói: “Ngươi đến trước tượng của viện trưởng thư viện Quan Huyên cáo trạng, thực lực của viện trưởng có thể cảm nhận được ngươi, đến lúc đó chỉ cần viện trưởng xuất hiện, cho dù chỉ là một phân thân thì chuyện này cũng có thể giải quyết được”.

Khóe môi Diệp Quân khẽ giật, hắn nhìn Lý quản sự: “Còn cách nào khác không?”

Lý quản sự lắc đầu: “Hết rồi”.

Diệp Quân cảm thấy cạn lời.

Lý quản sự thở dài: “Dương công tử, nói thật thì ta cũng không thích rất nhiều chuyện, nhưng thế gian này là vậy đấy.

Cho dù chúng ta không thích nhiều thứ, chúng ta cũng không thể làm gì được, nếu là ta trước đây, ta chắc chắn sẽ nghĩ cách đưa ngươi đến tổng viện thư viện Quan Huyên. Nhưng bây giờ, ta thật sự xin lỗi, ta không thể làm thế vì nếu ta làm thế, không chỉ hại ta mà còn có thể hại người nhà của ta…”

Diệp Quân nhìn Lý quản sự, sau đó nói: “Ông làm tốt lắm rồi”.

Nói rồi hắn đi ra cửa sau.

Lý quản sự nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân xoay người nhìn Lý quản sự, Lý quản sự lấy một ngọc bội ra đưa cho hắn: “Vật này có thể ẩn khí tức đi, có ích cho ngươi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Cảm ơn nhiều”.

Nói rồi hắn nhận lấy ngọc bội rồi đi về phía xa.

Diệp Quân đi không bao lâu, một luồng khí tức rất mạnh và đáng sợ bao phủ cả Tiên Bảo Các.

Sắc mặt Lý quản sự trở nên lạnh lùng, ông ta đi ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài thì nhìn thấy Chu Lăng.

Lý quản sự chắp tay lại, mỉm cười nói: “Chu Lăng đại nhân, đã…”

Chu Lăng ngắt lời ông ta: “Dương Tháp đâu?”

Lý quản sự cười nói: “Ngươi nói Dương công tử à? Hắn đã đi rồi…”

Chu Lăng híp mắt: “Hỗn xược!”

Nói rồi ông ta tiến lên một bước, một luồng khí tức đáng sợ bao trùm lên Lý quản sự. Lý quản sự không phải đối thủ của ông ta, bị luồng khí này áp bức đến mức không thở được.

Lý quản sự trầm giọng nói: “Chu Lăng, ta là quản sự Tiên Bảo Các, vũ trụ Quan Huyên…”

“Tiên Bảo Các ư?”

Mặt Chu Lăng hiện lên đầy vẻ khinh thường: “Bây giờ Tiên Bảo Các đã nằm trong tay Đại Chu ta, mọt quản sự nhỏ bé như ngươi chỉ là con chó của Đại Chu của ta thôi”.

Nói rồi ông ta vung tay lên: “Người đâu, đánh nát thịt ông ta cho ta, ném linh hồn ở ngoài thành Thiên Đô, dùng lửa Dương Hỏa đốt từ từ, ta muốn mọi người biết hậu quả với những người chống đối ta là như thế nào”.
Chương 2327: Không cần trả tiền

Nghe Chu Lăng nói vậy, mọi người đều hoảng sợ.

Đối xử với một quản sự Tiên Bảo Các như vậy sao?

Phải biết rằng, Tiên Bảo Các không thuộc sự kiểm soát của thư viện Quan Huyên, hơn nữa, người trước mặt còn là chủ quản sự Tiên Bảo Các của Thiên Giới, là người có địa vị nhất định.

Trần Nhất Thiên cũng hơi hoảng sợ, gã không ngờ rằng Chu Lăng lại dám ra tay với quản sự của Tiên Bảo Các.

Không thể không nói, Đại Chu này thật sự rất ngông cuồng!

Nghe thấy Chu Lăng nói vậy, Lý quản sự giận tím người: “Chu Lăng, ngươi ăn nói ngông cuồng như thế, không sợ mang lại tai họa cho Đại Chu của ngươi sao? Ngươi cũng biết kết cục của tộc Thiên Long mà”.

“Tộc Thiên Long”.

Chu Lăng tỏ vẻ khinh thường: “Một đám kiến nhỏ bé cũng xứng để so với hoàng tộc Đại Chu của ta sao?”

Lý quản sự nhìn chằm chằm Chu Lăng: “Người ngông cuồng ắt sẽ gặp họa, ngươi hành động như vậy, chắc chắn sẽ mang tới tai họa lớn cho Đại Chu của ngươi”.

Chu Lăng cười khẩy, nói: “Ngươi vẫn nên lo cho bản thân trước đi!”

Nói rồi, ông ta vẫy tay, những cường giả Đại Chu sau lưng ông ta tiến tới bắt người, mà lúc này, có hơn mười cường giả đột nhiên chạy ra khỏi Tiên Bảo Các, bọn họ bảo vệ bên cạnh Chu Lăng.

Chu Lăng liếc qua đám cường giả bên cạnh Lý quản sự, ánh mắt lạnh lùng: “Bắt ông ta lại, ai dám ngăn cản, giết không tha”.

Giết không tha!

Tiếng nói vừa dứt, những cường giả Đại Chu sau lưng ông ta xông thẳng ra ngoài.

“Hỗn láo!”

Lý quản sự giận tím mặt, ông ta không ngờ rằng Chu Lăng lại phát rồ lên và giết người của Tiên Bảo Các như vậy.

Hai bên giao đấu, những cường giả Tiên Bảo Các bị áp chế, không hề có sức phản kháng, dù sao thì cảnh giới của cường giả Đại Chu cao hơn bọn họ rất nhiều.

Lý quản sự cũng bị một cường giả Đại Chu trấn áp trên mặt đất, không thể nào nhúc nhích.

Chu Lăng chậm rãi đi tới trước mặt Lý quản sự, Lý quản sự nhìn chằm chằm ông ta, tức giận nói: “Chu Lăng, ngươi không có quyền làm thế với Tiên Bảo Các…”

Chu Lăng giơ tay đánh một chưởng. Ầm!

Cơ thể Lý quản sự bị đánh nát, máu tươi phun ra tung tóe, cực kỳ tàn nhẫn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều hoảng hốt.

Chu Lăng nói: “Người đâu, treo linh hồn của ông ta lên tường thành, từ từ đốt cháy bằng Dương Hỏa, để mọi người thấy đối nghịch với Đại Chu chúng ta sẽ có kết cục như thế nào!”

Nói xong, ông ta xoay người rời đi.

Cứ như vậy, Lý quản sự bị treo bên ngoài thành Thiên Đô, linh hồn của ông ta bị Dương Hỏa từ từ đốt cháy, lúc nào cũng phải chịu đau đớn.

Một số thị vệ Tiên Bảo Các còn lại cũng bị giết sạch, thi thể của bọn họ bị treo bên cạnh Lý quản sự.

Toàn bộ thành Thiên Đô đều kinh sợ! Không đúng, là toàn bộ Thiên Giới đều kinh sợ!

Cùng lúc đó, toàn bộ thành Thiên Đô bị phong tỏa, Đại Chu và cường giả ở thư viện thành Thiên Đô điên cuồng điều tra Diệp Quân.

Mà lúc này, Diệp Quân đang tìm Táng Cương ở trong thành, vì có ngọc bội che giấu khí tức mà Lý quản sự tặng cho hắn nên hắn có thể dễ dàng thoát khỏi sự điều tra của Đại Chu và cường giả của thư viện Quan Huyên.

Sau khi Diệp Quân đi dạo trong thành một vòng, rất nhanh chóng, hắn đã cảm nhận được huyết mạch của mình có phản ứng.

Huyết mạch phong ma của Táng Cương bắt nguồn từ hắn, vậy nên, hắn có thể cảm nhận được huyết mạch phong ma của cô bé.

Theo cảm nhận của mình, Diệp Quân đi tới một quán rượu, ngay lúc bước vào, Diệp Quân ngay lập tức sửng sốt, Táng Cương lúc này đang ngồi dựa vào cửa sổ, cô bé gọi một bàn thức ăn lớn, đang há mồm ăn lấy ăn để.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức lắc đầu mỉm cười.

Thật ra, sau khi tách nhau ra, hắn lúc nào cũng lo lắng, dù sao con nhóc này cũng không phải là một mối nguy hiểm bình thường.

Bây giờ nhìn thấy cô bé ngồi đây ăn, hắn thật sự dở khóc dở cười.

Lúc này, Táng Cương dường như đã cảm nhận được điều gì đó, cô bé quay đầu, khi nhìn thấy Diệp Quân, cô bé hơi giật mình.

Diệp Quân ngồi xuống trước mặt Táng Cương, hắn nhìn thoáng qua những món ăn mà cô bé gọi, không thể không nói, đồ ăn rất đa dạng.

Diệp Quân cười nói: “Cùng nhau ăn nhé!”

Nói rồi, hắn cầm đũa lên, bắt đầu ăn.

Táng Cương nhìn hắn một cái, sau đó tiếp tục ăn.

Cứ như vậy, hai người ăn ngấu nghiến, một bàn đồ ăn rất nhanh chóng đã bị bọn họ càn quét hết sạch.

Sau khi ăn xong, Diêp Quân nhìn Táng Cương, cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Táng Cương gật đầu.

Diệp Quân đưa Táng Cương rời đi, khi tới cửa, hắn như nghĩ tới cái gì, lại quay đầu nhìn Táng Cương: “Đã trả tiền chưa?”

Táng Cương chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân lắc đầu cười, sau đó nhìn tiểu nhị: “Tính tiền”.

Nghe vậy, vẻ mặt tiểu nhị đột nhiên thay đổi, liên tục lùi về phía sau, run rẩy nói: “Không… không cần trả…”

Diệp Quân hoài nghi, hắn quay đầu nhìn về phía Táng Cương, nhưng Táng Cương vẫn không nói gì.

Diệp Quân tới trước mặt tiểu nhị: “Sao lại như vậy?”

Thấy Diệp Quân trông có vẻ là người biết điều, tiểu nhị thấp giọng thở dài, sau đó nói: “Khách quan, ngươi không biết đấy thôi, hai ngày nay cô nương này tới đây ăn cơm, ngày nào cũng phải ăn món ngon nhất, nhưng chưa bao giờ trả tiền, chúng ta đòi tiền cô bé, cô bé lại đánh người”.

Diệp Quân quay đầu nhìn Táng Cương, Táng Cương bình tĩnh nói: “Trong sách không ghi ăn cơm phải trả tiền”.

Vẻ mặt tiểu nhị và Diệp Quân đều cứng đờ lại.

Táng Cương nhìn qua Diệp Quân: “Ngươi cũng không hề nói ăn cơm phải trả tiền”.

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn lấy hai viên linh tinh ra đưa cho tiểu nhị, sau đó kéo Táng Cương ra ngoài.
Chương 2328: Không coi ai ra gì

Sau khi ra khỏi quán rượu, Diệp Quân cũng không dẫn Táng Cương ra đường mà đi vào một con đường mòn hẻo lánh, vì hắn biết, bây giờ Trần Nhất Thiên kia nhất định đang ở đâu đó tìm hắn.

Trên đường đi, Diệp Quân đột nhiên nói: “Nhớ kỹ, sau này ăn cái gì cũng phải trả tiền, biết chưa?”

Táng Cương không nói gì.

Diệp Quân quay đầu nhìn Táng Cương: “Sao nào?”

Táng Cương thắc mắc: “Không có tiền thì không được ăn cơm sao?”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Có thể ăn, nhưng ăn cơm ở ngoài thì vẫn phải đưa tiền, đây là quy tắc ở bên ngoài”.

Táng Cương nhìn Diệp Quân: “Ta không có tiền”. Diệp Quân nói: “Vậy thì kiếm tiền”.

Táng Cương lắc đầu: “Ta lười, không muốn kiếm tiền”. Diệp Quân cảm thấy nhức đầu.

Táng Cương đột nhiên quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Ta có thể tiêu tiền của ngươi không?”

Tiêp Tháp: “...”

Diệp Quân nghĩ một lát, gật đầu: “Được”. Táng Cương gật đầu hài lòng: “Được”.

Diệp Quân dẫn Táng Cương đi tới một căn nhà cũ nát, hắn tìm một nơi sạch sẽ, sau đó đốt lửa.

Diệp Quân nói: “Đưa tay cho ta”.

Táng Cương duỗi tay tới trước mặt Diệp Quân, hắn bắt lấy tay cô bé, một lát sau, hắn nhìn Táng Cương: “Có cảm thấy khó chịu trong người không?”

Táng Cương nghĩ một hồi, sau đó nói: “Bụng hơi đói”.

Diệp Quân cạn lời, hắn lại hỏi: “Ý ta là, ngoại trừ đói bụng, có khó chịu chỗ nào không?”

Táng Cương lắc đầu.

Diệp Quân cau mày, nói thầm trong lòng: “Tháp gia, con nhóc này có huyết mạch phong ma, nhưng hình như nó không bị huyết mạch phong ma ảnh hưởng”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Có khi nào là lúc nào cô bé cũng ở trong trạng thái điên cuồng nhưng bề ngoài lại tỏ ra bình tĩnh không?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó nhìn tay trái của Táng Cương, cô bé giấu tay trái sau lưng, thấy cảnh này, vẻ mặt hắn tối sầm lại.

Tay trái của con nhóc này đang nắm chuôi đao!

Diệp Quân nhìn Táng Cương: “Bây giờ ngươi vẫn còn muốn giết ta sao?”

Táng Cương chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân buông tay Táng Cương, cũng không nói gì.

Táng Cương im lặng một lát, tay trái cô bé đột nhiên buông chuôi đao bên hông ra, sau đó nhẹ giọng nói: “Giết người chỉ là thói quen, ngươi không phải nghĩ nhiều”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp: “...”

Táng Cương đột nhiên lấy một cái bánh bao thịt ra đưa cho Diệp Quân: “Ăn đi”.

Diệp Quân liếc chiếc bánh bao cô bé đưa tới, sau đó cười nói: “Được”.

Hắn nhận lấy bánh bao, sau khi cắn một miếng thì nói: “Có muốn học một chiêu võ kỹ cực hay không?”

Táng Cương mạnh mẽ gật đầu.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Chiêu võ kỹ này do ông nội ta truyền lại, gọi là thuật Đê Đầu, ta cảm thấy nó rất hợp với ngươi”.

Nói rồi, hắn bắt đầu dạy Táng Cương thuật Đê Đầu.

Chiêu võ kỹ này cũng không khó, chỉ có điều hơi đẫm máu, nhưng hắn cảm thấy nó rất hợp với Táng Cương, Táng Cương học cũng rất nhanh, chỉ trong chốc lát là có thể nắm vững chiêu này, hơn nữa, cô bé tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp, bởi vậy, bây giờ tu vi của cô bé đã đạt tới cấp chín, đương nhiên, ngay cả một số tông sư cũng không phải là đối thủ của cô bé, nếu trong lúc chiến đấu, cô bé kích hoạt huyết mạch phong ma, vậy thì lại càng đáng sợ.

Đối với cường giả ở thế giới này, sức mạnh của huyết mạch phong ma là một sự đả kích rất lớn.

Táng Cương học rất nghiêm túc và rất nhanh, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, cô bé đã nắm vững những điều cơ bản, sau đó cô bé thỉnh thoảng nhìn vào đầu Diệp Quân…

Vì để làm thực lực của con nhóc này tăng lên nhanh hơn, Diệp Quân còn lấy rất nhiều linh tinh ra cho cô bé ăn, dưới sự giúp đỡ của Diệp Quân, cô bé chỉ cần mất một buổi tối là đã có thể đạt tới cảnh giới tông sư…

Trời sáng, Diệp Quân quay đầu nhìn Táng Cương bên cạnh vẫn đang tu luyện: “Ta đi ra ngoài mua chút đồ, ngươi cứ ở đây tu luyện đi”.

Táng Cương gật đầu: “Ừm”.

Diệp Quân đứng dậy rời đi.

Táng Cương nhìn Diệp Quân rời đi, hai mắt cô bé từ từ nhắm lại, tay phải hơi nhấc lên, trong lòng bàn tay cô bé có dòng máu chuyển động, đột nhiên, cô bé mở mắt, bên trong hai mắt đều là sắc máu, sau đó, toàn bộ căn nhà bay thẳng lên cao mấy chục trượng so với mặt đất…

Sức mạnh của huyết mạch phong ma kết hợp với thuật Đê Đầu, uy lực tăng gấp mười lần!

Thấy uy lực của võ kỹ này lớn như vậy, Táng Cương chớp mắt, đương nhiên hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh chóng, khóe miệng cô bé cong lên.

Sau khi Diệp Quân đi ra ngoài, hắn cẩn thận ẩn mình, bây giờ hắn phải đợi đến khi Long Đại trở về.

Mà khi hắn đang mua đồ, đột nhiên nghe được một tin!

Diệp Quân tới trước tường thành thành Thiên Đô, khi nhìn thấy hồn phách của Lý quản sự bị treo ở đó, vẻ mặt hắn ngay lập tức tối sầm lại.

Hắn không ngờ rằng, đối phương lại dám ra tay với chủ quản sự của Tiên Bảo Các!

Đúng là không coi ai ra gì.

“Ha ha!”

Đúng lúc này, một tiếng cười khúc khích đột nhiên truyền tới từ bên cạnh.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một thiếu niên chậm rãi bước tới, người tới chính là Trần Nhất Thiên.

Sau lưng Trần Nhất Thiên còn có một số cường giả thần bí.

Trần Nhất Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Ta biết ngay là ngươi nhất định sẽ trở về mà, quả nhiên, bây giờ, ai cũng không thể cứu được ngươi rồi”.

Khi đang nói chuyện, xung quanh đột nhiên xuất hiện rất nhiều cường giả.
Chương 2329: Lồng giam

Trần Nhất Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, gã vẫn hơi sợ hãi thiếu niên ở trước mặt, dù sao thực lực của Chu viện chủ không hề yếu, nhưng lúc trước lại bị giết chết trong nháy mắt.

Vì vậy, gã đã bảo rất nhiều cường giả hàng đầu đến đây.

Diệp Quân nhìn Trần Nhất Thiên: “Tiên Bảo Các không thuộc sự quản lí của vũ trụ Quan Huyên, các người lại dám ra tay với người của Tiên Bảo Các... Ta thực sự đã đánh giá thấp các ngươi rồi”.

“Ha ha!”

Trần Nhất Thiên phá lên cười: “Quả thật là ngươi đã đánh giá thấp bọn ta, nhưng bây giờ mới nhận ra thì đã quá muộn”.

Vừa nói gã vừa nhìn Lý quản sự, lắc đầu: “Vốn dĩ ông ta đang bình yên vô sự, nhưng tiếc là hết lần này tới lần khác ông ta muốn lo chuyện bao đồng, mà ông ta không biết rằng, có vài việc ông ta không nên quan tâm, thích xía vào những việc không nên quan tâm thì đây chính là kết quả!”

Nói rồi, gã nhìn về phía Diệp Quân: “Bắt lại, nhớ rõ, phải bắt sống, Đại Chu muốn tiêu diệt mười tộc của hắn”.

Giọng nói vừa dứt, một số cường giả ở xung quanh gã lập tức lao về phía Diệp Quân.

Lúc này, bỗng có biến, chỉ nhìn thấy đầu các cường giả xông về phía Diệp Quân đột nhiên bay lên trời, máu tươi phun ra như cột đình.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến vẻ mặt của Trần Nhất Thiên lập tức thay đổi, gã đột ngột quay đầu lại, có một cô bé đang đứng cách đó không xa, đó là Táng Cương.

Nhìn thấy Táng Cương, Diệp Quân cũng hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ là cô bé lại đi theo tới đây.

Lúc này Diệp Quân chạy đến trước mặt Táng Cương, sau đó kéo cô bé chạy đi.

Hắn biết, bây giờ không phải là lúc để cứng rắn với những người này.

Thấy hai người bỏ chạy, vẻ mặt Trần Nhất Thiên lập tức trở nên khó coi: “Đuổi theo”.

Gã vừa muốn di chuyển, nhưng ngay lúc này, thời không ở nơi xa chợt nứt ra, một giây sau, một ông lão áo đen chậm rãi bước ra.

Có thể phá vỡ thời không!

Vẻ mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, lúc này, Táng Cương đột nhiên đưa tay phải ra, chợt vung lên cao.

Ở cách đó không xa, ông lão mặc đồ đen hình như đã cảm nhận được điều gì đó, con ngươi ông ta chợt co rút lại, hai tay đưa lên che cổ mình lại, nhưng cổ vẫn bị nứt lìa, một dòng máu tươi lập tức phun ra, ông ta hoảng hốt, điên cuồng rút lui, trong chớp mắt, ông ta đã lùi về gần trăm trượng.

Mà ở bên kia, Táng Cương cau mày lại, bởi vì đối phương đã ra khỏi khu vực thi pháp của cô bé.

Khoảng cách không đủ!

Đột nhiên Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi”.

Nói rồi hắn kéo Táng Cương đi: “Đi”.

Ngay vào lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên từ phía chân trời, giây tiếp theo, một luồng khí tức khủng khiếp quét đến.

Cảm nhận được chúng, vẻ mặt Diệp Quân sầm xuống.

Một giây sau, một ông lão xuất hiện ở trước mặt Diệp Quân và Táng Cương, người đến là Chu Lăng.

Chu Lăng nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Ngươi đã giết người của Đại Chu bọn ta”.

Đại Chu!

Diệp Quân nheo mắt lại: “Ngươi là người của Đại Chu sao?”

Chu Lăng ngẩn người, sau đó bật cười: “Thì ra ngươi cũng biết ta là người Đại Chu, xem ra, ngươi cũng có bản lĩnh”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Chu Lăng: “Theo ta biết, không lâu trước đây, bởi vì tộc Thiên Long không tuân theo Quan Huyên Pháp nên đã bị diệt tộc, ngươi không sợ hành động của mình sẽ làm hại đến Đại Chu à?”

“Nực cười!”

Chu Lăng khinh thường nói: “Tộc Thiên Long xứng đáng để so sánh với Đại Chu bọn ta à, ngay cả việc xách giày cho Đại Chu bọn ta, bọn chúng cũng không xứng”.

Diệp Quân nheo mắt lại, hắn không ngờ Chu viện chủ lại là người Đại Chu.

Chu Lăng nói tiếp: “Đại Chu của bọn ta là nền văn minh vũ trụ cấp năm, tộc Thiên Long là cái thá gì mà so sánh với Đại Chu bọn ta, thật nực cười!”

Sắc mặt Diệp Quân u ám đến đáng sợ.

Chu Lăng đột nhiên cười nói: “Tới thời điểm này rồi mà ngươi vẫn bình tĩnh như vậy, nhất là khi đã biết ta là người của Đại Chu, ta đoán ngươi không phải là người bình thường, nào, hãy nói về thế lực đứng sau ngươi đi”.

Diệp Quân đang muốn lên tiếng, ngay lúc này, Táng Cương đứng bên cạnh hắn đưa tay phải ra, đột ngột nâng lên.

Lập tức ra tay!

Chu Lăng cảm nhận được điều gì đó, con ngươi co rút lại, ông ta nắm chặt tay lại, trong nháy mắt, một tấm bình phong vô hình đột ngột xuất hiện che chắn xung quanh ông ta, cổ họng ông ta bắt đầu nứt toác, máu tươi từ từ rỉ ra.

Sắc mặt Chu Lăng đột ngột thay đổi nhanh chóng, cơ thể ông ta run lên kịch liệt, vội vàng lùi về sau mấy chục trượng, sau khi dừng lại, ông ta sờ lên vết nứt ở trên cổ, sau đó nhìn về phía Táng Cương, hơi khó tin, loại võ kỹ gì vậy?

Táng Cương cau mày lại, cô bé quay lại nhìn Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Sao không nhấc lên được?”

Diệp Quân nói: “Ngươi tu luyện chưa đến nơi đến chốn”.

Mặc dù cô bé nắm bắt rất tốt, nhưng vào thời điểm này thực lực cô bé vẫn còn quá yếu, sự chênh lệch giữa cô bé và Chu Lăng thật sự quá lớn, có thể làm đối thủ bị thương trong khoảng thời gian ngắn như vậy, thực ra đã là điều vô cùng khó tin rồi.

Ở xa xa, Chu Lăng nhìn chằm chằm Táng Cương: “Bắt cô bé đó lại!”

Tiếng nói vừa dứt, các cường giả Đại Chu ở bên cạnh ông ta lập tức lao tới, Táng Cương lập tức giơ tay lên.

Bùm!

Khi giơ tay lên, vẻ mặt của các cường giả đang xông tới chỗ cô bé nhanh chóng thay đổi, trong lúc đó, cổ họng của họ đứt lìa, sau đó máu tươi phun ra.

Vẻ mặt của Táng Cương cũng tái nhợt đi, tu vi hiện tại của cô bé vẫn còn quá yếu, hoàn toàn không có cách nào để thi triển liên tục thuật Đế Đầu.

Diệp Quân kéo Táng Cương xoay người bỏ chạy.

“Muốn chạy hả?”

Lúc này, Chu Lăng đột nhiên cười ác độc, ông ta đột ngột bay lên trời, vươn tay phải về chỗ của Diệp Quân và Táng Cương ở phía xa xa, nắm chặt lại.

Bùm!

Khi nắm chặt tay lại, vùng không gian ở chỗ Diệp Quân và Táng Cương đột nhiên rung lên, sau đó, vùng không gian đó biến thành không gian lồng giam, nhốt Diệp Quân và Táng Cương lại.
Chương 2330: Cái giá phải trả

Diệp Quân lấy ra một con dao rạch một đường xuống cổ tay, máu tươi tuôn trào, hắn còn chưa kịp nói chuyện, thì Táng Cương đứng bên cạnh đã cầm lấy tay hắn bắt đầu hút máu.

Diệp Quân: “…”

Mọi người xung quanh thấy cảnh tượng này, mặt đầy nghi ngờ.

Lúc này, Diệp Quân vội vàng rút tay lại nói: “Đủ rồi, đủ rồi, ta sắp bị ngươi hút hết máu rồi”.

Táng Cương lè lưỡi liếm vết máu trên khóe miệng, vẫn cảm thấy không đủ.

Sau khi cô bé hút máu Diệp Quân, con ngươi dần dần chuyển sang màu đỏ như máu, đồng thời, huyết mạch phong ma trong cơ thể cô bé cũng dần dần thức tỉnh.

Ở phía xa, Chu Lăng đột nhiên nói: “Giết cô bé, giữ lại người đàn ông đó”.

Sau khi nghe được mệnh lệnh của ông ta, một vài cường giả Đại Chu và cường giả trong thư viện lao thẳng về phía Diệp Quân và Táng Cương.

Lúc này, Táng Cương chợt quay đầu, nhấc tay phải lên. Ầm!

Trong chốc lát, đầu của cường giả Đại Chu và cường giả thư viên đồng loạt bay ra ngoài, máu phun ra như cột đình, vô cùng đẫm máu.

Lúc này dưới sự hỗ trợ của sức mạnh huyết mạch phong ma, uy lực của thuật Đế Đầu tăng lên ít nhất mười lần thế hệ trước.

Thấy đầu của mọi người bay ra ngoài hàng loạt, sắc mặt Chu Lăng lập tức trở nên khó coi, ông ta biến mất tại chỗ, một luồng sức mạnh cuốn sạch mọi thứ trong sân.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân đột nhiên thay đổi, vội nói trong lòng: “Tháp gia!”

Tiểu Tháp nói: “Gọi ta cũng vô ích, ta là đồ bỏ đi”.

Diệp Quân: “…”

Trong mắt Táng Cương loé lên vẻ dữ tợn, đấm một quyền về phía trước. Ầm!

Một tiếng nổ vang lên, Diệp Quân và Táng Cương bay thẳng ra ngoài, bay hơn mười trượng đồng thời cả hai rơi mạnh xuống đất.

Mà ở phía xa, Chu Lăng cũng lùi lại mấy trượng, sau khi dừng lại, ông ta nhìn tay phải của mình, tay phải của ông ta đã nứt ra, máu không ngừng tràn ra.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Chu Lăng trở nên cực kỳ khó coi, ông ta ngẩng đầu nhìn Táng Cương cách đó không xa, khó tin nói: “Sao có thể...”

Cảnh giới của ông ta cao hơn cô bé trước mặt gần tám cấp, nhưng cô bé này lại có thể làm ông ta bị thương, điều này thực sự rất kỳ lạ.

Như nghĩ đến gì đó, ông ta chợt nheo mắt: “Sức mạnh huyết mạch này của ngươi… không ngờ, ngươi có huyết mạch đặc thù”.

Sức mạnh huyết mạch!

Chỉ có cường giả cấp cao mới có thể hình thành sức mạnh huyết mạch truyền thừa, nói cách khác, cô bé trước mặt này có tổ tiên là cường giả, hơn nữa không yếu.

Chu Lăng lạnh lùng nhìn chằm chằm Táng Cương, cười khẩy: “Sao trong huyết mạch đặc thù còn có một ít khí tức tà ác, xem ra, huyết mạch khởi nguyên không phải thứ gì tốt!”

Nói xong ông ta lao về phía trước, đánh một quyền về phía Táng Cương và Diệp Quân, đòn đánh này có sức mạnh cực kỳ đáng sợ, nắm đấm đi đến đâu, không gian từng tấc nổ tung.

Hai mắt Táng Cương lộ ra vẻ hung ác, bỗng cô bé gầm lên, giơ tay phải, lần này nhấc tay lên, sắc mặt Chu Lăng lập tức thay đổi, bởi ông ta cảm nhận được cổ họng mình như sắp nứt toác, ông ta không dám lơ là, lập tức dừng lại, rồi liên tục lùi về sau, lùi hàng chục trượng, khi ông ta vừa dừng lại, quanh cổ ông ta máu chảy không ít.

Chu Lăng khó tin: “Võ kỹ của ngươi là võ kỹ gì...”

Xa xa, bởi vì Táng Cương lần thứ hai thi triển thuật Đế Đầu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, khí tức vô cùng hỗn loạn.

Diệp Quân bế cô bé lên rồi bỏ chạy.

Hắn biết rất rõ, bây giờ bọn họ không phải đối thủ của đám người này, phải trì hoãn đợi Long Đại quay về.

Thấy Diệp Quân dẫn Táng Cương bỏ chạy, Chu Lăng đột nhiên tức giận nói: “Ngươi chạy thoát sao?”

Nói xong, ông ta dẫn một đám cường giả Đại Chu và cường giả thư viện Quan Huyên đuổi theo.

Trần Nhất Thiên nhìn về phương xa, gã do dự một lát, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ, sau đó lấy ra một lá bùa rồi bóp nát.

So với Đại Chu, gã càng hy vọng Diệp Quân chết, bởi nếu sự việc ở đây bị vạch trần, sẽ gây bất lợi cho nhà họ Trần.

Quan Huyên Pháp!

Ở nơi này, bọn họ có thể giải quyết mọi việc, nhưng nếu sự việc bị bại lộ, chưa chắc nhà họ Trần sẽ giải quyết được, đừng nói nhà họ Trần, kẻ đứng sau nhà họ Trần cũng chưa chắc giải quyết được.

Không thể làm lớn chuyện!

Nếu làm lớn chuyện này, cho dù có thể giải quyết, cái giá phải trả cũng sẽ vô cùng lớn.

Vì vậy, gã đề nghị điều động cường giả tinh nhuệ nhất của nhà họ Trần đến tiếp viện, để phòng ngừa điều không may.

Cách đó không xa, Diệp Quân đang kéo Táng Cương chạy như điên, nhưng vào lúc này, hắn không có tu vi, căn bản không thể chạy khỏi đám người Chu Lăng kia.

Thấy đám người Chu Lăng đã đuổi đến sau lưng, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, nếu ngươi không làm gì thì chúng ta sẽ chết ở đây đấy”.

Tiểu Tháp do dự, sau đó nói: “Hay là để cô bé triệt để rơi vào phong ma?”

Diệp Quân lập tức lắc đầu: “Không được”.

Triệt để rơi vào phong ma sẽ hại chết cô bé, bây giờ cô bé không thể chịu được sức mạnh phong ma nếu làm vậy.

Đúng lúc này, một luồng sức mạnh khủng khiếp đột nhiên đánh đến.

Sắc mặt Diệp Quân chợt thay đổi, hắn vội vàng kéo Táng Cương ra sau lưng.

Ầm!

Diệp Quân và Táng Cương bị hất văng ra ngoài, ngã xuống đất, Diệp Quân phun ra một ngụm máu.

Thấy một đám cường giả lao về phía Diệp Quân và Táng Cương, Chu Lăng nói: “Đừng giết hắn, ta phải biết lai lịch của hắn, giết sạch chín tộc của hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK