Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1446: Gian xảo

Tư Phàm Tịnh nói tiếp: “Hơn nữa, ta và sư phụ ngươi đều nhìn mọi thứ từ góc độ của chúng sinh trong vũ trụ, nhưng các ngươi đã từng nghĩ cho vũ trụ bao la này chưa? Vũ trụ có quy luật, cũng có trật tự của nó, chỉ là sau này có một số kẻ mạnh đã thay đổi trật tự vũ trụ, thiết lập cái gọi là trật tự của riêng mình, nhưng cái giá phải trả là gì? Chính là sự hủy diệt dần dần của vũ trụ…”

Lâm Bảo Mỹ nói: “Chúng ta là con người, đương nhiên nên đứng từ góc độ con người”.

Tư Phàm Tịnh quay sang nhìn Lâm Bảo Mỹ: “Ta không phải con người”.

Lâm Bảo Mỹ kinh ngạc: “Sao có thể…”

Tư Phàm Tịnh bình tĩnh nói: “Có thể nói ta là một nửa con người”.

Nói xong, cô ta chậm rãi đi về phía tinh không sâu thẳm.

Một nửa người!

Lâm Bảo Mỹ nhìn theo bóng lưng Tư Phàm Tịnh với vẻ khó tin, một nửa là người vậy nửa kia là gì?

Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đã hiểu tại sao Tịnh tông chủ luôn phản đối thiết lập trật tự.

Thì ra mọi người đều có lập trường riêng.

Lập trường khác nhau chắc chắn sẽ không thể đàm phán.

Lâm Bảo Mỹ quay lại nhìn tinh không xa xôi với ánh mắt lo lắng.



Ở một diễn biến khác, Diệp Quân sử dụng kiếm Thanh Huyên để quay về vũ trụ Quan Huyên.

Quan Huyên Giới.

Trong tinh không, Diệp Quân nhìn vào đại điện với vẻ mặt phức tạp.

Quan Huyên Điện.

Đây là tổng bộ của thư viện Quan Huyên.

Cho dù thư viện Quan Huyên đã mở rộng bao nhiêu thư viện ở bên ngoài thì nơi đây vẫn luôn là tổng bộ.

Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Trong điện.

Có hai người phụ nữ đang bận rộn.

Đó là Lý Bán Tri và Nạp Lan Ca.

Việc của Tiên Bảo Các về cơ bản đều do Tần Quan phụ trách, còn việc của thư viện do Lý Bán Tri và Nạp Lan Ca cai quản. Thư viện Quan Huyên có thể mở rộng nhanh như vậy cũng là nhờ sự giúp đỡ của Tần Quan, nếu không có Tần Quan giúp đỡ thì thư viện Quan Huyên chắc chắn không thể mở rộng ra bên ngoài.

Dù sao thư viện Quan Huyên cũng không giàu có bằng Tiên Bảo Các. Đương nhiên, đối với Tần Quan mà nói, bà ấy không phân biệt Tiên Bảo Các hay thư viện Quan Huyên, dù sao chúng đều thuộc về con trai bà ấy.

Nạp Lan Ca hỏi: “Dì Lý, gần đây có tin tức gì của Tiểu Quân không?”

Lý Bán Tri mím môi cười: “Hôm nay con đã hỏi ba lần rồi”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Mẹ nói với con rằng sau khi gặp Tiểu Quân, sẽ bảo huynh ấy về một chuyến… cũng không biết bây giờ huynh ấy đang làm gì”.

Lý Bán Tri cười nói: “Sao con không đi tìm Diệp Quân?”

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Con phải bảo vệ nơi này giúp huynh ấy”.

Lý Bán Tri thầm thở dài, không biết bà ấy nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt có vẻ buồn bực, con còn có người chờ, còn mình thì sao?

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Hai người phụ nữ cùng quay lại nhìn, vừa thấy người tới, cả hai đều sững sờ.

Người đến chính là Diệp Quân.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc: “Huynh…”

Diệp Quân mỉm cười, hắn đi tới trước mặt hai người họ, sau đó hành lễ với Lý Bán Tri: “Dì Lý”.

Nghe Diệp Quân cung kính gọi, Lý Bán Tri cười nói: “Các con nói chuyện đi”.

Nói xong bà ấy quay người rời đi.

Sau khi Lý Bán Tri rời đi, Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, hắn nhìn bụng Nạp Lan Ca, lúc này bụng Nạp Lan Ca đã to hơn.

Diệp Quân nhẹ nhàng ôm lấy Nạp Lan Ca, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Ca”.

Nạp Lan Ca cười nói: “Về là tốt rồi”.

Nói xong cô vòng tay ôm lấy Diệp Quân.

Hai người lặng lẽ ôm nhau.

Một lúc lâu sau, Diệp Quân hỏi: “Khi nào thì sinh?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Sắp rồi”.

Diệp Quân mỉm cười.

Nạp Lan Ca nhẹ nhàng nói: “Kể cho ta nghe chuyện lúc huynh ở ngoài đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai người ngồi trước cửa đại điện, Diệp Quân thì thầm kể, Nạp Lan Ca yên lặng lắng nghe.

Xa xa, hoàng hôn giăng đầy trời, đẹp không sao tả xiết.

Những thị vệ xung quanh thư viện Quan Huyên cũng lần lượt rút lui.

Thật lâu sau, Nạp Lan Ca cười nói: “Ở bên ngoài thật tuyệt vời”.

Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy, lần sau muội có muốn đi cùng huynh không?”

Nạp Lan Ca lắc đầu.

Diệp Quân không hiểu: “Tại sao?”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Ta phải bảo vệ nơi này cho huynh”.

Thư viện Quan Huyên!

Diệp Quân chắc chắn không có nhiều thời gian để quản lý thư viện, vì vậy, cô phải ở lại đây, không thể giao thư viện cho người ngoài được.

Mọi quyết định của thư viện bây giờ sẽ ảnh hưởng đến vô số sinh linh vũ trụ.

Cô và Lý Bán Tri luôn giải quyết mọi việc vô cùng thận trọng.

Nghe Nạp Lan Ca nói vậy, Diệp Quân cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy áy náy, bởi vì hắn có quá ít thời gian ở bên Nạp Lan Ca.

Đúng lúc này, Nạp Lan Ca nói: “Thiên Thiên!”

Thiên Thiên?

Diệp Quân sững sờ.

Ngao Thiên Thiên bước ra, nhìn thấy Nạp Lan Ca, cô ấy mỉm cười, không nói gì.

Nạp Lan Ca cười nói: “Hai người đã thành thân rồi nhỉ?”

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Lúc này, hắn đương nhiên không thể run sợ.

Thấy biểu hiện của Diệp Quân, Ngao Thiên Thiên mỉm cười.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân hơi áy náy, thầm hỏi trong lòng: “Tháp gia, cha ta gặp tình huống này thường làm thế nào?”

Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi rất gian xảo, không bao giờ để tình huống này xảy ra”.

Diệp Quân: “…”
Chương 1447: Nói chuyện riêng

Bầu không khí chợt đọng lại.

Ngao Thiên Thiên mặt ngoài nhìn thì bình tĩnh nhưng trong lòng đang thấp thỏm lo âu, không biết Nạp Lan Ca gọi cô ấy ra để làm gì.

Cãi nhau?

Chắc là không đâu.

Đánh nhau?

Lại càng không thể.

Chỉ nghe Nạp Lan Ca lên tiếng: “Muội muốn nói chuyện riêng với Thiên Thiên”.

Nói chuyện riêng?

Ba chữ này khiến Diệp Quân ngạc nhiên.

Ngao Thiên Thiên cũng kinh ngạc.

Nạp Lan Ca cười hỏi Diệp Quân: “Không được ư?"

Hắn chần chừ: “Tiểu Ca à...”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Chỉ trò chuyện mà thôi”.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy cô vẫn duy trì vẻ mặt điềm tĩnh, hai mắt không nhìn hắn.

Thế là chỉ còn cách cười khổ: “Vậy hai muội nói chuyện nhé”.

Nói xong, hắn bước sang một bên.

Bị Nạp Lan Ca liếc một cái: “Huynh tránh xa ra”.

Diệp Quân: “...”

Dưới ánh mắt của cô, hắn chỉ còn cách rời khỏi đại điện.

Đặt mông ngồi trên thềm đá, không khỏi thấy lo lắng.

Chợt Diệp Quân tò mò hỏi: “Tháp gia, giữa cha ta với ông nội, ai có nhiều vợ hơn?"

Tiểu Tháp chỉ nói: “Ngươi ngứa đòn lắm rồi”.

Diệp Quân: “…”

Hai cô gái hàn huyên với nhau ước chừng một canh giờ. Diệp Quân bên ngoài nhiều lần muốn ghé tai vào nghe, nhưng cuối cùng vẫn không làm vậy.

Bởi vì hắn tôn trong Nạp Lan Ca.

Đúng lúc ấy, hai cô gái đi ra.

Diệp Quân sững người tại chỗ.

Bởi vì Nạp Lan Ca và Ngao Thiên Thiên đang vừa đi vừa nắm tay nhau, nói cười vô cùng vui vẻ.

Chuyện gì thế này?

Nạp Lan Ca quay sang nói với hắn: “Bọn ta trò chuyện xong rồi”.

Diệp Quân lập tức đứng lên nắm tay cả hai: “Nói những gì nào?"

Đã đến nước này, chỉ còn cách giở trò vô liêm sỉ.

Đã dám làm thì phải dám chịu.

Bằng không cứ lần lần lữa lữa thì đến hắn cũng khinh chính mình chứ đừng nói chi hai cô gái.

Chỉ thấy Nạp Lan Ca mỉm cười: “Bí mật”.

Diệp Quân chỉ đành cười theo, siết tay hai cô gái.

Nạp Lan Ca lại nói: “Huynh và Ngao Thiên Thiên đã trở lại, nên đến tộc Thiên Long một chuyến”.

Tộc Thiên Long?

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy cô ấy cười đáp: “Muội tự về cũng được”.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân.

Hắn cười nói: “Đương nhiên ta sẽ đi cùng muội”.

Nạp Lan Ca: “Đi đi”.

Trên gương mặt cô là nụ cười mỉm chi, không có gì là phiền lòng.

Diệp Quân chỉ có một thoáng do dự: “Được”.

Sau đó đưa Ngao Thiên Thiên đi.

Nạp Lan Ca đứng lại, nhìn hai người mãi không rời mắt.

Trên đường đi đến tộc Thiên Long, Diệp Quân không nhịn được mà hỏi: “Thiên Thiên à, muội và Tiểu Ca nói những gì vậy?"

Ngao Thiên Thiên chỉ đáp: “Bí mật”.

Mặt Diệp Quân đen hẳn đi.

Ngao Thiên Thiên mỉm cười: “Huynh lo ta và Tiểu Ca tranh cãi ẩu đả với nhau?"

Diệp Quân lắc đầu: “Cả muội và muội ấy đều không phải người như vậy”.

Ngao Thiên Thiên bỗng hỏi: “Huynh còn định có bao nhiêu cô vợ nữa?"

Diệp Quân ngẩn ra rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không ai nữa”.

Ngao Thiên Thiên chỉ im lặng đưa sang một ánh mắt.

Làm Diệp Quân lúng ta lúng túng như gà mắc tóc.

Chỉ biết cười khổ nói: “Trước kia tuổi trẻ vô tri... Muội xem, dạo này ta có trêu chọc cô nào nữa đâu?"

Ngao Thiên Thiên chỉ đáp: “Ừ, huynh không trêu ai, là bọn họ trêu huynh”.

Diệp Quân: “…”

Ngao Thiên Thiên đổi đề tài: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân ngẩng lên, thấy Thiên Long giới đang ở trước mặt.
Chương 1448: Anh rể

Nhờ có Ngao Thiên Thiên mà địa vị của Diệp Quân ở tộc Thiên Long cũng theo đó mà dâng cao, tuy sức mạnh không đứng hàng đầu nhưng không có gia tộc hay thế lực nào dám xem thường.

Tất cả nhờ có Ngao Thiên Thiên.

Ai mà không biết cô ấy chính là Thiếu chủ mẫu?

Đã vậy hai người này dung hợp với nhau như hình với bóng.

Vậy nên không có ai ngu xuẩn đến độ sẽ cố tình đi chọc giận tộc Thiên Long.

Ngao Thiên Thiên nhìn Thiên Long giới, không giấu được một nụ cười. Cô ấy đương nhiên rất nhớ nhà, nhưng lại không nỡ để Diệp Quân một thân một mình.

Bỗng hắn nắm lấy tay cô, cười nói: “Chúng ta đi nào”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu.

Hai người vừa bước vào thì đã bị mấy tia thần thức tiếp cận, nhưng chúng nhanh chóng lui ra, để một người đàn ông trung niên dẫn theo một nhóm cường giả tộc Thiên Long bước tới.

Người đó chính là Tộc trưởng đương nhiệm - Ngao Thịnh.

Thấy người đến là ai, ông ấy và các cường giả đều trở nên phấn khởi.

Ngao Thịnh dẫn bọn họ đến, cung kính hành lễ với hai người kia: “Tham kiến Thiếu chủ…”

Diệp Quân lập tức đỡ ông dậy, cười nói: “Nhạc phụ đại nhân đừng vậy ạ”.

Ngao Thịnh nghe xưng hô này thì cười phá ra.

Các tộc nhân phía sau cũng bật cười.

Ngao Thiên Thiên lên tiếng chào hỏi: “Phụ vương”.

Ngao Thịnh mỉm cười nói với cô ấy: “Về là tốt rồi, vào đi..”.

Bọn họ đi vào Thiên Long Điện, nơi Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên được sắp xếp ngồi ở ghế đầu.

Tuy Diệp Quân là con rể nhưng tộc Thiên Long không ai dám xem hắn như tiểu bối, chỉ có các thế lực trong thư viện mới biết Tiên Bảo Các và thư viện Quan Huyên hiện nay đã đáng sợ đến mức nào.

Ngao Thịnh lắc đầu, cười nói với Diệp Quân: “Tiểu Quân à, ta đã không nhìn rõ sức mạnh của con đến đâu nữa rồi, cả Thiên Thiên cũng vậy”.

Các trưởng lão gật gù. Trong mắt họ, Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên như tinh không vô ngần, không nhìn thấy đáy.

Diệp Quân vung tay, gọi mười mấy chiếc nhẫn bay đến trước mặt nhóm Ngao Thịnh.

Làm bọn họ ngạc nhiên.

Diệp Quân: “Đây là thành ý của con, mong nhạc phụ và các vị trưởng bối nhận lấy”.

Bọn họ nhìn vào bên trong thì giật nảy.

Bởi vì mỗi chiếc nhẫn chứa một trăm Tổ Nguyên!

Là Tổ Nguyên đấy!

Vũ trụ Quan Huyên hiện nay chưa tiếp xúc với linh khí bực này mà vẫn còn dùng Đạo Tinh, nhưng họ đã nghe về Tổ Nguyên.

Tộc nhân tộc Thiên Long không giữ được bình tĩnh.

Có Tổ Nguyên trong tay, họ có thể tăng lên ít nhất một cấp, thậm chí nhiều hơn.

Ngao Thịnh cũng xúc động ra mặt, bởi trong nhẫn của ông ấy không phải Tổ Nguyên mà là Tổ Mạch.

Tổ Mạch!

Điều này có nghĩa là gì?

Nghĩa là tộc Thiên Long sẽ phát triển vượt trội trong tương lai...

Hiện giờ gần như không có thế lực nào trong thư viện Quan Huyên có được Tổ Mạch.

Không phải Tần Quan ích kỷ mà vì Tổ Mạch là Thần vật, Tiên Bảo Các cũng không có bao nhiêu, không thể trang bị cho mỗi thế lực một cái được. Vũ trụ Quan Huyên hiện nay đang chiêu mộ rất nhiều thế lực, nếu phân phối tài nguyên không đều thì sẽ dẫn đến nội loạn.

Vì vậy Tổ Mạch đã trở thành vật hi hữu, cho dù là với thư viện hay Tiên Bảo Các.

Ngoại lệ duy nhất chỉ có Diệp Quân.

Từ trước đến nay, Tổ Mạch vẫn luôn nằm trong tay hắn.

Ngao Thịnh chầm chậm đứng dậy, chần chừ nói: “Tiểu Quân à, vật này quá quý giá...”

Diệp Quân chỉ cười đáp: “Là lòng thành của con, nhạc phụ nhận đi ạ”.

Ngao Thịnh nhìn Ngao Thiên Thiên, thấy con gái khẽ gật đầu.

Thế là ông ấy không chấp nhất nữa mà cất nhẫn vào.

Ánh mắt các vị rồng khác nhìn Diệp Quân cũng hiền từ hơn rất nhiều.

Đồng thời cũng cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì năm xưa họ đã từng truy sát Diệp Quân. Nếu không có Ngao Thiên Thiên tự mình đứng ra hóa thù thành bạn cùng hắn, e rằng hôm nay tộc Thiên Long đã không còn trên cõi đời.

Nghĩ vậy, các trưởng lão đồng loạt nhìn Ngao Thiên Thiên, cảm thấy cô gái này chính là phúc tinh của cả tộc.

Ngao Thiên Thiên hiện nay đã được xác định là Tộc trưởng kế nhiệm, uy danh đã vượt xa Ngao Thịnh, chỉ cần muốn là có thể trở thành Tộc trưởng được cả tộc ủng hộ.

Bỗng nhiên có âm thanh ồn ã truyền vào từ ngoài điện.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nhìn ra, thấy có vô số nam nữ thanh niên tộc Thiên Long đang tò mò ló đầu vào trong điện.

Con số lên đến mấy nghìn người, còn có xu hướng gia tăng.

Diệp Quân kinh ngạc: “Họ là...”

Ngao Thịnh mỉm cười: “Đến gặp Thiếu chủ và Thiên Thiên đấy”.

Diệp Quân mang theo thân phận vô cùng bí ẩn trong thư viện Quan Huyên, bởi vì hắn hầu như luôn ở bên ngoài, ít khi trở về nên gần như không ai nhận ra, nhưng đâu đâu cũng có giai thoại về hắn.

Người từng khai chiến với Chân vũ trụ, chinh chiến Tuế Nguyệt trường hà...

Hắn chính là thần tượng của giới trẻ tộc Thiên Long ngày nay!

Địa vị của Ngao Thiên Thiên trong tộc cũng cao đến đáng sợ, bởi vì Diệp Quân chinh chiến nơi nào cũng sẽ có hình bóng cô ấy. Uy vọng của Ngao Thiên Thiên không chỉ vượt qua Ngao Thịnh mà còn hơn xa các Tộc trưởng tiền nhiệm, thậm chí là tổ tiên trong tộc.

Biết được bọn họ trở lại, thế hệ trẻ tộc Thiên Long cũng vội vàng chạy đến.

Nếu không có một trưởng lão ngăn lại, e rằng họ đã bổ nhào vào điện.

Các thiếu niên bên ngoài nhìn thấy Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên thì phấn khích tột độ, một cô bé trong đó hưng phấn vẫy tay loạn xạ: “Thiên Thiên tỷ!"

Ngao Thiên Thiên nhìn thấy thì mỉm cười nói: “Là Dư An”.

Cô ấy đứng lên, nhưng mới đi được vài bước đã quay lại, đưa tay ra với Diệp Quân.

Hắn bật cười, nắm lấy tay cô đứng dậy, cùng Ngao Thiên Thiên bước ra.

Ngao Thịnh và những người khác nhanh chóng đi theo.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên vừa ra khỏi cửa điện, tiếng hoan hô đã bùng lên.

Ngao Thiên Thiên dẫn Diệp Quân đi đến trước thiếu nữ ban nãy. Đó là một cô bé tầm mười lăm mười sáu, mặc váy hoa nhí với dung mạo tuyệt trần.

Cô bé hưng phấn gọi: “Thiên Thiên tỷ!"

Ngao Thiên Thiên vươn tay xoa đầu cô bé: “Dư An, lâu rồi không gặp”.

Rồi quay sang giới thiệu Diệp Quân: “Đây là anh rể của muội”.

Anh rể?

Cô bé Dư An tròn mắt, không đợi Diệp Quân mở miệng đã nói: “Anh rể còn huynh đệ nào trông giống huynh không? Giới thiệu cho ta được không?"

Mọi người: .“..”
Chương 1449: Muộn rồi.

Diệp Quân nghe Ngao Dư An nói vậy thì ngẩn ra một thoáng rồi cười phá lên.

Các tộc nhân tộc Thiên Long còn lại cũng bật cười.

Ngao Thiên Thiên khẽ mỉm cười, xoa đầu Ngao Dư An đầy cưng chiều.

Quan hệ giữa cô và Ngao Dư An trước kia vốn đã thân thiết, có thể nói là như hình với bóng. Về sau cô ấy bắt đầu tiếp quản công việc từ gia tộc nên cả hai không còn gặp nhau thường xuyên như trước đó, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như xưa.

Bỗng Diệp Quân vươn tay, gọi cả nghìn chiếc nhẫn xuất hiện, bay đến trước mặt mỗi tộc nhân tộc Thiên Long.

Bên trong mỗi chiếc nhẫn đều là mười Tổ Nguyên!

Toàn tộc tộc Thiên Long sôi trào trước khi bùng nổ trong tiếng hoang hô: “Thiếu chủ!!!"

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân với ánh mắt dịu dàng.

Đêm xuống.

Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên ngồi sóng vai nhau trên bậc thềm trong viện. Nàng tựa vào vai chàng, ngẩng đầu nhìn không trung, khẽ nói: “Lúc bé muội rất thích ngồi ở đây ngắm nhìn trời sao vô tận”.

Diệp Quân cười cười hỏi lại: “Vì sao?"

Ngao Thiên Thiên: “Có lẽ là thích cảm giác yên tĩnh này”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sâu thẳm.

Ngao Thiên Thiên bỗng hỏi: “Huynh nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"

Diệp Quân gật đầu: “Nhớ, lúc ấy ta đến Thanh Châu để thưa kiện...”

Hắn không khỏi bật cười với một cái lắc đầu, nhưng rồi nụ cười chợt tắt khi nghĩ đến một người...

Ở thư viện Thương Lan, đã có một người con gái... suýt nữa đã sinh cho hắn một đứa con...

Ngao Thiên Thiên bỗng nói: “Khi ấy muội đi tìm huynh là để báo thù”.

Diệp Quân cười lên: “Vậy sao tự dưng lại đổi ý?"

Ngao Thiên Thiên cong môi: “Chắc vì huynh đẹp trai”.

Diệp Quân tự dưng cạn lời.

Đẹp trai à?

Hắn không để tâm lắm, dù sao thì một thằng đàn ông vẫn nên dựa vào sức mạnh hơn.

Nhưng nhan sắc của phụ nữ thì hắn để ý nhé...

Ngao Thiên Thiên cười nói: “Huynh biết không, lúc ấy ta nghe tin huynh đến Thanh Châu cáo trạng với vua thì bội phục vô cùng. Bởi nhà họ An là một con quái vật khổng lồ, chỉ một kiếm tu cỏn con như huynh làm sao khiến nó rung chuyển được? Nhưng huynh vẫn đi làm...”

Nhà họ An?

Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra khi ấy ta cũng không nắm chắc phần thắng, tất cả chỉ là đánh cược một phen, cũng không còn lựa chọn nào khác”.

Hắn thần cảm khái trong lòng.

Bởi nếu hắn không phải con trai của cha hắn, nếu không có Tháp gia bảo vệ, thì hắn hoàn toàn không thể đặt chân đến Thanh Châu.

Nói cách khác, hắn thắng được nhà họ An vì chống lưng của hắn mạnh hơn.

Nếu là một người nào khác, e rằng đã sớm chết mất xác.

Đi kiện ư?

Nực cười.

Ngao Thiên Thiên cong môi: “Huynh khi ấy vẫn còn yếu, không có chỗ dựa, nhưng sự kiên quyết và chấp nhất ấy đã khiến muội kính nể. Vì vậy nên muội mới đổi ý muốn làm bạn với huynh... Nào ngờ chính quyết định này lại cứu lấy bản thân muội và tộc Thiên Long”.

Bởi nếu không làm vậy thì cô ấy và cả tộc đã sớm biến mất trên đời.

Diệp Quân nắm lấy tay cô ấy: “Có lẽ đây chính là ý trời để chúng ta gặp nhau, yêu nhau...”

Ngao Thiên Thiên nguýt hắn: “Càng lúc càng dẻo miệng”.

Rồi nhẹ nhàng ôm cánh tay hắn: “Nhưng ai bảo muội thích nghe”.

Diệp Quân bật cười.

Rồi nói: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ thôi”.

Đi nghỉ?

Hai chữ này khiến mặt Ngao Thiên Thiên đỏ như gấc chín.

Bởi vì Ngao Thịnh sắp xếp cho cả hai ở chung phòng.

Đã cưới nhau rồi thì đây là chuyện đương nhiên, tộc Thiên Long không ngu đến nỗi lại đi chuẩn bị hai phòng riêng biệt.

Diệp Quân nhìn cô gái thẹn thùng trong tay mình, trong lòng dâng lên cảm giác khác lạ. Hắn bật cười, vứt Tháp gia ra ngoài, bế bổng Ngao Thiên Thiên đi vào phòng.

Tiểu Tháp: “...”

Những âm thanh không hợp với thiếu nhi nhanh chóng tràn ra.
Chương 1450: Có người đang đợi huynh

Nhiều ngày sau.

Diệp Quân rời khỏi tộc Thiên Long. Hắn vốn định đưa Ngao Thiên Thiên đi, nhưng cô ấy lại muốn ở lại cùng tộc nhân thêm một chút.

Hắn cũng không nhiều lời, bởi vì điểm dừng chân kế tiếp chính là Nạp Lan Ca và thành Hoang Cổ.

Trong Thiên Long Điện.

Ngao Thiên Thiên ngồi ở ghế chủ tọa với một nhóm cường giả tộc Thiên Long đứng trước mặt.

Ngao Thịnh ngồi kế bên cô ấy.

Ngao Thiên Thiên mở miệng: “Các vị thúc phụ, ta cho mời các vị đến đây là để bàn về tương lai tộc Thiên Long”.

Mọi người gật gù. Một trưởng lão cung kính lên tiếng: “Thiên Thiên nói đi, chúng ta đều lắng nghe”.

Ngao Thiên Thiên bắt đầu: “Thư viện Quan Huyên ngày càng lớn mạnh. Tộc Thiên Long chúng ta vì ta mà có địa vị đặc biệt ở thư viện, khiến đệ tử trong tộc khó tránh khỏi sinh lòng kiêu ngạo, làm ra một ít việc vô lễ…”

Cô ấy quét mắt nhìn một lượt: “Có không?"

Không ai đáp lời.

Chắc chắn có.

Ngao Thiên Thiên lại hỏi: “Các trưởng lão có còn nhớ nhà họ An không?"

Nhà họ An?

Bầy rồng im lặng. Đương nhiên là nhớ chứ sao không, bởi năm xưa tộc Thiên Long và nhà họ An suýt nữa đã bắt tay với nhau để cùng tiêu diệt Diệp Quân, nếu không có Ngao Thiên Thiên quyết liệt ngăn cản, e rằng bọn họ đã diệt tộc rồi.

Ngao Thiên Thiên: “Tiểu Quân muốn thành lập một trật tự mới lấy nòng cốt là Quan Huyên Pháp, vì vậy nếu tộc Thiên Long ta muốn trở thành hậu phương vững chắc nhất của huynh ấy thì tốt nhất là nên đứng ra làm gương”.

Ngao Thịnh gật đầu: “Chính xác. Tộc Thiên Long chúng ta đã được Tần các chủ quan tâm đặc biệt, bằng không đã không thể có nhiều tài nguyên của thư viện như vậy...”

Bọn họ mỗi năm đều có thể cử mười người đến thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các, có thể nói là được Tần các chủ săn sóc đến tận răng.

Bởi vì chỉ cần đặt chân vào hai nơi đó, tương lai của họ sẽ xán lạn vô cùng. Hai nơi này đang không ngừng mở rộng ra bên ngoài, vì vậy người của nó sẽ rất được trọng dụng.

Nhưng trung tâm của tộc Thiên Long vẫn là Ngao Thiên Thiên.

Cô ấy tiếp tục: “Ngoài ra, chúng ta phải chuẩn bị tâm lý rằng trong tương lai khi Tiểu Quân thành công, có thể sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều thế lực. Khi ấy chúng ta không nên xuất hiện cho thêm loạn…”

Ngao Thịnh cười nói: “Con yên tâm, bọn ta tuyệt đối sẽ không trở thành gánh nặng cho con hay khiến con khó xử. Nếu thật sự có ngày ấy, tộc Thiên Long chúng ta sẽ là người đầu tiên ủng hộ các con”.

Các trưởng lão còn lại cũng đồng loạt gật đầu.

Nếu Ngao Thiên Thiên không phải là vợ của Diệp Quân thì họ sẽ còn cân nhắc đến bản thân và gia tộc; nhưng Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân đã là vợ chồng, sau này nếu sinh con thì thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các có lẽ sẽ không thoát khỏi tay nó.

Tuy bây giờ nghĩ còn hơi sớm nhưng không phải là bất khả thi!

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Việc phải làm trước mắt là quản thúc tộc nhân cho tốt, bảo họ sống khiêm nhường. Nếu có kẻ gây rối xuất hiện, phải lập tức trừng trị, không được nương tay”.

Ngao Thịnh gật đầu: “Con yên tâm, mấy lão già chúng ta sẽ quản lý bọn trẻ thật tốt”.

Ngao Thiên Thiên bỗng đẩy một chiếc nhẫn sang cho ông ấy: “Trong này có ít máu tươi con xin được của một vị trưởng bối, có thể tăng cường huyết mạch tộc Thiên Long chúng ta. Cha và các vị trưởng lão hãy dùng trước, còn lại mang chia cho những người có thiên phú cao trong tộc”.

Ngao Thịnh liếc nhìn chiếc nhẫn, khi cảm nhận được năng lượng của giọt máu tươi bên trong thì đanh mặt lại: “Vật này quá quý giá, Thiên Thiên giữ lại mà dùng”.

Ngao Thiên Thiên lại lắc đầu: “Con không cần”.

Bởi huyết mạch của cô ấy đã đạt đến giới hạn cá nhân nhờ sự giúp sức của Nhị Nha và Tiểu Bạch, đêm qua lại cùng Diệp Quân tiến tới một bước nên lại lần nữa đột phá, vì vậy huyết mạch thông thường hiện giờ không có tác dụng với cô nữa.

Nghe con gái nói vậy, Ngao Thịnh chần chừ: “Cảnh giới của con đã đến đâu rồi?"

Những con rồng khác rối rít ghé mắt đầy tò mò.

Ngao Thiên Thiên ngẫm nghĩ một hồi: “Bây giờ con có muốn diệt tộc Thiên Long thì cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Bầy rồng: “...”

...

Thần điện Quan Huyên.

Nạp Lan Ca ngẩng lên từ công văn trên bàn, thấy một thanh niên đang đứng trước cửa.

Cô đặt cây bút trong tay xuống, cười hỏi: “Về rồi sao?"

Diệp Quân bước vào, đi đến trước mặt cô: “Chúng ta về thành Hoang Cổ thôi”.

Nạp Lan Ca cong môi: “Được”.

Rồi nói với Lý Bán Tri: “Công việc sắp tới của thư viện xin giao cho dì”.

Bà ấy mỉm cười: “Con đi đi”.

Diệp Quân bèn nắm tay Nạp Lan Ca rời đi.

Lý Bán Tri mỉm cười nhìn theo, khe khẽ lắc đầu rồi bắt đầu làm việc.

Bên ngoài, Diệp Quân hỏi: “Tiểu Ca này, huynh nhớ muội đã là Các chủ Tiên Bảo Các...”

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Muội không giúp được gì nhiều”.

Diệp Quân chợt thấy đau lòng: “Vất vả rồi”.

Nạp Lan Ca lắc đầu: “Không có gì, vất vả nhất phải là mẹ cơ, không chỉ quản lý Tiên Bảo Các mà còn trông nom thư viện, thật sự rất mệt mỏi”.

Diệp Quân bèn cười: “Huynh hiểu vì sao cha lại buông tay sớm như vậy rồi”.

Nạp Lan Ca lắc đầu cười.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phương xa, thì thầm: “Thành Hoang Cổ... hoài niệm ghê”.

Nạp Lan Ca bỗng nói: “Có người đang đợi huynh”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi lại: “Ai cơ?"

Nạp Lan Ca: “Đoán xem?"

Diệp Quân cười: “Sắp tới huynh chỉ ở bên muội thôi, không muốn gặp bất kỳ ai hết”.

Nạp Lan Ca khe khẽ cong môi: “Huynh nói đấy nhé”.

Diệp Quân: “...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK