Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1281: Kiếm ý trở nên mạnh hơn

Đấu với người đứng đằng sau!

Nghe Triệu Lão nói thế, Diệp Quân lại thấy hơi ngạc nhiên vì hắn không ngờ Đạo Thị lại có suy nghĩ này.

Hắn nhìn xung quanh, sau đó thầm nói: “Tiền bối có thể cảm nhận được ba vị thần linh đó không?”

Thần Dã trầm giọng nói: “Không cảm nhận được”.

Diệp Quân nhíu mày.

Lẽ nào ba người đó muốn giở trò?

Lúc này Triệu Lão lại nói: “Gọi người đi”.

Gọi người!

Phải nói rằng Triệu Lão vẫn khá lo ngại về Diệp Quân, vì ông ta không rõ thế lực đằng sau thanh niên trước mặt này.

Nhưng chắc chắn đằng sau thanh niên này có người chống lưng.

Mặc dù lo lắng nhưng Triệu Lão cũng không sợ, dù sao Đạo Thị và nhà họ Kỳ hợp sức, chỉ cần không phải là hai thế lực siêu cấp, họ sẽ không thua, họ đã điều tra rất rõ Diệp Quân không liên quan gì đến hai thế lực siêu cấp đó cả.

Đây cũng là nguyên nhân tại sao ông ta dám đại diện Đạo Thị ra tay.

Diệp Quân nhìn Triệu Lão, cười nói: “Đợi đến lúc ta đánh không lại thì mới gọi, thế nào?”

Triệu Lão nhìn Diệp Quân: “Ngươi chắc chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc”.

Triệu Lão khẽ gật đầu: “Vậy chúng ta lại đánh một trận”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Hắn nhìn xung quanh, sau đó nói: “Đổi nơi khác chứ?”

Triệu Lão bình tĩnh nói: “Không cần”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Nghe ông vậy”.

Nói xong, hắn biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Lần này hắn không dùng kiếm Thanh Huyên là vì muốn xem thực lực thật của mình đến mức nào, đồng thời cũng muốn xem hiện giờ cách biệt của mình với cường giả cảnh giới Thần Đạo ra sao.

Ngay khi Diệp Quân biến mất, Triệu Lão bỗng cầm điếu thuốc điểm về phía trước.

Rầm!

Điếu thuốc đó thế mà lại ép buộc ý kiếm của Diệp Quân dừng lại, cùng lúc đó một sức mạnh đáng sợ chấn động cả người Diệp Quân dọc theo ý kiếm của hắn.

Ầm!

Diệp Quân lùi về sau.

Triệu Lão bỗng lao đến trước, sau đó tiện thể tung ra một quyền đánh về phía Diệp Quân, thời không trước mặt Diệp Quân trở thành một vòng xoáy màu đen kỳ dị.

Vừa ra tay đã tung sát chiêu.

Dĩ nhiên Triệu Lão không có hứng thú đấu tám trăm hiệp với Diệp Quân, tốc chiến tốc thắng mới là cách tốt nhất với ông ta, hơn nữa ông ta cũng không coi thường Diệp Quân, sống lâu như vậy rồi, tất nhiên ông ta hiểu rõ một chân lý, sư tử vồ thỏ cũng nên ráng sức làm.

Lúc này Diệp Quân cũng không dám thăm dò nữa, nhắm mắt lại, mấy vạn ngàn ý kiếm bỗng bay ra từ thời không trước mặt hắn, cuối cùng những ý kiếm này tụ lại thành một thanh kiếm, sau đó chém ra.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Đối đầu trực diện.

Ầm!

Sức mạnh hai người vừa va chạm, sóng xung kích đáng sợ lập tức lan ra, hai người lùi về sau cùng lúc.

Nhưng sóng xung kích này không phá hỏng mấy căn nhà xung quanh, rõ ràng là được sức mạnh phong ấn bí ẩn ở đây bảo vệ.

Sau khi hai người dừng lại, Triệu Lão nhìn tay phải của mình, có vài vết kiếm trên tay phải của ông ta, có thể nhìn thấy xương, nhìn mà thấy sợ.

Triệu Lão ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, ánh mắt càng thêm vẻ nghiêm trọng, phải biết rằng cảnh giới của ông ta đã hơn hẳn thanh niên trước mắt này. Như bình thường thì cảnh giới này chỉ như một con kiến trước mặt ông ta, chỉ cần vung tay một cái là có thể giết chết.

Thế nhưng lúc này thanh niên này lại đánh ông ta bị thương, không bình thường.

Diệp Quân ở đằng xa nhìn cánh tay của mình bị Triệu Lão đánh trúng, khẽ cười, sau đó nhìn Triệu Lão, không nói lời nào đã biến thành kiếm quang lao đến trước mặt Triệu Lão, ngay sau đó hắn rút kiếm ra chém liên tục.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ ẩn chứa trong kiếm của Diệp Quân, Triệu Lão cả kinh, không dám khinh suất, siết chặt tay phải thành quyền, ngồi xổm xuống, khí vận toàn thân, sau đó toàn lực đấm về phía trước, quyền mang vạn trượng đó lập tức bao trùm toàn bộ Đạo Thị.

Ầm!

Sức mạnh của hai người đồng thời nổ tung, từng làn sóng sức mạnh đáng sợ liên tục chấn động lan ra xung quanh như sóng nước.

Ở giữa nguồn sức mạnh này, Diệp Quân và Triệu Lão điên cuồng lao vào nhau, kiếm quang và quyền mang liên tục nổ tung như pháo hoa, cả Đạo Thị bắt đầu rung lắc như động đất.

Cuộc chiến ác liệt!

Lúc này, Diệp Quân vẫn chưa sử dụng kiếm Thanh Huyên mà sử dụng kiếm ý của bản thân, kiếm ý của hắn không ngừng bộc phát ra khỏi cơ thể như thủy triều, lần lượt biến thành kiếm quang.

Nhưng thực lực của Triệu Lão đó quả thực rất kinh người, đối mặt với kiếm ý đáng sợ của Diệp Quân, quyền ý của ông ta chẳng những không hề yếu đi, mà ngược lại còn có áp chế phản kích, nhưng chẳng mấy chốc sắc mặt của ông ta trở nên hơi khó coi, vì ông ta phát hiện mặc dù kiếm ý của Diệp Quân tạm thời bị ông ta trấn áp nhưng kiếm ý này đang dần trở nên mạnh hơn.

Kiếm ý kiểu chiến đấu?

Cảm nhận được thế, Triệu Lão kinh ngạc, đồng thời cũng hiểu rằng không thể tiếp tục đánh như vậy, phải tốc chiến tốc thắng.

Nghĩ đến đây, một tia sáng vàng rực rỡ bộc phát ra từ trong người Triệu Lão, được tia sáng này tăng thêm sức mạnh, quyền ý của ông ta lập tức tăng lên.

Ầm!

Diệp Quân bị quyền ý này đánh văng ra xa cả mấy nghìn trượng.
Chương 1282: Không có tiếng đáp lời

Khi Diệp Quân dừng lại, Triệu Lão đó bỗng nhảy lên, biến thành tia sáng vàng xông về phía Diệp Quân.

Diệp Quân híp mắt lại, cắm kiếm ý vào trong vỏ kiếm, sau đó rút kiếm.

Vèo!

Vừa rút kiếm ra, vô số kiếm quang lập tức nhấn chìm Triệu Lão, nhưng ngay sau đó quyền mang đánh cho tất cả kiếm quang bị phá tan, sau đó một quyền mang lao thẳng đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân không lùi lại mà đánh trả, hắn lao đến trước, lại vung lên một nhát kiếm.

Ầm!

Một tiếng nổ chói tai vang lên, Diệp Quân và Triệu Lão đồng thời lùi về sau, nhưng ngay sau đó hai người lại cùng lao đến chỗ đối phương.

Cả Đạo Thị bị vô số quyền mang và kiếm quang nhấn chìm.

Sắc mặt Kỳ Mạc nấp trong tối bỗng trở nên cực kỳ khó coi, vì ông ta không ngờ sức chiến đấu của Diệp Quân lại hung hãn như vậy, cảnh giới Thiên Vương mà lại có thể đánh ngang tay với Triệu Lão đã ở cảnh giới Thần Đạo.

Vô lý thật sự!

Lúc này ông ta cảm thấy nghiêm trọng đến mức bất thường.

Sức chiến đấu này có vấn đề.

Phải biết rằng, nhà họ Kỳ là thế lực siêu lớn, trong gia tộc cũng có thiên tài siêu cấp nhưng đều không bất thường như vậy.

Lẽ nào thế lực đằng sau Diệp Quân còn mạnh hơn cả nhà họ Kỳ?

Nghĩ đến đây sắc mặt Kỳ Mạc trở nên khó coi, nếu thế lực của đối phương mạnh hơn nhà họ Kỳ thật thì hành động lần này của ông ta có khả năng gây ra họa cho nhà họ Kỳ.

Nhà họ Dương?

Kỳ Mạc sầm mặt, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, trước đó ông ta cũng đã điều tra nhưng không điều tra ra được thế lực nhà họ Dương.

Ông ta cũng nghĩ giống Triệu Lão, chỉ cần Diệp Quân này không phải là người của hai siêu thế lực kia thì họ không cần sợ gì cả, nhưng giờ xem ra cho dù Diệp Quân này không thuộc về hai thế lực kia thì chắc chắn cũng đến từ một thế lực siêu cấp.

Vì thế lực bình thường tuyệt đối không thể bồi dưỡng được một thiên tài yêu nghiệt như vậy.

Nhà họ Dương!

Kỳ Mạc nhìn Diệp Quân đang đánh với Triệu Lão ở đằng xa, càng cảm thấy bất an, vì không biết gia thế của Diệp Quân nên lúc này ông ta càng thêm bất an.

Hơn nữa lúc này ông ta cũng bỗng nhớ đến Thần Nhất.

Tại sao Thần Nhất lại đưa truyền thừa cho thanh niên kiếm tu này?

Phải biết rằng, năm đó Thần Nhất sắp đạt đến mười phần thần tính, gần như được xem là cường giả hàng đầu của thế giới, cường giả cấp bậc này lại chọn người tầm thường làm người thừa kế sao?

Nghĩ đến đây Kỳ Mạc bỗng bừng tỉnh, ông ta nhìn Diệp Quân và Triệu Lão ở đằng xa, lặng thinh một lúc rồi xoay người bỏ đi.

Trước tiên ông ta không tham dự vào chuyện này nữa.

Cứ đợi trước xem sao.

Cứ để Đạo Thị đi đối đầu với Diệp Quân trước, xem thực lực của Diệp Quân đến đâu, nếu sau người đứng sau Diệp Quân xuất hiện, thực lực không mạnh lắm thì ông ta sẽ lập tức tham chiến, tiêu diệt Diệp Quân. Nếu sau khi người đứng sau Diệp Quân xuất hiện mà thực lực rất mạnh thì ông ta lập tức bỏ chạy, không tham chiến nữa.

Ở đằng xa, Diệp Quân vẫn còn đang đánh với Triệu Lão.

Lúc này Diệp Quân càng đánh càng phấn khích, kiếm ý vô địch của hắn cũng lúc càng mạnh hơn trong khi đánh với Triệu Lão.

Lúc này sắc mặt Triệu Lão hơi khó coi, vì ông ta nhận ra thực lực của Diệp Quân liên tục tăng lên trong khi đánh với ông ta. Không chỉ thế, khả năng tự hồi phục của Diệp Quân rất đáng sợ, mỗi lần Diệp Quân bị ông ta đánh bị thương, không đến mười mấy giây vết thương của Diệp Quân sẽ tự động khôi phục.

Vô lý thật sự!

Ầm!

Ngay lúc này sức mạnh đáng sợ bỗng nổ tung trước mặt hai người, sức mạnh này khiến cả hai chấn động cùng lùi về sau.

Hai người lùi về sau cả ngàn trượng mới dừng lại.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, kiếm ý vô địch tuôn ra từ trong cơ thể hắn như thủy triều, sau đó hóa thành từng thanh kiếm vòng vây quanh người hắn, đồng thời khí tức của hắn cũng trở nên mạnh hơn.

Trận chiến này hắn đánh cực kỳ sảng khoái.

Sắc mặt Triệu Lão ở đằng xa vô cùng khó coi, vì hiện giờ Diệp Quân và ông ta đều đánh ngang nhau.

Ông ta bỗng nhận ra hiện giờ ông ta đã không thể làm gì thanh niên kiếm tu có cảnh giới thấp hơn ông ta này rồi.

Đúng là yêu nghiệt.

Sát ý trong mắt Triệu Lão như thực thể.

Lúc này Diệp Quân bỗng bật cười: “Tiếp tục”.

Hắn vừa nói vừa biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, thoáng chốc kiếm quang đó đánh thẳng đến trước mặt Triệu Lão.

Ánh mắt Triệu Lão lóe lên vẻ hung ác, ông ta tiến đến trước một bước, đấm một quyền vào kiếm của Diệp Quân.

Đối đầu trực diện!

Ầm!

Một tiếng nổ động trời vang lên, sóng khí đáng sợ nổ tung, sau đó hai người cùng lùi về sau.

Diệp Quân lùi lại cả ngàn trượng, hắn cầm kiếm vung lên, sức mạnh kiếm ý cực mạnh lao ra từ trong kiếm của hắn, kiếm ý này đột nhiên kéo cơ thể hắn, dừng lại rồi tiếp tục lùi về phía sau.

Lúc này Triệu Lão ở phía xa cũng dừng lại, ông ta ngẩng đầu nhìn khí tức ngày càng mạnh của Diệp Quân, sầm mặt nói: “Kỳ Mạc, ra tay đi”.

Ông ta quyết định không đánh đơn với Diệp Quân nữa.

Ông ta muốn đánh hội đồng.

Thế nhưng lại không có tiếng đáp lời nào cả.
Chương 1283: Nắng hạn gặp mưa rào

Không có động tĩnh?

Triệu Lão nhíu mày, ông ta nhìn sang bên phải, lúc này ông ta ngạc nhiên nhận ra Kỳ Mạc vốn dĩ trốn trong tối bỗng biến mất không thấy tăm hơi.



Chuyện gì đây?

Triệu Lão vẫn hơi ngờ vực, lại nói: “Kỳ Mạc?”

Chỗ đó vẫn không có tiếng động, không có tiếng đáp lời.

Thấy thế, sắc mặt Triệu Lão trở nên u ám, không phải tên này chạy trốn rồi đấy chứ?

Diệp Quân đối diện ông ta cũng nhìn xung quanh, sau đó cười nói: “Ông không định một đánh một nữa sao?”

Triệu Lão ngưng suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, ông ta không nói gì cả, tay phải dần siết chặt lại, trong lòng bàn tay phải của ông ta, từng luồng khí màu đen bỗng bay ra.

Mặc dù không biết tại sao Kỳ Mạc lại đột nhiên lâm trận bỏ chạy nhưng lúc này ông ta đã không còn đường lui, chỉ đành đánh đến cùng.

Lúc này ông ta cũng quyết định không ẩn giấu thực lực nữa.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn Triệu Lão nhưng kiếm ý vô địch quanh người đã bắt đầu tụ lại thành một thanh kiếm.

Lúc này Triệu Lão bỗng xòe tay, thoáng chốc một viên ngọc màu đen bay ra từ lòng bàn tay ông ta.

Ầm!

Viên ngọc màu đen đó toát ra luồng sáng màu đen, ánh sáng đen này lập tức bao phủ cả Đạo Thị.

Lúc này Diệp Quân đã xuất hiện trong thế giới bóng tối.

Lúc này giọng Thần Dã vang lên: “Đây là Thần Châu Địa Ngục trong truyền thuyết, nó có thể triệu hồi thần giới địa ngục, nhốt người vào trong đó, ngươi…”

Còn chưa dứt lời, xung quanh bỗng xuất hiện rất nhiều tiếng kêu chói tai, sau đó từng trận cuồng phong đáng sợ thổi đến từ bốn phía, lạnh thấu xương.

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn xung quanh, khắp nơi đều tối đen như mực, hắn chẳng nhìn thấy gì cả.

Với nhãn lực của hắn, cho dù ở trong bóng tối cũng không có tình trạng này.

Ngay lúc này mặt đất xung quanh bỗng rung lên, như có cả ngàn vạn binh mã phi nước đại đến, cùng lúc đó vô số tà khí và sát khí đầy trời ập tới chỗ hắn.

Tà ác!

Sát ý!

Cảm nhận được điều này, Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này Thần Dã bỗng ngạc nhiên nói: “Mau dùng kiếm của ngươi để phá giới này…”

Giọng nói còn lộ ra vẻ sốt sắng.

Vì Thần Dã cũng cảm nhận được nguy hiểm.

Nếu không phá thế giới này, đừng nói là với thực lực bây giờ của Diệp Quân, dù là Thần Dã cũng sẽ gặp nguy hiểm ở đây.

Phải biết rằng, khi một cường giả cảnh giới Thần Đạo sử dụng thần bảo đáng sợ, uy lực sẽ vô cùng khủng khiếp, nhất là khi thần bảo này vô cùng mạnh, hai người kết hợp lại, uy lực phát huy là không thể tưởng tượng được.

Diệp Quân không dùng đến kiếm Thanh Huyên mà chỉ nhắm mắt lại.

Lúc này hắn cảm thấy phấn khích.

Không đúng, phải nói là huyết mạch phong ma trong người hắn cảm thấy phấn khích.

Từ sau khi huyết mạch phàm nhân đạt đến chín mươi phần trăm thì đã có dấu hiệu áp chế huyết mạch phong ma, cho nên trong khoảng thời gian này, huyết mạch phong ma cảm thấy hơi bức bối, lúc này khi cảm nhận được sát ý và tà khí đầy trời xung quanh, nó rất phấn khích.

Nó biết cơ hội của nó đến rồi.

Nhưng nó vẫn còn chút lý trí, không tự động thức tỉnh mà đợi lệnh của Diệp Quân.

Sau khi có huyết mạch phàm nhân và huyết mạch viêm hoàng, huyết mạch phong ma không còn kiêu ngạo như trước nữa, bây giờ nó sẽ lấy lòng Diệp Quân, dù sao nếu nó đánh nhau với huyết mạch phàm nhân thì lập trường của tên này rất quan trọng.

Thấy Diệp Quân vẫn không lấy kiếm Thanh Huyên ra, Thần Dã cũng hơi sốt ruột, đang định ra tay nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không đúng, thanh niên này bình tĩnh như vậy hẳn là có cách đối phó, nghĩ đến đây Thần Dã quyết định đợi thử xem sao.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, hai mắt hắn đỏ ngầu, cùng lúc đó quanh người hắn xuất hiện huyết quang đáng sợ.

Kích hoạt huyết mạch!

Ngay khi huyết mạch được kích hoạt, sát ý và tà khí trào ra như thủy triều lập tức bị Diệp Quân thôn phệ, hấp thụ.

Lúc này Diệp Quân như một vòng xoáy, vô số tà khí và sát khí lao đến chỗ hắn, sau đó bị hắn hấp thu, khiến Triệu Lão nấp trong tối sững sờ.

Chuyện gì thế?

Triệu Lão nấp trong tối khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi chuyện diễn ra khiến ông ta không thể hiểu nổi.

Không chỉ Triệu Lão, lúc này Thần Dã cũng khá ngạc nhiên, không ngờ Diệp Quân lại có huyết mạch khủng khiếp đến thế, sức mạnh huyết mạch này khiến Thần Dã hơi sợ.

Thanh niên này không đơn giản.

Nghĩ đến đây, Thần Dã bỗng bật cười, phải nói rằng lần này mình đã kết giao được một mối nhân duyên lớn.

Sau khi hấp thu tà khí và sát khí đó, khí tức trong người Diệp Quân bỗng tăng lên rất nhanh, nhất là huyết mạch phong ma của hắn, tà khí và sát khí này hệt như nắng hạn gặp mưa rào với nó, quả thật là quá sung sướng.

Nhìn thấy khí tức của Diệp Quân càng lúc càng mạnh, sắc mặt Triệu Lão trở nên cực kỳ khó coi, ông ta vội vàng xòe tay ra, muốn thu hồi thế giới kết giới nhưng đúng lúc này, Diệp Quân ở phía xa bỗng chém một nhát kiếm xuống, huyết quang vạn trượng phá kết giới thành từng mảnh.
Chương 1284: Biển máu

Diệp Quân quay về Đạo Thị, lúc này hắn như một người máu, không chỉ hắn mà cả Đạo Thị đều trở thành một màu đỏ máu kỳ dị.

Cách Diệp Quân cả trăm trượng, Triệu Lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này ông ta cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, vì ông ta không ngờ Diệp Quân lại có sức mạnh huyết mạch đáng sợ đến thế.

Dĩ nhiên ông ta nghĩ nhiều hơn.

Có sức mạnh huyết mạch đáng sợ như thế có nghĩa là gì?

Tức là chắc chắn đằng sau tên này có cường giả mạnh hơn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Triệu Lão trở nên khó coi.

Kỳ Mạc đó không có động tĩnh, lẽ nào đã nhận được tin tức gì sao?

Ở một diễn biến khác, Kỳ Mạc nấp trong tối giờ phút này lộ ra vẻ nghiêm trọng chưa từng có, so với thực lực của Diệp Quân, ông ta càng lo sợ sức mạnh huyết mạch mà Diệp Quân thi triển.

Phải biết rằng, sức mạnh huyết mạch đến từ tổ tiên, sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đáng sợ như vậy tức là sao? Tức là tổ tiên của tên này có cường giả cực kỳ mạnh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Kỳ Mạc càng trở nên nghiêm trọng.

Trong Đạo Thị, giọng Triệu Lão bỗng vang lên: “Kỳ Mạc, bây giờ chúng ta hợp sức lại chắc chắn có thể giết được người này”.

Ông ta biết rõ bây giờ ông ta không thể giết được Diệp Quân, cũng không thể thu tay về được nữa, thế nên ông ta chỉ đành tìm Kỳ Mạc để hợp sức.

Nghe Triệu Lão nói thế, Kỳ Mạc trong tối suy nghĩ một lúc, sau đó dùng huyền khí truyền âm nói: “Triệu Lão, ông vất vả thêm chút nữa đi”.

Hả?

Vất vả một chút?

Nghe ông ta nói thế, Triệu Lão ngơ ngác, lời này có ý gì?

Kỳ Mạc nhìn Diệp Quân be bét máu ở phía đối diện Triệu Lão, ông ta đã hạ quyết tâm tạm thời không ra tay, ông ta quyết định chờ xem, dù sao bây giờ có Triệu Lão dùng thân mình để thử, ông ta cũng không vội, người vội là Triệu Lão.

Sắc mặt Triệu Lão ở đằng xa vô cùng khó coi, ông ta đã hiểu ý đồ của Kỳ Mạc, Kỳ Mạc này muốn để ông ta thử thăm dò thực lực của Diệp Quân, sau đó xem tình huống mà ngư ông đắc lợi.

Mình bị lừa rồi.

Nhưng lúc này ông ta không còn cách nào khác.

Hòa giải?

Đánh đến giờ rồi, dù ông ta có muốn hòa giải, Diệp Quân ở phía đối diện chắc chắn cũng không có ý định đó.

Nghĩ đến đây, Triệu Lão lấy điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó rít mạnh một hơi, ánh mắt dần trở nên hung dữ.

Lúc này Diệp Quân ở phía xa không ra tay, vì huyết mạch phong ma của hắn đã bắt đầu không ổn định.

Sau khi hấp thu sát ý và tà khí đó, huyết mạch phong ma trở nên mạnh hơn, cũng khó khống chế hơn.

Sát niệm!

Lúc này sát niệm của hắn mạnh đến mức cực kỳ đáng sợ.

Không lâu sau, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn Triệu Lão ở phía xa, đôi mắt như biển máu, không do dự biến thành kiếm quang màu đỏ máu rồi biến mất khỏi đó.

Vèo!

Một tia kiếm quang màu đỏ máu đánh đến trước mặt Triệu Lão.

Triệu Lão híp mắt, ông ta xòe tay trái ra, một cột sáng màu đen bỗng dâng lên, sau đó biến thành một chiếc khiên màu đen chặn trước mặt.

Keng!

Chiếc khiên đó rung lên dữ dội, sau đó nứt ra.

Vì có sức mạnh huyết mạch hỗ trợ nên lúc này sức mạnh trong kiếm của Diệp Quân đã đạt đến mức khủng khiếp.

Ngay lúc này Diệp Quân cầm kiếm xoay một vòng.

Ầm!

Tấm khiên màu đen vỡ vụn, sức mạnh cực lớn lập tức đánh bay Triệu Lão, trước khi ông ta dừng lại, một thanh kiếm khác đã lao thẳng về phía ông ta.

Thấy thế, ánh mắt Triệu Lão lập tức trở nên hung ác, bỗng giận dữ hét lên, ném điếu thuốc đi, sau đó chắp hai tay lại, miệng niệm chú cổ. Một lúc sau một bức tượng hư ảo hùng vĩ xuất hiện sau lưng ông ta, bức tượng ảo này cao đến cả ngàn trượng hệt như một vị thần khổng lồ chống đỡ bầu trời.

Triệu Lão bỗng tung ra một quyền.

Ầm!

Một tia kiếm quang màu đỏ máu bị phá nát, sau đó Diệp Quân bị chấn động văng ra xa cả ngàn trượng.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân cảm thấy khá kinh ngạc, hắn nhìn bức tượng ảo phía sau Triệu Lão ở đằng xa, bức tượng ảo này đứng giữa trời giống ma thần, sau khi bức tượng ảo này xuất hiện, thời không của cả Đạo Thị đều đang bắt đầu trở nên mờ ảo.

Lúc này Thần Dã cũng bỗng nói: “Đây là thần tính của ông ta”.

Diệp Quân nhíu mày: “Thần tính?”

Thần Dã nói: “Đúng thế, sau khi đạt đến cảnh giới Thần Đạo thì có thể triệu hồi thần tính của mình, đây cũng là con át chủ bài lớn nhất của cường giả cảnh giới Thần Đạo, thần tính càng cao thì thần tính được triệu hồi càng mạnh, ngươi đừng xem thường... tượng thần này của ông ta”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn Triệu Lão, lúc này gương mặt ông ta hiện lên đầy tà khí, sát khí trong mắt như thực thể.

Lúc này ông ta đã bị đánh ra lửa.

Triệu Lão đột nhiên gầm lên làm rung chuyển cả Đạo Thị, sau đó ông ta bỗng lao về phía trước, tung ta một quyền đấm vào người Diệp Quân.

Diệp Quân ở đằng xa hiện lên tâm niệm, vô số kiếm ý vô địch bay ra từ trong cơ thể hắn, sau đó tụ thành một thanh kiếm.

Thời không Tuế Nguyệt chồng chéo.

Vừa tung ra đòn tấn công, một tiếng xé toạc sắc bén vang lên trong Đạo Thị.

Ầm!

Tia kiếm quang màu đỏ máu nổ tung từ trong Đạo Thị, lập tức nhấn chìm cả Đạo Thị, thoáng chốc cả Đạo Thị trở thành một biển máu.
Chương 1285: Bắt đầu tan biến

Giờ phút này, cả tòa Đạo Thị đã như biển máu, hai luồng sức mạnh khủng bố liên tục bùng nổ trong biển máu, sóng cuồn cuộn mãnh liệt, cực kỳ đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, cả hai người chiến đấu điên cuồng, sức mạnh hai người bộc phát ra làm đất trời rung chuyển không ngừng.

Cứ như vậy, hai người chiến đấu gần một canh giờ, cuối cùng bị một đòn quyền mang bùng nổ tách ra, cả biển máu bị rung chuyển, bắn lên cao gần ngàn trượng, cùng lúc đó hai người lại xuất hiện ở giữa sân.

Diệp Quân đứng cầm kiếm, quanh người tỏa ra kiếm ý mạnh mẽ và sức mạnh huyết mạch.

Phía đối diện, Triệu Lão đang hết sức chăm chú nhìn theo hắn, sau lưng Triệu Lão, bức tượng thần cũng tỏa ra khí tức mạnh mẽ khủng bố giống vậy, khí tức đó từng đợt từng đợt chấn động bốn phía, cực kỳ đáng sợ.

Vẻ mặt Triệu Lão cực kỳ u ám, ông ta không ngờ, sức mạnh huyết mạch của thanh niên trước mắt lại khủng khiếp tới vậy, có thể chống lại sức mạnh của tượng thần.

Quá yêu nghiệt!

Giờ này phút này, trong lòng Triệu Lão hơi hối hận, vì ông ta hiểu rõ, người trẻ lại có chiến lực khủng khiếp thế này, tuyệt đối không phải người bình thường, chắc chắn sau lưng có một thế lực cực kỳ khủng bố. Dù vậy, giờ ông ta đã không còn đường lui, đã là kẻ địch thì chỉ có thể dùng toàn lực, nhổ cỏ tận gốc.

Nghĩ tới đây, Triệu Lão trút bỏ những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, ông ta lại nhìn Diệp Quân, không nhiều lời, ý niệm khẽ động, bức tượng thần sau lưng ông ta đột nhiên gầm lên giận dữ, ngay sau đó đấm mạnh về phía Diệp Quân.

Ầm!

Cú đấm này vừa tung ra, trời đất run sợ, khí tức vỡ tung tức khắc tạo ra âm thanh đáng sợ, như sét đánh giữa sân.

Ở phía xa, Diệp Quân thấy cú đấm lao tới, mặt không cảm xúc, nâng tay đâm một nhát kiếm.

Tuế Nguyệt chồng chéo!

Đối đầu trực diện!

Ầm ầm!

Hai luồng sức mạnh của hai người va vào nhau tạo ra một luồng sóng xung kích có sức mạnh đáng sợ, bùng nổ giữa sân, sau đó chấn động ra xung quanh với tốc độ khủng khiếp.

Nếu không phải nơi này có phong ấn của vô số cường giả để lại thì e rằng cả Đạo Thị đã biến thành tro tàn.

Thấy Diệp Quân lại đỡ đòn tấn công của mình, đột nhiên Triệu Lão mở lòng bàn tay, một giọt máu từ lòng bàn tay ông ta bay ra, lao thẳng vào giữa lông mày bức tượng thần.

Ầm!

Trong nháy mắt, khí tức của bức tượng thần điên cuồng tăng lên, khí tức mạnh mẽ như làn sóng liên tục chấn động bốn phía, khiến trời đất phải khiếp sợ.

Lúc này, trong đầu Diệp Quân vang lên giọng nói nghiêm nghị của Thần Dã: “Cẩn thận, đây là huyết tế, thuật pháp này là một thuật thần thông cổ xưa, dùng máu huyết tế để tăng sức mạnh của tượng thần…thuật pháp này tuy có thể tăng cường đáng kể sức mạnh của tượng thần, nhưng phản phệ cũng rất nghiêm trọng, ông ta muốn liều mạng với ngươi đấy”.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt, không đáp lại lời của Thần Dã, vì thần trí của hắn đã dần dần rơi vào phong ma.

Sau khi huyết mạch phong ma hấp thu tà khí và sát khí, hắn đã đạt tới cấp độ khác, mà bây giờ hắn vẫn còn chiến đấu, vì vậy huyết mạch phong ma càng lúc càng mạnh, tuy chưa hoàn toàn vào trạng thái phong ma, nhưng cũng không kém hơn là bao.

Trong bóng tối, đám người Kỳ Mạc thấy hai người chiến đấu tới mức này, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng, đương nhiên, ông ta nghiêm trọng như vậy còn có lý do khác, đó là tới tận bây giờ, người phía sau Diệp Quân vẫn chưa xuất hiện.

Ông ta biết một vài thế gia sẽ buông lỏng cho hậu bối tự do phát triển, nhà họ Kỳ cũng vậy, nhưng vẫn có cường giả âm thầm đi theo bảo vệ, vừa nãy ông ta dùng thần thức nhìn lướt bốn phía, nhưng không phát hiện bất kỳ ai.

Buông lỏng hoàn toàn vậy sao?

Kỳ Mạc nhíu mày.

Trong Đạo Thị, sau khi được huyết tế, xung quanh bức tượng thần đằng sau Triệu Lão tỏa ra một màu đỏ nhàn nhạt, khí tức vẫn điên cuồng tăng vọt, tuy vậy, sắc mặt của Triệu Lão tái nhợt hơn, cứ như đã già đi rất nhiều.

Diệp Quân khép hờ hai mắt, nắm chặt kiếm ý màu máu trong tay, trầm mặc không nói gì, như một nhà sư đang ngồi thiền.

Giờ phút này, trong sân thật yên bình, sự yên bình hiếm có.

Nhưng chưa được bao lâu, tượng thần đằng sau Triệu Lão đột nhiên bước lên trước, từng bước giẫm xuống làm cả Đạo Thị rung chuyển dữ dội, sau đó, lại tung một cú đấm về phía Diệp Quân.

Ầm ầm!

Quyền mang cao vạn trượng!

Uy lực của cú đấm này mạnh hơn mấy lần so với trước đó, từng đòn quyền ý đáng sợ trong nháy mắt phát ra xung kích, khuếch tán khắp Đạo Thị.

Nhìn cảnh tượng này, Kỳ Mạc trong bóng tối từ từ nắm chặt tay, nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa, ông ta biết rằng, hai người này sắp phân thắng bại.

Vì hai bên đều đã đưa ra con át chủ bài của mình.

Cùng lúc cú đấm của tượng thần đánh tới, Diệp Quân từ từ mở mắt, lúc này hai mắt hắn đỏ rực như một biển máu.

Đối mặt với cú đấm khủng khiếp này, Diệp Quân không thi triển kiếm kỹ gì, chỉ đâm một nhát kiếm ra, vô số huyết quang trong kiếm hắn tuôn trào.

Lúc này, không chỉ có huyết mạch phong ma, mà còn có huyết mạch phàm nhân.

Hai loại huyết mạnh xuất hiện!

Ầm!

Diệp Quân đâm một nhát kiếm, cú đấm của tượng thần đã bị nhát kiếm này cố định tại chỗ, ngay sau đó, cánh tay phải của tượng thần bắt đầu nứt lìa, trong nháy mắt, vô số quyền ý cũng bắt đầu tan biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK