Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 906: Một kiếm quay về tám mươi tỷ năm

Bên bờ biển.

Một người phụ nữ và một người đàn ông chậm rãi bước đi, người phụ nữ mặc váy trắng, tóc dài buông xoã, điềm tĩnh tao nhã, dung nhan xinh đẹp như thần tiên trên thiên đường.

Người đàn ông cũng mặc bộ đồ màu trắng, tuấn tú nho nhã, trong lúc chậm rãi bước đi có khí chấn ung dung, dịu dàng như ngọc.

Hai người chậm rãi di chuyển bên bờ biển, vừa nói vừa cười, vô cùng ấm áp.

Không biết đã đi được bao lâu, người phụ nữ váy trắng kéo tay người đàn ông áo trắng, khẽ mỉm cười: “Ca ca, thằng bé đến rồi’.

Người đàn ông gật đầu.

Cách sau lưng hai người không xa có một đôi nam nữ đang đứng, chính là Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên.

Người đàn ông quay đầu nhìn người phụ nữ: “Nếu muội không muốn đi thì huynh có thể ở lại đây với muội”.

Người phụ nữ chợt nó: “Ca ca, cùng sống lại một cuộc đời mới với muội được không?”

Sống một cuộc đời mới!

Người đàn ông áo trắng hơi sững sờ, sau đó cười nói: “Được, chúng ta sẽ không chết đâu!”

Người phụ nữ cũng cười: “Muội có cách!”

Người đàn ông dừng bước, ông ấy nhẹ nhàng giúp người phụ nữ vén lọn tóc bị gió biển thổi loạn bên tai, nhẹ nhàng nói: “Tại sao lại có suy nghĩ như thế?”

Người phụ nữ mỉm cười nói: “Kiếp đầu tiên, hai chúng ta duyên phận quá mỏng, cách biệt âm dương; kiếp thứ hai, hai chúng ta ở bên thì ít xa cách thì nhiều, có quá nhiều ràng buộc. Muội muốn ở kiếp thứ ba có thể bên cạnh huynh, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau nếm thử đắng cay trong nhân thế!”

Nói đến đây, bà ấy nhẹ nhàng ôm lấy người đàn ông, nhẹ giọng nói: “Muội không tham lam, chỉ kiếp này thôi, kiếp sau, muội sẽ giết chết những người vô địch trên thế gian, để đứa nhóc đó thành lập một trật tự hoàn toàn mới, sau đó hai chúng ta cùng trở thành những hòn đá vô tri, được không?”

Người đàn ông nhẹ giọng nó: “Sống lại kiếp thứ ba, lỡ như muội không nhớ ra huynh thì phải làm sao?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Dù có đầu thai trăm nghìn lần, chỉ cần nhìn thấy huynh, muội sẽ nhận ra được huynh”.

Người đàn ông cười khẽ: “Được!”

Người phụ nữ hơi nhếch môi, xinh đẹp đến mức khiến người ta thấy ngạt thở.

Người đàn ông cười khẽ, sau đó xoay người đi về phía Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên phía xa: “Đến đây”.

Diệp Quân vội dắt Ngao Thiên Thiên đi tới trước mặt hai người: “Cha, cô cô”.

Cô gái váy trắng khẽ mỉm cười nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ngao Thiên Thiên cũng cúi chào: “Bái kiến Kiếm Chủ”.

Người đàn ông cười nói với Ngao Thiên Thiên: “Đều là người một nhà, không cần phải đa lễ”.

Người một nhà!

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên ửng đỏ, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Người đàn ông áo trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy quan sát Diệp Quân một lúc rồi hỏi: “Đại Đế rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Người đàn ông gật đầu: “Chuyến đi lần này có thu hoạch không nhỏ nhỉ”.

Diệp Quân đáp: “Đúng thế, đều nhờ cha trấn áp tu vi của con đấy”.

Người đàn ông cười to, sau đó hỏi: “Vẫn còn giận à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có, con biết cha có ý tốt, muốn con chân chính trở thành người bình thường một lần”.

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ vui mừng và yên tâm: “Lúc trước để con kế thừa thư viện Quan Huyên quá sớm là do cha không suy nghĩ thấu đáo, con không trách cha chứ?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Con đâu có đánh lại cha!”

Người đàn ông cười to.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng nở nụ cười.

Người đàn ông cười nói: “Đi dạo với cha đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Hai cha con đi về phía xa.

Ngao Thiên Thiên đứng bên cạnh người phụ nữ, ít nhiều vẫn còn hơi thấp thỏm.

Người này là đại lão Thiên Mệnh đấy!

Người phụ nữ váy trắng thấy Ngao Thiên Thiên hơi kiêng dè thì mỉm cười nói: “Gọi một tiếng cô cô nghe thử xem nào!”

Ngao Thiên Thiên chần chừ một lúc rồi nói: “Cô cô!”

Người phụ nữ mỉm cười: “Biết trong vũ trụ rộng lớn này, loài rồng nào mạnh nhất không?”

Ngao Thiên Thiên lắc đầu.

Người phụ nữ nói tiếp: “Tám mươi tỷ năm trước có một loài rồng được gọi là rồng tổ, hình thành trong quá trình bốn nguyên tố hỗn độn phát triển biến hoá, nó sống theo Đạo, hấp thu Tổ Nguyên trưởng thành, tu vi cả đời luôn phi thường… Con có muốn trở thành người thừa kế của dòng dõi rồng tổ không?”

Ngao Thiên Thiên không chút do dự mà lập tức gật đầu.

Dù không biết rồng tổ là cái gì, nhưng chắc chắn là rất lợi hại, hơn nữa rõ ràng cô cô này đang muốn tặng cho cô ấy kỳ ngộ.

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu vung tay áo, kiếm Hành Đạo đột nhiên bay đi.

Vụt!

Dòng sông Tuế Nguyệt xuất hiện!

Hư không mịt mờ cũng hiện lên ở chân trời!

Tám mươi tỷ năm trước!

Một kiếm quay về tám mươi tỷ năm trước!

Trong hư không mịt mờ đó, Ngao Thiên Thiên nhìn thấy một con vật khổng lồ.

Con vật này cả người đen kịt, sừng như huơu, đầu như trâu, miệng như lừa, mắt như tôm, tai như voi, vảy như cá, ria như người, bụng như rắn, chân như phượng hoàng…

Vóc dáng của nó thật sự rất to lớn!

Tinh không rộng lớn như không thể chứa đựng được nó, e rằng chỉ mỗi cái đầu đã dài tận nghìn vạn trượng rồi.

Nó chiếm lĩnh một vùng tinh không, là một con cự thú tinh không chân chính, khiến vũ trụ tinh không cũng trở nên nhỏ bé.
Chương 907: Rồng tổ

Nhìn con vật khổng lồ trước mắt, Ngao Thiên Thiên cảm thấy rung động tột cùng.

Đây mới là rồng!

Một con rồng thật sự!

So sánh với nó thì tộc Thiên Long…

Lúc này, dường như cảm nhận được điều gì, con rồng tổ kia đột nhiên mở mắt, vào khoảnh khắc nó mở mắt, Ngao Thiên Thiên nhất thời chấn động, không nhịn được muốn quỳ xuống. Nhưng sau đó, một luồng kiếm ý đã bao phủ lấy cô ấy, cảm giác sợ hãi kia lập tức biến mất!

Ngao Thiên Thiên nhìn con rồng tổ trong tinh không, trong lòng vô cùng rung động.

Rồng!

Đứng trước con rồng tổ này, tộc Thiên Long thật sự chẳng là gì cả!

Con rồng tổ kia nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường: “Ai dám làm phiền bản tôn ngủ đông đấy!”

Giọng nói lập tức xuyên qua dòng sông Tuế Nguyệt cách tám mươi tỷ năm truyền tới hệ Ngân Hà!

Người phụ nữ váy trắng không hề nhiều lời, bà ấy vung tay áo, kiếm Hành Đạo lập tức xuất hiện trên đầu con rồng tổ đó.

Oanh!

Chỉ trong nháy mắt, một luồng kiếm ý đáng sợ đã bao phủ lấy rồng tổ, rồng tổ trợn mắt, một cảm giác sợ chết dâng lên trong lòng.

Rồng tổ thầm thấy hoảng hốt!

Người phụ nữ nhìn rồng tổ: “Ta có một hậu bối muốn gia nhập dòng dõi rồng tổ của ngươi, có đồng ý không thì nói một câu”.

Dứt lời, kiếm Hành Đạo lại tiếp tục rơi xuống.

Rồng tổ: “…”

Ngao Thiên Thiên nhìn người phụ nữ váy trắng, cô ấy chớp mắt, cô cô này… đúng là lợi hại!

Rồng tổ nhìn người phụ nữ váy trắng một lúc lâu rồi nói: “Chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện đàng hoàng, ta là người nói phải trái”.

Người phụ nữ gật đầu: “Trông tuổi thọ của ngươi chắc cũng chỉ còn mấy trăm năm, ta giúp ngươi mượn Đại Đạo thêm chục vạn năm tuổi thọ!”

Dứt lời, bà ấy đột nhiên ngẩng đầu, ngón tay chắp lại chỉ về phía trước, kiếm Hành Đạo bay lên cao xé rách tinh không, một cái lỗ khổng lồ xuất hiện, khi cái lỗ này xuất hiện, một luồng Tổ Nguyên đột nhiên rơi xuống, bay vào trong cơ thể con rồng tổ kia!

Oanh!

Thân thể con rồng tổ liên tục co giật, sau đó, một khí thế mạnh mẽ chợt dâng trào từ trong cơ thể nó, cùng lúc đó, tuổi thọ cũng nó cũng bắt đầu tăng lên.

Lúc này, một uy áp đáng sợ đột nhiên xuất hiện trong tinh không mờ mịt.

Cảm nhận được uy áp này, sắc mặt rồng tổ thoáng chốc thay đổi!

Đây là Đại Đạo!

Đại Đạo chân chính!

Rồng tổ vô cùng hoảng sợ, nếu Đại Đạo này ra tay với nó thì nó sẽ chết chắc, tuy nó sống thuận theo Đạo, là đại lão đứng đầu vũ trụ, nhưng trước mặt Đại Đạo thế này, nó vẫn chẳng là gì cả.

Lúc này, người phụ nữ ở ngôi sao màu xanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bằng ánh mắt lạnh như băng: “Cút!”

Oanh!

Uy áp bao phủ lấy rồng tổ trong tinh không lập tức biến mất không còn tung tích.

Làm phiền rồi!

Cảm nhận được sức mạnh đáng sợ kia đã biến mất, rồng tổ nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nó nhìn người phụ nữ, trong lòng vô cùng rung động và cũng hơi sợ hãi.

Không ngờ người phụ nữ này lại khiến Đại Đạo lui bước chỉ với một câu nói!

Quá kinh khủng!

Chưa từng gặp người kinh khủng như thế bao giờ!

Sau đó, như cảm nhận được điều gì, rồng tổ nhất thời mừng rỡ, vì nó phát hiện tuổi thọ của mình thật sự đã tăng lên vạn năm.

Tăng lên chục vạn năm!

Rồng tổ rất kích động.

Nó vốn chỉ còn mấy trăm năm nữa là sẽ toạ hoá, nó cũng gần như tuyệt vọng rồi, vì hiện tại Chân Thần bảo vệ trật tự, bảo vệ Đại Đạo, vô số cao thủ đều không thể trường sinh bất tử, dù là rồng tổ như nó thì tuổi thọ cũng có giới hạn.

Mà bây giờ tuổi thọ đột nhiên tăng lên chục nghìn năm, rõ ràng là mang đến cho nó thêm chút hy vọng!

Trong lòng rồng tổ cực kỳ biết ơn, nó nhìn về phía người phụ nữ, vẻ sợ hãi trong mắt đã giảm đi, nhiều hơn là sự biết ơn.

Nó không nói cảm ơn mà nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, vuốt rồng đột nhiên nhẹ nhàng nâng lên, chỉ trong nháy mắt, một viên long nguyên đột nhiên bay ra, sau đó, viên long nguyên đó bay thẳng vào người Ngao Thiên Thiên.

Oanh!

Ngao Thiên Thiên trợn to mắt, một khí thế đáng sợ chợt dâng trào từ trong cơ thể cô ấy.

Đại Đế!

Chỉ trong nháy mắt, cô ấy đã đột phá Đại Đế!

Rồng tổ nhìn Ngao Thiên Thiên, cố hết sức khiến giọng nói của bản thân nhẹ nhàng hơn: “Đây là long nguyên mà ta tu luyện được, nó có thể giúp ngươi đột phá những ràng buộc huyết mạch của mình, trong đó còn có một phần truyền thừa, một vài tuyệt kỹ giết người đặc biệt của tộc rồng do ta tự nghĩ ra và thần thông bảo vệ, hy vọng có thể giúp cho ngươi”.

Ngao Thiên Thiên hít sâu một hơi, sau đó cung kính cúi người: “Cảm ơn tiền bối!”

Rồng tổ khẽ mỉm cười: “Bắt đầu từ bây giờ, ngươi chính là người của dòng dõi rồng tổ ta, nếu sau này nghịch chuyển thời không Tuế Nguyệt, có thể nói ra tên của ta, ít nhiều gì một vài cao thủ trong Tuế Nguyệt sẽ nể mặt ta một chút”.

Ngao Thiên Thiên cúi người lần nữa: “Đệ tử xin ghi nhớ”.

Rồng tổ gật đầu, sau đó nhìn về phía người phụ nữ, bà ấy không nói gì mà vung tay áo, dòng sông Tuế Nguyệt khép lại, chân trời khôi phục lại bình thường.

Người phụ nữ quay đầu nhìn về phía Ngao Thiên Thiên, lúc này khí thế của Ngao Thiên Thiên vẫn còn đang dâng trào, chẳng những thế mà huyết mạch của cô ấy cũng liên tục đột phá.

Ngao Thiên Thiên nhìn về phía người phụ nữ, cũng cúi người nói: “Cảm ơn cô cô!”

Người phụ nữ đáp: “Đừng khách sáo, nghiêm túc hấp thu nó đi”.

Ngao Thiên Thiên gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chuyên tâm hấp thu truyền thừa của rồng tổ.

Người phụ nữ xoay người nhìn Diệp Quân và người đàn ông áo trắng ở cách đó không xa…

Hai người vẫn đang chậm rãi bước đi ở phía xa.

Người đàn ông cất lời: “Con đã quyết định rồi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Sẽ phải chịu nhiều vất vả lắm đấy”.

Diệp Quân cười khổ: “Bây giờ không chịu vất vả thì sau này cũng phải chịu không phải sao?”

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nhẹ giọng nói: “Lúc trước, cha hy vọng con sẽ trở thành một cao thủ chân chính, vì thế cũng muốn con chịu nhiều vất vả, vì vất vả là thứ có thể rèn luyện một con người nhất. Nhưng bây giờ cha nghĩ lại thì thấy mình không nên quyết định thay con, nếu con không muốn vất vả quá thì cha sẽ giúp con”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Con đường của con, con sẽ tự mình đi!”

Làm một kẻ sống yên ổn dựa dẫm người khác?

Hắn cảm thấy quá nhàm chán.

Vẫn câu nói cũ, chỗ dựa có mạnh đến mấy cũng không bằng bản thân mạnh.

Người đàn ông im lặng một lúc rồi nói: “Được!”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Cha, tiếp theo cha và cô cô định đi đâu?”

Người đàn ông đang định đáp lời thì ông ấy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về không gian phía sau: “Đến rồi”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn theo.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đến rồi!
Chương 908: Vĩnh Sinh Đại Đế, các người cùng xông lên đi

Trong tinh không có một đám cao thủ di chuyển.

Người dẫn đầu chính là Vĩnh Sinh Đại Đế!

Sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế có ba người, trong đó có một cô gái mặc áo đạo sĩ, tay cầm phất trần, ánh mắt lạnh như băng, khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Bên trái cô gái là một ông lão lưng còng, ánh mắt ông lão hơi lạnh lùng, không phải một kẻ hiền lành.

Bên trái ông lão còn có một người đàn ông trung niên, trên người ông ta tản ra hơi thở chết chóc, vô cùng đáng sợ.

Mà sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế còn có mấy chục nghìn người nữa!

Trong đó có khoảng mười sáu Mệnh Vận Đại Đế, hàng trăm Tuế Nguyệt Đại Đế, những Đại Đế còn lại cũng có hơn nghìn người!

Ngoài ra đều là cao thủ cảnh giới Thần Đế!

Đội hình này có thể nói là rất đáng sợ!

Đây đều là cao thủ ông ta vừa chiêu mộ được!

Lần này ông ta muốn làm một chuyện lớn!

Để nền văn minh Vĩnh Sinh khống chế vũ trụ một lần nữa!

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía ngôi sao màu xanh phía xa, híp mắt lại: “Đám người phe ả phụ nữ váy trắng ở ngôi sao màu xanh này à?”

Ông lão bên cạnh ông ta gật đầu cung kính nói: “Vâng!”

Vĩnh Sinh Đại Đế lại hỏi: “Diệp Quân và Chân Thần kia cũng ở đó sao?”

Ông lão tiếp tục gật đầu: “Đúng thế, chẳng những thế mà Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên kia cũng ở đây!”

Vĩnh Sinh Đại Đế cười nói: “Vừa khéo có thể tóm gọn một mẻ!”

Dứt lời, ông ta tiến lên một bước muốn ra tay với ngôi sao màu xanh.

Nhưng đúng lúc này, thời không cách nghìn trượng trước mặt ông ta đột nhiên khẽ rung, sau đó thì nứt ra, một người đàn ông chậm rãi bước ra.

Người đàn ông đó chính là Diệp Quân!

Sau khi Diệp Quân xuất hiện lại có một cô gái chậm rãi bước ra, cô gái thanh tú nho nhã, vô cùng xinh đẹp.

Người đó chính là Từ Chân.

Bên cạnh Từ Chân còn có hai người đi theo là Từ Nhu và Từ Thụ.

Trong tinh không bên phải họ mấy nghìn trượng còn có hai người đang đứng, chính là Kiếm Chủ Nhân Gian và người phụ nữ váy trắng!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Kiếm Chủ Nhân Gian và người phụ nữ váy trắng, sau đó lại nhìn Chân Thần, cười nói: “Các ngươi cùng xông lên đi!”

Dứt lời, ông ta tiến lên một bước.

Oanh!

Trong nháy mắt, một khí thế đáng sợ bao phủ lấy toàn bộ hệ Ngân Hà!

Vĩnh Sinh Đại Đế ở giai đoạn mạnh nhất!

Lúc này, thực lực của ông ta đã hoàn toàn hồi phục!

Cùng xông lên!

Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế.

Kiếm Chủ Nhân Gian nắm tay người phụ nữ, khẽ mỉm cười: “Để thằng nhóc đánh đi!”

Người phụ nữ vẫn im lặng.

Lần cuối bà ấy chứng kiến người cuồng ngạo như thế này cũng đã cách mấy chục triệu năm, chính là tên Thiên Diệp!

Từ Chân ở phía xa nhìn thoáng qua Vĩnh Sinh Đại Đế, sau đó cô ta cúi người nói nhỏ bên tai Diệp Quân: “Người này rất yếu”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế kia đang định ra tay thì Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta đánh với ông!”

Nghe thấy thế, Vĩnh Sinh Đại Đế cau mày: “Ngươi đánh với ta?”

Diệp Quân gật đầu.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt bình tĩnh: “Ngươi thấy ngươi có tư cách đó không?”

Diệp Quân cũng không tức giận mà cười nói: “Thử chút thôi?”

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Ta có thể giết ngươi chỉ bằng một chiêu!”

Diệp Quân cười nói: “Lên đi!”

Dứt lời, hắn đột nhiên tiến về phía trước, sau một bước này có một thanh kiếm đột nhiên bay lên từ trong người hắn!

Kiếm Hiên Viên!

Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Hiên Viên bay vào tay hắn, vào khoảnh khắc cầm lấy kiếm Hiên Viên, huyết mạch Viêm Hoàng trong cơ thể hắn cũng chợt rung động.

Diệp Quân không phí lời lấy một câu, đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu, biến thành một tia kiếm quang lao thẳng về phía Vĩnh Sinh Đại Đế!

Giết là xong!

Thuật Bạt Kiếm chồng chéo ba lần liên tiếp.

Vào khoảnh khắc Diệp Quân chém ra, thời không xung quanh bắt đầu sụp đổ!

Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa vung tay áo, một lực lượng mạnh mẽ bao phủ khắp xung quanh, thời không lập tức được củng cố.

Thấy Diệp Quân xuất kiếm, Vĩnh Sinh Đại Đế vốn tỏ vẻ khinh thường, nhưng khi kiếm của Diệp Quân chém tới trước mặt ông ta, ông ta nhất thời híp mắt, trong lòng thầm thấy khiếp sợ.

Không ngờ thực lực của tên này đã nâng cao lên nhiều như thế!

Vĩnh Sinh Đại Đế không nói một câu, đột nhiên bước một bước về phía trước, sau đó đấm tới một phát!

Bốp!

Một tia kiếm quang màu vàng bộc phát, Diệp Quân bị đẩy lùi cả nghìn trượng, nhưng Vĩnh Sinh Đại Đế kia cũng lùi lại khoảng trăm trượng!

Thấy cảnh này, một đám cao thủ sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế lập tức tỏ vẻ khó tin!

Không ngờ thiếu niên này lại có thể khiến Vĩnh Sinh Đại Đế phải lùi lại?

Lúc này Vĩnh Sinh Đại Đế cũng khá kinh ngạc, ông ta không ngờ bản thân lại bị thiếu niên kiếm tu trước mắt này đánh lui!

Không chỉ thế mà trên nắm đấm của ông ta còn có một vết kiếm rất sâu!

Bị thương rồi!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Một lần chồng chéo tám trăm thuật Bạt Kiếm, lợi dụng thời không chồng chéo liên tục ba lần…”

Diệp Quân không nói gì mà tiến lên một bước, bước chân này mang theo một kiếm ý đáng sợ dâng trào từ trong cơ thể hắn.

Kiếm ý!

Trong cơ thể Diệp Quân có những tia kiếm ý tuôn ra như thuỷ triệu, khí thế kiếm ý mạnh mẽ khiến đám cường giả sau lưng Vĩnh Sinh Đại Đế thay đổi sắc mặt!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân trước mặt, trong mắt có thêm chút nghiêm túc, ông ta không ngờ trong khoảng thời gian đi tới hệ Ngân Hà, thực lực của thiếu niên này lại trở nên đáng sợ như thế.

Mẹ kiếp!

Đây là đến hệ Ngân Hà để bật hack à?

Diệp Quân ở phía xa nhìn Thánh kiếm Hiên Viên trong tay mình, hắn phát hiện thanh kiếm này khá lợi hại, rất đặc biệt, hơn nữa còn có liên quan đến huyết mạch của hắn!

Nếu hắn hoàn toàn kích hoạt huyết mạch Viêm Hoàng kia, thanh kiếm này chắc chắn sẽ mạnh hơn!

Diệp Quân không suy nghĩ thêm nữa, hắn giẫm chân phải vào hư không, trong nháy mắt, hắn biến thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Một thanh kiếm đột nhiên giết tới trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế!

Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ lạnh lùng, ông ta đột nhiên tiến lên một bước, siết chặt tay phải…

Oanh!

Một tia kiếm quang đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể Vĩnh Sinh Đại Đế, kim quang mạnh mẽ biến thành một tia quyền ấn đánh về phía chiêu kiếm kia của Diệp Quân.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang dội trong tinh không, thanh kiếm kia của Diệp Quân bị quyền ấn này ép dừng lại, không thể đâm vào dù chỉ nửa tấc.
Chương 909: Nói nhảm nhiều thế làm gì

Trong mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lộ vẻ dữ tợn, ông ta đột nhiên siết chặt tay phải, sau đó đấm tới.

Ầm!

Cú đấm này kéo theo mười triệu tia kim quang kéo tới, trong nháy mắt, Diệp Quân đã bị đẩy lui chục nghìn trượng.

Vừa dừng lại, khoé miệng Diệp Quân chậm rãi tràn ra máu tươi.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, cất tiếng giễu cợt: “Chỉ thế này thôi sao?”

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó bật cười, hắn đột nhiên nhìn Từ Chân phía xa: “Chân tỷ, câu nói của tỷ trước đây rất đúng”.

Từ Chân chớp mắt: “Nói gì cơ?”

Diệp Quân cười nói: “Sau một khoảng thời gian sẽ thấy, những khó khăn gặp phải hiện tại chẳng là gì cả”.

Từ Chân hơi nhếch môi.

Diệp Quân đột nhiên cười to, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang chém về phía Vĩnh Sinh Đại Đế.

Trước đó không lâu, hắn thậm chí còn không có khả năng đánh trả, nhưng hôm nay, hắn đã có thể chiến đấu với đối phương rồi.

Hắn cũng không tự tin quá!

Hắn chỉ cảm nhận được câu nói đó của Từ Chân mà thôi, hiện tại gặp khó khăn đừng từ bỏ, cũng đừng tuyệt vọng, sau một khoảng thời gian nhìn lại, khó khăn lúc trước chẳng là gì cả.

Trên đời không có cái hố nào không thể vượt qua!

Diệp Quân hiểu rõ câu này, lúc này khí thế kiếm ý cũng dâng trào một lần nữa.

Nhìn thấy cảnh này, Vĩnh Sinh Đại Đế híp mắt, trong mắt ông ta có sát khí dâng trào.

Đương nhiên ông ta không thể đại chiến ba trăm hiệp với Diệp Quân, đối với ông ta, không thể giết chết Diệp Quân trong ba chiêu có nghĩa là mình thua!

Ông ta là Vĩnh Sinh Đại Đế!

Đại Đế mạnh nhất lịch sự!

Ông ta có sự kiêu ngạo của mình!

Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên nâng hai tay lên, trong nháy mắt, thời không xung quanh đột nhiên rung động dữ dội, sau đó vô số kim quang kéo tới, những khí thế đáng sợ kéo đến từ thời không xung quanh xông tới chỗ Diệp Quân trước mặt ông ta!

Lúc này, kiếm ý đáng sợ kia của Diệp Quân lại bị áp chế một lần nữa!

Mà Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên tiến lên một bước, một sức mạnh bí ẩn chợt bao phủ lấy Diệp Quân phía xa!

Kiếm vực Vĩnh Sinh!

Vĩnh Sinh Đại Đế trợn mắt quát lên một tiếng: “Chết đi!!”

Trong nháy mắt, kim quang vô tận biến thành những lưỡi dao sắc bén chém về phía Diệp Quân!

Mà lúc này, Diệp Quân đã bị trấn áp, những sức mạnh đáng sợ nhốt lấy hắn như xiềng xích, khiến cơ thể hắn nặng tựa vạn cân.

Một hơi thở tử vong kéo đến!

Nhưng Diệp Quân lại cười một tiếng, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, kiếm Hiên Viên trong tay rung động dữ dội.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở mắt.

Oanh!

Hai khí thế đáng sợ chợt dâng trào từ trong cơ thể hắn!

Hai loại sức mạnh huyết mạch!

Huyết mạch phong ma!

Huyết mạch Viêm Hoàng!

Vào khoảnh khắc hai sức mạnh huyết mạch xuất hiện, hai lực lượng thoáng chốc đánh vỡ kiếm vực Vĩnh Sinh xung quanh, cùng lúc đó, Diệp Quân cầm kiếm xông về phía trước, chém một phát…

Ầm!

Chiêu kiếm của Diệp Quân khiến vô số lưỡi dao màu vàng sắc bén xung quanh biến thành tro bụi, còn Vĩnh Sinh Đại Đế kia thì bị chiêu kiếm này của hắn chém lui mấy chục nghìn trượng.

Chẳng những thế mà lúc này thời không xung quanh cũng xuất hiện vết nứt!

Thấy cảnh này, Kiếm Chủ Nhân Gian ở phía xa hơi nhếch môi.

Sau khi dừng lại, Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn tay phải của mình, toàn bộ cánh tay phải đã hoàn toàn nứt ra, máu tươi liên tục chảy xuống.

Thấy cảnh này, sắc mặt những cao thủ đi theo ông ta nhất thời trở nên vô cùng khó coi!

Bọn họ không ngờ Vĩnh Sinh Đại Đế lại bị một thiếu niên đả thương!

Xưng bá vũ trụ?

Con mẹ nó, chuyện này trông có vẻ hơi xa vời!

Rất nhiều người nghi ngờ nhìn Vĩnh Sinh Đại Đế, chẳng lẽ Vĩnh Sinh Đại Đế này còn che giấu thực lực?

Sắc mặt của Vĩnh Sinh Đại Đế đại đế ở cách đó không xa vô cùng khó coi, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, lần này, ông ta thật sự thấy kinh ngạc.

Không ngờ thiếu niên kiếm tu trước mặt lại phá vỡ được kiếm vực Vĩnh Sinh của ông ta!

Sao có thể chứ?

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong lòng vô cùng rung động.

Ở một nơi khác, Từ Nhu cũng nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt ngạc nhiên, nàng ta không ngờ Diệp Quân lại tiến bộ đáng sợ đến thế!

Từ Nhu nhìn Diệp Quân bằng nét mặt phức tạp.

Người đàn ông này không thiếu thiên phú và cố gắng, chỉ thiếu… mỗi thời gian thôi.

Nếu có thời gian, chắc chắn hắn có thể đạt tới độ cao của bậc cha chú của hắn!

Diệp Quân ở phía xa chậm rãi nhắm mắt lại, xung quanh có hai luồng sức mạnh huyết mạch đáng sợ không ngừng tuôn trào, không gian bắt đầu sôi sùng sục.

Lúc này, Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên nói: “Ngươi thật sự khiến ta khá bất ngờ, nhưng ngươi cho rằng…”

Diệp Quân đột nhiên mở mắt cười gằn: “Ra tay đi, nói nhảm nhiều thế làm gì?”

Dứt lời, hắn chợt biến thành một tia kiếm quang màu máu biến mất khỏi vị trí ban đầu…
Chương 910: Dựa vào ngoại vật

Tiếp tục!

Uy lực chiêu kiếm lần này của Diệp Quân mạnh hơn so với khi nãy gấp mấy lần.

Bởi vì lần này kiếm của hắn có hai loại huyết mạch gia trì.

Đối mặt với nhát kiếm đáng sợ này của Diệp Quân, cuối cùng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng lộ vẻ mặt nghiêm nghị, ông ta biết kiếm tu trẻ tuổi trước mặt này không còn là con kiến mặc cho mình bóp chết như trước nữa.

Thực lực của thanh niên này, dù là ông ta cũng phải thật thận trọng!

Lúc này ông ta bất đầu bình tĩnh lại.

Khi kiếm của Diệp Quân phóng tới, Vĩnh Sinh Đại Đế xòe tay phải ra, sau đó nhẹ nhàng ấn xuống, thời không xung quanh bỗng nhiên trở nên hư ảo.

Đột nhiên, Vĩnh Sinh Đại Đế kẹp hai ngón tay lại chỉ về mũi kiếm của Thánh kiếm Hiên Viên.

Bùm!

Kiếm Hiên Viên rung lên dữ dội, không thể tiến vào nửa tấc nào nữa.

Lúc này hai ngón tay của Vĩnh Sinh Đại Đế đột nhiên tách ra, sau đó thuận thế kẹp Thánh kiếm Hiên Viên lại, dùng lực mạnh như muốn bẻ gãy thanh kiếm.

Ù!

Thánh kiếm Hiên Viên lại chấn động kịch liệt, nhưng không hề bị tổn hại.

Nhìn thấy điều này, con ngươi Vĩnh Sinh Đại Đế co rụt lại, trong lòng kinh hãi, ông ta không ngờ thanh kiếm này lại mạnh như thế, có thể chịu được sức mạnh của mình.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột ngột buông Thánh kiếm Hiên Viên mà Vĩnh Sinh Đại Đế đang kẹp lấy ra, lao về phía trước, đánh ra một quyền.

Vạn Cổ Tuế Nguyệt!

Rầm!

Một sức mạnh hủy thiên diệt địa bùng nổ trước mặt Diệp Quân, sức mạnh cường đại trong nháy mắt đẩy lùi Vĩnh Sinh Đại Đế liên tiếp, mà gần như cùng lúc đó, Thánh kiếm Hiên Viên cũng bay về tay Diệp Quân, tiếp đó Diệp Quân biến mất tại chỗ.

Lại một thanh kiếm nữa phóng đến trước mặt Vĩnh Sinh Đại Đế.

Ánh mắt Vĩnh Sinh Đại Đế lạnh lùng, ông ta đột nhiên biến mất tại chỗ như bóng ma.

Phập!

Kiếm của Diệp Quân đâm vào không trung.

Diệp Quân nhíu mày, bởi vì hắn đã không còn cảm giác được sự tồn tại của Vĩnh Sinh Đại Đế nữa.

Đúng lúc này, Diệp Quân ngẩng đầu lên, trên đỉnh đầu hắn có một bàn tay khổng lồ nghìn trượng đang giáng thẳng xuống, sau đó nắm lại, khóa chặt hắn và thời không nơi đó.

Diệp Quân vừa định rút kiếm thì kinh hãi phát hiện xung quanh có một sức mạnh bí ẩn không ngừng trói buộc hắn.

Đúng lúc này, một luồng u quang bỗng xuất hiện ở đối diện, lao về phía đầu mày hắn.

Con ngươi Diệp Quân co lại, khi cận kề tử vong, hắn nhẩm niệm, Thánh kiếm Hiên Viên trong tay bỗng hóa thành kiếm quang bay lên trời, chém vào u quang kia.

Bùm!

Cả tinh không kịch liệt chấn động!

U quang đó dã bị Thánh kiếm Hiên Viên ép dừng lập tức.

Mà lúc này, Diệp Quân bỗng gầm lên một tiếng, dưới sự gia trì của hai loại sức mạnh huyết mạch, vô số kiếm ý hóa thành từng thành kiếm bay ra khỏi cơ thể hắn.

Phập…

Trong khoảnh khắc, bàn tay khổng lồ nghìn trượng đang nắm lại ấy bị phá thành vô số mảnh nhỏ, sau đó chậm rãi rơi xuống từ tinh không.

Nhưng vào lúc này, một tàn ảnh đột nhiên vọt tới trước mặt hắn.

Diệp Quân hơi híp mắt lại, xòe tay ra, kiếm Hiên Viên xuất hiện trong tay hắn, kiếm bay vào vỏ rồi lại bay ra.

Ù!

Tiếng kiếm ngân đột nhiên vang vọng khắp đất trời.

Ba lần liên tiếp chín trăm đến chồng chéo thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Nhưng lần này hắn sử dụng hai loại sức mạnh huyết mạch!

Khi kiếm của Diệp Quân đáp xuống, một bóng người bị đánh bay ra xa hàng mấy vạn trượng.

Người này chính là Vĩnh Sinh Đại Đế.

Sau khi dừng lại, Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn nắm đấm của mình, lúc này nắm đấm của ông ta đã bị kiếm khí chấn động hoàn toàn nứt toác, máu đang không ngừng chảy ra.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân nơi xa với vẻ mặt đầy khó tin: “Không bình thường!”

Trong mắt ông ta, điều này không bình thường chút nào.

Diệp Quân mới hai mươi tuổi, sao có thể khiến ông ta bị thương được?

Điều này là không thể!

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, sắc mặt cực kỳ khó coi, mà xung quanh, cường giả tới cùng Vĩnh Sinh Đại Đế cũng có nét mặt chẳng khá khẩm hơn là bao.

Bọn họ đi theo Vĩnh Sinh Đại Đế là vì ngày mai tươi sáng, nếu Vĩnh Sinh Đại Đế thắng thì trật tự hiện giờ sẽ bị lật đổ, khi ấy bọn họ đều có thể trường sinh.

Nhưng bây giờ, đến một tên nhóc vắt mũi chưa sạch mà Vĩnh Sinh Đại Đế cũng không xử lý được.

Bọn họ rất muốn hỏi: Vĩnh Sinh Đại Đế, ông có làm được không thế?

Không được thì bọn họ sẽ bỏ chạy trước.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân: “Kiếm, rồi thêm hai loại sức mạnh huyết mạch, sao? Ngươi chỉ có thể dùng ngoại vật được thôi à?”

Đương nhiên ông ta biết sở dĩ sức chiến đấu của Diệp Quân đột nhiên trở nên đáng sợ như vậy, hoàn toàn là bởi vì hai loại sức mạnh huyết mạch kia cùng với thanh kiếm trong tay hắn.

Nếu không nhờ hai loại sức mạnh huyết mạch này và thanh kiếm thì Diệp Quân hoàn toàn không phải đối thủ của ông ta.

Nghe thấy lời Vĩnh Sinh Đại Đế nói, Diệp Quân hơi lắc đầu: “Vĩnh Sinh Đại Đế, lời vô sỉ thế này sao ông có thể nói ra được vậy? Ông đấu với ta vốn đã là ỷ lớn hiếp bé rồi… Ông còn không cho ta dùng kiếm! Còn huyết mạch, nó vốn là máu của ta, chúng nó là một phần của cơ thể ta, ta dùng sức mạnh của chúng có vấn đề gì à?”

Hắn nói rồi cười khẽ: “Nếu ông có sức mạnh huyết mạch thì cũng sử dụng đi”.

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn Diệp Quân, không lên tiếng.

Diệp Quân cười: “Sao, không có à?”

Vĩnh Sinh Đại Đế nhìn hắn chằm chằm: “Huyết mạch không phải do ngươi tự thức tỉnh, chẳng qua là dựa vào tổ tiên thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Cũng không còn cách nào, ai bảo ta có người cha tốt thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK