Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2751: Vô dục vô cầu

Sau khi Diệp Quân đi tới cấm địa Cổ Hoang, hắn dựa vào trí nhớ của mình để đi đến trước một mảnh sa mạc hoang vu.

Trước mắt là một sa mạc bát ngát vô tận, bụi vàng bay tứ tung, che phủ cả đất trời.

Lúc này đang có không ít người tụ tập ở đây, tất cả mọi người đều nhìn vào nơi sâu nhất trong sa mạc.

Diệp Quân đi vào sâu trong sa mạc, đúng lúc này có một thanh niên đột nhiên nói: "Vị huynh đệ này, ngươi cứ đi thẳng vào vậy à?"

Diệp Quân quay đầu nhìn thì thấy người nói chuyện với hắn là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, đang mặc một bộ cẩm bào, trông rất xa hoa phú quý.

Diệp Quân gật gật đầu: "Ừ".

Thanh niên cười nói: "Lần đầu tiên ngươi tới đây à?"

Diệp Quân đáp: "Đúng vậy".

Thiếu niên quay đầu nhìn vào sa mạc sâu hút, sau đó nói: "Bây giờ ngươi không thể vào đó, lúc này mà vào thì chính là chịu chết, ngươi nhìn xung quanh đi, mọi người đều đang chờ ở ngoài".

Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Là sao?"

Thiếu niên quay đầu quan sát Diệp Quân một chút, sau đó nói: "Huynh đài này, ngươi cũng tới đây vì kho báu của nước Thiên Lan cổ?"

Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Nước Thiên Lan cổ?"

Vẻ mặt thiếu niên lập tức trở nên cổ quái: "Vậy... ngươi tới đây làm gì?"

Diệp Quân nói: "Chỉ tới xem thôi".

Vẻ mặt thiếu niên cứng đờ, gã lại quan sát Diệp Quân một lần nữa, sau đó nói: "Chúng ta đến là vì kho báu của nước Thiên Lan cổ, huynh đài có biết nước Thiên Lan cổ?"

Diệp Quân lắc đầu, thanh niên liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói gì.

Diệp Quân nói: "Ta chỉ đi ngang qua đây, thấy mọi người tụ tập lại nên có chút tò mò, không biết huynh đài có thể giải thích nghi hoặc cho ta không?"

Thiếu niên trầm ngâm một lúc rồi nói: "Nước Thiên Lan cổ này là một đế quốc cổ xưa, nhưng năm đó lại không biết tại sao lại bị diệt quốc trong một đêm. Chẳng biết trải qua bao nhiêu năm, cuối cùng bị cát vàng nhấn chìm, chúng ta đến là vì bảo vật của đất nước bọn họ. Nhưng sâu trong mảnh sa mạc này có một cường giả thần bí, người này có thực lực vô cùng khủng bố, hễ là người tiến vào mà gặp phải gã thì sẽ lập tức bị đánh hồn phi phách tán", nói đến đây, gã ngẩng đầu nhìn vào mảnh sa mạc hoang vu: "Bây giờ chúng ta đang đợi, đợi gã đi vào nơi xa nhất trong sa mạc, cách biệt hoàn toàn chúng ta. Sau đó chúng ta mới thăm dò ở ngoài một vòng, xem có tìm được bảo vật gì không?"

Diệp Quân gật đầu: "Thì ra là như vậy".

Nói rồi, hắn lại đi vào trong tiếp. Thấy thế, thanh niên mặc cẩm bào hơi run lên, vội nói: "Vị huynh đài này, thực lực của tên đó vô cùng mạnh mẽ, cho dù là cường giả Chuẩn Đế cũng không phải là đối thủ đâu".

Diệp Quân cười hỏi: "Chuẩn Đế không đánh lại, vậy còn Đại Đế thì sao?"

Thanh niên cẩm bào nói theo bản năng: "Đại Đế tất nhiên là vô địch rồi..."

Nói đến đây, không biết gã nghĩ đến điều gì mà mở to hai mắt, đứng ngây phỗng tại chỗ.

Diệp Quân mỉm cười, sau đó đi thẳng vào sâu trong sa mạc.

Thanh niên cẩm bào nhìn Diệp Quân biến mất trong làn khói cát mịt mờ, cuống họng lăn lên xuống: "Không... đâu nhỉ?"

Sau khi Diệp Quân tiến vào nơi sâu trong sa mạc, đi chưa được bao lâu thì hắn đột nhiên dừng lại nhìn dưới chân mình, dưới chân hắn là một bộ xương trắng đã bị cát vàng vùi lấp. Mà nương theo một trận gió nóng kéo tới, cát vàng bị thổi tung, càng lúc càng xuất hiện nhiều bộ xương trắng.

Diệp Quân im lặng một lát rồi tiếp tục đi tới.

Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn gặp được tên kỵ sĩ ngày đó, tên kỵ sĩ đó cưỡi một con chiến mã đi sâu vào trong sa mạc một cách lung tung, chậm rãi không mục đích.

Diệp Quân đi tiếp về phía trước, đúng lúc này tên kỵ sĩ kia đột nhiên dừng lại, gã ta chậm rãi quay lại nhìn về phía Diệp Quân, một khắc sau, đao trong tay của gã đã phóng ra.

Diệp Quân chỉ búng tay một cái, Tiểu Hồn đột nhiên bay ra, dễ dàng trấn áp lại chuôi đao kia. Tên kỵ sĩ kéo cương ngựa quay đầu lại, chậm rãi bước về phía Diệp Quân, hai mắt gã ta mờ mịt, rõ là cũng đang không tỉnh táo, nhưng trên người vẫn tỏa ra một luồng hơi thở vô cùng đáng sợ.

Khi nhìn thấy người đàn ông trước mắt, Diệp Quân có chút khiếp sợ, người này không phải là Đại Đế, thế nhưng hơi thở lại vượt xa cường giả Chuẩn Đế.

Hơi thở quá hùng hậu!

Đây mới thật sự là Chuẩn Đế, chỉ thiếu mỗi đế nguyên mà thôi, nếu có đế nguyên thì trăm phần trăm có thể đạt đến Đại Đế.

Nhìn thấy người đàn ông thần trí mơ hồ mơ màng, Diệp Quân gọi: "Tiểu Hồn".

Vèo!

Theo tiếng kiếm ngân vang, một luồng kiếm thế đáng sợ lập tức bao trùm lấy người đàn ông ở phía xa, người đàn ông đó bị trấn áp ngay tại chỗ. Gã ta bỗng siết chặt nắm tay lại, trong phút chốc, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên ngưng tụ trong đất trời, nó muốn phá tan kiếm thế của Diệp Quân.

Luồng khí thế đó rất mạnh, nhưng so với Tiểu Hồn thì vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.

Nhưng vẻ mặt của Diệp Quân vẫn nghiêm lại, sau khi Tiểu Hồn thành Đế lại được tăng cường thêm hai lần, thực lực đã vượt xa Đại Đế bình thường, nếu không được tăng cường, hắn có thể cảm nhận được người trước mặt này tuy vẫn có khoảng cách với Đại Đế, nhưng khoảng chênh lệch này không hề lớn.

Người như thế mà vẫn chưa đột phá được thì vấn đề không nằm ở bản thân, mà là nằm ở đế nguyên.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, nói: "Tiểu Hồn, giúp gã ta tỉnh lại đi".

Tiểu Hồn đột nhiên rung lên kịch liệt, một luồng kiếm thế lao thẳng xuống, người đàn ông kia nắm chặt hai tay lại, còn đang định phản kháng nhưng đối diện với thực lực tuyệt đối của Diệp Quân, gã ta căn bản không thể phản kháng được, dần dà, ánh mắt của gã ta bắt đầu trở nên trong suốt lại.

Một lát sau, Diệp Quân phẩy tay một cái, Tiểu Hồn bay trở về trong tay hắn.

Phía xa, người đàn ông ngồi trên lưng ngựa đưa mắt nhìn xung quanh, cuối cùng lại nhìn Diệp Quân, khàn giọng hỏi: "Tại sao?"

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt người đàn ông: "Có muốn thành Đế không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Không muốn", nói xong gã ta xuống ngựa, xoay người nhìn vào nơi sâu nhất trong sa mạc, ánh mắt lần nữa trở nên mờ mịt.

Diệp Quân nhíu chặt mày lại, người này đã lòng như tro nguội, tự buông bỏ bản thân rồi.

Diệp Quân khẽ lắc đầu rồi xoay người rời đi.

Người như thế, vô dục vô cầu, hắn không thể lôi kéo được.

Ngay cả thành Đế mà gã cũng từ chối...
Chương 2752: Cô cô của ta!

"Chờ đã!"

Đúng lúc này, người đàn ông đột nhiên mở miệng nói.

Diệp Quân dừng bước lại, hắn xoay người nhìn người đàn ông nọ, chỉ nghe gã ta nói: "Đại Đế có thể phục sinh người khác không?"

Diệp Quân lắc đầu: "Không thể".

Việc khiến người khác sống lại như thế này, hiện tại chỉ có mỗi cô cô làm được mà thôi.

Tất nhiên với những sinh linh không hoàn toàn bị tiêu diệt, thì với thực lực của hắn hiện tại cũng có thể ngưng tụ thần hồn rồi giúp họ sống lại, nhưng với những sinh linh đã bị xóa sổ hoàn toàn, hắn chỉ lực bất tòng tâm.

Nghe Diệp Quân nói thế, ánh mắt của người đàn ông lập tức tối đi: "Cho dù là Đại Đế cũng không thể làm được?"

Diệp Quân gật gật đầu.

Người đàn ông lại nói: "Vậy có ai làm được không?"

Diệp Quân thành thật đáp: "Có".

Ánh mắt của người đàn ông lập tức phát sáng, gã ta quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: "Có à?"

Diệp Quân gật đầu: "Có, ta đã tận mắt nhìn thấy".

Người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Cường giả trên cả Đại Đế?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

"Thật không?"

"Ta không cần phải lừa ngươi, đúng không?"

Người đàn ông nắm chặt hai tay lại: "Vừa rồi ngươi hỏi ta có muốn thành Đế không... Ngươi muốn ta làm gì cho ngươi?"

Diệp Quân hơi trầm ngâm một lát, nói: "Ta phải nói thật với ngươi trước, ta đã từng thấy một người có thể hồi sinh người chết, đó chính là cô cô của ta. Thế nhưng thực lực của cô cô không phải thứ ngươi có thể tưởng tượng được, cả ta cũng không thể tưởng tượng ra, nếu ngươi muốn trở thành người như bà ấy, e là có chút khó..."

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Nhưng chỉ cần trở nên mạnh mẽ hơn thì vẫn sẽ luôn có cơ hội mà, không đúng sao?"

Diệp Quân do dự một lúc rồi nói: "Ngươi nói vậy cũng đúng, nhưng thật sự là rất khó..."

Người đàn ông không nói gì nữa, chỉ xòe tay ra, một sợi thần hồn chậm rãi bay tới trước mặt Diệp Quân: "Nếu ngươi có thể giúp ta trở nên mạnh mẽ hơn, quãng đời sau này ta sẽ làm việc cho ngươi".

Diệp Quân khẽ thở dài: "Không phải vấn đề đó, mà là nếu ngươi muốn có thực lực cải tử hoàn sinh, thật sự là vô cùng khó khăn..."

Người đàn ông nhìn hắn: "Khó đến bao nhiêu ta cũng bằng lòng thử".

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Được rồi".

Hắn đã nhìn ra được sở dĩ người đàn ông trước mắt còn sống là bởi vì trong lòng gã vẫn còn một tia hi vọng, nếu hắn còn nói tiếp nữa thì chẳng khác gì bóp nát tia hi vọng cuối cùng của gã.

Diệp Quân ngoắc tay, để sợi thần hồn kia bay về lại trước mặt người đàn ông: "Ta không cần thần hồn của ngươi, ngươi chỉ cần đi theo ta, ta sẽ giúp ngươi thành Đế".

Người đàn ông thi lễ thật cung kính với Diệp Quân.

Diệp Quân nói: "Bây giờ đi không?"

Người đàn ông lại lắc đầu: "Đây chính là di tích của nước Cổ Lan, năm đó khi Cổ Lan bị tiêu diệt, tất cả mọi thứ bên trong vẫn còn ở đấy, có lẽ nó sẽ giúp ích cho ngươi rất nhiều".

Diệp Quân gật gật đầu: "Được".

Bây giờ hắn đang sáng lập thư viện Quan Huyên ở Thập Hoang, thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là tiền và thần vật.

Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi sâu hơn vào trong sa mạc, không biết qua bao lâu, người đàn ông đột nhiên dừng lại, gã ta nhấc tay lên, trong phút chốc, vô số cát bụi chậm rãi bay lên trời, sau đó lập tức tan biến.

Ngay sau đó, một tòa hoàng cung hùng vĩ xuất hiện trước mặt Diệp Quân và người đàn ông.

Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi vào bên trong hoàng cung, khi đến trước một tòa đại điện, gã ta hành lễ cúi người thật thấp với nó, sau đó mới chậm rãi đẩy cánh cửa lớn ra. Cánh cửa vừa mở, một mùi mốc lâu năm lập tức phả vào mặt họ, người đàn ông nhẹ nhàng vung tay phải lên, mùi hương kia lập tức tan thành mây khói.

Diệp Quân theo người đàn ông đi vào trong đại điện, bên trong có một cỗ quan tài không biết được chế tạo từ vật liệu gì, toàn thân nó trắng như tuyết, tựa như băng tảng mà cũng như thủy tinh, mà nhìn vào bên trong thì thấy có một người đàn ông trung niên đang nằm. Gã đàn ông đi cùng Diệp Quân đi đến trước quan tài rồi lập tức quỳ xuống, run giọng nói: "Bái kiến vua của ta".

Diệp Quân đi tới trước cỗ quan tài, hắn nhìn người đàn ông trung niên ở bên trong, thân thể của ông ấy vẫn ở đây, nhưng thần hồn đã không còn.

Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông đang quỳ: "Ngươi muốn phục sinh người này?"

Người đàn ông khẽ gật đầu.

Diệp Quân nói: "Rốt cuộc nơi đây đã xảy ra chuyện gì?"

Người đàn ông nhẹ giọng nói: "Rất nhiều rất nhiều năm trước, có một luồng uy lực còn sót lại kéo đến từ sâu trong dãy tinh hà, luồng uy lực còn sót lại kia mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, nó còn chưa rơi xuống nước Cổ Lan thì toàn bộ thần hồn của sinh linh ở đây đã bị xóa sổ. Lúc luồng sức mạnh kia rơi xuống đất, đột nhiên một vụ nổ khủng bố bùng phát, phá nát toàn bộ nơi đây..."

Nói rồi, gã ta siết chặt tay lại: "Năm đó ta không ở trong nước nên mới tránh được một kiếp!"

Một luồng uy lực còn sót lại!!

Diệp Quân nhíu chặt mày lại, vô cùng có khả năng là có cường giả đánh nhau, sức mạnh của họ đã vô tình khuếch tán đến nơi đây rồi rơi xuống đất nước này. Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một người đang chậm rãi bước đến, khi thấy rõ đối phương là ai, hắn choáng váng: "Là cô..."
Chương 2753: Quân Đế không ngốc

Người đến không phải ai khác, chính là cô gái đuổi thi lúc trước hắn từng gặp một lần, cô gái này mặc mốt chiếc váy hoa, tóc thắt bím dài, trên tay đeo một cái lắc, nương theo bước chân của cô, chiếc lắc trên tay lại kêu lên đinh đinh đang đang, nghe rất thích tai.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Là cô à".

Cô gái cười nói: "Bái kiến Quân Đế".

Diệp Quân cũng mỉm cười: "Cô đến vì đế nguyên sao?"

Cô gái gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân nhìn cô, cười mà không nói gì.

Cô gái nói hỏi: "Quân Đế còn không?"

Diệp Quân gật đầu: "Còn".

Cô gái chớp mắt: "Ta có thể mượn một luồng không?"

Diệp Quân cười đáp: "E là không được rồi".

Cô gái khẽ thở dài: "Ta nguyện đi theo Quân Đế".

Diệp Quân nói: "Ta phải nói cho cô biết trước, kẻ địch của ta là nền văn minh Toại Minh, thậm chí là Cựu Thổ, cô có biết hai nơi này không?"

Cô gái gật đầu: "Biết".

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Cô biết à?"

Cô gái cười nói: "Sư phụ của ta đến từ Cựu Thổ, nhưng bà ấy chỉ đi ngang qua nơi đây, bởi vi thấy thiên phú của ta dị bẩm nên mới truyền thừa lại cho ta một cơ duyên".

"Đến từ Cựu Thổ?"

Diệp Quân ngạc nhiên hỏi lại.

Cô gái gật đầu, rồi không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân cũng không hỏi lại, hắn nhìn chằm chằm vào cô gái: "Vậy cô vẫn đồng ý đi theo ta?"

Cô gái gật đầu.

Diệp Quân đưa tay phải ra.

Cô gái nhíu mày lại.

Tất nhiên cô hiểu ý của vị Quân Đế này, hắn đang muốn cô giao ra một sợi thần phách.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, vẻ mặt bình tĩnh.

Sở dĩ hắn đối xử với cô gái này khác với người đàn ông kỵ sĩ là vì người đàn ông nọ là một người trung nghĩa, hơn nữa gã còn chủ động tình nguyện giao ra một sợi thần phách của bản thân. Người như thế sẽ không dễ gì phản bội, nhưng người phụ nữ trước mắt này lại chỉ mới nói miệng, chứ chưa từng có hành động gì khác.

Đây rõ là đang chơi trò tính toán với hắn.

Cô gái cười hỏi: "Có thể không giao ra không?"

Diệp Quân gật đầu: "Có thể chứ".

Nói rồi hắn thu tay lại. Cô gái liếc Diệp Quân một cái, cuối cùng vẫn búng tay, một sợi thần hồn bay đến trước mặt Diệp Quân.

Tuy có chút không cam lòng nhưng cô ta không còn cách nào khác, bây giờ vị Quân Đế trước mắt này có đế nguyên, cô ta muốn trở thành Đại Đế thì chỉ có thể dựa vào Quân Đế này.

Nhưng lúc này, Diệp Quân lại búng tay lại, sợi thần hồn lại trở về trước mặt cô ta.

Cô gái không hiểu nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: "Không phải ta đã nói rồi sao? Có thể không giao ra, cô đừng nghĩ nhiều, ta vẫn sẽ cho cô đế nguyên".

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Tại sao?"

Diệp Quân nói: "Coi như ta đánh cược vào nhân phẩm của cô đi, được không?"

Cô gái nhoẻn miệng cười: "Quân Đế, ngươi tốt thật".

Nói rồi, cô gái vội vàng cất thần phách của mình đi. Diệp Quân chỉ cười rồi bảo: "Hai người giới thiệu với nhau một chút đi?"

Người đàn ông kỵ sĩ đứng dậy thi lễ với Diệp Quân, sau đó nói: "Chủ của ta năm đó đã ban cho ta cái tên Hạnh Phạt".

Diệp Quân nhìn về phía cô gái, cô gái cười nói: "Ta tên Hi Nương".

Diệp Quân gật đầu, sau đó đưa hai người cùng cỗ quan tài vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, Diệp Quân xòe tay, hai luồng đế nguyên nhanh chóng xuất hiện trước mặt hai người: "Tu vi của hai người đã đủ, muốn đạt đến Đại Đế không phải chuyện gì khó, các người cứ ở đây tu luyện, ta còn phải đi tìm một người nữa".

Hi Nương nói: "Tìm ông lão rèn sao kia đúng không?"

Diệp Quân nhìn cô ta: "Cô biết ông ấy à?"

Hi Nương gật đầu: "Lúc trước từng gặp qua một lần, ta cảm thấy ngươi đến tìm lão cũng không theo ngươi đâu".

Diệp Quân không rõ: "Vì sao?"

Hi Nương đáp: "Bản thân ông ta đã đến từ Cựu Thổ, ông ta đến đây là vì muốn đợi người".

Diệp Quân nhíu mày.

Hi Nương lại nói: "Nhưng ngươi có thể đi thử xem, biết đâu lại thuyết phục được ông ta?"

Diệp Quân gật đầu: "Cô tu luyện trước đi đã".

Nói xong, hắn xoay người biến mất.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Hi Nương đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt sáng lấp lánh, sau đó lại nhìn sang Hạnh Phạt cách đó không xa, dùng huyền khí truyền âm: "Nếu trở thành Đại Đế rồi, ngươi còn bằng lòng thần phục hắn không?"

Hạnh Phạt đưa mắt nhìn Hi Nương: "Ngươi có nghĩ đến tại sao hắn dám để ngươi trở thành Đại Đế không?"

Nói rồi, gã ta xoay người rời đi, nhưng vừa bước được hai bước thì đã dừng lại, sau đó nói: "Ngươi nên hiểu chuyện này, ngươi nói như vậy chắc là muốn xui khiến ta làm chim đầu đàn đi thăm dò thực lực của hắn trước...."

Hi Nương híp hai mắt lại.

Hạnh Phạt quay đầu liếc nhìn cô ta: "Đừng có giở trò đa đoan, ta không ngốc, Quân Đế lại càng không ngốc, ngươi cũng nên suy nghĩ thêm vì sao hắn không thèm thần phách của cô".

Hi Nương cười nói: "Vậy ngươi nói xem tại sao hắn không cần thần phách của ta?"

Hạnh Phạt nói: "Hắn muốn ban ơn cho ngươi, trước tiên biểu hiện thiện ý với ngươi, nếu ngươi không quý trọng thiện ý này của hắn thì tiếp theo sẽ phải nhận ác ý của hắn".

Nói rồi, gã ta ngẩng đầu nhìn về phương xa, khẽ nói: "Tiên thiện hậu ác, hắn là vua tâm cơ rồi. Ngươi đừng giở mấy trò khôn vặt trước mặt hắn, cho dù là tính toán hay thực lực, tất cả hắn đều sâu không lường được. Hơn nữa từ đầu đến cuối hắn chưa từng xem chúng ta là kẻ địch hay đổi thủ... Ngươi đoán xem tại sao hắn không cần thần phách của chúng ta?"

Nói xong, gã ta biến mất. Hi Nương đứng tại chỗ với vẻ mặt khó coi.
Chương 2754: Nói ra tên họ sẽ dính phải nhân quả

Tại sao không cần thần phách của bọn họ?

Rất đơn giản, vì hắn căn bản không sợ khi họ thành Đế! Hi Nương im lặng một lát, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Quân đi đến một vùng tinh không, gặp được ông lão rèn sao.

Ông lão đứng lại, xoay người nhìn Diệp Quân, khuôn mặt hiền từ chào hỏi: "Chào Quân Đế".

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt ông lão, ông lão chỉ mặc một chiếc áo bào thô đơn giản, trông vô cùng mộc mạc.

Trong lòng hắn có hơi chấn động, vì hắn phát hiện mình không thể nhìn ra được ông lão sâu cạn như thế nào.

Ông lão nhìn Diệp Quân: "Quân Đế thật khiến lão hủ phải khiếp sợ".

Diệp Quân cười nói: "Tại sao?"

Ông lão mỉm cười: "Lần đầu gặp gỡ, Quân Đế chỉ mới thành lập trật tự, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Quân Đế đã ngộ ra được đạo âm dương thiện ác, thành lập lại đạo thống, quả là ghê gớm".

Thành lập đạo thống!

Mí mắt Diệp Quân giật lên, hắn nở nụ cười, sau đó nói: "Tiền bối lợi hại như vậy, ta nghe nói tiền bối đến từ Cựu Thổ?"

Ông lão gật gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân lại nói: "Tiền bối có thể kể cho ta nghe một chút về Cựu Thổ không?"

Ông lão lại lắc đầu: "Bây giờ không có gì để kể cả, nếu Quân Đế có thể vượt qua đại nạn lần này, lúc đó chúng ta lại tâm sự sau".

Diệp Quân gật gật đầu: "Đã hiểu. Lúc trước có một cô gái váy đỏ đã tới vũ trụ này, tiền bối có biết thân phận của người đó không?"

Ông lão gật đầu: "Biết".

Diệp Quân nhìn ông lão, ông lão chỉ cười nói: "Rất xin lỗi, ta không thể nói cho ngươi biết thân phận của nàng ấy, sau khi người đó rời khỏi đây, phong ấn áp chế của chủ nhân đã không còn, thực lực cũng sẽ khôi phục lại bình thường. Nếu ta đọc tên họ ra tất sẽ dính phải nhân quả... Kính xin Quân Đế thứ lỗi".

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: "Chủ nhân mà tiền bối nói đến là cô nương Bi Tâm Từ?"

Ông lão gật đầu: "Đúng vậy".

Diệp Quân hỏi: "Ta nghe nói nàng ấy từng là quan chấp hành đứng đầu Cựu Thổ?"

Ông lão mỉm cười nói: "Đúng thế".

"Ông đang ở đây chờ nàng ấy à?"

"Đúng, lúc trước nàng đã nói sẽ trở lại, nên ta vẫn luôn ở đây đợi người".

"Nếu nàng không trở về nữa thì sao?"

"Không sao cả".

"Sao ông không tự đi tìm nàng ấy?"

"Chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không phải bảo ta đi tìm".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ông có thể chủ động đi tìm nàng".

Ông lão lại lắc đầu: "Không được".

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

Ông lão đáp: "Bởi vì chủ nhân bảo ta ở đây chờ, chứ không bảo ta đi tìm".

Diệp Quân nhìn ông lão trước mắt, khẽ thở dài trong lòng, không nói gì thêm nữa mà xoay người rời đi.

Ông lão đột nhiên nói: "Quân Đế, cẩn thận Ung chủ, người này phụ trách chưởng quản ba trăm sáu mươi tinh hệ, cũng là một trong chín đại Tinh Chủ của Cựu Thổ, ông ta là nhân vật lờn hàng thật giá thật, không phải hạng tầm thường".

Gật gật đầu gật gật đầu: "Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở".

Nói rồi, hắn biến mất ở nơi sâu xa trong tinh hà.

Thấy Diệp Quân rời đi, ông lão nhẹ giọng nói: "Đúng là một người không đơn giản".

Thư viện Quan Huyên.

Ung chủ dẫn theo ông lão áo đen đi dạo trong thư viện một lúc lâu, cuối cùng cả hai đến trước pho tượng Diệp Quân.

Ung chủ nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Vị Quân Đế này trông vẫn còn rất trẻ tuổi".

Ông lão áo đen trầm giọng nói: "Chỉ cần Ung chủ hạ lệnh, thuộc hạ sẽ lập tức dẹp yên toàn bộ thư viện Quan Huyên".

Ung chủ chỉ lắc đầu: "Loại trấn áp bằng vũ lực thế này không hay, hơn nữa người này chắc chắn không đơn giản như chúng ta nghĩ đâu".

Ông lão áo đen không nói gì nữa.

Ung chủ liếc mắt nhìn pho tượng Diệp Quân, cười nói: "Đi thôi!"

Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen xoay người rời đi.

Mà lúc này, ở cách đó không xa có một giọng nói hưng phấn truyền đến: "Cha, mẹ, con vào được thư viện Quan Huyên rồi! Con vào được thư viện Quan Huyên rồi!"

Ung chủ quay đầu lại nhìn, ở cửa học viện cách đó không xa có một thiếu niên đang hưng phấn reo lên với hai người già.

Thiếu niên này chính là Cố Trần.

Cố Trần kích động không thôi: "Cha, mẹ, dù bây giờ con chỉ là đệ tử tạp dịch của thư viện Quan Huyên, thế nhưng trong thư có quy định đệ tử tạp dịch cũng có thể nghe giảng học tập, sau này chỉ cần vượt qua được bài kiểm tra là có thể chuyển lên làm đệ tử chính thức, trở thành học sinh ngoại viện chân chính..."

Cha mẹ Cố Trần nghe vậy cũng phấn khích không thôi, ông lão áo đen ở bên cạnh Ung chủ cau mày lại: "Chỉ là một đệ tử tạp dịch thôi mà đã vui vẻ đến vậy, đúng là nực cười".

Ung chủ nhíu mi: "Diêm lão, đừng coi khinh người khác".

Ông lão áo đen yên lặng cúi đầu, không nói lời nào.

Ung chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, sau đó nói: "Cậu ta vui như vậy là bởi vì đã tìm ra được một lối thoát, đó cũng là chỗ đáng sợ của Quan Huyên Pháp, nếu cho vị Quân Đế kia đủ thời gian, có lẽ hắn cũng có thể giết ra được một con đường máu".

Nói rồi, ông ta nhìn ông lão áo đen: "Ta biết ngươi không phục, không lọt mắt nổi người ở vị diện này, ta có thể hiểu được. Nhưng ngươi cũng phải hiểu được một điều, năm đó nền văn minh Toại Minh chúng ta đến Cựu Thổ, vì sao có thể đứng vững được ở đó? Cũng là bởi vì bọn họ nhìn chúng ta không lọt mắt, xem thường chúng ta yếu đuối, cuối cùng cho chúng ta cơ hội để tạo nên kì tích lịch sử. Nền văn minh Toại Minh chúng ta sao có thể dẫm lên vết xe đổ của kẻ địch?"

Ông lão áo đen hơi cúi người: "Thuộc hạ đã hiểu".

Ung chủ liếc mắt nhìn Cố Trần ở phía xa, cười nói: "Tâm vững như đá, thấu được đại đạo, cũng có chút thú vị, để ý đến người này đi, xong việc rồi có thể dẫn cậu ta về Cựu Thổ".

Nói xong, ông ta dẫn ông lão áo đen đi ra ngoài.
Chương 2755: Khuyên nhủ

Cố Trần rời khỏi thư viện Quan Huyên, chạy thẳng tới thương hội Tiên Các, gã cần phải mua ít đồ dùng hàng ngày, vì sau khi vào thư viện, không có chuyện gì đặc biệt là không được tùy tiện ra ngoài.

Suốt dọc được đi, gã vui mừng khôn tả.

Đệ tử tạp dịch!

Dù chỉ là đệ tử tạp dịch nhưng đối với gã mà nói đó đã là chuyện vô cùng thỏa mãn, vì trong thư viện, đệ tử tạp dịch cũng có thể học tập.

Thật ra, sức cạnh tranh của đệ tử tạp dịch trong thư viện Quan Huyên vô cùng lớn!

Những đệ tử tạp dịch này ra ngoài cũng được coi là thiên tài.

Chỉ trong chốc lát, gã đã tới thương hội Tiên Các, sau khi vào trong, ánh mắt gã vô thức hướng về quầy bán trứng đằng xa.

Hôm nay, trước quầy bán trứng sôi nổi lạ thường, vì mua năm quả trứng sẽ được tặng một quả...

Không giống trước đây, hôm nay quầy bán trứng đã công khai rõ ràng tỷ lệ các loại yêu thú, không chỉ như vậy, bây giờ còn có sự đảm bảo, tức là sau khi mua một số lượng trứng nhất định có thể mua được một quả trứng yêu thú tốt hơn.

Đơn giản mà nói, họ không hề gài bẫy như trước nữa.

“Nếu lấy lại được tiền thì tốt rồi.”

Cố Trần lắc đầu cười một tiếng, thu lại ánh mắt, gã đi tới một trong số các quầy mua một số lượng lớn đồ dùng hằng ngày.

Ngay lúc gã định rời đi, gã đột nhiên nhìn về phía bên cạnh, cách đó không có có một thiếu niên ngồi dưới đất, chắp hai tay, đính lễ quỳ lạy, vẻ mặt vô cùng thành kính: “Đại Đế phù hộ ta, ta muốn có trứng rồng, ta muốn có trứng rồng...”

Nói xong, y dè dặt gỡ bỏ phong ấn, một tờ giấy lộ ra, trên đó viết bốn chữ to cảm ơn đã tham gia.

Vẻ mặt thiếu niên lập tức trắng bệch!

Một lát sau, thiếu niên đứng dậy, sau đó móc ra một cái túi nhỏ chạy thẳng tới quầy bán trứng, trong miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Gỡ, ta nhất định có thể gỡ.”

Nhìn thiếu niên đi về phía quầy, ánh mắt Cố Trần bỗng trở nên phức tạp, cảm giác thật sự rất quen thuộc.

Gã lắc đầu một cái, xoay người rời đi, nhưng gã lại khựng lại, nhìn ra được thiếu niên này vẫn chưa lún quá sâu, vẫn có thể cứu được, chậm chút nữa e là sẽ rất khó.

Nghĩ tới đây, gã xoay người đi vòng ra sau lưng thiếu niên, kéo thiếu niên lại.

Thiếu niên quay đầu nhìn, cau mày: “Làm gì vậy?”

Cố Trần nghiêm túc nói: “Huynh đài này, thứ cho ta nói thẳng, đánh cược vào trứng thật sự rất là vô ích, không phải là chính đạo, huynh cần phải nhìn vào thực tế.”

Thiếu niên bực mình, lập tức cắt ngang Cố Trần: “Liên quan gì tới ngươi?”

Nói xong, y định gạt tay Cố Trần ra, nhưng phát hiện sức của Cố Trần khá mạnh, hoàn toàn không giãy ra được.

Thiếu niên tức giận nói: “Có phải ngươi ngứa đòn rồi không? Ngươi...”

Cố Trần đột nhiên chỉ tấm bảng gỗ trước ngực mình: “Ta ở thư viện Quan Huyên.”

Thư viện Quan Huyên!

Thiếu niên nhất thời khựng lại.

Ngay lập tức, vẻ mặt của y chuyển từ giận sang hòa: “Thì ra huynh đài là người của thư viện Quan Huyên, vừa rồi đắc tội rồi, xin hãy tha lỗi.”

Cố Trần cười nói: “Hôm nay huynh mua mấy quả rồi?”

Thiếu niên cười khổ nói: “Đã mua chín quả, không có gì cả.”

Cố Trần suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Huynh mua trứng như vậy thật sự không có hy vọng gì đâu, phải đổi cách khác, bảo đảm phải là trứng rồng, chỉ là mất thời gian hơn một chút.”

Thiếu niên vội vàng hỏi: “Cách gì?”

Cố Trần nói: “Một quả trứng rồng có tỷ lệ là một phần ba mươi nghìn, mỗi ngày huynh mua một viên, một năm có ba trăm sáu mươi viên, mười năm là ba ngàn sáu trăm viên, mua được một trăm năm là có thể mở ra được trứng rồng.”

Thiếu niên trợn tròn mắt: “Huynh đài, chắc không phải định làm như vậy đó chứ?”

Cố Trần cười nói: “Huynh nghĩ mà xem, với tỷ lệ này, huynh cảm thấy huynh sẽ là người may mắn sao?”

Thiếu niên im lặng.

Cố Trần lại nói: “Huynh đài có gia nhập thư viện Quan Huyên không?”

Thiếu niên thấp giọng thở dài: “Không, thư viên nhận người rất nghiêm khắc, ta vừa không có đầu óc vừa không có thực lực, thư viện sao có thể nhận ta được chứ?”

Cố Trần lại nói: “Tại sao không thử xem? Ví dụ như, bắt đầu từ đệ tử tạp dịch.”

Thiếu niên nhìn Cố Trần: “Ta có hy vọng sao?”

Cố Trần gật đầu: “Có thể cố gắng thử một chút, lỡ như gia nhập được thư viện Quan Huyên, vậy không phải còn vui hơn nhận được trứng rồng sao?”

Thiếu niên nhất thời vui vẻ: “Hình như đúng thật.”

Cố Trần cười nói: “Đi thôi, ta dẫn huynh tới gặp quản sự của chúng ta, ta chỉ phụ trách giới thiệu cho huynh thôi, còn huynh có thể đạt tiêu chuẩn hay không thì phải xem huynh thế nào rồi.”

Nói xong, gã kéo thiếu niên ra ngoài.

Thiếu niên cảm động không thôi, vội vàng nói: “Huynh đài, huynh tốt bụng quá. Ta không biết nên báo đáp huynh thế nào.”

Cố Trần cười nói: “Lấy tiền mua trứng của huynh mời ta một ly có được không?”

Thiếu niên cười ha ha một tiếng: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ...”

Cố Trần cũng cười.

Thiếu niên đột nhiên nói: “Huynh đài, trước đây huynh cũng từng cược trứng sao?”

Cố Trần vội vàng lắc đầu: “Không không, ta trước giờ chưa từng đánh cược.”

Thiếu niên gật đầu: “Nhìn cái là biết.”

Cố Trần: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK