Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1316: Ta thật sự muốn cứu ngươi mà!

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đã tiến vào Âm Dương Giới, vừa tiến vào Âm Dương Giới hắn đã cảm nhận được hai hơi thở cực kỳ mạnh mẽ. Sau đó một hư ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, hư ảnh như có sức mạnh gì đó bao phủ nên vô cùng mơ hồ, không nhìn rõ lắm.

Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Lúc này Mộc Nguyên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Mộc Nguyên chắp tay rồi nói: “Thú Thánh đại nhanh, đây là Diệp công tử, chính là người thừa kế của Thượng Thần”.

Hư ảnh cất lời: “Có thần ấn không?”

Sắc mặt Mộc Nguyên hơi khó coi, vì thần ấn đã bị cướp đi rồi, ông ta thoáng do dự rồi nói: “Có thần đồ”.

Hư ảnh cau mày: “Thần đồ là cái gì?”

Thần đồ: “???”

Thấy đối phương không biết thần đồ, Mộc Nguyên nhất thời hơi lúng túng, vậy phải làm sao đây? Ông ta không còn cách nào khác chỉ có thể nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi lấy quyển cổ tịch màu đen kia ra.

Thấy cổ tịch màu đen, hư ảnh kia chậm rãi siết chặt hai tay.

Diệp Quân nhìn chằm chằm hư ảnh không nói gì.

Một lúc lâu sau đó hư ảnh đột nhiên mở lòng bàn tay: “Đưa ta xem thử”.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.

Với khoảng cách gần như thế chắc chắn đối phương có thể thấy rõ.

Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng.

Sắc mặt Mộc Nguyên hơi u ám, lúc này ông ta cũng cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, sao hai tổ thú Âm Dương này lại có ý muốn cướp đồ vậy?

Mộc Nguyên chần chừ một lát rồi nhắc nhở: “Thánh Thú đại nhân, Diệp công tử này thật sự là người thừa kế của Thượng Thần… đừng làm ảnh hưởng hoà khí”.

Ông ta biết rõ thực lực của Diệp Quân bây giờ hoàn toàn không cần phải sợ Thánh Thú trước mắt, đặc biệt là trong tay Diệp Quân còn có một thần kiếm đáng sợ như vậy. Ngoài ra trong cơ thể Diệp Quân còn có Nhị Nha cô nương kia, theo phỏng đoán của ông ta nếu Nhị Nha cô nương kia muốn đánh Thánh Thú trước mắt thì chắc là dễ như bỡn.

“Ảnh hưởng hoà khí?”

Thánh Thú kia cười khinh bỉ: “Mộc Nguyên ông đang đùa à? Ông tìm bừa một người đến nói là người thừa kế của chủ nhân, sau đó muốn chúng ta đi theo, ông chắc chắn đầu óc của ông không có vấn đề gì chứ?”

Mộc Nguyên sa sầm mặt.

Diệp Quân lắc đầu rồi quay đầu nhìn về phía Mộc Nguyên: “Chúng ta đi thôi”.

Mộc Nguyên gật đầu: “Ừm.”

Lúc này ông ta mới hiểu được một chuyện là những người và thú trước đây chỉ tôn trọng Thần Nhất, bọn họ hoàn toàn không thừa nhận Diệp Quân, dù bọn họ biết Diệp Quân thật sự là người thừa kế của Thần Nhất bọn họ cũng sẽ không thừa nhận, vì trong mắt bọn họ Diệp Quân hoàn toàn không có tư cách kế thừa truyền thừa của Thần Nhất, bọn họ mới là người có tư cách nhận được truyền thừa nhất.

Dù sao bọn họ đều là người từng đi theo Thần Nhất trước đây.

Nghĩ thế Mộc Nguyên không khỏi lắc đầu cười khẽ, ông ta vẫn suy nghĩ đơn giản quá rồi.

Nhưng đồng thời ông ta lại thấy hơi không phục, bây giờ Diệp Quân thật sự không mạnh bằng Thần Nhất, nhưng ông ta biết rõ thành tựu của thiếu niên trước mắt trong tương lai chắc chắn sẽ không thua kém gì Thượng Thần Thần Nhất, đương nhiên ông ta sẽ không nói ra những suy nghĩ này vì ông ta biết chắc chắn những người gọi là thần kia sẽ coi thường.

Mộc Nguyên xoay người rời đi theo Diệp Quân.

Diệp Quân cũng không hề thấy thất vọng mà còn rất bình tĩnh, dù là những yêu thú ở Sơn Hải Giới hay hai Thánh Thú trước mắt, nếu họ đồng ý đi theo hắn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không muốn đi theo hắn thì cũng chẳng sao.

Cố gắng nâng cao thực lực của mình mới là cách tốt nhất!

Nhưng lúc này hư ảnh kia chợt nói: “Đợi đã”.

Diệp Quân xoay người nhìn về phía hư ảnh kia: “Có chuyện gì sao?”

Hư ảnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Để quyển cổ tịch kia lại”.

Để cổ tịch lại!

Nghe thấy lời của hư ảnh sắc mặt Mộc Nguyên lập tức trở nên khó coi: “Thánh Thú đại nhân, cổ tịch đó là do Thượng Thần để lại cho Diệp công tử, ông…”

“Im miệng!”

Hư ảnh lạnh lùng nhìn thoáng qua Mộc Nguyên.

Mộc Nguyên giận dữ nói: “Thánh Thú ông điên rồi sao? Cậu ấy là người thừa kế do Thượng Thần chọn, ông muốn cướp đồ của hắn có từng nghĩ tới Thượng Thần chưa?”

Hư ảnh lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Nguyên: “Nếu ông còn không chịu im miệng lát nữa ta sẽ nuốt sống ông!”

“Súc vật!”

Mộc Nguyên giận dữ mắng: “Đồ súc vật không có não nhà ngươi, ngươi cho rằng ông đây đang mắng ngươi à? Ông đây là đang cứu ngươi đấy đồ ngu…”

“Láo xược!”

Hư ảnh kia giận dữ vung tay áo, một khí thế đáng sợ kéo về phía mng, khí thế yêu thú mạnh mẽ lập tức chấn động khiến toàn bộ tinh không sôi trào.

Cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính!

Mà vào khoảnh khắc hư ảnh kia ra tay, Diệp Quân đột nhiên vung tay áo để kiếm Thanh Huyên bay đi.

Oanh!

Hư ảnh kia lập tức bị chém lùi xa cả vạn trượng, ông ta vừa dừng lại đã có tiếng rắc rắc vang lên do thứ gì đó nứt ra.

Hư ảnh kia ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân với ánh mắt khó tin: “Thanh kiếm này của ngươi là kiếm gì mà có thể chém vỡ thân thể của ta…”

Diệp Quân lạnh nhạt nhìn thoáng qua hư ảnh, sau đó hoá thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Thấy Diệp Quân ra tay, Mộc Nguyên lắc đầu thở dài: “Ta thật sự muốn cứu ngươi mà!”
Chương 1317: Bồi dưỡng cường giả Thần Đạo

Thấy Diệp Quân đánh tới, sắc mặt thánh thú lập tức biến đổi.

Nếu là vừa nãy, thánh thú còn khá coi thường Diệp Quân, nhưng giờ phút này, thánh thú đã bắt đầu cảm thấy hơi kiêng dè.

Chỉ một nhát kiếm đã có thể phá tan cơ thể của thánh thú!

Người trước mắt thật sự chỉ đạt tới cảnh giới Đế Quân thôi sao?

Sao có thể chứ?

Ngay lúc thanh thú đang cảm thấy khó tin, thanh kiếm của Diệp Quân đã giết tới trước mặt.

Hư ảnh không dám lơ đễnh, lập tức hét lên, bất chợt đấm một cú về phía Diệp Quân.

Hư ảnh vẫn lựa chọn cách đối đầu trực diện!

Hư ảnh không tin người chỉ đạt tới cảnh giới Đế Quân ở trước mặt này lại có thể vượt qua mình!

Hư ảnh muốn thử một lần.

Phịch!

Khi nắm đấm và thanh kiếm vừa tiếp xúc, một người một thú liên tục bị đẩy lui, lúc hư ảnh lùi lại, cánh tay bỗng nổ tung thành từng mảnh, không chỉ vậy, cơ thể bị nứt ra giống như mạng nhện, máu tươi chậm rãi chảy ra, trông vô cùng kinh khủng.

Hư ảnh mới vừa dừng lại, còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa trán.

Ầm!

Hư ảnh bị cố định tại chỗ, không thể động đậy.

“Khoan đã!”

Lúc Diệp Quân đang định ra tay chém chết, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh.

Diệp Quân khẽ cau mày, xoay người nhìn sang, cách đó không xa có một cô gái đang bước tới, cô gái mặc váy hồng, xinh đẹp diễm lệ.

Lúc này, Mộc Nguyên trầm giọng nhắc nhở: "Âm Thú".

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, không nói gì, lặng lẽ chờ đợi cô gái nói tiếp.

Cô gái cúi người về phía Diệp Quân: “Mong Diệp công tử tha cho Dương Thú một con đường sống, hai người bọn ta bằng lòng đi theo Diệp công tử…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không cần”.

Dứt lời, hắn vung kiếm lên.

Xoẹt!

Hư ảnh bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng.

Sắc mặt cô gái lập tức trở nên dữ tợn, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, nhưng lại không ra tay.

Diệp Quân thản nhiên nhìn cô gái: “Lúc Dương Thú định cướp bóc, ngươi ở trong bóng tối, tại sao ngươi không ra ngăn cản?”

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cười nói: “Đánh thắng thì giết, không đánh được thì cầu xin tha thứ sao?”

Cô gái hơi cúi đầu, không để Diệp Quân nhìn thấy được nỗi căm hận trong mắt cô ta.

Diệp Quân đột nhiên biến mất ngay tại chỗ, một thanh kiếm chợt giết về phía cô gái, sắc mặt cô gái nhanh chóng biến đổi, không kịp suy nghĩ nhiều, hai tay cô ta tung ra một chiêu, một luồng khí tức đáng sợ bộc phát từ trong cơ thể cô ta, nhưng trong phút chốc đã bị đâm bởi kiếm Thanh Huyên, thanh kiếm xuyên thẳng qua ngực cô gái.

Cô gái không thể tin nổi nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta không sợ ngươi trả thù, tuy nhiên, ta sẽ không để cho ngươi có cơ hội này”.

Dứt lời, hắn vung kiếm.

Xoẹt!

Cô gái nhanh chóng bị nuốt chửng bởi kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân cất hai chiếc nhẫn không gian, sau đó xoay người rời đi.

Tại chỗ, Mộc Nguyên thấp giọng thở dài, sắc mặt phức tạp.

Khi hai tổ thú Âm Dương đi theo Thần Nhất, chúng vô cùng cung kính khiêm tốn, hơn nữa, khi đó, bọn chúng quản lý tất cả yêu thú trong vũ trụ Thần Nhất, tính cách rất tốt. Ông ta không ngờ rằng, hai tổ thú Âm Dương hôm nay lại tham lam như vậy.

Quả nhiên, ai rồi cũng khác.

Nhân tính!

Lúc này Mộc Nguyên chợt hiểu tại sao Thần Nhất lại không đích thân xử lí những người này.

Bởi vì thất vọng!

Rất thất vọng!

Khi nhân tính không bị ràng buộc, thì sẽ lộ ra bản chất thật.

Việc dùng tình yêu để cảm hóa tất cả mọi người trên thế giới là hoàn toàn vớ vẩn, chỉ có tài năng và ý chí kiên cường mới có thể trấn áp được bản tính xấu xa của con người. Nghĩ đến đây, Mộc Nguyên không khỏi quay đầu nhìn về chỗ Diệp Quân ở phía xa. Ông ta phát hiện ra một điều, Diệp Quân bình thường rất dễ nói chuyện, tính tình cũng rất tốt, nhưng khi người này trở nên tàn nhẫn thì cũng rất tàn nhẫn, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào!

Mộc Nguyên nhìn xung quanh, sau đó xoay người rời đi.

Bên ngoài Âm Dương Giới, Mộc Nguyên đi theo Diệp Quân, nhiều lần muốn lên tiếng nhưng lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối Mộc Nguyên muốn nói gì sao?”

Mộc Nguyên hơi do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, lần này là sơ sót của ta”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không liên quan đến ông, chờ sau khi ta xử lý xong toàn bộ chuyện ở này, ta sẽ đến nơi được gọi là Thần Điện, cắt đứt quan hệ với từng thuộc hạ của Thần Nhất năm đó”.

Mộc Nguyên gật đầu: “Nên vậy”.

Vũ trụ Thần Nhất chắc chắn cần phải thống nhất, mà Diệp Quân muốn thống nhất vũ trụ Thần Nhất, thì thứ đầu tiên phải giải quyết chính là Thần Điện.

Thật ra đối với Diệp Quân mà nói, dù Thần Điện hay khu vực Cổ Hoang, hắn đều không quan tâm lắm, điều mà hắn thật sự quan tâm là Quá Khứ Tông.

Quá Khứ Tông đã lâu không có động tĩnh gì, điều này khiến hắn cảm thấy hơi bất an.

Cô gái kia chắc chắn sẽ không tùy tiện bỏ qua như vậy.

Diệp Quân lắc đầu, thu hồi suy nghĩ, hắn nhìn về phía hai chiếc nhẫn không gian trong tay, hơi kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện, hai tổ thú lại có tới bốn Tổ Mạch!

Bốn Tổ Mạch!

Cộng với số Tổ Mạch của hắn, bây giờ hắn đã có tới hai mươi bốn Tổ Mạch.

Nhưng vẫn chưa đủ, bởi vì hắn muốn bồi dưỡng thêm càng nhiều cường giả cảnh giới Thần Đạo, so với việc chiêu mộ cường giả cảnh giới Thần Đạo, chi bằng tự mình bồi dưỡng, dù sao cũng có Tiểu Tháp, không mất quá nhiều thời gian.

Như nghĩ đến điều gì đó, Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía Mộc Nguyên, sau đó nói: “Ông làm giúp ta một việc”.

Mộc Nguyên vội nói: “Xin cứ căn dặn”.
Chương 1318: Tinh hà vỡ nát

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ông đi chiêu mộ giúp ta một vài Thần Tướng năm đó vẫn còn sống sót, chỉ cần bọn họ bằng lòng đi theo ta, ta sẽ cố gắng hết sức giúp bọn họ đạt tới cảnh giới Thần Đạo”.

Hắn phát hiện, tố chất chiến đấu của những Thần Tướng đó đều rất tốt, nếu có thể bồi dưỡng thành cường giả cảnh giới Thần Đạo, sức chiến đấu chắc chắn sẽ không tầm thường.

Mộc Nguyên cười nói: “Đây là một ý kiến hay, những Thần Tướng kia đều được Thần Điện tận tâm bồi dưỡng, nếu bọn họ có thể đạt tới cảnh giới Thần Đạo, sức chiến đấu của bọn họ sẽ vô cùng đáng sợ, hơn nữa, bọn họ không có cái gọi là sự kiêu ngạo của các vị thần, khá dễ chiêu mộ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ông hãy mang theo một ít Tổ Nguyên”.

Nói xong, hắn đưa cho Mộc Nguyên một chiếc nhẫn không gian.

Trên thế giới này, chỉ nói suông thì chưa đủ, vẫn phải cho điều gì đó thực tế mới được.

Mộc Nguyên nhận lấy chiếc nhẫn không gian, sau đó nói: “Cậu Diệp cứ chờ tin tức của ta”.

Nói xong, ông ta quay người rời đi.

Sau khi Mộc Nguyên rời đi, Diệp Quân nhìn về phía cuối tinh không, nhẹ giọng nói: “Chắc mẹ sắp tới rồi nhỉ?”

Hắn biết, với năng lực của mẹ hắn, rất nhiều thế lực của Tuế Nguyệt trường hà đã được thống nhất, mà sau khi thống nhất các thế lực của Tuế Nguyệt trường hà, thực lực của Dương tộc chắc chắn sẽ tăng lên, với thực lực hiện giờ của Dương tộc, đến thời đại cổ xưa này, không dám nói là có thể càn quét tất cả mọi thứ, nhưng chắc chắn là không có nhiều kẻ thù.

Đương nhiên, nếu ông nội và cha cũng gia nhập, thì chắc chắn có thể càn quét tất cả.

Hắn biết rất rõ, cha và ông nội bây giờ chắc chắn không có hứng thú với những thứ này.

Diệp Quân lắc đầu mỉm cười, đang định xoay người rời đi, nhưng ngay lúc này, dường như cảm nhận được gì đó, hắn cau mày, xoay người nhìn lại, thời không cách đó không xa đột nhiên rung động, một luồng khí tức đáng sợ đang cuồn cuộn kéo tới.

Người chưa tới, khí tức đã tới!

Khu vực Cổ Hoang?

Diệp Quân lẳng lặng nhìn thời không, chẳng mấy chốc, thời không đột nhiên chậm rãi nứt lìa, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên mặc chiếc áo bào rộng lớn từ từ bước ra.

Khi người đàn ông trung niên này bước ra, toàn bộ tinh không bắt đầu tan biến.

Sắc mặt Diệp Quân vẫn bình tĩnh.

Lúc này, Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Nhị Nha thản nhiên nhìn người đàn ông trung niên, liếm kẹo hồ lô, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.

Tiểu Bạch ngồi ở trên bả vai Nhị Nha nhìn người đàn ông trung niên, vung nắm đấm nhỏ, sau đó lại vỗ vai Nhị Nha.

Ý như muốn nói, muốn đánh nhau sao? Người ở bên cạnh ta đánh nhau rất giỏi đấy.

Sau khi người đàn ông trung niên bước ra, ông ta quan sát Nhị Nha và Tiểu Bạch, cuối cùng mới liếc nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Nghe nói khu vực Cổ Hoang có bốn yêu vương, không biết ông là ai?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Ta không phải yêu vương”.

Diệp Quân cau mày, trong lòng hơi khiếp sợ, thần tính của người trước mắt này ít nhất cũng đã đạt tới sáu phần, vậy mà không phải là yêu vương?

Hình như hắn đã đánh giá thấp khu vực Cổ Hoang rồi.

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta là yêu tướng Bắc Phong, thuộc hạ của Bắc Tề Vương, hôm nay ta tới đây là để lấy đầu của ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Đầu của ta ư?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân cười ha hả: “Nếu ông có bản lĩnh thì tới đây mà lấy”.

Người đàn ông trung niên nói: “Đến ngay đây!”

Dứt lời, ông ta bước thẳng về phía trước một bước, đấm mạnh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha, Nhị Nha không có ý định ra tay.

Diệp Quân kéo vạt áo Nhị Nha, Nhị Nha bình tĩnh nói: “Quá yếu, ngươi tự giải quyết đi”.

Nói xong, cô bé đưa Tiểu Bạch trở lại bên trong Tiểu Tháp.

Khuôn mặt Diệp Quân cứng đờ.

Quá yếu ư?

Bất lực, Diệp Quân chỉ có thể đích thân ra tay, thân hình hắn rung chuyển, hóa thành một đạo kiếm quang giết về phía Bắc Phong.

Lần này, hắn không dùng kiếm Thanh Huyên!

Bởi vì hắn muốn xem thực lực thật sự của cường giả cảnh giới Thần Đạo có sáu phần thần tính là như thế nào.

Nhưng một khắc sau …

Ầm!

Vùng tinh không đột ngột sụp đổ, Diệp Quân bị một sức mạnh khủng khiếp đánh bay ra hàng vạn trượng.

Ngay khi vừa dừng lại, cơ thể hắn xuất hiện vô số vết nứt, sau đó, trong miệng phun ra một ngụm máu.

Chỉ một cú đấm đã làm hắn bị thương nặng!

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về chỗ Bắc Phong ở phía xa, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng trước nay chưa từng có.

Lúc này hắn mới nhận ra, cường giả cảnh giới Thần Đạo có năm phần thần tính không thể nào so sánh được với cường giả có sáu phần thần tính, đúng là khác biệt một trời một vực.

Bắc Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào, ông ta lại một lần nữa bước lên trước, sau đó, vung nắm đấm về phía Diệp Quân.

Không có bất kì đòn thừa thãi nào, vô cùng đơn giản, trực tiếp, nhưng cũng rất bạo lực, cú đấm này mang theo sức mạnh khủng khiếp hủy diệt trời đất khiến Diệp Quân không thở nổi.

Ánh mắt Diệp Quân lạnh như băng, trong đầu hắn vừa thoáng qua một ý niệm, trong phút chốc, cơ thể hắn phát ra hàng nghìn ý kiếm, hàng nghìn ý kiếm đó nhanh chóng hội tụ thành một thanh kiếm.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo!

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Ngay khi nắm đấm và thanh kiếm tiếp xúc, vô số kiếm quang vỡ tan tành, sau đó, Diệp Quân lại bị đánh bay ra ngoài.

Khoảnh khắc Diệp Quân bị đánh bay, Bắc Phong đột nhiên đấm mạnh về phía Diệp Quân, hét lớn: “Tinh hà vỡ nát”.

Ầm!

Cú đấm này vừa được tung ra, vô số quyền mang tràn ngập khắp tinh hà, bỗng chốc toàn bộ tinh hà vô tận hóa thành tro bụi, trở thành một mảnh đen tối...
Chương 1319:Thiên tài chiến đấu

Rầm!

Diệp Quân bị một quyền đánh bay vạn trượng.

Tinh không xung quanh trở nên đen kịt, quyền ý và sức mạnh cuồng bạo không ngừng tàn phá, dường như muốn hủy diệt tất cả.

Sau khi dừng lại, một vệt máu trào ra từ khóe miệng Diệp Quân, không chỉ vậy, cơ thể hắn đã bị xé nát, máu tươi không ngừng phun ra.

Diệp Quân lau vết máu nơi khóe môi, hắn nhìn về phía Bắc Phong, trong mắt không chút sợ hãi, ngược lại, ý chí chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.

Đây mới là cường giả thực sự.

Diệp Quân xòe tay ra, trong nháy mắt, ngàn vạn kiếm ý như thủy triều tuôn ra từ lòng bàn tay hắn.

Lúc này, Bắc Phong lại tung một cú đấm về phía hắn.

Với cú đấm này, kiếm ý vô địch trong khu vực của Diệp Quân ngay lập tức bị khống chế.

Nhưng Diệp Quân không tiến mà lùi, đâm kiếm về phía trước.

Vẫn lựa chọn đối đầu trực diện.

Đến cấp bậc như bọn họ, bất kỳ kỹ năng nào cũng trở nên vô dụng, bởi vì sức mạnh của ai cũng đủ để phá hủy tinh hà, vì vậy cái gọi là kỹ năng vô cùng nực cười trước sức mạnh này.

Một lực mạnh giáng xuống!

Khi quyền và kiếm tiếp xúc, một luồng sức mạnh đáng sợ bùng phát ngay trước mặt hai người họ. Diệp Quân lại bị đánh bay, nhưng lần này, Bắc Phong đột nhiên nhảy lên rồi lao về phía Diệp Quân, như diều hâu vồ lấy con mồi.

Bùm!

Lúc này, Diệp Quân cảm nhận được một luồng sức mạnh hủy diệt trời đất phóng về phía hắn, sức mạnh kia bóp nghẹt hắn, khiến hắn không cách nào hô hấp.

Diệp Quân gầm lớn, huyết mạch phong ma trong cơ thể lập tức thức tỉnh.

Bùm!

Trong nháy mắt, xung quanh biến thành biển máu.

Diệp Quân vung kiếm, kiếm quang phóng ra vạn trượng.

Bùm!

Nhưng trong chớp mắt, kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lại bị đánh bay, có điều, lần này hắn chỉ lùi lại ngàn trượng.

Cho dù đã kích hoạt huyết mạch phong ma được, nhưng vẫn không đủ sức mạnh để chống lại Bắc Phong.

Lần này, Bắc Phong không tiếp tục ra tay, ông ta quan sát Diệp Quân: “Sức mạnh huyết mạch…”

Diệp Quân lau đi vết máu ở khóe miệng, nhếch môi cười nói: “Lại lần nữa”.

Nói xong, hắn hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía Bắc Phong.

Bắc Phong nhíu mày, bởi vì ông ta phát hiện năng lực trị thương của Diệp Quân rất nhanh, bình thường mà nói, Diệp Quân tiếp ba quyền của ông ta, không chết thì cũng bị thương nặng, mất đi năng lực chiến đấu, nhưng Diệp Quân lại không như vậy.

Điều này hơi bất thường.

Không nghĩ nhiều nữa, Bắc Phong tiến lên một bước, tay phải nắm chặt thành quyền, tâm pháp trong cơ thể chuyển biến, trong chớp mắt, luồng ánh sáng vàng từ trong cơ thể bùng ra, những luồng ánh sáng vàng đó tụ vào cánh tay phải của ông ta, sau đó ông ta tung cú đấm về phía Diệp Quân.

Rầm!

Cú đấm này vừa tung ra, một tiếng nổ lớn như sấm vang vọng trên tinh không.

Bùm!

Kiếm quang vỡ vụn, Diệp Quân lại bị đánh bay.

Nhưng lần này, Bắc Phong không định cho Diệp Quân cơ hội nào nữa, ông ta lập tức đuổi theo Diệp Quân.

Đúng lúc này, Diệp Quân đang lùi về phía sau lại xuất kiếm.

Sắc mặt Bắc Phong lập tức thay đổi.

Bùm!

Một luồng kiếm quang bùng lên, Bắc Phong lùi lại vị trí ban đầu.

Sau khi dừng lại, Bắc Phong nhìn tay phải của mình, trên nắm đấm có vết kiếm rất sâu, ông ta ngẩng đầu nhìn Diệp Quân với vẻ khó tin: “Hai loại sức mạnh huyết mạch!”

Lúc này, Diệp Quân đã kích hoạt huyết mạch phàm nhân, trong người có 90% huyết mạch phàm nhân.

Sau khi kích hoạt huyết mạch phàm nhân, Diệp Quân cảm nhận được sức mạnh vô tận.

Loại sức mạnh này khiến người bị giãn ra.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Bắc Phong, Bắc Phong cười nói: “Thật thú vị”.

Nói xong, ông ta giậm chân phải.

Rầm!

Hư không vỡ vụn, Bắc Phong lao về phía Diệp Quân như một quả đạn pháo.

Gần như cùng lúc đó, Diệp Quân cũng biến mất tại chỗ, kiếm quang xẹt qua.

Rầm rầm!

Ngay sau đó, những tiếng nổ vang lên giữa trời đất.

Diệp Quân càng lúc càng trở nên dũng mãnh hơn, mặc dù hắn vẫn bị áp chế hoàn toàn, nhưng khí thế không hề thua kém Bắc Phong, chỉ là thực lực vẫn kém xa, dù sao cảnh giới của Bắc Phong cũng cao hơn hắn, hơn nữa còn là một con yêu thú.

Sức chiến của yêu thú mạnh hơn nhiều so với cường giả cùng cấp bậc, mà vị trước mắt còn không phải yêu thú thông thường.

Nếu dùng kiếm Thanh Huyên, hắn có thể dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Bắc Phong, nhưng lần này hắn không muốn dùng.

Hắn muốn đấu một trận công bằng.

Bùm!

Hai người lại đồng thời lui về phía sau ngàn trượng rồi mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, huyết mạch trong người Diệp Quân sôi trào, từng luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ không ngừng phun ra từ trong cơ thể, sau đó lan tỏa xung quanh.

Trên người Bắc Phong cũng tỏa ra luồng khí tức yêu thú mạnh mẽ, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, cho đến bây giờ ông ta cũng rất kinh ngạc, vì ông ta không ngờ chàng trai cảnh giới Đế Quân trước mặt lại mạnh tới vậy, có thể đánh với ông ta đến tận bây giờ.

Thật bất ngờ!

Bắc Phong chậm rãi mở mắt, ông ta quyết định không trì hoãn nữa, bởi vì ông ta phát hiện chàng trai trước mặt ngày càng mạnh.

Thiên tài chiến đấu!
Chương 1320: Gánh nặng tâm lý

Càng trì hoàn thì ông ta càng bất lợi.

Bắc Phong đột nhiên mở mắt.

Bùm!

Một bức tượng thần cao ngàn trượng đột nhiên xuất hiện phía sau Bắc Phong.

Dùng thần tính ngưng tụ thành thần tượng.

Thấy Bắc Phong ngưng tụ tượng thần, Diệp Quân cũng từ từ nhắm mắt lại, huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân trong cơ thể dâng trào, cả hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ tràn đầy trong cơ thể hắn.

Lúc này, tượng thần phía sau Bắc Phong đã ngưng tụ xong, thần tượng cao tới ngàn trượng, sừng sững giữa tinh không, uy nghiêm không gì sánh được, tản ra khí tức hủy diệt trời đất.

Lúc này, cả tinh hà đều trở nên nhỏ bé trước mặt tượng thần.

Bắc Phong tức giận nghiêng người, tung một quyền.

Tượng thần cũng tung một quyền.

Quyền này thiêu rụi cả tinh hà, sau đó hoàn toàn biến mất.

Uy lực của quyền này mạnh hơn nhiều so với quyền trước.

Diệp Quân mở mắt, trong mắt là biển máu, hắn rút kiếm chém tới.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Kiếm này hội tụ sức mạnh của hai loại huyết mạch.

Hai người đều tung ra những đòn mạnh nhất.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn vang vọng trong không trung, sau đó từng luồng sức mạnh đáng sợ tràn ra xung quanh.

Nhưng lúc này, tượng thần sắp bị phá vỡ lại tung cú đấm về phía Diệp Quân.

Cú đấm cuối cùng.

Sau khi tung cú đấm, tượng thần trở nên hư ảo, sức mạnh của cú đấm này còn mạnh hơn cú đấm vừa rồi.

Thấy vậy, Diệp Quân không màng tới cơ thể khó chịu, trong lòng thầm nghĩ, vô số kiếm ý trong cơ thể phóng ra, sau đó hóa thành kiếm quang chém về phía cú đấm kia.

Lúc này, tinh không tăm tối tràn ngập kiếm quang.

Vô số kiếm quang va chạm với quyền ý, từng luồng sức mạnh đáng sợ hóa thành sóng xung kích, tỏa ra xung quanh.

Cả tinh hà trở nên hỗn loạn.

Cứ như vậy, một lúc lâu sau, cơn bão sức mạnh mới dần lắng xuống, lúc này, Diệp Quân và Bắc Phong cách nhau mấy vạn trượng.

Một người một thú nhìn nhau từ xa.

Sắc mặt Diệp Quân tái nhợt, toàn thân nứt ra như mạng nhện, máu tươi tràn ra.

Đối diện hắn, tình trạng của Bắc Phong cũng không tốt, sắc mặt ông ta tái nhợt, trên người có mấy chục nhát kiếm, tuy không sâu nhưng kiếm của Diệp Quân đã xuyên qua lớp phòng ngự của ông ta, dù sao cũng mang theo sức mạnh của hai loại huyết mạch.

Bắc Phong nhìn Diệp Quân với vẻ mặt khó coi, điều lạ thường nhất trên người Diệp Quân không phải là sức mạnh huyết mạch, mà là khả năng tự phục hồi, nếu không có khả năng tự phục hồi nhanh chóng thì Diệp Quân đã chết từ lâu rồi.

Không thể đánh chết tên này, trừ khi có một đòn sát chiêu.

Nghĩ vật, Bắc Phong cảm thấy vô cùng bất lực vì ông ta không có cách nào để giết Diệp Quân bằng một đòn.

Ông ta không ngờ mình lại bất lực trước một vị cường giả cảnh giới Đế Quân, đương nhiên Diệp Quân cũng không thể làm gì ông ta trong thời gian ngắn này.

Nhưng ông ta biết rõ nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì ông ta sẽ gặp bất lợi.

Lúc này, thương thế trên người Diệp Quân đã bình phục cơ bản, thấy vậy, Bắc Phong càng nhíu chặt mày hơn.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Bắc Phong: “Lại lần nữa!”

Nóng xong hắn lại hóa thành một đạo kiếm quang phóng về phía Bắc Phong.

Nhát kiếm này càng mạnh mẽ hơn.

Thấy Diệp Quân đánh tới, Bắc Phong cũng lao lên.

Đánh đến nước này, chỉ có một trong hai bên có thể sống sót, lúc này, ai nhường người đó thua.

Vì vậy lúc này chỉ có thể đánh đến cùng.

Cứ như vậy, Diệp Quân và Bắc Phong điên cuồng chiến đấu, mỗi nhát kiếm, mỗi cú đấm đều cùng hết sức lực, thời không xung quanh hai người liên tục bị phá vỡ, cuối cùng bị sức mạnh của hai người xóa sổ hoàn toàn.

Khi trận chiến ngày càng trở nên khốc liệt, thần thức của Diệp Quân cũng dần kém đi, đồng thời sức chiến của hắn càng lúc càng mạnh, cuối cùng, khi hắn đối đầu trực diện với Bắc Phong, hắn không hề yếu thế.

Bắc Phong càng đánh càng mạnh, bởi vì ông ta phát hiện thương thế của Diệp Quân phục hồi quá manh, nhanh đến mức ông ta cảm thấy bất thường, nếu đánh tiếp, ông ta chắc chắn sẽ bị chàng trai này ép chết.

Nhưng nếu thua một cường giả cảnh giới Đế Quân thì ông ta sẽ bị tất cả yêu thú giễu cợt cả đời, ông ta không thể chịu nổi điều này.

Nghĩ đến đây, ông ta thầm niệm một đoạn chú cổ, một lắc sau, một đạo hư ấn từ trong cơ thể ông ta phóng lên trời.

Bùm!

Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đạo hư ấn kia đánh bay.

Đạo hư ấn hóa thành thần quang luẩn quẩn trong tinh không, vô số sợi xích tinh phóng về phía Diệp Quân, trong nháy mắt đã trói chặt khu vực quanh Diệp Quân.

Lúc này, Diệp Quân không thể động đậy được nữa.

Thần vật của cường giả cảnh giới Thần Đạo!

Hơn nữa còn là thần vật có thần tính.

Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày nói: “Ông định dùng ngoại vật sao?”

Bắc Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể dùng!”

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: “Ta vốn còn có chút gánh nặng tâm lý, nhưng ông đã nói vậy thì…”

Vừa nói hắn vừa xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong tay hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK