Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 916: Đó là chuyện của chúng ta!

Chân Thần!

Diệp Quân nhìn Từ Chân trước mặt, đầu óc như trống rỗng.

Nhưng cũng vào lúc này, Từ Chân bất chợt lắc mình, thoáng chốc, cô ta đã xuất hiện trước mặt cô gái áo bào trắng kia. Từ Chân cúi đầu, nhìn chằm chằm cô gái áo bào trắng, đáy mắt không một tia cảm xúc.

Hai cô gái đối diện với nhau.

Cô gái áo bào trắng thản nhiên nhìn, đáy mắt không một tia sợ hãi.

Chỉ cần chính cô ta không muốn chết thì cô ta sẽ không thể chết được.

Cho dù trước mắt chính là Chân Thần đã bỏ đi nhân tính…

Nhưng mà, người bên cạnh cô ta sẽ phải chết.

Lúc này, cô gái đỏ máu bỗng hùng hổ cất lời: “Cô ra tay ngăn cản cô ta, ta nhất định có thể thoát khỏi khốn cảnh”.

Cô gái áo bào trắng khẽ lắc đầu: “Muộn rồi”.

Cô gái đỏ máu đột nhiên biến sắc: “Sao có thể?”

Như vừa nghĩ tới điều gì, cô ta quay phắt về phía Từ Chân: “Ngươi điên rồi sao? Ngươi…”

Từ Chân vẫn không hề đếm xỉa, chỉ nhìn chăm chú vào cô gái áo bào trắng trước mặt.

Cô ta đang đợi!

Đợi người phụ nữ này trả lời.

Kết quả xấu nhất là đổ bể toàn bộ, ai cũng đừng hòng thoát.

Cô gái áo bào trắng trầm mặc hồi lâu rồi quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, người kia, mang một tia nhân tính cuối cùng của vị Chân Thần này.

Cô gái áo bào trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân hồi lâu rồi mới dời mắt nhìn sang Từ Chân: “Trăm năm, cô tranh thủ được trăm năm cho cậu ta, cô nghĩ trong vòng trăm năm, cậu ta có thể vượt ra khỏi Đại Đạo?”

Từ Chân cũng nhìn cô gái áo bào trắng: “Có lẽ, không cần đến trăm năm”.

Cô gái áo bào trắng nhìn vào mắt Từ Chân một hồi rồi gật đầu: “Vậy thì bọn ta sẽ chống mắt đợi xem”.

Nói xong, cô ta xoay người, trước mặt cô ta, một Tuế Nguyệt trường hà xuất hiện, cô ta chậm rãi bước về phía nó.

Cô gái đỏ máu kia đột nhiên cả giận, quát: “Cho nên cô định cứ thế buông tha?”

Cô gái áo bào trắng dừng bước, trầm mặc một lát mới trả lời: “Hiện giờ cô ta có chín phần là thần tính, ta không thể làm gì được cô ta”.

Cô gái đỏ máu kia trợn mắt nhìn cô gái áo bào trắng chòng chọc: “Hai ta hợp tác cũng không được?”

Cô gái áo bào trắng lắc đầu: “Không được”.

Cô gái đỏ máu kia chỉ vào Diệp Quân ở nơi xa xa, sắc mặt trở nên dữ tợn: “Giết hắn thì sao?”

Cô gái áo bào trắng lại lắc đầu: “Sau lưng người đó có bốn vị kiếm tu, bốn vị kiếm tu này đều có chín phần thần tính, cho nên, giết không được”.

Cô gái đỏ máu kia híp mắt, sắc mặt càng trở nên dữ dằn.

Cô gái áo bào trắng nhẹ giọng nói: “Ác Đạo, nếu cô ta lại trấn áp ngươi một lần, kiếp sẽ mãn, tối đa là trăm năm, khi đó, áp cũng không thể áp, thiện ác hợp thể, hai ta hợp tác, có thể giết được cô ta”.

Nói đến đó, cô gái áo bào trắng quay đầu liếc nhìn Diệp Quân: “Còn về phần người này, cậu ta còn gọi người tới giúp một lần nữa thôi thì đời này không còn khả năng vô địch…”

Dứt lời, cô ta bước vào Tuế Nguyệt trường hà.

Những vị cường giả có mặt ở nơi này cũng lũ lượt bước vào Tuế Nguyệt trường hà, nhưng trước khi đi, bọn họ đều ngoảnh lại liếc nhìn Diệp Quân một cái.

Người này mà chết, vị Chân Thần kia sẽ triệt để mất nhân tính, mà Chân Thần tuyệt sạch nhân tính hẳn sẽ không tiếp tục trấn áp Vũ Trụ Kiếp.

Cô gái đỏ máu liếc nhìn Từ Chân, ánh mắt đầy thương hại: “Vì một gã đàn ông mà lấy chính bản thể của mình đi trấn áp ta, cô thật là khờ… Cô nhất định sẽ thua ván cược này thôi, gã đàn ông này, trong vòng trăm năm tuyệt đối không có khả năng vô địch”.

Dứt lời, thân thể cô ta cũng dần hóa hư ảo.

Từ Chân đứng trầm mặc hồi lâu, mái tóc màu bạc xõa tung trên vai, lát sau, cô ta cất bước chậm rãi đi về phía hư không.

Diệp Quân vội cất tiếng gọi: “Chân tỷ”.

Từ Chân dừng lại.

Diệp Quân bước tới sau lưng Từ Chân, nhưng chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú, không nói một lời.

Từ Chân vẫn quay lưng về phía hắn, giọng nói dần trở nên lạnh lẽo: “Còn nhớ những lời ta mới nói không? Đó là chuyện của chúng ta…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết, trăm năm sau, chỉ khi ta tới cứu tỷ thì mọi việc mới có ý nghĩa với tỷ…”

Từ Chân nắm chặt hai tay, lẳng lặng không nói.

Diệp Quân tiếp tục: “Ta còn biết, tỷ làm như vậy là vì không muốn để ta gọi người tới giúp. Cha ta gọi người hỗ trợ, ông ấy vẫn có thể phá Thần, bởi vì người ông ấy gọi là cô cô ta. Phần nhân tính duy nhất của cô cô chính là ông ấy, cho nên, dù ông ấy gọi người tới giúp thì cuối cùng vẫn có thể phá được Thần trong tâm… Nhưng ta thì khác, phần nhân tính của cô cô không phải là ta, nhân tính của cha cũng không phải ta, ông nội cũng vậy…”

Nói đến đây, hắn hơi cúi đầu: “Chân tỷ… Ta hiểu hết, nhưng mà, ta vẫn không nỡ xa tỷ…”

Từ Chân nhìn về nơi xa, tinh không trong tầm mắt ngày càng nhòe đi, lát sau, cô ta mới nói khẽ: “Ta ở Kiếp Giới chờ cậu”.

Dứt lời, cô ta nhấc chân bước vào hư không, mỗi bước đi, thân hình lại mờ ảo một chút.

Cùng lúc đó, kiếp uy khủng bố tràn ngập khắp vũ trụ cũng dần lui đi…

Diệp Quân nhìn theo bóng dáng Từ Chân ngày càng mờ nhạt, hai tay siết chặt, viền mắt ửng đỏ.

Khoảnh khắc Từ Chân hoàn toàn biến mất, uy áp khủng bố tràn ngập vũ trụ cũng đột nhiên biến mất sạch sẽ.

Vũ trụ lại một lần nữa trở về trạng thái bình thường.

Diệp Quân cứ đứng đó nhìn theo hồi lâu trong im lặng.

Từ Nhu và Từ Thụ bước tới bên cạnh Diệp Quân, Từ Nhu hỏi: “Ngươi tính làm gì tiếp theo đây?”

Diệp Quân trầm mặc một hồi mới đáp: “Đi gặp chủ nhân bút Đại Đạo trước đã, ta cần biết rõ thân phận cô gái áo bào trắng kia”.

Nói đoạn, hắn cùng hai cô gái biến mất khỏi nơi đó.
Chương 917: Nhà họ Dương không gật đầu, ai dám?

Ba người nhanh chóng có mặt tại núi Phạn Tịnh.

Ngao Thiên Thiên thì đang ở trong tháp để tu luyện và đột phá.

Trên núi Phạn Tịnh, trước cửa đại điện, chủ nhân bút Đại Đạo đang ngồi trên thềm đá, nhìn Diệp Quân cùng hai cô gái tới, sắc mặt ông ta vẫn bình thản như thể đã sớm dự liệu đến điều này.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ở phe nào?”

Chủ nhân bút Đại Đạo đáp: “Nghiêm túc mà nói, ta không đứng về phe nào cả”.

Diệp Quân thoáng nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói với Diệp Quân: “Mục đích của cô gái áo bào trắng và đồng bọn là áp chế Thiện Đạo, để Ác Đạo hủy diệt chúng sinh trong vũ trụ, từ đó cho vũ trụ nghỉ ngơi lấy sức… Đương nhiên, bọn họ làm như vậy tuyệt đối không phải vì vũ trụ mà chỉ để bản thân có được thọ mệnh vô hạn…”

Diệp Quân nhíu mày: “Chẳng lẽ cô ta còn chưa đạt được vĩnh sinh sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cô ta đã vĩnh sinh, nhưng người bên cạnh cô ta thì không, cô ta cũng giống như Chân Thần và cha cậu đó, họ đều giữ lại một tia nhân tính”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Cô ta là ai?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Đợi lát sẽ nói cho cậu biết cô ta là ai, nghiêm túc mà nói thì hành vi của cô ta cùng đồng bọn cũng tính là giữ gìn trật tự vũ trụ, bởi vì, hủy diệt các sinh linh trong vũ trụ, tái sinh cho vũ trụ vốn cũng là một quy luật trong vận hành vũ trụ”.

Nói đến đó, ông ta khẽ lắc đầu: “Thực ra, trong tình huống bình thường, Ác Đạo muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh, nhưng Ác Đạo biết, cô ta không thể đối địch với tất cả, bởi vậy Ác Đạo bèn nhờ sức của một bộ phận người mạnh nhất, cho bọn họ một lời hứa hẹn rằng mình chỉ hủy diệt toàn bộ sinh linh yếu hơn, còn đám cường giả đứng đầu như họ thì có thể được vĩnh sinh”.

Diệp Quân trầm giọng: “Cô ta còn biết mượn sức?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trợn trắng mắt: “Cậu nói kiểu gì thế, tưởng Đại Đạo là đồ ngốc à? Ta nói cho cậu biết, hiện giờ, những cường giả mạnh nhất trong toàn bộ lịch sử vũ trụ đều đang ở phe cô ta đó”.

Diệp Quân hỏi: “Còn Thiện Đạo?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc hồi lâu mới nói: “Mục đích của Thiện Đạo là biến toàn bộ vũ trụ thành những nơi giống như hệ Ngân Hà này, các sinh linh đều có thể sống, nhưng lại không thể sống quá lâu, đồng thời không thể tu hành”.

Diệp Quân nhăn mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn: “Mục đích của Chân Thần với cậu đều là trấn áp Ác Đạo nhưng lại muốn chúng sinh được tự do tu hành…”

Diệp Quân trầm ngâm: “Nếu chúng ta đi theo Thiện Đạo thì tức là…”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Tiêu diệt toàn bộ những cường giả có tu vi cao, hoặc khiến bọn họ mất sạch tu vi, phụng dưỡng ngược lại vũ trụ đã sinh ra họ… Chân Thần không làm được, cậu cũng không làm được, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Quả thực, hắn không làm được.

Muốn hắn tiêu diệt hết toàn bộ cường giả của vũ trụ Quan Huyên?

Sao hắn có thể làm được?

Còn việc khiến tất cả các cường giả trong vũ trụ mất hết tu vi… Chuyện này càng đừng nghĩ, đó hoàn toàn là chuyện không thể thực hiện.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Ta không đứng về phe cô gái áo bào trắng kia, nhưng cũng không về phe các cậu, ta đứng về phe Thiện Đạo”.

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn hiểu rồi.

Lựa chọn của chủ nhân bút Đại Đạo chính là, hi sinh các cường giả, sau đó thành lập một thế giới vũ trụ tương tự như ngôi sao màu xanh này.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Ba người chúng ta, muốn hoàn thành mục tiêu của mình đều rất khó”.

Nói đoạn, ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu cũng phải lựa chọn đi, Chân Thần kéo dài thời gian cho cậu thêm một trăm năm, chính là để cậu lựa chọn, bởi vì Chân Thần biết, Vũ Trụ Kiếp không thể vĩnh viễn trấn áp được, cô ta phải đưa ra một lựa chọn, nhưng cô ta đã giao lại quyền lựa chọn này cho cậu”.

Diệp Quân im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn chằm chằm: “Thiện Đạo cùng Ác Đạo, cậu phải chọn một. Nếu cậu chọn Thiện Đạo, ta sẽ trợ giúp cậu”.

Diệp Quân nói ngay: “Ta chọn Thiện Đạo”.

Chủ nhân bút Đại Đạo chăm chú nhìn hắn: “Cậu thề độc với ta trước đã, người nhà họ Dương các cậu chẳng có chút chữ tín nào hết, cả đám đều thích lừa người”.

Diệp Quân trầm mặc một lúc rồi nói: “Trừ Thiện Đạo, còn có lựa chọn nào khác không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không có, trừ khi diệt cả Đại Đạo, mà diệt Đại Đạo, toàn bộ vũ trụ này vẫn cứ xong đời”.

Diệp Quân gật đầu: “Cho nên, ta chọn Thiện Đạo”.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Nhưng ta không tin lời cậu”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Một trăm năm, trăm năm sau, nếu ta không còn lựa chọn nào tốt hơn, ta sẽ chọn Thiện Đạo, một lần nữa thành lập trật tự mới tương tự như trật tự ở ngôi sao màu xanh này, ông thấy sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Thật chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Người nhà họ Dương ta, sẽ không lừa…”

Nói đến đó, hắn bỗng dừng lại.

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân bảo: “Thực ra, ông cũng không có lựa chọn nào khác, đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt: “Cậu có ý gì?”

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo chăm chú: “Nếu ta không chọn Thiện Đạo, ai dám tới thanh trừ vũ trụ Quan Huyên cùng gia tộc họ Dương ta? Ai dám?”

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ im lặng.

Thực ra, uy hiếp lớn nhất của vũ trụ chính là nhà họ Dương này.

Nhà họ Dương không gật đầu, ai dám tới thanh trừ nhà họ?

Đập bể đầu ngươi luôn!

Bất kể muốn chọn Thiện Đạo hay Ác Đạo, chỉ cần ngươi muốn thành lập một trật tự mới, nhất định phải nhận được sự đồng ý của nhà họ Dương.

Nhà họ Dương mà không chấp nhận thì trật tự gì cũng chỉ là nói chơi thôi.

Bởi vậy, người thành lập trật tự mới chỉ có thể là người nhà họ Dương.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy phức tạp: “Ta biết cậu nghĩ gì, nhưng cậu cần hiểu, người sống, vũ trụ không thể sống, vũ trụ không sống nổi thì người còn có thể sống sao? Nếu có lựa chọn khác, ta cũng mong muốn toàn bộ sinh linh đều có thể tiếp tục sống, đồng thời tự do tu luyện, tự do theo đuổi Đại Đạo, theo đuổi trường sinh… Nhưng mà, nếu người người đều theo đuổi mục đích trường sinh thì vũ trụ không đủ sức cung cấp”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Nói đoạn, hắn nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy người phụ nữ đó là ai? Có thể giết chết không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm mặc hồi lâu mới nói: “Là tông chủ của Quá Khứ Tông, từng tru diệt toàn bộ một thời đại…”

Nói đến đó, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thực ra cũng có chút quan hệ với cậu đấy”.

Diệp Quân tức thì nhíu mày.
Chương 918: Hi sinh thân thể

Có mối quan hệ với mình?

Nghe chủ nhân bút Đại Đạo nói thế, Diệp Quân lộ vẻ nghi hoặc.

Chủ nhân bút Đại Đạo bèn giải thích: “Quá Khứ Tông từng xuất hiện ở thời đại của cha cậu”.

Diệp Quân nhăn mày: “Từng xuất hiện ở thời đại của cha ta?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, nhưng không nói thêm điều gì.

Thấy chủ nhân bút Đại Đạo không muốn nhiều lời về vấn đề này, Diệp Quân cũng không tiếp tục hỏi tỉ mỉ, hắn nhìn ông ta: “Ông thật lòng tình nguyện trợ giúp ta?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nếu cậu cũng thật tình muốn sáng lập một trật tự hoàn toàn mới, để vũ trụ này trở nên tốt hơn, ta cũng sẽ thật lòng tình nguyện trợ giúp cậu”.

Diệp Quân nhìn thẳng vào mắt chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông định trợ giúp ta như thế nào? Hoặc nói cách khác, ông làm thế nào để hỗ trợ ta?”

Diệp Quân biết rõ, nếu muốn hắn dùng thực lực cá nhân đi đối kháng toàn bộ đám cường giả trong Tuế Nguyệt trường hà đó thì quả là một chuyện không thực tế.

Nhưng hiện tại hắn không thể gọi người hỗ trợ, bởi vậy, lúc này hắn phải quảng giao bạn bè, làm lớn mạnh đội ngũ của mình.

Thành lập trật tự vũ trụ là chuyện của một cá nhân sao?

Không!

Một người, tuyệt đối không có khả năng thành lập một trật tự.

Dù là cô cô váy trắng cũng không làm được, tất nhiên, cô cô có thể hủy diệt vô số trật tự.

Bởi vậy, hắn muốn tìm sự trợ giúp.

Hắn phải kêu gọi toàn bộ những nhân tài khắp nơi tới hỗ trợ hắn cùng đối kháng với Ác Đạo, cùng nhau thành lập một trật tự mới.

Đặc biệt là vị chủ nhân bút Đại Đạo này, hắn nhất định phải lấy được sự ủng hộ của ông ta, không thể để ông ta nhảy sang phe địch được.

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm ngâm một hồi rồi nói: “Cậu chỉ có một trăm năm, một trăm năm…”

Diệp Quân chợt lắc đầu: “Ta không có đến một trăm năm, nếu ta đoán không sai thì chẳng mấy nữa, những cường giả bên trong Tuế Nguyệt trường hà của lịch sử sẽ tới nhằm vào ta, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho ta đủ trăm năm trưởng thành, vì thế, hiện giờ, việc cấp bách nhất của chúng ta là làm thế nào để chống lại bọn họ…”

Nói đến đây, hắn nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo biến sắc: “Cậu nhìn ta làm gì? Cậu nghĩ rằng ta có thể đánh được toàn bộ bọn chúng sao?”

Diệp Quân nghiêm mặt nói: “Ông là người số một bên dưới Tứ Kiếm, nếu ông cũng không thể ngăn cản bọn họ thì chúng ta còn nói thành lập trật tự mới làm gì. Bởi vì bọn họ nhất định sẽ tới tấn công ta, khi đó, ta chẳng còn thời gian mà trưởng thành đâu. Cho nên, việc này chỉ có thể nhờ ông, phiền ông tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, giữ chân bọn họ, cho ta chút thời gian”.

“Từ từ đã”.

Chủ nhân bút Đại Đạo càng nghe càng thấy không ổn, ông ta vội nói: “Việc này cần bàn lại kĩ hơn, cần bàn lại đã”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ông nói đi, ta nghe lời ông”.

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân, lòng dấy lên một cảm giác bất ổn, ông ta cảm thấy dường như mình đã leo lên thuyền giặc rồi.

Từ Nhu đứng sau lưng Diệp Quân, nhìn hắn với ánh mắt đầy phức tạp.

Nàng ta còn lo sau khi Từ Chân đi rồi, Diệp Quân sẽ chán chường buông xuôi thật lâu, thậm chí có khi còn không gượng dậy nổi, nhưng thực tế không phải như vậy.

Hiện giờ nàng ta đã hiểu vì sao đại tỷ lại chọn người này.

Quả thực hắn còn rất trẻ, nhưng chỉ cần ngươi chịu dạy hắn, cho hắn thời gian học hỏi, hắn có thể làm được rất tốt.

Trước kia nàng ta luôn đứng ở trên cao nhìn xuống hắn, lấy góc độ đó quan sát hắn, tất nhiên chỉ thấy toàn là khuyết điểm.

Nhưng nếu nhìn thẳng, Diệp Quân quả thực rất xuất sắc.

Đúng lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo bỗng lên tiếng: “Ta đã tính qua các cường giả ở Chân vũ trụ cùng vũ trụ Quan Huyên, cường giả hai vũ trụ này hợp lại cũng không thể ngăn được đám quái vật ở trong Tuế Nguyệt trường hà của lịch sử, vì thế, chúng ta còn phải tìm kiếm thêm trợ giúp”.

Diệp Quân híp mắt: “Ai?”

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn Diệp Quân, nói: “Lần này cậu phải hi sinh một tí mới được”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Hi sinh?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng, hi sinh”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Hi sinh cái gì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo xòe tay: “Bản đồ vũ trụ đang ở trong tay cậu đúng không?”

Diệp Quân không nghĩ nhiều, đưa ngay bản đồ vũ trụ cho chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo, bản đồ vũ trụ mở ra, ông ta chỉ vào một góc phía Nam, nói: “Chỗ này có một đế quốc cổ xưa, gọi là đế quốc Vĩnh Dạ, đế quốc này nắm giữ một loại năng lượng đặc thù, có tên là khí Vĩnh Hằng, chỉ đứng sau Đạo Nguyên và Tổ Nguyên. Thực lực của họ có thể nói thế này, nếu Chân vũ trụ không được coi là Chân vũ trụ thì khi đối mặt với họ, hoàn toàn không có phần thắng. Đặc biệt là quân đoàn Vĩnh Dạ của họ, đó là một quân đoàn khủng khiếp do Đại Đế tạo thành, vô cùng đáng sợ”.

Diệp Quân hỏi: “Ý ông là, ta nên liên minh với họ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Bọn họ sẽ không liên minh với cậu đâu”.

Diệp Quân không hiểu: “Vì sao? Cần biết rằng, nếu Vũ Trụ Kiếp bùng nổ, bọn họ cũng khó lòng tránh khỏi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Đối tượng của Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả là cậu hay là bọn họ?”

Diệp Quân khẽ thở dài.

Nếu đổi lập trường, là mình, mình cũng không muốn liên minh.

Nhân tính vốn là như thế!

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Muốn liên minh cũng không phải không có khả năng”.

Diệp Quân nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Ta cần hi sinh cái gì?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình thản nói: “Thân thể”.

“Hả?”

Diệp Quân chau mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Liên minh không được, nhưng có thể kết thân qua liên hôn”.

Liên hôn!
Chương 919: Ta đi đây!

Diệp Quân trầm giọng: “Không phải ông định bảo ta đi liên hôn đấy chứ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi ngược lại: “Ngoài cậu ra thì còn ai?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không không”.

Hắn vội vàng kéo Từ Nhu và Từ Thụ bên cạnh, nghiêm túc nói: “Ở nơi này, trong lòng ta chỉ có Tiểu Nhu và Tiểu Thụ”.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngán ngẩm nhìn hắn, không nói lời nào.

Từ Nhu liếc nhìn Diệp Quân, hỏi: “Thế còn ở nơi khác?”

Diệp Quân cười khổ, nhìn Từ Nhu: “Chẳng lẽ tỷ muốn ta đi liên hôn sao?”

Từ Nhu quay đầu đi chỗ khác: “Nói không chừng chính ngươi muốn đi thì sao?”

Nói xong, nàng ta muốn giật tay ra, nhưng Diệp Quân không chịu buông, nàng ta giùng giằng mấy cái rồi thôi.

Nghe Từ Nhu nói thế, Diệp Quân chỉ biết cười khổ.

Từ Nhu thật khó đối phó!

Diệp Quân lại quay sang nhìn Từ Thụ, đang định nói gì thì Từ Thụ đã nở nụ cười như có như không: “Nhỡ đâu đối phương là một tuyệt thế giai nhân thì sao?”

Diệp Quân nghiêm túc giữ chặt tay hai cô gái, mỉm cười: “Người ta có xinh đẹp thế nào thì cũng đâu có liên quan gì đến ta? Trong lòng ta, chỉ các tỷ mới là quan trọng nhất”.

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên khinh bỉ nói: “Nếu không biết cậu đã có thật nhiều vợ thì có khi ta cũng tin rồi đấy”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, nghiêm mặt nói: “Thôi cậu đừng đứng đó diễn tình sâu như biển nữa, nghe ta nói cho hết đã được không? Đứng đầu đế quốc Vĩnh Dạ này là gia tộc Vĩnh Dạ, bọn họ có huyết mạch đặc thù, là huyết mạch Vĩnh Dạ, cũng gần giống như huyết mạch Viêm Hoàng của cậu, hơi kém hơn huyết mạch phong ma và huyết mạch còn lại kia của cậu một chút. Cậu có ba huyết mạch trong người, nếu kết hợp với họ, có thể sẽ tăng mạnh được huyết mạch của họ, ta tin rằng, bọn họ hẳn là không thể từ chối đề nghị này”.

Diệp Quân trầm giọng: “Tiền bối, ta muốn theo con đường vô địch…”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ thở dài: “Cậu lại cổ hủ rồi. Ông nội cậu cùng với cha cậu mặt dạn mày dày hơn cậu, lẽ nào bọn họ không vô địch sao? Kết hôn thì ảnh hưởng đến con đường vô địch của cậu sao?”

Diệp Quân trầm mặc.

Chủ nhân bút Đại Đạo tiếp tục nói: “Có đế quốc Vĩnh Dạ hỗ trợ, Chân vũ trụ cùng vũ trụ Quan Huyên có thể bớt được rất nhiều hi sinh vô nghĩa, hơn nữa, bọn họ còn có một đại trận Vĩnh Dạ, trận pháp này cực kì đặc thù, có thể phong ấn cả một khoảng thời không vũ trụ, trấn áp cảnh giới của đám cường giả vũ trụ đi tới nơi này, làm suy yếu thực lực của họ”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, không thể liên minh sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo khẽ lắc đầu: “Ta biết lòng cậu không muốn, nhưng cậu hãy nghĩ kĩ đi, chuyện đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả này ghim cậu đâu có liên quan gì tới đế quốc Vĩnh Dạ? Nếu cậu không thể mang lại lợi ích cho họ, sao bọn họ chịu giúp cậu?”

Diệp Quân vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: “Chỉ có thể liên hôn thôi sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Tạm thời ta chỉ mới tìm được cách này, hơn nữa¸người ta cũng không nhất định đồng ý đâu, gia tộc Vĩnh Dạ này ở trong đế quốc thực sự vô cùng kiêu ngạo”.

Diệp Quân trầm ngâm.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên nói: “Đi thử chút đi”.

Diệp Quân nhìn về phía nàng ta, Từ Nhu bảo: “Trước tiên cứ tới xem thế nào đã”.

Diệp Quân không nói gì.

Từ Nhu ngập ngừng giây lát rồi nói: “Cũng không hẳn là muốn ngươi hi sinh thân thể, ta chỉ nghĩ, chúng ta có thể tới trao đổi với họ thử xem… Ngươi chớ có nghĩ nhiều”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết”.

Từ Nhu lặng lẽ nhìn hắn.

Diệp Quân nhìn sang phía chủ nhân bút Đại Đạo, nói: “Tiền bối, bất kể thế nào, chúng ta cũng phải tới đế quốc Vĩnh Dạ này một chuyến, vậy khi nào chúng ta đi?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ngày mai đi, hôm nay ta có chút chuyện”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy ngày mai gặp”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng gật đầu: “Được”.

Diệp Quân cùng hai cô gái rời khỏi đó.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn theo bóng ba người xa dần, đáy mắt thoáng một tia lo âu.

Cục diện ngày nay thật càng lúc càng tệ.

Đúng lúc này, một gã hòa thượng mập mạp chợt đi tới, chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo, giận dữ mắng to: “Ngươi lại làm biếng nữa, có còn muốn ăn cơm không hả?”

Chủ nhân bút Đại Đạo liếc nhìn hòa thượng mập, sau đó chỉ vào con sư tử đá nặng nghìn cân trước mặt: “Ngươi xem cái này đi”.

Nói đoạn, ông ta vỗ lên con sư tử đá một cái.

Ầm!

Sư tử đá nặng nghìn cân lập tức hóa thành bụi đá.

Thấy thế, gã hòa thượng mập sợ đến ngồi phịch xuống đất: “Mẹ ôi…”

Chủ nhân bút Đại Đạo lại bước tới chỗ con sư tử đá bên kia, vỗ xuống một cái.

Ầm!

Sư tử đá này cũng hóa thành bụi.

Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía gã hòa thượng mập đã sợ đến tái mặt: “Ta không muốn ăn cơm đấy, ngươi giỏi thì đánh ta đi”.

Hòa thượng mập: “…”



Diệp Quân cùng Từ Nhu và Từ Thụ đi tới căn hộ của Từ Chân trước kia. Khi bước vào phòng, đáy lòng ba người chợt trào lên một nỗi chua xót khôn kể.

Diệp Quân bỗng bước tới trước bàn đọc sách, trên bàn có một phong thư và một quyển sách.

Diệp Quân liếc nhìn bìa sách, đó là cuốn sách cuối cùng do Từ Chân viết.

Là bản đã hoàn thành!

Diệp Quân cầm lá thư lên, do dự giây lát rồi mở ra.

“Hì hì… Ta biết ngay mọi người sẽ lại về nơi này mà… Vốn cũng muốn nói thật nhiều, nhưng luôn cảm thấy như vậy thì quá là kiểu cách… vậy nên chỉ nói một câu: Này nhóc, thật muốn được say túy lúy với cậu một lần nữa, thật muốn một lần nữa cùng cậu tới Miêu Trại… Thật muốn lại được mặc bộ đồ người Miêu xinh đẹp một lần nữa… Hãy giúp ta chăm sóc ba muội muội của ta… đồng thời cũng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt… Ta đi đây…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK