Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1226: Người nhà họ Dương không bao giờ cướp!

Nhị Nha nhìn vào nơi xa, hơi lo lắng nói: “Không biết cháu trai có tìm thêm cháu dâu nào nữa không đây… thật đau đầu”.

Tiểu Bạch cũng gật đầu nhanh chóng, thằng cháu này cái gì cũng tốt, chỉ là hơi nhiều vợ.

Nhị Nha nhìn Tiểu Bạch: “Đừng để lộ ra nhiều bảo bối quá, cháu trai sẽ nhớ đấy”.

Tiểu Bạch vội gật đầu, vỗ bụng tỏ ý nó giấu rất tốt.

Nhị Nha liếm hồ lô rồi lại nói: “Thi thoảng cho một thứ thì được, nếu không cháu trai sẽ bị người khác bắt nạt…”

Đúng lúc này, Tiểu Bạch chợt nhìn về phía xa, không biết cảm nhận được gì mà nó múa vuốt liên tục, vô cùng phấn khích, mừng rỡ.

Nhị Nha nói ngay: “Đi!”

Nói xong cô bé tiến về phía trước, vô số sức mạnh Tuế Nguyệt bị nghiền nát…

Không biết qua bao lâu, Nhị Nha và Tiểu Bạch đến một vùng tinh không.

Phía trước cách hai người không xa có một ông lão đang quỳ, đằng sau ông ta còn kéo theo một chiếc quan tài.

Nhìn thấy Nhị Nha và Tiểu Bạch, Đà Quan lão nhân chợt dấy lên nghi ngờ.

Bé gái?

Nhị Nha và Tiểu Bạch đi đến trước mặt ông ta, hai người làm như vô ý nhìn về phía quan tài đó…

Đương nhiên vẫn chưa thể ra tay.

Bởi vì An tỷ đã dặn, không được chủ động cướp đồ của người khác, như vậy là không tốt.

Họ vẫn phải nghe lời An tỷ.

Nhị Nha và Tiểu Bạch nhìn nhau, Nhị Nha liếm hồ lô: “Có đáng không?”

Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ ý vô cùng đáng giá.

Nhị Nha khẽ gật đầu, sau đó nhìn Đà Quan lão nhân trước mắt, không nói gì.

Phải làm sao mới có thể khiến ông lão này chủ động ra tay đây?

An tỷ từng nói không được cướp đồ của người khác.

Nhưng nếu người ta ra tay trước thì nhất định đừng nhịn, phải chiến đấu hết mình.

Tất nhiên, nếu đối phương không ra tay, họ cũng sẽ không cướp, họ chỉ ra tay với người xấu.

Đà Quan lão nhân nhìn cô bé và Tiểu Bạch trước mặt với vẻ rất phòng bị.

Sau hai bài học lần trước, lần này ông ta đã ẩn mình hơn.

Cô bé hỏi: “Ông lão, sao ông lại chạy tới đây? Có phải bị ai đánh không?”

Đà Quan lão nhân đen mặt, ngươi có biết nói chuyện không đó?

Cô bé nhìn quan tài: “Ông có mệt không? Nếu mệt thì chúng ta kéo giúp ông nhé!”

Đà Quan lão nhân: “???”

Đà Quan lão nhân bắt đầu cảnh giác, mẹ kiếp, mục tiêu của hai người này là quan tài à?

Ông ta trầm giọng bảo: “Tiểu cô nương là?”

Cô gái nhỏ chớp mắt. Cô không nói mà đi tới trước quan tài cùng Tiểu Bạch, quan sát quan tài sau đó nói gì đó với Tiểu Bạch.

Thấy thế, Đà Quan lão nhân biến sắc, ông ta định ra tay nhưng không thể ra tay, vì kiếm khí trong cơ thể, ông ta chỉ chuyển động nhẹ một cái là sẽ chết không có chỗ chôn thân ngay.

Cô bé quan sát một lúc rồi nhìn Tiểu Bạch, Tiểu Bạch chỉ móng vuốt vào quan tài sau đó mau chóng múa may, hơn nữa càng múa càng phấn khích.

Đà Quan lão nhân nói: “Hai người…”

Cô bé quay lại nhìn ông ta, liếm hồ lô rồi hỏi: “Làm sao?”

Ông lão uyển chuyển nhắc nhở: “Thứ này là của ta”.

Phải nói là ông ta rất bức bối, uất ức.

Nếu không phải trong cơ thể có luồng kiếm khí kia thì ông ta đã tát chết hai đứa trước mặt này rồi.

Nghe Đà Quan lão nhân nói thế, bé gái nghiêm túc bảo: “Ta biết, ông yên tâm, người nhà họ Dương chúng ta không cướp của ai bao giờ”.

Đà Quan lão nhân hơi nghi ngờ, rõ ràng không tin lắm, bởi vì trông hai người rất có dáng vẻ của thổ phỉ.

Cô bé không nói gì nữa, ôm Tiểu Bạch quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, cô bé và Tiểu Bạch đã biến mất ở cuối tinh không.

Thấy thế, Đà Quan lão nhân thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó khuôn mặt ông ta lại trở nên nhăn nhó gớm ghiếc, đúng là hổ xuống núi bị chó bắt nạt, nếu là trước đây, ông ta giết hai người trước mắt chỉ đơn giản như giết gà.

Mặc dù ông ta bị kiếm khí trong cơ thể phong ấn, không cảm nhận được khí tức của cô bé và Tiểu Bạch, nhưng ông ta tin mình có thể thoải mái giết người dưới Tổ Cảnh.

Đáng hận!

Đà Quan lão nhân rất tức giận, vốn muốn chửi thề vài tiếng nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Thực lực của người phụ nữ đó khá kỳ lạ, nếu chửi có lẽ sẽ đi đời thật.

Mà lúc này, một cô bé bỗng xuất hiện trước mặt Đà Quan lão nhân, vẫn là cô bé vừa nãy, điều khác biệt là cô bé đã che mặt, mà Tiểu Bạch trên vai cô bé cũng có thêm một lớp mặt nạ đen.

Đà Quan lão nhân khó hiểu vô cùng.

Lúc này, cô bé bay tới trước quan tài, hai tay kéo dây sắt rồi kéo mạnh.

Rắc!

Dây sắt đã đứt!

Cứ như vậy, dưới cái nhìn thảng thốt của Đà Quan lão nhân, hai người kéo quan tài lên…

Cô bé bỗng quay sang nhìn Đà Quan lão nhân, khàn giọng hỏi: “Ông biết ta là ai không?”

Đà Quan lão nhân tức điên: “Ngươi… có thể cướp đồ của ta, nhưng không thể xỉ nhục trí thông minh của ta… phụt…”

Nói xong ông ta phun ra một ngụm máu…
Chương 1227: Đương cho cháu trai

Đà Quan lão nhân chưa từng bị sỉ nhục như thế, thật sự không coi ông ta là người.

Không chỉ cướp đồ của ông ta mà còn muốn sỉ nhục chỉ số thông minh của ông ta.

Đây đúng là hiếp người quá đáng.

Cô bé ở phía xa nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ, không phải mình che mặt lại rồi ư, sao ông lão này còn nhận ra mình?

Cô bé cũng không suy nghĩ nhiều, cùng tên nhóc màu trắng kéo quan tài bỏ chạy.

Đà Quan lão nhân chỉ có thể trơ mắt nhìn quan tài bị hai tên cướp kéo đi…

Chẳng mấy chốc, cô bé và tên nhóc màu trắng đã biến mất ở cuối tinh không.

Sắc mặt Đà Quan lão nhân vô cùng u ám.

Mất rồi!

Ông ta bị kiếm khí của người phụ nữ kia phong ấn ở đây, mất đi tự do, bây giờ quan tài mà ông ta bảo vệ còn bị người ta cướp mất.

Sao tự nhiên ông ta lại xui xẻo thế chứ?

Đà Quan lão nhân hít một hơi thật sâu, ông ta nhìn chằm chằm phía xa với nét mặt dữ tợn: “Hãy đợi đấy, đợi khi nào Thượng Thần Thần Nhất trở về… Ta muốn các ngươi sống không bằng chết…”



Ở một nơi khác.

Cô bé và tên nhóc màu trắng kéo quan tài chạy một lúc lâu, thấy Đà Quan lão nhân kia không đuổi theo thì cô bé mới dừng lại. Cô bé đi tới trước quan tài rồi đẩy mở nắp.

Cô bé và tên nhóc màu trắng nhìn chằm chằm vào quan tài một lúc lâu, cuối cùng cô bé đậy nắp quan tài lại, sau đó nói: “Đưa cho cháu trai”.

Tên nhóc màu trắng vội vàng gật đầu.

Cô bé cất quan tài đi, sau đó dẫn tên nhóc theo biến mất ở cuối tinh không.



Lối vào động thiên Thần Nhất.

Sắc mặt Trần Du chợt trở nên khó coi.

Mạt Thiên Đô thấy thế thì cau mày: “Xảy ra chuyện gì à?”

Tần Nguyên và Triệu Thiên Kích cũng nhìn về phía Trần Du.

Trần Du gật đầu với nét mặt u ám: “Hồn đăng của những người nhà họ Trần ta phái đi Tuế Nguyệt trường hà đều đã vỡ rồi”.

Nghe thấy thế ba người nhóm Mạt Thiên Đô đều cau mày.

Mạt Thiên Đô nhẹ giọng nói: “Xem ra chúng ta hơi đánh giá thấp thế lực đứng sau Diệp Quân rồi. Chuyện này phải thảo luận kỹ hơn mới được”.

Trần Du nhìn về phía Mạt Thiên Đô: “Thảo luận kỹ hơn thế nào đây?”

Mạt Thiên Đô nói: “Phải điều tra rõ lai lịch của Diệp Quân trước đã”.

Tần Nguyên cũng gật đầu: “Người này có thể lấy được truyền thừa của Thần Nhất chắc chắn là không đơn giản, vì thế vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn”.

Đương nhiên bọn họ sẽ không khinh thường Diệp Quân, hắn có thể lấy được truyền thừa của Thần Nhất đương nhiên không phải một kẻ tầm thường.

Trần Du lại nói: “Ta cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt nhất của chúng ta”.

Mọi người nhìn về phía Trần Du, ông ta trầm giọng nói: “Rõ ràng thế lực sau lưng hắn ta không đơn giản chút nào, nhưng bây giờ bọn họ đều ở tại Tuế Nguyệt trường hà. Bọn họ muốn đến nơi này đương nhiên không đơn giản, nói cách khác Diệp Quân hiện tại chỉ có một thân một mình, là thời điểm tốt nhất để chúng ta giết chết hắn”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày.

Trần Du nói tiếp: “Hơn nữa các vị à, chúng ta đều là người của gia tộc hậu duệ thần linh, chẳng lẽ trên đời vẫn còn thế lực nào mạnh hơn chúng ta sao? Càng chưa nói đến việc hiện tại chúng ta còn hợp tác với nhau”.

Tần Nguyên đột nhiên nói: “Vậy phải làm sao mới có thể ép Diệp Quân đi ra từ trong đó đây?”

Trần Du nói: “Tạm thời không cần nôn nóng, chẳng phải người của chúng ta đã đi đàm phán rồi à? Nếu thế lực bên trong chịu hợp tác thì tốt, nhưng nếu không chịu… Vậy chúng ta sẽ hy sinh một lá bài tẩy của mình để kêu gọi linh hồn tiên tổ…”

Linh hồn tiên tổ!

Cũng chính là thần linh!

Bọn họ cũng có lá bài tẩy của mình giống như Vương tộc, lá bài tẩy chính là cách giữ mạng mà thần linh để lại trong gia tộc của bọn họ trước đây.

Nghe thấy lời của Trần Du, Mạt Thiên Đô gật đầu: “Nếu thật sự không còn cách nào nữa thì chỉ có thể làm thế thôi”.

Dù lá bài tẩy đó dùng một lần sẽ ít đi một lần, nhưng cũng đáng để sử dụng, dù sao hiện tại Diệp Quân cũng có truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất.



Trong động thiên Thần Nhất.

Người được bốn gia tộc hậu duệ thần linh phái đi đã đến Võ Tông, người dẫn đầu là Đại trưởng lão Mạt Tiều của nhà họ Mạt.

Huyền Âm đích thân tiếp đón bốn người họ.

Mạt Tiều chắp tay chào hỏi: “Huyền Tông chủ”.

Trước khi đến đây, ông ta đã được Mạt Thiên Đô căn dặn không được kiêu căng, nhất định phải khiêm tốn một chút, dù sao nơi này cũng không phải ở bên ngoài.

Huyền Âm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Mạt Tiều gật đầu: “Huyền Tông chủ, lần này bốn người chúng ta đại diện cho bốn gia tộc hậu duệ thần linh đến đây, mục đích mà chúng ta đến đây là vì một người tên Diệp Quân, người này có thù sâu hận lớn với bốn gia tộc chúng ta. Nhưng vì nơi này có phong ấn bí ẩn nên chúng ta không tiện giải quyết hắn, vì thế chúng ta muốn được quý tông môn giúp đỡ”.

Huyền Âm im lặng.

Mạt Tiều vội vàng mở lòng bàn tay, mười Tổ Nguyên xuất hiện trong tay ông ta: “Nếu Võ Tông chịu giúp đỡ thì mười Tổ Nguyên này sẽ thuộc về quý tông môn”.

Nét mặt ba người ở sau lưng Mạt Tiều rất bình tĩnh, không hề có vẻ khác thường.

Lúc đi vào, bốn nhà giao cho tổng cộng hai mươi Tổ Nguyên, nhưng bốn người họ nhất trí cho rằng chỉ cần mười Tổ Nguyên là đủ. Vì thế bốn người tự ý phân chia mười Tổ Nguyên còn lại cho nhau.

Huyền Âm nhìn thoáng qua mười Tổ Nguyên, sau đó cười nói: “Diệp công tử kia chỉ đáng giá mười Tổ Nguyên thôi à?”

Mạt Tiều trầm giọng nói: “Huyền Tông chủ, chỉ cần quý tông môn giúp chúng ta bắt được người này thì bốn nhà chúng ta sẽ hậu tạ”.

Huyền Âm nhìn chằm chằm Mạt Tiều: “Nếu muốn Võ Tông ta giúp đỡ cũng được thôi, nhưng phải cần một trăm Tổ Nguyên!”

Một trăm!
Chương 1228: Hơi coi thường ta đấy

Nghe thấy lời của Huyền Âm, sắc mặt Mạt Tiều lập tức trở nên hơi khó coi: “Huyền Tông chủ, bà đòi hỏi nhiều quá rồi đấy”.

Huyền Âm bình tĩnh nói: “Nếu các người không đồng ý thì ta cũng không ép: “Tiễn khách”.

Dứt lời, bà ta đứng dậy rời đi.

Bốn người nhóm Mạt Tiều nhăn nhó, một trăm Tổ Nguyên… Đây thật sự có thể nói là một khoản lớn.

Bốn người im lặng một lát rồi xoay người rời đi.

Bên ngoài Võ Tông.

Mạt Tiều mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm đặc biệt xuất hiện trong tay ông ta, ông ta nhỏ giọng nói mấy câu, sau đó lá bùa kia lập tức bốc cháy.

Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Trần Du chợt nổi giận: “Đúng là láo xược, không ngờ bọn họ lại đòi hai trăm Tổ Nguyên… Võ Tông bọn họ nghĩ chúng ta là những kẻ tiêu tiền như rác sao hả?”

Hai trăm Tổ Nguyên!

Sắc mặt mấy người nhóm Mạt Thiên Đô cũng vô cùng u ám.

Võ Tông này thật sự đòi hỏi quá nhiều, sao bọn họ dám mở miệng đòi hai trăm Tổ Nguyên thế?

Nếu ở bên ngoài, chắc chắn bọn họ sẽ thẳng tay tiêu diệt Võ Tông.

Nhưng tiếc là Võ Tông lại ở trong động thiên.

Mấy người đều hơi bất đắc dĩ.

Hiện tại trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, thứ nhất là bỏ qua yêu cầu vô lý của Võ Tông sử dụng lá bài tẩy của gia tộc mình, áp đảo và giết chết Diệp Quân bằng sức mạnh.

Bốn người suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định đưa ra hai trăm Tổ Nguyên.

Vì nếu chia ra thì mỗi nhà chỉ cần bỏ ra năm mươi Tổ Nguyên, so với sử dụng lá bài tẩy thì đương nhiên năm mươi Tổ Nguyên chẳng đáng là bao.

Bốn gia tộc nhanh chóng phái một người đi vào động thiên Thần Nhất.

Trong động thiên Thần Nhất, một ông lão đứng trước mặt Mạt Tiều, đưa hai trăm Tổ Nguyên cho ông ta.

Mạt Tiều nhận lấy Tổ Nguyên, sau đó dẫn ba người sau lưng xoay người đi về phía Võ Tông, trên đường đi, ông ta lấy ra một trăm Tổ Nguyên chia cho ba người phía sau.

Ba người đều cười híp mắt.

Chuyến đi vào động thiên Thần Nhất này đúng là lời to.

Đương nhiên bọn họ không sợ bị bại lộ, vì người bên ngoài cũng không dễ dàng vào trong, mà người bên trong cũng không dễ dàng ra ngoài.

Trong điện của Võ Tông.

Mạt Tiều đưa một trăm Tổ Nguyên cho Huyền Âm: “Huyền Tông chủ, một trăm Tổ Nguyên mà bà muốn đây”.

Huyền Âm nhìn một trăm Tổ Nguyên kia, sau đó vung tay áo nhận lấy.

Mạt Tiều khẽ mỉm cười: “Huyền Tông chủ, hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Huyền Âm nhìn thoáng qua Mạt Tiều, sau đó cười nói: “Diệp Quân kia rất gian trá, từ lần trước sau khi Vương tộc đuổi giết hắn, hắn cũng không còn xuất hiện nữa, vì thế muốn tìm hắn e rằng sẽ tốn chút thời gian”.

Mạt Tiều chần chừ một lát rồi hỏi: “Mất khoảng bao lâu?”

Huyền Âm cười đáp: “Ta sẽ tranh thủ, được chứ?”

Không có thời gian xác thực khiến Mạt Tiều nhất thời hơi bất mãn, nhưng ông ta cũng không thể làm gì, chỉ có thể nói: “Chúng ta sẽ chờ tin của Huyền Tông chủ”.

Huyền Âm gật đầu: “Nơi này khá đặc biệt, vì thế các vị có thể ở tạm trong Võ Tông của ta”.

Mạt Tiều không từ chối, ông ta gật đầu: “Được”.

Huyền Âm nói đúng, nơi này vẫn rất nguy hiểm vói bọn họ.

Huyền Âm không nói gì thêm mà xoay người rời đi.

Sau khi Huyền Âm đi, một ông lão sau lưng Mạt Tiều trầm giọng nói: “Tiều trưởng lão, sao ta có cảm giác Võ Tông này không đáng tin cậy cho lắm?”

Mạt Tiều trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể tin tưởng bọn họ thôi”.

Trưởng lão kia gật đầu, không nói gì thêm.

Nơi này có phong ấn, bọn họ chỉ có thể chọn tin tưởng Võ Tông này thôi.



Sau khi rời khỏi Võ Tông, Huyền Âm đi thẳng vào một dãy núi.

Diệp Quân đang tu luyện dừng lại, hắn nhìn về phía Huyền Âm, cười chào hỏi: “Huyền tông chủ”.

Huyền Âm nhìn chằm chằm Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề, khoảng thời gian này bà ta phát hiện, mỗi ngày Diệp Quân đều đang đối kháng với sức mạnh phong ấn kia.

Mà lúc này thực lực của Diệp Quân cũng đã tiến bộ rất nhiều so với trước đó.

Huyền Âm thôi suy nghĩ, cười nói: “Diệp công tử, bốn gia tộc hậu duệ thần linh bên ngoài đã phái người đến Võ Tông của ta rồi”.

Diệp Quân lau mồ hôi trên mặt, sau đó cười nói: “Có lẽ là muốn nhờ Võ Tông bắt ta?”

Huyền Âm gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Huyền Âm: “Huyền Tông chủ có suy nghĩ khác không?”

Huyền Âm nhìn thoáng qua Diệp Quân: “Ngươi đúng là không có lương tâm, nếu ta có suy nghĩ khác thì còn đến gặp riêng ngươi sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.

Huyền Âm nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi kéo dài được một khoảng thời gian. Có thể nhìn ra chắc chắn bốn gia tộc hậu duệ thần linh sẽ không bỏ qua, cho nên ngươi phải có kế hoạch sớm đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, ba mươi luồng Tổ Nguyên chậm rãi bay tới trước mặt Huyền Âm.

Huyền Âm lập tức cau mày: “Ngươi làm thế là có ý gì?”

Diệp Quân giải thích: “Cảm ơn sự giúp đỡ của Huyền Tông chủ, đây là chút tấm lòng của ta, xin hãy nhận lấy”.

Huyền Âm hơi không vui: “Diệp công tử, ngươi làm thế là hơi coi thường ta đấy. Ta giúp ngươi vì xem ngươi là bạn chứ không phải vì Tổ Nguyên của ngươi, ngươi cho ta Tổ Nguyên, ta cảm thấy đó là một sự sỉ nhục”.

Tổ Nguyên?

Đương nhiên là một thứ rất quý giá, hơn nữa còn là Tổ Nguyên mà Diệp Quân cho, Tổ Nguyên mà Mạt Tiều đưa cho bà ta hoàn toàn không thể sánh bằng nó.

Nhưng bà ta biết rõ có nhiều lúc, ơn nghĩa đáng quý hơn Tổ Nguyên nhiều.
Chương 1229: Chắc không cần thiết đâu

Thấy nét mặt Huyền Âm không giống đang giả vờ, Diệp Quân bất đắc dĩ chỉ có thể cất Tổ Nguyên đi.

Đương nhiên hắn sẽ không từ chối hành động lấy lòng của Huyền Âm, nhưng cũng sẽ không quá coi trọng. Vì Diệp Quân biết rõ đối phương lấy lòng là vì hắn có thực lực, nếu hắn không có thực lực thì đừng nói là khiến đối phương lấy lòng, dù hắn muốn nói chuyện với bà ta một câu cũng khó.

Cái này cũng giống ở thế giới bình thường, người nghèo thăm người thân dù mang theo món quà gì cũng sẽ bị ghét bỏ. Nhưng nếu người già đi thăm người thân dù ngươi không mang quà theo, người thân vẫn sẽ rất vui.

Thế giới này suy cho cùng vẫn rất thực tế, ngươi càng yếu thì sẽ càng thực tế.

Đương nhiên bây giờ có thể hoà thuận như thế cũng là một chuyện tốt.

Thấy Diệp Quân cất Tổ Nguyên đi, Huyền Âm lập tức nở nụ cười rồi nói: “Diệp công tử, ngươi cần gì đều có thể liên hệ với ta bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Huyền Âm cười khẽ, không nói gì nữa mà xoay người rời đi.

Sau khi Huyền Âm đi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ý xuất hiện trong tay hắn. Ngay sau đó, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tiếp tục tu luyện!

Khoảng thời gian này hắn mượn sức mạnh phong ấn rèn luyện bản thân, mang đến hiệu quả vô cùng rõ rệt, hiện tại thực lực của hắn đã mạnh hơn trước đó không chỉ gấp mấy lần.

Dù hắn chỉ có cảnh giới Đế Quân nhưng bây giờ hắn muốn giết một cao thủ cảnh giới Thiên Quân là chuyện quá đơn giản, hơn nữa còn là dưới tình huống có phong ấn Thần Nhất.

Nếu không có phong ấn áp chế thì Thiên Quân chẳng là gì trước mặt hắn cả.

Còn về Tổ Cảnh thì hắn vẫn chưa rõ, vì hắn chưa từng chiến đấu với cao thủ cấp bậc Tổ Cảnh bao giờ.

Mục đích của hắn bây giờ rất đơn giản, đó là mượn sức mạnh phong ấn này không ngừng rèn luyện kiếm đạo và kiếm ý của mình, đặc biệt là kiếm ý vô địch. Từ sau khi kiếm ý vô địch của hắn lột xác nó vẫn luôn không ngừng trở nên mạnh hơn.

Hắn cũng muốn xem thử kiếm ý vô địch này sẽ tăng lên đến mức độ nào.

Ngoài hắn thì mấy người Diệp An, Ngao Thiên Thiên và Mộc Nguyên cũng tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là Diệp An. Hắn phát hiện thiên phú tỷ tỷ của mình đúng là yêu nghiệt đến mức đáng sợ. Bây giờ cô ấy đã đạt tới cảnh giới Thiên Quân, không những thế mà cô ấy còn chuẩn bị đột phá Tổ Cảnh!

Việc này khiến hắn hơi xấu hổ!

Ngao Thiên Thiên cũng tiến bộ rất nhanh, bây giờ đã là cảnh giới Thiên Quân rồi.

Thật ra nếu hắn tập trung đột phá cảnh giới, muốn đạt tới cảnh giới Thiên Quân cũng không phải chuyện gì khó. Dù sao bây giờ hắn cũng có Tổ Mạch trong người, có đủ Tổ Nguyên. Hơn nữa công pháp tu luyện của hắn cũng là cao cấp nhất thế gian, nhưng mục tiêu của hắn không phải cảnh giới mà là kiếm đạo và kiếm ý.

Trước đây cũng vì quá theo đuổi cảnh giới mà hắn đã bỏ quên cảnh giới kiếm đạo và kiếm ý, mãi đến lúc kiếm đạo và kiếm ý bị đình trệ.

Bây giờ hắn muốn rèn luyện kiếm đạo và kiếm ý của mình đến mức tối đa!

Cứ thế, Diệp Quân lại bắt đầu bay lên cao hết lần này đến lần khác trong dãy núi…

Tu luyện ở đây cũng giống như tu luyện mang vật nặng, vì thế kiếm đạo và kiếm ý của Diệp Quân tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là kiếm ý vô địch của hắn, bây giờ một kiếm ý mà hắn tuỳ ý ngưng tụ ra cũng chứa đựng sức mạnh huỷ diệt đất trời.

Vì thế dù cảnh giới của hắn không cao bằng Diệp An nhưng khi thật sự giao thủ, Diệp An cũng không thể giành được lợi thế.



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Khi nhận được tin của mấy người nhóm Mạt Tiều, mấy người Mạt Thiên Đô cũng thở phào nhẹ nhóm. Chỉ cần Võ Tông này đồng ý giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ trở nên đơn giản hơn rất nhiều.

Trần Du ở một bên chợt nói: “Ta muốn tự mình đi vào Tuế Nguyệt trường hà một chuyến”.

Mạt Thiên Đô quay đầu nhìn về phía Trần Du, Trần Du trầm giọng nói: “Ta muốn xem thử rốt cuộc thế lực đứng sau Diệp Quân này không đơn giản đến mức nào”.

Mạt Thiên Đô nhíu mày: “Chắc là không cần thiết đâu nhỉ?”

Ánh mắt Trần Du lạnh như băng: “Người nhà họ Trần chúng ta không thể chết không rõ ràng được”.

Mạt Thiên Đô đang định nói tiếp thì Tần Nguyên chợt cất lời: “Dù Võ Tông này đã đồng ý sẽ giúp đỡ, nhưng không ai dám đảm bảo bọn họ có thể bắt được Diệp Quân. Vì thế để Trần huynh đi tới Tuế Nguyệt trường hà một chuyến cũng được, chỉ cần Trần huynh bắt được người trong tộc của Diệp Quân, đến lúc đó Diệp Quân này còn không bó tay chịu trói sao?”

Mạt Thiên Đô im lặng một lúc rồi đáp: “Trần huynh đích thân đi điều tra về gia tộc của Diệp Quân này cũng được. Nhưng cũng không thể sơ suất, vì thế Trần huynh vẫn nên dẫn theo thêm một vài cao thủ thì tốt hơn”.

Trần Du gật đầu: “Bên phía các huynh có động tĩnh gì thì nhớ thông báo với ta”.

Mạt Thiên Đô cười nói: “Việc này huynh cứ yên tâm, chúng ta sẽ không giành ăn một mình đâu”.

Trần Du gật đầu, sau đó không nói gì thêm, dẫn theo một nhóm cao thủ nhà họ Trần xoay người rời đi.

Ở một nơi khác.

Tả Hữu chủ giáo của học viện Thần cũng đang chú ý đến động thiên Thần Nhất, học viện Thần cũng là thế lực duy nhất được bốn gia tộc cho phép đến nơi này.

Sắc mặt Tả chủ giáo hơi phức tạp: “Không ngờ Diệp Quân này lại nhận được truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất…”

Thượng Thần Thần Nhất!

Nhân vật được học viện Thần tôn thờ hiện tại chính là Thần Nhất.

Hữu chủ giáo nhìn mấy người nhóm Mạt Thiên Đô phía xa, lắc đầu: “E rằng bốn gia tộc này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu…”

Tả chủ giáo muốn nói lại thôi.

Hữu chủ giáo hờ hững nhìn ông ta: “Ông cũng muốn chia phần à?”

Tả chủ giáo gật đầu.

Nhưng Hữu chủ giáo lại lắc đầu: “Ngu ngốc”.

Tả chủ giáo tỏ vẻ khó hiểu.

Hữu chủ giáo nhìn về phía động thiên Thần Nhất phía xa, nhẹ giọng nói: “Người có thể được Thượng Thần Thần Nhất chọn có thể là một người bình thường không? Mọi người đều chỉ nhìn thấy lợi ích trong đó nhưng lại không thấy được nguy hiểm. Không đúng, phải nói là trong tiềm thức mọi người đều coi thường sự nguy hiểm này, vì sức hấp dẫn của truyền thừa của Thượng Thần Thần Nhất thật sự quá to lớn”.

Tả chủ giáo trầm giọng nói: “Vậy lần này chúng ta không nhúng tay vào à?”

Hữu chủ giáo lắc đầu: “Không tham dự”.

Tả chủ giáo cười khổ.

Hữu chủ giáo nói: “Đi thôi!”

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Nhưng lần này Tả chủ giáo lại không nghe lời Hữu chủ giáo, vẫn đứng yên tại chỗ.

Thấy thế, Hữu chủ giảo khẽ thở dài, cũng không nói gì thêm mà rời đi.
Chương 1230: Ra ngoài đánh một trận đi!

Tuế Nguyệt trường hà.

Trần Du dẫn theo mười cao thủ nhà họ Trần tiến vào trong, mười cao thủ này của nhà họ Trần đều có cảnh giới Thiên Quân đỉnh cao.

Sau khi tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, Trần Du giẫm nhẹ chân phải: “Tuế Nguyệt Chi Chủ đâu?”

Ầm!

Tuế Nguyệt trường hà bắt đầu sôi trào bốn phía, sau đó một hư ảnh xuất hiện trước mặt mấy người Trần Du.

Người đó chính là Tuế Nguyệt Chi Chủ.

Trần Du nhìn chằm chằm Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Có biết Diệp Quân không?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ thoáng sửng sốt, sau đó đáp: “Biết…”

Trần Du lạnh lùng hỏi: “Nhà của người này ở đâu?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ trả lời Trần Du: “Huyền Hoàng Giới”.

Trần Du gật đầu: “Dẫn đường đi”.

Tuế Nguyệt Chi Chủ hơi chần chừ, sau đó nói: “Không biết các hạ muốn đi đến Huyền Hoàng Giới để làm gì?”

Trần Du thản nhiên nhìn Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Đừng hỏi nhiều”.

Tuế Nguyệt Chi Chủ: “…”

Cứ thế dưới sự hướng dẫn của Tuế Nguyệt Chi Chủ, mọi người đi đến Huyền Hoàng Giới.

Dọc đường đi Tuế Nguyệt Chi Chủ thấy rất nghi ngờ, nhưng vì kiêng dè thực lực của Trần Du nên cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể ngoan ngoãn dẫn đường.

Không lâu sau đó, Tuế Nguyệt Chi Chủ dẫn mấy người nhóm Trần Du đi tới Huyền Hoàng Giới.

Bọn họ vừa đi vào Huyền Hoàng Giới đã có một người phụ nữ xuất hiện ngay trước mặt.

Người đó… chính là Tần Quan.

Thấy Tần Quan, Tuế Nguyệt Chi Chủ vội vàng hành lễ: “Bái kiến Tần Các chủ”.

Tần Quan gật đầu: “Thế này là…?”

Tuế Nguyệt Chi Chủ vội nói: “Mấy vị này nói muốn đến gặp người nhà của Diệp thiếu, cho nên…”

Tần Quan nhìn về phía Trần Du dẫn đầu: “Hửm?”

Trần Du nhìn chằm chằm Tần Quan: “Bà là?”

Tần Quan cười đáp: “Ta là mẹ của Diệp Quân”.

Mẹ!

Trần Du cười khẽ: “Thế thì tốt”.

Dứt lời, ông ta không thèm nhiều lời, lập tức duỗi tay phải về phía trước, một sức mạnh đáng sợ kéo về phía Tần Quan.

Thẳng thừng ra tay!

Thấy cảnh này, sắc mặt Tuế Nguyệt Chi Chủ đứng một bên lập tức trở nên tái mét, suýt thì ngã xuống đất.

Mẹ kiếp!

Đám người này đến để gây chuyện!

Sức mạnh của Trần Du vừa mới đến gần Tần Quan đã bị một sức mạnh bí ẩn ngăn cản, không thể tiến thêm nửa bước.

Thấy thế Trần Du lập tức nhíu mày: “Có bản lĩnh đấy…”

Dứt lời ông ta lại muốn ra tay một lần nữa.

Vụt!

Lúc này một thanh trường thương đột nhiên phá không bay tới từ phía xa.

Sắc mặt Trần Du hơi thay đổi, ông ta đánh ra một quyền.

Ầm!

Trần Du bị chiêu thương này đẩy lui gần nghìn trượng!

Sau khi dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn lên, bên cạnh Tần Quan ở cách đó không xa xuất hiện một cô gái cầm trường thương.

Không chỉ có thế mà xung quanh còn đột nhiên xuất hiện rất nhiều hơi thở mạnh mẽ, sau đó thì có mấy chục nghìn cao thủ xuất hiện khắp xung quanh.

Nhìn thấy những cao thủ này, Trần Du lập tức sững sờ.

Đa số những cao thủ này đều có cảnh giới Đế Quân, trong đó cũng có không ít cao thủ cảnh giới Thiên Quân.

Không chỉ có thế mà còn rất nhiều cao thủ đang chạy tới.

Hiện tại sau khi Tuế Nguyệt trường hà được Tần Quan thống nhất, gần như tất cả cao thủ cao cấp đều đang phục vụ cho nhà họ Dương, cũng đành chịu thôi vì lợi lộc Tần Quan đưa ra thật sự quá hậu hĩnh.

Tuế Nguyệt trường hà không thể so với thời đại cũ, nơi này gần như không có Tổ Nguyên, vì thế những cao thủ ở đây đều bị hạn chế tuổi thọ.

Lúc này tài nguyên Tổ Nguyên trong tay Tần Quan trở nên cực kỳ quý giá, cũng vì lý do đó mà gần như tất cả cao thủ cấp bậc cao đều sẵn lòng gia nhập thư viện Quan Huyên phục vụ cho Tần Quan.

Lúc này, mấy người nhóm Trần Du nhìn thấy nhiều cao thủ như thế thì đã hoàn toàn hoá đá.

Bọn họ hoàn toàn không hiểu nổi vì sao gia tộc của Diệp Quân này lại mạnh đến thế…

Tần Quan khẽ cười nói: “Nghe nói các ngươi định đánh hội đồng con trai ta?”

Đương nhiên bà ấy biết rất rõ chuyện ở thời đại cũ, vì thám tử của thư viện Quan Huyên đã tiến vào nơi đó từ lâu rồi.

Trần Du nhìn mấy người sau lưng Tần Quan, cười khẽ nói: “Bà cho rằng đông người hơn thì ghê gớm lắm à?”

Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài xuất hiện: “Biết đây là thứ gì không?”

Tần Quan cười nói: “Uy hiếp không có tác dụng với chúng ta đâu, nên ông có lá bài tẩy gì thì cứ việc sử dụng đi”.

Trần Du nhìn chằm chằm Tần Quan một lúc, sau đó lập tức sử dụng lệnh bài.

Oanh!

Một tia thần quang lập tức bay lên cao từ trong lệnh bài kia, trong thần quang trên bầu trời có một hư ảnh chậm rãi ngưng tụ. Khi hư ảnh này ngưng tụ, một khí thế đáng sợ lập tức chèn ép như hàng chục nghìn ngọn núi đè lên mọi người đang có mặt ở nơi đây.

Mọi người hoảng hốt!

Hư ảnh thần linh!

Sắc mặt tất cả cao thủ của thư viện Quan Huyên đều rất nặng nề, trong mắt tràn đầy sự kiêng dè.

Lúc này, hư ảnh thần linh kia ngưng tụ thành một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ thần bào, đưa mắt nhìn xuống tất cả mọi người bên dưới, ánh mắt kia như đang nhìn một lũ kiến.

Thần linh đột nhiên nhìn về phía Trần Du với nét mặt lạnh lùng: “Chỉ một lũ kiến thế này mà cũng gọi ta đến sao?”

Trần Du cúi người không dám nói một câu.

Một lũ kiến!

Tần Quan cười khẽ, bà ấy định lên tiếng thì An Nam Tịnh đang đứng bên cạnh chợt nói: “Để ta”.

Tần Quan nhìn về phía An Nam Tịnh: “Bà đánh á?”

An Nam Tịnh lắc đầu.

Tần Quan thắc mắc.

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Ta gọi người”.

Dứt lời, bà ấy ngẩng đầu nhìn lên: “Ra ngoài đánh một trận đi”.

Vụt!

Một tia kiếm quang bay xuống từ trên trời, sau đó một người đàn ông mặc trường bào màu xanh chậm rãi đi ra từ trong kiếm quang kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK