Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 523: Chàng trai vàng trong làng dựa dẫm

Bên dưới, Diệp Quân nhìn vô số thanh kiếm đâm tới rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Thời khắc này, hắn cảm giác cả trời đất đều yên tĩnh.

Yên tĩnh đến thấu suốt!

Vực là gì?

Người phụ nữ bí ẩn từng nói với hắn rằng: "Vì sao không biến kiếm thành vực?"

Biến kiếm thành vực?

Kiếm của hắn bây giờ được ngưng kết từ kiếm ý vô địch, nếu biến kiếm thành vực, nói cách khác là biến ý thành vực!

Biến ý thành vực!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân mở bừng hai mắt, đâm một kiếm về phía trước, nhát kiếm này đâm ra, vô số kiếm ý vô địch lan tràn ra thời không quanh đó trăm trượng!

Ầm!

Bỗng chốc, thời không cuộn trào, sau đó biến thành một khoảng thời không đặc biệt!

Vực!

Kiếm vực vô địch!

Khi vực này xuất hiện, trăm vạn thanh kiếm đã phóng tới, nhưng vừa vào trong kiếm vực vô địch của Diệp Quân, chúng đã bị trấn áp.

Vực!

Nam Nghịch Thủy ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì nheo mắt lại, lòng thầm chấn động, quả nhiên chàng trai này đang lĩnh ngộ vực!

Hơn nữa, hắn đã thành công rồi!

Ánh mắt Nam Nghịch Thủy sắc bén, cô ta bỗng biến mất: "Giết!"

Đoạn, một thanh hàn kiếm đâm vào trong kiếm vực của Diệp Quân, cùng lúc đó, kiếm vực hàn băng lại lần nữa xuất hiện!

Vực đấu vực!

Khi hai vực đối đầu nhau, không gian xung quanh vỡ nát tịch diệt!

Đồng thời, Diệp Quân và Nam Nghịch Thủy đã vào trong thời không Vô Giới!

Sau khi vào thời không Vô Giới, Nam Nghịch Thủy bỗng quát lên đầy phẫn nộ rồi đâm kiếm ra, bất chợt, trăm vạn thanh kiếm rung lên kịch liệt rồi phóng về phía Diệp Quân!

Lúc này, Diệp Quân cũng xuất kiếm!

Đối đầu trực diện!

Vào thời khắc Diệp Quân xuất kiếm...

Ầm!

Trăm vạn thanh kiếm bị đánh bay, cùng bị đánh bay với chúng là Nam Nghịch Thủy, kiếm vực hàn băng của cô ta cũng bị kiếm vực vô địch của Diệp Quân trấn áp trong nháy mắt!

Kiếm vực!

Thật ra chính là niềm tin kiếm đạo!

Niềm tin kiếm đạo của ai vững chắc hơn thì người đó chiếm ưu thế!

Mà niềm tin kiếm đạo của Diệp Quân là gì?

Là vô địch!

Niềm tin kiếm đạo của hắn chính là vô địch, hơn thế nữa, niềm tin kiếm đạo của hắn xưa nay đều vô cùng vững chắc!

Khi nhìn thấy kiếm vực hàn băng của mình bị trấn áp, ánh mắt Nam Nghịch Thủy kia lộ ra vẻ không thể tin nổi.

Kiếm vực của mình lại bị kiếm vực của Diệp Quân trấn áp sao?

Diệp Quân này vừa mới lĩnh ngộ kiếm vực mà!

Nam Nghịch Thủy thầm kinh hãi.

Ngay lúc này, Diệp Quân bỗng bước tới một bước, kiếm vực bao trùm lấy Nam Nghịch Thủy ở đằng xa. Cảm nhận được điều này, đồng tử Nam Nghịch Thủy rút lại, cô ta bỗng nhún người tung ra một kiếm!

Chủ động tấn công!

Nhát kiếm này chém ra, hàn quang vạn trượng, nhưng lúc kiếm của cô ta vào kiếm vực của Diệp Quân, tốc độ và sức mạnh đã bị trấn áp trong tích tắc, kiếm thế cũng bị kiếm thế vô địch của Diệp Quân chèn ép.

Mà bấy giờ, kiếm của Diệp Quân đâm tới!

Ầm!

Một mảng kiếm quang vỡ nát, Nam Nghịch Thủy bị đánh bay ra nghìn trượng, vô số kiếm quang tan biến!

Thấy vậy, đám thần linh đứng trên tường thành như hóa đá!

Nam Nghịch Thủy bị trấn áp ngược rồi sao?

Sắc mặt tất cả thần linh đều trở nên cực kỳ khó coi!

Kiếm tu này lại lĩnh ngộ được trong lúc chiến đấu!

Quá ảo!

Trong thời không Âm Giới, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Sao hắn cứ phải lĩnh ngộ trong lúc chiến đấu vậy?"

Người phụ nữ bí ẩn trầm ngâm một hồi rồi đáp: "Chắc hắn thuộc về loại thiên tài chiến đấu, ta cũng từng gặp thiên tài như vậy rồi, mong muốn nâng cao bản thân trong lúc đánh nhau, đương nhiên, thiên tài kiểu này cũng có một khuyết điểm chí mạng!"

Tiểu Tháp tò mò: "Khuyết điểm gì?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Dễ bị đánh chết!"

Tiểu Tháp: "..."

Người phụ nữ bí ẩn lại nói: "Thiên phú của hắn giống với Tiêu Dao Kiếm Tu, giống quá! Liên tiếp khiêu chiến cường giả, không ngừng nâng cấp bản thân, không ngừng đột phá chính mình!"

Tiểu Tháp im lặng.

Đúng vậy!

Nó nhìn thấy bóng dáng của Tiêu Dao Kiếm Tu trên người Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn Nam Nghịch Thủy, đang định ra tay thì mấy chục cường giả bỗng xuất hiện bên cạnh Nam Nghịch Thủy.

Diệp Quân hơi ngớ người, sau đó nói: "Đánh hội đồng à?"

Nam Nghịch Thủy nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi cũng có thể gọi người!"

Diệp Quân nín lặng.

Đánh mãi đánh mãi, cô đánh rớt cả lòng tự trọng luôn rồi à?

Đã vậy thì sao ta phải để ý tới sĩ diện làm gì!

Nam Nghịch Thủy nhìn Diệp Quân chòng chọc, lại nói: "Diệp công tử, đừng nói bọn ta ỷ đông hiếp yếu, ngươi cũng có thể gọi người!"

Gọi người!

Diệp Quân nhìn Nam Nghịch Thủy, nói với giọng thật thà: "Người nhà họ Dương ta đánh nhau trước nay chưa từng gọi người, chưa bao giờ! Trừ phi... thật sự đánh không lại!"

Tiểu Tháp: "..."

Nam Nghịch Thủy: "Ngươi không gọi người đúng không?"

Diệp Quân nhìn thẳng Nam Nghịch Thủy: "Mẹ ta nói rồi, một người thì ta tự đánh, nhiều người thì cô cô ta đánh, cô chắc chắn muốn ta gọi người chứ?"

Nam Nghịch Thủy: "Nghe nói trước đây cha ngươi có biệt danh là vua dựa dẫm, thế chắc ngươi là chàng trai vàng trong làng dựa dẫm rồi, nào, để ta xem chỗ dựa của ngươi thế nào!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Như cô mong muốn..."Chương 524: Sau đó ngươi sẽ toi đời!

Nghe Diệp Quân nói người nhà họ Dương đánh nhau chưa từng gọi người, Tiểu Tháp rất muốn phản bác nhưng sau khi nghĩ lại, nó bèn thôi.

Bây giờ tiểu chủ đã là sự tồn tại mà nó không thể chọc giận được.

Vạ từ miệng mà ra!

Nghe Diệp Quân nói vậy, Nam Nghịch Thủy nheo mắt lại, nhưng cô ta không thật sự đợi Diệp Quân gọi người mà lại trực tiếp ra tay.

Ong!

Cùng với tiếng kiếm kêu, thanh hàn kiếm trong tay cô ta rung lên kịch liệt, một luồng kiếm thế mạnh mẽ bao trùm lấy Diệp Quân, cùng lúc đó bảy mươi cường giả đỉnh cấp đứng bên cạnh cô ta cũng phóng thích ra khí thế đáng sợ của mình!

Khí thế của bảy mươi cường giả đỉnh cấp cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên và của một vị Thần Đế, khủng bố đến nhường nào?

Bảy mươi mốt luồng khí thế vừa xuất hiện đã ép về phía Diệp Quân như trăm vạn ngọn núi lớn, thời không tan nát.

Không chỉ thế, uy lực mạnh mẽ còn khiến trời đất cả một mảng trở nên hư ảo!

Trời đất xung quanh không thể nào chịu tải nổi sức mạnh của bọn họ!

Lúc này, Diệp Quân bỗng giơ tay phải ra: "Kiếm tới!"

Ong!

Tiếng kiếm kêu vang trời, một đạo kiếm quang đáp trên tay Diệp Quân!

Kiếm quang tản ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện!

Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo chém về phía trước một nhát!

Vù!

Gặp phải nhát kiếm này, bảy mươi mốt luồng khí thế chợt tan biến!

Thấy thế, đồng tử Nam Nghịch Thủy rút lại, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn vẻ kinh hãi.

Bấy giờ, Diệp Quân bỗng biến mất.

Vù!

Thời không ở đó hệt như một tờ giấy, bị Diệp Quân đâm thủng.

Vạn vật trong vũ trụ, khi đối diện với kiếm Hành Đạo này đều mỏng manh như tờ giấy!

Nhìn thấy nhát kiếm này của Diệp Quân, sắc mặt của Nam Nghịch Thủy dẫn đầu nặng nề hẳn đi, lập tức quát lên: "Cẩn thận kiếm của hắn!"

Mà nhát kiếm này của Diệp Quân lại đâm thẳng về phía Nam Nghịch Thủy!

Nam Nghịch Thủy hoảng hốt, không dám sơ ý, lập tức thi triển kiếm vực hàn băng nhưng kiếm vực của cô ta vừa xuất hiện đã bị một nhát kiếm chém nát!

Một nhát kiếm nhẹ nhàng!

Thấy vậy, đồng từ Nam Nghịch Thủy thít lại thành một đường thẳng, không hề do dự, lắc người sang bên ngay tắp lự, tránh khỏi nhát kiếm này!

Không đối đầu trực diện!

Diệp Quân cũng không tiếp tục đối phó với cô ta mà hóa thành một đạo kiếm quang lao về phía cánh cửa thành, chém một kiếm xuống.

Ầm!

Cánh cửa thành kia đổ nát, Diệp Quân không dừng lại mà hóa thành một đạo kiếm quang biến mất!

Tới Chân Thần Điện!

Mục đích của hắn không phải là giết người, mục đích chính của hắn là tới Chân Thần Điện để giương oai!

Nhìn thấy Diệp Quân xông về phía xa, sắc mặt đám Nam Nghịch Thủy tái đi, không do dự gì, lập tức lao tới.

Diệp Quân này định đột nhập vào thành!

Chỉ tiếc là tốc độ của Diệp Quân quá nhanh, chớp mắt đã biến mất phía xa.

Trên đường đi, thế hệ trẻ hoàn toàn không dám ngăn cản Diệp Quân, cũng cản không nổi hắn, vì thanh kiếm Diệp Quân cầm trên tay quá khủng bố.

Vì đã có hiệp định nên cường giả thế hệ trước đều không dám ra tay, thế nên chẳng bao lâu sau Diệp Quân đã tới trước một gian đại điện hoành tráng nhất trong thành. Hắn ngẩng đầu nhìn phía trên không đại điện, trên đó có ba chữ lớn: Chân Thần Điện!

Tới rồi!

Ánh mắt Diệp Quân hưng phấn hẳn lên: "Tháp gia, ta tới Chân Thần Điện rồi! Ta giết tới Chân Thần Điện rồi!"

Tiểu Tháp do dự rồi nói: "Nói công bằng thì ngươi thế này không được xem là giết tới đây nhỉ?"

Diệp Quân lơ đẹp Tháp gia, hắn nhìn Chân Thần Điện kia. Trước mấy cột đá phía trước Chân Thần Điện có mười hai cường giả mặc giáp bạc đang đứng, khí tức mỗi cường giả đều thâm sâu khó lường, mà lúc này, mười hai cường giả đều đang nhìn hắn!

Diệp Quân im lặng, hắn biết mình không phải là đối thủ của mười hai cường giả này!

Vào hay không?

Nếu vào, mười hai cường giả này ra tay, dù mình có kiếm Hành Đạo cũng không trụ nổi.

Nếu không vào... thì mất mặt lắm!

Vào!

Diệp Quân nghiến răng, cầm kiếm xông vào!

Bây giờ hắn không có cơ hội do dự vì đám Nam Nghịch Thủy đã đuổi tới rồi.

Diệp Quân cắm đầu chạy về phía Chân Thần Điện, trong lòng lầm bầm: "Cha phù hộ con, ông nội phù hộ con, cô cô phù hộ con, Tháp gia... thôi bỏ đi".

Trong lòng hắn loạn lắm, nếu Chân vũ trụ chọn ỷ lớn hiếp nhỏ thì chắc chắn hắn không còn đường sống.

Ba nghìn vạn năm mà cha vẫn chưa hạ được Chân vũ trụ, mình bây giờ mới mười tám tuổi, sao có thể đấu lại Chân vũ trụ chỉ dựa vào sức mình được?

Hắn hiểu rõ thực lực của mình ở đâu.

Trong thế hệ trẻ, hắn có thể ngông cuồng một chút, nhưng với thế hệ trước, hắn phải khiêm tốn.

Ngay lúc Diệp Quân định bước vào Chân Thần Điện kia, người phụ nữ bí ẩn bỗng lên tiếng: "Đừng vào!"

Nhưng bà ấy nói hơi muộn!

Diệp Quân đã xông vào Chân Thần Điện rồi!

Ầm!

Bỗng chốc, một mảng kiếm quang vỡ nát, sau đó Diệp Quân bị đánh bay ra ngoài.

Diệp Quân bay hẳn nghìn trượng, sau đó đập mạnh xuống đấy, mặt đất nứt toác, đá vụn văng tung tóe.

Diệp Quân vội lật người đứng lên, vừa đứng lên, khóe miệng hắn đã rướm máu. Hắn quệt vết máu trên khóe miệng, nhìn đại điện ở phía trước. Ở đó có một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng đơn giản, hai tay chắp sau lưng, tóc dài buông sau lưng, khí khái hào hùng.

Không phải là thế hệ trẻ!

Nhìn thấy vậy, Diệp Quân bỗng cười.

Chân vũ trụ đã phá vỡ quy tắc trước!

Mình có thể nằm nghỉ ngơi rồi!

Diệp Quân lấy Tháp gia ra: "Tháp gia, tới lượt thế hệ trước ra tay rồi!"

Tiểu Tháp: "..."

Nói xong, Diệp Quân dứt khoát nằm xuống nghỉ ngơi.

Tạm thời có thể nằm yên rồi!

Mệt quá!

Suốt dọc đường đánh tới đây, thật sự quá mệt mỏi!

Diệp Quân nở nụ cười, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi.

Mà lúc này, giọng nói bí ẩn chợt lên tiếng: "Ngươi còn không mau chạy đi!"

Diệp Quân sững sờ: "Chạy?"

Giọng nói bí ẩn: "Thế hệ trước của họ đã ra tay nghĩa là gì? Nghĩa là bọn họ đã cản được cường giả của Dương tộc rồi!"

Dương tộc!

Diệp Quân sực tỉnh, hắn quay đầu nhìn quanh, sau đó run giọng hỏi: "Mấy người An tiền bối không theo tới đây sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Không!"

Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Chắc bọn họ đã bị cường giả của Chân vũ trụ cản lại rồi!"

Bị cản lại rồi!

Diệp Quân ngơ ngác: "Sau đó thì sao?"

Giọng nói bí ẩn: "Sau đó ngươi sẽ toi đời!"

Diệp Quân nuốt nước bọt: "Đã nói là thế hệ trẻ đánh với thế hệ trẻ, thế hệ trước đánh với thế hệ trước mà?"

Giọng nói bí ẩn: "Bọn họ cũng đang đánh mà! Đâu có lừa ngươi!"

Diệp Quân nín thinh.

Hắn cảm thấy mình đã bị lừa!

Trêu ngươi người ta à?

Bây giờ phải làm sao? Chương 525: Gọi cha còn không được mà gọi ông nội

Diệp Quân vội nhìn Tháp gia: "Tháp gia, có phải ngươi nên thể hiện một chút đi không?"

Tiểu Tháp im lặng rồi đáp: "Ta chỉ là một cái tháp thôi, thật đấy!"

Nói xong nó hóa thành một tia kim quang chui vào người Diệp Quân.

Diệp Quân im bặt.

Toi rồi!

Mình và tỷ tỷ xông vào đây như kẻ ngốc, bây giờ bị bao vây rồi!

Dựa vào Tháp gia á?

Không đáng tin!

Dựa vào chính mình?

Hình như lại càng không đáng tin hơn!

Người phụ nữ bí ẩn!

Diệp Quân vội nói: "Tiền bối, người có thể ra tay không?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Sau này thì có thể, bây giờ thì không!"

Vẻ mặt Diệp Quân kiểu: Người định đợi ta chết rồi nhặt xác ta hay gì?

Phía xa, người đàn ông trung niên kia chỉ nhìn Diệp Quân, không ra tay.

Lúc này, đám Nam Nghịch Thủy đã vây tới.

Thấy Diệp Quân chưa xông vào được Chân Thần Điện, đám Nam Nghịch Thủy chợt thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Diệp Quân đã xông vào Chân Thần Điện thì bọn họ có chết cũng không rửa hết tội.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn người đàn ông trung niên kia, cười nói: "Chân vũ trụ thua không nhận nổi à?"

Nếu đã đánh không lại thì nói lý trước đã!

Người đàn ông trung niên nhìn Diệp Quân: "Ta không ra tay với ngươi, trong điện có trận pháp, ngươi tự tông vào trận pháp, không liên quan gì tới ta!"

Diệp Quân nhìn trong điện, bên trong đó tỏa ra một luồng khí tức năng lượng mạnh mẽ.

Đúng là có trận pháp.

Lúc này, người đàn ông trung niên bỗng bước tới trước một bước, ông ta nhìn Diệp Quân: "Kiếm của ngươi hơi khác thường!"

Diệp Quân bỗng nói: "Trước thì khiêu chiến đơn, đánh đơn không lại thì các ngươi đánh hội đồng, bây giờ đánh hội đồng không lại thì lại lấy kiếm của ta ra nói..."

Nói rồi, hắn lắc đầu cười: "Đây chính là Chân vũ trụ à? Là cái Chân vũ trụ đã vô địch vô số thời đại đấy sao?"

Nghe thế, sắc mặt của đám Nam Nghịch Thủy đều trở nên khó coi.

Người đàn ông trung niên bỗng nói: "Ngươi cầm thanh kiếm này, ngươi thấy có công bằng không?"

Diệp Quân cười nói: "Ta là kiếm tu, không cầm kiếm thì cầm gì?"

Người đàn ông trung niên: "Vậy bọn ta đánh hội đồng thì có sao?"

Diệp Quân gật đầu: "Không sao!"

Nói rồi hắn nhìn Nam Nghịch Thủy: "Nào, các ngươi cùng lên đi!"

Các ngươi đánh đơn, ta dùng kiếm Hành Đạo cũng ngại lắm!

Nhưng các ngươi đánh hội đồng... thì ta yên tâm dùng rồi.

Nam Nghịch Thủy trầm lặng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay Diệp Quân.

Đúng là cô ta đang kiêng dè thanh kiếm này!

Thanh kiếm này giống hệt kẻ biến thái vậy!

Ức hiếp người khác quá đáng!

Khi Diệp Quân cầm thanh kiếm này, không ai dám đối đầu trực diện với hắn.

Lúc này, người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn Nam Nghịch Thủy, Nam Nghịch Thủy hiểu ý, bỗng bước tới trước chém một nhát về phía Diệp Quân, Diệp Quân cũng tung một kiếm ra.

Ầm!

Kiếm quang của Nam Nghịch Thủy vỡ nát, kiếm khí mạnh mẽ tan biến...

Vù!

Phía xa, người đàn ông trung niên bị dư chấn còn lại của kiếm khí chém trúng, liên tiếp lùi về sau, lúc ông ta đứng lại, trước ngực đã xuất hiện một vết thương sâu hoắm.

Nam Nghịch Thủy vội lùi sang một bên.

Người đàn ông trung niên nhin Diệp Quân: "Tuy hai bên đã có hiệp định thế hệ trước không được ra ta, nhưng không có nghĩa ngươi được ra tay với thế hệ trước, bây giờ ngươi đã ra tay với ta, ta đánh ngươi là ân oán cá nhân, không liên quan gì tới Chân vũ trụ!"

Trong tháp, Tiểu Tháp không nhịn được: "Ơ đệch?"

Giọng nói bí ẩn: "Chân vũ trụ bắt đầu chơi bẩn rồi!"

Nghe người đàn ông trung niên nói vậy, Diệp Quân nhíu mày thật chặt: "Chân vũ trụ các ngươi thật sự không cần chút sĩ diện nào cả à?"

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Là ngươi đánh ta trước!"

Dứt lời, ông ta bỗng trở tay phải, sau đó ép mạnh xuống!

Đồng tử Diệp Quân rút lại!

Là Đại Đế!

Là một vị cường giả Đại Đế!

Không dám nghĩ nhiều thêm, Diệp Quân đâm kiếm ra!

Ầm!

Chớp mắt, Diệp Quân đã bị một luồng sức mạnh khủng bố đánh ra xa nghìn trượng, sau cùng đập mạnh xuống đất!

Mặt đất nứt toác!

Người đàn ông trung niên kia nhíu mày, vì ông ta phát hiện kiếm của Diệp Quân đã phá sức mạnh của ông ta, nhưng dư chấn sức mạnh của ông ta không phải thứ Diệp Quân có thể chống đối được.

Diệp Quân bò dậy, toàn thân đầy máu, hắn lấy Tiểu Tháp ra, run giọng nói: "Tháp gia, ngươi xem, bọn họ ức hiếp người khác! Ngươi đánh bọn họ đi!"

Tiểu Tháp im lặng một lát rồi đáp: "Ta chỉ là một vật phụ trợ thôi, thật sự không giỏi đánh nhau!"

Diệp Quân đơ mặt ra.

Lúc này, người đàn ông trung niên đã xông về phía trước, đánh một quyền tới chỗ Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân biến đổi, hắn vội giơ kiếm lên chém!

Rầm!

Diệp Quân lại bị đánh bay, lần này bay những mấy nghìn trượng!

Vừa đáp đất, thân xác của hắn đã nứt toạc, máu tươi đầm đìa!

Diệp Quân bò dậy, ngẩng đầu nhìn trời cao: "Cha ơi?"

Tiểu Tháp nhắc nhở: "Sau khi ngươi nâng cảnh giới, cảnh giới của ông ta không hề cao hơn ngươi mười cấp!"

Diệp Quân: "..."

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên định tiếp tục ra tay, Diệp Quân vội nhìn kiếm Hành Đạo: "Cô cô ơi?"

Không trả lời!

Diệp Quân ngơ ngác.

Tiêu rồi!

Toi đời rồi!

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn trời cao vời vợi, quát lên: "Ông nội, từ đời của con, nếu có con cái đều sẽ mang họ Dương, cháu chắt của con cũng mang họ Dương, con là người nhà họ Dương..."

Phía xa, Đại Đế kia nhíu mày: "Gọi cha còn không được mà còn gọi ông nội..."

Ông ta chưa dứt lời...

Ong!

Một tiếng kiếm kêu vang vọng từ trên trời xanh, ngay sau đó, một tia kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Kiếm quang tản đi, một người đàn ông mặc áo xanh chậm ra bước ra.

Người đàn ông mặc áo xanh cười lớn: "Cháu trai ngoan, ông nội tới rồi đây!"

Diệp Quân: "..."

Tiểu Tháp: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK