Nghe thấy giọng nói này, Diệp Quân sững sờ.
Có viện binh?
Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên thoát khỏi vòng vây rồi sao?
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, nơi đó có vô số cường giả vây quanh, khí tức của những cười giả này rất mạnh, thực lực không tầm thường.
Nhưng hắn không hề hề quen những người này!
Rất lạ mặt!
Lúc Diệp Quân đang nghi ngờ, Phong Lão nói: “Thiếu chủ, đó là người của Tuế Nguyệt Các chúng ta”.
Người của mẹ!
Diệp Quân hơi bất ngờ, sau đó vô cùng cảm động.
Mẹ chưa quên hắn!
Nhìn thấy những người này đột nhiên xuất hiện, Tông Lão ở phía xa nhíu mày, khi thấy thực lực của bọn họ, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi, sau đó ngẩng đầu nhìn tộc trưởng Quỷ tộc đang đấu với Diệp Thanh Thanh trên hư không, nói: “Tộc trưởng Quỷ tộc, lập tức mở tất cả con đường, để cường giả Quỷ tộc đến đây”.
Trong hư không, tộc trưởng Quỷ Tộc nghe Tông Lão nói vậy lập tức phất tay phải. Trong nháy mắt, thời không phía dưới mở ra, sau đó cường giả Quỷ tộc từ trong trận pháp dịch chuyển lao ra.
Hơn chục cường giả cấp Đế Quân đánh về phía Diệp Quân, hiển nhiên là muốn giết Diệp Quân trước.
Thấy người trước mặt muốn giết mình, ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lẽo, hắn vừa định ra tay thì thời không phía sau mở toang, chín vị cường giả mặc giáp trắng lao ra, xông thẳng vào đám cường giả Quỷ tộc.
Diệp Quân cũng định ra tay thì một cô gái xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô gái này mặc áo giáp trắng, tay cầm thương, vẻ mặt lạnh lùng, cô ấy ngăn Diệp Quân lại: “Thiếu chủ, các chủ nói người phải lập tức lui về Tuế Nguyệt trường hà”.
Diệp Quân nhìn cô gái: “Mẹ ta đang ở đâu?”
Cô gái không trả lời mà quay người vung thương, thời không mở ra, Tuế Nguyệt trường hà xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Diệp Thanh Thanh trong hư không: “Cô cô…”
“Con đi trước đi”.
Giọng nói của Diệp Thanh Thanh truyền đến.
Sắc mặt Diệp Quân trầm xuống, đang định nói thì cô gái giáp trắng đã nói trước: “Thiếu chủ, mau đi thôi, có một đám cường giả bí ẩn đang tới đây”.
Nói xong, cô ấy không đợi Diệp Quân trả lời, đã kéo Diệp Quân vào Tuế Nguyệt trường hà.
Diệp Quân quay lại nhìn, lúc này, cường giả Quỷ tộc càng lúc càng nhiều, phía bọn họ dần lâm vào thế bất lợi.
Diệp Quân không nói gì.
Hắn quyết định nghe theo sự sắp xếp của mẹ.
Tần Quan chắc chắn đã hiểu đại cục, bảo hắn đi nhất định là đã có sự sắp xếp.
Còn về Diệp Thanh Thanh, chỉ cần đám người kia nhắm vào Diệp Quân thì Diệp Thanh Thanh sẽ không gặp nguy hiểm.
Vừa tiến vào Tuế Nguyệt trường hà, đi không bao lâu, phía trước xuất hiện một ông lão áo đen, phía sau ông ta còn có mấy chục cường giả cầm trường đao.
Cô gái giáp trắng nói: “Là người Cổ tộc”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chẳng phải tộc trưởng của Cổ tộc đã chết rồi sao?”
Cô gái giáp trắng gật đầu: “Đây là một vị tiên tổ của Cổ tộc, những người phía sau ông ta là nhân vật nòng cốt của Cổ tộc chân chính”.
Diệp Quân đang định lên tiếng thì vị tiên tổ Cổ tộc kia bỗng trở nên hư ảo.
Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, định ra tay thì một đạo tàn ảnh vụt tới trước mặt hắn, sau đó đánh một quyền vào tiên tổ Cổ tộc.
Bùm!
Hai người cùng lùi lại.
Sau khi dừng lại, tiên tổ Cổ tộc nhìn về phía xa, lúc nhìn thấy người ra tay, ông ta nhíu mày: “Du Quân!”
Du Quân!
Tộc trưởng Du tộc.
Một trong bốn tộc cổ Tuế Nguyệt.
Tiên tổ Cổ tộc nhìn chằm chằm vào Du Quân: “Không ngờ ông lại chọn đứng về phía vũ trụ Quan Huyên”.
Du Quân không trả lời tiên tổ Cổ tộc, mà quay lại nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, hãy đi tiếp đi”.
Diệp Quân nhìn Du Quân, không nói gì, đi theo cô gái giáp trắng đi xa.
Tiên tổ Cổ tộc nói: “Ngăn bọn chúng lại!”
Vừa dứt lời, một đám cường giả đỉnh cao phía sau ông ta lao về phía Diệp Quân.
Mấy chục cường giả phía đối diện cũng lao về phía đám cường giả Cổ tộc, ngăn đám cường giả Cổ tộc lại.
Còn Diệp Quân và cô gái giáp trắng đã biến mất nơi chân trời Tuế Nguyệt.
Thấy vậy, sắc mặt tiên tổ Cổ tộc trở nên khó coi, ông ta nhìn Du Quân: “Ông biết ông đang làm gì không?”
Du Quân bình tĩnh đáp: “Ta biết!”
Tiên tổ Cổ tộc nhìn Du Quân, không nói gì, nhưng trong lòng lại thấy khó hiểu, không ngờ Du Quân lại dẫn người Du tộc trợ giúp Diệp Quân.
Điều này đồng nghĩa với việc đối đầu với Quá Khứ Tông.
Sao ông ta dám?
Du Quân nói: “Đánh vài chiêu đi!”
Nói xong, ông ta hóa thành một tia sáng biến mất tại chỗ.
Tiên tổ Cổ tộc sa sầm mặt mày, ông ta biết đối phương muốn ngăn cản ông ta, nhưng ông ta không còn cách nào khác, chỉ có thể ứng chiến.
Chẳng mấy chốc, một trận chiến đã nổ ra, toàn bộ thời không Tuế Nguyệt bắt đầu cuộn trào.
...
Diệp Quân và cô gái giáp trắng cùng chạy, liếc nhìn cô gái giáp trắng, hắn hơi ngạc nhiên bởi vì phát hiện thực lực của cô gái này rất mạnh, cả đoạn đường đều là do cô ấy mở đường.
Diệp Quân hỏi: “Cô nương, vừa rồi là Du tộc giúp chúng ta sao?”
Cô gái giáp trắng gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Sao bọn họ lại giúp chúng ta?”
Cô gái giáp trắng nói: “Bọn họ nợ các chủ ân tình, lần này đến trả ơn”.
Trả ơn!
Chương 1049: Sát thủ Tuế Nguyệt
Diệp Quân định hỏi tiếp thì cô gái giáp trắng chợt dừng lại, tay phải cầm thương mạnh mẽ quay người lại.
Bùm!
Khoảng thời không phía xa vỡ tan, một đạo tàn ảnh bị cây thương của cô gái giáp trắng đánh lùi.
Cô gái giáp trắng xòe bàn tay ra, thu cây thương lại, liếc nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Thiếu chủ, có một đám sát thủ trong bóng tối, phải cẩn thận!”
Sát thủ!
Diệp Quân không hề cảm nhận được luồng khí tức nào xung quanh.
Lúc này, Tiểu Tháp nói: “Có rất nhiều khí tức mờ mịt, cẩn thận chút”.
Nó vừa dứt lời, Ngao Thiên Thiên đã dùng giáp Tổ Long bảo vệ Diệp Quân.
Cô gái giáp trắng dẫn Diệp Quân chạy thật nhanh, nhưng chưa đi được bao lâu, một luồng sáng lạnh lẽo phóng về phía Diệp Quân.
Diệp Quân quay lại, chém một nhát kiếm.
Bùm!
Thời không vỡ nát, một đạo tàn ảnh bị chém bay, nhưng ngay sau đó, ngàn vạn tàn ảnh từ bốn phía lao tới.
Những tàn ảnh này xuất hiện trong không khí mỏng nhanh như bóng ma, hơn nữa xuất hiện không hề có điềm báo trước.
Diệp Quân vô cùng kinh ngạc.
Sát thủ thật đáng sợ.
Diệp Quân không dám khinh thường, lập tức trở nên hư ảo, trong chớp mắt, ngàn vạn kiếm quang phóng ra trước mặt hắn.
Bùm!
Tất cả tàn ảnh bị đẩy lùi, mà Diệp Quân cũng bị chấn động lùi lại, cùng lúc đó, một loạt tia sáng phóng về phía hắn.
Đối phương đã đoán được vị trí rút lui của hắn.
Không phải một tên sát thủ mà là một đám sát thủ.
Trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị hàng loạt tia sáng bao phủ.
Hắn vừa dừng lại, giáp Tổ Long trên người hắn đã xuất hiện vô số vết nứt.
Thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Quân trở nên vô cùng nghiêm trọng.
Một đám sát thủ đáng sợ.
Nếu không có giáp Tổ Long của Ngao Thiên Thiên, thì hắn đã chết ngay lập tức rồi.
Bọn khốn này ngày càng tàn ác!
Lúc này, cô gái giáp trắng vọt lên trước mặt Diệp Quân, cô ấy cũng bị vây sát, thấy Diệp Quân không sao, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Cẩn thận!”
Nói xong, hắn kéo cô gái giáp trắng ra, sau đó lao về phía trước, giống như vừa rồi, có vô số đạo tàn ảnh phóng tới, trong nháy mắt ngàn vạn tia sáng nhấn chìm hắn và cô gái giáp trắng.
Bùm bùm bùm!
Vô số tia sáng vỡ tan, Diệp Quân và cô gái giáp trắng nhanh chóng lùi lại, lúc này giáp Tổ Long trên người Diệp Quân đã rách nát, không chỉ vậy, trên người hắn còn có hơn chục vết thương, máu không ngừng tuôn ra.
Diệp Quân kéo cô gái giáp trắng lùi lại, nói với vẻ mặt nghiêm trọng: “Đám sát thủ này là ai?”
Sắc mặt của cô gái giáp trắng vô cùng khó coi: “Là sát thủ Tuế Nguyệt do Quá Khứ Tông bồi dưỡng ra, bọn họ từng được tông chủ của Quá Khứ Tông nuôi dạy, không chỉ có thực lực đáng sợ mà còn có thuật ẩn thân, người bình thường không thể phát hiện ra bọn họ”.
Diệp Quân định nói tiếp thì cảm nhận được một luồng khí lạnh thấu xương, hắn kéo cô gái giáp trắng ra phía sau, gầm lớn, chém một kiếm về phía trước.
Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!
Ngàn vạn tia kiếm quang tụ hợp lại, trong nháy mắt, một luồng sức mạnh đáng sợ từ trước mặt Diệp Quân bộc phát, những đạo tàn ảnh bị kiếm của hắn chém thành hư vô, nhưng chỉ trong chốc lát, Diệp Quân đã bị vô số tia sáng áp đảo.
Thấy vậy, sắc mặt của cô gái giáp trắng liền thay đổi, nhưng đúng lúc này, một con vật khổng lồ phóng lên.
Rồng!
Vào thời khắc quan trọng, Ngao Thiên Thiên đã khôi phục bản thể để bảo vệ Diệp Quân.
Thấy vậy, cô gái giáp trắng mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Ngao Thiên Thiên hóa thành một đạo kim quang trở về trong cơ thể Diệp Quân, Diệp Quân vội vàng nói: “Không sao chứ?”
Ngao Thiên Thiên nói: “Vẫn ổn, huynh cẩn thận chút”.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn xung quanh, xung quanh không có gì cả.
Đám sát thủ kia đúng là xuất quỷ nhập thần, không thể cảm nhận được khí tức.
Cô gái giáp trắng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân: “Thiếu chủ, người của chúng ta tới rồi”.
Diệp Quân đang nghi hoặc, sau lưng xuất hiện mấy chục cường giả giáp đen, tay trái cầm giáo, tay phải cầm khiên, bọn họ vây quanh Diệp Quân và cô gái giáp trắng, bảo vệ hai người họ.
Một vị cường giả đứng đầu nói: “Ám Vệ chi viện muộn, xin thiếu chủ tha tội!”
Ám Vệ!
Diệp Quân nhìn cô gái giáp trắng, cô ấy giải thích: “Tuế Nguyệt Các ta có sáu bộ ba vệ, ta là người của Quan Huyên Vệ, còn bọn họ là người của Ám Vệ!”
Diệp Quân hỏi: “Còn một vệ nữa đâu?”
Cô gái giáp trắng lắc đầu: “Chỉ có các chủ biết”.
Diệp Quân: “…”
Cô gái giáp trắng nhìn về phía xa: “Thiếu chủ, các chủ đang chờ thiếu chủ, chúng ta đi thôi!”
Nói xong, dưới sự hộ tống Ám Vệ, hai người họ nhanh chóng đi về phía xa.
Đám sát thủ đang ra tay đều bị Ám Vệ chặn lại, nhưng mỗi lần đám sát thủ thần bí kia tiến công, đều sẽ có vài cường giả Ám Vệ ngã xuống…
Khoảng nửa tiếng sau, Diệp Quân cảm nhận được cái gì đó, hắn dừng lại, nhìn về phía xa chân trời Tuế Nguyệt, với vẻ mặt nghiêm túc.
Ở chân trời Tuế Nguyệt có một luồng khí tức mạnh mẽ như ngàn ngọn núi đè xuống.
Cảm nhận được luồng khí tức đáng sợ, vẻ mặt cô gái giáp trắng cũng trở nên nghiêm trọng, nhưng rất nhanh, cô ấy đã nhận được tin tức, vẻ mặt bình tĩnh trở lại: “Thiếu chủ yên tâm, người của chúng ta cũng đến rồi”.
Diệp Quân trầm mặc.
Đúng là ép người quá đáng!
Hắn vẫn hơi lo lắng, không biết mẹ có đấu nổi không?
Chương 1050: Đợi thời cơ
Có một người đàn ông trung niên tay cầm thanh thương dài đứng cách phía trước mấy người Diệp Quân mấy ngàn trượng, người đàn ông mặc áo bào trắng đơn giản, tóc dài xõa trên vai, liên tục làm sục sôi thời không Tuế Nguyệt xung quanh.
Từ lúc bắt đầu, ánh mắt của người đàn ông trung niên vẫn lên dừng trên người Diệp Quân.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên trước mặt, sắc mặt mấy cô gái giáp trắng trở nên nghiêm trọng.
Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên, không nói gì nhưng kiếm Hiên Viên trên tay trái đã ở tư thế sẵn sàng, có thể rút ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đột nhiên tiến lên một bước, vừa bước đến trước đám người Diệp Quân bỗng cảm nhận được nguồn sức mạnh kỳ dị ập đến, mọi người đều hít thở không thông.
Lúc này mọi người đều có ý nghĩ không thể phản kháng.
Diệp Quân bỗng tiến đến trước một bước, rút mạnh kiếm ra.
Thế kiếm lao lên trời, bộc phát từ trong vỏ kiếm của Diệp Quân, chặn lại uy lực đáng sợ đó.
Vèo!
Nhát kiếm này vừa được tung ra, hai người đồng thời lùi về sau, sức mạnh cực lớn lập tức khiến mọi người bị văng ra xa.
Diệp Quân vẫn chưa dừng lại, hắn bỗng cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương.
Sát thủ lại xuất hiện!
Một tia sáng vàng bỗng lao lên trời từ trong người Diệp Quân.
Ầm!
Một con rồng cực lớn bỗng lấy thân bảo vệ Diệp Quân, gần như cùng một lúc có vô số tia sáng lạnh lẽo lao đến.
Vèo!
Vô số tia sáng đó chém vào trên người Ngao Thiên Thiên, vang lên từng tiếng xé nát dày đặc.
Ngay lúc này Ngao Thiên Thiên bỗng vung đuôi rồng lên, sức mạnh đáng sợ quét ngang qua.
Ầm!
Vô số tia sáng lạnh lẽo đó vỡ nát, vô số sát thủ bị chấn động văng ra xa.
Nhưng lúc này người đàn ông trung niên cầm thanh thương dài đó bỗng xông đến, mục tiêu của ông ta là Ngao Thiên Thiên.
Ngay lúc này một cây thương dài xé tan không khí lao thẳng đến chỗ người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên híp mắt, cảm nhận được sức mạnh đáng sợ trong cây thương dài này, ông ta không dám xem thường, lập tức xoay thế thương đâm vào bên phải mình.
Xoẹt!
Người đàn ông trung niên lùi về chỗ cũ.
Ông ta quay đầu nhìn sang bên phải, có một cường giả bí ẩn mặc áo giáp đen đứng đó.
Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Ngươi là ai?”
Cường giả áo giáp đen mặc kệ người đàn ông trung niên, chỉ quay đầu nhìn Diệp Quân, hơi cúi người: “Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ chào thiếu chủ”.
Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ!
Diệp Quân nhìn thống lĩnh Hắc Giáp Vệ, cảm thấy hơi tò mò, rốt cuộc mẹ mình tìm ở đâu ra nhiều cường giả đỉnh cấp như thế?
Lúc này thống lĩnh Hắc Giáp Vệ bỗng nói: “Ngôn Phụng, dẫn thiếu chủ đi gặp các chủ”.
Cô gái giáp trắng bên cạnh Diệp Quân gật đầu, cô ấy quay lại nhìn Diệp Quân: “Thiếu chủ, chúng ta đi thôi”.
Nói rồi cô ấy dẫn Diệp Quân đi về phía đằng xa.
Lúc này cường giả cầm thương dài đó bỗng cười mỉa: “Muốn đi à?”
Nói rồi ông ta bỗng biến mất chỗ đó chạy thẳng đến phía Diệp Quân.
Ông ta vừa ra tay, thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cũng biến mất theo, một cây thương dài bỗng đâm về phía người đàn ông trung niên.
Rầm!
Sau khi sức mạnh đáng sợ đó bộc phát từ khu vực này, thời không Tuế Nguyệt xung quanh bắt đầu bị chôn vùi.
Người đàn ông trung niên cầm thương dài cũng đột ngột bị đâm, buộc dừng lại.
Người đàn ông trung niên nhìn thống lĩnh Hắc Giáp Vệ, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là ông”.
Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ cười nói: “Thế mà cũng có thể nhận ra ta à?”
Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm thống lĩnh Hắc Giáp Vệ: “Ông là Cam Mạc – trưởng đoàn của đoàn thánh kỵ sĩ của thần điện Tuế Nguyệt trước kia”.
Thống lĩnh Hắc Giáp Vệ khẽ cười không nói gì.
Người đàn ông trung niên hơi nghi ngờ: “Ông thế mà lại phản bội thần điện Tuế Nguyệt đi dựa dẫm vào vũ trụ Quan Huyên”.
Cam Mạc cười nói: “Vu Nhiễm, chẳng phải ông - cường giả đỉnh cấp trên bảng Tuế Nguyệt trước kia cũng dựa dẫm vào Quá Khứ Tông đó sao?”
Vu Nhiễm nhìn Cam Mạc: “Ông sẽ hối hận vì quyết định này”.
Cam Mạc khẽ cười: “Ta và ông đều chiến đấu vì tín ngưỡng của mình, ai cũng sẽ không hối hận”.
Vu Nhiễm gật đầu: “Vậy thì đánh đi”.
Nói rồi ông ta bỗng biến mất khỏi đó.
Cam Mạc khẽ cười, cũng biến mất theo.
Trận chiến nổ ra.
Tận cuối thời không Tuế Nguyệt ở đằng xa, Diệp Quân được một nhóm Ám Vệ hộ tống một đường chạy khỏi đó.
Ngôn Phụng ở bên cạnh hắn trầm giọng nói: “Thiếu chủ, đám sát thủ đó vẫn còn ở đây”.
Diệp Quân gật đầu.
Mặc dù hắn không nhìn thấy đám sát thủ bí ẩn đó nhưng khí lạnh thấu xương lại cứ luôn đi theo hắn.
Rõ ràng là đám sát thủ đó vẫn chưa đi.
Diệp Quân lướt mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng.
Phải nói rằng đám sát thủ này quả thật quá đáng sợ, nếu không nhờ Ngao Thiên Thiên luôn lấy thân bảo vệ hắn thì với sức mạnh hiện giờ của hắn, hắn không thể đánh lại đám sát thủ này.
Đây là sát thủ mạnh nhất mà hắn từng gặp.
Vẻ mặt Ngôn Phụng bên cạnh Diệp Quân cũng vô cùng nghiêm trọng.
Quá Khứ Tông.
Rốt cuộc thế lực bí ẩn này mạnh đến mức nào, ngay cả Tuế Nguyệt Các cũng không rõ, có thể nói Quá Khứ Tông vô cùng bí ẩn, ngay cả Tuế Nguyệt Các cũng không thể điều tra được thân phận của chúng.
Đám sát thủ này vẫn chưa đi, hiển nhiên là đang đợi thời cơ.
Diệp Quân cũng hiểu điều này, hắn nhắm mắt lại: “Thiên Thiên, vết thương của muội sao rồi?”
Lúc nãy Ngao Thiên Thiên đỡ đòn tấn công của đám sát thủ này cho hắn, nhưng bản thân cô ấy cũng bị thương.
Ngao Thiên Thiên nói: “Không sao”.
Có cây thần tự nhiên ở đây, vết thương của cô ấy không nghiêm trọng.
Diệp Quân khẽ gật đầu, lúc này như cảm nhận được gì đó, hắn bỗng dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn về phía xa, tận cuối thời không ở đằng xa đó có một luồng khí tức đáng sợ đang cuồn cuộn lao đến với tốc độ cực kỳ khủng khiếp.
Cảm nhận được điều này, sắc mặt Ngôn Phụng lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, lúc này cường giả Ám Vệ bên cạnh cô ấy cũng cực kỳ nghiêm túc, đều vào tư thế đề phòng.
Chương 1051: Nhị Nha và Tiểu Bạch
Rầm!
Ngay lúc này, tận cuối thời không bỗng rung chuyển dữ dội như thể có động đất.
Một thứ gì đó to lớn đột nhiên lao đến dưới cái nhìn chăm chú của đám người Diệp Quân.
Là một con yêu thú!
Một con vượn cực lớn!
Con vượn khổng lồ này to như một ngọn núi, tay phải cầm một cây rìu khổng lồ, tuy thân hình khá lớn nhưng tốc độ lại không hề chậm, lúc này đang lao về phía mấy người Diệp Quân với tốc độ vô cùng đáng sợ.
Nó lao đến thật sự vô cùng hãi hùng, hệt như một ngọn núi nhỏ đổ ập xuống, cực kỳ đáng sợ.
Lúc này, Ngao Thiên Thiên trong người Diệp Quân đang định rời đi, Ngôn Phụng ở bên cạnh bỗng nói: "Thiên Thiên chủ mẫu, đừng rời khỏi thiếu chủ, mục đích của chúng là muốn cho cô rời khỏi thiếu chủ đấy”.
Nghe thế, Ngao Thiên Thiên lập tức dừng lại.
Đúng như Ngôn Phụng nói, con yêu thú này xuất hiện là để dụ cô ấy rời khỏi Diệp Quân, một khi cô ấy rời khỏi Diệp Quân, đám sát thủ đó chắc chắn sẽ tấn công hắn ngay.
Không có cơ thể cô ấy bảo vệ, Diệp Quân không thể nào đánh lại đám sát thủ đó.
Ngay lúc này Ngôn Phụng bỗng nói: “Thuẫn trận!”
Cô ấy vừa dứt lời, các Ám Vệ bỗng hét lên một tiếng, tay giơ tấm khiên đỡ phía trước, thoáng chốc một chiếc khiên cực lớn cả ngàn trượng chắn trước mặt họ.
Con vượn khổng lồ đang lao đến giơ chiếc rìu khổng lồ chém vào tấm khiên, chiếc rìu đập vào đó như thể muốn chém đôi cả Tuế Nguyệt trường hà, sức mạnh vô cùng đáng sợ.
Rầm!
Chiếc rìu vừa chém xuống, tấm khiên ngàn trượng bỗng vỡ nát, sóng xung lực của sức mạnh cực lớn lập tức khiến các Ám Vệ bị văng ra xa.
Ngay lúc này Diệp Quân bỗng lao đến trước chém một nhát kiếm vào con vượn khổng lồ.
Sáu lần thời không chồng chéo.
Thấy Diệp Quân chém một nhát kiếm, con vượn khổng lồ lập tức giơ rìu lên đỡ.
Kiếm vừa chém xuống…
Vèo!
Kiếm quang đánh lên trên chiếc rìu lớn đó, con vượn khổng lồ lùi về sau cả ngàn trượng.
Khi Diệp Quân dùng kiếm ép con vượn khổng lồ lui về sau, hắn bỗng vung kiếm lên quét ngang, một luồng kiếm quang bộc phát từ trước người hắn, thoáng chốc tia sáng lạnh lẽo bị đẩy lui, nhưng ngay lập tức vô số tia sáng lạnh lẽo nhấn chìm hắn.
Diệp Quân cầm kiếm vung xung quanh, từng luồng kiếm quang liên tục bay ra…
Ở một bên khác, các cường giả Ám Vệ vội vàng lao đến chùm sáng đó khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Không lâu sau lại vang lên từng âm thanh cực lớn.
Mười mấy giây sau, Diệp Quân được các cường giả Ám Vệ bảo vệ phá tan khu vực ánh sáng đó, nhưng lúc này trên người họ cũng đã bị thương khá nghiêm trọng.
Trên người Diệp Quân cũng có thêm rất nhiều vết đao, máu đã thấm ướt áo hắn.
Lúc này các sát thủ đó đã ẩn nấp hết.
Chúng muốn tìm cơ hội tốt nhất để tấn công.
Một đòn không giết được thì lập tức rút lui, không dây dưa, dài dòng.
Ngay lúc này con vượn khổng lồ đó lại lao về phía đám người Diệp Quân.
Thấy thế Diệp Quân nheo mắt lại, hắn biết mục đích của con vượn khổng lồ này là để khống chế hắn, còn đám sát thủ ẩn nấp trong bóng tối đó mới là sát chiêu thực sự.
Không còn cách nào khác, Diệp Quân bỗng nói: “Các ngươi kết trận phòng thủ cho tốt, đừng làm loạn thế trận”.
Nói rồi hắn bỗng xông về phía trước, sau đó biến thành kiếm quang lao đến chỗ con vượn khổng lồ.
Con vượn khổng lồ thấy Diệp Quân cầm kiếm lao đến, ánh mắt hiện lên vẻ hung tàn, nó nhảy lên giơ chiếc rìu chém vào Diệp Quân.
Đối đầu trực diện!
Vừa rồi bị nhát kiếm của Diệp Quân đánh trúng, nó đã cảm thấy rất không thoải mái rồi.
Cứ thế một kiếm một rìu đối đầu với nhau bằng cách hung tàn.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang lên, Diệp Quân và con vượn khổng lồ đó đồng thời lùi về sau.
Ngay lúc này Ngôn Phụng bỗng nói: “Bảo vệ thiếu chủ”.
Cô ấy vừa dứt lời, các Ám Vệ đó lập tức chạy đến xung quanh Diệp Quân, lại thi triển Thuẫn Trận bảo vệ Diệp Quân.
Khi Diệp Quân dừng lại, các sát thủ xung quanh lại không xuất hiện.
Diệp Quân nhíu mày, cảm thấy ngờ vực.
Ngay lúc này con vượn khổng lồ bỗng gào lên, trên người nó toàn là vết nứt.
Hai nhát kiếm của Diệp Quân đã khiến cơ thể nó nứt toạc.
Cùng với tiếng gào thét, đằng sau nó bắt đầu sục sôi, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ cuồn cuộn ập đến.
Diệp Quân nhìn sang, đồng tử co lại.
Đám yêu thú!
Có đến cả ngàn yêu thú vượn khổng lồ đang ầm ầm lao đến.
Chết tiệt!
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật, cái thứ chó má này lại chơi đánh hội đồng.
Ở một bên khác.
Một cô bé đang nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.
Chính là Nhị Nha và Tiểu Bạch!
Người của Tần Quan tìm thấy họ nên mới chạy đến đây.
Nhị Nha nhìn cả người Diệp Quân đầy thương tích ở đằng xa, thấy tình hình Diệp Quân thảm đến mức nào, cô bé từ tốn lấy một viên hồ lô ra liếm, sau đó nói: “Có thể chúng ta đã gây họa rồi, phải nghĩ cách diệt trừ hậu họa này mới được…”
Tiểu Bạch: “…”
Chương 1052: Bỏ chạy
Gây họa!
Cứ tưởng là cháu trai sống rất tốt nhưng không ngờ hắn lại bị đánh thảm đến thế.
Như thế này là tốt thế nào được?
Tâm tư Nhị Nha xoay chuyển.
Trong đôi mắt to tròn của Tiểu Bạch cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Hình như lần này gây họa thật rồi.
Cũng không biết có bị đánh không…
Cô bé vô thức xoa mông mình…
Lúc này mắt Nhị Nha bỗng lóe sáng: “Có rồi”.
Tiểu Bạch vội nhìn Nhị Nha, Nhị Nha chớp mắt: “Ta có cách rồi”.
Nói rồi cô bé mở lòng bàn tay ra, một dòng máu bay vào tay cô bé, cô bé lau bên khóe miệng mình, sau đó lại lau khóe miệng Tiểu Bạch, cuối cùng lại vò rối tóc mình, còn làm rách quần áo của mình…
Bây giờ cô bé trông có vẻ như vừa trải qua vài trăm trận chiến.
Làm xong Nhị Nha cất kẹo hồ lô đen, sau đó nhéo khuôn mặt đáng yêu của Tiểu Bạch: “Đừng cười, chịu khổ một chút”.
Tiểu Bạch: “…”
Không lâu sau, Nhị Nha lao về trước, lớn giọng nói: “Cháu trai, ta đến đây”.
…
Diệp Quân đang bị đánh hội đồng ở đằng xa nghe thấy giọng nói này như thể nghe được âm thanh thiên nhiên, cực kỳ vui mừng.
Nhị Nha đến rồi.
Diệp Quân xoay người lại nhìn, chỉ thấy Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch chạy đến, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Nhị Nha, hắn sửng sốt.
Nhị Nha và Tiểu Bạch đã chịu không ít khổ.
Sau khi lao đến, Nhị Nha không hề nhiều lời, một quyền đánh vào con vượn khổng lồ đó.
Thấy Nhị Nha đánh một quyền đến, con vượn khổng lồ đó nổi giận, một đứa nhóc mà cũng dám ra tay với mình?
Trong lúc tức giận, nó đã đấm một quyền đánh trả lại Nhị Nha.
Nhị Nha thật sự quá nhỏ bé như một hạt cát khi đứng trước mặt con vượn khổng lồ này.
Thế nhưng khi nắm đấm của Nhị Nha đánh tới…
Rầm!
Con vượn khổng lồ đó bị nắm đấm của Nhị Nha đánh cho văng ra xa.
Là văng ra xa chứ không phải lùi về sau.
Thấy thế mọi người đều sửng sốt.
Lúc này đám đàn em của con vượn khổng lồ đó cũng ngơ ngác.
Mí mắt Diệp Quân khẽ giật, sức mạnh của Nhị Nha quả thật quá khủng khiếp, e là Ngao Thiên Thiên cũng không chịu được một cú đánh này.
Khi con vượn khổng lồ đó dừng lại, cơ thể nó đã nứt toạc, máu thịt bắn ra, vô cùng đẫm máu.
Con vượn khổng lồ cũng ngơ ngác, trợn tròn mắt.
Mình không đỡ được đòn tấn công của cô bé này ư?
Sao có thể chứ?
Nhị Nha nhìn con vượn khổng lồ, sau đó mang theo Tiểu Bạch quay lại chỗ Diệp Quân, cô bé đánh giá Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Bọn ta đến vẫn chưa muộn nhỉ?”
Diệp Quân đang định lên tiếng, Nhị Nha bỗng thấp giọng thở dài: “Sau khi bọn ta rời khỏi vũ trụ Quan Huyên, chúng ta cả đường đi phải đã vượt qua năm cửa ải, giết sáu vị tướng, giết được hàng chục vạn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả… Haizz, khó khăn quá”.
Tiểu Bạch chớp mắt, không nói gì.
Hàng chục vạn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!
Nghe thế Diệp Quân cảm thấy hơi ngờ vực, có phải quá khoa trương rồi không vậy?
Có nhiều Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đến thế sao?
Nhị Nha tiếp tục lau vết máu ở khóe miệng: “Ta bị thương khá nặng… ta… đau quá…”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Bạch: “…”
Lúc này, Nhị Nha nháy mắt với Tiểu Bạch, Tiểu Bạch nhanh chóng vung vẫy móng vuốt, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Diệp Quân, nó chớp mắt, sau đó thừa cơ lùi lại, cơ thể khẽ giật…
Diệp Quân càng thêm nghi ngờ.
Nhị Nha vội nói: “Nó bị thương nặng hơn ta…”
Diệp Quân nhìn Tiểu Bạch còn đang co giật, sau đó nhìn Nhị Nha, lặng thinh.
Sao nhìn thế nào cũng thấy hai kẻ này đang diễn kịch nhỉ?
Thấy Diệp Quân không nói gì, trái tim Nhị Nha nảy lên, cô bé vội chuyển đề tài: “Cháu trai, đi thôi, ta và Tiểu Bạch bảo vệ ngươi, đi…”
Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều nữa, việc cấp bách bây giờ là rời khỏi đây.
Nhị Nha quay lại nhìn con vượn khổng lồ ở đằng xa, cô bé vung tay, không nhiều lời lao về phía trước, tung một cú đấm về phía con vượn khổng lồ.
Thời không xung quanh lập tức rung chuyển, sau đó tan nát.
Nhìn thấy sức mạnh đáng sợ đòn tấn công của Nhị Nha, các cường giả đều há hốc miệng.
Ánh mắt con vượn khổng lồ đó đầy vẻ nghiêm trọng, nó không còn đường lui, chỉ đành liều mạng chống cự với đòn tấn công này.
Con vượn khổng lồ giận dữ gầm lên, hai tay thô bạo đập vào ngực mình nhưng nó không ngờ cơ thể của nó vừa bị Nhị Nha đánh cho tàn phế, nên khi nó đập mạnh vào ngực mình như vậy khiến nó nôn ra một ngụm máu.
Mọi người: “…”
Con vượn khổng lồ: “…”
Thế là xuất hiện một cảnh tượng kỳ quái, khi Nhị Nha lao đến trước mặt con vượn khổng lồ, nó xoay người bỏ chạy…
Chạy!
Ngay cả người trong tộc nó cũng không quan tâm nữa!
Bỏ chạy trước đã.
Lúc này các cường giả tộc con vượn khổng lồ đều ngơ ngác.
Tộc trưởng cứ thế mà chạy đi rồi à?
Một quyền của Nhị Nha đánh trúng không trung, cô bé cũng hơi sửng sốt, không ngờ rằng con vượn khổng lồ lại bỏ chạy.
Thật ra chủ yếu là đòn tấn công vừa rồi của Nhị Nha khiến nó bị ám ảnh.
Khác với kiếm của Diệp Quân, một quyền của Nhị Nha vừa rồi đã nghiền ép phương vị của nó.
Nó không có tự tin để đỡ lấy đòn tấn công nào nữa.
Thế nên nó quyết định bỏ chạy.
So với thể diện thì chắc chắn tính mạng quan trọng hơn rồi.
Chương 1053: Chưa từng thất bại
Con vượn khổng lồ vừa bỏ chạy, người trong tộc của nó cũng nhanh chóng phản ứng lại, sau đó đều xoay người bỏ chạy.
Cứ thế con vượn khổng lồ và người trong tộc của nó đều biến mất ở tận cuối Tuế Nguyệt trường hà.
Nhị Nha bĩu môi, cảm thấy chẳng thú vị gì cả, cô bé còn muốn thể hiện một chút mà.
Lúc này Diệp Quân đi đến cạnh Nhị Nha, hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Nhị Nha, chúng ta vẫn còn vài sát thủ đang ẩn nấp, ngươi có thể cảm nhận được chúng không?”
Nghe thế, Nhị Nha liếc nhìn xung quanh, không lâu sau cô bé nhíu mày: “Tiểu Bạch”.
Tiểu Bạch bay đến trước mặt Nhị Nha, cô bé nói: “Lấy bảo bối ra đây”.
Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó loay hoay với chiếc nhẫn một lúc, rất nhanh nó tìm thấy một chiếc gương cổ đen tuyền, nó gõ vào chiếc gương cổ đó, sau đó ném nó lên, thoáng chốc một luồng sáng trắng tản ra, không gian cả vạn trượng tràn đều được luồng sáng trắng chiếu sáng.
Được những tia sáng trắng này chiếu sáng, xung quanh bỗng xuất hiện hàng trăm bóng đen mờ ảo.
Sát thủ!
Nhìn thấy thế, ánh mắt Diệp Quân trở lên lạnh băng, hắn định ra tay thì mấy bóng đen đó bỗng lùi lại như thủy triều, thoáng chốc đã lui ra ngoài phạm vi của luồng sáng.
Diệp Quân nhíu mày.
Lúc này Ngôn Phụng bỗng nói: “Thiếu chủ, chúng ta phải đi gặp các chủ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói rồi như nghĩ đến điều gì, hắn quay đầu nhìn Tuế Nguyệt trường hà đằng sau, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Không biết bây giờ cô cô Thanh Thanh thế nào rồi.
Như biết Diệp Quân đang lo lắng điều gì, Ngôn Phụng nói: “Thiếu chủ đừng lo, chúng ta có cường giả đến giúp đỡ, sẽ không để chúng ỷ đông ăn hiếp ít đâu”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Nói xong, mọi người tiếp tục bay về phía xa.
Lần này có Nhị Nha và Tiểu Bạch gia nhập, Diệp Quân cũng cảm thấy an toàn hơn, thực lực của Nhị Nha quả thật rất đáng sợ.
Hắn đã tự mình cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp của con vượn khổng lồ kia, đó là cực kỳ đáng sợ nhưng lại không đánh lại Nhị Nha.
Hơi vô lý!
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân bỗng hỏi: “Nhị Nha, vũ trụ Quan Huyên thế nào rồi?”
Nhị Nha lấy một cây kẹo hồ lô ra liếm, sau đó nói: “Không biết”.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha chớp mắt: “Chắc là vẫn ổn”.
Diệp Quân sầm mặt.
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Ngươi vẫn nên lo cho mình đi”.
Diệp Quân ngẫm nghĩ, cảm thấy hình như cũng đúng.
Hình như mình là người yếu nhất trong gia tộc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân thở dài, đây là một câu chuyện đau thương.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Phụng bỗng phấn khích nói: “Cùng lắm còn nửa canh giờ nữa là chúng ta đến nơi”.
Nửa canh giờ!
Trong mắt Diệp Quân lại hiện lên vẻ lo lắng, trực giác nói cho hắn biết chắc chắn Quá Khứ Tông sẽ không để hắn đến gặp mẹ ruột dễ dàng như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Quân, sắc mặt Ngôn Phụng cũng dần trở nên nghiêm trọng.
Quá Khứ Tông sẽ bỏ qua dễ dàng vậy sao?
Rõ ràng là không.
Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại chẳng lo lắng chút nào, liếm kẹo hồ lô rất vui vẻ.
Thấy Nhị Nha như vậy, Diệp Quân cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi người tăng tốc.
Mười lăm phút sau, Nhị Nha bên cạnh Diệp Quân như cảm nhận được gì bèn nhíu mày, cô bé dừng lại.
Diệp Quân vội hỏi: “Sao thế?”
Nhị Nha nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, ánh mắt lạnh băng: “Có người”.
Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận cuối Tuế Nguyệt trường hà nhưng lại không phát hiện ra điều gì.
Nhị Nha bỗng tiến đến trước, bay ra như một viên đạn pháo.
Ầm!
Khu vực thời không cách đó cả ngàn trượng bỗng nổ tung, sau đó một người đàn ông bị chấn động lùi về sau.
Cách Nhị Nha cả ngàn trượng có một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen bó sát người, trên hai cánh tay mang theo một đôi cánh tay bằng sắt màu vàng sậm.
Người đàn ông trung niên nhìn Nhị Nha, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc: “Sức mạnh đáng sợ quá”.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, sau đó nói: “Ngươi muốn đánh cháu trai ta à?”
Người đàn ông trung niên nheo mắt: “Diệp Quân là cháu trai của ngươi hả?”
Nhị Nha gật đầu.
Người đàn ông trung niên nhíu mày, ông ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa, sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại!
Cháu trai!
Hắn thật sự cạn lời.
Phản bác?
Nhị Nha gọi… hình như cũng không sai, dù sao cô bé cũng gọi ông nội hắn là anh Dương.
Anh Dương đấy!
Dù có gọi cha mình cũng là gọi Tiểu Huyên Tử, ngay cả cha cũng không thể nói lại chứ đừng nói là mình.
Vai vế này…
Cạn lời thật sự.
Người đàn ông trung niên thu hồi ánh mắt, ông ta nhìn Nhị Nha: “Nghe nói ngươi là tổ tiên ác thú đứng đầu hiện nay, ta đặc biệt đến đây để xin chỉ bảo”.
Nhị Nha nhìn người đàn ông trung niên: “Ngươi quá yếu”.
Người đàn ông trung niên bật cười không chút kiêng dè.
Ngay lúc này Nhị Nha bỗng biến mất.
Rầm!
Thời không xung quanh nổ tung.
Đồng tử người đàn ông trung niên co lại, hai cánh tay giơ lên đỡ lấy.
Bụp!
Người đàn ông trung niên đó văng ra xa trước ánh mắt của mọi người, ngay khi ông ta văng ra xa, cơ thể nổ tung biến thành máu thịt bắn tung tóe bốn phía, khi linh hồn ông ta dừng lại, linh hồn cũng nổ tung tan tành.
Thần hồn bị tiêu diệt.
Mọi người: “…”
Nhị Nha lùi về đến cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Nhị Nha lợi hại”.
Nhị Nha nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Đương nhiên, cả đời ta chưa từng thất bại”.
Tiểu Tháp: “…”