Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1990: Cô cô ngươi mạnh thế!

Bảo vật!

Mạch Vĩnh Hằng!

Rất nhiều!

Diệp Quân không khỏi liêu xiêu, nhưng rồi tỉnh táo nhìn hai quan chấp hành đứng đầu kia, nói: “Tạm thời không trả lời được”.

Tổ thạch luân hồi: “Ngươi muốn đợi đến khi họ đánh xong chứ gì? Nếu Tịnh Sơ thua thì ngươi từ chối, còn thắng thì đồng ý?"

Diệp Quân: “Phải”.

Tổ thạch luân hồi tức muốn hộc máu.

Nó biết Diệp Quân có Tiểu Tháp nhờ vào cây thần sinh mệnh. Ban đầu nó còn không hiểu vì sao cái cây kia lại đi theo tên ngoại tộc này, bởi vì nếu nó không muốn thì lấy sức hắn cũng chẳng lay chuyển được, nào ngờ cái cây lại đi ngay không chút phản kháng.

Bây giờ thì nó hiểu rồi.

Mẹ nó.

Bởi vì trong Tiểu Tháp là nơi an toàn nhất!

Cái cây chết dịch!

Đúng lúc này, Tịnh Sơ bỗng biến mất tại chỗ. Kiếm quang bắn ra vạn trượng.

Là kiếm tu!

Ánh mắt Diệp Quân trở nên nóng bỏng.

Kiếm đạo tự nhiên.

Kiếm đạo tối giản.

Một kiếm này đã vượt qua quan chấp hành Tuế Tuế rồi!

Nhưng Phục Võ lại hững hờ bước tới trước, vung tay đấm ra.

Một cú đấm vô cùng đơn giản.

Uỳnh!

Hai thứ sức mạnh nổ tung thành vụ nổ hủy thiên diệt địa, lan tràn bốn phía.

Diệp Quân nâng tay, gọi kiếm ý Vô Địch ra cản lại, nào ngờ lại thấy một luồng sức mạnh khác lan đến.

Hắn nheo mắt, khởi động huyết mạch Phàm Nhân.

Ruỳnh!

Nhờ có huyết mạch mà chống lại được sức mạnh kia, nhưng sau đó hắn cứng người.

Bởi vì lại có hàng loạt khí tức đáng sợ truyền tới.

Diệp Quân sa sầm mặt, vội kéo Nhất Niệm rời đi.

Tổ thạch luân hồi cũng hớt hải bám theo.

Bên kia, Thiên Hành Chủ Tư Oánh cũng không lùi lại khi thứ sức mạnh kia ập đến, mà dùng một loại sức mạnh bí ẩn ngăn cản.

Ban đầu bà ta vẫn đang chú ý đến Tịnh Sơ và Phục Võ, nhưng giờ lại quan sát Diệp Quân.

Kết hôn với ngoại tộc ư?

Tư Oánh liếc nhìn Nhất Niệm rồi Diệp Quân, không biết đang nghĩ gì trong đầu.

Bên vùng thời không kia, kiếm quang và quyền mang đan xen nhau, bùng nổ sức mạnh khắp nơi, chỉ một chút uy lực thôi cũng đủ để phá hủy một tinh vực.

Thiên Hành Thần Cảnh đã bị phá hủy toàn bộ.

Diệp Quân trấn tĩnh lại, nhìn về phía đó, thấy Tịnh Sơ và Phục Võ đang chiến đấu như điên. Hai người hóa thành hai cái bóng mờ đến hắn cũng không thấy rõ, mà thời không nơi đó cũng đang vặn vẹo biến hình.

Thấy nó có gì đó bất thường, hắn nhíu mày.

Xoét

Bỗng vùng thời không ấy bị một tia kiếm quang chém vỡ, theo sau là quyền mang. Thời không chấn động trước sức mạnh này rồi bắt đầu biến hóa, trở thành một chiến trường đặc biệt cho hai người.

Trong đó ngập tràn chiến ý, dưới đất phủ kín xương trắng.

Vu Dịch thấy vậy thì đanh mặt: “Kia là...”

Diệp Quân cũng khó hiểu: “Đó là gì...”

Tổ thạch luân hồi lên tiếng: “Bọn họ mở ra thời không Loạn Cổ rồi... Má ơi, hai người kia biến thái quá!"

Diệp Quân nhìn sang: “Thời không Loạn Cổ là gì?"

Tổ thạch luân hồi: “Nó là...”

Nó bỗng khựng lại, hỏi ngược: “Ngươi không biết à?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không”.

Tổ thạch luân hồi im lặng một hồi mới hỏi: “Ta có câu này vẫn luôn muốn hỏi ngươi, không biết ngươi giải đáp được không”.

Diệp Quân tò mò: “Câu gì?"

Tổ thạch luân hồi: “Sao cô cô ngươi mạnh thế mà ngươi thì yếu thế?"

Diệp Quân: “...”
Chương 1991: Đại chiến

Thấy Diệp Quân không trả lời, tổ thạch luân hồi e dè hỏi: “Ngươi ngại trả lời câu này lắm hả?"

Diệp Quân mặt lạnh tanh: “Không ngại”.

Tổ thạch luân hồi: “Ta thấy ngươi có”.

Diệp Quân: “Thật sự không có”.

Tổ thạch luân hồi quả quyết: “Chắc chắn là có”.

Diệp Quân liếc nó: “Ngươi có muốn vào tháp hay không?"

Tổ thạch luân hồi nhảy cẫng lên: “Muốn chứ! Ngươi đồng ý cho ta vào rồi hở? Cảm ơn nha, ngươi tốt quá...”

Diệp Quân ngắt ngang: “Không, ta hỏi thôi, ngươi nghe là được rồi”.

Tổ thạch luân hồi: “...”

Nhất Niệm: “...”

Trong chiến trường Loạn Cổ.

Trận chiến giữa Phục Võ và Tịnh Sơ diễn ra ác liệt vô cùng. Hai người đánh cho không gian rung lên bần bật, đập tan chiến ý bốn phía. Ấy vậy mà thời không bên trong vẫn không hề bị vỡ, cho thấy nó rắn chắc vô cùng.

Đồng thời, những khí tức kỳ lạ rình rập trong bóng tối Loạn Cổ, quan sát hai người kia cũng khiếp sợ trước sức mạnh mà họ phô bày.

Diệp Quân đứng bên ngoài quan sát cũng đanh mặt trước màn trình diễn thượng hạng này.

Cường giả Diệt Đạo đứng trước họ chẳng khác gì một ông già hom hem ốm yếu.

Nhưng cũng dễ hiểu thôi, vì họ là hai người sở hữu chiến lực đứng đầu của văn minh Thiên Hành mà.

Tiếc rằng hai quan chấp hành đứng đầu yêu nghiệt này hôm nay lại phải phân rõ sống chết, nếu họ có thể bắt tay nhau...

Diệp Quân liếc nhìn Tư Oánh, âm thầm thở dài.

Người văn minh Thiên Hành một khi kết hôn với ngoại tộc thì sẽ không thể luân hồn chuyển thế, nên việc mà vị Thiên Hành Chủ này làm không thể nói là sai, có điều đúng là quá mức tuyệt tình.

Hắn lắc đầu. Đây là chuyện riêng của văn minh Thiên Hành, tốt nhất không nên can dự vào nữa.

Bỗng hắn hỏi tổ thạch luân hồi: “Thời không Loạn Cổ này là cái gì vậy?"

Viên đá vốn không muốn giải thích, nhưng rồi nhớ lại mình không nên làm phật lòng người này, thế là mở miệng: “Nó là thời không đặc biệt đến từ thời đại Loạn Cổ. Năm ấy vạn tộc tranh bá, chia vũ trụ Loạn Cổ thành ba phần, thời không này là một trong số đó. Trong ấy là nơi từng diễn ra chiến tranh văn minh vô cùng khủng khiếp, sau đó không biết vì sao mà nó biến mất biệt tăm. Thủy tổ văn minh Thiên Hành còn từng đi tìm một phen nhưng vô ích, nào ngờ hai người này lại có thể gọi nó xuất hiện...”

Diệp Quân: “Thời đại Loạn Cổ là văn minh cấp mấy?"

Tổ thạch luân hồi: “Cấp năm đỉnh cao”.

Diệp Quân: “So với các ngươi thì ai mạnh hơn?"

Tổ thạch luân hồi: “Nếu chúng ta không xảy ra nội loạn thì chắc chắn đứng đầu các văn minh cấp năm”.

Diệp Quân nhìn hai người đang đại chiến bên kia, không lên tiếng phản bác.

Nó nói đúng.

Nếu văn minh Thiên Hành không nội chiến thì Ác Đạo Minh và vũ trụ Vô Gian tuyệt đối không dám ho he gì.

Diệp Quân lại hỏi tổ thạch luân hồi: “Vì sao lại có đại chiến ở thời đại Loạn Cổ?"

Tổ thạch luân hồi: “Một khi không còn ngoại xâm thì sẽ có nội loạn, văn minh nào cũng vậy thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Tổ thạch luân hồi: “Nhưng chuyện của thời Loạn Cổ lại không đơn giản vậy. Theo thủy tổ văn minh Thiên Hành tra ra được, họ chiến đấu với nhau không chỉ để xưng hùng xưng bá mà là để tranh giành thứ gì đấy”.

Diệp Quân tò mò: “Thứ gì mới được?"

Tổ thạch luân hồi: “Ai biết”.

Diệp Quân: “Vậy ngươi biết những gì?"

Tổ thạch luân hồi: “Ta nói thì ngươi có cho ta vào tháp không?"

Diệp Quân nghe vậy thì đen mặt.

Nói tới nói lui vẫn chỉ là để vào tháp thôi!

Nhất Niệm mỉm cười: “Ta cũng muốn biết nữa, tổ thạch”.

Cô ấy tuy là người của văn minh Thiên Hành nhưng cấp bậc trước kia rất thấp, không thể tiếp xúc với những bí mật sâu xa. Tổ thạch luân hồi thì lại là vật nòng cốt nhất của cả văn minh.

Viên đá nghe Nhất Niệm mở miệng thì không dám trá lời, vội vàng lấy lời: “Được được, để ta nói cho cô. Thời không Loạn Cổ bị đánh nát, chia thành ba nơi: một là chiến trường Loạn Cổ, hai là tổ địa Loạn Cổ, ba là vũ trụ Vô Gian”.

Diệp Quân nhíu mày: “Vũ trụ Vô Gian?"

Tổ thạch luân hồi: “Đúng thế. Thiên Hành Chủ đời này đi đến đó là để điều tra văn minh thời Loạn Cổ, không ngờ lại bị nhốt ở bên trong”.

Diệp Quân nhìn trận đại chiến đằng xa: “Thiên Hành Chủ bị giam cầm, vũ trụ Vô Gian lại thả ra... Xem ra họ và Ác Đạo Minh chuẩn bị ra tay với văn minh Thiên Hành đấy”.

Tổ thạch luân hồi xót xa: “Đúng thế, vậy mà hai người mạnh nhất kia lại còn đang đánh nhau chứ...”
Chương 1992: Võ Thần

Diệp Quân ngước nhìn lên. Trực giác mách bảo rằng cường giả vũ trụ Vô Gian đang ẩn nấp trong bóng tối làm ngư ông đắc lợi.

Hắn nói: “Tháp gia, điều tra xem”.

Một hồi sau, Tiểu Tháp nói: “Đang nấp”.

Diệp Quân: “Nấp ở đâu?"

Tiểu Tháp: “Đương nhiên là trong bóng tối rồi”.

Diệp Quân đen mặt.

Thôi xong.

Tháp gia không theo kịp thời đại nữa rồi!

Bên kia.

Vu Dịch cáu kỉnh nhìn chiến trường Loạn Cổ: “Không ngờ phải làm cách này mới mở được vùng thời không này ra”.

Ông lão đi theo sau thì thầm: “Đúng là bất ngờ, thì ra phương pháp của chúng ta đó giờ đều sai hết cả”.

Rồi nhấc mắt nhìn hai người đang đại chiến: “May là Phục Võ ôm hận với văn minh Thiên Hành, bằng không nếu họ liên thủ...”

Vu Dịch nghe vậy thì đanh mặt.

Chính xác.

Nếu họ ở cùng một phe...

Tiếc rằng trên đời không có chữ nếu.

Vu Dịch nói: “Lập tức báo cho trong tộc, thời không Loạn Cổ đã xuất hiện”.

Ông lão gật đầu: “Được”.

Rồi bóp nát một viên đá.

...

Uỳnh!

Sóng xung kích nổ tung lan tràn khắp thời không Loạn Cổ khiến nó chấn động kịch liệt.

Hai người phụ nữ lơ lửng trên không, đối diện nhau.

Tịnh Sơ cầm vỏ kiếm trong tay trái, mặt lạnh như băng, toàn thân tỏa ra kiếm ý ngùn ngụt.

Phục Võ đặt tay phải sau lưng, váy trắng bồng bềnh, toát ra khí tức võ đại hùng hậu.

Bọn họ nhìn nhau. Một khắc sau, Tịnh Sơ biến mất.

Xoẹt!

Mũi kiếm đã ập về phía Phục Võ.

Bà ta tung cú đấm đáp trả.

Uỳnh!

Quyền mang và kiếm quang vỡ nát. Mũi kiếm tiếp tục đâm tới, nhưng bị hai ngón tay kẹp lại khi chỉ còn cách vầng trán Phục Võ có nửa tấc.

Tịnh Sơ đạp mạnh chân.

Kiếm thoát khởi tay Phục Võ, ầm ầm lao tới nhưng lại đâm hụt.

Phục Võ đã lùi lại nghìn trượng.

Khi Tịnh Sơ chuẩn bị vung kiếm, Phục Võ đã bất thình lình xuất hiện trước mặt. Đấm chưa đến, khí thế đã ồ ạt ập đến như hồng thủy khiến thời không sôi trào.

Tịnh Sơ lại không hề tránh né, vung kiếm bổ xuống.

Uỳnh!

Quyền và kiếm chạm nhau, sức mạnh khổng lồ bùng phát đẩy lui hai bên. Khi Tịnh Sơ vừa dừng chân, một cái bóng đã vồ tới.

Một người mang theo khí thế thiên quân vạn mã khiến đất trời sục sôi.

Tịnh Sơ nheo mắt, xoay người bổ kiếm xuống.

U u u!

Tiếng kiếm minh vang vọng bầu trời.

Uỳnh!

Kiếm quang và quyền mang nổ tung như núi lửa khiến thời không Loạn Cổ trở nên vặn vẹo. Ở nơi trung tâm, Tịnh Sơ và Phục Võ không hề lùi bước, tiếp tục tấn công nhau.

Oành!

Tiếng nổ đinh tai vang lên khi sóng xung kích mạnh mẽ lan tràn bốn phía.

Chiến ý trong thời không Loạn Cổ bị đẩy dạt đi. Chủ nhân của chúng đều là những thiên tài vạn cổ, những cường giả tuyệt thế, ấy vậy mà cũng không dám lên tiếng trước hai người kia.

Những người đang ẩn nấp quanh đó thì vội vã rời khỏi chiến trường trung tâm.

Ai nấy đều khiếp sợ không thôi.

Hai người phụ nữ này thật sự là quá mức kinh khủng.

Diệp Quân và Nhất Niệm ở ngoài cũng đanh mặt. Nhất là Diệp Quân vẫn luôn quan sát kiếm đạo của Tịnh Sơ, phát hiện bà ấy không hề dùng hư chiêu lòe loẹt mà lại vô cùng đơn giản, vậy mà lại có thể hủy thiên diệt địa.

Đã vậy còn không dùng kiếm kỹ nào.

Đúng là đại đạo tối giản!

Phục Võ dùng nắm đấm cũng hệt như vậy, đơn giản mà hung tàn vô cùng.

Ấy vậy mà từng chiêu từng thức của họ đều ẩn chứa sức mạnh đáng sợ vô cùng.

Đó là sự thuần túy.

Diệp Quân vốn cho rằng kiếm ý của mình đã tinh thuần đủ rồi, nhưng bây giờ mới nhận ra mình còn kém rất xa.

Thuần túy không có điểm dừng.

Uỳnh!

Tiếng nổ trong chiến trường Loạn Cổ kéo suy nghĩ của hắn về thực tại.

Vừa lúc thấy Phục Võ và Tịnh Sơ lùi lại nghìn trượng.

Từ khi bắt đầu, hai người bất phân thắng bại.

Diệp Quân biết bọn họ sắp dùng đến át chủ bài của mình.

"Bà ta sắp xuất kiếm”.

Một giọng nói vang lên cạnh Diệp Quân.

Hắn quay đầu lại, thấy Thiên Hành Chủ Tư Oánh đi tới.

Hắn bèn hỏi: “Quan chấp hành Tịnh Sơ sao?"

Tư Oánh lại nhìn Phục Võ: “Bà ta là kiếm tu, không phải võ tu”.

Diệp Quân sửng sốt.

Đánh nhau cả nửa ngày, hóa ra lại là kiếm tu?

Chỉ thấy Phục Võ vươn tay, gọi một thanh kiếm xuất hiện.

Uỳnh

Kiếm ý khổng lồ bao trùm khắp thời không Loạn Cổ.

Ruỳnh!

Tất cả chiến ý trong đó đều bị đập nát.

Tịnh Sơ cũng bị nó đẩy lui gần cả vạn trượng trước khi bị áp chế.

Phục Võ là kiếm tu!

Sự thật này khiến mọi người hóa đá.

Tư Oánh nhắm mắt lại: “Thắng bại đã rõ”.

Chỉ có quả Thiên Hành từng sống ở thời đại kia mới biết Phục Võ cầm kiếm mạnh đến thế nào. Mạnh đến khiến lòng người tuyệt vọng.

Bỗng nhiên, Tịnh Sơ xòe rộng bàn tay, để thanh kiếm biến mất rồi nắm tay lại.

Uỳnh!

Ý chí võ đạo khổng lồ tuôn trào mà ra, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ.

Bên trái là kiếm ý.

Bên phải là võ ý.

Ngang sức ngang tài.

Không ai thua ai.

Tư Oánh trợn to mắt, lắp bắp: “Võ Thần Thiên Hành... Sao có thể... Một trái cây tầm thường sao lại có thể chứng đạo thành Võ Thần...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK