Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2031: Hỏi thăm tình hình

Chiêm Thanh mỉm cười, đi đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế, cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, ta biết ông để lại một phần thần hồn ở đây, ra đây đi”.

Một thoáng tĩnh lặng.

Pho tượng khẽ rung lên, ngay sau đó một hư ảnh chậm rãi bay ra từ pho tượng.

Chính là Loạn Cổ Đại Đế.

Sau khi Loạn Cổ Đại Đế xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân rồi lại nhìn Chiêm Thanh.

“Nền văn minh Thiên Hành”.

Chiêm Thanh cười: “Đúng thế”.

Loạn Cổ Đại Đế bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”

Chiêm Thanh nhìn Diệp Quân: “Tiểu tử, đưa kiếm của ngươi cho vị này xem đi, nếu không có kiếm thì ông ấy không ra đâu!”

Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế, do dự một chút rồi xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên chậm rãi bay đến trước mặt Loạn Cổ Đại Đế.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên, dần dần trong mắt ông ta có thêm vẻ nghiêm nghị.

Một lúc sau, Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Người tạo ra thanh kiếm này là gì của cậu?”

Diệp Quân đáp: “Người thân của ta”.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân một lúc lâu rồi im lặng.

Chiêm Thanh cười: “Loạn Cổ Đại Đế, có lẽ hắn là cơ hội duy nhất của tộc Loạn Cổ ông đấy”.

Loạn Cổ Đại Đế quay đầu nhìn Chiêm Thanh: “Ta không tin nền văn minh Thiên Hành của cô”.

Chiêm Thanh bình tĩnh nói: “Sở dĩ nền văn minh Thiên Hành ta nuốt chửng những nền văn minh cấp thấp hơn cũng là để đột phá giới hạn của mình, đạt tới một tầm cao mới, hơn nữa bây giờ nền văn minh Thiên Hành ta vì nội loạn mà thực lực thiệt hại nặng nề, đối với nền văn minh Thiên Hành ta hiện tại, đối kháng với tộc Đại Vu và Ác Đạo Minh mới là quan trọng nhất”.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Kẻ thù của cậu là Ác Đạo Minh và tộc Đại Vu?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Loạn Cổ Đại Đế im lặng.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối biết hai thế lực này à?”

Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Tộc Đại Vu và tộc Loạn Cổ ta đều thuộc nền văn minh thời đại Loạn Cổ, thực lực của chúng năm xưa chỉ đứng sau chúng ta. Sau này tộc Loạn Cổ ta gặp kẻ thù mạnh, bọn chúng bắt tay với vạn tộc tấn công chúng ta…”

Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Quân: “Phía sau tộc Đại Vu còn có cường giả của vạn tộc, ngoài ra Thủy tổ nền văn minh tộc Đại Vu năm xưa đã từng tiếp xúc với một nền văn minh vũ trụ cấp sáu. Ta vẫn luôn nghi ngờ năm xưa bọn chúng đột nhiên phát động vạn tộc tới tấn công tộc Loạn Cổ ta là do nhận chỉ thị của nền văn minh vũ trụ cấp sáu đó”.

Diệp Quân hơi thắc mắc: “Vì sao nền văn minh vũ trụ cấp sáu ấy lại không đích thân tấn công các ông?”

Loạn Cổ Đại Đế lắc đầu: “Ta không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng ta đoán chắc chắn phía trên không chỉ có một nền văn minh vũ trụ cấp sáu, giữa bọn họ chắc chắn có thỏa thuận và hiệp định gì đó. Điều ta có thể khẳng định là bọn họ tuyệt đối không cho phép có nền văn minh nào đạt đến cấp sáu. Năm xưa tộc Loạn Cổ ta đã sắp đột phá được cực hạn nền văn minh vũ trụ của mình để lên cấp sáu, cũng chính vì điều này mà nền văn minh Loạn Cổ của ta đã gặp phải đại họa”.

Chiêm Thanh cười: “Xem ra đúng như ta dự đoán”.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Chiêm Thanh: “Lúc trước cô nói nền văn minh Thiên Hành của cô cũng gặp nguy hiểm, mà bây giờ tộc Đại Vu lại nhắm đến các cô, ta nghĩ bọn chúng sẽ không vô duyên vô cớ nhắm đến các cô đâu”.

Chiêm Thanh hơi nhíu mày: “Chẳng lẽ là do mấy năm nay nền văn minh Thiên Hành của ta phát triển nhanh quá?”

Loạn Cổ Đại Đế lại nhìn Diệp Quân: “Vì sao Ác Đạo Minh cũng nhắm vào cậu?”

Diệp Quân nói ngắn gọn về ân oán với Ác Đạo Minh.

Sau khi nghe Diệp Quân nói xong, Loạn Cổ Đại Đế nhíu chặt lông mày: “Vị Ác Đạo đó bị trấn áp rồi ư?”

Diệp Quân gật đầu.

“Phải”.

Vẻ mặt Loạn Cổ Đại Đế chợt trở nên kỳ lạ: “Ác Đạo này được xưng là Ác Đạo Chi Tổ, không ngừng luân hồi tu luyện lại, tu vi nghịch thiên… Năm xưa ta đã từng giao đấu với Ác Đạo này một lần!”

Diệp Quân vội hỏi: “Thế nào?”

Loạn Cổ Đại Đế lắc đầu: “Ta không bằng bà ta, khi ấy bà ta mới tái sinh mấy nghìn kiếp thôi, mà bây giờ chắc chắn thực lực của bà ta đã mạnh hơn rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Loạn Cổ Đại Đế nói tiếp: “Mục đích của bà ta là dung hợp vạn thế kiếp, diệt chúng sinh đạo, sau đó để bản thân đạt đến một tầm cao hoàn toàn mới. Nếu bà ta thật sự làm được thì một mình bà ta sẽ tương đương với một nền văn minh cấp sáu…”

Diệp Quân nói: “Bà ta đừng có mơ!”

Chiêm Thanh: “…”

Loạn Cổ Đại Đế: “…”

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy Nhất điện chủ thì sao?”

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Mạnh hơn vị Ác Đạo Chi Tổ này, hơn nữa vị Nhất điện chủ đó lai lịch quá bí ẩn, năm xưa ta cũng đã điều tra rồi, nhưng bị bà ta cảnh cáo. Ta và Ác Đạo Minh bọn họ cũng không xung đột lợi ích nên không điều tra tiếp nữa”.

Diệp Quân im lặng.

Mạnh hơn Ác Đạo Chi Tổ một chút không phải là Tịnh tông chủ đấy chứ?

Trong số những đối thủ gặp được mấy năm qua, chỉ có hai người để lại ấn tượng sâu sắc với hắn, một là chủ nhân bút Đại Đạo, hai là Tịnh tông chủ.

Nhưng nghĩ lại cũng không đúng, Tịnh tông chủ ấy có lẽ không phải Nhất điện chủ.

Haiz!

Thật đau đầu!

Như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Tiền bối, vừa nãy ông nói Thủy tổ nền văn minh tộc Đại Vu đã từng tiếp xúc với nền văn minh vũ trụ cấp sáu à?”

Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối biết nền văn minh vũ trụ cấp sáu đó tên gì không?”

Loạn Cổ Đại Đế lắc đầu: “Không biết, bây giờ các cậu với bọn chúng là kẻ thù, phải hết sức cẩn thận đấy nhé”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi”.
Chương 2032: Huyết thù!

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân, muốn nói lại thôi.

Chiêm Thanh cười bảo: “Loạn Cổ Đại Đế, bây giờ tộc Loạn Cổ đã rơi vào tình cảnh này rồi, vì sao không cược lớn một lần?”

Cược lớn một lần!

Loạn Cổ Đại Đế đương nhiên hiểu ý của Chiêm Thanh.

Bây giờ tộc Loạn Cổ đã suy tàn, muốn trỗi dậy một lần nữa trừ khi có người giúp đỡ, nếu không thì không thể nào.

Mà tại sao người khác lại phải giúp ngươi?

Muốn nhận được thì phải cho đi.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân trước mắt, thanh niên trước mắt này có đáng để giao phó không?

Ông ta không dám khẳng định.

Nếu thắng cược, tộc Loạn Cổ sẽ trỗi dậy một lần nữa, nhưng nếu thua cược thì tộc Loạn Cổ sẽ thật sự biến mất khỏi thế gian này.

Chiêm Thanh bỗng cười: “Nếu tộc Loạn Cổ của ông ở thời kỳ đỉnh cao, ông cần suy nghĩ thì ta thấy đó là chuyện bình thường. Nhưng bây giờ tộc Loạn Cổ của ông đã thế này rồi, ông còn suy nghĩ cái gì nữa?”

Loạn Cổ Đại Đế nhìn kiếm Thanh Huyên trước mặt rồi bật cười: “Nói cũng có lý”.

Nói xong ông ta nhìn Diệp Quân: “Cậu tên gì?”

Diệp Quân đáp: “Diệp Quân”.

Loạn Cổ Đại Đế gật đầu: “Diệp công tử, bây giờ thực lực của tộc Loạn Cổ ta đã không còn như trước, nhưng nếu cậu không chê thì tộc Loạn Cổ ta sẵn sàng làm việc cho cậu…”

Diệp Quân nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Tiền bối, cường giả của tộc Loạn Cổ sẽ nghe theo lệnh của ta chứ?”

Loạn Cổ Đại Đế gật đầu.

“Yên tâm, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo lệnh của cậu”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Loạn Cổ Đại Đế mỉm cười rồi nhìn ra ngoài, ông ta xòe tay sau đó ấn nhẹ uống: “Dậy đi”.

Ầm!

Đột nhiên, trong khu mộ kia có hàng vạn luồng khí mạnh mẽ phóng lên trời. Chẳng mấy chốc, bia mộ vỡ vụn, hàng vạn cường giả đi ra từ trong mộ, ai nấy đều vô cùng mạnh, không hề kém những cường giả đỉnh cao của nền văn minh Thiên Hành chút nào. Nhất là bốn cường giả đi ra từ trong bốn ngôi mộ máu ấy, khí tức của họ càng mạnh hơn, bốn người mặc chiến giáp màu vàng sẫm, tay cầm trường mâu, bước đi ở phía trước.

Mấy vạn cường giả đi tới trước đại điện, sau đó đồng loạt quỳ xuống: “Bái kiến Tộc trưởng”.

Âm thanh như sấm rền, xuyên thủng cả bầu trời.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân, xòe tay ra, một chiếc ấn màu vàng chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Quân, sau đó ông ta lại nhìn những cường giả bên ngoài: “Bắt đầu từ bây giờ, thấy Diệp công tử như thấy ta, các ngươi đều phải nghe theo lệnh của cậu ấy, kẻ nào làm trái, giết không tha”.

Nghe Loạn Cổ Đại Đế nói thế, những cường giả kia đều hơi giật mình, họ nhìn Diệp Quân với vẻ đầy nghi hoặc. Loạn Cổ Đại Đế nhíu mày: “Không nghe thấy à?”

Nghe vậy, toàn bộ cường giả tộc Loạn Cổ đều kinh hãi, vội vàng quay lại cung kính hành lễ với Diệp Quân: “Bái kiến Diệp công tử”.

Loạn Cổ Đại Đế ở tộc Loạn Cổ là tồn tại như thần, đừng nói bảo họ tuân theo mệnh lệnh của Diệp công tử, dù có bảo họ tự sát thì họ cũng sẽ làm theo mà không cau mày.

Diệp Quân nhìn những cường giả ấy rồi lại nhìn Loạn Cổ Đại Đế: “Chắc tiền bối cũng biết sắp tới chúng ta và tộc Đại Vu chắc chắn sẽ có một trận đại chiến…”

Loạn Cổ Đại Đế cười: “Nói thật, mối thù năm xưa, không ngày nào ta không muốn báo thù, lần này đại chiến với tộc Đại Vu, tộc Loạn Cổ ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực!”

Tộc Đại Vu!

Nghe tên tộc này, hàng vạn cường giả đều lộ ra sát ý và địch ý.

Năm xưa tộc Đại Vu ở nền văn minh Loạn Cổ có thể nói là tiểu đệ của tộc Loạn Cổ, nhưng sau này tộc Đại Vu lại đâm sau lưng tộc Loạn Cổ, không biết bao nhiêu cường giả của tộc Loạn Cổ đã chết trong tay tộc Đại Vu.

Huyết thù!

Nghe Loạn Cổ Đại Đế nói thế, Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiện giờ hắn cũng đang cần một nhóm cường giả đỉnh cao giúp đỡ, bởi vì nền văn minh Thiên Hành sau khi nội chiến một lần thì chỉ còn lại Tịnh Sơ và Nhất Niệm có thể chiến đấu, thực sự quá ít cường giả. Bây giờ những cường giả của tộc Loạn Cổ này gia nhập, hắn hoàn toàn có thể chiến đấu với Ác Đạo Minh và tộc Đại Vu!

Loạn Cổ Đại Đế xòe tay ra, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân thắc mắc: “Đây là gì vậy?”

Loạn Cổ Đại Đế nói: “Tất cả thần vật và mạch Vĩnh Hằng của tộc Loạn Cổ ta đều ở trong chiếc nhẫn không gian này, bên trong có một chiếc thần giáp Loạn Cổ, là một trong ba báu vật tối cao của tộc Loạn Cổ ta, phù hợp với cậu đấy”.

Diệp Quân không từ chối, cất nhẫn đi: “Tiền bối, ngoài nhũng cường giả này, nền văn minh Loạn Cổ có còn tộc nhân nào nữa không? Nếu có, ta cũng sẽ giúp đỡ”.

Nghe vậy, Loạn Cổ Đại Đế nở nụ cười: “Đương nhiên là còn rồi, bây giờ họ đang ở một thời không đặc biệt, đến lúc đó mong Diệp thiếu chú ý nhiều hơn”.

Diệp Quân đáp: “Đương nhiên rồi”.

Loạn Cổ Đại Đế nhìn Diệp Quân cười thật tươi, thanh niên trước mắt đúng là có lòng.

Loạn Cổ Đại Đế xòe tay ra, một cuốn sách cổ dày cộp xuất hiện, ông ta đưa nó cho Diệp Quân: “Đây là sách thời gian mà tộc Loạn Cổ ta năm xưa dốc hết tâm sức nghiên cứu. Vốn đã sắp thành công, tiếc là vào thời khắc mấu chốt, tộc Loạn Cổ lại gặp đại nạn, bây giờ ta tặng quyển sách này cho cậu… Có quyển sách này, cậu sẽ càng biết rõ hơn về vũ trụ hiện giờ của chúng ta, ngoài ra quyển sách này có lẽ cũng có thể giúp cậu nâng cao thực lực, đặc biệt là trong lĩnh vực điều khiển thời không…”
Chương 2033: Sách thời gian

Sách thời gian!

Diệp Quân đón lấy quyển sách thời gian dày kia, hắn quan sát tỉ mỉ một lúc, trên sách có rất nhiều phù văn kỳ lạ, bên trên còn có sức mạnh bí ẩn mơ hồ, hắn hơi ngạc nhiên nhìn về phía Loạn Cổ Đại Đế: “Tiền bối, dây thời gian này là gì vậy?”

Loạn Cổ Đại Đế giải thích: “Rất lâu trước đây, trong một vũ trụ đa nguyên, vũ trụ đó có rất nhiều vũ trụ cùng cấp, mỗi vũ trụ cùng cấp đều có một dây thời gian, sau này vũ trụ đa nguyên đó có cao thủ nghiên cứu ra một cách tu luyện thời gian đặc biệt, sử dụng cách này có thể tiến hành xuyên qua vũ trụ cùng cấp. Vì thế vũ trụ đa nguyên xảy ra đại chiến, các vũ trụ chém giết lẫn nhau, dây thời gian hỗn loạn, sau này vũ trụ đó xuất hiện một cao thủ siêu cấp, cao thủ siêu cấp này tổng hợp tất cả vũ trụ cùng cấp thành một dây thời gian, không cho phép thời gian xuất hiện hỗn loạn nữa...”

Nói đến đây, ông ta nhìn quyển sách thời gian trong tay Diệp Quân, khẽ cất lời: “Năm đó tộc Loạn Cổ ta tình cờ có được một công pháp tu luyện thời gian không hoàn chỉnh, sau đó tộc ta bắt đầu nghiên cứu, đã nghiên cứu hơn trăm triệu năm, chúng ta phát hiện chỉ cần biết cách tu luyện thời gian, chúng ta sẽ có thể tiêu diệt những nền văn minh vũ trụ khác”.

Tiêu diệt!

Diệp Quân tỏ vẻ tò mò: “Là thế nào cơ?”

Loạn Cổ Đại Đế nói: “Vì một khi tu luyện thành công, công pháp tu luyện thời gian đó không chỉ có thể tiến hành xuyên qua thời không cùng cấp còn có thể đi ngược thời gian, nói một cách đơn giản thì chúng ta có thể tiếng vào dây thời gian của nền văn minh khác, đi tới thời điểm trước khi bọn họ trưởng thành để tiêu diệt bọn họ!”

Nghe thấy thế, sắc mặt Diệp Quân thay đổi, thế thì có kinh khủng quá không.

Chiêm Thanh ở một bên cũng bắt đầu nhíu mày.

Nếu thật sự có năng lực như thế thì đúng là có thể tấn công nền văn minh khác, ít nhất bây giờ nền văn minh Thiên Hành không làm được điều này.

Loạn Cổ Đại Đế khẽ thở dài: “Tiếc quá, tộc chúng ta còn chưa nghiên cứu xong thì đã gặp phải họa lớn”.

Nói xong, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Lúc đầu ta thật sự không muốn đưa thứ này cho cậu, vì theo chúng ta được biết, năm đó thuật tu luyện thời gian này xem như cấm thuật ở vũ trụ đa nguyên kia, là thứ không được phép tu luyện, nhưng ta thấy Diệp công tử không phải người bình thường, nếu cậu tu luyện thì có lẽ không thành vấn đề.

Ông ta cược lớn như thế đương nhiên không phải vì suy nghĩ nhất thời, dựa vào kiến thức và sự hiểu biết với vũ trụ của ông ta, đương nhiên ông ta hiểu thanh kiếm trước mặt chắc chắn không phải do nền văn minh vũ trụ cấp năm tạo ra.

Chỉ cao thủ siêu cấp mới có thể nhìn ra sự bất phàm của thanh kiếm này.

Diệp Quân nhìn quyển sách thời gian kia rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Cảm ơn”.

Sau đó, hắn cất quyển sách đi.

Hắn vẫn luôn rất hứng thú với đạo Thời Gian này, không chỉ hắn mà Nhất Niệm cũng thế, cũng không biết sách thời gian này có thể kết hợp với thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp hay không, sau này phải nghiên cứu cùng Nhất Niệm xem sao.

Loạn Cổ Đại Đế cười khẽ: “Tiểu hữu, tộc Loạn Cổ nhờ hết vào cậu”.

Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Diệp Quân: “Quyển trục này là một cái bản đồ, rất nhiều người của tộc Loạn Cổ ta đang sống ở đó, nhờ cậu quan tâm đến họ”.

Diệp Quân nhận lấy quyển trục, chắp tay nói: “Chắc chắn rồi”.

Loạn Cổ Đại Đế gật đầu, ông ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, sau đó, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo.

Diệp Quân chần chừ một lát rồi hỏi: “Bản thể của tiền bối...”

Loạn Cổ Đại Đế cười nói: “Không còn bản thể gì nữa, ta đã chết vào năm đó rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Loạn Cổ Đại Đế khẽ nói: “Đây là số phận...”

Dứt lời, ông ta hoàn toàn tan biến.

Hơn chục nghìn cao thủ siêu cấp của tộc Loạn Cổ ở ngoài điện lập tức quỳ xuống, đau khổ hô to: “Tiễn biệt Tộc trưởng!”

Trong mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng phức tạp, có thể nhìn ra chắc chắn trước đây Loạn Cổ Đại Đế cũng là một nhân vật tài giỏi, nhưng dù là cao thủ siêu cấp đến mấy cũng đều sẽ chết thôi.

Vũ trụ rộng lớn, không có mạnh nhất, chỉ có mạnh hơn.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn chậm rãi bước ra khỏi đại điện, đi tới trước mặt những cao thủ tộc Loạn Cổ kia, hắn nhìn về phía bốn cao thủ đứng đầu: “Cho hỏi các vị xưng hô thế nào?”

Cao thủ đứng đầu chắp tay nói với giọng điệu cung kính: “Bẩm Diệp thiếu, tại hạ tên Loạn Cổ Phong, ba người bên cạnh lần lượt là Loạn Cổ Lâm, Loạn Cổ Yên, Loạn Cổ Bình, chúng ta là bốn chiến tướng dưới trướng Tộc trưởng”.

Bốn chiến tướng!

Diệp Quân gật đầu, hắn phát hiện khí thế của bốn người này đều rất mạnh, ngoài hai quan chấp hành đứng đầu với Thiên Hành Chủ các đời, ở nền văn minh Thiên Hành cũng chẳng có mấy người thắng được bốn người họ.

Còn có thể bồi dưỡng thêm!

Diệp Quân đưa tất cả cao thủ của tộc Loạn Cổ và Chiêm Thanh và Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, Chiêm Thanh hoàn toàn sững sờ.

Mà những cao thủ tộc Loạn Cổ cũng rất kinh ngạc.

Chiêm Thanh nhìn về phía Diệp Quân với nét mặt rất nặng nề: “Đây đã là đi ngược thời gian rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Nói đến đây, tâm trạng của hắn cũng trở nên phức tạp.

Năm đó khi có được Tiểu Tháp, tuy hắn cũng cảm thấy lợi hại, nhưng cũng không nghĩ nó lợi hại bao nhiêu.

Bây giờ mới thấy một hành động tùy tiện của cô cô từ rất nhiều năm về trước vẫn được xem là đỉnh cao mà vô số nền văn minh hiện tại cũng không thể với tới.

Lúc này những cao thủ tộc Loạn Cổ kia đều nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt khác, trở nên rất kính trọng.

Lúc đầu bọn họ còn thấy khó hiểu vì sao Tộc trưởng lại giao tương lai của tộc Loạn Cổ cho thiếu niên này, nhưng bây giờ thì bọn họ hiểu rồi.

Thiếu niên này không đơn giản chút nào!

Diệp Quân nhìn về phía những cao thủ tộc Loạn Cổ kia: “Mọi người vừa tỉnh lại, thực lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, bây giờ có thể tĩnh dưỡng trước”.

Loạn Cổ Phong đứng đầu chắp tay: “Tuân lệnh”.

Dứt lời, ông ta xoay người hướng về phía các cao thủ của tộc Loạn Cổ, hét lên: “Ngồi xuống tịnh dưỡng đi!”

Hơn chục nghìn cao thủ đồng loạt ngồi xuống.

Diệp Quân xoay người nhìn Chiêm Thanh, cười nói: “Chiêm Thanh cô nương, đã đến lúc đi gặp tộc nhân của cô rồi”.

Chiêm Thanh chớp mắt: “Tộc nhân của ta đều ở đây ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK