Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1806: Ta cho ngươi cơ hội gọi người!

Chỉ trong nháy mắt, kiếm trận Đạo Thiên kia đã bị hai thanh phi kiếm này phá vỡ.

Sắc mặt nhóm Tu Pháp lập tức thay đổi, chín người liên tục lùi lại như trúng một đòn nặng, trong miệng có máu tươi tuôn trào.

Sau khi dừng lại, chín người đều hoảng hốt, bọn họ không ngờ kiếm trận mình liên thủ bố trí cứ thế bị phá vỡ?

Nét mặt những người khác xung quanh cũng rất nặng nề.

Bọn họ không ngờ thực lực của Lý Toại Phong này lại kinh khủng đến thế, một mình đẩy lui chín kiếm tu cảnh giới Khai Đạo.

Khó tin!

Thật ra rất nhiều người quên mất một điều là những người có thể bị Đại Đạo hiện hữu nhốt lại ở đây đều là người mạnh nhất ở mỗi thời đại kỷ nguyên, cũng chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách bị nhốt ở đây.

Mà biết bao năm qua, Lý Toại Phong canh giữ ở Nhị Trọng Thiên, từng giao thủ với biết bao cao thủ cao cấp, dưới tình huống đó, một người bình thường sao có thể có thực lực như ông ta được?

Quan trọng nhất là bây giờ thực lực của ông ta đã khôi phục tám chín phần, nếu tu vi của ông ta hoàn toàn khôi phục thì muốn giết những kiếm tu này thật sự dễ như trở bàn tay.

Lý Toại Phong ở phía xa chợt bật cười: “Cửu Kiếm Đạo Thiên à? Thật sự quá yếu”.

Dứt lời, ông ta vung tay áo, hai thanh phi kiếm như hai tia chớp chém ra ngoài.

Tu Pháp dẫn đầu lập tức giận dữ hô lên: “Xuất kiếm”.

Chín người đồng thời sử dụng phi kiếm, nhưng chín phi kiếm kia lại không thể chống lại hai thanh phi kiếm của Lý Toại Phong, cứ thế bị đánh vỡ, uy lực kiếm khí mạnh mẽ còn khiến chín người họ lùi lại mấy vạn trượng.

Áp đảo trực tiếp!

Thấy cảnh này, sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi.

Thực lực này đúng là kinh khủng!

Mấy người Tu Pháp cũng hoảng hốt, chênh lệch thực lực thật sự quá xa.

Sau một hồi giao chiến, mấy người họ cũng bắt đầu thấy sợ hãi, một khi sợ hãi, đương nhiên sức chiến đấu cũng sẽ giảm đi một chút.

Sau khi chém lui mấy người Tu Pháp, Lý Toại Phong cũng không tiếp tục ra tay với bọn họ nữa mà chắp ngón tay chỉ về phía tửu quán ở phố Đạo kia. Hai thanh phi kiếm chợt thay đổi hình dáng, biến thành hai tia kiếm quang vạn trượng chém về phía tửu quán.

Thiên Võ Tân trong tửu quán nhìn thấy hai thanh phi kiếm chém tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội di chuyển đến sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế.

Chiêu Võ Đạo Đế bật cười: “Muốn giết ta à?”

Khi hai thanh phi kiếm kia sắp đến gần phố Đạo, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó một bàn tay gầy gò màu đỏ thò ra đánh tới một quyền, đánh bay hai thanh phi kiếm kia.

Lý Toại Phong mở lòng bàn tay, hai thanh phi kiếm bị đánh bay trở về trong tay ông ta, trên không trung của phố Đạo có một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông mặc áo choàng đen như mực, giữa chân mày có một dấu ấn đỏ như máu, quanh người ông ta còn tản ra hơi thở tà ác rất kỳ lạ.

Trong tửu quán, Thiên Võ Tân cất lời: “Tiền bối, vị này là Tứ Thánh Minh Quân sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Tứ Thánh Minh Quân không chỉ có một người mà là bốn người, người này là Bắc Thánh Minh Quân, đến từ Minh Hải… Có lẽ cô không biết Minh Hải, nơi đó đã từng cầm cờ chống lại nền văn minh Thiên Hành, trận chiến giữa bọn họ và nền văn minh Thiên Hành năm đó khá là kịch liệt”.

Thiên Võ Tân vội hỏi: “Có thắng không?”

Chiêu Võ Đạo Đế lắc đầu: “Không”.

Thiên Võ Tân im lặng.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Dù không thắng nhưng cũng đã lợi hại lắm rồi”.

Thiên Võ Tân nhìn Lý Toại Phong ở chân trời, trầm giọng nói: “Vì sao những người này lại giúp Diệp Quân kia?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười khẽ, sau đó đáp: “Không cần quan tâm đến những việc này, dù sao thì kết quả vẫn là như thế, bây giờ có thêm chút thú vi cũng không có gì không tốt”.

Thiên Võ Tân nhìn chằm chằm người đàn ông vô cùng tự tin trước mặt, sau đó không nhịn được cung kính cúi người xuống.

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn về phía chân trời, cười nói: “Năm đó Bắc Thánh Minh Quân này đã sống sót dưới bàn tay của nền văn minh Thiên Hành, không biết ông ta và kiếm tu kia ai mạnh hơn. Đương nhiên ta chờ mong người đứng sau Diệp Quân hơn, không biết sẽ còn xuất hiện cao thủ nào không, thật sự người khác mong đợi!”

Dứt lời, ông ta nâng ly rượu lên uống cạn, uống rượu xem trò vui, đúng là rất sảng khoái.

Ở chân trời, Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân vừa xuất hiện kia đứng nhìn nhau từ xa.

Sau đó hai người đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Hai cao thủ tuyệt thế đến từ vũ trụ khác nhau, không ai nhiều lời mà lập tức chiến đấu.

Ầm!

Thiên địa chợt nổ tung, những lực lượng sóng xung kích đáng sợ thoáng chốc lan ra khắp xung quanh.

Ngoài bia đá Đăng Thiên và bậc thang Đăng Thiên, lúc này toàn bộ Đăng Thiên Vực đều đổ sụp.

Đương nhiên là vẫn còn phố Đạo, dù lực lượng của hai người rất mạnh, nhưng lại không thể lay chuyển được bia đá Đăng Thiên và phố Đạo này, lực lượng của hai người chỉ cần di chuyển đến đó đều sẽ tự động tan biến trong vô hình.

Toàn bộ Đăng Thiên Vực trở thành một màu đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón.

Mà ở chân trời, hai người Lý Toại Phong và Bắc Thánh Minh Quân liên tục di chuyển nhanh như tia chớp, tốc độ của hai người cũng sắp đạt đến cấp bậc cao nhất, mọi người hoàn toàn không thể thấy rõ. Cùng lúc đó, trong thiên địa liên tục có những sức mạnh đáng sợ và uy áp Đại Đạo bí ẩn ngưng tụ, cực kỳ kinh khủng.

Đại chiến chấn động!

Mấy người nhóm Đạo Quân nhìn khung cảnh phía xa với nét mặt rất nặng nề, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy cao thủ tuyệt thế đại chiến.

Không thể không nói, tâm trạng của họ lúc này đều khá phức tạp.

Vì dù mọi người đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo, nhưng lúc này bọn họ mới phát hiện chênh lệch giữa mình và những cao thủ cảnh giới Khai Đạo cao cấp thật sự khá xa.

Lúc này, Diệp Quân xuất hiện, vết thương của hắn cũng đã gần như hồi phục, hắn nhíu mày nhìn khu vực chiến trường phía xa.

Dường như đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, Diệp Quân xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một người đàn ông trung niên mặc áo choàng đỏ đi tới, giữa chân mày ông ta cũng có một dấu ấn đỏ như máu, mà ở chỗ ngực trái của ông ta có một chữ “Nam” nho nhỏ.

Nam Thánh Minh Quân!

Nam Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Đừng sợ, ta không đánh ngươi, ta cho ngươi cơ hội gọi người”.

Dứt lời, ông ta còn ra hiệu mời.

Phong cách nhẹ nhàng, khiêm tốn lễ độ!
Chương 1807: Không hề tầm thường

Gọi người!

Nghe Nam Thánh Minh Quân nói thế, Từ Thiên bên cạnh Diệp Quân nhất thời máu xông lên não, ông ta tiến lên một bước, ngay sau đó ông ta bỗng bừng tỉnh, không đúng, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của người này, thế là vội dùng huyền khí truyền âm cho Đạo Quân: “Đạo Quân, mau kéo ta lại”.

Đạo Quân nhắm mắt lại làm như không nghe thấy.

Vẻ mặt Từ Thiên cứng đờ, sau khi ông ta bước đến trước, mọi người đều đồng loạt nhìn ông ta.

Diệp Quân cũng khá ngạc nhiên nhìn Từ Thiên, phải nói là hắn cũng cực kỳ kinh ngạc, phương trượng Từ Thiên lại dám đối đầu thật.

Đều đã dám ra mặt rồi.

Mặc dù thực lực của Từ Thiên tăng lên rất nhiều sau khi dùng một quả Đạo Linh, nhưng so với người trước mặt này thì vẫn có cách biệt khá lớn.

Nhưng sự can đảm này của ông ta quả thật rất đáng khen.

Nam Thánh Minh Quân nhìn Từ Thiên cười nói: “Hòa thượng, ngươi muốn đánh với ta à?”

Từ Thiên chắp tay lại: “Thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ, nếu bây giờ ngươi đồng ý buông đao xuống, đầu hàng cậu Diệp, thì vẫn còn đường sống; nếu cứ tiếp tục chấp mê không dứt, giúp những kẻ bất lương, đến lúc đó có thể không chỉ chết một lần đâu”.

Diệp Quân: “…”

Mọi người: “…”

Nam Thánh Minh Quân cười nói: “Hòa thượng, hóa ra không phải ngươi muốn đánh với ta mà là khuyên ta đầu hàng… Ngươi thật là thú vị, ngươi có biết năm đó cho dù đối mặt với nền văn minh Thiên Hành thì Minh Hải bọn ta cũng chưa từng có suy nghĩ đầu hàng không?”

Từ Thiên gật đầu: “Không giấu gì ngươi, ta là người xuất gia, không biết đánh giết gì nhiều, nhưng ta có thể giới thiệu cho ngươi một người…”

Nói rồi ông ta quay đầu lại nhìn Đạo Quân: “Đạo Quân, ông đến đánh vài chiêu với vị thí chủ này nhé?”

Đạo Quân nhìn Từ Thiên: “Ngươi không có thực lực mà còn khoe mẽ thì ngươi đừng ra ngoài làm gì”.

Từ Thiên: “…”

Nam Thánh Minh Quân bỗng cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi không gọi người thì chúng ta cũng có thể đánh vài chiêu”.

“Ha ha!”

Diệp Quân vừa định bước lên, ngay lúc này một tiếng cười vang lên từ phía đằng xa, ngay sau đó một bóng người bỗng bay đến trước mặt Nam Thánh Minh Quân.

Người đến là Bát điện chủ.

Nhìn thấy Bát điện chủ, mấy người Đạo Quân đều sửng sốt.

Bát điện chủ cười nói: “Cậu Diệp, người này cứ giao cho ta”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Ngươi đánh được không?”

Bát điện chủ sầm mặt: “Cậu Diệp, thực lực của ta rất mạnh”.

Diệp Quân: “…”

Trong quán rượu bên dưới, Chiêu Võ Đạo Đế bỗng cười nói: “Thú vị đấy, Bát điện chủ này còn đi nương nhờ Diệp công tử này thật”.

Mặt Thiên Võ Tân không cảm xúc: “Tự tìm đường chết”.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười, không nói gì.

Nam Thánh Minh Quân đó nhìn Bát điện chủ, sau đó cười nói: “Chỗ này nhỏ quá, chúng ta đổi chỗ khác nhé?”

Bát điện chủ cười nói: “Vừa hợp ý ta”.

Nói rồi gã tung ra một quyền, thời không trước mặt nứt ra, gã biến thành một tàn ảnh đi vào trong thời không bị nứt ra đó.

Nam Thánh Minh Quân cũng biến mất theo.

Đúng lúc này, tộc trưởng của tộc Vu Mã – Vu Mã Lạc ở phía xa chậm rãi bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân dẫn đầu, cười nói: “Diệp công tử, tộc Vu Mã ta không thù không oán với ngươi, hôm nay đến đây là giúp Ác Đạo Minh, là…”

Diệp Quân cắt lời: “Ông đừng nói nhảm với ta, sau chuyện hôm nay ta nhất định sẽ giết sạch tộc Vu Mã”.

Vu Mã Lạc híp mắt, trong mắt hiện lên sát ý: “Vậy à? Ta muốn xem thử Diệp công tử có thực lực này không đấy”.

Nói rồi ông ta vung tay lên: “Giết”.

Vừa dứt lời, các cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã phía sau ông ta lao đến chỗ mấy người Diệp Quân.

Còn ông ta thì dẫn đầu chạy thẳng đến chỗ Diệp Quân.

Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng cũng đồng thời biến mất khỏi đó.

Đại chiến xảy ra.

Hơn hai mươi cường giả cảnh giới Khai Đạo đều ra tay, khủng khiếp đến mức nào?

Ngay khi họ ra tay, cả Đăng Thiên Vực đều bị phá vỡ thành từng mảnh, nhưng bia đá Đăng Thiên và bậc thềm Đăng Thiên lại không hề bị hư hại.

Diệp Quân bỗng tiến lên một bước.

Ầm ầm!

Sức mạnh hai loại huyết mạch bỗng lao ra từ trong cơ thể Diệp Quân, khí tức trên người hắn tăng lên.

Diệp Quân lại bước ra một bước.

Một tiếng rồng gầm vang lên khắp trời.

Dung hợp với Ngao Thiên Thiên.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay lao về phía trước rồi chém mạnh vào Vu Mã Lạc, kiếm quang ánh đỏ như máu cuồn cuộn, ngay lập tức khiến cho Vu Mã Lạc lùi về sau cả ngàn trượng, sau đó hắn giơ kiếm xoẹt qua xung quanh.

Vèo...

Kiếm quang chém đứt mọi thứ.

Mấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đứng gần Diệp Quân đều biến sắc, đồng loạt phóng sức mạnh của mình ra để chặn kiếm quang đó lại, có người còn dùng đến thần vật.

Ầm!

Khi tia kiếm quang bùng phát, vài cường giả cảnh giới Khai Đạo đã bị kiếm của Diệp Quân chém lùi về sau, có thần vật được phóng ra của cường giả cảnh giới Khai Đạo bị chém gãy thành từng mảnh.

Lúc này có cường giả cảnh giới Khai Đạo hãi hùng nói: “Thanh kiếm này không hề tầm thường, mọi người cẩn thận”.
Chương 1808: Sâu không thấy đáy

Sau khi đánh với Diệp Quân, họ mới biết tại sao trước đó Ám Tăng lại bị Diệp Quân chém chết.

Lúc đầu họ cứ nghĩ Ám Tăng sơ suất quá, thế nên mới bị “lật thuyền”, lúc này họ mới hiểu, mẹ nó chứ, là do thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá mức biến thái.

Người đứng đầu Vu Mã Lạc cũng bị kinh hoàng không thôi, ông ta vừa đánh trực diện với thanh kiếm của Diệp Quân, hai cánh tay ông ta bị nứt ra, nếu không nhờ ông ta phản ứng nhanh mà nhanh chóng lui về sau thì nhát kiếm đó có thể chém trúng vào thân xác ông ta.

Kiếm này đáng sợ thật.

Thật ra không chỉ có kiếm, mà sức mạnh huyết mạch đó của Diệp Quân cũng khiến ông ta kinh ngạc, ông ta là người thuộc cửu tộc Chiêu Võ, huyết mạch của họ cũng là huyết thống đặc biệt nhưng lại kém xa huyết mạch của Diệp Quân.

Huyết mạch mạnh tức là từng xuất hiện đại tài trong hàng tổ tiên của Diệp Quân.

Nghĩ đến đây Vu Mã Lạc sầm mặt, ông ta biết tộc Vu Mã đã đánh giá thấp thực lực của người đằng sau Diệp Quân rồi, nhưng lúc này đã hết cách, chỉ có thể đánh đến cùng.

Vu Mã Lạc bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bay lên trời từ lòng bàn tay ông ta, ngay sau đó ngọn lửa đó biến thành một thanh kiếm rực lửa chém mạnh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân ở đằng xa bỗng ngẩng đầu, chân phải giậm nhẹ xuống đất, cả người biến thành kiếm quang phóng lên trời, một nhát kiếm xé tan ngọn lửa đó, hắn thuận thế lao về phía Vu Mã Lạc.

Nhát kiếm này khiến tất cả thời không bị tan tành.

Thấy Diệp Quân chém nhát kiếm đến, đồng tử Vu Mã Lạc co lại, hai tay ông ta siết chặt lại, một tia sáng màu đen lao ra từ trong người ông ta đánh thẳng về phía Diệp Quân.

Diệp Quân vung ra một nhát kiếm khiến tia sáng đó bị phá vỡ.

Nhưng lúc này Vu Mã Lạc đã lùi về sau cả mấy ngàn trượng, kéo giãn khoảng cách với hắn.

Đối mặt với thanh kiếm của Diệp Quân, Vu Mã Lạc không dám đánh trực diện.

Diệp Quân ở phía xa không đuổi theo Vu Mã Lạc mà quay đầu nhìn xung quanh, sắc mặt hắn sa sầm lại, bởi vì hắn phát hiện mấy người Đạo Quân đã ở thế bất lợi rồi, dù sao phe của họ cũng ít người hơn.

Phải giết mấy cảnh giới Khai Đạo này trước.

Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, không lâu sau tầm mắt hắn nhìn đến một ông lão tóc bạc, hắn đứng cách một khoảng vung mạnh kiếm Thanh Huyền lên, ông lão tóc bạc ở phía xa kia như cảm nhận được gì đột nhiên quay lại nhìn Diệp Quân, chỉ trong chốc lát tuổi thọ của ông ta đã giảm gần ngàn vạn năm.

Ông lão hoảng sợ, vội vàng lùi về sau, thế nhưng Diệp Quân lại chém thêm một nhát nữa, ông lão trợn tròn mắt, sau đó biến mất hoàn toàn.

Tuổi thọ đã tận.

Thấy thế các cường giả cảnh giới Khai Đạo còn lại đều hãi hùng, nhao nhao giữ khoảng cách xa với Diệp Quân, sợ Diệp Quân chém họ bằng nhát kiếm như vậy.

Diệp Quân lướt nhìn các cường giả cảnh giới Khai Đạo, rất nhanh đã tìm được một ông lão. Thấy thế, ông lão biến sắc: “Ta vẫn còn mấy ngàn vạn tuổi thọ, ngươi giết ta không được, ngươi…”

Nói rồi ông ta chỉ vào một ông lão đồ đen cách đó không xa: “Ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm, giết ông ta đi”.

Ông lão đồ đen: “?”

Diệp Quân nhìn sang ông lão đồ đen, hắn còn chưa kịp giơ kiếm lên, ông lão đồ đen đã xoay người rồi biến mất ở tận cuối chân trời.

Đúng là ông ta chỉ còn chưa đến ngàn vạn năm tuổi thọ.

Thấy cường giả cảnh giới Khai Đạo đó bỏ chạy, sắc mặt những người khác đều cực kỳ khó coi.

Lúc này Vu Mã Lạc bỗng trầm giọng nói: “Mọi người cùng lên đi”.

Nói rồi ông ta lao đến chỗ Diệp Quân, nhưng mới đi được nửa đường ông ta lại nhận ra không có ai đi cùng với ông ta.

Vu Mã Lạc vội lùi lại, ông ta nhìn Cửu Kiếm Đạo Thiên và Thất Phật Mật Tàng, tức giận nói: “Các ngươi làm gì thế?”

Một tăng nhân Bí Tàng lạnh lùng nhìn Vu Mã Lạc: “Ngươi là cái thứ gì mà cũng xứng vung tay chỉ này chỉ kia với bọn ta?”

Vu Mã Lạc: “…”

Lúc này, Diệp Quân bỗng biến thành một tia kiếm quang đẫm máu lao về phía Vu Mã Lạc, Vu Mã Lạc biến sắc, ông ta vung tay phải về phía trước, một tia sáng lửa lao ra nhưng bị Diệp Quân chém đứt bằng một nhát kiếm.

Sắc mặt Vu Mã Lạc tối sầm, ông ta không liều mạng mà vội vàng lùi về sau.

Trong quán rượu.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ lắc đầu: “Thật ra thực lực của ông ta mạnh hơn Diệp Quân rất nhiều, nhưng lại không có ý chí chiến đấu, tộc trưởng tộc Vu Mã đời này kém hơn tiên tổ của họ rất nhiều”.

Thiên Võ Tân nhìn Diệp Quân như huyết nhân ở đằng xa, sau đó nói: “Nếu người này không có thanh kiếm thần đó thì hắn không phải là đối thủ của Lạc tộc trưởng”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Thanh kiếm đó quả thật khá thú vị”.

Dứt lời, ông ta gõ nhẹ vào bàn rượu trước mặt: “Tây Thánh Minh Quân, ông đi xử lý Diệp công tử này nhé?”

“Được”.

Một giọng nói vang lên từ xa, ngay sau đó một tia thánh quang rơi từ trên trời xuống, thoáng chốc lao đến đỉnh đầu Diệp Quân.

Diệp Quân ngẩng phắt lên, biến thành tia kiếm quang lao lên trời.

Ầm!

Thánh quang đó vỡ tan, mà bản thân Diệp Quân cũng bị sức mạnh cực lớn của nó chấn động rơi thẳng xuống đất. Vừa rơi xuống đất, mặt đất sụp xuống biến thành một cái hố sâu không thấy đáy.

“Chết đi!”

Lúc này một bàn tay cực lớn bỗng lao xuống, rơi vào đáy hố sâu đó nghiền ép Diệp Quân.


Chương 1809: Tây Thánh Minh Quân

Khi bàn tay khổng lồ rơi xuống hố sâu, toàn bộ khu vực đó đều bắt đầu dung hòa, một luồng uy lực đáng sợ cuốn qua trời đất như một cơn bão, giờ khắc này vô số Pháp Tắc Đại Đạo, Đại Đạo hiện hữu bắt đầu biến mất.

Keng!

Lúc này, đột nhiên có tiếng kiếm vang lên từ bên dưới vực thẳm, ngay sau đó, luồng kiếm quang bay thẳng lên trời.

Rắc!

Bàn tay khổng lồ nổ tung!

Trên trời, một luồng kiếm quang sừng sững.

Trong không trung, Diệp Quân đang cầm kiếm Thanh Huyên, sức mạnh huyết mạch đang cuồn cuộn tỏa ra từ trên cơ thể, không gian xung quanh chấn động kịch liệt.

Ở phía đối diện cách hắn ngàn trượng, có một người đàn ông trung niên đang đứng, người đó đang mặc trên người một bộ giáo bào, chắp tay sau lưng, trên người ông ta không ngừng tỏa ra uy lực vô hình, trấn áp trời đất.

Tây Thánh Minh Quân!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, vẻ mặt dữ tợn, sức mạnh huyết mạch ở xung quanh cơ thể hắn tuôn ra không ngừng.

Tây Thánh Minh Quân nhìn Diệp Quân, bước lên một bước rồi duỗi tay phải ra, sau đó đột ngột lật lại.

Rầm!

Ở đằng xa, khu vực thời không Diệp Quân đang đứng đột nhiên bị lật lại, biến thành từng luồng uy lực đáng sợ tiến về phía Diệp Quân, trấn áp hắn.

Ánh mắt của Diệp Quân hiện lên vẻ dữ tợn, tay phải đang cầm kiếm Thanh Huyên của hắn đột nhiên vung lên, kiếm quang màu đỏ đáng sợ tản ra.

Xoẹt!

Thời không bị xé nát.

Thấy sức mạnh của mình bị một nhát kiếm của Diệp Quân đánh vỡ, ở phía xa, ánh mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Có chút thực lực đấy!”

Dứt lời ông ta bước về phía trước một bước, bàn tay nắm lại thành quyền rồi tung cú đấm.

Khoảnh khắc cú đấm được tung ra, khu vực Diệp Quân đang đứng đột nhiên đổ sập, hàng loạt sức mạnh bí ẩn đáng sợ giống như những làn sóng từ bốn phương tám hướng lao về phía Diệp Quân.

Giờ phút này tựa như Diệp Quân đang tự đi vào giữa những làn sóng và gió bão, vô số sức mạnh đáng sợ đang cuồn cuộn lao tới chỗ hắn, nhằm nhấn chìm và nghiền nát hắn.

Diệp Quân bị sức mạnh này chèn ép đến mức không thở nổi, hai mắt hắn từ từ khép lại, thanh kiếm Thanh Huyền trong tay hắn rung lên dữ dội.

Đột nhiên.

Diệp Quân rút kiếm ra.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm chồng chéo!

Keng!

Tiếng kiếm xuyên bầu trời làm màng nhĩ của những người ở xung quanh nổ tung.

Lúc Diệp Quân xuất hiện, khu vực xung quanh hắn đều nổ tung, vô số sức mạnh vỡ vụn rồi bị chôn vùi.

Có Ngao Thiên Thiên, cộng thêm hai loại sức mạnh huyết mạch nên lần này hắn đã chồng chéo được cả chục nghìn nhát kiếm.

Bên cạnh đó còn có kiếm Thanh Huyên, cho nên có thể nói đây là nhát chém mạnh nhất từ trước tới nay của hắn.

Phá tan chỉ bằng một nhát kiếm!

Ở đằng kia, Tây Thánh Minh Quân đã bị thanh kiếm của hắn đánh lùi về sau mấy vạn trượng, khi ông ta vừa dừng lại, thời không sau lưng ông ngay lập tức sụp đổ tạo thành một vùng thời không đen nhánh.

Sau khi dừng lại, đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ kinh ngạc, khen ngợi: “Kiếm kỹ không tệ”.

Dứt lời, ông ta biến thành một dải cầu vồng rồi biến mất.

Cùng lúc đó ở đằng xa, Diệp Quân cũng biến mất.

Xoẹt!

Bùm!

Hai người vừa chạm vào nhau, ánh sáng của cầu vồng và kiếm quang phát ra cùng một lúc, làn sóng xung kích vô hình ngay lập tức lan ra hàng vạn các tinh vực ở bên ngoài.

Tuy nhiên, khi làn sóng này đến gần bia đá Đăng Thiên đã biến mất không một dấu vết.

Trên trời, Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân cùng nhau lùi về sau vài ngàn trượng, sau khi Diệp Quân dừng lại, hắn cầm kiếm đứng im một chỗ, cả người đỏ tươi như máu. Khu vực hắn đang đứng trở thành một biển máu, huyết mạch phàm nhân, huyết mạch phong ma và kiếm ý vô địch trong người hắn càng trở nên mạnh hơn.

Càng đánh, càng mạnh.

Không chỉ thế, nếu càng chiến đấu, hắn càng trở nên điên cuồng, lý trí càng ít hơn.

Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, bây giờ ông ta đã không còn sự khinh thường, không những thế, ông ta còn cảm thấy hơi đau đầu.

Bởi vì sức mạnh đạo pháp của ông ta hoàn toàn không có tác dụng khi đối đầu với thanh kiếm của Diệp Quân.

Đánh vỡ chỉ bằng một nhát kiếm!

Nếu ông ta muốn giết kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này, ông ta chỉ có thể sử dụng sức mạnh thuần túy nhất, hơn nữa ông ta cũng không dám liều mạng đối đầu với Diệp Quân.

Thanh kiếm của Diệp Quân quá sắc bén, cứng rắn đối đầu rất dễ bị tổn hại. Tây Thánh Minh Quân hít một hơi thật sâu rồi mở lòng bàn tay ra.

Rầm!

Trên không trung, Thần Lôi màu máu đánh thẳng xuống đất, lơ lửng trong lòng bàn tay của ông ta, ông ta nắm chặt bàn tay phải, Thần Lôi màu máu đó hóa thành một thanh huyết thương.

Trong quán rượu, Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Huyết Kiếp Thần Thương này thật thú vị, có lẽ Tây Thánh Minh Quân đã thu phục được hàng ngàn Huyết Kiếp của Minh Hải, sau đó rèn thành vũ khí của riêng mình”.

Thiên Võ Tân hơi hiếu kì: “Huyết Kiếp?”

Chiêu Võ Đạo Đế gật đầu, bưng ly rượu ở trước mặt lên nhấp từng ngụm nhỏ, sau đó mới giải thích: “Nó giống như Vũ Trụ Kiếp, nhưng Vũ Trụ Kiếp của Minh Hải lại mạnh hơn so với Vũ Trụ Kiếp bình thường rất nhiều, tóm lại, nếu ông ta sử dụng thanh thương này để chống lại kẻ thù, thì sức mạnh của nó có thể sánh ngang với sức mạnh của cường giả ở cảnh giới Khai Đạo”.

Nhìn thấy ly rượu ở trước mặt của Chiêu Võ Đạo Đế đã trống không, Thiên Võ Tân vội vàng đi tới, cầm ly lên cẩn thận rót đầy rượu cho Chiêu Võ Đạo Đế, sau đó cung kính đứng tới.

Chiêu Võ Đạo Đế quay đầu nhìn về phía chân trời, cười nói: “Tây Thánh thật sự đã đánh càng đánh càng hăng rồi”.

Ở chân trời, Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không nói những lời vô nghĩa nữa mà tiến về phía trước một bước, tung một nhát thương.

Xoẹt!

Khi nhát thương này đâm ra, vô số thanh thương khác xuất hiện đầy trời, một Vũ Trụ Kiếp đáng sợ ngay lập tức quét sạch bầu trời, toàn bộ Đăng Thiên Vực bắt đầu bốc cháy.

Sức mạnh quá kinh khủng!

Cường giả xung quanh nhìn thấy cảnh này đều hoảng loạn, rối rít rút lui, không dám tới gần khu vực chiến trường của Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân.

Ở phía xa, đôi mắt của Diệp Quân hiện lên ý thù địch, hắn đột ngột gầm lên giận dữ.

Đùng đùng!

Một tượng thần huyết mạch cao hàng ngàn trượng hiện lên sau lưng hắn.

Tượng thần của huyết mạch phong ma!

Tay của tượng thần huyết mạch phong ma đang cầm kiếm Thanh Huyên phiên bản phóng to.

Đột nhiên Diệp Quân hét lên: “Chém”.

Bức tượng thần huyết mạch phong ma cầm kiếm Thanh Huyên phiên bản phóng to đột ngột chém xuống, một luồng kiếm khí đỏ như máu dài ngàn trượng ngay lập tức bay về phía chân trời.

Khi thanh kiếm này chém ra, hàng vạn kiếp trên thế giới ngay lập tức bị nghiền nát và chôn vùi.

Kiếm khí đỏ như máu ngay lập tức đánh tới chỗ của Tây Thánh Minh Quân, Tây Thánh Minh Quân nheo mắt lại rồi xoay cổ tay đâm thêm một nhát thương.

Keng!

Kiếm khí đỏ như máu bị thanh thương đánh vỡ, nhưng vào lúc này, một luồng kiếm quang lại chém tới.
Chương 1810: Người chống lưng

Đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân lóe lên tia sáng lạnh lùng, lại đâm thêm một nhát thương.

Ầm!

Khi luồng kiếm quang phát nổ, Tây Thánh Minh Quân liên tục lùi về phía sau, lúc ông ta lui lại...

“Chém!”

Ở trong sân, giọng nói của Diệp Quân lại vang lên, ngay sau đó, một luồng kiếm khí đỏ như máu dài vạn trượng lại chém tới trước mặt của Tây Thánh Minh Quân.

Đôi mắt của Tây Thánh Minh Quân hiện lên vẻ hung dữ, ông ta bước lên phía trước một bước, vô số thương ý từ trong người ông ta bắn ra như thủy triều, ngay sau đó Huyết Kiếp biến thành hàng ngàn thanh thương dài bay về phía Diệp Quân và tượng thần huyết mạch phong ma để giết hắn.

Đối chọi gay gắt!

Ầm!

Cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội khắp đất trời là những luồng kiếm khí đáng sợ và thương mang như sóng nước ở xung quanh đang không ngừng dao động.

Ngoại trừ phố Đạo và bia đá Đăng Thiên ở bên ngoài thì toàn bộ Đăng Thiên Vực đều sụp đổ và bị chôn vùi hoàn toàn.

Mặc dù sức mạnh của hai người đã bao trùm Đăng Thiên Vực nhưng cũng không có cách nào để tới gần khu vực này, điều này khiến cho một số người ở xung quanh thầm cảm thấy sợ hãi không thôi.

Bên trong khu vực thời không kiếm khí và thương mang vô tận đó, Diệp Quân và Tây Thánh Minh Quân liên tục lui về phía sau cùng lúc, hai người lùi lại khoảng mấy ngàn trượng.

Lúc Diệp Quân vừa dừng lại, bức tượng ở sau lưng hắn ngay lập tức vỡ tan, nhưng nó không biến mất mà thay vào đó lại biến thành rất nhiều huyết khí rồi chảy vào bên trong cơ thể của Diệp Quân.

Ầm!

Khí tức của Diệp Quân đột nhiên tăng vọt, càng lúc càng mạnh hơn.

Nhìn thấy cảnh này, Thiên Võ Tân đang ngồi trong quán rượu ở bên dưới cau mày lại: “Huyết mạch này..”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Xem ra cha của Diệp công tử thật sự không phải là người tầm thường”.

Thiên Võ Tân cúi đầu xuống, vội vàng nói: “Nếu so với Đạo Đế thì hắn ta cũng chỉ là bọn tôm tép mà thôi”.

Chiêu Võ Đạo Đế cười phá lên nhưng cũng không bác bỏ bởi vì những gì cô ta nói đều là sự thật.

Thiên Võ Tân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân đang ở phía chân trời, sau đó hai mắt của cô ta dần dần khép lại.

Ở trước mặt Chiêu Võ Đạo Đế thì mọi sự phản kháng của Diệp Quân đều giống như những trò nhảy nhót của mấy thằng hề, không có một chút ý nghĩa nào.

...

Phía chân trời, sau khi Tây Thánh Minh Quân dừng lại, ông ta nhìn vào thanh Huyết Kiếp Thần Thương đang cầm trong tay, Huyết Kiếp Thần Thương đã bị nứt.

Tây Thánh Minh Quân nhíu mày, ông ta ngẩng đầu lên nhìn vào kiếm Thanh Huyên mà Diệp Quân đang cầm ở phía xa, đôi mắt hiện lên sự khó tin, ngay cả thanh Huyết Kiếp Thần Thương ở cấp bậc Khai Đạo này cũng không thể chịu được một chiêu của thanh kiếm đó sao?

Chẳng lẽ cấp bậc của thanh kiếm đó còn cao hơn cả Khai Đạo?

Nghĩ tới đây, biểu cảm của Tây Thánh Minh Quân trở nên nghiêm túc hơn.

Sau trận chiến vừa nãy, ông ta không còn khinh thường Diệp Quân ở trước mặt nữa, sức mạnh của anh chàng kiếm tu này vượt xa dự đoán của ông ta, nhưng đáng sợ nhất là anh chàng kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nếu hắn đạt đến cảnh giới Khai Đạo thì e rằng ông ta không phải là đối thủ của hắn nữa.

Yêu nghiệt!

Tây Thánh Minh Quân nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Ở đằng xa, sau khi Diệp Quân chiến đấu với Tây Thánh Minh Quân, kiếm ý và sức mạnh huyết mạch của hắn càng trở nên mạnh hơn.

Chiến đấu!

Hắn khao khát được chiến đấu!

Tay phải của Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên, hắn ngẩng đầu nhìn Tây Thánh Minh Quân, không phí lời, cơ thể rung chuyển rồi dùng kiếm chém thẳng một nhát về phía Tây Thánh Minh Quân.

Nhìn thấy thanh kiếm của Diệp Quân đang chém tới, sắc mặt Tây Thánh Minh Quân đột nhiên tối sầm đi bởi vì ông ta nhận ra thực lực của Diệp Quân càng lúc càng tăng lên.

Theo ông ta thấy, Diệp Quân đã huy động hai loại sức mạnh huyết mạch thì chắc chắn càng đánh sẽ càng yếu. Suy cho cùng trong một khoảng thời gian ngắn mà thực lực tăng lên quá nhiều thì tương đương với việc sử dụng một loại bí pháp, chi nhiều hơn thu, nên càng về sau chắc chắn càng đánh sẽ càng yếu .

Nhưng Diệp Quân thì khác, tại sao càng đánh lại càng mạnh?

Ông ta không có thời gian để suy nghĩ nữa vì Diệp Quân đã chém giết tới trước mặt ông ta.

Tây Thánh Minh Quân thu lại suy nghĩ của mình, cơ thể ông ta rung chuyển biến thành một thanh thương chém giết ra ngoài.

Ngay sau đó, khắp nơi vang lên những âm thanh đáng sợ của cơ thể bị nổ tung và tiếng kiếm kêu.

Lúc này hai người họ đã đánh nhau quyết liệt, ai cũng thể hiện ra thần thông của mình, muốn dồn đối thủ vào chỗ chết.

Ở trong bóng tối Tức Mặc Lan nhìn Diệp Quân đang ở phía xa, im lặng suy nghĩ.

Không thể không nói rằng bây giờ cô ta đang rất ngạc nhiên.

Bởi vì cô ta không ngờ có nhiều người ở bên cạnh giúp đỡ Diệp Quân như vậy, càng không ngờ rằng thực lực thực sự của Diệp Quân lại kinh khủng tới mức có thể đánh tay đôi với một cường giả cảnh giới Khai Đạo đỉnh cao mà không phân thắng bại.

Phải biết rằng, Diệp Quân chỉ đạt tới cảnh giới mười phần thần tính mà thôi!

Nếu hắn đạt tới cảnh giới Khai Đạo thì ai có thể làm đối thủ của hắn?

Tức Mặc Lan từ từ siết chặt nắm tay lại, giờ phút này cô ta mới thật sự nghiêng về lựa chọn Diệp Quân, bởi vì chàng trai trẻ này có tiềm lực rất lớn, rất đáng để đầu tư. Nếu bây giờ cô ta ra tay hỗ trợ thì vẫn được xem là đã kịp thời giúp đỡ người đang gặp khó khăn.

Nhưng rất nhanh sau đó, dường như cô ta đã nghĩ tới điều gì đó, quay đầu nhìn vào quán rượu, tới tận bây giờ Chiêu Võ Đạo Đế vẫn chưa ra tay.

Chiêu Võ Đạo Đế!

Vẻ mặt của Tức Mặc Lan tối sầm lại, trực giác của cô ta mách bảo rằng Chiêu Võ Đạo Đế vẫn chưa phát huy toàn bộ sức mạnh.

Hơn nữa, Chiêu Võ Đạo Đế còn có Ác Đạo Minh chống lưng.

Tức Mặc Lan quay đầu lại nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp. Kể từ khi còn nhỏ, vì được sinh ra trong một gia tộc lớn nên cô ta biết rất rõ nếu không có một gia tộc lớn để dựa vào thì dù cho thiên phú có yêu nghiệt tới đâu thì cũng không có ý nghĩa gì.

Bởi vì ngày trước cô ta đã từng gặp một vài người bạn tán tu, thậm chí còn có một số tán tu có thiên phú tốt hơn so với cô ta, mà bây giờ, những người bạn đó đều đã biến mất.

Ngoại từ cô ta ra thì không có ai đi được tới cuối cùng.

Mà lý do lớn nhất khiến cô ta có thể đi đến ngày hôm nay là có tộc Tức Mặc luôn ở phía sau ủng hộ cô ta.

Đời người, có người chống lưng hay không rất quan trọng, nếu không có người chống lưng thì đó có thể là phúc mà cũng có thể là họa, đối với một số người thì họa cũng có thể trở thành phúc.

Lúc này cô ta đang xem xét đến người sau lưng của cả hai bên.

Bên phía Diệp Quân vẫn chưa rõ ràng lắm.

Đối thủ của Diệp Quân là Chiêu Võ Đạo Đế - người vô địch vũ trụ năm đó, quan trọng nhất là sau lưng Chiêu Võ Đạo Đế còn có người khác!

Ác Đạo Minh!

Tức Mặc Lan từ từ nhắm mắt, cô ta lựa chọn, rồi lại cân nhắc...

Đợi đến khi người chống lưng của Diệp Quân xuất hiện rồi mới quyết định có giúp hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK