Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2002: Váy trắng vô địch vũ trụ này

Vu Dịch lạnh lùng nhìn Thế Tông, lại nhìn Diệp Quân bên dưới: “Thế Tông đại nhân, bây giờ hai quan chấp hành đứng đầu kia đã vào Tiểu Tháp tu luyện. Như ông nói, nhiều nhất là nửa canh giờ, họ sẽ hoàn toàn khôi phục, đến lúc đó không biết Thế Tông địa nhân có thể lấy một chọi hai được không?”

Thế Tông khẽ cau mày: “Ngươi có ý gì?”

Vu Dịch chế nhạo: “Có ý gì? Vừa nãy khi Tông Thánh Vương ra tay, chẳng phải Thế Tông đại nhân có đứng nhìn sao?”

Mặt Thế Tông tối sầm lại.

Vu Dịch nói tiếp: “Thế Tông đại nhân, hoặc là bây giờ ông tiếp tục xem kịch, hoặc là bắt tay cùng Tông Thánh Vương phe ta giết Diệp Quân kia”.

Thế Tông nhìn Vu Dịch, ông ta chợt phát hiện mình đã đánh giá hơi thấp người phụ nữ này.

Cô ta có hai mục tiêu, mục tiêu thứ nhất đương nhiên là giết Diệp Quân, mục tiêu thứ hai là ép Ác Đạo Minh phải quyết chiến với Diệp Quân một lần nữa.

Nét mặt Thế Tông vô cùng u ám.

Ông ta biết hiện tại nếu không hành động, sau này một khi hai vị quan chấp hành đứng đầu ra tay thì ông ta nhất định sẽ chết.

Một người thì ông ta miễn cưỡng có thể đánh lại được, hai người thì chắc chắn sẽ chết. Lần này Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian bắt tay tiêu diệt nền văn minh Thiên Hành, nếu không thành công, để nền văn minh Thiên Hành khôi phục một chút nguyên khí chắc chắn họ sẽ điên cuồng trả thù.

Mà Vu Dịch có thiên hiểm thời không Vô Gian của vũ trụ Vô Gian, đánh không lại thì có thể lui về đó, cho dù là nền văn minh Thiên Hành thì cũng tạm thời không làm gì được bọn họ. Nhưng ông ta thì khác, ông ta không có nơi nào để trốn, hiện tại ông ta đã bị dồn vào đường cùng!

Tông Thánh Vương vốn đang định ra tay, nhưng nhận được lệnh của Vu Dịch thì dừng lại, quay người nhìn Thế Tông.

Đúng thế!!

Nhất định phải kéo theo cả Ác Đạo Minh, không thể để bọn chúng ngư ông đắc lợi được.

Bên dưới, Diệp Quân nhìn Thế Tông và Vu Dịch trên trời, hắn cũng không ra tay, điều hắn cần làm bây giờ là kéo dài thời gian cho tới khi hai quan chấp hành đứng đầu hồi phục vết thương.

Càng kéo dài càng có lợi cho hắn.

Lúc này, Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh hắn, cô ta kéo tay hắn cười ngọt ngào: “Ta đánh nhau rất giỏi đấy”.

Diệp Quân bật cười.

Trên trời, Vu Dịch nhìn Thế Tông: “Có chút chuyện cỏn con thôi mà cũng phải nghĩ lâu vậy à? Sao, người phụ nữ váy trắng kia thật sự mạnh đến thế ư? Khiến Ác Đạo Minh của ông phải dè chừng sợ hãi như vậy kia à?”

Nói tới câu cuối, khóe miệng cô ta hiện lên vẻ châm chọc.

Thế Tông suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhìn xuống Diệp Quân bên dưới: “Giết!”

Ông ta vẫn lựa chọn ra tay.

Bởi vì nếu hôm nay không ra tay, liên minh Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian sẽ lập tức giải tán.

Mà bây giờ trở mặt với vũ trụ Vô Gian thì sẽ chẳng có lợi gì cho Ác Đạo Minh. Nghe Thế Tông nói thế, Vu Dịch nhìn Tông Thánh Vương, khẽ gật đầu. Tông Thánh Vương bước lên một bước, chỉ một bước này, từng luồng kim quang vạn trượng đã tuôn ra từ trên bầu trời xuống như thác nước, ào ào trút xuống chỗ Diệp Quân như dòng nước lũ.

Mà Thế Tông cũng biến mất tại chỗ, một luồng khí thế đáng sợ quét qua bầu trời.

Mục tiêu cũng là Diệp Quân!!

Tuy hơi dè chừng người phụ nữ váy trắng, nhưng lúc này ông ta cũng không nghĩ được nhiều nữa.

Giờ khắc này, Nhất Niệm bên cạnh Diệp Quân chợt hóa thành một luồng sáng phóng thẳng đến chỗ Thế Tông.

Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm ý vô địch trong cơ thể tuôn ra từ người hắn, hắn không hề khinh thường, xòe lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên mang theo kiếm ý vô cùng vô tận phóng lên bầu trời.

Đoàng đoàng!

Khoảnh khắc hai luồng sức mạnh gặp nhau, vô số ánh sáng vàng kịch liệt rung chuyển, sau đó bị kiếm Thanh Huyên chém vụn từng tấc!!

Thấy cảnh này, Tông Thánh Vương chợt nhíu mày: “Thanh kiếm này…”

Nét mặt Vu Dịch cực kỳ khó coi, bởi vì cô ta phát hiện, sức chiến đấu của Diệp Quân đã lại tăng lên rất nhiều so với trước đây.

Tốc độ tiến bộ này thực sự quá kinh khủng!

Lúc này, Diệp Quân phóng vụt lên trời, đưa tay cầm lấy kiếm Thanh Huyên rồi chém xuống.

Ầm ầm!

Vô số ánh sáng vàng vỡ thành từng mảnh.

Nhưng lúc này, một luồng ánh sáng vàng đập mạnh về phía hắn. Chính là Tông Thánh Vương!

Diệp Quân vội giơ kiếm lên chắn.

Rầm!

Ánh sáng vàng nổ tung, Diệp Quân bị đánh bay mấy nghìn trượng, vừa dừng lại, thời không phía sau hắn đã sụp đổ, hóa thành vực sâu thời không sâu không thấy đáy.

Khóe miệng hắn từ từ rỉ máu, cánh tay và cơ thể đã hơi tê dại.

Tông Thánh Vương nhìn kiếm trong tay Diệp Quân, ánh mắt sáng rực: “Kiếm này không tệ, ta phải có được nó”.

Nói xong, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ.

Xa xa, trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ tàn ác, hắn tiến lên một bước, chém ra một nhát kiếm, đồng thời kích hoạt cả ba loại sức mạnh huyết mạch.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Khi chém ra nhát kiếm này, kiếm thế của Diệp Quân nhanh chóng tăng vọt.

Ầm!

Kim quang và kiếm quang đồng thời nổ tung, một luồng sức mạnh cường đại đẩy Diệp Quân văng ra xa, khi hắn bị văng đi, Tiểu Tháp cả kinh hét lên: “Mẹ kiếp, cẩn thận!!”

Giờ khắc này, không biết cảm nhận được điều gì mà lông tơ toàn thân Diệp Quân đều dựng đứng lên.
Chương 2003: Kiếm của ngươi là kiếm gì?

Nguy hiểm!

Hơi thở của cái chết! Bùm!

Trong cơ thể Diệp Quân có một tia sáng vàng bất chợt phóng lên trời.

Ngao Thiên Thiên hợp nhất!

Mà sau khi hợp nhất với Ngao Thiên Thiên, một bộ long giáp màu vàng xuất hiện trên người Diệp Quân, gần như cùng lúc đó một luồng sáng lạnh vụt qua.

Đoàng!

Diệp Quân thoáng chốc bay ra khỏi chân trời, thời không nơi chân trời lập tức vỡ vụn, hóa thành vực sâu thời không.

Sau khi Diệp Quân dừng lại thì cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên sôi trào, một luồng sức mạnh đáng sợ quét qua.

Diệp Quân không màng đến đầu óc choáng váng, lập tức chém mạnh xuống một nhát. Kiếm Thanh Huyên hạ xuống, vùng thời không sục sôi kia trong nháy mắt bị chém toạc, nhưng hắn lại một lần nữa bị luồng sức mạnh đáng sợ hất văng.

Vút!

Khi hắn bay ra, một cây trường thương đột nhiên lao ra từ không trung, phóng tới trước mặt hắn.

Diệp Quân không bận tâm tới huyết khí đang sôi trào trong người, hai tay cầm kiếm Thanh Huyên, một lần nữa chém mạnh xuống.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Theo kiếm của Diệp Quân hạ xuống, cây trường thương đó chấn động dữ dội rồi nứt ra, nhưng hai cánh tay Diệp Quân lại tê dại rồi cũng nứt toác, máu tươi phun ra, sau đấy cả người và kiếm cùng lùi lại liên tục…

Lòng Diệp Quân thầm kinh hãi.

Nếu không hợp nhất với Ngao Thiên Thiên thì một đòn này đã đủ khiến thân xác hắn vỡ nát hoàn toàn!

Sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên cực kỳ âm trầm.

Chết tiệt!

Tháp gia nói đúng.

Hắn vừa ra khỏi Tiểu Tháp, cảnh giới, thân xác và kiếm đạo đều tăng lên, nhưng kẻ địch cũng mạnh hơn. Kẻ đấu với hắn bây giờ đã không còn ở cảnh giới Diệt Đạo hay Khai Đạo gì nữa.

Đúng là đau đầu!

Diệp Quân lau vết máu nơi khóe miệng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông áo đen phía xa, trong mắt lộ vẻ hung ác.

Nhưng vào lúc này, người đàn ông áo đen lại không tấn công nữa, ông ta cúi đầu nhìn trường thương trước mặt mình, nó đã nứt ra như mạng nhện. Trong mắt ông ta thoáng qua vẻ kinh ngạc, ông ta ngẩng đầu nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Kiếm của ngươi là kiếm gì?”

Diệp Quân đang định nói thì Vu Dịch bỗng nhiên lên tiếng: “Chử Thánh Vương, Tông Thánh Vương, quan chấp hành đứng đầu Phục Võ và Tịnh Sơ đang dưỡng thương trong Tiểu Tháp của hắn. Thời không trong Tiểu Tháp ấy rất đặc biệt, mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài, vì vậy đừng để hắn kéo dài thời gian”.

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài!

Trong mắt Chử Thánh Vương lại hiện lên vẻ ngạc nhiên, không ngờ trên đời lại có thần vật này. Mà giờ khắc này, Tông Thánh Vương đã đột nhiên hóa thành chùm sáng màu vàng lao về phía Diệp Quân.

Ông ta đã thèm muốn cây kiếm này của Diệp Quân từ lâu rồi.

Ông ta lao tới khiến thiên địa sục sôi, sau đó hủy diệt từng chút một.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Diệp Quân cũng trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết, thực lực của hai vị Thánh Vương này có lẽ không bằng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ và Tịnh Sơ, nhưng có thể khẳng định, hai vị này cũng thuộc vào hàng ngũ có sức chiến đấu đỉnh cao nhất nền văn minh cấp năm.

Diệp Quân không dám khinh suất, hấn hít sâu một hơi, ba loại sức mạnh huyết mạch trong cơ thể điên cuồng dâng trào. Giây tiếp theo, thời không nơi hắn đứng đột nhiên trở thành từng chiếc hộp quái dị!

Gấp thời không! Nén thời không! Một kiếm chém ra! Mạch lạc dứt khoát!

Nhát kiếm này vừa hạ xuống, chùm sáng vàng phóng tới trước mặt Diệp Quân bắt đầu biến mất với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Nhưng không biết Tông Thánh Vương kia cảm nhận được gì mà nét mặt thay đổi kịch liệt. Ông ta vừa mới vọt tới trước mặt Diệp Quân đã vội lùi lại cả vạn trượng, mà vừa dừng lại, tóc ông ta đã từ màu đen chuyển sang màu trắng, không chỉ vậy, trên mặt ông ta cũng có thêm nếp nhăn.

Thấy cảnh tượng này, trong mắt Chử Thánh Vương đầy vẻ kinh ngạc.

Vu Dịch cũng mở to hai mắt, trên mặt đầy vẻ khó tin…

Tông Thánh Vương sững người một lúc mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, khó tin nói: “Kiếm kỹ của ngươi…”

Xa xa, sau khi Diệp Quân vung kiếm xong sắc mặt hắn cũng tái nhợt. Đây là nhát kiếm được hắn dốc hết sức lực, một kiếm có thể chém được sáu trăm triệu năm tuổi thọ, nhưng hắn không ngờ Tông Thánh Vương lại phản ứng nhanh như vậy, vì thế nhát kiếm này của hắn chỉ chém được chưa đến ba trăm triệu năm tuổi thọ của ông ta.

Bùm!

Đúng lúc này, một tiếng nổ đột nhiên vang lên.

Diệp Quân quay đầu nhìn lại thì thấy một bóng người đang liên tục lùi lại phía sau.

Chính là Nhất Niệm!

Mặc dù thực lực của Nhất Niệm đã tăng lên rất nhiều, nhưng so với Thế Tông thì vẫn chưa là gì, bởi vậy sau khi giao đấu vài chiêu, cô ta đã rơi vào thế bất lợi.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Lúc này, Vu Dịch đột nhiên lên tiếng: “Xin hai vị Thánh Vương lập tức ra tay”.

Nghe thấy lời Vu Dịch nói, hai vị Thánh Vương cũng hoàn hồn. Trong cơ thể Diệp Quân còn có hai vị quan chấp hành đứng đầu nữa đang dưỡng thương, nếu hai người họ khôi phục thì sẽ rắc rối to.

Hai Thánh Vương nhìn nhau, giây tiếp theo, bọn họ đồng thời biến mất tại chỗ.

Trong nháy mắt, hai luồng sức manh hủy diệt thiên địa hướng thẳng về phía Diệp Quân. Nhưng chính lúc này, tổ thạch luân hồi lại lao tới trước mặt Diệp Quân, nó rung chuyển dữ dội, bộc phát ra ánh sáng xanh đáng sợ, luồng sáng xanh này chắn trước mặt Diệp Quân như một bức tường ánh sáng.
Chương 2004: Gọi cô cô của ngươi tới đi!

Rầm rầm!

Bức tường ánh sáng xanh bị hai vị Thánh Vương hợp lực tân công, vỡ tan tành.

Diệp Quân và tổ thạch luân hồi cùng bay ra ngoài.

Hai Thánh Vương đang định ra tay tiếp thì lúc này cây sinh mệnh Thiên Hành phía xa bỗng rung chuyển dữ dội, sau dó một cành cây vạn trượng giống như chiếc roi quất về phía hai Thánh Vương.

Tông Thánh Vương quay người tung ra một quyền, kim quang phóng ra.

Vèo!

Cành cây bị thổi bay, cây sinh mệnh Thiên Hành cũng bị đẩy lùi một đoạn khá xa.

Nhìn thấy cảnh này, nét mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Hai ngươi là thần vật tối cao của Thiên Hành mà sao sức chiến đấu lại kém thế này?”

Tổ thạch luân hồi run rẩy đáp: “Chúng ta là thần vật mang tính công năng chứ không phải thần vật để chiến đấu”.

Diệp Quân: “…”

Tổ thạch luân hồi lại nói: “Hay là gọi cô cô của ngươi tới đi?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Không được”.

Tổ thạch luân hồi không hiểu: “Vì sao?”

Diệp Quân nhìn hai Thánh Vương phía xa: “Hai tên này quá yếu, ta mà gọi cô cô tới, cô cô sẽ nổi giận”.

Tổ thạch luân hồi ngơ ngác…

Mà lúc này, hai Thánh Vương kia lại đồng thời biến mất tại chỗ, hai luồng khí đáng sợ quét qua, đất trời cũng trở nên hư ảo, cực kỳ kinh người.

Thấy vậy, tổ thạch luân hồi sợ run, vội trôn sau lưng Diệp Quân, nó thật sự không chịu nổi nữa rồi, đánh nhau không phải sở trường của nó.

Nhìn thấy hai Thánh Vương xông lên, Diệp Quân hít sâu một hơi, bây giờ hắn cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian.

Diệp Quân quyết tâm, giậm chân phải xuống, hóa thành kiếm quang rồi chém xuống.

Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử!

Đối mặt với hai vị Thánh Vương này, hiện tại hắn cũng chỉ có thể dùng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử. Mà sức mạnh của một mình hắn làm sao có thể địch lại được sức mạnh của hai Thánh Vương?

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân một lần nữa bay ra ngoài, lần này hắn bay đi rất xa, hắn bay qua nơi nào, thời không nơi đó liền bị hủy diệt từng tấc.

Khi dừng lại, Diệp Quân đã phun ra mấy ngụm máu, nhưng lúc này, thời không trước mặt hắn đột nhiên tách ra, sau đó một cây trường thương phóng tới, cây thương này bá đạo vô song.

Con ngươi Diệp Quân co rụt lại, hắn bất chấp thân thể đã nứt toác, hai tay cầm kiếm chém về phía trước.

Lúc này, ba loại huyết mạch trong cơ thể hắn sôi lên như nước sôi.

Sức mạnh huyết mạch trỗi dậy!

Kiếm thế của nhát kiếm này vô cùng đáng gờm, trong đó còn ẩn chứa ý chí kiếm đạo khủng khiếp của hắn.

Nhưng cảnh giới của hắn và hai vị Thánh Vương này hơn kém nhau quá nhiều, vì thế hai luồng sức mạnh vừa va chạm, hắn đã bị đánh bay.

Nhưng trường thương trong tay Chử Thánh Vương cũng vỡ nát. Nhìn thấy cảnh này, Chử Thánh Vương nhíu chặt lông mày.

Mà ngay lúc Diệp Quân bay ra, một luồng ánh sáng vàng quét qua, lao thẳng về phía hắn.

Nhìn thấy ánh sáng vàng này phóng tới, mí mắt Diệp Quân giật giật, hắn túm tổ thạch luân hồi sau lưng mình ném mạnh về phía đó.

Tổ thạch luân hồi: “…”

Rầm!

Tổ thạch luân hồi lập tức bay đi, nó gào khóc ai oán.

Nhưng nó không sao…

Lúc trước Diệp Quân đã phát hiện, tuy sức chiến đấu của nó không mạnh, nhưng có khả năng chịu đòn tốt như Tháp gia.

Sau khi Tông Thánh Vương một quyền đánh bay tổ thạch luân hồi, ông ta lại hung tợn lao về phía Diệp Quân một lần nữa.

Lần này ông ta không chút nương tay.

Không chỉ ông ta mà Chử Thánh Vương cũng biến mất tại chỗ, lao thẳng đến chỗ Diệp Quân..

Thấy hai Thánh Vương xông tới, Diệp Quân hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiên định.

Hắn biết với thực lực của mình hiện giờ, đừng nói là hai Thánh Vương, đến một Thánh Vương thôi hắn cũng chẳng đấu lại được, nhưng giờ phút này, hắn không đấu cũng phải đấu.

Bùm bùm!

Thân xác và linh hồn của Diệp Quân đột nhiên bốc cháy.

Khí thế tăng lên một cách điên cuồng!

Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên rồi đột nhiên hóa thành kiếm quang, biến mất tại chỗ.

Kiếm quang máu màu bốc cháy!

Đẩy vào chỗ chết rồi sống lại!

Kiếm thế của nhát kiếm này mạnh hơn, bá đạo hơn lúc trước, lại thêm hắn sử dụng Nhất Kiếm Quyết Sinh Tử nên khí thế và uy thế của nhát kiếm này đã là mạnh nhất từ trước tới nay.

Chỉ tiếng kiếm ngân thôi đã phá vỡ thời không Thiên Hành trong bán kính một triệu trượng.

Đùng đoàng!

Sau tiếng nổ vang vọng, vô số kiếm quang màu máu bốc cháy đều vỡ vụn, Diệp Quân bây ngược ra ngoài. Khi bay ra, long giáp màu vàng trên người hắn vỡ ra từng chút, sau khi nó vỡ hoàn toàn, Thiên Hành thể hắn vừa tu luyện thành công cũng bắt đầu vỡ ra…

Nhưng hắn còn chưa đứng lại, một tàn ảnh đã đột nhiên xuất hiện sau lưng hắn. Tuy hắn cảm nhận được, nhưng lúc này hắn lại chẳng thể làm gì, một chiếc quạt gấp đột nhiên đâm vào lưng hắn.

Người ra tay không ai khác, chính là Vu Dịch.

Khoảnh khắc chiếc quạt xếp đâm vào lưng Diệp Quân, trên mặt Vu Dịch nở nụ cười dữ tợn: “Kiến hôi, chẳng phải lúc trước ngươi cầu xin ta giết ngươi sao, bây giờ thì thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK