Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2052: Về nhà

Trong tinh không.

Hắn ngự kiếm đi, bỗng cười hỏi: “Tháp gia, đã bao lâu rồi ta chưa về nhỉ?"

Tiểu Tháp: “Làm sao đấy?"

Diệp Quân: “Trước kia ta cho rằng vũ trụ chỉ lớn bằng vũ trụ Quan Huyên thôi, sau đó mới nhận ra chúng ta còn không bằng một hạt cát trong vũ trụ”.

Tiểu Tháp cười: “Bình thường, giống người ở hệ Ngân Hà thôi mà... Người ở đó mới cực khổ”.

Diệp Quân: “Sao thế?"

Tiểu Tháp: “Phần lớn không có thời gian nghĩ đến vũ trụ gì cả, mỗi ngày chỉ biết đi làm kiếm tiền. Có người làm quần quật cả đời còn không cưới được vợ thì còn nghĩ tới vũ trụ làm gì?"

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp tiếp tục: “Thật ra ta lo cho tiểu tử ngươi hơn”.

Diệp Quân: “Sợ ta đi theo đường của cha?"

Tiểu Tháp: “Chẳng phải ngươi đang đi rồi sao?"

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp: “Ngươi và cha ngươi đều rất nỗ lực, nhưng địch nhân đôi khi lại bất thường. Như bây giờ, tính trong văn minh cấp năm chắc chỉ có Tịnh Sơ và Phục Võ là cha ngươi đánh không lại, nhưng kẻ địch của ngươi lại là văn minh cấp sáu”.

Diệp Quân nhắm mắt: “Phải thay đổi việc này thôi”.

Tiểu Tháp: “Ừ, bằng không ngươi thành ông hoàng dựa dẫm thật đấy”.

Diệp Quân cười: “Ta biết rồi”.

Tiểu Tháp tò mò: “Biết gì?"

Diệp Quân: “Phải đi ngược lại”.

Tiểu Tháp càng khó hiểu: “Đi ngược cái gì?"

Diệp Quân chỉ cười không đáp, dùng kiếm Thanh Huyền xuyên qua thời không, trở lại vũ trụ Quan Huyên.

...

Vũ trụ Quan Huyên.

Nhờ Diệp Quân dốc sức mở rộng mà thế lực của thư viện Quan Huyên đã trải khắp vô số vũ trụ.

Nói viện trưởng thư viện giẫm chân một cái là vũ trụ chao đảo cũng không ngoa.

Thành Quan Huyên.

Diệp Quân đi dạo trên đường phố náo nhiệt. Vì thế lực của thư viện không ngừng gia tăng nên cứ cách vài ngày lại có thế lực mới đến xin gia nhập, tòa thành cũng được nới rộng hơn gấp mấy chục lần trước kia.

Trên trời là vô số tàu vũ trụ bay qua bay lại, trong thành có mấy chục nghìn truyền tống trận liên kết đến vô số vũ trụ.

Nhiều thế lực gia nhập cũng sẽ có người gây rối, nhưng từ khi có cường giả Đăng Thiên Vực đến trấn giữ thì không ai dám nữa.

Diệp Quân ngắm nghía bốn phía. Đường lớn rộng gần trăm trượng, hai bên là cao ốc tinh xảo, cái gì cũng bán, huyên náo vô cùng.

Hắn thấy cảnh náo nhiệt vậy thì mỉm cười, tiếp tục đi tới, sau đó thấy một nhóm cường giả mặc chiến giáp vàng ở chiều ngược lại.

Là Quan Huyên Vệ.

Chuyên giữ gìn trật tự.

Bọn họ chỉ có hai mươi người trẻ tuổi, sắc mặt nghiêm túc, cử chỉ vô cùng khí phách, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Nhiều người trẻ tỏ ra hâm mộ.

Một người đứng cạnh Diệp Quân than thở: “Quan Huyên Vệ, không biết đời này có cơ hội gia nhập không”.

Diệp Quân quay sang, thấy đó là một thanh niên hai mươi tuổi mặc trường bào tươm tất, tay cầm kiếm.

Hắn cười đáp: “Cũng có thể chứ”.

Thanh niên lắc đầu: “Không được đâu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vì sao?"

Thanh niên nhìn sang, cười hỏi: “Ngươi từ đâu đến?"

Diệp Quân: “Nam Châu”.

Thanh niên ngạc nhiên: “Là nơi viện trưởng ra đời?"

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thanh niên quan sát hắn một hồi: “Hèn gì thấy ngươi lạ mặt”.

Diệp Quân cười, lại hỏi: “Huynh đài nói ta nghe xem vì sao không thể trở thành Quan Huyên Vệ?"

Thanh niên: “Bọn họ lựa trăm người mới được một, không chỉ cần thiên phú mà còn cần có người”.

Diệp Quân nhíu mày: “Có người?"

Thanh niên gật đầu: “Ừ, vì phúc lợi của họ rất tốt, mỗi năm có không biết bao nhiêu người muốn gia nhập. Thế gia tông môn gì cũng tranh giành nhau, nên người thường mà muốn gia nhập, cho dù là yêu nghiệt thiên tài mà không có ai nâng đỡ cho thì cũng đừng hòng có chỗ. Tóm lại, ba mươi vị trí mỗi năm đều được quyết định từ trong nội bộ rồi”.
Chương 2053: Khó như lên trời

Nghe vậy, Diệp Quân lập tức nhíu mày: “Nội bộ định trước ư?”

Người đàn ông gật đầu, cười bảo: “Đúng thế, không chỉ Quan Huyên Vệ, Chấp Pháp Vệ, Cấm Vệ Quân, thậm chí một số vị trí học viên cũng đều đã được nội bộ định trước…”

Nói rồi người đàn ông lắc đầu thở dài: “Thế gia quá nhiều, tông môn quá nhiều, cá nhân tán tu không thể tranh lại với họ được, thế đạo sau này kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu sẽ càng yếu…”

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Không có ai kiện à?”

Người đàn ông nhìn Diệp Quân với vẻ mặt kỳ lạ.

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Sao thế?”

Người đàn ông vỗ vai Diệp Quân, lắc đầu cười: “Huynh đài, huynh đúng là ngây thơ”.

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông mỉm cười: “Huynh có tin hôm nay huynh vừa nhắc đến chuyện này, ngày mai huynh sẽ biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này luôn không?”

Diệp Quân nhíu mày thật chặt.

Người đàn ông chỉ vào cửa hàng cách đó không xa: “Huynh có nhìn thấy cửa hàng này không?”

Diệp Quân nhìn cửa hàng đó: “Làm sao thế?”

Người đàn ông mỉm cười: “Trên con đường này, cửa hàng ấy chỉ được coi là bình thường, nhưng huynh có biết chủ nhân đằng sau cửa hàng ấy rất có thể là một thế gia siêu cấp hay một tông môn siêu cấp nào đó không?”

Nét mặt Diệp Quân sa sầm.

Người đàn ông lại chỉ vào một tòa nhà lớn khác: “Huynh nhìn đằng kia đi”.

Diệp Quân nhìn theo ngón tay người đàn ông chỉ, ở đó có một tòa nhà rất sang trọng với vị trí rất đắc địa, nếu đứng trên tầng cao nhất sẽ có thể nhìn thấy một nửa thành Quan Huyên.

Người đàn ông mỉm cười: “Quan Thiên Điện!”

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Quan Thiên Điện?”

Người đàn ông gật đầu, nói với vẻ mặt nặng nề: “Chủ nhân phía sau tòa nhà này là tộc Thiên Long”.

Tộc Thiên Long.

Diệp Quân ngỡ ngàng.

Người đàn ông cười: “Những ai có được một mảnh đất ở dãy phố này thì phía sau đều có thế lực lớn. Còn chỉ tiêu nhập học hàng năm của tổng viện thư viện Quan Huyên, vị trí ở các điện các vệ mỗi năm hầu như đều đã được định sẵn, mà khảo sát thì cũng chỉ là cho có, lừa gạt cho qua mắt người đời thôi”.

Diệp Quân càng nhíu mày chặt hơn.

Người đàn ông nói tiếp: “Ta nghe nói mỗi năm thư viện đều sẽ tổ chức hoạt động nhóm. Hoạt động nhóm này do Tiên Bảo Các và thư viện cùng tổ chức, họ sẽ chọn ra một vài nhóm thiên tài yêu nghiệt đưa đến các nền văn minh cấp cao hơn để học tập. Giống như lần gần đây nhất, có một trăm người được đến nền văn minh Đại Chu trong truyền thuyết, giao lưu học tập với thiên tài yêu nghiệt bên đó…”

Nói đến đây gã nhìn Diệp Quân: “Nhưng như ta được biết, một trăm suất này vừa tung ra, ngày hôm sau đã được điền sẵn hết, đều là con cháu của thế gia hàng đầu và tông môn hàng đầu, với cả thiên tài siêu cấp của thư viện nữa”.

Nói rồi gã thở dài một hơi: “Thật ra cũng không có gì sai, dù sao đúng là những người đó cũng xuất sắc hơn người bình thường rất nhiều, chỉ có thể nói là… tất cả tài nguyên đều đã bị người phía trên độc chiếm, người bình thường mà muốn vươn lên còn khó như lên trời! Khó như lên trời!”

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Huynh đài tên gì?”

Người đàn ông cười đáp: “Phương Ngự, đến từ Ung Châu, huynh đài thì sao?”

Diệp Quân mỉm cười: “Dương Quân”.

Phương Ngự ôm quyền: “Vinh hạnh, vinh hạnh!”

Diệp Quân hỏi: “Huynh đài từ Ung Châu đến đây à?”

Phương Ngự cười đáp: “Không giấu gì huynh, ta đang đến để tham gia cuộc khảo sát Quan Huyên Vệ”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tham gia khảo sát Quan Huyên Vệ?”

Phương Ngự gật đầu: “Tháng này đều là khảo sát Quan Huyên Vệ, tuy mọi người đều biết không có hy vọng, nhưng thiên tài và yêu nghiệt các châu lớn vẫn sẽ tới thử vận may”.

Diệp Quân hỏi: “Ta cũng có thể tham gia chứ?”

Phương Ngự quan sát Diệp Quân, cười bảo: “Trước năm hai mươi tuổi đạt đến cảnh giới Nhân Tiên là được”.

Diệp Quân cười bảo: “Vậy thì ta vừa đủ luôn”.

Phương Ngự cười: “Vậy bây giờ chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người đi về phía xa.

Trên đường đi, Diệp Quân lặng lẽ thay đổi dung mạo một chút, bây giờ trông hắn chỉ còn giống pho tượng sáu bảy phần thôi.

Phương Ngự nhìn xung quanh, khẽ nói: “Đây đúng là một nơi tuyệt vời, sao với nơi này, thành Thành Châu lớn nhất Ung Châu của chúng ta chỉ là một thôn nhỏ. Tiếc là muốn vào được đây thật sự khó như lên trời”.

Diệp Quân không nói gì, hắn biết bởi vì nơi này là tổng viện, nên thiên tài các châu khác muốn gia nhập nơi này thực sự rất khó khăn.

Lúc này, Phương Ngự đột nhiên nói: “Có lẽ năm sau sẽ có hy vọng”.

Diệp Quân nhìn Phương Ngự, Phương Ngự mỉm cười: “Không giấu gì huynh, tổ tiên nhà họ Phương ta đã thiết lập mối quan hệ với một trưởng lão giám khảo ở đây, đối phương đã đồng ý năm sau sẽ cho nhà họ Phương ta một vị trí”.

Diệp Quân hoàn toàn im lặng.

Phương Ngự khẽ thở dài: “Vì điều này, nhà họ Phương ta đã phải trả cái giá rất đắt… Mà áp lực của ta cũng rất lớn, nhưng ta biết rõ, dù vào được Quan Huyên Vệ mà không có ô dù thì cả đời cũng chỉ có thể là Quan Huyên Vệ cấp thấp thôi…”

Diệp Quân hỏi: “Cho dù huynh rất có năng lực cũng không được thăng chức à?”

Phương Ngự lắc đầu: “Rất khó rất khó, trừ khi huynh yêu nghiệt tới mức giống như Viện trưởng năm đó, có điều…”

Diệp Quân nhìn Phương Ngự: “Có điều gì?”

Phương Ngự cười khổ: “Nếu Viện trưởng năm xưa không phải con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian thì e là còn chẳng tới nổi Thanh Châu. Không đúng, nên nói là, có lẽ từ khi ở Nam Châu hắn đã bị trừ khử rồi chứ đừng nói là đến Thượng Giới…”

Diệp Quân im lặng không nói.
Chương 2054: Nội bộ định sẵn

Phương Ngự lại nói: “Dương huynh, có thể huynh là tán tu nên không hiểu những điều này. Ta xuất thân từ thế gia nên hiểu rất rõ những điều bất công thế này. Thế giới này thật sự rất tàn khốc, rất thực tế… Lát nữa huynh sẽ được thấy thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Rất nhanh, hai người đi tới trước một sân diễn võ khổng lồ, lúc này đã có hàng chục nghìn người đang tập trung ở đây, có mười nhóm đang xếp hàng, phía sau mỗi nhóm đều có mấy nghìn người, và vẫn còn rất nhiều thiên tài và yêu nghiệt nữa đang tới.

Phương Ngự dẫn Diệp Quân đến một nhóm để xếp hàng, gã cười: “Mỗi ngày đều có mấy chục nghìn thiên tài yêu nghiệt đến đây tham gia khảo sát, nhưng mỗi năm Quan Huyên Vệ chỉ tuyển ba mươi vị trí. Nói một cách đơn giản thì một hai triệu người tranh giành ba mươi vị trí, huynh thấy có khốc liệt không?”

Diệp Quân nhìn xung quanh, hắn phát hiện những người này hầu hết đều ở độ tuổi dưới hai mươi, thiên phú rất tốt, đều được coi là thiên tài, trong đó có mấy người khiến hắn khá ngạc nhiên, còn chưa đến hai mươi mà đã tới cảnh giới Chân Tiên!

Thực ra thiên phú của Phương Ngự bên cạnh hắn cũng rất tốt, mười chín tuổi cũng đã đạt tới cảnh giới Chân Tiên, khí thế mạnh mẽ, không tệ chút nào.

Diệp Quân lắc đầu cười, vừa nãy hắn mới nói mình là Nhân Tiên, Nhân Tiên tới đây là chỉ là người qua đường thôi.

Bởi vì trên Nhân Tiên mới Địa Tiên, Chân Tiên, Thiên Tiên, Chí Tiên, Đạo Tiên, Tuế Nguyệt Tiên, Bán Bộ Thần Đế, Thần Đế, Bán Bộ Đại Đế, Đại Đế…

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nhìn sang bên phải, cách đó không xa có một lối đi riêng biệt, một ông lão đang ngồi phía cuối lối đi, phía sau ông ta là một tòa đại điện sang trọng.

Diệp Quân hơi tò mò, đang định hỏi thì lúc này đám đông chợt trở nên nhốn nháo.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên mặc áo bào xanh chầm chậm đi tới, thiếu niên ấy nhìn qua chỉ chừng mười sáu mười bảy tuổi, mặt mũi sáng sủa, dáng người cao thẳng, tay phải cầm kiếm, bước đi chậm rãi, khí thế bất phàm.

“Diệp Vân!”

Có người bỗng hô lên.

Xung quanh tức khắc xôn xao, mọi người đều nhìn về phía thiếu niên.

Phương Ngự cũng hơi bất ngờ: “Không ngờ lại là hắn…”

Diệp Quân nhìn Phương Ngự: “Hắn là ai vậy?”

Phương Ngự quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi thảng thốt: “Huynh không biết hắn?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.

Vẻ mặt Phương Ngự lập tức trở nên kỳ lạ: “Huynh đệ, huynh thật sự đến từ Nam Châu chứ?”

Diệp Quân cười đáp: “Đương nhiên”.

Phương Ngự bảo: “Vậy sao huynh lại không biết hắn được? Hắn là Diệp Vân - thiên tài siêu cấp đứng thứ chín Nam Châu của các huynh đó! Mười chín tuổi đã tới cảnh giới Chân Tiên, tuy đứng thứ chín ở Nam Châu, nhưng ở các châu khác thì đã là vô địch rồi”.

Diệp Quân cười: “Chẳng phải huynh cũng cảnh giới Chân Tiên đấy sao?”

Phương Ngự lắc đầu cười: “Sao ta có thể so với hắn được, hắn đến từ nhà họ Diệp cơ mà…”

Diệp Quân hỏi: “Chính là gia tộc của Diệp… của Viện trưởng hả?”

Phương Ngự gật đầu: “Đúng vậy”.

Nhà họ Diệp!

Diệp Quân nhìn thiếu niên kia, lông mày lập tức cau lại. Hắn chưa gặp người này ở nhà bao giờ, cũng chưa từng nghe nói ai tên Diệp Vân, nhưng nghĩ lại cũng đúng, nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ cũng là gia tộc lớn, có mấy trăm đệ tử, có mấy người trong lớp trẻ hắn không biết cũng là điều bình thường.

Lúc này, ông lão cách đó không xa bất chợt đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Diệp Vân, cười khẽ bảo: “Vân công tử, cậu tới rồi”.

Diệp Vân gật đầu: “Ừm”.

Ông lão cười nhẹ: “Trà bánh đã chuẩn bị xong xuôi rồi, mời Vân công tử vào điện nghỉ ngơi thưởng thức…”

Nói xong ông ta mời Diệp Vân vào.

Diệp Quân hơi tò mò: “Hắn cũng tới tham gia sát hạch à?”

Phương Ngự gật đầu.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Không cần xếp hàng à?”

Phương Ngự cười khổ: “Lối đi đó là lối đi dành cho khách quý siêu cấp, những người có thể đi lối đó không chỉ không cần xếp hàng mà về cơ bản đã được nội bộ sắp xếp sẵn rồi”.

Diệp Quân hơi nhíu mày: “Xác định nội bộ luôn à?”

Phương Ngự gật đầu: “Thiên tài thực thụ của nhà họ Diệp sẽ không đến Quan Huyên Vệ, bọn họ sẽ tới thẳng tổng viện luôn. Nhưng mỗi năm họ vẫn sẽ có mấy suất sắp xếp nội bộ trước, thật ra nhà họ Diệp đã rất có lương tâm rồi, bởi vì mỗi năm họ chỉ cho phép một con cháu nhà họ Diệp tới thôi… Cũng có nghĩa là mỗi năm nhà họ chỉ chiếm một chỗ, mà nhà Nạp Lan…”

Nói đến đây, gã không dám nói tiếp nữa.

Diệp Quân lại chau mày: “Nhà Nạp Lan làm sao?”

Phương Ngự lắc đầu: “Dương huynh, ta không dám nói bừa”.

Diệp Quân: “…”

Ngay khi Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì có hơn chục người đi tới, bọn họ đều đi lối đi dành cho khách quý kia.

Thấy nhóm người ấy, mọi người xung quanh lập tức yên lặng.

Diệp Quân nhìn thiếu niên đi đầu, trước ngực thiếu niên có hai chữ lớn mạ vàng: Nạp Lan.

Tộc Nạp Lan!

Tất cả đều là người của tộc Nạp Lan!

Cách đó không xa, ông lão kia lại đứng lên nghênh đón, trên mặt mang theo nụ cười: “Cổ thiếu gia, mọi người đến rồi”.

Nạp Lan Cổ gật đầu: “Ừm”.

Ông lão vội bảo: “Mau mời vào, mời vào…”

Nói rồi, ông ta mời cả chục người ấy đi vào.

Bên cạnh Diệp Quân, Phương Ngự nói khẽ: “Chỉ còn mười chín suất thôi”.

Diệp Quân trầm giọng: “Chuyện này chắc chắn Nạp Lan… các chủ không biết”.

Phương Ngự khẽ mỉm cười: “Không quan trọng, quan trọng là người phía dưới đều sẽ sắp xếp hết… Chỉ cần huynh có ô dù phía trên thì người phía dưới đều sẽ biết ý thôi…”
Chương 2055: Chào hỏi

Diệp Quân nhìn tòa đại điện phía xa rồi rơi vào trầm tư, phải nói rằng khá bất ngờ đấy. Hắn biết những điều trước mắt chỉ là phần nổi của tảng băng chìm mà thôi.

Chẳng mấy chốc, khi Diệp Quân và Phương Ngự trò chuyện thì lại có thêm một vài người nữa lục tục đi vào đại điện, mỗi người đi vào là lại giảm đi một suất, không lâu sau trong đại điện đã có hai mươi hai người, nghĩa là chỉ còn lại tám suất.

Một hai triệu người giành nhau tám suất!

Rất nhiều thiếu niên thiên tài đều bất bình phẫn nộ, nhưng không ai dám lên tiếng.

Không ai dám đắc tội những thế gia và tông môn hàng đầu đó.

Đây là đặc quyền của bọn họ!

Không phục?

Nhẹ là chết một mình, nặng thì chết cả tộc.

Tuy bây giờ có Quan Huyên Pháp, nhưng thế lực phía trên muốn giết chết thế lực phía dưới thì bọn họ có cả nghìn cách, hơn nữa còn có thể làm được thần không biết quỷ không hay.

Không đắc tội nổi!

Phương Ngự nhìn tòa đại điện mà thở dài một hơi, có phẫn nộ, đương nhiên hơn cả vẫn là bất lực, vả lại sự phẫn nộ kia cũng chỉ là thoáng qua.

Gã là con cháu thế gia nên biết rất rõ, ở nơi này, đôi khi chỉ một câu thậm chí là một ánh mắt thôi cũng có thể mang đến tai họa lớn cho bản thân và gia tộc.

Diệp Quân nhìn đại điện đó, với thực lực của hắn đương nhiên có thể nhìn thấy rõ mọi thứ trong đại điện, kể cả những gì họ nói.

Trong đại điện bày rất nhiều đồ ăn thức uống, thậm chí còn có cả mỹ nữ nhảy múa để tăng thêm phần vui vẻ.

Diệp Vân ngồi một chỗ, cầm kiếm nhắm mắt dưỡng thần.

Phía đối diện gã ta là Nạp Lan Cổ của tộc Nạp Lan, phía sau gã là một đám con cháu của tộc Nạp Lan.

Mặc dù vẫn còn một số người nữa, bọn họ đều có thân phận và gia thế, nhưng đương nhiên đều không bằng tộc Nạp Lan và Diệp tộc.

Thực lực tổng thể của hai tộc này vẫn chưa phải quá lớn, nhưng địa vị của họ lại là hai tộc đặc biệt nhất toàn vũ trụ.

Nạp Lan Cổ nhìn Diệp Vân, cười: “Diệp huynh, làm một ly chứ?”

Nói rồi gã ta nâng ly lên.

Diệp Vân mở mắt nhìn Nạp Lan Cổ, gã ta không từ chối, nâng ly rượu lên uống cạn.

Lúc này, một thiếu niên cách đó không xa cũng nâng ly lên cười khẽ: “Vân huynh, Cổ huynh, tại hạ mời hai huynh một ly”.

Diệp Vân nhìn tên trước ngực thiếu niên đó rồi dời mắt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Tộc Nam Lăng!

Tộc Nam Lăng vốn không có danh tiếng mấy, thực lực cũng kém xa, nhưng tới vũ trụ Quan Huyên, gia tộc họ lại có một người đặc biệt.

Nam Lăng Nhất Nhất!

Hiện giờ Nam Lăng Nhất Nhất đã là Thánh Vương nội các của thư viện Quan Huyên, tuy cô ấy chưa bao giờ thừa nhận mình là người của tộc Nam Lăng, nhưng ai biết suy nghĩ thực sự của cô ấy là gì? Vì thế, người phía dưới đều sẽ nể mặt tộc Nam Lăng vài phần, không dám làm quá.

Dù sao Nam Lăng Nhất Nhất không chỉ là Thánh Vương của nội cách mà còn có chút quan hệ với Viện trưởng…

Nhưng tộc Nam Lăng lại không được tộc Nạp Lan và Diệp tộc coi trọng, chỉ một Nam Lăng Nhất Nhất làm sao có thẻ sánh được với tộc Nạp Lan và Diệp tộc bọn họ?

Còn chẳng xứng xách giày cho họ nữa kìa!

Nạp Lan Cổ cũng phớt lờ người đàn ông tộc Nam Lăng, tự uống rượu một mình.

Sắc mặt người đàn ông tộc Nam Lăng trở nên hơi khó coi, nhưng gã cũng không dám nổi giận, không chỉ vậy còn phải cười trừ, sau đó tự tìm đường đi xuống cho mình.

Càng lên cao, vòng bạn bè càng nghiêm ngặt, ngươi không đủ tư cách hoặc thế lực phía sau ngươi không đủ tư cách thì sẽ không thể vào được giới của bọn họ.

Thấy thiếu niên tộc Nam Lăng ủ rũ, những thiếu niên khác vốn định thử kết giao đều không dám nữa, yên lặng ngồi tại vị trí của mình, so với nhà họ Diệp và nhà Nạp Lan, gia tộc của họ thật sự chỉ như con kiến.

Lúc này, một ông lão áo đen đi vào đại điện.

Nhìn thấy ông lão áo đen, mấy thiếu niên thiên tài nhanh nhẹn đứng dậy cung kính hành lễ: “Thạch thống lĩnh!”

Thống lĩnh ngoại vệ Quan Huyên Vệ!

Quan Huyên Vệ chia làm ngoại vệ và nội vệ, nội vệ đều là cường giả cấp cao, là quân đội chủ lực của thư viện Quan Huyên, mà ngoại vệ tương đương với nhân tài dự bị, sau này đủ thực lực, vượt qua khảo hạch là có thể vào được nội vệ.

Mà ngoại vệ có tổng cộng chín thống lĩnh, mỗi người đều có thực lực vô cùng cường hãn.

Dù là Nạp Lan Cổ và Diệp Vân thì cũng đều đứng dậy để hành lễ.

Thạch thống lĩnh gật đầu, đi tới vị trí ghế chính, ông ta không ngồi xuống, nhìn mọi người bên dưới nói: “Chúc mừng mọi người nhé”.

Những người có thể vào đây về cơ bản đã được xác nhận, ông ta cũng không giấu giếm nữa, dù sao cũng không có người ngoài.

Nghe thấy Thạch thống lĩnh nói thế, các thiếu niên thiên tài có mặt đều nở nụ cười, tuy so với tổng viện thư viện Quan Huyên, Quan Huyên Vệ còn kém xa, nhưng đối với bọn họ thế này đã là đủ rồi.

Công việc lý tưởng!

Tài nguyên đủ thì ra ngoài sẽ rất có thể diện, cả đời không cần lo lắng, nếu may mắn sau này được vào nội vệ thì đúng là lời to.

Thạch thống lĩnh nhìn mọi người trong điện, cuối cùng ông ta nhìn vào Diệp Vân và Nạp Lan Cổ khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Hai người cũng gật đầu chào lại.

Mặc dù thân phận của Thạch thống lĩnh này kém xe so với nhà hai người, nhưng họ vẫn chưa ngu ngốc tới mức gây thù chuốc oán khắp nơi, vả lại đối phương còn có địa vị cao.

Con cháu thế gia bọn họ có thể phạm lỗi bao nhiêu lần cũng được, nhưng tuyệt đối không được ngu xuẩn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK