Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 661: Kết liễu ngươi

Kiếp Ấn!

Chấp Kiếm Nhân tỏ vẻ khó tin: “Đây… Vì sao hắn lại bị dính Vũ Trụ Kiếp!”

Từ Nhu nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân: “Vì hắn ra tay với tia Huyết Lôi kia!”

Chấp Kiếm Nhân chợt nhớ ra Diệp Quân đã kéo nàng ta ra phía sau, sau đó cưỡng chế nâng cao thực lực của mình, ra tay với Huyết Lôi.

Từ Nhu xoay người nhìn Diệp Quân trước mặt, nhẹ giọng nói: “Đây là kế hoạch thứ hai do ta bố trí, ta vốn muốn khiến mình bị thương, sau đó hắn sẽ ra tay cứu ta… Hắn chắc chắn sẽ cứu ta, nhưng ta không ngờ rằng hắn lại cứu muội!”

“Từ Nhu!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Kế hoạch thứ ba của hai người là gì?”

Từ Nhu cười đáp: “Ta sẽ không nói với muội, muội quá thẳng tính, sẽ làm hỏng kế hoạch”

Chấp Kiếm Nhân siết chặt hai tay, nàng ta im lặng một lúc lâu rồi hỏi: “Tỷ có biết hắn thích Bát Uyển không?”

Từ Nhu gật đầu.

Chấp Kiếm Nhân lại hỏi: “Bát Uyển có cùng suy nghĩ với tỷ à?”

Từ Nhu gật đầu một lần nữa.

Chấp Kiếm Nhân hơi lắc đầu, nàng ta không nói gì nữa mà nhìn về phía Diệp Quân nằm dưới đất, lúc này, Vũ Trụ Kiếp ở giữa chân mày Diệp Quân đã biến mất.

Nàng ta nhìn Diệp Quân, nét mặt chợt trở nên hơi phức tạp.

Từ Nhu nói: “Từ Kính, chúng ta hiểu tính muội, cũng biết muội không muốn dính vào chuyện này, vì thế nên vẫn luôn giấu muội”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Từ Nhu: “Bây giờ tỷ nói với ta là vì hắn đã bị Vũ Trụ Kiếp in lên Kiếp Ấn, còn muốn ta hợp tác với tỷ nữa, đúng không?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Từ Nhu: “Từ Nhu, ta biết tỷ và Bát Uyển muốn giúp Đại tỷ, nhưng ta có thể khẳng định với tỷ, mọi hành động của hai người đều không được Đại tỷ tán thành”.

Từ Nhu gật đầu: “Chúng ta biết, Đại tỷ là một người kiêu ngạo, chắc chắn tỷ ấy không thích hành động của chúng ta, nhưng chỉ cần tỷ ấy có thể thoát khỏi Vũ Trụ Kiếp này, mặc kệ có kết quả thế nào, chúng ta vẫn sẵn lòng cam chịu”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Ta sẽ không giúp hai người”.

Từ Nhu hỏi: “Nhưng nếu là giúp hắn thì sao?”

Chấp Kiếm Nhân cau mày: “Tỷ có ý gì?”

Từ Nhu trầm giọng nói: “Người này tính tình kiêu ngạo, trước đó đã trả kiếm Hành Đạo lại cho người phụ nữ váy trắng, còn nói là từ nay về sau cũng sẽ không gọi người nữa, chỉ làm Diệp Quân, không làm một kẻ dựa dẫm vào người khác… Hầy, hành động này của hắn cũng khiến ta rất bất ngờ, còn làm hỏng một vài kế hoạch của ta, đúng là người tính không bằng trời tính, ta không tính đến chuyện tên này có khí phách như thế…”

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ngắt lời Từ Nhu: “Ta cảm thấy hắn làm như thế rất tốt!”

Từ Nhu nhìn chằm chằm Chấp Kiếm Nhân: “Nhưng tiếp theo đây, hắn sẽ phải đối diện với Vĩnh Sinh Đại Đế kia! Với thực lực của vũ trụ Quan Huyên hiện tại, hoàn toàn không thể chống lại Vĩnh Sinh Đại Đế”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn về phía Từ Nhu: “Vĩnh Sinh Đại Đế cũng là một kế hoạch của hai người ư?”

Từ Nhu không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Hiện tại hắn rất yếu, chúng ta phải nâng cao thực lực của hắn, ta muốn muội hợp tác với ta, giúp hắn lấy được Lôi Thần Ấn ở nơi này, hơn nữa còn rèn luyện kiếm ý của hắn bằng Lôi Trì, nâng thực lực của hắn lên một tầm cao mới!”

Chấp Kiếm Nhân cười nhạt: “Tại sao tỷ lại cho rằng ta sẽ giúp tỷ?”

Từ Nhu nhìn thẳng vào Chấp Kiếm Nhân: “Vì Đại tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, nàng ta nhìn về phía Diệp Quân: “Ta sẽ giúp hắn, nhưng không phải vì Đại tỷ”.

Nghe thấy thế, Từ Nhu nhất thời hơi bất ngờ.

Lúc này, tay phải của Diệp Quân đang nằm dưới đợt chợt run rẩy, Từ Nhu lập tức nhìn về phía Diệp Quân, nàng ấy đi tới trước mặt hắn. Diệp Quân chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy một vùng trời xanh mây trắng, hắn nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa chết sao?”

Từ Nhu cười nói: “Đương nhiên là chưa rồi!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Từ Nhu, khi thấy Từ Nhu, hắn cười khẽ: “Lần này, ta còn cho là mình chết chắc nữa!”

Đến bây giờ khi nhớ lại lôi kiếp màu máu kia, hắn vẫn còn thấy sợ hãi.

Thật sự quá kinh khủng!

Hắn hiện tại hoàn toàn không thể chống lại nói.

Từ Nhu cười nói: “Bây giờ cảm thấy thế nào?”

Diệp Quân cảm nhận cơ thể của mình, bây giờ thân thể và linh hồn của hắn đều đã gần như hồi phục, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Một khoảng thời gian nữa sẽ có thể khôi phục hoàn toàn”.

Từ Nhu cười nói: “Thế thì tốt!”

Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Nơi này là?”

Từ Nhu cười đáp: “Đây là một thế giới nhỏ độc lập do Đại tỷ thiết lập, chính là Chân thế giới, bên ngoài tiểu thế giới này chính là Vũ Trụ Kiếp trong truyền thuyết, đương nhiên nếu bây giờ chúng ta đi ra ngoài như thế thì chúng ta thì chúng ta sẽ chết chắc”.

Dứt lời, nàng ấy lại lấy ra một viên đan dược cho Diệp Quân ăn vào, sau đó nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước đã, lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi lấy báu vật!”

Diệp Quân hơi tò mò: “Báu vật?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu, im lặng, hắn thấy Từ Nhu này rất bí ẩn, hắn cũng không thể miêu tả rõ được cảm giác đó.

Diệp Quân cũng không suy nghĩ nhiều nữa, hắn tập trung dưỡng thương, nửa canh giờ sau, thương tích trên người đã gần như hồi phục.

Sau khi hắn hồi phục, Từ Nhu cười nói: “Lát nữa hai chúng ta sẽ hộ pháp cho ngươi!”

Diệp Quân nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Tỷ ấy…”

Chấp Kiếm Nhân nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Lát nữa ta sẽ lợi dụng lúc ngươi không chú ý, kết liễu ngươi bằng một kiếm”.

Diệp Quân: “…”
Chương 662: Dùng lôi kiếp tôi luyện kiếm ý

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, đương nhiên hắn không xem là thật, nếu đối phương thật sự muốn giết hắn thì khi nãy lúc hắn hôn mê, không phải sẽ thích hợp hơn sao?

Thấy nét mặt không tin của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ: “Ngươi cho rằng ta không dám đúng không? Đến đây, bây giờ ta sẽ đâm chết ngươi luôn!”

Dứt lời, trong tay nàng ta lập tức xuất hiện một thanh kiếm, sau đó làm ra vẻ như muốn đâm Diệp Quân.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi, hắn thật sự sợ người phụ nữ này sẽ làm bậy, mà lúc này, Từ Nhu ở bên cạnh đột nhiên ngăn cản Từ Kính: “Được rồi được rồi! Chúng ta lo việc quan trọng trước đi!”

Chấp Kiếm Nhân trừng Diệp Quân một cái rồi không nói gì thêm nữa.

Diệp Quân nhất thời hơi cạn lời, người phụ nữ này nóng tính thế.

Từ Nhu ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nói: “Vì gần với Vũ Trụ Kiếp, nên nơi này có một Lôi Thần Ấn vừa hình thành, vẫn chưa có linh trí, lát nữa chúng ta sẽ cùng nhau lấy cái ấn này cho ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Lôi Thần Ấn?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế, đương nhiên lúc lấy được Lôi Thần Ấn phải làm hai chuyện trước, đầu tiên là dùng lôi kiếm luyện kiếm ý của ngươi, để kiếm ý của ngươi đạt tới một độ cao mới!”

Diệp Quân hỏi: “Dùng lôi kiếp tôi luyện kiếm ý?”

Từ Nhu cười hỏi: “Chưa gặp bao giờ à?”

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Lôi kiếp ở nơi này rất đặc biệt, nếu kiếm ý của ngươi có thể không bị lôi kiếp này tiêu diệt, thì đi ra ngoài, dù là lực lượng của Mệnh Vận Đại Đế cũng không thể làm kiếm ý của ngươi mờ nhạt đi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân lập tức tỏ vẻ chờ mong.

Tuy kiếm ý của hắn hiện tại rất mạnh, nhưng vẫn chẳng là gì trước Mệnh Vận Đại Đế.

Từ Nhu cất lời: “Chuẩn bị sẵn sàng!”

Hai tay Từ Nhu đột nhiên kết ấn, nàng ấy đọc một thần chú cổ xưa, chân trời đột nhiên nứt ra, một tia sét tím nhạt đánh thẳng xuống.

Thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân chợt co lại, dù tia chớp màu tím nhạt này không mạnh bằng Huyết Lôi kia, nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, hắn hiện tại hoàn toàn không thể chống lại được.

Mà lúc này, Từ Nhu cất lời: “Sử dụng kiếm ý!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý lập tức phóng lên cao từ lòng bàn tay hắn!

Nhưng kiếm ý vừa tiếp xúc với lôi kiếp đã vỡ tan, lôi kiếp rơi thẳng xuống, đánh về phía Diệp Quân.

Ngay lúc này, một tia kiếm quang chợt bay đi, chém lên trên lôi kiếp.

Ầm!

Lôi kiếp bị kiếm quang chém vỡ!

Diệp Quân quay đầu nhìn Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh, nàng ta nhìn chằm chằm hắn: “Biết kiếm ý sinh ra vì cái gì không?”

Diệp Quân im lặng một lát rồi đáp: “Ý chí!”

Chấp Kiếm Nhân gật đầu, đang định nói tiếp thì Diệp Quân lại nói: “Ta hiểu ý tỷ, kiếm ý sinh ra từ ý chí, lúc nhìn thấy lôi kiếp này, ta cảm thấy sợ hãi, có ý muốn lùi bước, thì sao có thể chống lại được!”

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại: “Trong lúc vô tình, nỗi sợ đã phong ấn đáy lòng ta, tiền bối tiếp tục đi!”

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Chấp Kiếm Nhân thoáng sửng sốt, hơi ngạc nhiên.

Người đàn ông này vừa nói ra đã thông suốt rồi!

Từ Nhu cười nói: “Tốt!”

Dứt lời, nàng ấy lại làm phép một lần nữa, để một tia lôi kiếp đánh xuống.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía lôi kiếp kia, hắn không hề nhiều lời mà lập tức phóng lên cao, chém một kiếm về phía lôi kiếp.

Chủ động tấn công!

Ầm!

Diệp Quân chém ra một kiếm, kiếm ý trong tay hắn thoáng chốc vỡ tan, hắn lập tức rơi xuống từ trên trời, mặt đất rung động dữ dội.

Lại thất bại!

Nhưng Diệp Quân vô cùng hưng phấn, hắn mở lòng bàn tay, một thanh kiếm ngưng tụ từ trong tay hắn: “Tiếp tục đi!”

Từ Nhu gật đầu, tiếp tục kéo theo một tia thần lôi đánh xuống.

Diệp Quân giẫm chân phải, biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Tiếp tục chiến đấu!

Cứ thế, Diệp Quân thất bại hết lần này đến lần khác, nhưng chiến ý của hắn lại ngày càng mạnh mẽ, vì lúc này, hắn đã không còn thấy sợ lôi kiếp nữa.

Thất bại đừng sợ hãi, sợ hãi sẽ không có dũng khí làm lại lần nữa!

Diệp Quân liên tục thất bại, nhưng lại liên tục đứng lên, dần dần, kiếm ý của hắn bắt đầu thay đổi.

Chấp Kiếm Nhân và Từ Nhu ở bên cạnh quan sát, nhìn Diệp Quân liều mạng tu luyện, Từ Nhu thở dài: “Rõ ràng tên này có thể chọn dựa vào người khác, nhưng cứ muốn cố gắng tu luyện”.

Chấp Kiếm Nhân bình tĩnh nói: “Như thế không tốt sao?”

Từ Nhu cười đáp: “Mục tiêu của hắn là có thể đạt đến cấp bậc như cha mình, nhưng hắn không biết việc đó khó khăn đến mức nào”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân phía xa, nhẹ giọng nói: “Nhưng ta lại cảm thấy thế rất tốt, hắn có thể đối diện với bản thân, còn vượt qua được bản thân, chỉ với điều này, hắn đã hơn hẳn vô số người rồi”.

Từ Nhu quay đầu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, tỏ vẻ ngạc nhiên: “Từ Kính, hình như muội không ghét hắn cho lắm!”

Từ Kính lạnh lùng đáp: “Bây giờ ta rất ghét tỷ và Bát Uyển!”

Từ Nhu cười khẽ, cũng không nhiều lợi, Từ Kính trước giờ vẫn luôn khó chịu như thế.

Nàng ấy cũng biết hành động của mình thật sự rất bỉ ổi, nhưng nàng ấy cũng không hối hận, vì Đại tỷ, nàng ấy sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì, kể cả làm trái với lương tâm.

Chấp Kiếm Nhân ngẩng đầu nhìn Diệp Quân phía xa, Diệp Quân vẫn đang lao về phía lôi kiếp kia. Lúc này, dù hắn đã thất bại nhiều lần, nhưng trong mắt hắn lại không hề chứa đựng sự giận dữ.

Cứ thế khoảng nửa tháng sau, dù Diệp Quân vẫn không thể đấu lại lôi kiếp kia, nhưng kiếm ý của hắn đã không vỡ tan nữa!

Chẳng những thế, lúc hắn sử dụng kiếm ý, trong kiếm ý còn xuất hiện lôi ý mờ ảo.

Kiếm ý của hắn đã thay đổi rồi!

Diệp Quân đứng dưới đất nhìn lôi kiếp kia, cổ tay hơi cử động, một thanh kiếm đột nhiên bay lên cao.

Kiếm ý!

Oanh!

Thanh kiếm này đâm vào lôi kiếp, lôi kiếp rung lên, kiếm ý bị đánh bay, lôi kiếp rơi thẳng xuống.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến thành một tia kiếm quang phóng lên cao, chém lên trên lôi kiếp kia.

Ầm!

Lôi kiếp rung động dữ dội, sau đó nứt ra, còn Diệp Quân thì rơi thẳng xuống dưới, vừa chạm đất, mặt đất bên dưới đã nứt ra.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lôi kiếp kia chậm rãi vỡ tan, biến thành vô số điểm sáng lan ra bốn phía như bầu trời đầy sao, sáng rực.

Bên dưới, Diệp Quân hơi nhếch môi, hắn mở lòng bàn tay, một tia kiếm ý đột nhiên bay ra từ bên trong, sau đó ngưng tụ thành một thanh kiếm, trong thanh ý kiếm kia còn chứa đựng tia chớp mờ nhạt!
Chương 663: Đừng có cứng!

Kiếm ý Lôi Kiếp!

Diệp Quân nhìn kiếm ý Lôi Kiếp trong tay, hắn nở nụ cười, tu luyện vất vả suốt nửa tháng, cuối cùng kiếm ý cũng có thay đổi rồi.

Lúc này, Từ Nhu kia đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Quân nhìn về phía Từ Nhu, tự tin nói: “Dưới Tuế Nguyệt Đại Đế, có lẽ không còn đối thủ!”

Từ Nhu cười to: “Ngươi cũng đừng tự tin quá. Nếu gặp phải Tuế Nguyệt Đại Đế mạnh thật, với thực lực của ngươi bây giờ thì vẫn khó thắng được lắm.”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đúng là hơi tự tin quá”.

Từ Nhu quan sát thanh ý kiếm trong tay Diệp Quân, sau đó nói: “Kiếm ý Lôi Kiếp, trong kiếm ý chứa đựng uy lực Lôi Kiếp, kiếm ý này của ngươi rất hiếm có trên thế gian”.

Diệp Quân cười, sau đó nói: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Từ Nhu nhếch môi: “Tiếp theo là tôi luyện thân thể!”

Diệp Quân hỏi: “Tôi luyện thân thể?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hơi do dự: “Ta còn phải tu luyện thân thể sao?”

Từ Nhu lắc đầu: “Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ngươi có từng nghĩ, nếu thân thể ngươi mạnh, uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm kia sẽ hoàn toàn khác không? Cha và gia gia ngươi từng có thể phát huy kiếm kỹ này đến một mức độ đáng sợ, nguyên nhân rất lớn là vì thân thể của họ mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật đầu, hắn cũng phát hiện thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm này cần thân thể, vì mỗi lần thi triển đến giới hạn, thân thể của hắn đều không chịu nổi, sẽ bị nứt ra. Đúng như lời Từ Nhu nói, nếu thân thể có thể tăng lên một chút, thì uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm này nhất định có thể đạt đến một độ cao mới.

Từ Nhu nói tiếp: “Lôi kiếp ở nơi này đặc biệt hơn bên ngoài rất nhiều, năng lượng cũng tinh thuần hơn, nếu ngươi có thể chịu đựng được uy lực của nó, chỉ cần đi ra ngoài, ngươi sẽ phát hiện dù là Mệnh Vận Đại Đế cũng không thể làm gì thân thể của ngươi. Chẳng những thế…”

Nói đến đây, nàng cười xấu xa: “Thân thể khoẻ hơn, chuyện kia cũng sẽ mạnh hơn!”

Chuyện kia?

Diệp Quân lập tức sửng sốt, tỏ vẻ nghi ngờ.

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh thì lập tức hiểu ra, nàng ta tức giận trừng Từ Nhu: “Tỷ điên à?”

Diệp Quân nhìn hai người, đầu óc mơ hồ, hắn hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Nhu chớp mắt, sau đó nghiêm túc nói: “Đương nhiên là Kiếm đạo rồi, ngươi nghĩ xem, thân thể khoẻ hơn, Kiếm đạo chắc chắn cũng sẽ mạnh hơn, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng…”

Nhưng hắn vẫn thấy có gì đó sai sai.

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nhìn chằm chằm Từ Nhu, nàng ta rất muốn đánh người phụ nữ này một trận, thật sự quá đen tối.

Từ Nhu cười nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

Diệp Quân hỏi: “Dùng thân thể chống lại lôi kiếp kia sao?”

Từ Nhu liếc hắn: “Sao có thể chứ? Đối mặt trực diện, chẳng phải thần hồn của ngươi cũng sẽ bị đánh tan à? Nào, cởi quần áo trước đi”.

Diệp Quân sửng sốt.

Từ Nhu giục: “Mau cởi ra”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Từ Nhu nghiêm túc nói: “Phải làm phép lên thân thể của ngươi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Làm phép?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân vẫn hơi do dự, cởi ra như thế hình như không ổn lắm.

Từ Nhu cười hỏi: “Sao vậy, ngươi sợ ta lợi dụng ngươi à? Ta cho ngươi biết, ở trong mắt ta không có phân biệt nam nữ, ngươi có thể coi ta như một đại phu”.

Diệp Quân thấy ánh mắt trong veo của Từ Nhu thì nhất thời hơi xấu hổ, mình hơi làm quá rồi.

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, bắt đầu cởi quần áo.

Thấy Diệp Quân bắt đầu cởi, Chấp Kiếm Nhân ở một bên lập tức quay đầu đi chỗ khác, nét mặt hơi mất tự nhiên, trong đầu không khỏi hiện lên một hình ảnh.

Ngày đó…

Dù Diệp Quân không tỉnh táo, nhưng nàng ta thì có.

Hết lần này đến lần khác…

Đương nhiên ban đầu rất đau, nhưng sau đó…

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu, gạt hình ảnh trong đầu kia đi, nàng ta xoay người, mà lúc này, Diệp Quân đã cởi sạch.

Thấy hình ảnh đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Chấp Kiếm Nhân lập tức đỏ ửng, nhưng cũng nhanh chóng bình thường trở lại.

Diệp Quân cũng hơi mất tự nhiên, dù sao trước mặt cũng có hai người phụ nữ.

Từ Nhu quan sát cơ thể của Diệp Quân, nói với vẻ rất chính trực: “Nằm xuống”.

Diệp Quân gật đầu, nằm xuống.

Từ Nhu mở lòng bàn tay, một cái bình bạch ngọc xuất hiện trong tay nàng ấy, nàng ấy đưa tới cạnh miệng của Diệp Quân: “Há miệng ra”.

Diệp Quân vừa mới mở miệng, một dòng chất lỏng lập tức chảy vào trong cổ họng, nhưng sau đó, hắn cảm thấy trong người mình như có lửa đốt.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi, lúc này, hắn thấy cơ thể mình như muốn tan chảy.

Từ Nhu nói: “Đừng nôn nóng!”

Dứt lời, nàng ấy lấy thêm một bình bạch ngọc nữa đưa cho Chấp Kiếm Nhân: “Muội bôi thuốc cho hắn, ta làm phép trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn”.

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng đáp: “Ta không bôi!”

Từ Nhu trừng nàng ta: “Ta không trấn áp tác dụng của thuốc trong người hắn, hắn sẽ bị thiêu chết đấy. Muội có biết thuật pháp không?”

Chấp Kiếm Nhân im lặng.

Từ Nhu lại nói: “Đừng kì kèo nữa, mau bôi đi”.

Sau đó, nàng ấy bắt đầu làm phép.

Chấp Kiếm Nhân im lặng một lúc mới đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó mở bình bạch ngọc ra, đổ lên người hắn rồi bắt đầu bôi, có thể nhìn ra nàng ta hơi căng thẳng.

Cảm nhận được bàn tay mềm mại lướt qua cơ thể, Diệp Quân lập tức mất tập trung, bắt đầu suy nghĩ kỳ lạ, dù cảm thấy nghĩ như thế là sai, nhưng hắn vẫn không kiềm chế được bản thân.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên vỗ lên chỗ nào đó của Diệp Quân, giận dữ nói: “Đừng có cứng!”
Chương 664: Ngốc chết đi được!

Đừng có cứng!

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân nhất thời hơi lúng túng, thật ra hắn cũng không muốn, nhưng hắn đâu kiểm soát được.

Thấy chỗ nào đó của Diệp Quân không hề có dấu hiệu mềm xuống, Chấp Kiếm Nhân lập tức giận dữ trừng hắn: “Ngươi đang suy nghĩ cái gì đó?”

Từ Nhu chợt cất lời: “Đừng trách hắn, trong sách của Đại tỷ từng nói đây là phản ứng bình thường”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận nhìn Từ Nhu: “Tỷ cũng không phải người tốt lành gì!”

Từ Nhu cũng cạn lời.

Chấp Kiếm Nhân không nói thêm gì nữa, nàng ta tiếp tục bôi thuốc cho Diệp Quân, dù nàng ta cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng bàn tay run rẩy vẫn bán đứng nàng ta.

Lúc này Diệp Quân cũng không còn suy nghĩ gì khác nữa, vì hắn cảm thấy trong cơ thể như có một ngọn lửa bốc cháy. Dù có Từ Nhu giúp hắn trấn áp lực lượng đó, nhưng hiệu quả cũng không nhiều, hơn nữa cảm giác bốc cháy đó còn ngày càng dữ dội, như muốn hoà tan lục phủ ngũ tạng của hắn vậy.

Lát sau, Chấp Kiếm Nhân đã bôi khắp lên người Diệp Quân, nàng ta đứng dậy, lạnh lùng đi tới một bên.

Lúc này, Từ Nhu đột nhiên đè nhẹ lên bụng Diệp Quân.

Oanh!

Trong nháy mắt, một lực lượng mạnh mẽ tuôn trào từ trong cơ thể Diệp Quân, sau đó biển thành một lớp màng mỏng bao phủ lấy cơ thể hắn.

Từ Nhu rụt tay về, sau đó đứng dậy, cười nói: “Xong rồi!”

Diệp Quân chậm rãi đứng dậy, hắn nhìn lớp màng mỏng trên người mình, sau đó nhìn về phía Từ Nhu, Từ Nhu cười nói: “Điều động cây thần tự nhiên đi!”

Diệp Quân gật đầu, sau đó triệu hoán cây thần tự nhiên, trong nháy mắt, một sức mạnh tinh thuần lan ra từ trong cơ thể hắn, lạnh buốt, rất sảng khoái.

Từ Nhu nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”

Sau đó, nàng ấy ngẩng đầu, hai tay kết ấn, một lát sau, nàng ấy đột nhiên chỉ về phía chân trời: “Mở!”

Vụt!

Chân trời lập tức nứt ra, một tia thần lôi màu tím nhạt đánh thẳng xuống.

Từ Nhu và Chấp Kiếm Nhân đồng thời lùi lại.

Diệp Quân đang muốn phản kháng thì Từ Nhu chợt nói: “Đừng phản kháng”.

Không phản kháng?

Diệp Quân sửng sốt, ngay lúc này, lôi kiếp kia đã đánh thẳng lên đầu hắn.

Ngũ lôi đánh lên đầu!

Oanh!

Diệp Quân nằm thẳng xuống đất, đầu óc trống rỗng, thân thể của hắn biến thành một màu đen, nhưng sau đó, trong người hắn và mặt ngoài cơ thể xuất hiện năng lượng màu xanh đậm, cùng lúc đó, năng lượng vô cùng vô tận của cây thần tự nhiên cũng không ngừng tuôn ra từ bên trong, chữa trị thân thế của hắn.

Không lâu sau đó, thân thể của hắn đã hồi phục lại như ban đầu!

Thấy cảnh này, Từ Nhu bỗng khẽ thở phào: “May mà còn có cây thần tự nhiên, nếu không thì hỏng đại sự mất”.

Chấp Kiếm Nhân nhìn thoáng qua nàng ấy, không nói gì.

Sau khi thân thể của Diệp Quân hồi phục, Từ Nhu lại nói: “Tiếp tục!”

Dứt lời, nàng ấy cho lôi kiếp đánh xuống một lần nữa.

Oanh!

Diệp Quân lại bị lôi kiếp đánh trúng, đầu kêu ong ong.

Một lát sau, sau khi thân thể hồi phục, hắn lại tiếp tục…

Cứ lặp đi lặp lại như thế, việc tu luyện cũng rất đơn giản, hắn không cần làm gì cả, chỉ đứng đợi sét đánh là được.

Đương nhiên quá trình này cũng rất đau đớn, mỗi lần đều đau như chết đi sống lại, nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng.

Chút khổ sở này, hắn vẫn có thể chịu.

Thời gian dần trôi qua, thân thể của Diệp Quân như một món đồ sắt liên tục bị gõ trúng, sau đó bắt đầu có sự thay đổi.

Thay đổi rõ ràng nhất là sức chịu đựng của hắn ngày càng cao.

Trước đó mỗi lần bị đánh trúng, cả người hắn sẽ nám đen, sau đó cần có một khoảng thời gian mới có thể hồi phục, nhưng bây giờ khi bị lôi kiếp đánh trúng, thân thể của hắn sẽ không bị đen lại nữa, chỉ trở nên nhợt nhạt một chút, co quắp lại mấy cái mà thôi.

Cứ thế một tháng trôi qua, thân thể hắn đã hoàn toàn chống lại được lôi kiếp, ngoài ra, thi thoảng trên cơ thể hắn còn có sấm sét loé lên, trông rất đáng sợ.

Thân thể Lôi Kiếp đã hình thành!

Lúc này, lại một tia lôi kiếp đánh xuống.

Diệp Quân đột nhiên bay lên cao, chém một kiếm về phía lôi kiếm kia.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Lần này, hắn đã chồng chéo được sáu mươi tia kiếm!

Oanh!

Dưới chiêu kiếm này, lôi kiếp kia lập tức vỡ tan, biến thành vô số tia chớp bắn tung toé trên chân trời.

Thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức vô cùng hưng phấn, sau khi nâng cao thân thể, uy lực của thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm cũng tăng lên không chỉ mười lần!

Một kiếm chém xuống, dù là một vài Tuế Nguyệt Đại Đế cũng chưa chắc đỡ được!

Còn Mệnh Vận Đại Đế thì hắn không dám chắc, nhưng hắn cảm thấy Mệnh Vận Đại Đế vẫn có thể chống lại chiêu kiếm này.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên di chuyển đến trước mặt hai người Từ Nhu, hắn nhìn họ: “Thân thể này vẫn còn mạnh hơn được chứ?”

Từ Nhu lắc đầu: “Tạm thời thì không!”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta không sợ đau!”

Từ Nhu cười nói: “Ta biết, nhưng hiện tại thân thể của ngươi đã đạt đến giới hạn rồi, nếu muốn mạnh hơn thì phải triệu hoán Huyết Lôi, cơ thể ngươi hiện tại không chống lại được Huyết Lôi kia”.

Huyết Lôi!

Diệp Quân im lặng, ngay cả Chấp Kiếm Nhân và Từ Nhu cũng khó chống lại được Huyết Lôi, chắc chắn hắn hiện tại không thể nào chịu đựng được.

Lúc này, Chấp Kiếm Nhân đột nhiên lạnh lùng nói: “Ngươi muốn trần truồng như thế mãi à?”

Nghe thấy lời của Chấp Kiếm Nhân, Diệp Quân sửng sốt, sau đó mặt hắn đỏ lên, vội vàng mặc vào một bộ đồ xanh sạch sẽ tao nhã.

Sau khi thay quần áo, khí chất của Diệp Quân lập tức thay đổi rất nhiều, thân thể hắn cao lớn, thẳng tắp như một cây giáo, vì thực lực tăng lên, trên mặt còn mang nụ cười thản nhiên, khiến trên người hắn ít đi chút phong bạt, trở nên nho nhã hơn.

Thật ra dù hắn là kiếm tu, nhưng luôn che giấu sự phong bạt, lúc tiếp xúc sẽ cho người khác cảm giác tao nhã lịch sự, không giống một kiếm tu, mà giống một người có học hơn.

Từ Nhu quan sát Diệp Quân, cười nói: “Tuấn tú lịch sự thật đấy!”

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân: “Đẹp trai thì có tác dụng gì? Ngốc chết đi được”.

Diệp Quân bị Chấp Kiếm Nhân nhằm vào đã quen nên cũng không thèm để tâm, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, lúc trước người nói nơi này có Lôi Thần Ấn mà?”

Từ Nhu cười đáp: “Ta biết ngay là ngươi để ý cái này mà!”

Dứt lời, nàng ấy mở lòng bàn tay, một dấu ấn màu vàng bay lên cao, chân trời lập tức nứt ra, sau đó, một Lôi Ấn lớn bằng nắm đấm xuất hiện trên đầu mọi người.

Lôi Thần Ấn!

Nhìn thấy Lôi Thần Ấn này, nét mặt Diệp Quân lộ vẻ xúc động, trong lôi ấn chứa đựng một năng lượng lôi hệ cực kỳ đáng sợ.

Từ Nhu nói: “Con dấu này cũng là thần vật không có cấp bậc, ngươi thu phục nó, nó sẽ dung hợp vào trong cơ thể người, sau đó mỗi ngày liên tục rèn luyện thân thể và kiếm ý của ngươi, nói một cách khác, chỉ cần ngươi thu phục được hắn, thân thể và kiếm ý của ngươi sẽ mạnh hơn mỗi ngày”.

Diệp Quân thầm thấy khiếp sợ, hắn nhìn về phía Từ Nhu: “Còn có thể như thế à?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế, quan trọng nhất là thứ này còn chưa có linh trí, nếu ngươi thu phục được nó, một khi nó có linh trí, ngươi sẽ là chủ nhân đầu tiên của nó, ý nghĩa của hai chuyện này là hoàn toàn khác nhau”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Ý nghĩa khác nhau?”

Từ Nhu cười nói: “Đúng thế, giống như tình đầu vậy, dù sau này nàng có bao nhiêu đàn ông, nhưng người đàn ông đầu tiên vẫn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc!”
Chương 665: Đồng Tâm Nhất Mệnh, đồng sinh cộng tử

Diệp Quân lập tức sa sầm mặt, Từ Nhu này đúng là điên rồi!

Chấp Kiếm Nhân ở bên cạnh nghe thấy thế thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi, nàng ta không nói gì mà thẳng thừng chém một kiếm về phía Từ Nhu.

Sắc mặt Từ Nhu thay đổi, nàng ấy không ngờ Chấp Kiếm Nhân đột nhiên ra tay, thế là lập tức vung tay áo, một ánh sáng mờ loé lên.

Oanh!

Ánh sáng vỡ tan, Từ Nhu lùi lại mấy nghìn trượng.

Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân, giận dữ nói: “Muội nổi điên cái gì vậy?”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Từ Nhu: “Chướng mắt tỷ!”

Từ Nhu nhíu mày, tỏ vẻ nghi ngờ: “Sao gần đây muội khó hiểu thế?”

Chấp Kiếm Nhân thu hồi tầm mắt, không quan tâm đến Từ Nhu nữa, khi thấy Diệp Quân cũng đang nhìn mình, nàng ta lập tức nổi giận: “Nhìn gì đấy?”

Diệp Quân không muốn cãi vả với nàng ta, hắn thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Từ Nhu: “Từ Nhu tiền bối, ta phải thu phục lôi ấn này thế nào đây?”

Từ Nhu đáp: “Đơn giản thôi, dùng sức mạnh thu phục nó”.

Diệp Quân nhíu mày: “Dùng sức mạnh thu phục?”

Từ Nhu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Để ta thử xem”.

Dứt lời, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao!

Từ Nhu nói: “Giúp hắn áp chế lôi kiếp của Lôi Ấn kia”.

Chấp Kiếm Nhân không trả lời.

Diệp Quân ở chân trời vừa mới đến gần Lôi Thần Ấn, Lôi Thần Ấn kia như nhận ra được nguy hiểm, đột nhiên bộc phát mấy trăm tia lôi kiếp bắn nhanh về phía Diệp Quân!

Thấy cảnh này, Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, nhưng hắn cũng không lùi bước, hắn lao về phía trước, chém xuống một kiếm.

Oanh!

Mấy tia lôi kiếp bị hắn dùng kiếm chém tan, nhưng sau đó, lại có nhiều lôi kiếp lao về phía hắn hơn.

Ầm…

Diệp Quân bị đánh đến mức liên tục lùi lại, sau khi dừng lại, Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, hắn nhìn cánh tay mình, cánh tay phải đã tê dại, không còn chút cảm giác.

Cũng may thân thể đã cứng rắn hơn, nếu không lần này hắn đã bị đánh tàn phế rồi.

Bên dưới, Từ Nhu nhìn về phía Chấp Kiếm Nhân: “Kiếm của muội có thể áp chế lôi kiếp này, giúp hắn đi”.

Chấp Kiếm Nhân quay đầu sang chỗ khác, nét mặt lạnh như băng.

Mà lúc này, Diệp Quân lại xông lên một lần nữa, nhưng dù hắn có vung kiếm thế nào cũng không thể tiếp cận Lôi Thần Ấn.

Ầm!

Diệp Quân bị đẩy lui một lần nữa, hắn đang định ra tay thì một tia kiếm quang đột nhiên phá không bay tới, đẩy lui lôi kiếp trước mặt hắn.

Chính là Chấp Kiếm Nhân!

Chấp Kiếm Nhân nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời.

Diệp Quân chân thành nói: “Cảm ơn!”

Nói xong, hắn xông về phía Lôi Thần Ấn kia.

Lôi Thần Ấn rung động dữ dội, vô số lôi kiếp đột nhiên bộc phát, thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức hoảng hốt, lúc này, Chấp Kiếm Nhân lại xuất hiện bên cạnh hắn một lần nữa, nàng ta vung kiếm, vô số kiếm khí bay ra, áp chế toàn bộ những lôi kiếp kia.

Diệp Quân nhìn Chấp Kiếm Nhân bên cạnh, tỏ vẻ sửng sốt.

Chấp Kiếm Nhân đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân, giận dữ nói: “Còn nhìn gì nữa? Không mau đi đi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân vội vàng biến thành một tia kiếm quang bay tới trước mặt Lôi Thần Ấn, hắn giữ lấy Lôi Thần Ấn kia, lúc này, Từ Nhu bên dưới cất lời: “Đưa nó vào trong ý thức!”

Diệp Quân làm theo, đưa nó vào trong ý thức.

Ầm!

Trong cơ thể Diệp Quân lập tức bộc phát ra sức mạnh lôi kiếp đáng sợ, may là thân thể của hắn đã được tăng cường, nếu không việc này cũng đủ khiến thần hồn của hắn tan biến rồi.

Nhưng dù thân thể vô cùng mạnh mẽ thì Diệp Quân lúc này vẫn rất đau đớn, vì Lôi Thần Ấn kia đang phản kháng, những tia lôi kiếp liên tục đánh lên cơ thể hắn, dần dần, thân thể hắn lại bắt đầu xuất hiện vết nứt.

Lôi Thần Ấn cắn trả!

Hiện tại Diệp Quân cảm thấy đau đớn chưa từng có, hắn không chỉ cảm thấy thân thể mình sắp nổ tung mà ngay cả thần hồn cũng như sắp căng cứng, ngoài ra, ý thức của hắn cũng dần mơ hồ.

Thấy cảnh này, Chấp Kiếm Nhân lập tức nhíu mày, nàng ta xoay người trở lại mặt đất, nhìn chằm chằm Từ Nhu, Từ Nhu nhún vai: “Đừng nhìn ta, ta cũng không biết, bây giờ chỉ có thể dựa vào chính hắn mà thôi”.

Chấp Kiếm Nhân tức giận nhìn Từ Nhu: “Tỷ làm thế sẽ hại chết hắn đấy, tỷ biết không?”

Từ Nhu trầm giọng đáp: “Đời người luôn có chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải là chuyện thường tình sao?”

“Ý muốn con mẹ tỷ!”

Chấp Kiếm Nhân tức giận chỉ vào Từ Nhu: “Tỷ có biết hiện tại mình đáng ghét đến mức nào không? Bên ngoài nhìn giống một con người, nhưng bên trong thì sao? Tính toán từng li, trăm phương nghìn kế gài bẫy hắn, hắn còn tin tưởng tỷ như thế, đối xử với tỷ như sư phụ…”

Từ Nhu chợt nổi giận: “Chúng ta và hắn vốn là kẻ thù, muội nên nhớ kỹ điều này!”

Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Từ Nhu: “Đúng là kẻ thù, nhưng vũ trụ Quan Huyên chiến đấu với Chân Vũ Trụ chúng ta chưa từng sử dụng thủ đoạn hèn hạ dơ bẩn như thế! Còn tỷ thì sao?”

Từ Nhu đáp: “Chỉ cần có thể giúp được Đại tỷ, thủ đoạn có hèn hạ hơn nữa ta cũng sẽ làm! Ta cho muội biết, muội đừng có tức giận, ta là muốn lợi dụng hắn, để hắn chịu đựng Vũ Trụ Kiếp thay Đại tỷ đấy”.

Chấp Kiếm Nhân lắc đầu: “Ta không tán thành với hành động của tỷ và Bát Uyển”.

Dứt lời, nàng ta xoay người bay tới trước mặt Diệp Quân, nàng ta nhìn Diệp Quân đang nhăn nhó mặt với cảm xúc phức tạp: “Ngươi đúng là một tên ngốc, bị hai người phụ nữ lừa gạt mà không biết!”

Dứt lời, nàng ta đột nhiên chỉ vào giữa chân mày Diệp Quân, sau đó, vô số lôi kiếp bay ra từ trong cơ thể Diệp Quân, rồi xông thẳng vào trong cơ thể nàng ta.

“Đồng Tâm Nhất Mệnh!”

Từ Nhu ở bên dưới hét to: “Muội điên rồi sao? Sao muội lại thi triển cổ thuật bảo vệ tính mạng mà Đại tỷ dạy muội, cái đồ ngu ngốc này…”

Đồng Tâm Nhất Mệnh, cùng tim cùng mạng, đồng sinh cộng tử!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK