Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 861: Có còn nhớ không?

Diệp Quân lăn lộn một hồi rồi cũng ngồi dậy, vào trong nhà vệ sinh, tắm nước lạnh, cảm giác thoải mái hẳn.

Diệp Quân thay đồ, đi ra ngoài thì Từ Chân đã nấu mì xong.

Diệp Quân đi tới bên bàn ăn, ngồi xuống và bắt đầu dùng bữa sáng.

Nhìn Diệp Quân hăng hái ăn uống, Từ Chân thoáng nhoẻn cười: “Có ngon không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ngon lắm, đây là mì gì vậy?”

Từ Chân bảo: “Mì ăn liền”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng được đấy”.

Từ Chân chỉ lẳng lặng cười.

Diệp Quân nhanh chóng ăn xong phần mì của mình, hắn đặt đũa xuống, nói: “Chân tỷ, ta đi đây”.

Từ Chân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân đứng dậy định đi ra cửa.

Lúc này, Từ Chân đột nhiên gọi lại: “Khoan đã”.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại, Từ Chân cười nói: “Mai đến sớm chút, ta dẫn cậu đến chỗ này”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Đến đâu?”

Từ Chân cười bảo: “Bí mật”.

Diệp Quân nói: “Ngày mai ta không thể tới được”.

Từ Chân sửng sốt.

Diệp Quân cười cười: “Đêm nay ta tới nhé”.

Nói xong, hắn bước nhanh ra cửa.

Từ Chân nhìn theo, lắc đầu cười cười, ăn hết phần mì của mình rồi phất tay một cái, bát đũa thoáng cái đã được một sức mạnh thần bí nào đó rửa sạch, bay trở về tủ bát.

Từ Chân bước đến trước bàn đọc sách, chợt nghĩ đến điều gì, cô ta lại bước ra cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới, ven đường, Diệp Quân đang đứng đó đợi xe.

Lát sau, Diệp Quân lên xe, biến mất ở góc đường.

Bấy giờ Từ Chân mời quay trở lại bàn sách, cầm bút, bắt đầu công việc ngày hôm nay.



Hôm nay có tiết học nên Diệp Quân đi tới học viện Ngân Hà.

Vừa tới Kiếm Đạo Viện, Diệp Quân đã thấy nhóm Mộc Uyển Du có mặt ở đó, nhưng Hiên Viên Lăng thì không thấy đâu.

Thấy Diệp Quân tới, Mộc Uyển Du mỉm cười, bước nhanh tới chỗ hắn, hưng phấn nói: “Hiện giờ tôi đã đạt tới Võ Đạo cấp ba”.

Cấp ba!

Diệp Quân ngạc nhiên: “Nhanh thế cơ à?”

Mộc Uyển Du gật đầu: “Hiện giờ tôi cũng là Cổ võ giả rồi”.

Diệp Quân khẽ nói: “Công pháp tôi cho cô là công pháp tu tiên, cố gắng lên, về sau cô chính là người tu tiên”.

Tu tiên!

Sắc mặt Mộc Uyển Du trở nên nghiêm nghị, hiện giờ cô ấy đã không còn là cô gái ngây ngô như trước, mấy ngày qua, cô ấy tiếp xúc với Hiên Viên Lăng và Song Song, cũng đã có hiểu biết đôi chút về con đường tu luyện. Mộc Uyển Du biết, công pháp tu luyện của mình hết sức quý giá, nhưng cô ấy vẫn không ngờ, đó lại chính là công pháp tu tiên trong truyền thuyết.

Chợt nhớ đến điều gì, cô ấy cúi đầu, nhìn xuống chiếc nhẫn không gian của mình, gương mặt thoáng hiện một nụ cười rung động lòng người.

Diệp Quân nhìn về phía Song Song và Mục Vân, lúc này, Song Song đã đạt tới cấp chín, thêm một bước nữa là thành tông sư.

Thực ra, có công pháp tu luyện mà hắn tặng, muốn đạt đến cấp độ tông sư thật sự không khó khăn gì.

Chỉ có điều, linh khí nơi này quá loãng.

Nếu không, ba người này tu luyện công pháp hắn đưa, có lẽ còn có thể đi xa hơn, đặc biệt là Mộc Uyển Du, cô ấy đang tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Hiện giờ, Song Song và Mục Vân đều hết sức tôn kính Diệp Quân, hai người thấy Diệp Quân đến đều vội vàng chắp tay chào, hô sư phụ.

Diệp Quân lại dạy ba người một vài kĩ xảo và vài chiêu kiếm thông thường rồi rời khỏi Kiếm Đạo Viện. Hắn vừa ra khỏi đó, Mộc Uyển Du đã đuổi theo.

Diệp Quân nhìn Mộc Uyển Du, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mộc Uyển Du do dự giây lát rồi hỏi: “Có thể trò chuyện chút không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn lại dừng một chút mới nói tiếp: “Uyển Du, cô không cần phải khách sáo với tôi như thế. Khi tôi mới tới ngôi sao màu xanh này, may nhờ có cô chăm sóc, nếu không, chỉ sợ chỗ ăn chỗ ở, tôi cũng chẳng kiếm được. Mặc dù sau đó giữa hai chúng ta có xảy ra chuyện không hay nhưng tôi chưa bao giờ trách cô, thật đấy”.

Nghe Diệp Quân nói thế, trong khoảnh khắc, lệ đã dâng đầy trong đôi mắt Mộc Uyển Du, cô ấy bước tới trước mặt Diệp Quân, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, vai hơi run run.

Nhìn cô gái trong lòng mình, Diệp Quân khẽ thở dài, hắn luôn rất có cảm tình với cô gái đầu tiên mình quen biết khi mới tới nơi này.

Đó là một cô gái hiền lành dịu dàng.

Nếu không phải thế, hắn đã không tặng cô ấy chiếc nhẫn không gian của mình.

Mộc Uyển Du ôm Diệp Quân khóc một lúc, mới nhận ra xung quanh dường như có người đang nhìn về nơi này, bèn vội lui lại, mặt đỏ hồng, nhưng lại thoáng chút mất mát.

Diệp Quân cười nói: “Cô định nói gì với tôi vậy?”

Mộc Uyển Du nhìn chiếc nhẫn không gian trong tay mình, đáy mắt tràn đầy lưu luyến, nhưng cô ấy vẫn gỡ khỏi tay, đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn cô ấy đầy khó hiểu.

Mộc Uyển Du nhìn vào mắt Diệp Quân: “Anh từng nói với tôi, đây là vật quý giá nhất của anh sau khi tới nơi này, tôi nghĩ, bên trong hẳn đang chứa những thứ có ích với anh hiện nay, cho nên, muốn trả lại cho anh… Nhưng tôi cũng có một yêu cầu nhỏ, khi anh lấy hết đồ trong này ra rồi, có thể tặng chiếc nhẫn này cho tôi không?”

Diệp Quân lẳng lặng nhìn Mộc Uyển Du.

Mộc Uyển Du thoáng khẩn trương: “Có thể không?”

Diệp Quân đột nhiên cầm tay Mộc Uyển Du, nhẹ nhàng nói: “Còn nhớ lúc tôi mới xuất viện không? Khi đó, tôi không có đồng nào trong tay, cô đã cho tôi hai trăm đồng Hoa Hạ… Sau đó, cô thấy tôi không có chỗ ở, còn đưa tôi về nhà, lại còn cho tôi tiền. Chỉ tiếc, tôi đã tiêu hết số tiền đó trong một lần mất rồi. Khi ấy, cô đã rất tức giận với tôi”.

Mộc Uyển Du hơi cúi đầu, khẽ nói: “Tôi không biết anh lợi hại như vậy”.

Diệp Quân cười nói: “Chính bởi vì thế nên tôi mới khắc ghi những điều đó trong lòng cả đời”.

Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn Diệp Quân, viền mắt lại ươn ướt.

Diệp Quân nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón tay cô ấy, nói khẽ: “Với tôi mà nói, đồ vật bên trong này dù có quý giá đến đâu cũng không quý bằng một bát mì cô từng nấu cho tôi trước đó”.

Nghe Diệp Quân nói thế, lệ lại trào dâng trong mắt Mộc Uyển Du.

Diệp Quân khẽ hỏi: “Lại khóc cái gì?”

Mộc Uyển Du chỉ lắc đầu, tay nắm chặt chiếc nhẫn, không nói một lời.

Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Mộc Uyển Du rồi cười bảo: “Chăm chỉ tu luyện, đợi một ngày cô đủ sức mở chiếc nhẫn không gian này ra, cô sẽ thành người giàu có nhất hệ Ngân Hà”.

Mộc Uyển Du gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng hết sức”.

Diệp Quân cười cười: “Tôi đi trước”.

Mộc Uyển Du nói: “Ừm”.

Diệp Quân quay đầu bước đi.

Mộc Uyển Du nhìn theo bóng Diệp Quân xa dần, hai tay từ từ siết chặt, khẽ khàng nói: “Nhiều năm về sau… liệu anh có còn nhớ cô gái đã từng nấu mì cho anh không?”

Nói đến đó, nước mắt vốn đã ngừng lại tiếp tục lã chã rơi xuống gò má.
Chương 862: Ăn như hổ đói

Sau khi tạm biệt Mộc Uyển Du, Diệp Quân đi đến phòng học của Ngao Thiên Thiên, vừa thấy Diệp Quân đến, Ngao Thiên thiên lập tức nói: “Tan học”.

Các học sinh cạn lời, đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt đầy vẻ bất mãn.

Tiết học của Ngao Thiên Thiên cực kỳ quý báu, vì cô ấy hiểu biết về võ đạo hơn hẳn các giáo viên khác nên mỗi khi đến tiết học của cô ấy đều không còn chỗ trống.

Nhưng chỉ cần Diệp Quân vừa đến, cô giáo Ngao bèn cho lớp tan học.

Hết sức cạn lời.

Ngao Thiên Thiên xem mọi người như không khí đi thẳng đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Đi ăn cơm”.

Diệp Quân cười nói: “Ừ”.

Hắn vừa nói vừa kéo tay Ngao Thiên Thiên đi.

Nhưng ngay lúc này, một học viên nam bỗng ngăn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên lại, học viên nam này cúi chào Ngao Thiên Thiên, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: “Nghe nói anh Diệp là viện trưởng Kiếm Đạo Viện?”

Ngao Thiên Thiên nhíu mày: “Sở Hiên, cậu muốn làm gì?”

Sở Hiên là người yêu nghiệt nhất lớp này của cô ấy, cường giả cấp chín, cũng là một trong bốn người yêu nghiệt nhất học viện Ngân Hà.

Diệp Quân nhìn Sở Hiên cười nói: “Đúng thế”.

Sở Hiên nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Nghe danh đã lâu, mong được chỉ bảo”.

Khiêu chiến!

Vừa nghe gã nói thế, trong phòng học lập tức nhốn nháo.

Bên ngoài khá hòa bình, dĩ hòa vi quý nhưng ở học viện Ngân Hà thì lại khác, nơi này thượng võ.

Quan trọng nhất là rất nhiều người cảm thấy không thoải mái khi nhìn Diệp Quân.

Ngao Thiên Thiên là nữ thần trong mộng của các học viên, mà tên này vừa đến đã câu mất nữ thần.

Dĩ nhiên họ sẽ cảm thấy khó chịu, cũng không phục.

Nghe Sở Hiên nói thế, Ngao Thiên Thiên cau mày.

Diệp Quân nói: “Vì Thiên Thiên à?”

Sở Hiên nhìn Diệp Quân mỉm cười: “Không phải ai cũng có thể xứng với cô giáo Thiên Thiên đâu”.

Mặc dù ngoài mặt nở nụ cười nhưng lại là nụ cười mỉa.

Các học viên khác cũng đều đồng thanh hét lên ủng hộ Sở Hiên.

Ngay lúc này Ngao Thiên Thiên bỗng vung tay đánh một bạt tai.

Bốp!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Sở Hiên đã bị đánh văng ra xa mấy chục mét.

Các học sinh đều ngơ ngác.

Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm các học sinh, ánh mắt lạnh như băng: “Tôi chọn người đàn ông thế nào cần mọi người phiền lòng sao? Ăn no rửng mỡ hả?”

Các học viên đều trố mắt nhìn.

Ngao Thiên Thiên kéo Diệp Quân rời đi.

Sau khi đi đến vườn hoa, sắc mặt Ngao Thiên Thiên vẫn rất lạnh lùng, cô ấy không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Sao lại tức giận đến thế?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta thích huynh là việc của ta, việc của hai ta không liên quan đến người ngoài, ta không thích người khác xen vào chuyện của chúng ta”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy muội có thể sẽ thất vọng đấy”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười nói: “Muội xinh đẹp như vậy, trường học này không biết có bao nhiêu người thích muội…”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu: “Ta chỉ cần huynh thích ta thôi”.

Hai tay Diệp Quân ôm lấy eo Ngao Thiên Thiên, sau đó hôn nhẹ lên trán cô ấy, cười nói: “Thích quá đi thôi”.

Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, sau đó áp mặt vào trước ngực hắn, nói: “Tiếc là huynh lại thích khá nhiều người…”

Diệp Quân dịu giọng nói: “Ta có thể đảm bảo lúc ở bên cạnh muội, ta thích muội nhất”.

Ngao Thiên Thiên khẽ nhắm mắt lại: “Dỗ dành muội nhiều vào”.

Nhìn người phụ nữ trong lòng, trong lòng Diệp Quân trở nên dịu dàng trìu mến: “Thiên Thiên, ta muốn thành thân với muội…”

Mặt Ngao Thiên Thiên lập tức đỏ bừng: “Huynh đừng nói lung tung nữa, nếu không ta… đến lúc đó ta sẽ đi tìm Tiểu Ca cáo trạng đấy”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Ngao Thiên Thiên cũng cảm thấy mình lỡ lời, trong lúc xấu hổ không khỏi đấm vào Diệp Quân một cái.

Bụp!

Diệp Quân văng ra xa mấy chục mét.

Ngao Thiên Thiên sửng sốt, vội vàng chạy đến trước mặt Diệp Quân, đỡ hắn dậy, lo lắng hỏi: “Huynh không, không sao chứ?”

Diệp Quân nôn ra máu.

Ngao Thiên Thiên: “…”

Diệp Quân cười khổ.

Ngao Thiên Thiên lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ áy náy và tự trách: “Xin lỗi…”

Diệp Quân khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã: “Là lỗi của ta… nếu muội không muốn thành thân với ta, sau này ta sẽ không nhắc nữa”.

Ngao Thiên Thiên cúi đầu xuống khẽ nói: “Ta cũng không nói không muốn mà…”

Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên: “Thật à?”

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhếch môi: “Bây giờ ta không cảm thấy đau nữa rồi”.

Ngao Thiên Thiên liếc mắt nhìn, cảm thấy rất ngọt ngạo, cô ấy định bế Diệp Quân lên, hắn nói: “Không cần bế, ta có thể tự đi được, chúng ta đi ăn cơm”.

Hắn vừa nói vừa đứng dậy kéo Ngao Thiên Thiên đi xa.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, môi cong lên, ánh mắt đầy vẻ yêu thương.

Hai người đi ra ngoài, Ngao Thiên Thiên dẫn Diệp Quân đến một nhà hàng, cô ấy gọi một mạch rất nhiều món.

Sau khi đến hệ Ngân Hà, việc cô ấy thích nhất là ăn, ngôi sao màu xanh này quả thật có rất rất nhiều đồ ăn ngon.

Không lâu sau đồ ăn được bưng lên, Ngao Thiên Thiên gắp cho Diệp Quân một cái đùi dê: “Món này ngon lắm”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó cầm lấy đùi dê gặm.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, cũng bắt đầu càn quét đồ ăn.

Lúc ăn hai người đều bất chấp hình tượng, nhất là Ngao Thiên Thiên, cô ấy ăn như hổ đói.
Chương 863: Bốc cháy hừng hực

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên đang càn quét đồ ăn, trên môi hiện lên nụ cười, hắn biết Ngao Thiên Thiên rất thích ăn, chắc chắn là vì cô ấy là rồng.

Lúc này Ngao Thiên Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Có phải bộ dạng lúc ăn của ta rất khó coi không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta thích nhìn muội ăn”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười, sau đó tiếp tục ăn.

Một hồi lâu sau, Diệp Quân nói: “Có lẽ chúng ta sắp phải rời khỏi đây rồi”.

Ngao Thiên Thiên ngừng lại chốc lát, một lát sau, cô ấy nói: “Ừ”.

Diệp Quân khẽ nói: “Nếu muội muốn ở lại đây…”

Ngao Thiên lắc đầu: “Huynh ở đâu, ta ở đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Ngao Thiên Thiên ăn thêm một lúc nữa rồi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Lại sắp đánh nhau sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Ngao Thiên Thiên gật đầu, không nói gì.

Diệp Quân lại nói: “Khoảng thời gian này ta sẽ nghĩ cách tìm cha”.

Ngao Thiên Thiên đỏ mặt, gật đầu: “Ừ”.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Dĩ nhiên cô ấy mong được thành thân với Diệp Quân trước sự chứng kiến của cha mẹ Diệp Quân.

Hồi lâu sau, Ngao Thiên Thiên quét sạch đồ ăn trên bàn, cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Sau khi hai người thanh toán thì ra khỏi nhà hàng, Ngao Thiên Thiên dẫn theo Diệp Quân chậm rãi đi dọc theo con phố, Ngao Thiên Thiên nắm chặt tay Diệp Quân, nói về nhiều điều thú vị mà cô ấy gặp phải khi đến hệ Ngân Hà.

Hai người vừa nói vừa cười.

Không lâu sau hai người đi tới một hồ nước, lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng khá chói chang nhưng vì đã là mùa thu nên nắng cũng không gay gắt, ngược lại chiếu rọi lên người còn cảm thấy khá thoải mái.

Có không ít người đến bên hồ dạo chơi, đa số đều là vài cặp tình nhân.

Diệp Quân đi đến một bên mua hai que kẹo hồ lô, đưa cho Ngao Thiên Thiên một que, Ngao Thiên Thiên mỉm cười nhận lấy.

Nhìn kẹo hồ lô trong tay, Diệp Quân thầm thở dài, lúc này hắn nghĩ đến Nhị Nha và Tiểu Bạch.

Hai vị tổ tông này quên sạch hắn rồi à?

Họ không sợ mình xảy ra chuyện sao?

Ngao Thiên Thiên nhìn mặt hồ ở đằng xa, mặt nước lấp lánh ánh vàng dưới ánh nắng, vô cùng chói mắt.

Một lúc sau, cô ấy khẽ nói: “Chúng ta đã không dung hợp bao lâu rồi nhỉ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Rất lâu rồi”.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười: “Lúc nào dung hợp lại sẽ có bất ngờ cho huynh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Bất ngờ gì?”

Ngao Thiên Thiên chớp mắt: “Bí mật”.

Diệp Quân bật cười.

Ngao Thiên Thiên ôm lấy Diệp Quân, tựa đầu vào vai hắn, khẽ nói: “Như thế này… thật tốt”.

Hai tay Diệp Quân ôm lấy eo mềm mại của Ngao Thiên Thiên, mỉm cười không nói gì.

Thời gian nghỉ ngơi hiếm có, hai người đi dạo quanh thành phố Yến Kinh, mãi đến đêm khuya, hai người mới tạm biệt nhau.

Đến dưới căn hộ Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân nắm tay Ngao Thiên Thiên, sau đó nói: “Hay là ta đưa muội lên nhé?”

Ngao Thiên Thiên nói: “Không đâu”.

Diệp Quân nói: “Ta lên uống ngụm nước”.

Ngao Thiên Thiên xấu hổ trợn mắt nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười khổ.

Ngao Thiên Thiên bỗng nhón chân nhẹ khẽ lên môi Diệp Quân, sau đó đỏ mặt nói: “Hiệu quả cách âm của căn hộ không tốt”.

Nói rồi cô ấy xoay người chạy lên lầu.

Hiệu quả cách âm không tốt sao?

Diệp Quân sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì, hắn bật cười.

Một lúc sau, Diệp Quân xoay người rời đi, lúc hắn sắp đi khỏi học viện, một đám người bao vây lấy hắn.

Người dẫn đầu chính là Sở Hiên.

Phía sau Sở Hiên đều là học viên của Ngao Thiên Thiên.

Nhìn đám người Sở Hiên, vẻ mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh, không nói gì.

Sở Hiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi: “Tôi còn nghĩ anh là đàn ông nhưng không ngờ anh chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ, anh…”

Ngay lúc này, kiếm quang lóe lên.

Giọng Sở Hiên bỗng dưng ngừng lại, vì một thanh kiếm lao đến giữa trán gã.

Mọi người hóa đá.

Diệp Quân nhìn những người hóa đá đó, không nói nhiều thêm câu nào, hắn giơ ngón tay ra thanh kiếm ở giữa trán Sở Hiên bỗng bay ngược lại về trước mặt hắn. Ngay sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang rồi bay vút lên trời, cuối cùng còn lộn vài vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung, lúc này mới nó bay đi như ngôi sao băng, rồi biến mất trong bầu trời đêm.

Đám người Sở Hiên đứng trước cổng học viện sững sờ.

Kiếm tiên!

Đây là kiếm tiên…

Mọi người ngơ ngác nhìn đám khói mà kiếm quang trên bầu trời lướt qua để lại… một lúc lâu không nói gì.

Ở một bên khác.

Diệp Quân ngự kiếm đáp xuống đất, vừa đáp xuống đất sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

Tiêu hao quá nhiều sức.

Hơi suy yếu!

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cái giá cho việc khoe mẽ hơi lớn.

Sau khi hồi phục một chút, Diệp Quân đi đến khu dân cư của Từ Chân, đến trước cửa phòng, lần này hắn không đi thẳng vào trong mà gõ cửa trước.

Cửa bỗng mở ra, Từ Chân xuất hiện trước mặt Diệp Quân, lúc này Từ Chân đang mặc một bộ váy ngủ tơ tằm, dung nhan xinh đẹp, vóc người gợi cảm, vô cùng “nóng bỏng”.

Diệp Quân bỗng cảm thấy trong người có ngọn lửa đang bốc cháy hừng hực.

Diệp Quân cảm thấy ngạc nhiên, không khỏi mắng: “Huyết mạch phong ma chết tiệt này, chẳng thuần khiết chút nào…”

Huyết mạch phong ma: “?”
Chương 864: Ngây thơ

Sau khi vào phòng, Từ Chân kéo Diệp Quân đến thẳng trước bàn sách, sau đó lấy một cuốn bản thảo ra đưa đến trước mặt hắn, cười nói: “Tìm lỗi sai giúp ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn dời tầm mắt sang bản thảo.

Từ Chân nhìn Diệp Quân mỉm cười, sau đó ngồi xuống một bên viết tiếp.

Cứ thế một người viết, một người kiểm tra.

Chẳng mấy chốc đã đến đêm khuya, sau khi Diệp Quân kiểm tra xong các bản thảo thì nhận ra Từ Chân đã nằm dài trước bàn sách ngủ say.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, hắn để bản thảo xuống rồi nhẹ nhàng bế Từ Chân lên, sau đó đi đến bên giường, vừa định buông cô ta ra thì Từ Chân bỗng mở mắt.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó mỉm cười rồi để cô ta lên trên giường.

Hắn không nằm trên giường mà đi đến một bên ngồi xuống, sau đó nói: “Chân tỷ, ngày mai chúng ta đi đâu?”

Từ Chân cười nói: “Ngày mai cậu sẽ biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân bỗng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Từ Chân mỉm cười nói: “Cậu định nghỉ ngơi trên ghế luôn à?”

Diệp Quân do dự, sau đó đứng lên đi đến trên giường, không thể không nói hắn vẫn hơi căng thẳng.

Mình là một người chính trực, huyết mạch phong ma này cứ quấy phá khiến bản thân có suy nghĩ không thuần khiết.

Huyết mạch phong ma: “…”

Từ Chân đột nhiên kéo tay Diệp Quân, sau đó gối đầu lên vai hắn, vòng tay qua người hắn, như cảm nhận được điều gì đó, cô ta bỗng vỗ nhẹ vào ngực Diệp Quân: “Đừng nghĩ bậy bạ, ta rất tin tưởng nhân phẩm của cậu”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chết tiệt thật!

Từ Chân nhìn Diệp Quân, ánh mắt lóe lên vẻ gian xảo, cô ta ôm chặt Diệp Quân, mắt nhắm nghiền lại.

Diệp Quân thầm thở dài.

Lúc trước uống say, hắn vẫn không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa mượn rượu làm chút gì đó cũng dễ nói.

Nhưng bây giờ lại chẳng uống rượu.

Không thể không nói, bây giờ hắn đang cảm thấy cực kỳ dằn vặt.

Một lúc lâu sau, Từ Chân trong lòng bỗng động đậy, cả người đè lên người hắn.

Từ Chân không hề phòng bị với hắn, hai tay ôm chặt eo hắn, trên môi còn vương nụ cười nhàn nhạt.

Nhìn Từ Chân trước mặt, lòng Diệp Quân bỗng trở nên bình tĩnh, ngọn lửa trong lòng cũng dần dịu xuống.

Tay phải Diệp Quân ôm chặt đôi vai Từ Chân, sau đó nhắm mắt lại dần đi vào giấc ngủ.

Cứ thế hai người tựa vào nhau mà ngủ.

Một đêm trôi qua.

Trời tờ mờ sáng, Từ Chân trong vòng tay của Diệp Quân từ từ mở mắt ra, lúc này cả người cô ta đang treo trên người Diệp Quân, không chỉ thế, hai chân cô ra còn đặt trên chân Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, Từ Chân hơi đỏ mặt nhưng cô ta lập tức trở lại bình thường, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, gương mặt cô ta nở nụ cười động lòng người.

Lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra nhìn Từ Chân, hắn cười nói: “Cười gì thế?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta cũng không biết”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân khẽ nói: “Từ trước đến nay, ngoài mấy người Tiểu Nhu, ta chưa từng thân mật với ai như vậy… cậu là người đầu tiên”.

Diệp Quân bỗng nói: “Tỷ thích ta sao?”

Đơn giản, thẳng thắn!

Từ Chân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra chắc hẳn tình yêu cũng không quan trọng với tỷ nhỉ? Nói cách khác, tỷ hoàn toàn không có nghĩ tới phương diện này. Lúc ta và tỷ ở cùng nhau, có lẽ tỷ không ghét ta, cảm thấy có thêm một người nữa ngủ bên cạnh, cảm giác này rất thoải mái nhưng cũng chỉ thế thôi, đúng không?”

Từ Chân mỉm cười không nói gì. Diệp Quân khẽ nói: “Ta nói đúng không?”

Từ Chân gật đầu.

Tâm trạng Diệp Quân hơi phức tạp.

Hắn chưa từng nghĩ người phụ nữ trước mặt này thích hắn, dù họ có thân mật cỡ nào, hắn cũng chưa từng nghĩ như thế.

Vì hắn biết rất rõ người phụ nữ này có một nửa là thần tính.

Đến cảnh giới của cô ta, cô ta nhìn mọi thứ trên thế giới, kể cả tình cảm đều không giống người bình thường.

Giống cô cô váy trắng, ngoài cha ra thì bà ấy chỉ xem mọi người nhỏ bé như con kiến.

Thần tính.

Rất đáng sợ.

Nếu một người từng giết hàng trăm triệu sinh mạng chỉ bằng một nhát kiếm thì liệu mạng sống bình thường có còn quý giá trong mắt người đó hay không?

Nghĩ đến đây, Diệp Quân thầm thở dài.

Hắn rất ngưỡng mộ cha mình, vì ông ấy có thể giữ lại một phần nhân tính còn sót lại của cô cô váy trắng, tương tự như thế, cô cô váy trắng cũng rất may mắn vì trên đời vẫn còn người có thể giữ lại một chút nhân tính cho bà ấy.

Ngay lúc này Từ Chân bỗng hỏi: “Vậy cậu thích ta à?”

Diệp Quân gật đầu.

Không hề do dự.

Từ Chân chớp mắt: “Tại sao?”

Diệp Quân cúi người hôn lên mái tóc cô ta, sau đó nói: “Ta không biết”.

Từ Chân nhìn Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Tỷ nghĩ sao về chuyện ta thích tỷ?”

Từ Chân suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu ta thích cậu thì chúng ta phải đổi một cái giường lớn mới được”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Từ Chân nghiêm túc nói: “Giường quá nhỏ, mấy người Tiểu Nhu không có chỗ ngủ”.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Từ Chân nhếch môi: “Cậu có từng nghĩ sẽ ngủ chung với nhau không?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta nói thích tỷ, có phải tỷ nghĩ đây là một chuyện rất ngây thơ không?”

Từ Chân mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Không nói chuyện này nữa. Bây giờ có thể nói chúng ta nên đi đâu chưa?”

Từ Chân ngồi dậy, cô ta vươn vai cười nói: “Ta đi nấu mì cho cậu”.

Nói xong, cô ta bước xuống giường đi vào phòng bếp.
Chương 865: Có người canh giữ

Diệp Quân đi theo sau, hắn nhận ra Từ Chân nấu mì rất đơn giản, xé gói mì ra rồi cho vào bát, sau đó đổ nước sôi vào, ba phút sau đã có thể ăn.

Bây giờ hắn đã hiểu tại sao mì này gọi là mì gói úp rồi… đúng thật là úp mì.

Úp mì xong, Từ Chân bưng hai bát mì đến trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Thử xem tay nghề của ta đi”.

Diệp Quân lắc đầu cười, không nói gì bắt đầu ăn.

Mì này vẫn khá ngon, hơi chua, vị rất ổn.

Từ Chân bỗng nhìn phía sau Diệp Quân, có một người phụ nữ đứng đằng sau hắn, người đến là Từ Nhu.

Từ Nhu vẫn còn tu vi nên Diệp Quân không nhìn thấy nàng ta, cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ta.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, sau đó làm mặt quỷ với Từ Chân.

Từ Chân lắc đầu mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân nhìn Từ Chân, cười nói: “Chân tỷ cười gì thế?”

Từ Chân cười nói: “Tiểu Nhu nói với ta cậu là một người rất lương thiện, ta cũng thấy thế”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ta giết người không chớp mắt”.

Từ Chân mỉm cười: “Một người lương thiện thì sự lương thiện của người đó nên có chút sắc bén, nếu không thì lại vừa ngu ngốc vừa lương thiện”.

Diệp Quân hơi cúi đầu: “Mục đích của Tiểu Nhu là muốn con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, cho nên bảo ta đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đúng không?”

Từ Chân gật đầu.

Diệp Quân cười tự giễu: “Tỷ ấy rất biết tính toán, một khi con trai ta nắm quyền Chân vũ trụ, lúc đó ta phải đối đầu với Vũ Trụ Kiếp, đây là âm mưu”.

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt lại không nói gì.

Từ Chân bỗng nắm tay hắn, khẽ nói: “Ta biết cậu tức giận…”

Diệp Quân lắc đầu: “Chân tỷ, tỷ có biết ta từng kính trọng tỷ ấy như thế nào không? Ta vẫn luôn coi tỷ ấy là người thân nhất của mình... Thôi vậy, bây giờ nói lời này có ý nghĩa gì nữa? Mặc dù tỷ ấy tính kế hại ta nhưng tỷ ấy cũng từng giúp ta rất nhiều lần, xem như tỷ ấy và ta không nợ gì nhau”.

Từ Chân thở dài.

Từ Nhu đứng sau Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người đi.

Ăn xong, Diệp Quân nhìn Từ Chân cười nói: “Chúng ta có thể xuất phát chưa?”

Từ Chân gật đầu: “Ta đi thay bộ đồ”.

Nói rồi cô ta xoay người đi vào phòng.

Không lâu sau, Từ Chân bước ra, cô ta đã thay một bộ váy dài màu trắng nhạt, váy dài rất tao nhã, bên trên còn thêu vài đóa hoa lan.

Thân hình cô ta rất đẹp, nhất là khi mặc chiếc váy dài này, cô ta trông càng mảnh mai hơn.

Vẻ đẹp của cô ta dịu dàng và thanh nhã như ngọc bích, khiến mọi người không khỏi muốn đến gần cô ta.

Từ Chân mỉm cười như trăm hoa đua nở: “Đẹp không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đẹp lắm”.

Từ Chân cong môi cười: “Đi thôi”.

Cô ta vừa nói vừa bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó tự nhiên kéo Diệp Quân đi ra ngoài.

Ra khỏi khu dân cư, Từ Chân dẫn Diệp Quân đến sân bay, không lâu sau hai người đã lên máy bay, còn làm sao lên máy bay thì hắn không biết, dù sao cũng đều do Từ Chân làm.

Sau khi lên máy bay, hai người ngồi cùng chỗ, Diệp Quân hỏi: “Chân tỷ, rốt cuộc chúng ta đi đâu thế?”

Từ Chân cười nói: “Cậu sắp biết rồi”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Từ Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “Thật ra nơi này có rất nhiều thứ khá thú vị, không biết tận cùng của nền văn minh khoa học là gì”.

Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo từng nói, cường giả ở cấp bậc như tỷ có thể thăm dò được tương lai, đúng không?”

Từ Chân gật đầu: “Có thể”.

Diệp Quân nói: “Thế tại sao không thăm dò tương lai đi?”

Từ Chân mỉm cười: “Không biết trước tương lai mới có ý nghĩa”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Chân kéo tay Diệp Quân, sau đó nói: “Nghỉ ngơi chút đi, mấy tiếng nữa mới đến”.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, từng đám mây trắng như một biển mây, không nhìn thấy điểm cuối.

Đây là lần thứ hai hắn đi phương tiện này.

Lần đầu đi cứ thế rơi xuống, mong là lần này đừng có chuyện gì ngoài ý muốn.

Nói thật thì hắn vẫn hơi sợ.

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Chân tỷ, ta từng gặp một chuyện ở gia tộc Hiên Viên, ta phát hiện trước kia đám người Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả từng đến ngôi sao màu xanh này, bọn họ đến nơi này làm gì vậy?”

Từ Chân mỉm cười: “Lấy đồ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Lấy đồ?”

Từ Chân gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân tò mò: “Lấy cái gì cơ?”

Từ Chân nói: “Nơi mà chúng ta đến lần này có một món thần vật, thần vật đó là mục đích năm đó họ đến ngôi sao màu xanh. Nhưng năm đó vì một số lý do đặc biệt, họ đã không thể thành công”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Thực lực của người phụ nữ đồ trắng đó rất mạnh, theo lý người ở ngôi sao màu xanh không thể ngăn được người đó, tại sao…”

Từ Chân bình tĩnh nói: “Nơi này có người canh giữ”.

Diệp Quân hỏi: “Ai?”

Từ Chân lắc đầu: “Ta không quen, ta chỉ biết đối phương ở trên Hỏa Tinh, từ khi ngôi sao màu xanh này xuất hiện, đối phương đã bảo vệ ở đó rồi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK