Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1959: Từ bỏ chấp niệm

Chủ nhân bút Đại Đạo?

Là người chưa bao giờ nghe qua cái tên này, lại còn thấy nó dở ẹc, Tuế Tuế bèn nhíu mày.

Sau đó hai mắt Diệp Quân nhắm lại, không còn hơi thở.

Nhưng khí tức của Kiếm Ý Vô Địch trong người hắn lại đang tăng lên.

Tuế Tuế ngạc nhiên thốt lên: “Ồ?"

Kiếm ý ngày càng mạnh như muốn phá tung cơ thể mà ra.

Thanh kiếm trong tay Tuế Tuế run lên.

Làm cô ta không khỏi ngạc nhiên. Tuế Tuế không bồi thêm một nhát nữa, trở thành quan chấp hành ở đây là để rèn luyện người nơi đây sắp bước vào văn minh Thiên Hành chứ không phải để giết chóc. Dù sao thì có thể đến được đây đã là ưu tú, nếu có tiềm năng thì cô ta nhất định sẽ đào tạo, như quan chấp hành đời trước từng đào tạo cô ta.

Tuy Diệp Quân không phải người ở đây nhưng hắn đã được người bên ngoài cho phép vào đây, thôi thì xem như đồng loại cũng được.

Khí tức Kiếm Ý Vô Địch trong người Diệp Quân vẫn đang tăng lên, kiếm của Tuế Tuế càng chấn động mãnh liệt hơn.

Cô ta lẳng lặng nhìn hắn, không ra tay kết liễu cũng không hỗ trợ.

Uuu!

Có tiếng kiếm minh vang vọng đất trời khi kiếm ý hùng hậu tuôn ra từ trong người Diệp Quân, chui vào trong thanh kiếm của Tuế Tuế.

Làm nó run lên bần bật.

Tuế Tuế vươn tay, nhưng vừa định chạm vào thì dừng lại, nhìn kiếm ý tràn ra từ Diệp Quân với vẻ tò mò.

Ruỳnh!

Đúng lúc này, thanh kiếm trong tay cô ta bị Kiếm Ý Vô Địch đẩy văng đi. Vô số kiếm ý bay vút lên cao, hóa thành những cây cột trụ sừng sững.

Chúng nó đã lột xác!

Từng cây cột một hóa thành ý kiếm rồi chúc mũi xuống, quay về cơ thể Diệp Quân.

Ầm!

Hắn co giật, hai mắt mở bừng, khí tức hùng hậu tuôn trào từ cơ thể.

Cảnh giới Diệt Đạo!

Hắn đã thăng cấp từ Khai Đạo lên như thế.

Diệp Quân vươn tay, gọi vô số kiếm ý hội tụ lại như thủy triều, ngưng tụ thành một thanh ý kiếm.

Ý Kiếm Vô Địch.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận kiếm ý và cảnh giới của mình đã thay đổi hoàn toàn.

Tuế Tuế cũng tỏ ra ngạc nhiên.

Diệp Quân hoài nghi cất tiếng hỏi: “Tiền bối?"

Tuế Tuế cười nói: “Không liên quan đến ta. Do ngươi từ bỏ chấp niệm trong lòng nên mới đột phá”.

Diệp Quân càng không hiểu: “Từ bỏ chấp niệm?"

Tuế Tuế gật đầu, vươn tay kẹp lấy một tia Kiếm Ý Vô Địch vào hai ngón tay: “Kiếm ý của ngươi trước đó tuy thuần túy nhưng vẫn còn mang tạp niệm, chính là chấp niệm trong lòng. Bây giờ tuy vẫn còn nhưng đã thuần túy hơn trước nhiều rồi. Chúc mừng ha”.

Tạp niệm?

Diệp Quân nhíu mày, tự hỏi là tạp niềm gì? Chẳng lẽ là từ bỏ chấp niệm sống?

Không.

Không phải chấp niệm sống.

Mà là chấp niệm gọi chi viện.

Gọi chi viện!

Diệp Quân im lặng. Vào giây phút đó hắn thật sự không muốn chết, nhưng để sống thì phải gọi người tới.

Khi gặp quá nhiều kẻ địch thì gọi chống lưng tới không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn đang muốn rèn luyện bản thân, chỉ vậy mà cũng phải nhờ trợ giúp thì thôi tập luyện làm gì nữa, sau này cứ bám váy cô cô với cha là được.

Thế là hắn quả quyết từ bỏ lựa chọn này và chấp nhận thua cuộc, nào ngờ chính vì vậy mà kiếm ý và cảnh giới lại đột phá.

Từ bỏ chấp niệm.

Hắn nhìn ý kiếm trong tay với vẻ phức tạp, không ngờ việc gọi chống lưng vô tình đã thành chấp niệm trong lòng.

Nếu khi ấy hắn gọi người tới thì coi như sống làm kẻ dựa dẫm suốt đời.

Không sợ bố con thằng nào hết.

Gặp thần giết thần.

Gặp Phật giết Phật.

Nghĩ vậy, hắn bật cười.

Tuế Tuế bên kia hỏi: “Ngươi cười gì?"

Diệp Quân chỉ khom lưng vái chào: “Đa tạ tiền bối đã nương tay”.

Hắn biết mình đột phá được là do đối phương đã cho hắn cơ hội, bằng không cô ta chỉ cần bồi thêm một nhát kiếm là hắn đã chầu trời.

Tuế Tuế cong môi: “Chính ngươi đã tự cứu mình đấy thôi. Nếu lúc ấy ngươi không giải trừ chấp niệm trong lòng thì kiếm của ta đã lấy mạng ngươi rồi”.

Diệp Quân cười cười rồi tò mò hỏi: “Tiền bối cũng là kiếm tu?"

Tuế Tuế gật đầu: “Chủ tu kiếm”.

Diệp Quân nói ngay: “Xin được chỉ giáo!"

Tuế Tuế cười: “Đương nhiên, vẫn chưa rèn luyện xong mà”.

Diệp Quân: “Tiếp tục nào”.

Rồi vung kiếm đâm tới.
Chương 1960: Nhất Kiếm Định Sinh Tử

Thời không lập tức biến thành hàng loạt ô vuông.

Chồng chất thời không.

Nén thời không.

Nhất Giới Tuế Nguyệt.

Đi liền một mạch như nước chảy mây trời.

Hư không bắt đầu biến mất.

Một đường chém lấy đi hai trăm triệu năm tuổi thọ.

Khi đột phá cảnh giới và lột xác kiếm ý để chịu được sức mạnh tuế nguyệt và thời không, hắn không cần dùng kiếm Thanh Huyên cũng có thể chém ra hiệu ứng này.

Tương tự, Tuế Tuế cũng đáp trả bằng kiếm.

Uỳnh!

Đất trời vỡ tan. Diệp Quân bay ngược lại mấy trăm nghìn trượng, vừa dừng lại thì kiếm ý vỡ nát.

Hắn hết hồn.

Kiếm Ý Vô Địch của hắn đã lột xác vậy mà vẫn không thể ngăn được kiếm của cô gái này ư?

Tuế Tuế không tiếp tục ra tay mà chấp kiếm đặt ra sau lưng, nói: “Ngươi vẫn còn thiếu một thứ”.

Diệp Quân: “Là gì?"

Tuế Tuế: “Tâm khí”.

Diệp Quân càng không hiểu.

Tuế Tuế chầm chậm đi tới: “Kiếm ý của ngươi được lập nên từ nền tảng rất cao, nhưng lại không có gì để chống đỡ”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Nền tảng ư?

Kiếm ý của hắn được xây dựng từ cái gì? Đương nhiên là vô địch.

Nhưng khi không có gì để chống đỡ nó, đường kiếm vung ra sẽ không có khí thế và tâm ý vô địch.

Hắn bỗng nhớ lại Diệp Tu Nhiên từng nói, thứ nhất là phải thuần túy, thứ nhì là "Kiếm ý của ngươi ra hình ra dạng nhưng không có cái thần. Nói cách khác, ngươi thiếu tinh thần bộc lộ mũi nhọn. Người trẻ tuổi phải phấn chấn, nhiệt huyết, phải khí phách dám chọc đến mây xanh!"

Tinh thần!

Diệp Quân nhìn thanh kiếm trong tay, bất chợt tỉnh ngộ.

Kiếm ý đã lột xác nhưng người thì chưa.

Thân là kiếm tu, cho dù có phải đối mặt với cha hay ông nội thì vẫn phải có khí thế và tâm thái vung kiếm chém chết người.

Nói đơn giản hơn thì đánh có thể không lại, nhưng khí thế tuyệt đối không thua!

Tuế Tuế dừng bước, cười nói với hắn: “Đến đây”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, không nói không rằng vung kiếm.

Xoẹt!

Tuế Tuế tùy tiện vung tay.

Ầm!

Kiếm ý vỡ vụn. Diệp Quân chưa kịp phản ứng đã bị một thanh kiếm gác ngang cổ.

Hắn im thin thít.

Tuế Tuế thu kiếm về: “Tâm khí chưa đủ, tiếp tục”.

Nhưng Diệp Quân không vung kiếm nữa mà nhắm mắt lại, nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đầu.

Chiếc váy trắng thân quen.

Số lần cô cô vung kiếm từ trước đến giờ không nhiều cũng không ít, mà bà ấy làm vậy với tâm thế ra sao?

Miệt thị ư?

Không.

Đó là xem thường, như một vị thần nhìn con kiến bé nhỏ. Khi bà vung kiếm thì đối phương đã là người chết trong mắt bà.

Hắn không làm được như cô cô, nhưng có thể học tập theo bà.

Chưa mạnh bằng thì cứ làm bộ thôi.

Hắn mở mắt nhìn quan chấp hành. Cô ta trong mắt hắn bây giờ đã không còn là người khiến hắn cảm thấy tuyệt vọng, mà chỉ là một phiên bản lòe loẹt hơn của Tịnh An.

Nghĩ vậy, tâm cảnh của hắn quả nhiên thay đổi.

Diệp Quân vung kiếm.

Uuu!

Tiếng kiếm minh vang vọng đất trời.

Chồng chất thời không.

Nén thời không.

Khí thế đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Tuế Tuế cũng lại hờ hững vung kiếm, một lần nữa đập nát Kiếm Ý Vô Địch của Diệp Quân, mũi kiếm đặt giữa trán hắn.

Diệp Quân cứng đờ.

Tuế Tuế cười: “Kiếm thế đã thay đổi, nhưng không có nghĩa là ngươi đã tiến bộ. Muốn đánh bại ta là phi thực tế, nhưng đây cũng là một khởi đầu tốt, khi ngươi nhận ra kiếm đạo của mình còn thiếu những gì. Kế tiếp cứ không ngừng tôi luyện để phát triển, xây dựng nền tảng của mình”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tuế Tuế thu kiếm về: “Tiếp tục”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Ta không phải người của văn minh Thiên Hành, vì sao tiền bối vẫn bằng lòng chỉ điểm?"

Tuế Tuế mỉm cười: “Ta giúp ngươi là để kết thiện duyên, biết đâu sau này ngươi giúp lại được văn minh Thiên Hành chúng ta”.

Diệp Quân không đáp.

Tuế Tuế tiếp tục: “Nếu kết thành thiện quả thì tốt, không thì cũng không sao. Trên đời này làm sao có thể được như ý trong mọi chuyện? Chúng ta chỉ cần không thẹn với lòng, ngoài ra đừng nghĩ nhiều”.

Không thẹn với lòng!

Diệp Quân bỗng chốc cảm thấy kính phục, bèn thi lễ: “Thọ giáo”.

Tuế Tuế mỉm cười: “Tiếp tục”.

Diệp Quân lại vung kiếm, lần này không dùng kiếm kỹ thời không mà chuyển sang Nhất Kiếm Định Sinh Tử.

Một kiếm kỹ hắn gần như đã quên.

Lần này, trong mắt Tuế Tuế hiện ra vẻ kinh ngạc.
Chương 1961: Đánh không lại thì gia nhập

Nhất Kiếm Định Sinh Tử!

Diệp Quân vẫn nhớ câu nói của cô cô váy trắng khi dạy hắn kiếm kỹ này: “Ta xuất ra kiếm này, ta muốn con sống thì con được sống, ta muốn con chết thì con phải chết”.

Sống chết chỉ trong một kiếm!

Nhát kiếm này là một sự miệt thị.

Đương nhiên, hiện giờ hắn không thể làm được sự miệt thị này, với thực lực hiện tại của hắn, khi đối đầu với Tuế Tuế cô nương này, nếu hắn miệt thị cô ta thì đó không phải tự tin, mà là ngu xuẩn.

Vì thế hắn đã thay đổi!

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Nhát kiếm này mà xuất ra không phải ngươi chết, chính là ta chết.

Ta không có khả năng định sinh tử của cô, nhưng ta vẫn có khí phách quyết sinh tử với cô!

Thật ra hắn cũng từng thay đổi kiếm kỹ này, nhưng khi ấy không đủ tâm cảnh, lại thêm chút hoa hòe hoa sói, vì thế mãi chẳng đổi được. Bây giờ hắn đã tìm ra vấn đề của bản thân, kiếm ý cũng trở nên thuần khiết hơn một chút nên hắn lại dùng để tu luyện.

Khi Diệp Quân vung kiếm, kiếm thế thoáng chốc đã thay đổi, kiếm thế như sấm sét, cả hư không rung chuyển, sau đó nứt ra như mặt băng, vết nứt nhanh chóng lan ra xung quanh.

Mà lúc này, Tuế Tuế cũng xuất kiếm.

Giống như trước đây, nhát kiếm này của cô ta vẫn rất bình thường, thậm chí không thể cảm nhận được bất kỳ kiếm thế và kiếm ý nào.

Nhưng khi nhát kiếm này của cô ta vung ra, kiếm thế của Diệp Quân thoáng chốc bị áp chế lại ngay, nhưng lần này Diệp Quân không lui bước.

Mũi kiếm nối mũi kiếm!

Rắc!

Đột nhiên, ý kiếm của Diệp Quân xuất hiện vết nứt, vết nứt càng lúc càng lớn, một lúc sau, vết nứt lan ra toàn thân kiếm.

Nhưng không vỡ!

Nhìn thấy cảnh này, trên khuôn mặt yêu kiều của Tuế Tuế hiện lên nụ cười: “Cũng được đấy”.

Nói xong cô ta thu kiếm lại, đặt sau lưng mình.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay, trên mặt cũng hiện lên ý cười.

Tuy rằng kiếm của hắn vẫn không thể đánh bại Tuế Tuế cô nương, nhưng ít nhất nó đã mạnh hơn trước rất nhiều.

Hắn đã tìm được cảm giác rồi.

Dù là tâm khí hay khí thế đều không thể hình thành trong một sớm một chiều, nó cần một quá trình.

Từ khi gặp Diệp Tu Nhiên, thật ra hắn vẫn luôn tìm kiếm thay đổi, từ đó đến nay, thực lực và kiếm đạo của hắn cũng có sự tiến bộ đáng kể, đương nhiên kẻ địch của hắn cũng trở nên mạnh hơn, thậm chí còn có kẻ mạnh hơn nữa.

Hắn buộc phải nắm bắt mọi cơ hội để nâng cao bản thân!

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Tuế Tuế rồi hơi khom người nói: “Tiền bối, xin được chỉ giáo”.

Tuế Tuế vốn định tạo quan hệ tốt, thấy Diệp Quân lễ phép khiêm tốn như vậy, đương nhiên cô ta vui vẻ đồng ý: “Được”.

Vì vậy khoảng thời gian sau đó, ngày nào Diệp Quân cũng thực chiến với Tuế Tuế.



Nền văn minh Thiên Hành.

Diệp Quân không thể che giấu chuyện mình tham gia cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu, lúc này cường giả của nền văn minh Thiên Hành đều đã biết.

Thế là vô số cường giả nền văn minh Thiên Hành đã tới lối vào của cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu.

Lúc này, Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên đều đang đứng ở lối vào nơi thí luyện.

Thấy họ, sắc mặt các cường giả nền văn minh Thiên Hành đều trở nên hơi khó coi.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn các cường giả nền văn minh Thiên Hành với vẻ mặt không cảm xúc: “Có chuyện gì?”

Mọi người vâng vâng dạ dạ, không dám nói gì.

Lúc này, một ông lão lớn tuổi chậm rãi đi ra, ông ta cung kính hành lễ trước hại thượng thần trước rồi nói: “Hai vị thượng thần, ta nghe nói Diệp Quân đang tham gia cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu à?”

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Ừm”.

Ông lão do dự một chút rồi bảo: “Ý hai vị thượng thần thế nào?”

Thượng Thần Thiên Vân lại gật đầu.

Mặc dù ông lão đã sớm dự đoán được điều này, nhưng thấy Thượng Thần Thiên Vân gật đầu thừa nhận, ông ta vẫn không khỏi phẫn nộ bất bình: “Hai vị thượng thần, cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu là truyền thừa cốt lõi của nền văn minh Thiên Hành ta, sao có thể để cho một kẻ ngoại tộc tới thí luyện được? Không phải người tộc ta thì sẽ có ý đồ khác! Huống hồ hôm đó Diệp Quân còn tàn sát vô số cường giả của nền văn minh Thiên Hành chúng ta, hắn… hắn là kẻ xấu!”

Nói đến vế sau, ông ta càng đau lòng khôn xiết, nếu không vì dè chừng thực lực khủng khiếp của hai vị trước mắt thì có lẽ ông ta đã điên cuồng chửi mắng bọn họ là kẻ bán nước rồi.

Các cường giả nền văn minh Thiên Hành còn lại liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn ông lão đó: “Cố Khâm, ta nhớ Mục Tướng cùng một giuộc với ông đúng không?”

Sắc mặt ông lão tên Cố Khâm hơi thay đổi: “Thượng thần, ta và Mục Tướng đúng là một giuộc, nhưng hôm nay ta tới đây không phải vì Mục Tướng, mà vì nền văn minh Thiên Hành chúng ta. Cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu ấy chỉ có người xuất sắc nhất của nền văn minh chúng ta mới được vào, hắn là người của nền văn minh ngoại tộc tại sao lại được vào? Chúng ta không phục”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm: “Ngươi không phục?”

Cố Khâm bị bà ta nhìn sởn gai ốc, nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui, chỉ có thể kiên quyết tới cùng: “Đúng”.

Nói xong ông ta lại thấy không tự tin lắm, thế là bổ sung thêm một câu: “Không chỉ ta mà tất cả người dân phía sau ta đều không phục”.

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm và nhóm người: “Nữ kiếm tiên váy trắng kia vẫn còn số đấy”.

Nghe thế, sắc mặt nhóm người và Cố Khâm đều thay đổi rõ rệt.

Nữ kiếm tiên váy trắng!

Ngày hôm đó bọn họ đã bị nhát kiếm ấy đè phục sát đất, không thể cử động được, lần đó là lần bọn họ cận kề cái chết nhất.

Người phụ nữ đó vẫn sống?

Cố Khâm và nhóm người nhìn xung quanh, cơ thể run rẩy.

Người phụ nữ đó thật sự quá đáng sợ!

Đã để lại bóng đen tâm lý cho họ.

Thượng Thần Thiên Huyên lại nói: “Nếu chư vị không phục thì đánh với bà ta một trận đi?”

Nói rồi bà ta nhìn vào Cố Khâm.

Cố Khâm cười gượng: “Thượng thần nói đùa, ta… ta không phải đối thủ của bà ta đâu…”

Thượng Thần Thiên Huyên nhìn Cố Khâm không nói gì.
Chương 1962: Thuyết phục

Tới lúc này sao Cố Khâm còn không hiểu?

Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên đã quyết tâm lôi kéo tên Diệp Quân kia!

Nếu bây giờ ông ta còn kiên quyết nữa thì sợ rằng sau này nền văn minh Thiên Hành sẽ chẳng thể sống được nữa.

Nghĩ tới đây, ông ta nói: “Tốt quá, đây đúng là chuyện tốt!”

Nghe Cố Khâm nói thế, các người của nền văn minh Thiên Hành đều nghi hoặc.

Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng hơi khó hiểu.

Cố Khâm quay người nhìn nhóm người phía sau mình rồi nghiêm mặt nói: “Chư vị nghĩ thử xem, nữ kiếm tiên váy trắng ấy chỉ cần một nhát kiếm đã dễ dàng phá được toàn bộ trận pháp của nền văn minh Thiên Hành chúng ta, còn suýt chút nữa hủy được thần cảnh Thiên Hành của chúng ta, thực lực của bà ta phải đáng sợ nhường nào chứ? Cường giả này không thể nào ở nền văn minh bình thường được, rất có thể bà ta đến từ nền văn minh vũ trụ cấp sáu!”

Nền văn minh vũ trụ cấp sáu!

Lời này vừa cất lên, mọi người đều xôn xao.

Cố Khâm nói tiếp: “Mà bà ta là người sau lưng Diệp Quân… Mọi người hiểu ý ta không?”

Mọi người đều lắc đầu, họ đã bị ông ta làm cho choáng váng.

Cố Khâm nghiêm túc nói: “Diệp Quân và Nhất Niệm đã thành thân. Nghiêm túc mà nói, hắn đã được coi là một nửa người của nền văn minh Thiên Hành, nếu bây giờ hắn vượt qua cuộc thí luyện quan chấp hành đứng đầu thì sẽ là người của mình. Mà nữ kiếm tiên váy trắng là người phía sau hắn, nói cách khác, nữ kiếm tiên váy trắng đó chính là người phía sau nền văn minh Thiên Hành chúng ta… Lời to rồi!”

Mọi người : “…”

Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng đờ người tại chỗ.

Lúc này, có người đột nhiên nói: “Nhưng… Nhưng nền văn minh Thiên Hành ta có thần pháp, không thể liên hôn với ngoại tộc, Diệp Quân là ngoại tộc…”

Cố Khâm ngăn người đó nói tiếp, trầm giọng bảo: “Sau này không được nói những lời gây mất đoàn kết thế này nữa”.

Người đó: “???”

Cố Khâm tiếp tục nói: “Chư vị, dù chúng ta có thừa nhận hay không thì chúng ta cũng không đánh lại được người ta. Nhất là bây giờ, Thiên Hành Chủ đã bị mắc kẹt, quan chấp hành đứng đầu và các cường giả hàng đầu đều ở vũ trụ Vô Gian, nếu bây giờ chúng ta lại chọc giận cường giả tuyệt thế không rõ nữa thì chẳng khác nào tự tìm đến cái chết!”

Mọi người im lặng.

Cố Khâm lại nói: “Không phải chúng ta không có lựa chọn, chúng ta có thể lựa chọn thân thiện, chỉ cần chúng ta thân thiện thì chúng ta sẽ ít đi một kẻ địch, thêm một đồng minh. Nhưng nếu tiếp tục thù địch thì trong các vị có ai có thể đánh được với nữ kiếm tiên váy trắng đó?”

Mọi người vẫn im lặng.

Nữ kiếm tiên váy trắng… đến Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên cũng không đánh lại được!

Thì ai có thể đánh được với bà ấy?

Cố Khâm khẽ thở dài: “Đánh không lại thì gia nhập vậy!”

Mọi người: “…”

Cố Khâm quay người lại, cung kính hành lễ với Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên: “Hai vị thượng thần, lúc trước là ta tầm nhìn hạn hẹp nên đã đắc tội, mong hai vị thượng thần tha thứ”.

Nói xong ông ta lại cung kính hành lễ lần nữa rồi quay người nhìn mọi người: “Đi!”

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của Cố Khâm, các cường giả nền văn minh đều lui đi.

Sau khi nhìn Cố Khâm và mọi người rời đi, trong mắt Thượng Thần Thiên Huyên thoáng qua vẻ phức tạp: “Bây giờ bọn họ cũng khá tỉnh”.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Sở dĩ bây giờ họ tỉnh như vậy là vì đã bị đánh, rất nhiều lúc chỉ có đau đớn mới tỉnh ngộ được”.

Thượng Thần Thiên Huyên im lặng.

Thượng Thần Thiên Vân mỉm cười: “Thật ra chuyện này cũng không phải chuyện xấu đối với nền văn minh Thiên Hành chúng ta”.

Thượng Thần Thiên Huyên quay đầu nhìn Thượng Thần Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân nói tiếp: “Bởi vì ta nhìn thấy sự kính sợ từ trong mắt họ, trước nay không hề có điều này. Nếu một nền văn minh không có lòng tôn kính thì sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong”.

Thượng Thần Thiên Huyên gật đầu, nhưng không nói gì.

Thượng Thần Thiên Vân nói: “Chẳng phải nội các thiếu một Tướng sao? Bà thấy Cố Khâm này thế nào?”

Thượng Thần Thiên Huyên nói: “Không có vấn đề gì”.

Thượng Thần Thiên Vân gật đầu: “Vậy để ông ta giữ chức này đi”.

Bây giờ Thiên Hành Chủ và quan chấp hành đứng đầu đều không ở đây, đương nhiên bọn họ là chủ của nền văn minh Thiên Hành.



Ở một nơi nào đó.

Khi Cố Khâm biết Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên đề cử mình làm Tướng nội các thì sững người tại chỗ.

Hạnh phúc đến quá bất chợt!

Vì là thời kỳ đặc biệt nên ông ta lên nhậm chức luôn.

Có Thượng Thần Thiên Vân và Thượng Thần Thiên Huyên ủng hộ, mọi người trong nền văn minh Thiên Hành cũng không ai phản đối.

Sau khi Cố Khâm lên chức thì tổ chức lại nội các, thành lập một lớp hoàn toàn mới, mà mệnh lệnh đầu tiên ông ta đưa ra là: Sau này trong nền văn minh Thiên Hành, bất kỳ người dân nào cũng không được nói lời gây mất đoàn kết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK