Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 900: Cây giáo dài đâm vỡ nhụy hoa

Từ Thụ hay Bát Uyển?

Diệp Quân nói xong, Từ Thụ nhìn hắn không trả lời.

Từ Nhu ở một bên nhìn hai người, cũng không lên tiếng.

Thoáng chốc bầu không khí trở nên căng thẳng.

Dưới ánh mắt chăm chú của Diệp Quân, Từ Thụ định nói gì đó thì Diệp Quân khẽ nói: “Đừng nói nữa”.

Hắn vừa nói vừa bế Từ Thụ, sau đó đi về phía căn phòng bên cạnh.

Diệp Quân nhẹ nhàng đặt Từ Thụ lên giường, sau đó nằm bên cạnh, không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng nàng ta.

Từ Thụ bỗng nắm lấy tay Diệp Quân đang xoa trên bụng nàng ta, khẽ nói: “Ta biết huynh đang trách ta”.

Mục đích của Từ Thụ là dẫn dụ Diệp Quân đến đây nhưng nếu Từ Thụ không đến, Diệp Quân không chắc sẽ đến.

Từ Thụ chọn đến đây.

Diệp Quân không nói gì.

Từ Thụ nói tiếp: “Đến đây không phải vì Tiểu Nhu, là vì bản thân ta muốn gặp đại tỷ”.

Diệp Quân vẫn không lên tiếng.

Từ Thụ xoay người đối diện với Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Thật đó”.

Diệp Quân ôm khẽ lấy eo Từ Thụ nói: “Ta biết”.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cúi đầu hôn nhẹ lên trán Từ Thụ, sau đó lại nói: “Ta biết rồi”.

Từ Thụ vùi đầu vào vào ngực Diệp Quân, khẽ nói: “Ta biết người huynh thích là Bát Uyển chứ không phải Từ Thụ…”

Diệp Quân hôn lên khóe môi Từ Thụ, sau đó nói: “Ta nghĩ giữa chúng ta không nên có những ngăn cách này, nếu không mọi người sẽ rất mệt mỏi”.

Từ Thụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Muội nghĩ sao?”

Từ Thụ nói: “Nhưng nếu không nói ra, trong lòng sẽ có khúc mắc”.

Diệp Quân im lặng.

Từ Thụ nhìn Diệp Quân: “Nói đi”.

Diệp Quân im lặng hồi lâu nói: “Đứa trẻ này là vì Từ Nhu tính kế hay thật sự là ngoài ý muốn?”

Từ Thụ nói: “Ngoài ý muốn”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Từ Thụ nhẹ nhàng ôm lấy hắn, khẽ nói: “Ta vẫn chưa đến mức bán nhan sắc, hôm đó làm như thế với huynh là vì ta biết nếu hồi phục tất cả ký ức, giữa chúng ta có thể có thể sẽ…”

Nói rồi nàng ta khẽ lắc đầu: “Chỉ là không ngờ một lần đã có”.

Nói đến đây mặt nàng ta đỏ ửng.

Diệp Quân gật đầu, trong lòng không còn khúc mắc nữa, mỉm cười: “Vậy chúng ta thoải mái sống đi”.

Sống!

Nghe Diệp Quân nói thế, Từ Thụ ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Huynh mong đứa bé này làm thần chủ của Chân vũ trụ sao?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Muội có muốn không?”

Từ Thụ khẽ nói: “Ta nghe theo huynh”.

Diệp Quân im lặng một lúc lâu sau mới nói: “Muội nghĩ sao?”

Từ Thụ liếc nhìn hắn, nói: “Huynh lại ném vấn đề này cho ta rồi”.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra muội nghĩ thế đúng chứ?”

Từ Thụ khẽ gật đầu: “Chân vũ trụ là tâm huyết của đại tỷ và bọn ta, nếu giao cho người ngoài, tất nhiên bọn ta sẽ không cam lòng, cũng sẽ không dễ quản lý nhưng nếu là con của chúng ta… thì sẽ khác”.

Nói đến đây nàng ta nhìn Diệp Quân: “Nhưng ta vẫn nghe theo huynh”.

Diệp Quân xoa bụng Từ Thụ: “Còn bao lâu nữa sẽ sinh?”

Từ Thụ nói: “Ba năm”.

“Hả?”

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Thụ cong môi cười: “Thể chất thần linh bọn ta khá đặc biệt”.

Diệp Quân lắc đầu cười.

Từ Thụ cười nói: “Muốn sớm gặp được nó à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Thụ mỉm cười: “Ba năm, chỉ là chuyện trong một cái búng tay”.

Diệp Quân cười nói: “Cũng đúng”.

Hắn ôm lấy Từ Thụ, sau đó khẽ nói: “Hôm nay ta ngủ ở đây được không?”

Mặt Từ Thụ đỏ bừng, nàng ta không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Diệp Quân.

Tay phải Diệp Quân bỗng luồn vào trong áo Từ Thụ, nhẹ nhàng xoa bụng dưới của nàng ta.

Cảm nhận được bàn tay nóng bỏng của Diệp Quân, Từ Thụ trở nên căng thẳng, sợ hắn sẽ trượt lên trên hoặc sờ xuống dưới.

Lần này Diệp Quân rất thành thật, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng Từ Thụ không làm loạn.

Thấy Diệp Quân không làm loạn, Từ Thụ cũng thầm thở phào, nàng ta khẽ nói: “Huynh sắp rời khỏi hệ Ngân Hà rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đến lúc đó đi chung nhé”.

Từ Thụ không nói gì.

Diệp Quân nói: “Không muốn đi à?”

Từ Thụ bỗng hỏi: “Huynh có thể cảm nhận được Vũ Trụ Kiếp sao?”

Diệp Quân nhíu mày: “Vũ Trụ Kiếp xảy ra vấn đề gì à?”

Từ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm: “Lẽ nào là sắp phát nổ toàn diện?”

Từ Thụ khẽ lắc đầu: “Ta không biết, bọn ta hỏi đại tỷ, đại tỷ chỉ nói không sao, đừng lo, nhưng…”

Nói đến đây ánh mắt nàng ta hiện lên vẻ lo lắng.

Từ Thụ im lặng.

Vũ Trụ Kiếp.

Hắn chỉ từng thấy một lần nhưng lần đó khiến hắn có ấn tượng sâu sắc, đến nay nhớ lại vẫn cảm thấy sợ.

Mà đó chỉ là một góc núi băng của Vũ Trụ Kiếp.

Có thể tưởng tượng cả Vũ Trụ Kiếp đáng sợ đến mức nào.

Chân tỷ có thể áp chế được sao?

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn cũng không biết.

Trước khi rời khỏi hệ Ngân Hà thì phải đi gặp cha và cô cô, đến lúc đó có thể hỏi.

Không lâu sau hai người ôm nhau đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Từ Thụ mở mắt ra, không biết cảm nhận được gì mặt nàng ta đỏ ửng, hóa ta là tay Diệp Quân đã dịch lên trên.

Lúc này tay Diệp Quân hơi dùng sức.

Cả người Từ Thụ run rẩy, hai tay nắm chặt lấy tay Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng cúi xuống bên tai Từ Thụ, khẽ nói: “Được không?”

Hai gò má Từ Thụ ráng hồng, không nói gì.

“Ư...”

Từ Thụ bỗng khẽ rên.

Có câu:

Miệng cũng bận.

Tay cũng bận.

Người đẹp e thẹn, không hề phòng bị.

Hai chỗ trêu người đỏ ửng.

Cây giáo dài đâm vỡ nhụy hoa.


Chương 901: Chơi bốn?

“Mặt trời” lên cao mới dậy.

Lúc Diệp Quân và Từ Thụ ra khỏi phòng, Từ Nhu đang ngồi ăn cơm trên bàn ăn, nàng ta nhìn hai người nhoẻn miệng cười xấu xa, ánh mắt đó hơi thô tục.

Mặt Từ Thụ đỏ bừng, lúc bắt đầu đêm qua còn không dám lớn tiếng, nhưng sau đó lúc quan hệ thì đâu còn có thể kiềm chế được?

Nghĩ đến cảnh tượng tối qua, mặt Từ Thụ đỏ bừng, cả người cũng hơi mềm nhũn.

Da mặt Diệp Quân dày hơn một chút, hắn kéo Từ Thụ đến trước bàn ăn, Từ Nhu cũng nấu đồ ăn cho họ.

Từ Nhu nhìn hai người: “Không sợ làm em bé bị thương sao?”

Nghe thế mặt Từ Thụ lại đỏ bừng, động tĩnh sau đó quả thật quá lớn.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.

Người đến là Từ Chân.

Ba người phụ nữ tề tựu.

Từ Chân bước đến bàn ăn ngồi xuống, cô ta nhìn Từ Thụ và Diệp Quân, cười nói: “Hai người có phải đã làm chuyện xấu không?”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lần này Từ Thụ lại không ngượng nữa, nàng ta chỉ nhìn Diệp Quân mỉm cười.

Diệp Quân kéo Từ Thụ lại, dịu giọng nói: “Là ta kích động”.

Từ Thụ lắc đầu: “Ta và huynh vốn dĩ là vợ chồng, làm gì cũng đều là chuyện bình thường”.

Diệp Quân mở cờ trong bụng, nắm chặt tay Từ Thụ.

Từ Nhu hơi bất mãn: “Các ngươi xem bọn ta là không khí đấy à?”

Từ Thụ mỉm cười: “Nhị tỷ, hôm nay tỷ nghe lén bao lâu rồi?”

Từ Nhu chớp mắt, phủ nhận: “Không có”.

Từ Thụ nhìn Từ Nhu: “Lần sau đừng nghe lén nữa, vào trong nhìn tốt biết mấy”.

Vẻ mặt Từ Nhu cứng đờ.

Có đôi khi là như thế, mình không ngại thì người ngại chắc chắn là người khác.

Từ Chân bỗng nói: “Lần sau ta sẽ đến xem”.

Mọi người: “…”

Từ Chân nhìn ba người, lại nói: “Các ngươi đừng bày ra vẻ mặt đó, ta nghiêm túc đấy”.

Diệp Quân và Từ Thụ cạn lời.

Lúc này Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Cậu sắp rời khỏi đây à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Từ Chân khẽ gật đầu, cười nói: “Vừa đúng lúc”.

Diệp Quân khó hiểu: “Vừa đúng lúc gì cơ?”

Từ Chân cười nói: “Không có gì, chúng ta ăn cơm thôi”.

Từ Thụ và Từ Nhu nhìn Từ Chân, không nói gì.

Diệp Quân nói: “Chân tỷ, là chuyện của Vũ Trụ Kiếp sao?”

Từ Chân cười nói: “Đều là chuyện nhỏ”.

Diệp Quân thở dài: “Chân tỷ, tỷ đừng gạt bọn ta, nếu có chuyện gì, tỷ cứ nói ra, được không?”

Từ Chân suy nghĩ, sau đó nói: “Hôm nay ta viết xong sách rồi”.

Diệp Quân nói: “Thế nên tỷ cũng đi à?”

Từ Chân gật đầu.

Từ Nhu bỗng nắm lấy tay Từ Chân, khẽ nói: “Đại tỷ… tỷ mạnh như vậy…”

Nhìn vẻ lo lắng trong mắt Từ Nhu, Từ Chân mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, cũng đừng lo…”

Nói rồi cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngược lại là cậu, ta vẫn hơi lo cho cậu”.

Diệp Quân khó hiểu: “Ta ư?”

Từ Chân gật đầu, nhưng không nói gì nhiều.

Diệp Quân đang định hỏi, Từ Chân bỗng nhìn Diệp Quân: “Đi với ta đến một nơi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân nhìn Từ Thụ, cười nói: “Cho ta mượn một buổi chiều nhé”.

Từ Thụ gật đầu: “Của ta cũng là của đại tỷ, tỷ muốn dùng thế nào cũng được”.

Diệp Quân cạn lời.

Từ Chân lắc đầu khẽ cười.

Sau khi ăn uống xong, Diệp Quân đi theo Từ Chân ra ngoài.

Ở một bên giường, Từ Nhu cúi đầu nhìn hai người Diệp Quân đang đi về phía xa, hơi bất mãn nói: “Nếu ngày đó tên này quyết đoán hơn, hắn đã có thể chiếm được trái tim đại tỷ rồi. Chỉ một chút nữa thôi, đã cởi cả quần rồi, thế mà hắn còn không vào, tức chết mất”.

Từ Thụ kéo tay Từ Nhu, lắc đầu: “Tỷ nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi”.

Từ Nhu thở dài.

Từ Thụ lại nói: “Nhị tỷ, đừng nghĩ nhiều nữa. Cho dù là đại tỷ hay Tiểu Quân, họ đều giống người có đã trải nghiệm, tỷ nghĩ họ không biết mấy tâm tư nhỏ của tỷ sao?”

Từ Nhu im lặng không nói.

Từ Thụ nói tiếp: “Để họ tự do phát triển đi”.

Từ Nhu lắc đầu: “Không được, ta phải bỏ thuốc cho họ”.

Từ Thụ: “…”

Từ Chân dẫn Diệp Quân đến một bờ biển, cô ta kéo tay Diệp Quân đi dọc theo bờ biển.

Gió biển phảng phất, hơi lạnh.

Từ Chân khẽ vuốt mái tóc bị gió biển thổi tung, khẽ cười nói: “Khi mới đến ngôi sao màu xanh, ta thường đến đây đi dạo, ta thích cảm giác yên bình này”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thích cảm giác này, không cần ngày nào cũng thiêu đốt xác thịt và linh hồn, mỗi ngày đều ăn uống ngủ nghỉ, rất thoải mái”.

Từ Chân cười nói: “Sa đọa”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng thật”.

Từ Chân mỉm cười, cô ta quay đầu nhìn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ luyến tiếc.

Ngắm lại lần cuối trong đời.

Lúc này Diệp Quân bỗng bước đến một bên, nơi đó có một cô bé đang cầm mười mấy đóa hoa hồng, đang rao bán.

Diệp Quân trả tiền, sau đó cầm một đóa hoa hồng yêu kiều đến trước mặt Từ Chân, hắn đưa cho Từ Chân cười nói: “Chân tỷ”.

Từ Chân mỉm cười, nhận lấy hoa hồng rồi đưa lên ngửi, sau đó nói: “Thơm quá”.

Diệp Quân bỗng cúi người hôn lên môi Từ Chân, Từ Chân run lên.

Một lúc lâu sau mới tách ra.

Diệp Quân cười nói: “Ta là người đầu tiên hôn tỷ nhỉ?”

Từ Chân lắc đầu: “Không phải”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Chân cong môi: “Người đầu tiên hôn ta là Từ Nhu”.

Diệp Quân bật cười.

Từ Chân bỗng ôm lấy Diệp Quân, cười nói: “Có muốn chơi bốn không…”

Hả?

Diệp Quân không hiểu.


Chương 902: Cùng say

Thấy Diệp Quân nghe không hiểu mô tê gì sất, nụ cười trên mặt Từ Chân càng trở nên ranh ma.

Làm hắn không khỏi cười khổ, thầm nhủ văn hóa hệ Ngân Hà đúng là thâm sâu khó lường, có mấy câu nói gì mà chẳng hiểu.

Thấy vẻ mặt hoang mang của hắn, Từ Chân bảo: “Ta không nói giỡn”.

Rồi kéo hắn đi về trước.

Có vô số người đang đi dạo dọc bờ biển, rất nhiều trong số ấy đều đang nhìn bọn họ, nhất là Từ Chân - một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đến nỗi khiến người khác phải thẹn.

Bỗng có mấy gã đàn ông bước tới chặn đường họ. Người đi đầu cười hỏi Từ Chân: “Làm quen không người đẹp?"

Tuy bên cạnh Từ Chân là Diệp Quân đẹp trai cao ráo nhưng gã ta vẫn muốn thử một phen, bởi gã cho rằng đàn ông chỉ được cái vẻ đẹp mã thì cũng vô tích sự, quan trọng là phải xem ai nhiều tiền hơn.

Thế là gã nâng tay trái lên để trước ngực, để lộ chiếc đồng hồ trị giá mấy triệu đồng Hoa Hạ.

Vốn gã cho rằng làm thế này có hơi mất giá nên không định khoe ra, nhưng có đôi khi vẫn nên chứng tỏ giá trị của mình nên quyết định làm theo.

Từ Chân không trả lời câu hỏi của đối phương mà lại quay sang hỏi Diệp Quân: “Được không?"

Diệp Quân vươn tay chỉ vào mặt biển phía xa, nói với gã đàn ông: “Thấy bên đó không?"

Gã ta nhíu mày: “Thấy gì?"

Hắn vung tay làm động tác chém.

Phập!

Một tia kiếm khí dài nghìn trượng lao thẳng từ trên trời xuống, tách biển làm đôi, dâng lên ngọn sóng cao tận mấy chục trượng.

Ai nấy đều hốt hoảng.

Gã đàn ông đặt mông ngồi bệt xuống đất, mặt trắng bệch như vôi: “***...”

Từ Chân nhìn Diệp Quân với đôi mắt như làn thu thủy và nụ cười động lòng người trên môi.

Hắn liếc nhìn gã đàn ông, bật ra một tiếng cười khẩy rồi kéo cô gái rời đi.

Những người khác ở gần đó bỏ chạy tán loạn.

Khiến bãi biển trở nên im lặng chỉ trong phút chốc.

Từ Chân nhìn Diệp Quân, chỉ cười không nói.

Hắn lúng túng: “Sao vậy?"

Cô ta nói: “Đêm nay ta sẽ viết sách”.

Diệp Quân: “Rồi thế nào nữa?"

Từ Chân bất ngờ nhón chân lên, thì thầm vào tai hắn: "Đêm nay, ta, cậu và Tiểu Thụ ngủ với nhau được không?"

Đầu óc Diệp Quân thoắt cái trống rỗng, máu sôi trào khắp toàn thân khi thứ cảm xúc nguyên thủy nào đó như muốn phá đê mà ra.

Thấy hai má hắn đỏ lựng, Từ Chân lại mỉm cười đầy quyến rũ: “Được không nào?"

Diệp Quân nuốt khan: “Chân tỷ... Làm vậy... có được không?"

Từ Chân nguýt hắn, quở trách: “Nói dối! Rõ ràng muốn vậy còn gì!"

Diệp Quân: “...”

Từ Chân nắm tay hắn, dịu dàng mở lời: “Hãy nhớ, phải luôn đối mặt với nội tâm của mình, đừng nên giấu diếm. Chỉ có như vậy thì kiếm đạo của cậu mới tiến bộ, hiểu chưa?"

Diệp Quân: “Nhưng nếu trong nội tâm của ta có những thứ đen tối thì thế nào?"

Từ Chân: “Thì chấp nhận chúng”.

Diệp Quân: “Cho dù đó là một mặt hắc ám?"

Từ Chân gật đầu: “Đương nhiên, nhưng cũng phải phân biệt. Ví dụ như cậu muốn lên giường cùng ta và Tiểu Thụ, suy nghĩ này có làm tổn thương gì đến người khác không? Nếu không thì việc gì phải giấu diếm?"

Diệp Quân: “...”

Từ Chân mỉm cười: “Không sao cả, rồi sẽ phải trưởng thành thôi, cứ từ từ”.

Diệp Quân: “Ta học hỏi được rất nhiều khi ở bên Chân tỷ đấy”.

Từ Chân: “Ở cùng cậu, ta cũng rất vui”.

Diệp Quân hỏi lại: “Vui ư?"

Từ Chân gật đầu: “Vì có thể chọc cậu”.

Vừa dứt lời, cô ta đã phá ra cười khanh khách, cặp đào tiên cũng run run theo.

Diệp Quân hết sức tự nhiên mà nhìn không chớp mắt, nói: “Ta cũng rất vui!"

Thấy đối phương nhìn sang, hắn giải thích: “Tuy tỷ hay chọc ta nhưng ta cũng được lợi nhiều!"

Từ Chân chớp mắt, nụ cười dần trở nên ma mị: “Có muốn được nhiều hơn không?"

Diệp Quân lắc đầu.

Từ Chân thoáng ngẩn ra: “Vì sao?"

Diệp Quân cười đáp: “Vì không đánh lại tỷ”.

Từ Chân bật cười một hồi lâu rồi nắm tay hắn: “Ta sẽ không đánh cậu”.

Diệp Quân cũng cười cười, ngẩng đầu nhìn không trung. Ngày mai là Vĩnh Sinh Đại Đế đến rồi”.

Từ Chân: “Định chiến đấu một mình sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Mối ân oán này đã đến lúc phải chấm dứt rồi.

Dù sao Tháp gia vẫn còn nằm trong tay đối phương.

Tháp gia chua xót nghĩ: Thằng ranh này cuối cùng cũng nhớ đến mình!

Từ Chân cười cười: “Đến lúc đó ta sẽ cổ vũ cho cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Từ Chân lại nắm tay kéo hắn đi. Bọn họ nhanh chóng đi vào một quán ăn bên bờ biển, bên trong chỉ có lác đác vài người.

Cô gái gọi một bàn tràn đầy hải sản.

Chỉ vào một món trong đó, hỏi: “Biết đây là món gì không?"

Diệp Quân cười đáp: “Tôm hùm”.

Từ Chân ngạc nhiên: “Cậu ăn rồi sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Từ Chân: “Vậy nếm lại thử xem”.

Nói rồi dùng tay lột vỏ tôm, thả vào chén hắn.

Diệp Quân nhìn cô ta một cái rồi cúi đầu ăn.

Hai người cứ thế dùng bữa đến tối muộn. Đến lúc rời đi, Từ Chân lại lấy từ đâu ra mấy chục chai rượu trắng.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Chân tỷ à, tu vi của ta đã khôi phục rồi, sẽ không say nữa đâu”.

Từ Chân chớp mắt: “Thế thì dễ thôi”.

Nói rồi cô ta đứng lên, đi đến vỗ nhẹ vào vai hắn.

Ầm!

Tu vi Diệp Quân một lần nữa bị phong ấn.

"***??"

Hắn ngu cả người.

Qué gì thế này?!

Từ Chân: “Uống nào!"

Diệp Quân chỉ biết trải qua chấn động trong câm lặng, không ngờ Chân tỷ có thể phong ấn tu vi hắn mà hắn không làm được gì.
Chương 903: Mai nở từng đóa

Từ Chân cười: “Đừng lo, chỉ có tác dụng trong đêm nay thôi, ngày mai cậu sẽ trở lại bình thường”.

Diệp Quân không khỏi cảm thấy bội phục từ tận đáy lòng.

Ngay cả Mệnh Vận Đại Đế còn không phải là đối thủ của hắn vào lúc này, nhưng hắn lại chẳng thể làm gì được Chân tỷ.

Ôi!

Diệp Quân thở dài trong lòng.

Chẳng biết còn phải đi bao lâu nữa mới đạt đến vô địch đây!

Có đôi khi hắn chỉ muốn nằm ra đó làm con ông cháu cha ngồi mát ăn bát vàng cho rồi.

Chỉ thấy Từ Chân giơ chai rượu về phía hắn: “Cạn ly!"

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, nói: “Không công bằng! Chân tỷ cũng phải phong ấn tu vi cơ!"

Từ Chân gật đầu: “Được thôi”.

Cứ thế, hai người ăn uống đến tận khuya.

Thanh toán xong rồi, Từ Chân lại dẫn Diệp Quân trở về nhà trọ nơi Từ Nhu và Từ Thụ đang ở.

Hai người kia thấy họ nồng nặc mùi rượu thì đồng lọat nhíu mày.

Lại thấy Từ Chân lôi ra thêm một đống rượu trắng nữa: “Uống tiếp nào!"

Diệp Quân trợn trắng cả mắt, nằm vật sang bên.

Từ Nhu đỡ Từ Chân: “Còn uống gì nữa chứ, mau vào nghỉ ngơi...”

Từ Chân chỉ cười: “Tiểu Nhu à, lâu lắm mới đông đủ một lần, chúng ta cứ uống cho đã đi được không?"

Từ Nhu nhìn cô ta một hồi rồi gật đầu: “Được”.

Từ Chân cười khà khà, vươn tay vỗ lên vai hai cô em gái, lập tức phong ấn tu vi họ lại.

Cả hai cũng ngớ người.

Từ Chân cười: “Phải uống cho say mới vui!"

Rồi kéo cả hai cùng ngồi xuống.

Diệp Quân cũng bị cô ta xốc dậy, khi thấy hắn ngả nghiêng lảo đảo thì còn ngồi vào kế bên để đỡ cho.

Thấy Diệp Quân đã say bí tỉ, Từ Thụ nhìn Từ Chân, cảm thấy vị đại tỷ này chắc chắn lại muốn hỏi ba thứ linh tinh rồi.

Nghĩ đến đây, nàng ta bất chợt đỏ mặt.

Sau đó, bốn người vừa cạn ly vừa trò chuyện.

Diệp Quân nằm trong lòng Từ Chân, vừa uống vừa nghe ba chị em nói về những chuyện xảy ra khi còn bé, càng lúc càng vui vẻ.

Cứ thế, bọn họ chỉ kết thúc khi đêm đã sâu.

Thấy Từ Nhu và Từ Thụ đều đã váng vất, Từ Chân chợt nở một nụ cười kỳ lạ.

Cô ta vác Diệp Quân lên giường, rồi lại đưa hai cô em lên nằm hai bên trái phải của hắn.

Sắp xếp xong rồi, Từ Chân lại vội vã đi lấy giấy bút đến rồi ngồi một bên nhìn chằm chằm...

Nhưng không ai nhúc nhích.

Vì đã xỉn quắc cần câu rồi!

Cô ta thấy vậy thì nhíu mày. Không ai làm gì hết thì sao mà coi cho được?

Sau một hồi suy nghĩ, Từ Chân quyết định cởi phăng quần áo cả ba.

Làm xong xuôi rồi, Từ Chân lại ngồi vào một bên. Nhưng thời gian qua lâu, cơn buồn ngủ đánh úp làm cô ta không chịu nổi mà nghiêng đầu thiếp đi mất.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân cảm thấy bên người mềm mại vô cùng. Cho rằng đó là Từ Thụ, hắn mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều mà đưa tay chạm lấy nơi nào đó.

Cảm xúc mềm mại truyền lại làm đáy lòng hắn rung động, bên dưới cũng theo đó mà...

"Ưm...”

Một tiếng rên rỉ vang lên.

Cảm thấy có gì đó không đúng, Diệp Quân mở mắt ra, khi nhìn thấy người trong lòng mình là ai thì đầu óc trống rỗng.

Là Từ Nhu!

Không phải Từ Thụ!

Vậy Từ Thụ đâu?!

Diệp Quân ngu người.

Hắn ngoái đầu ra sau, thấy Từ Thụ đang ngủ ngon lành.

Còn Từ Chân!

Diệp Quân lại quay phắt sang nơi khác, nhanh chóng phát hiện Từ Chân cũng đang ngủ một bên.

Chẳng lẽ mình mượn say làm loạn?

Cõi lòng Diệp Quân rối loạn tưng bừng.

Đúng lúc này, cô gái trong lòng hắn như cảm nhận được gì mà nhíu mày khó chịu.

Bởi vì vẫn còn bị phong ấn tu vi mà.

Bỗng Từ Nhu bất thình lình mở to mắt, khi thấy tình cảnh giữa mình và Diệp Quân thì cũng sững ra.

Chuyện gì thế này?

Hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như ngưng đọng, rồi lại có phần ái muội.

Bởi vì họ vẫn còn đang...

Nên ra?

Hay nên vào luôn?

Đầu óc Diệp Quân loạn cào cào.

Từ Nhu nhìn hắn chằm chằm, hai tay siết lại trong im lặng.

Diệp Quân chần chừ, đang định rút ra thì thấy Từ Nhu nhíu mày thật chặt vì đau đớn.

Làm hắn vội vàng dừng lại.

Sắc mặt Từ Nhu trở nên lúng túng.

Bầu không khí càng thêm mập mờ.

Lại qua mội hồi do dự, Diệp Quân cúi người ghé vào bên tai nàng ta, vốn định nói đây chỉ là hiểu lầm. Nhưng lời đến khóe miệng lại không cách nào nói ra.

Hiểu lầm ư?

Trên đời có hiểu lầm nào như thế này à?

Cuối cùng, hắn không giải thích cũng không trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng cử động.

Dù gì cũng thế này rồi!

Lý do lý trấu với trốn tránh gì đó đều không đáng mặt đàn ông!

Ban đầu Từ Nhu còn không quen, nhưng dần dà...

Không biết do say rượu hay là gì mà từ đầu đến cuối, nàng ta đều không phản kháng, cũng không từ chối.

Cũng chính là:

Êm ái, chậm rãi, từng chút một.

Hoa mai đóa đóa nở dưới thân.

Đêm muộn mưa rơi cùng tuyết hạ.

Từng giọt từng giọt nhỏ thấm nhuần.

...

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân tranh thủ cúi người xuống, nắm tay Từ Nhu. Nàng ta gối đầu lên tay hắn trong im lặng.

Diệp Quân đánh cái thở dài trong lòng.

Rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ?

Làm sao mà uống say xong rồi lại thế này?

Chẳng lẽ là vì huyết mạch phong ma?

Huyết mạch phong ma: “...”

Từ Nhu cử động như muốn ngồi dậy, nhưng vừa nhúc nhích đã nhíu mày.

Diệp Quân thì thầm: “Sao vậy?"

Từ Nhu: “Dậy thôi”.

Diệp Quân chần chừ: “Trời còn chưa sáng mà”.

Từ Nhu ngẩng đầu nhìn hắn, hắn im lặng nhìn lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau hồi lâu.

Bỗng Diệp Quân cúi người đặt một nụ hôn lên trán nàng ta: “Nằm với ta thêm chút đi”.

Từ Nhu hơi rũ đầu, nói sau một hồi im lặng: “Ta biết ngươi ghét ta. Chúng ta có thể xem như chưa có gì xảy ra...”
Chương 904: Từ biệt

Những lời này của Từ Nhu khiến Diệp Quân nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt nàng ta mà hỏi lại: “Chưa có gì xảy ra?"

Từ Nhu gật đầu.

Diệp Quân: “Tỷ nghĩ làm vậy là được sao?"

Từ Nhu ngẩng đầu đối mặt với hắn: “Bằng không thì thế nào?"

Hai người không chút kiêng dè nhìn thẳng vào mắt nhau.

Đúng là một cô gái quật cường!

Một hồi sau, hắn thấp giọng hỏi: “Vậy là tỷ cứ ngủ với ta không tốn một xu nào thế à?"

Câu này khiến khóe mắt Từ Nhu giật giật, lạnh lùng đốp lại: “Muốn ta trả tiền ấm giường cho ngươi chứ gì?"

Diệp Quân cười cười, vươn tay ôm lấy đối phương, thì thầm: “Ta thật sự không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, nhưng cũng sẽ không lấp liếm dối trá... Hay là chúng ta đừng cãi nhau nữa, chung sống trong hòa bình không tốt hơn sao?"

Thấy ngữ khí hắn dịu đi, Từ Nhu khẽ rũ mắt, không nói gì.

Bỗng Diệp Quân cúi xuống hôn lên môi nàng ta khiến nàng ta giật mình nhưng không phản kháng.

Một hồi sau, Từ Nhu nhận ra có gì đó bất thường bèn thốt lên: “Đau...”

Diệp Quân mỉm cười: “Ta không làm gì cả”.

Từ Nhu nhìn hắn với ánh mắt phức tạp rồi chôn mặt vào lồng ngực hắn, nghĩ mãi cũng không ra cảm xúc hiện tại trong lòng mình là gì.

Diệp Quân cũng khe khẽ thở dài, tự hỏi sao mọi chuyện lại thành ra thế này rồi?

Định lực của hắn đâu có kém dữ vậy?

Hay là bị huyết mạch phong ma quấy?

Huyết mạch phong ma: “...”

Một đêm trôi qua.

Đến trưa hôm sau.

Bốn người ngồi quanh bàn ăn trong một bầu không khí kỳ lạ.

Từ Chân hết nhìn Từ Thụ rồi lại nhìn Từ Nhu, đoạn chột dạ cắm mặt vào ăn mì trong im lặng.

Từ Thụ thì vẫn đang nhìn Diệp Quân và Từ Nhu, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Diệp Quân có chút lúng túng không được tự nhiên, nhưng những lúc như thế này, hắn đương nhiên phải ra mặt...

Sau một hồi suy nghĩ, hắn nói: “Hôm qua bị đại tỷ chuốc say nên hai ta...”

Trước tiên là phải đổ vỏ!

Từ Chân cười: “Ta biết rồi, tất cả là tại rượu!"

Diệp Quân: “...”

Từ Nhu bỗng nói: “Đi làm việc đi”.

Thấy Diệp Quân nhìn sang, nàng ta nói: “Hôm nay là ngày cuối ngươi ở lại ngôi sao màu xanh, chẳng phải còn rất nhiều việc cần xử lý sao?"

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu: “Không những có Vĩnh Sinh Đại Đế sắp đến mà còn rất nhiều việc liên quan sau đó. Bây giờ không phải lúc để ngươi đặt tâm tư vào chuyện nhi nữ tình trường”.

Diệp Quân khe khẽ gật đầu: “Ừm”.

Từ Nhu: “Nhanh chóng đi xử lý đi”.

Diệp Quân bèn đứng dậy.

Lại nghe Từ Nhu nói: “Đợi đã”.

Diệp Quân nhìn lại, chỉ thấy nàng ta đi đến trước mặt mình: “Nếu ta đoán không sai thì cha và cô cô ngươi cũng sẽ đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Hẳn là vậy”.

Từ Nhu ra chiều do dự, cuối cùng lại chỉ nói: “Đi đi”.

Diệp Quân bắt lấy tay nàng ta: “Tỷ muốn bảo ta nhờ họ giải quyết giúp một số việc rồi hãy đi?"

Từ Nhu im lặng cúi đầu.

Diệp Quân mỉm cười: “Nhưng có những con đường phải do chính ta bước đi”.

Sắc mặt Từ Nhu trở nên phức tạp: “Thật sự sẽ rất gian nan, còn khó khăn hơn cha ngươi năm xưa”.

Diệp Quân chỉ gật đầu: “Ta đã chuẩn bị tâm lý rồi”.

Từ Nhu chăm chú nhìn hắn suốt một hồi mới gật đầu: “Được”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta đi đây”.

Rồi xoay gót đi.

Từ Nhu vẫn im lặng đứng đó sau khi hắn đã khuất dạng hồi lâu rồi mới trở về chỗ ngồi, nâng mắt lên nhìn Từ Chân. Đối phương giả ngơ: “Tiểu Nhu nhìn ta làm gì?"

Từ Nhu: “Là tỷ làm đúng không?"

Từ Chân làm bộ nghiêm túc: “Sao có thể! Không hề! Tỷ không đời nào làm ra loại chuyện này!"

Từ Nhu chỉ im lặng nhìn cô ta chằm chằm.

Làm Từ Chân bỗng chột dạ: “Tại bọn muội uống nhiều quá thì có!"

Từ Nhu lạnh lùng độp lại: “Uống nhiều còn biết cởi đồ nữa cơ à?"

Từ Chân chớp chớp mắt trong im lặng.

Từ Nhu tiếp tục: “Hơn nữa, vừa khéo làm sao mà ta và Tiểu Thụ đều bị lột sạch, có mỗi tỷ là không"!

Từ Chân khoát tay: “Thôi được rồi, đồ đúng là do ta cởi, nhưng chuyện giữa hai đứa là ta không có ép uổng gì hết!"

Từ Nhu lại nhìn cô ta chằm chặp.

Sở dĩ nàng ta không trách Diệp Quân là vì nàng biết hắn không phải chủ mưu. Tên đó mặc dù có lúc xấu tính nhưng sẽ không xấu đến trình độ này. Từ Thụ lại càng không thể nào, nên chỉ còn có Từ Chân mà thôi!

Từ Chân bỗng hỏi: “Liệu sẽ có em bé không?"

Từ Nhu đứng phắt dậy nhào về phía Từ Chân.

Cảnh tượng hai tỷ muội vui đùa với nhau khiến Từ Thụ lắc đầu cười.

Ghen ư?

Ban đầu đúng là có một chút, nhưng về sau... lại hết rồi.

Từ Chân thở dài trong lòng. Chẳng biết hồi bé thề thốt lung tung chi không biết...

Có gả cũng gả cho một người á?

Linh cmn nghiệm rồi!

...

Rời khỏi khu dân cư Vân Hải rồi, Diệp Quân đi đến quán rượu tìm Tô Tử.

Vì thói quen thức đêm làm việc mà cuộc sống của cô ấy cứ gọi là ngày đêm đảo lộn.

Khi Diệp Quân đến, cô nàng vẫn còn đang say ngủ.

Thế là hắn ngồi ở mép giường, nhìn cô gái đang say giấc nồng, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Tôi đi đây”.

Tô Tử im lặng không đáp.

Nhưng khi Diệp Quân vừa rời khỏi căn phòng rồi, hai hàng nước mắt bỗng lăn dài trên má cô.

Cô không dám mở mắt, chỉ sợ vừa nhìn thấy người kia sẽ không kiềm được mà muốn đi cùng hắn...

...
Chương 905: Tìm thấy cha và cô cô

Rời khỏi quán rượu rồi, Diệp Quân lại đi đến Kiếm Đạo Viện, thấy Song Song và Mục Vân đã trở về, Mộc Uyển Du cũng có mặt.

Hai người trước đã lĩnh ngộ được kiếm ý.

Diệp Quân cười nói với cả ba: “Hôm nay tôi đến để từ biệt”.

Song Song và Mục Vân đồng thời kinh ngạc.

Mộc Uyển Du thì im lặng cúi đầu, sắc mặt ảm đạm hẳn đi.

Diệp Quân lại nói: “Tôi phải đi rồi”.

Mục Vân: “Vì sao vậy thầy?"

Diệp Quân: “Phải về nhà”.

Về nhà?

Mộc Uyển Du ngẩng lên nhìn hắn, hai tay lẳng lặng siết chặt.

Song Song hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?"

Diệp Quân: “Nếu mọi người thi đậu vào Ngân Hà Tông thì sẽ có”.

Song Song nghiêm túc đáp: “Thầy yên tâm, chắc chắn bọn này sẽ đậu”.

Diệp Quân bật cười: “Tốt!"

Rồi không chút kiêng dè nắm tay Mộc Uyển Du kéo lại gần: “Tôi đi rồi, về sau ở cùng với Tô Tử, nhớ phải chăm sóc nhau nhé?"

Cô ấy khẽ gật đầu: “Được”.

Song Song và Mục Vân thức thời lui xuống.

Khi chỉ còn lại hai người, Diệp Quân nhìn cô gái đang chìm vào im lặng trước mặt: “Không có gì muốn nói với tôi sao?"

Nước mắt dâng đầy trong mắt Mộc Uyển Du: “Anh... có còn trở lại thật không?"

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Mộc Uyển Du đáp lại: “Vậy tôi sẽ đợi anh”.

Diệp Quân nắm tay cô, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay cô: “Tôi có thể mở ra...”

Nhưng cô ấy lắc đầu: “Tôi muốn tự tay mở ra, để xem anh để lại cho tôi những gì”.

Diệp Quân cười: “Được”.

Mộc Uyển Du nhón chân lên hôn hắn một hồi lâu, đoạn ghé vào tai hắn thì thầm: “Đợi anh trở về, tôi và Tô Tử sẽ...”

Càng nói càng lí nhí, mặt càng lúc càng đỏ.

Tim Diệp Quân đập thùng thùng: “Vậy...”

Mộc Uyển Du gom hết dũng khí nhìn hắn đầy xoắn xuýt: “Vậy nên anh nhất định phải trở lại, hiểu không?"

Diệp Quân lắc đầu cười.

Hắn nhấc chân rời đi Kiếm Đạo Viện một hồi, chợt như cảm nhận được gì mà quay lại, thấy Mộc Uyển Du vẫn đang đứng ở cổng, lẳng lặng dõi theo.

Cho dù đã thu hồi ánh mắt, hắn cũng biết mình sẽ không bao giờ quên được hình bóng ấy.

Một nỗi luyến tiếc không dứt dâng lên, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn gọi: “Ám U”.

Một cái bóng mờ xuất hiện sau lưng hắn.

Diệp Quân: “Phái người âm thầm bảo vệ họ”.

Đối phương gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân gật đầu rồi tiếp tục đi về trước.

Điểm đến kế tiếp của hắn là lớp học của Ngao Thiên Thiên. Lúc này đang là giờ lên lớp của cô ấy, đám học sinh vừa thấy Diệp Quân xuất hiện thì mặt ai cũng xụ xuống.

Bởi mỗi lần người này đến thì cô giáo đều sẽ cho tan học.

Thế nhưng lần này Ngao Thiên Thiên chỉ liếc nhìn hắn một cái rồi tiếp tục giảng bài.

Các học sinh thấy vậy thì không khỏi ngạc nhiên.

Sao tự dưng khác vậy cà?

Diệp Quân không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa. Ngao Thiên Thiên hôm nay mặc một chiếc váy dài màu đỏ nhạt, vừa trang nhã lại vừa rộn ràng, trên đầu là đôi sừng rồng đáng yêu khiến người khác chỉ muốn mang đi chơi đùa.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, cô ấy đáp lại bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.

Diệp Quân mỉm cười, tiếp tục đứng nghe.

Nửa giờ sau, chuông tan học vang lên.

Ngao Thiên Thiên khép quyển sách trong tay lại, nói với các học sinh: “Có duyên gặp lại”.

Rồi cô đặt sách xuống, đi về phía Diệp Quân.

Không một chút luyến lưu.

Để lại một đám học sinh hoang mang bối rối.

Chuyện gì đây?

Tiết học cuối cùng à?

Đến cửa phòng rồi, Ngao Thiên Thiên chủ động nắm tay Diệp Quân, cười nói: “Chúng ta đi thôi!"

Hắn đáp lại: “Ừm”.

Hai người cứ thế rời đi.

Để lại một đám học sinh trố mắt nhìn nhau, phải mất một hồi mới hoàn hồn, ai nấy đều cảm thấy khó tả vô cùng.

Ngao Thiên Thiên!

Chính là giáo viên được yêu thích nhất học viện Ngân Hà cũng như trong lòng bọn họ.

Nào ngờ ban nãy chính là tiết học cuối cùng.

Họ biết Ngao Thiên Thiên không phải người thích nói đùa, lần từ biệt này có lẽ chính là vĩnh biệt.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nắm tay nhau sải bước. Cô gái nhìn khắp bốn phía với vẻ phức tạp: “Đến lúc đi rồi lại thấy không nỡ ấy”.

Hắn cười: “Hay là ở lại thôi?"

Ngao Thiên Thiên lắc đầu, nắm chặt tay hắn: “Ta lại càng không nỡ xa huynh”.

Diệp Quân cười cười, liếc nhìn bốn phía: “Muội thích nơi này đến vậy thì sau này chúng ta cùng nhau về thăm”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Ừm!"

Diệp Quân: “Cũng nên đi gặp cha rồi”.

Ngao Thiên Thiên nghe vậy thì đỏ mặt, len lén nhìn hắn rồi e thẹn nói: “Ừ”.

Diệp Quân ngắm bộ váy đỏ trên người cô ấy rồi cong môi cười. Ngao Thiên Thiên cảm nhận được ánh mắt ấy thì hung tợn quắc mắt nguýt lại, làm bộ muốn đánh hắn.

Diệp Quân bật cười rồi nhắm mắt lại, mở thần thức bao trùm khắp ngôi sao màu xanh.

Một hồi sau, hắn mở mắt: “Tìm thấy rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK