Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2077: Một chọi ba

Cảnh pho tượng nứt ra làm nhóm Chương Nam sửng sốt.

Chuyện gì thế này?

Phạm Diêm La Thiên Tử lạnh lùng hỏi: “Ngươi bỏ hắn lại?"

Chương Nam do dự khi nhận ra có gì đó không đúng, nhưng đến nước này rồi chỉ có thể nhắm mắt gật đầu: “Phải, vì hắn là đại họa, nếu mang đến...”

Uỳnh!

Khí tức khổng lồ giáng xuống khiến hai gối cô ta nhũn ra.

Chương Nam rơi vào hoang mang.

Phạm Diêm La Thiên Tử nhìn xuống với ánh mắt rét buốt: “Nếu Diệp công tử có mệnh hệ gì, ta tru di thập tộc ngươi”.

Rồi thoắt cái đã biến mất.

Để lại Chương Nam và đám thị vệ nhìn nhau với đầu óc trống rỗng.

...

Ba cường giả mang vẻ mặt nặng nề đứng trước một phế tích trong bí cảnh xa xưa nọ.

Một trong số đó là Phạm Diêm La Thiên Tử.

Ông lão râu tóc bạc trắng trong nhóm bật cười: “Hơn mấy trăm triệu năm cũng không làm gì được cấm chế, nào ngờ Tần cô nương kia vừa xuất hiện đã dễ dàng phá hủy nó, đúng là không ngờ tới”.

Phạm Diêm La Thiên Tử và một ông lão mặc áo gai khác cũng mỉm cười

Bỗng Phạm Diêm La Thiên Tử nhíu mày. Hai người kia nhìn sang, người tóc trắng hỏi: “Sao vậy?"

Chỉ thấy Phạm Diêm La Thiên Tử biến sắc rồi thoắt cái xoay người rời đi.

Hai người kia ngạc nhiên. Ông lão áo gai vội hỏi theo: “Phạm Diêm La Thiên Tử! Cấm chế đã giải rồi, ông còn định đi đâu?"

Phạm Diêm La Thiên Tử nói: “Đi cứu người!”

Ông lão áo gai nhíu mày: “Ai mà lại quan trọng hơn di tích của Đa Nguyên Đạo Đế?”

Phạm Diêm La Thiên Tử chỉ đáp: “Tổ tông ta!"

Rồi thoắt cái biến mất.

Tổ tông?

Để lại hai ông lão bốn mắt nhìn nhau. Người này mà còn có tổ tông à?

...

Trong tinh không.

Diệp Quân vẫn đang chiến đấu với người áo đen. Hắn không dùng kiếm Thanh Huyên nên vẫn ở thế hạ phong, nhưng càng đánh càng mạnh.

Ý chí kiếm đạo cũng không ngừng tiến bộ trong quá trình đánh nhau.

Người áo đen thấy vậy thì nhíu mày.

Ông ta chợt phát hiện kiếm tu trẻ tuổi này rất là lì, tuy ông ta vẫn luôn áp đảo nhưng chẳng cách nào giết được.

Đã vậy còn càng đánh càng mạnh.

Không thể kéo dài nữa.

Ông ta dừng lại nhưng không tiếp tục tấn công mà lại vung tay lên. Thấy tín hiệu này, hai người áo đen khác ở gần đó lập tức biến mất.

Cả ba người áo đen đồng thời tấn công.

Thấy đối phương giở trò hội đồng, Diệp Quân nheo mắt, sáng ý dâng lên.

Ý kiếm trong tay biến thành kiếm Thanh Huyền, ba loại huyết mạch được khởi động.

Hắn vung kiếm chém.

U u!

Tiếng kiếm minh chấn động vũ trụ.

Ba người áo đen thấy hắn đổi kiếm thì hốt hoảng thối lui nhưng cũng đã bị đường kiếm bắt kịp.

Gã đi trước nhất bị chém đứt bàn tay phải.

Ba người kia dừng lại với vẻ hoảng sợ.

Diệp Quân thừa thắng xông lên, đánh về phía ba người.

Người áo đen dẫn đầu nhắc nhở: “Coi chừng thanh kiếm”.

Bọn họ lao tới, thả ra khí thế hùng hậu ngưng tụ lại thành một. Ba người hóa thành ba tia sáng bay ra.

Uỳnh!

Hàng loạt đợt sóng xung kích nổ ra, kiếm khí và ánh sáng đen nổ tung khiến vũ trụ tan tành.

Ba người áo đen dừng lại, nhìn Diệp Quân với vẻ nghiêm túc.

Hắn bị đẩy đi mấy vạn trượng, khóe miệng nhỏ máu nhưng rất phấn khích. Huyết mạch Phong Ma đã khởi động, hắn càng lúc càng điên.

Chiến ý ngùn ngụt.

Hắn liếm vết máu bên môi rồi nhe răng cười, hóa thành kiếm quang vọt về phía đối thủ.

Sát niệm dâng lên, không chết không ngừng.

Huyết mạch Phong Ma thật ra còn đáng sợ hơn cả kiếm ý của hắn, vì một khi khởi động nó thì hắn sẽ có mười phần thần tính, tuy chưa thể dùng nhân tính áp chế nhưng nhiêu đó đã khiến hắn mạnh lên rất nhiều.

Thấy đối thủ bị thương mà còn chủ động ra tay, ba người áo đen nhíu mày, hóa thành ba cột sáng biến mất.

Cột sáng và Diệp Quân va vào nhau. Diệp Quân tuy có huyết mạch Phong Ma nhưng cũng không đánh lại ba người, bị đẩy lui. Đối thủ đồng loạt lao tới.
Chương 2078: Đụng vào thử xem

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân bị đánh bay, vừa dừng lại đã lại vọt tới.

Ba người áo đen nhíu mày. Sao tên này khởi động huyết mạch xong lại như bị điên vậy? Đánh thế là muốn chết à?

Nhưng họ không dám xem thường hắn và thanh kiếm có thể khiến bản thể họ bị thương.

Một hồi sau, nhận ra chiến lực của Diệp Quân không ngừng tăng lên, sắc mặt ba người càng khó coi.

Sức mạnh huyết mạch hoặc thần thông của kẻ khác thì càng dùng càng yếu, tên này lại ngược lại.

Uỳnh!

Kiếm quang màu máu phát nổ. Diệp Quân bị đánh bay, khi chuẩn bị lao tới nữa thì thời không gần đó vỡ đôi, một thanh trường mâu phóng ra.

Đồng tử hắn rụt lại, chỉ có thể vung kiếm đỡ thanh mâu quá nhanh ấy.

Choeng!

Kiếm Thanh Huyền run lên bần bật. Thanh mâu nứt toác. Bản thân Diệp Quân thì bị văng đi mấy vạn trượng.

Tiểu Tháp phát cáu: “Bà mẹ nó bọn hèn hạ! Đã hội đồng mà còn đánh lén!"

Diệp Quân cảm thấy máu dâng lên trong cổ họng rồi trào ra. Hắn lau vết máu đi, hỏi: “Tháp gia muốn ra tay không?"

Tiểu Tháp im lặng, nói: “Ta tin ngươi chịu được”.

Diệp Quân: “...”

Hắn ngẩng đầu lên. Thấy từ trong thời không bị nứt, một người đàn ông trung niên mặc giáp đen sáng loáng bước ra.

Hắn đã biết ba người áo đen kia kém xa Quân Hầu, nhưng cũng là vì cảnh giới Chân Bất Hủ cũng chia ra mạnh yếu.

Mà người đàn ông này thì mạnh hơn Quân Hầu nhiều, bởi vì một chiêu vừa rồi của ông ta đã khiến nội tạng hắn vỡ nát.

Ba người áo đen kia thấy người đàn ông xuất hiện thì cung kính thi lễ.

Ông ta liếc mắt nhìn Diệp Quân một cái rất bất ngờ biến mất. Thời không như bị sóng đánh dâng lên mấy vạn trượng.

Đồng tử Diệp Quân rụt lại, vội nâng kiếm Thanh Huyền lên đỡ trước mặt, thả ý chí kiếm đạo ra.

Uỳnh!

Hắn bị đánh bay đi mấy vạn trượng, thân thể do kiếm ý tạo thành cũng rạn nứt.

Diệp Quân chỉ cảm thấy đau đớn kinh khủng.

Người đàn ông nói: “Kiếm tu áo trắng chống lưng cho ngươi đâu, sao không gọi ra?"

Diệp Quân lau vết máu bên miệng đi, hóa thành kiếm quang lao tới chém vào người đàn ông.

Ông ta chỉ lãnh đạm nhấc tay, thanh mâu đã lao tới như sấm sét.

Uỳnh!

Diệp Quân lại bị đánh bay.

Người đàn ông thì nhíu mày khi phát hiện mâu của mình đã bị nứt.

Người áo đen đứng cạnh đó thì thầm: “Chử Tôn, thanh kiếm của hắn rất bất thường, tuyệt đối không thuộc về văn minh cấp năm”.

Chử Tôn chỉ nói: “Dám giết người của văn minh Phệ Giả, nợ máu trả bằng máu, không chừa một ai”.

Người áo đen im lặng gật đầu.

Chử Tôn bước tới trước. Khí thế vô hình cuồn cuộn ập tới như sấm sét.

Diệp Quân không hề sợ hãi. Sức mạnh huyết mạch và ý chí kiếm đạo tuôn ra như thủy triều, cản lấy khí thế kia.

Hai bên vừa va chạm đã khiến tinh vực trong vòng mấy triệu trượng run rẩy.

Chử Tôn siết chặt trường mâu, bỗng cảm nhận được khí thế lạ xuất hiện.

Ông ta nhíu mày.

Phạm Diêm La Thiên Tử bất ngờ xuất hiện, thấy Diệp Quân không sao thì thở phào nhẹ nhõm, bây giờ mới thấy yên tâm.

Chử Tôn: “Phạm Diêm La Thiên Tử, ngươi có ý gì?"

Phạm Diêm La Thiên Tử chỉ nói: “Chử Tôn, về nói cho chủ của ngươi, Diệp công tử là bạn của văn minh Quy Giả chúng ta”.

Chử Tôn nheo mắt: “Văn minh Phệ Giả chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, ngươi cũng dám đứng ra bảo kê?"

Phạm Diêm La Thiên Tử vung tay lên.

Đồng tử Chử Tôn rụt lại.

Chát!

Nhưng chưa kịp phản ứng thì đã bị tát vỡ thân thể, chỉ còn lại linh hồn.

Phạm Diêm La Thiên Tử khinh bỉ: “Ngươi là cái gì mà đòi chất vấn ta?"

Chử Tôn chỉ lãnh đạm nhìn lại: “Ngươi muốn ỷ lớn hiếp nhỏ, chúng ta đương nhiên không ngăn được. Nhưng ta nói trước, văn minh Phệ Giả chắc chắn sẽ giết tên đó, ngươi có bản lĩnh thì giết cả bốn chúng ta thử”.

Ba người áo đen kia đồng loạt đứng dậy.

Phạm Diêm La Thiên Tử chỉ đáp: “Ta lặp lại lần nữa, văn minh Quy Giả sẽ bảo vệ Diệp công tử”.

Rồi ông ta bước sang bên: “Cậu ấy đứng ngay đây, ngươi đụng vào thử xem?"
Chương 2079: Bảo vệ đến cùng

Đụng vào thử xem?

Lời này của Phạm Diêm La Thiên Tử khiến sắc mặt Chử Tôn tối đi trông thấy. Ông ta không nghĩ rằng Phạm Diêm La Thiên Tử sẽ ra sức bảo vệ thanh niên này đến vậy.

Ba người áo đen kia cũng bất ngờ.

Phạm Diêm La Thiên Tử lại vì kẻ này mà sẵn sàng đối đầu với văn minh Phệ Giả?

Có gì đó bất thường ở đây.

Bọn họ liếc nhìn nhau rồi nhìn người có quyền quyết định cuối cùng - Chử Tôn.

Phạm Diêm La Thiên Tử bình tĩnh nhìn Chử Tôn, che giấu sát ý bên dưới.

Chiến tranh giữa hai nền văn minh là một vấn đề to lớn, nhưng nếu vì cậu Diệp thì đáng giá.

Ông ta đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

Nào ngờ Chử Tôn sau một hồi im lặng chỉ nhìn bọn họ một lần rồi xoay người đi.

Đợi bên kia khuất dạng rồi, Phạm Diêm La Thiên Tử mới cười nói: “Chúng ta đi thôi cậu Diệp”.

Diệp Quân: “Là ta liên lụy tiền bối”.

Phạm Diêm La Thiên Tử lắc đầu: “Sao lại nói vậy? Cậu đến tìm làm ta vui còn không hết. Đi thôi”.

Sau đó dẫn Diệp Quân biến mất cùng.

Văn minh Quy Giả.

Diệp Quân và Phạm Diêm La Thiên Tử có mặt tại một vùng tinh không. Diệp Quân vừa thấy nơi này thì ngẩn ra.

Đây chính là nơi hắn tiếp nhận truyền thừa của Thiên Hành Chủ.

Phạm Diêm La Thiên Tử thấy vậy thì hỏi: “Tiểu hữu đã từng đến đây?"

Diệp Quân gật đầu, nhìn vào không trung đen nhánh: “Ta đã chiến đấu với quần tinh để nhận truyền thừa của văn minh Thiên Hành ở đây”.

Phạm Diêm La Thiên Tử mỉm cười: “Ra là thế”.

Diệp Quân hỏi: “Bên kia là vũ trụ Đa Nguyên sao tiền bối?"

Phạm Diêm La Thiên Tử gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đã từng có người văn minh cấp dưới đi qua chưa?"

Phạm Diêm La Thiên Tử suy nghĩ một hồi: “Trừ mấy người như cô cô cậu ra, ta nghĩ chỉ có một người rưỡi có khả năng đó. Một là Loạn Cổ Đại Đế năm xưa từng tu luyện cấm thư thời gian, rất mạnh. Nửa còn lại là thủy tổ văn minh Thiên Hành, cũng rất mạnh, nếu chúng ta không ngăn cản có lẽ đã vượt qua bên kia, nhưng vẫn kém hơn Loạn Cổ Đại Đế một chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Bỗng một loạt sao băng xuất hiện ở xa xa.

Phạm Diêm La Thiên Tử ấn tay xuống, làm chúng biến mất không còn tăm hơi.

Ông ta cười nói: “Chúng ta đi thôi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người nhanh chóng biến mất.

...

Tại một vùng tinh không sâu hun hút nọ, có một tòa tháp sừng sững đến vạn trượng, tỏa ra khí đen lượn lè.

Nó là Phệ Tháp.

Bỗng có một vài người xuất hiện trước nó.

Chính là nhóm Chử Tôn.

Khi bốn người này đến gần tòa tháp, họ bị một kiếm sĩ chặn lại. Kiếm sĩ này mặc áo trắng, lưng đeo hộp kiếm, ánh mắt như đầm nước tĩnh lặng.

Chử Tôn chắp tay: “Bạch Tướng, thuộc hạ cầu kiến Kỳ Chủ”.

Kiếm sĩ lắc đầu.

Chử Tôn nhíu mày nhưng không nói gì thêm mà chỉ lui sang một bên chờ đợi.

Một hồi lâu sau, kiếm sĩ mới đưa tay lên làm động tác. Chử Tôn vội thi lễ rồi đi vào tháp.

Ông ta nhanh chóng đi lên tầng cao nhất, thấy một cô gái đang ngồi dựa vào cửa sổ. Cô ta mặc váy đen, tóc dài xõa tung như suối mực, trong tay cầm một quyển sách cổ.

Ngoài song cửa là vũ trụ vô ngần.

Chử Tôn cung kính hành lễ: “Tham kiến Kỳ Chủ”.

Cô gái gật đầu: “Nói đi”.

Chử Tôn: “Tên Phạm Diêm La Thiên Tử...”

Ông ta trình bày mọi chuyện một cách ngắn gọn.

Cô gái nghe xong thì chỉ gật đầu, không nói gì thêm.

Chử Tôn chần chừ: “Kỳ Chủ, chuyện này...”

Cô gái đặt quyển sách xuống. Khi ánh mắt cô ta lia qua, Chử Tôn vội vã cúi mặt, không dám nhìn thẳng.

Cô gái cất giọng nhẹ nhàng: “Chử Tôn, ngươi nói xem vì sao Phạm Diêm La Thiên Tử lại muốn bảo vệ người kia, đến nỗi sẵn sàng đối đầu với chúng ta?"

Chử Tôn do dự lắc đầu: “Thuộc hạ cũng không rõ”.

Cô gái mỉm cười: “Ngươi đã bị phẫn nộ lấn át lý trí nên không thể nhìn việc này một cách khách quan. Sở dĩ Phạm Diêm La Thiên Tử làm vậy đơn giản là vì lợi ích, có thể là tiền tài, nhân mạch hoặc bối cảnh...”

Chử Tôn nhíu mày: “Lợi ích về nhân mạch và bối cảnh?"

Cô gái cười: “Phải lớn đến mấy mới khiến Phạm Diêm La Thiên Tử không tiếc trở thành kẻ thù với văn minh Phệ Giả chúng ta?"

Sắc mặt Chử Tôn thay đổi.

Cô gái ôn hòa nói: “Chúng ta có mâu thuẫn với kiếm tu kia, nhưng xét đến cùng cũng chỉ là việc nhỏ, không ảnh hưởng đến lợi ích trung tâm. Đã vậy thì việc gì phải đuổi tận giết tuyệt?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK