Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2022: Cùng chết đi!

Diệp Quân lại chỉ vào Ba Chí Tôn, sắc mặt ông ta thay đổi, tay phải giơ lên cao: “Đại La đạo thủ…”

Dứt lời, một bàn tay đang chuẩn bị hạ xuống thì lúc này có một kiếm quang xẹt qua.

Vút!

Đầu Ba Chí Tôn bay ra ngoài.

Lại một người nữa chết trong một giây!

Diệp Quân lại chỉ vào ba vị Thánh Vương, lúc này ba Thánh Vương đã kinh hãi rồi, thấy Diệp Quân chỉ vào mình, bọn họ lập tức hồn bay phách tán, muốn bỏ chạy, nhưng giây tiếp theo đầu của cả ba Thánh Vương đều bay lên trời.

Nơi đây chỉ còn lại một mình Vu Dịch.

Người Vu Dịch run lên, cô ta nhìn Diệp Quân giận dữ nói: “Diệp Quân, có bản lĩnh thì đấu đơn…”

“Được!”

Diệp Quân chỉ vào cha và cô cô: “Cô chọn thoải mái đi”.

Vu Dịch: “…”

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, phất tay áo, Vu Dịch trong nháy mắt hóa thành tro tàn.

Người đàn ông áo trắng khẽ vung tay phải, mấy chiếc nhẫn không gian bay tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân vội nhận lấy, như nghĩ tới điều gì, hắn bảo: “Cha, không ngờ cha lại mạnh thế đấy, sắp đuổi kịp cô cô đến nơi rồi”.

Một câu nịnh được cả hai người!

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Người đàn ông áo trắng bật cười: “Nhóc con con cũng không tệ, không hổ là do ta sinh ra, đúng là xuất sắc”.

Diệp Quân: “…”

Quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ nhìn người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng, lại nhìn Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì.

Thấy hai cha con bắt đầu nói chuyện làm ăn, người phụ nữ váy trắng hiếm khi nở nụ cười, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, bà kéo tay người đàn ông áo trắng nói khẽ: “Đến lúc phải đi rồi”.

Người đàn ông áo trắng nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chúng ta phải giải quyết mấy tên lâu la nữa, đi trước đây”.

Diệp Quân vội bảo: “Cha, cô cô, hai người chờ một chút…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Người phụ nữ váy trắng bảo: “Lại đây”.

Diệp Quân lưỡng lự một chút rồi đi tới trước mặt người phụ nữ váy trắng, bà đưa tay xoa nhẹ đầu hắn: “Đối xử nghiêm khắc với con là muốn con tự mình trở nên mạnh hơn, có hiểu không?”

Trong lòng Diệp Quân có một dòng nước ấm chảy qua, hắn gật đầu: “Con hiểu…”

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Nói đi!”

Diệp Quân lấy quả hạch của Phục Võ ra: “Cô cô, người này kiếp trước đã phải sống rất mệt mỏi, con hy vọng bà ấy được sống một kiếp nữa… tốt nhất là ở hệ Ngân Hà…”

Nói rồi hắn lại lấy linh hồn của một người đàn ông ra: “Cả ông ấy nữa”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Hệ Ngân Hà?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ váy trắng chỉ nhẹ về phía trước, ngay lập tức, quả hạch và linh hồn người đàn ông đều biến mất.

Diệp Quân sửng sốt.

Còn Phạn Diêm La Thiên Tử ở bên cạnh không biết cảm nhận được điều gì mà con ngươi chợt co rút lại, cơ thể vô thức lại khom xuống, cảnh tượng lúc này đã thay đổi nhận thức của ông ta, bởi vì động tác nhìn như hết sức đơn giản của người phụ nữ trước mắt này thực ra làm trái với quy luật của vũ trụ tối cao.

Điều này không bình thường!

Diệp Quân chớp mắt: “Được rồi ạ?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu, lại xoa đầu Diệp Quân, dịu dàng nói: “Đời người có tốt đẹp thì sẽ có hối tiếc, cuộc đời không thể chỉ có tốt đẹp, thế nào cũng sẽ có hối tiếc. Nhớ, đây là lần cuối cùng cô cô nghịch chuyển sinh tử giúp con, sau này nếu không muốn đời mình có hối tiếc thì phải dựa vào bản thân mình, con biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Con biết rồi ạ”.

Người phụ nữ váy trắng gật đầu, sau đó kéo người đàn ông áo trắng rời đi, lúc này người đàn ông áo trắng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Diệp Quân cười nói: “Đừng căng thẳng quá, có thể bước chậm lại một chút”.

Diệp Quân cười đáp: “Vâng”.

Người đàn ông áo trắng cười: “Lần sau khỏi phải cầu xin hay nhờ giúp đỡ gì cả, cha mãi mãi là chỗ dựa của con”.

Diệp Quân bật cười: “Được ạ”.

Người đàn ông áo trắng không nói gì nữa, kéo người phụ nữ váy trắng rời đi, người phụ nữ váy trắng nhìn về một hư không nào đó…

Rất nhanh, cả hai đã biến mất.

Hối tiếc!

Diệp Quân đứng tại chỗ, hồi lâu không nói gì.

Lúc này, Phạn Diêm La Thiên Tử đi tới bên cạnh hắn, cười khẽ gọi: “Diệp thiếu?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, quay lại nhìn Phạn Diêm La Thiên Tử: “Tiền bối?”

Phạn Diêm La Thiên Tử lấy một chiếc nhẫn không gian ra đặt vào tay Diệp Quân, cười nhẹ: “Lúc đi vội quá, ta chỉ mang theo một trăm nghìn viên tinh thể Tạo Hóa, xin Diệp thiếu đừng chê…”

Tinh thể Tạo Hóa!

Diệp Quân hơi tò mò, hắn nhìn vào nhẫn không gian, bên trong có một trăm nghìn viên tinh thạch, những viên tinh thạch này to bằng nắm tay và có màu vàng tím, mỗi viên đều chứa một luồng năng lực cực kỳ thuần khiết.

Không phải thứ mà tinh thể Vĩnh Hằng có thể so sánh được!

Diệp Quân rất cảm động, nhưng vẫn từ chối, không muốn ỷ thế hiếp người: “Tiền bối không cần phải vậy, thực lực của ta yếu, không giúp được gì cho tiền bối, cũng không thể báo đáp được, tiền bối hãy cất đi”.

Trong mắt Phạn Diêm La Thiên Tử lướt qua vẻ kinh ngạc, nhưng lại bình thường rất nhanh, ông ta cười khẽ: “Hiểu rồi! Hiểu rồi! Diệp thiếu, ta còn rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta gặp lại sau nhé”.

Diệp Quân chắp tay: “Hẹn gặp lại sau”.

Phạn Diêm La Thiên Tử mỉm cười, quay người biến mất tại chỗ, nhưng chiếc nhẫn không gian vẫn ở lại đây, ngoài nhẫn không gian ra còn có một lệnh bài màu đen.

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này, một giọng nói khe khẽ đột nhiên vang lên từ thời không xung quanh: “Hế? Mình làm rơi đồ rồi… Thôi vậy, không lấy nữa”.

Diệp Quân: “…”

Làm rơi!

Chứ không phải cho ngươi!

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn cất nhẫn không gian và lệnh bài đi, sau dó nhìn quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ: “Chúng ta đi thôi!”

Tịnh Sơ gật đầu, hai người đi về phía Đại Chu.



Ở nơi khác, trong một vùng tinh không hư vô.

Thế Tông chầm chậm bước đi như cái xác biết đi.

Lúc trước ông ta không đuổi theo tới Đại Chu là vì nơi đó có kiếm khí mà người phụ nữ kia để lại, Khâu Bạch Y chết trong tay người phụ nữ đó, lại thêm lời Nhất điện chủ đã nói, vì thế ông ta sợ nên không tới.

Mà sự thật chứng minh ông ta đã đúng.

Chết hết rồi!

Tất cả đều bị giết trong một giây!

Bây giờ ông ta mới biết vì sao Nhất điện chủ lại bảo bọn họ tạm thời đừng trở thành kẻ thù của Diệp Quân.

Mẹ kiếp, quá đáng sợ!

Thật ra lúc đầu ông ta cũng khuyên Pháp Thần Ác Đạo, nhưng cô ta không nghe, cô ta cảm thấy Tịnh Sơ và Diệp Quân đều đã thế suy sức yếu, nếu bây giờ bỏ cuộc chẳng phải lời cho tộc Đại Vu quá sao?

Ông ta không khuyên được!

Vì thế cô ta đã chết.

Đúng lúc này, thời không trước mặt Thế Tông đột nhiên sục sôi, sau đó thời không tách ra, một người đàn ông mặc áo bào màu đen rộng rãi từ tốn bước ra.

Thế Tông nhận ra người này.

Tộc trưởng Vu Đạo Thiên của tộc Đại Vu.

Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông: “Ba Chí Tôn và ba vị Thánh Vương đều chết rồi”.

Thế Tông trầm giọng đáp: “Pháp Thần Ác Đạo cũng chết rồi”.

Vu Đạo Thiên nhíu mày: “Người phía sau Diệp Quân à?”

Thế Tông lắc đầu: “Người phía sau Diệp Quân không mạnh đến vậy, là một hồn phách của thủy tổ Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành bỗng nhiên xuất hiện, đồng quy vu tận với bọn họ. Bây giờ trong tay Diệp Quân không chỉ có tất cả thần vật của nền văn minh Thiên Hành, còn có tổ thạch luân hồi và cây sinh mệnh Thiên Hành…”

Cùng chết đi!
Chương 2023: Tịnh An

Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành!

Sau khi Vu Đạo Thiên nghe Thế Tông nói thế, lông mày càng nhíu chặt hơn.

Ông ta biết không nhiều về vị Thủy tổ Thiên Hành trong truyền thuyết ấy, chỉ biết khi xưa đối phương sáng lập ra nền văn minh Thiên Hành, không chỉ vậy, hình như còn tự lập ra một hệ thống luân hồi hoàn thiện.

Tổ thạch luân hồi!

Cây sinh mệnh Thiên Hành!

Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến nền văn minh Thiên Hành lớn mạnh hơn nền văn minh vũ trụ cấp năm khác là vì nội bộ của họ có một hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, mà đến giờ tộc Đại Vu vẫn chưa có. Đây cũng là lý do tại sao tộc Đại Vu phải liên minh với Ác Đạo Minh, bởi vì bọn họ muốn có cây sinh mệnh Thiên Hành và tổ thạch luân hồi!

Nhưng ông ta cũng không biết nhiều về lai lịch của tổ thạch luân hồi và cây sinh mệnh Thiên Hành, chỉ biết là vô cùng bí ẩn.

Mà nền văn minh Thiên Hành cũng không ghi chép nhiều về chúng, chỉ có Thiên Hành Chủ các thế hệ trước mới biết chi tiết hơn chút.

Thủy tổ Thiên Hành!

Vẻ mặt Vu Đạo Thiên dần trở nên nặng nề, cường giả cấp bậc này chắc chắn vô cùng đáng sợ, dù sao cũng là Thủy tổ Thiên Hành, nếu đối phương thật sự hiện thân thì rất có thể sẽ tiêu diệt được cường giả như nhóm Ba Chí Tôn.

Nhưng Vu Đạo Thiên vẫn chú ý, ông ta cũng đề phòng Thế Tông, dù sao nền văn minh vũ trụ Vô Gian và Ác Đạo Minh liên minh nhưng hai bên đều rất rõ đó chỉ là tạm thời, một khi giải quyết được nền văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn hai bên sẽ chiến đấu một lần.

Vu Đạo Thiên ổn định lại suy nghĩ, nhìn Thế Tông: “Trước đây không lâu, ta nhận được tin từ Tông Thánh Vương rằng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ của nền văn minh Thiên Hành đã tử trận, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ bị thương nặng, cũng có nghĩa là bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã không còn sức chiến đấu nữa rồi phải không?”

Thế Tông gật đầu: “Đúng là đã không còn sức chiến đấu nữa, nhưng những người dân và thần vật của nền văn minh Thiên Hành đều đã được Diệp Quân dẫn đi, hiện giờ đang ở Đại Chu”.

Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông: “Ông có kế hoạch gì?”

Thế Tông sầm mặt: “Nhất điện chủ của ta đã đang trên đường trở về rồi”.

Vu Đạo Thiên nói: “Thế Tông đại nhân, không biết ông có thể giới thiệu cho ta gặp Nhất điện chủ của các ông được không?”

Thế Tông gật đầu: “Đến lúc đó các hạ sẽ gặp được thôi”.

Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông một lúc rồi khẽ gật đầu: “Hy vọng là vậy”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

Thủy tổ Thiên Hành!

Chuyện này cần phải tính kế lâu dài, bởi vì không ai biết được vị Thủy tổ Thiên Hành này vẫn sống hay chỉ còn là một hư hồn.

Sau khi Vu Đạo Thiên đi, ánh mắt Thế Tông trở nên hơi mờ mịt.

Ban đầu đạo tâm của ông ta rất kiên định, nhưng lúc này tín niệm của ông ta đã hơi lung lay.

Ác Đạo Minh của mình thật sự có thể đánh bại được Diệp Quân ư?



Đại Chu.

Diệp Quân vừa trở lại tường thành thì Chu Phạn đã ra đón, thấy Diệp Quân không hề hấn gì, cô ta tươi cười hỏi: “Huynh về rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn nhìn quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ bên cạnh: “Vị này là ai vậy?”

Diệp Quân đáp: “Quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành – Tịnh Sơ”.

Nền văn minh Thiên Hành!

Chu Phạn sững sờ.

Nền văn minh Thiên Hành chính là nền văn minh đỉnh cao cấp năm trong truyền thuyết…

Tịnh Sơ khẽ gật đầu với Chu Phạn, coi như chào hỏi.

Diệp Quân nói: “Tiểu Phạn, muội sắp xếp nhé, trong khoảng thời gian này, cường giả của Đại Chu đừng ra ngoài”.

Chu Phạn gật đầu: “Được”.

Nói rồi cô ta không hỏi gì nữa, xoay người rời đi.

Diệp Quân đưa Tịnh Sơ về lại Tiểu Tháp.

Lúc này, Nhất Niệm đang sắp xếp cho người dân của nền văn minh Thiên Hành.

Khi mới vào Tiểu Tháp, các cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều bị sốc.

Nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh vũ trụ cấp năm, đương nhiên không thiếu các loại thần vật, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy thần vật thế này!

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài?

Không thể tin được!

Mà lúc này, họ cũng vô cùng kính trọng Nhất Niệm, bởi vì nếu lần này không có Nhất Niệm và Diệp Quân thì có lẽ nền văn minh Thiên Hành đã bị xóa sổ.

Diệp Quân đưa Nhất Niệm tới trước cây sinh mệnh Thiên Hành, dưới cây có một cô gái đang nằm.

Chính là Tịnh An!

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm đi tới bên cạnh Tịnh An, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Tịnh An, dịu dàng nói: “Cô ấy đã không sao nữa rồi”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ tới điều gì, hắn quay đầu nhìn Tịnh Sơ bên cạnh: “Tịnh Sơ tiền bối, vị Thiên Hành Chủ kia của các bà bây giờ thế nào rồi?”

Nhất Niệm cũng ngẩng đầu nhìn Tịnh Sơ.

Tịnh Sơ trầm giọng đáp: “Bị bọn chúng liên thủ nhốt tại một thời không đặc biệt của vũ trụ Vô Gian”.

Diệp Quân hỏi: “Vậy có nghĩa là bây giờ cô ấy vẫn còn sống?”

Tịnh Sơ gật đầu: “Vẫn sống”.

Diệp Quân nói: “Nghĩ cách cứu cô ấy đi”.

Mắt Tịnh Sơ lập tức sáng lên.

Diệp Quân lại hỏi: “Thực lực vị Thiên Hành Chủ này của các bà thế nào?”

Tịnh Sơ muốn nói nhưng lại thôi.

Diệp Quân hơi nhíu mày: “Rất yếu?”

Tịnh Sơ lắc đầu: “Thiên phú của cô ấy rất tốt, không hề kém ta và Phục Võ, nhưng cô ấy không có hứng thú với việc tu luyện, khi tu luyện, ngày nào cũng chèo thuyền câu cá…”

Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống: “Người thế này mà các bà lại để cho làm Thiên Hành Chủ à? Chắc chắn phải có sở trường gì đó chứ đúng không?”

Tịnh Sơ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Rất ham ăn, rất ham chơi”.

Diệp Quân không nói nên lời.
Chương 2024: Giúp đỡ hồi sinh

Tịnh Sơ lại nói: “Sở trường mà ngươi nói là chỉ phương diện đánh nhau hay là…”

Diệp Quân nói thẳng: “Thực lực của cô ấy so với bà thế nào?”

Tịnh Sơ nói: “Nếu chỉ so chiêu thôi thì cô ấy đánh không lại ta, nhưng nếu là trận chiến sinh tử thì cô ấy có thể giết được ta”.

Diệp Quân lập tức có hứng thú: “Nghĩa là như nào ạ?”

Tịnh Sơ đáp: “Cô ấy có phần giống ngươi đấy, khi điên lên, sức chiến đấu sẽ tăng vọt, lúc bình thường thì rất yếu”.

Diệp Quân: “…”

Tịnh Sơ nhìn Diệp Quân, do dự một lát rồi giải thích: “Không phải ta nói ngươi yếu đâu nhé”.

Mặt Diệp Quân đen sì.

Nhất Niệm biết Tịnh Sơ không giỏi ăn nói bèn vội chuyển chủ đề: “Tướng công có kiếm Thanh Huyên, có thể phá được bất cứ thời không nào, chỉ là nền văn minh vũ trụ Vô Gian…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta có vẻ lo lắng.

Tịnh Sơ nói: “Ta đi cùng hắn”.

Diệp Quân nghĩ rồi bảo: “Vũ trụ Vô Gian có rất nhiều cường giả vừa mới chết, nếu ta là lão đại của vũ trụ Vô Gian chắc chắn sẽ cảnh giác, không dám hành động thiếu suy nghĩ, vậy nên bây giờ ra tay sẽ an toàn hơn”.

Hắn muốn cứu vị Thiên Hành Chủ kia còn có một nguyên nhân nữa là tuy hiện giờ vũ trụ Vô Gian tổn thất không ít cường giả, nhưng chắc chắn không đến mức thiệt hại nặng nề, vẫn còn Nhất điện chủ bí ẩn của Ác Đạo Minh đến giờ vẫn chưa xuất hiện… Hắn phải đề phòng.

Mà bây giờ hắn và nền văn minh Thiên Hành coi như đã ở cùng một thuyền, nếu có thể cứu vị Thiên Hành Chủ kia ra thì cũng coi như có thêm một đồng minh mạnh.

Tịnh Sơ hỏi: “Khi nào thì đi?”

Diệp Quân nhìn Tịnh Sơ: “Tiền bối nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta xuất phát”.

Tịnh Sơ gật đầu: “Được”.

Nói rồi bà ta hóa thành một luồng sáng, bây vào trong cây sinh mệnh Thiên Hành.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này Tịnh An đang nằm dưới đất bỗng từ từ mở mắt.

Thấy vậy, hai người mau chóng đi tới, Nhất Niệm nhẹ nhàng đỡ Tịnh An dậy: “Cảm giác thế nào?”

Tịnh An đưa tay ôm đầu: “Hơi chóng mặt”.

Nhất Niệm nhẹ nhàng xoa đầu Tịnh An, một lúc sau lấy kẹo hồ lô ra đưa cho cô ta: “Này”.

Nhìn thấy kẹo hồ lô, Tịnh An hơi ngẩn người, sau đó nước mắt tuôn rơi.

Nhất Niệm vội hỏi: “Làm sao thế?”

Tịnh An cầm chặt kẹo hồ lô không nói gì, chỉ có nước mắt không ngừng tuôn rơi…

Thấy Tịnh An khóc mãi, Nhất Niệm không kìm được nước mắt cũng khóc theo. Từ nhỏ đến lớn, cô ta chơi thân với Tịnh An nhất, thấy Tịnh An không vui, cô ta cũng không vui.

Diệp Quân không nói gì, chỉ ngồi xuống lấy một con cừu ra bắt đầu nướng, không lâu sau, một con cừu đã được nướng vàng óng, sau khi tẩm ướp gia vị, hương thơm lan ra bốn phía càng hấp dẫn hơn.

Diệp Quân xé đùi cừu đưa cho Tịnh An, Tịnh An nhìn đùi cừu trước mặt, không từ chối, nhận lấy rồi cắn luôn, nhưng nước mắt vẫn âm thầm rơi.

Diệp Quân khẽ thở dài, hắn biết Tịnh An đang khóc vì chuyện của Thượng Thần Thiên Vân.

Thượng Thần Thiên Vân!

Đương nhiên hắn cũng có ấn tượng tốt về vị thượng thần này…

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng đứng dậy, nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành: “Thần thụ, quả hạch của họ có còn không?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Còn, khi ấy Phục Võ không hoàn toàn phá hủy quả hạch của họ”.

Nghe vậy, Diệp Quân vui mừng khôn xiết, vội vàng hỏi: “Có thể hồi sinh họ được không?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành im lặng một lúc mới đáp: “Về mặt lý thuyết mà nói, bây giờ họ chỉ có thể đi luân hồi, nhưng nếu ngươi có thể khiến vị Phạn Diêm La Thiên Tử kia mở cửa sau thì ta có thể thử triệu hồi hồn phách của họ, bởi vì họ không giống loài người, họ có quả hạch, đương nhiên ta cũng không dám chắc…”

Diệp Quân vội bảo: “Cần ta phối hợp với ngươi thế nào?”

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Lát nữa ta cưỡng ép triệu hồi hồn phách của họ sẽ vi phạm quy tắc của nền văn minh kia, với thực lực bây giờ của ta, ta hoàn toàn không thể chống cự được, cần ngươi giúp…”

Diệp Quân suy nghĩ rồi lấy lệnh bài Phạn Diêm La Thiên Tử để lại cho mình ra: “Cũng không biết thứ này có hữu dụng không, thử trước đã…”

Cây sinh mệnh Thiên Hành nói: “Thử trước đi đã, bởi vì tiêu hao rất nhiều năng lượng”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cây sinh mệnh Thiên Hành đột nhiên rung lắc dữ dội, sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ phóng lên trời, bầu trời bị cuốn ra một vòng xoáy, trong vòng xoáy là một khoảng hư vô cực kỳ quỷ dị.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn thấy trong vòng xoáy kia có mấy tia sáng lơ lửng, hắn chợt kích động, bởi vì hắn cảm thấy mấy tia sáng ấy khá quen thuộc.

Thấy vậy, Tịnh An và Nhất Niệm cũng vội vàng đứng dậy, hai cô gái nhìn chằm chằm vòng xoáy màu đen, vô cùng căng thẳng.

Lúc này, một luồng uy áp đáng sợ quét xuống từ vòng xoáy màu đen ấy, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên…

Không phải ngôn ngữ của nền văn minh Thiên Hành, cũng không phải ngôn ngữ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên.

Mọi người đều ngây ra.

Nhưng vẻ mặt họ rất nặng nề, bởi vì luồng khí ấy có ý thù địch rất rõ.

Nhưng lúc này, ngôn ngữ của giọng nói ấy đột nhiên thay đổi: “Chết tiệt, Diệp thiếu?”

Ngay sau đó, luồng khí thù địch lập tức rút đi như thủy triều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK