Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1726: Tính cầm thú trỗi dậy!

Ông lão hơi cúi đầu không nói gì, xem như không nghe thấy.

Người đàn ông nói tiếp: “Huynh đệ tốt của ta bị người khác giết chết, ta có thể chịu được sao?”

Ông lão gật đầu, lần này ông ta thông minh hơn rồi, không nói chuyện nữa.

Ngài là lão Đại, ngài nói sao thì ta làm vậy.

Người đàn ông lại nói: “Nhưng… thiếu niên kia không đơn giản, nếu chúng ta tuỳ tiện ra tay, e rằng sẽ chịu thiệt thòi, cho nên…”

Nói đến đây, gã ta nhìn về phía ông lão.

Mí mắt ông lão khẽ giật, ông ta chần chừ một lát rồi cắn răng nói: “Nếu điện chủ có gì dặn dò, dù là lên núi đao xuống biển lửa, thuộc hạ đều sẽ không chối từ”.

Tuy nói như thế nhưng trong lòng ông ta đã có quyết định, nếu Điện chủ bảo ông ta đi tìm Diệp Quân một mình, ông ta sẽ không chút do dự trốn đi.

Có tới tận chín điện chủ.

Nhưng mạng thì chỉ có một.

Dẫu sao người đứng sau Diệp Quân có thể giết cả Thập điện chủ, muốn giết ông ta chẳng phải còn đơn giản hơn giết gà à?

Người đàn ông nhẹ giọng nói: “Yên tâm, ta sẽ không bảo ông đi nộp mạng đâu”.

Ông lão lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Người đàn ông lại nói: “Muốn biết thực lực của những người đứng sau Diệp Quân kia mạnh thế nào cũng rất đơn giản”.

Dứt lời, gã ta bật cười: “Giúp ta mượn danh Ác Đạo Minh gửi một lệnh truy nã Ác Đạo, nói rằng người nào giết chết được Diệp Quân sẽ được thưởng Tổ Mạch… Thưởng một trăm tinh thể Vĩnh Hằng”.

Tinh thể Vĩnh Hằng!

Ông lão ngạc nhiên, run rẩy nói: “Điện chủ, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng? Ngài… có nhiều như thế sao?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Không có”.

Nét mặt ông lão cứng đờ.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Thứ này có sức hấp dẫn rất lớn, rất nhiều người không thể chối từ, chúng ta có thể mượn cơ hội này thử xem thực lực chân chính của Diệp Quân và người đứng sau hắn”.

Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Nếu thật sự có người giết được Diệp Quân kia…”

Người đàn ông đáp: “Nợ”.

Ông lão: “…”

Người đàn ông vẫy tay: “Đi đi”.

Ông lão gật đầu, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân?

Ông lão lắc đầu, ông ta biết một khi gửi ra lệnh truy nã Ác Đạo này, vô số cao thủ đứng đầu toàn bộ vũ trụ đều sẽ phát điên.

Tinh thể Vĩnh Hằng!

Thật ra Tổ Mạch cũng không có tác dụng quá lớn với cao thủ Khai Đạo Cảnh, thứ có tác dụng rất lớn với cao thủ Khai Đạo Cảnh chính là tinh thể Vĩnh Hằng.

Nhưng thần vật thế này chỉ tồn tại ở nền văn minh cấp năm.

Trong tinh thể Vĩnh Hằng không chỉ có sức mạnh Vĩnh Hằng mà còn có thể nâng cấp huyết mạch và thần hồn cùng với tuổi thọ của người dùng nó, ngoài ra tinh thể Vĩnh Hằng này còn có hiệu quả chữa thương rất kinh khùng.

Có thể nói gần như tinh thể Vĩnh Hằng là toàn năng.

Đừng nói là một trăm tinh thể Vĩnh Hằng, dù là mười tinh thể Vĩnh Hằng cũng đủ khiến những cao thủ Khai Đạo Cảnh cao cấp kia tranh giành đến mức đầu rơi máu chảy.

Mà một trăm viên… chắc chắn có thể khiến mấy kẻ đáng sợ ở Đăng Thiên Vực phát điên.

Người đàn ông xoay người nhìn đại điện trống không, không biết nghĩ đến điều gì, gã ta chợt trở nên đau khổ, gào thét thảm thiết: “Lão Thập, đệ cứ yên tâm mà đi, ta sẽ giúp đệ chăm sóc thê tử…”



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đã cùng Nhất Niệm nghiên cứu đạo Thời Gian hai mươi mấy năm, dưới sự chỉ dẫn của Nhất Niệm, Diệp Quân đã nắm rõ được đạo Thời Gian hơn rất nhiều.

Mà sau khi hiểu rõ đạo Thời Gian, Diệp Quân cũng bắt đầu say mê.

Đạo Thời Gian!

Hôm nay, Diệp Quân đi tới một dãy núi, hai mắt hắn chậm rãi nhắm lại, đất trời yên tĩnh.

Diệp Quân đột nhiên mở mắt, chém tới một kiếm.

Không có chút tiếng động.

Lúc này một cơn gió nhẹ thổi qua, trong nháy mắt, dãy núi xung quanh biến thành cát bụi, biến mất theo gió.

Một kiếm thế sự xoay vần!

Nhìn thấy cảnh trước mặt, Diệp Quân hơi nhếch môi.

Kiếm chém xuống đủ làm biến mất tuổi thọ vạn năm.

Hơn nữa hắn còn không sử dụng kiếm Thanh Huyên, nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, kiếm chém xuống có thể chém đi ít nhất mười vạn năm tuổi thọ của đối phương.

Một kiếm làm mất đi mười vạn năm tuổi thọ.

Dù là cao thủ Khai Đạo Cảnh đỉnh cao cũng không dễ chịu gì.

Ngoài ra bây giờ uy lực Diên Trì Nhất Kiếm của hắn cũng đã tăng lên rất nhiều, không chỉ uy lực mà còn càng bí ẩn khó đoán hơn.

Nếu sử dụng kiếm Thanh Huyên, dưới Khai Đạo chắc chắn sẽ bị giết chết bằng một kiếm.

Về phần Khai Đạo Cảnh, đương nhiên hắn còn chưa chắc chắn, Khai Đạo Cảnh chân chính vẫn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng bây giờ hắn cũng hoàn toàn không sợ cao thủ Khai Đạo Cảnh, trừ khi là gặp phải cao thủ Khai Đạo Cảnh đỉnh cao trở về từ Đăng Thiên Cảnh như Cơ Tiểu Kiếm.

Cần thực chiến!

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, thứ hắn cần nhất bây giờ là thực chiến để xem thử chiến lực chân chính của mình.

Ác Đạo Minh!

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó tìm Chu Phạn, hôm nay Chu Phạn mặc áo choàng màu vàng nhạt, vẻ đẹp còn mang theo chút khí phách, trong tay cô ta cầm một quyển cổ tịch, cổ tịch tên là Dục Hải Tình Mê.

Bên cạnh tấu chương còn có đủ loại bình vại.

Thấy Diệp Quân, Chu Phạn đặt cổ tịch trong tay sang bên cạnh, sau đó che lại bằng tấu chương, cười nói: “Huynh đến à”.

Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới trước mặt Chu Phạn, đang định cất lời thì Chu Phạn chợt nói: “Có muốn làm chút chuyện tình cảm không?”
Chương 1727: Kim Cang Thể

Làm chuyện đó?

Nghe Chu Phạn nói thế, Diệp Quân sửng sốt, câu này không đúng lắm, lượng tin tức quá lớn.

Chu Phạn cực kỳ bình tĩnh, lại nói: “Là việc sinh con đấy”.

Diệp Quân lập tức hiểu ra, hắn nắm lấy tay Chu Phạn khẽ nói: “Là vì thế lực nội bộ Đại Chu sao?”

Chu Phạn hơi cúi đầu, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết muội là thái tử Đại Chu, có rất nhiều chuyện không tự quyết định được, ta có thể hiểu được nhưng muội nhớ kỹ cho ta một điều, là bất cứ lúc nào cũng đừng để mình phải chịu ấm ức, hiểu không?”

Hai tay Chu Phạn khẽ run, sau đó cô ta ôm lấy Diệp Quân, không nói gì, chỉ vùi đầu vào ngực Diệp Quân.

Diệp Quân ôm lấy eo Chu Phạn, cảm nhận chiếc eo mềm mại của Chu Phạn, hơn nữa lúc nãy khoảng cách tiếp xúc quá gần, lòng Diệp Quân cũng dao động, vài nơi bất giác bắt đầu nhảy nhót nhưng không phải là tim.

Như cảm nhận được gì, mặt Chu Phạn đỏ bừng, cô ta ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân bật cười.

Chu Phạn khẽ nói: “Muốn sao?”

Vừa nghe thế, Diệp Quân như tiêm phải thuốc kích thích, một ngọn lửa không tên xộc lên đến não từ trong cơ thể.

Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh, đè ép ngọn lửa đó lại.

Cảm nhận được sự thay đổi của Diệp Quân, Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ cười: “Sau khi kết hôn rồi làm chuyện đó sau”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Ta chỉ muốn cho muội hiểu rõ, ở ta ở bên muội không phải chỉ là muốn cơ thể của muội, chúng ta nên trải qua những điều cần có, đây là sự tôn trọng với muội”, Chu Phạn sững sờ, sau đó cô ta vùi đầu vào ngực Diệp Quân, run giọng nói: “Cái miệng này của huynh không biết đã lừa gạt được bao nhiêu cô gái rồi”, Diệp Quân đang định nói thì Chu Phạn đã giành nói tiếp: “Nói thật đi, huynh có bao nhiêu người phụ nữ?”

Diệp Quân khẽ hôn lên tóc Chu Phạn, đang định nói thì thời không cách đó không xa bỗng rung chuyển, sau đó một hư ảnh chậm rãi bước ra.

Chu Phạn vội đẩy Diệp Quân ra, sau đó trở lại dáng vẻ lạnh lùng, hư ảnh cúi người với Chu Phạn: “Điện hạ”, Chu Phạn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Nói”.

Hư ảnh xòe tay ra, một trang giấy chậm rãi bay đến trước mặt hai người, lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, Diệp Quân và Chu Phạn đều nhíu mày.

Lệnh truy nã Ác Đạo.

Một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân cười nói: “Ác Đạo Minh thật hào phóng, lại có thể tiêu tốn một trăm tinh thể Vĩnh Hằng để truy bắt ta”.

Một trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Trong chiếc nhẫn lúc trước cô cô đưa cho hắn chỉ có ba mươi viên tinh thể Vĩnh Hằng, hắn biết tinh thể Vĩnh Hằng rất quý giá, có thể nói là có ích rất nhiều với cường giả cảnh giới Khai Đạo.

Bây giờ hắn cũng không nỡ dùng.

Vì bây giờ mà dùng thì hơi lãng phí.

Mặc dù Nhất Niệm cũng có khá nhiều tinh thể Vĩnh Hằng nhưng dĩ nhiên hắn sẽ không lấy của cô ta.

Như thế thì thất đức quá.

Có thể lừa người ngoài nhưng không thể lấy của người nhà.

Chu Phạn trầm giọng nói: “Sức hấp dẫn quá lớn, rất nhiều người không thể từ chối”.

Diệp Quân bỗng nói: “Ác Đạo Minh có thể tiêu tốn nhiều tinh thể Vĩnh Hằng thế sao?”

Chu Phạn hơi sửng sốt, sau đó nói: “Tiểu Quân, ý của huynh là sở dĩ họ làm thế hoàn toàn là muốn giá họa cho người khác”, Diệp Quân gật đầu: “Trong tình huống bình thường, Bát điện chủ hẳn là đã tới tìm ta. Nhưng đối phương không có động tĩnh gì, Bát điện chủ này không đơn giản”.

Trong quyển trục mà Lệ Hàn được cho hắn đã đánh giá Bát điện chủ này là người có tính cách khó chịu, thâm sâu khó lường.

Thâm sâu khó lường!

Phải nói rằng, Diệp Quân hơi bất ngờ, cứ tưởng đối phương sẽ đánh đến Đại Chu nhưng không ngờ đối phương lại âm thầm chơi chiêu.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Có dự tính gì không?”, Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tu luyện, đợi”, bây giờ hắn chỉ có thể đợi.

Gặp chiêu thì gỡ chiêu.

Dĩ nhiên chủ yếu là hắn vẫn thiếu thời gian, bây giờ hắn vẫn còn kém, chưa tu luyện đến chuẩn mực, đó là cơ thể.

Không phải hắn muốn đi theo con đường cơ thể này, mà bởi vì mấy kiếm kỹ của hắn đều cần cơ thể mạnh đến chống đỡ, cơ thể càng mạnh, kiếm kỹ càng mạnh.

Diệp Quân quay đầu nhìn Chu Phạn: “Ta muốn tôi luyện cơ thể, Đại Chu có thể luyện tập bí pháp cơ thể không?”

Chu Phạn nói: “Có”.

Dứt lời, cô ta nắm lay Diệp Quân dẫn hắn biến mất khỏi đó.

Không lâu sau, Chu Phạn dẫn Diệp Quân đến một tinh không, cách trước mặt hai người vài vạn trượng là một hồ sấm.

Trong hồ có vô số tia chớp màu đen nhảy múa như rắn, từng tia sấm liên tục lan ra xung quanh, cực kỳ mạnh.

Chu Phạn nói: “Nơi này là kiếp giới Đại Chu”.

Diệp Quân nói: “Vũ Trụ Kiếp?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng quy mô của Vũ Trụ Kiếp vẫn còn rất nhỏ, bọn ta ước tính ít nhất sẽ vẫn còn hàng trăm triệu năm, Vũ Trụ Kiếp ở đây mới bùng phát”, dứt lời, cô ta lấy ra một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”

Chu Phạn mỉm cười nói: “Pháp tu luyện “Kim Cang Thể” bí tàng của nhà Phật, là do tổ sư phụ của chùa Phạn Thiên tạo ra, xem như là pháp tu luyện cơ thể mạnh nhất của Đại Chu”.
Chương 1728: Kẻ ngốc

Diệp Quân do dự một lúc, sau đó nói: “Vị phương trượng Từ Thiên đó cũng từng tu luyện ư?”

Chu Phạn cười nói: “Ông ta chưa từng tu luyện, vì ông ta không có “Kim Cang Thể” này”.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Chu Phạn giải thích: “Năm đó giai đoạn đầu khi Đại Chu mới được thành lập, Thủy tổ Đại Chu đã quét sạch mọi thứ, mà năm đó chùa Phạn Thiên từng chống đối lại Đại Chu, Thủy tổ Đại Chu đã đánh với trụ trì thời đó của họ một trận, phương trượng của họ thất bại, thế là một số bí pháp của họ đã bị Đại Chu lấy mất. Thật ra, trong trận chiến năm đó, chùa Phạn Thiên suýt nữa biến mất khỏi thế giới, sau đó vì có người can thiệp cầu xin thương tình, chùa Phạn Thiên mới có thể tiếp tục tồn tại”.

Nói đến đây cô ta ngừng một lúc, sau đó lại nói: “Ta đã trả toàn bộ “Kim Cang Thể” này và vài thần thông bí pháp của chùa Phạn Thiên lại cho phương trượng Từ Thiên rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn mở “Kim Cang Thể” đó ra, vừa mở ra một tia Phật quang bỗng tiến vào giữa trán hắn.

Vù!

Thoáng chốc rất nhiều thông tin nhập vào trong đầu hắn. Kim Cang Thể!

Toàn đầy đủ là: Kim Cang Vô Địch Thể.

Một khi tu luyện thành công, cơ thể như kim cương, không chết cũng không bị tiêu diệt.

Dần dần sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, vì hắn nhận ra thuật luyện thể này khá lợi hại.

Thật ra ở một mức độ nào đó, thể tu mạnh hơn kiếm tu rất nhiều, dĩ nhiên là đang nói về thể tu cực kỳ mạnh vì một khi ngươi không thể đột phá cơ thể, đồng nghĩa với việc ngươi chắc chắn sẽ thất bại.

Nhưng bất kể ở nơi nào thể tu lớn mạnh cũng đều rất ít, có hai nguyên nhân cơ bản, một là tu luyện cơ thể cần phải trải qua những vất vả, đau đớn mà con người không thể chịu đựng, hai là tu luyện cơ thể thật sự rất tốn tiền, tốn nhiều tiền hơn kiếm tu nên không có nhiều tông môn có thể đáp ứng được chi phí của một vị thể tu.

Đó thật sự quá đốt tiền.

Hai vấn đề này không hề tồn tại với Diệp Quân.

Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Quân chậm rãi đi về phía hồ sấm kia.

Chu Phạn bỗng nắm tay Diệp Quân: “Cẩn thận”, Diệp Quân mỉm cười: “Cô yên tâm”.

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trong khu vực hồ sấm.

Vừa bước vào khu vực hồ sấm, vô số tia chớp lập tức trở nên cuồng bạo.

Sau đó từng tia sấm chớp to như cây cột đánh thẳng xuống về phía hắn.

Mặt Diệp Quân không đổi sắc, Lôi Kiếp ở đây quả thật chỉ như trò trẻ con so với Lôi Kiếp ở Chân Vũ Trụ.

Diệp Quân xòe tay ra, hai tinh thể Vĩnh Hằng xuất hiện trong tay hắn, hắn bèn nuốt hai viên đó.

Vèo!

Một nguồn sức mạnh cực lớn bỗng lao ra từ trong người hắn, sức mạnh Vĩnh Hằng.

Sau khi sức mạnh vĩnh hằng lan ra, Diệp Quân bỗng cảm thấy cả người mình bắt đầu thay đổi, không chỉ thế mà sức mạnh ba loại huyết mạch của hắn cũng có phản ứng lại.

Tinh thể Vĩnh Hằng.

Lúc này vô số Lôi Kiếp nhấn chìm hắn.

Trong hồ sấm, từng tia chớp liên tục đánh vào người Diệp Quân.

Bên ngoài hồ sấm, Chu Phạn lo lắng nhìn cảnh tượng trước mặt, lúc nhìn thấy cơ thể Diệp Quân có thể chịu được những Lôi Kiếp này, cô ta mới thở phào.

Ngay lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện phía sau Chu Phạn, hư ảnh cúi người xuống nói: “Điện hạ, trong tinh vực Đại Chu bỗng xuất hiện vài khí tức bí ẩn”.

Chu Phạn nhíu mày: “A Ông thúc”.

Một ông lão xuất hiện, ông ta hơi cúi người với Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “A Ông thúc, thúc dẫn các thần vệ Thiên Sách canh giữ ở nơi này”.

Ông lão nói: “Ta hiểu rồi”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân ở phía xa, sau đó xoay người biến mất.

Trong một tinh không nào đó, ba người đang cúi người nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới.

Hai nam một nữ.

Người dẫn đầu là một người đàn ông, mặc áo bào hoa, trên môi là nụ cười nhàn nhạt.

Bên trái gã là một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen, tay phải người đàn ông trung niên cầm một thanh giáo dài màu đen tuyền như mực, mũi giáo lại có màu đỏ như được ngưng tụ từ máu.

Bên phải gã là một người phụ nữ áo trắng, tóc dài ngang vai, mặt mày lạnh lùng, tay trái cầm một thanh kiếm dài có vỏ.

Người đàn ông trung niên áo bào hoa cúi đầu nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, cười nói: “Lúc trước ta từng gặp Thủy tổ Đại Chu, quả thật là một người anh hùng rất giỏi”.

Người đàn ông đồ đen nói: “Diệp Quân đó ở Đại Chu”, người đàn ông áo bào hoa gật đầu: “Ta biết”.

Tay trái người đàn ông đồ đen siết chặt thanh giáo: “Giết không?”

Họ đến từ vực Đăng Thiên, dĩ nhiên là vì giết Diệp Quân, một trăm tinh thể Vĩnh Hằng.

Họ cũng động lòng.

Người đàn ông áo hoa cười nói: “Giết cái gì?”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Giết Diệp Quân”.

Người đàn ông áo hoa lắc đầu.

Người đàn ông áo đen hỏi: “Tại sao?”

Người đàn ông áo hoa lạnh nhạt nói: “Tại sao Ác Đạo Minh không tự mình đi giết mà phải đưa ra một trăm tinh thể Vĩnh Hằng ra để truy bắt?”

Người đàn ông áo đen nhíu mày.

Người đàn ông áo hoa nhìn hoàng thành Đại Chu bên dưới, khẽ cười: “Đây là một cái bẫy, Ác Đạo Minh muốn mượn đao giết người… Đám ngu xuẩn này coi người khác đều là kẻ ngốc không có đầu óc sao?”
Chương 1729: Ngông cuồng

Cái bẫy!

Người đàn ông áo đen nhăn mày: "Đại ca, nếu đã biết đây là một cái bẫy thì sao còn dẫn bọn ta tới đây?"

Người đàn ông áo hoa cười nói: "Có lợi ích”.

Người đàn ông áo đen hơi khó hiểu: "Có lợi gì?", người đàn ông áo hoa chỉ cười không nói gì.

Người đàn ông áo đen nhất thời không nói nên lời.

Có điều, gã cũng không nói thêm gì nữa, những năm gần đây đi theo đại ca lăn lộn, quả thật thu được không ít thứ tốt.

Lúc này, người đàn ông áo hoa chợt phóng ra một luồng khí tức. Không bao lâu sau, thời không ở nơi xa chợt rung chuyển, ngay sau đó, một cô gái mặc long bào màu vàng nhạt chậm rãi bước ra.

Chu Phạn.

Chu Phạn liếc nhìn ba người: "Ba người là ai?"

Người đàn ông áo hoa mỉm cười nói: "Ba người bọn ta đến từ Đăng Thiên Vực muốn gặp Diệp công tử, không biết Diệp công tử có tiện không?"

Chu Phạn không nói gì chỉ nhìn người đàn ông áo hoa.

Gã mặc áo hoa lại nói: "Ba người bọn ta không có ác ý, chỉ muốn gặp Diệp công tử”.

Chu Phạn trầm giọng nói: "Bây giờ hắn đang tu luyện”.

Gã mặc áo hoa lập tức nói: “Vậy bọn ta chờ ở đây, khi Diệp công tử xuất quan xin nhờ cô nương thông báo một tiếng”.

Chu Phạn nhìn thoáng qua người đàn ông áo hoa rồi khẽ gật đầu: “Được”, nói xong cô ta quay người rời đi.

Sau khi Chu Phạn đi, người đàn ông áo đen cười khẩy: “Đại Chu này còn để chúng ta chờ thật, đúng thật là…”

“Câm miệng!”

Nữ kiếm tu áo trắng vẫn luôn giữ yên lặng đột nhiên lên tiếng, cô ta nhìn chằm chằm người đàn ông áo đen: “Đầu óc không đủ dùng thì nên ít nói lại, sợ người khác không biết mình ngu xuẩn à?”, gương mặt người đàn ông áo đen cứng đờ.

Gã hừ một tiếng nhưng không dám nói thêm gì.

Tính tình Tam muội nóng nảy, chọc giận cô ta thì cô ta có thể ghi thù mấy chục năm.

Gã cầm đầu mặc áo hoa nói: “Nhị đệ, đệ nên học cách thay đổi hướng suy nghĩ vấn đề. Đệ nghĩ mà xem, thực lực của chúng ta vượt xa cô nương lúc nãy, nhưng cô nương đó đối mặt với ba người chúng ta có e sợ chút nào không? Không, kể cả lúc ta nói xuất thân từ Đăng Thiên Vực, trong mắt cô nương đó cũng không hề dao động”.

Gã mỉm cười sau đó tiếp tục nói: “Sở dĩ cô ta bình tĩnh và kiên định như vậy là có hai nguyên nhân. Thứ nhất là cô ta vô tâm và cực kỳ ngu ngốc. Thứ hai cô ta rất tự tin, căn bản không hề sợ chúng ta”, người đàn ông áo đen hạ giọng nói: “Là nguyên nhân thứ hai”.

Người đàn ông áo hoa gật đầu: “Đúng vậy, trước khi đến ta đã điều tra, Thập Điện Ác Đạo từng tấn công Đại Chu nhưng toàn quân bị tiêu diệt. Tuy rằng vị Thủy tổ của Đại Chu mạnh nhưng không có khả năng quét sạch toàn bộ Thập Điện Ác Đạo. Nói cách khác sau lưng Đại Chu này còn có cường giả siêu cấp, có thể nói sau lưng Diệp công tử kia còn có có cường giả siêu cấp”.

Người đàn ông áo đen hơi kinh ngạc: “Đại ca còn điều tra chuyện này sao?”, người đàn ông áo hoa nói: “Trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, món hời lớn như vậy, sao lại không điều tra chứ?”

Nói đến đây, gã nhìn thoáng qua hoàng thành Đại Chu ở phía xa sau đó nhẹ giọng nói: “Những năm gần đây, ba huynh muội chúng ta làm không ít những chuyện giết người cướp của, lấy được không ít tiền bất chính. Có thể nói là thuận buồm xuôi gió nhưng chính vì vậy chúng ta càng phải hành động thận trọng hơn, phải biết rằng núi cao còn có núi cao hơn, có một vài nhân quả phải gánh chịu nhưng cũng có vài nhân quả tuyệt đối không thể dính vào”.

Người phụ nữ váy trắng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

Người đàn ông áo đen do dự nói: “Đại ca, cẩn thận không sai nhưng có câu nói rất đúng rằng ‘truy cầu phú quý trong tình cảnh hiểm nguy...”, người đàn ông áo hoa cười nói: “Nhưng trong tình cảnh hiểm nguy cũng dễ chết, trên con đường này có muôn vàn người tranh nhau, chúng ta phải học được cách nhìn xem người nào động vào được, người nào không thể động vào và người nào có thể kết giao”.

Nói đến đây gã lại nhìn phía hoàng thành Đại Chu: “Chờ gặp vị Diệp công tử này, chúng ta sẽ biết được hắn thuộc loại nào”.

Người đàn ông áo đen thấp giọng nói: “Không chỉ có chúng ta đến tìm Diệp công tử, nếu người khác nhanh chân đến trước…”

Gã áo hoa khẽ cười nói: “Vậy càng tốt”.

Người đàn ông áo đen nhíu mày nghi ngờ nhưng rất nhanh đã hiểu ra.

Nếu bây giờ có ai muốn gây chuyện với Diệp công tử thì vừa hay có cơ hội thăm dò Diệp công tử.

Nhưng có ai sẽ ngu ngốc như vậy sao?

Người đàn ông áo đen nhìn bốn phía, nghĩ thầm: Chắc sẽ không có người ngu ngốc như vậy đâu?

Bên kia.

Chu Phạn không trở về đại điện mà đi vào khu vực hồ sấm, sắc mặt cô ta hơi khó coi.

Bên cạnh cô ta là đám người Đạo Quân.

Vì sự an toàn của Diệp Quân, cô ta đã dẫn theo hết tất cả cường giả cảnh giới Khai Đạo của Đại Chu đến đây.

Để bảo đảm cho Diệp Quân bình an vô sự.

Lúc này, Đạo Quân trầm giọng nói: “Càng lúc càng có nhiều cường giả đỉnh cao lén lút xuất hiện ở quanh tinh vực Đại Chu”.

Chu Phạn gật đầu: “Ta biết”.

Đạo Quân nói: “Bọn họ chưa ra tay, chắc hẳn đều có điều kiêng dè”.

Chu Phạn bình tĩnh nói: “Ác đạo Minh đã đưa ra hàng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng, quá hấp dẫn khiến đám cường giả không cách nào từ chối sự mê hoặc này. Nhưng bây giờ bọn chúng vẫn chưa ra tay đơn giản vì hai điều. Một là không quá tin tưởng Ác Đạo Minh thật sự sẽ đưa cho chúng trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng. Hai là bọn chúng kiêng dè Đại Chu chúng ta và Tiểu Quân”.

Đạo Quân gật đầu: “Nếu thông minh thì chắc chắn sẽ không ra tay trước, cứ lặng lẽ quan sát nhưng e rằng đầu óc của một số người không được tốt lắm”.

Chu Phạn bình tĩnh nói tiếp: “Ai ra tay trong khu vực Đại Chu thì người đó sẽ chết”, không phải cô ta ngông cuồng.
Chương 1730: Một lần cuối cùng

Bây giờ ai đang bảo vệ Đại Chu? Là vị nữ kiếm tiên váy trắng.

Bà ấy còn lưu lại kiếm khí trên vùng trời hoàng thành Đại Chu, ai tấn công vào thành Đại Chu thì ắt sẽ chết.

Đạo Quân khẽ gật đầu, bây giờ Đại Chu có người bảo vệ, không thể không nói rằng có chỗ dựa thật sự rất thích.

Đùng đoàng!

Nhưng lúc này, đột nhiên bên phía khu vực hồ sấm nổi lên từng trận sấm rền vang.

Đám người nhao nhao nhìn về phía khu vực hồ sấm, chỉ thấy ở vực sâu của hồ sấm, không biết từ lúc nào trên người Diệp Quân đã xuất hiện những vệt sáng vàng rực rỡ.

Kim Cang Thể!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Từ Thiên dần dần trở nên phức tạp

Kim Cang Thể này là công pháp luyện thân cao nhất của chùa Phạn Thiên, vì năm đó phương trượng của chùa Phạn Thiên chọn lựa sai lầm nên thuật luyện thân này đã bị Đại Chu cướp mất. Không chỉ vậy, chùa Phạn Thiên suýt chút nữa đã biến mất trên đời, nhưng cũng may bây giờ Chu Phạn đã trả lại toàn bộ đồ vật vốn thuộc về chùa Phạn Thiên.

Từ Thiên thầm thở dài.

Nhiều khi sự lựa chọn rất quan trọng.

Nếu không phải ông ta kiên quyết chọn đứng về phía Chu Phạn thì đừng nói đến chuyện trả lại bảo vật cho chùa Phạn Thiên, e rằng trong tương lai chùa Phạn Thiên sẽ bị Đại Chu xóa sổ.

Nhà họ Đạo vừa có quyền có thế, sao có thể bỏ qua cho chùa Phạn Thiên chứ?

Thực ra, đến lúc đó không chỉ có nhà họ Đạo mà e rằng Đại Chu cũng không khoan nhượng với chùa Phạn Thiên.

Không cùng chịu hoạn nạn, sao người ta lại đồng ý cho ngươi cùng hưởng phúc chứ?

Lần này sau khi Đại Chu ổn định tình hình đã xóa sổ rất nhiều tông môn và thế lực, bọn họ đều là đám người trước đó từng giả chết, chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào. Nghĩ đến chuyện này, Từ Thiên liếc nhìn Chu Phạn, trong ánh mắt lóe lên vẻ phức tạp. Vị nữ hoàng mới này của Đại Chu, thủ đoạn thật sự dứt khoát mạnh mẽ.

Không chỉ có uy lực mà còn ban ơn.

Lần này, những tông môn ở lại cùng chia sẻ hoạn nạn với Đại Chu, đều có được lợi ích cực kỳ lớn, bao gồm cả chùa Phạn Thiên.

Từ Thiên chắp tay trước ngực, trong lòng hơi xúc động. Nếu chùa Phạn Thiên không phải do mình làm trụ trì thì lần này dù không bị xóa tên trên đời, e rằng cũng bắt đầu xuống dốc.

Sau khi trở về phải thay đổi vị trí trong gia phả một chút. Nghĩ đến chuyện này, trên mặt Từ Thiên không kiềm chế được nở nụ cười.

Đạo Quân quay đầu nhìn Từ Thiên: “Hòa thượng ngươi sao lại cười thô tục như vậy?”

Từ Thiên: “...”

Chu Phạn chen ngang: “Hắn sắp thành công rồi”.

Mọi người nhìn về nơi xa, chỉ thấy luồng ánh sáng vàng trên người Diệp Quân trong hồ sấm càng lúc càng chói mắt.

Từ Thiên đột nhiên chắp tay trước ngực: “Đã nhiều năm nay, cuối cùng chùa Phạn Thiên cũng có người luyện thành công Kim Cang Thể”.

Mấy người đứng trong sân đều quay đầu nhìn về phía Từ Thiên.

Vẻ mặt Từ Thiên bình tĩnh: “Hắn tu luyện Kim Cang Thể của chùa Phạn Thiên, đương nhiên hắn là người của chùa Phạn Thiên”.

Đạo Quân giơ ngón tay cái lên: “Ta biết ngươi không biết xấu hổ, chỉ là không ngờ ngươi lại không biết xấu hổ đến mức này”.

Nguyên Tướng cũng gật đầu: “Da mặt dày như tường thành, ta theo không kịp”.

Đám người: “...”

Thập Điện Ác Đạo.

Trước đại điện, Bát điện chủ nằm trên thềm đá, hai chân bắt chéo, trong tay cầm một cuốn sách cổ đang chuyên chú đọc.

Lúc này có một ông lão gầy gò xuất hiện không cách Bát điện chủ không xa.

Ông lão gầy gò cung kính nói: “Điện chủ, có rất nhiều người đang tiến về Đại Chu. Trong đó có một số người đến từ Đăng Thiên Vực nhưng bọn chúng đều chưa ra tay”.

Bát điện chủ cười nói: “Tất nhiên bọn chúng không dám ra tay, đều là cảnh giới cường giả Khai Đạo không biết đã sống mấy ngàn năm, sao có thể dễ dàng bị người ta điều khiển như vậy chứ?”

Ông lão gầy gò muốn nói rồi lại thôi.

Lòng bàn tay Bát điện chủ mở ra, một quyển trục chậm rãi bay đến trước mặt ông lão, ông lão mở quyển trục, thấy bên trong là thông tin về Diệp Quân, đặc biệt viết rõ những bảo vật Diệp Quân có.

Tiểu Tháp thần bí! Thần kiếm thần bí! Ba loại huyết mạch đặc thù! Vô số Tổ Mạch!

Ông lão gầy gò nhìn về phía Bát điện chủ, Bát điện chủ mỉm cười nói: “Thêm vài thứ vào đi, chẳng hạn như hắn có ít nhất một nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, còn có thần bảo Đại Đạo: Chiến Đồ Hồng Hoang, Đạo Luân...”

Ông lão hơi do dự, sau đó nói: “Điện chủ, người khác sẽ tin sao?”

Bát điện chủ bình thản nói: “Ông không cho hắn khoe khoang chút sao? Không phải thân phận của hắn thần bí lắm à? Hơn nữa hắn từng có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp năm, những thần vật của hắn và tại sao hắn lại yêu nghiệt như vậy, đều bởi vì truyền thừa này… Còn nữa, sau lưng hắn không phải có một vị nữ kiếm tiên váy trắng sao? Cứ bảo rằng, vị nữ kiếm tiên váy trắng này đã từng là lão đại của nền văn minh vũ trụ cấp năm. Nhưng vì bản thân bị trọng thương nên sức mạnh không bằng một phần nghìn của thời kỳ đỉnh cao. Mỗi trăm năm chỉ có thể ra tay hai lần, bà ta đã ra tay một lần, bây giờ chỉ còn lại một lần cuối cùng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK