Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1616: Đám loắt choắt

Người của nền văn minh Quân Lâm nhìn nhau, phải nói rằng lúc này họ vẫn có vẻ hơi kiêng dè, ai mà không biết nền văn minh Thiên Hành là một nền văn minh thích tiêu diệt các vũ trụ nền văn minh khác?

Nếu Diệp Quân là người của nền văn minh Thiên Hành thật thì nền văn minh Quân Lâm cũng sẽ nguy hiểm.

Lúc này người của nền văn minh Quân Lâm đều hơi lo lắng.

Làm sao đây?

Mọi người đều nhìn Đại Tôn và Đại Kình.

Đại Tôn trầm giọng nói: “Cha, cho dù Diệp công tử này là người nền văn minh Thiên Hành thì cũng không phải là chuyện xấu với chúng ta, vì nếu hắn muốn hủy diệt nền văn minh Quân Lâm chúng ta thật, hắn sẽ không lãng phí thời gian”.

Đại Kình khẽ gật đầu: “Đúng thế”.

Như Đại Tôn nói đấy, nếu Diệp Quân là người nền văn minh Thiên Hành thật thì không thể đến đây lãng phí thời gian với họ.

Một ngọn lửa Thiên Hành được phóng ra thì toàn bộ đều tan hoang.

Đại Tôn nhìn Diệp Quân: “Con ngược lại có chút hy vọng hắn là người nền văn minh Thiên Hành”.

Nếu thật sự là người nền văn minh Thiên Hành thì chỗ dựa lần này của nền văn minh Quân Lâm quá lớn rồi.

Ở một bên khác, lúc này người thần bí cũng nhận ra sự bất ổn, nếu Diệp Quân là người nền văn minh Thiên Hành thật thì sẽ không lãng phí thời gian với chúng, chắc chắn sẽ phóng hỏa ngay tức khắc.

Lẽ nào là giả?

Nghĩ đến đây, sắc mặt người thần bí trở nên cực kỳ khó coi.

Mẹ kiếp!

Vừa rồi ông ta còn quỳ xuống nữa chứ.

Huyết Thi cao lớn đó nhìn Diệp Quân: “Xem ra ngươi không phải là người của nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta là người của nền văn minh Thiên Hành”.

Nhất Niệm nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta có thể làm chứng, huynh ấy đúng là người nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, bật cười.

Nhất Niệm cũng cong môi cười.

Mọi người: “…”

Huyết Thi cao lớn khẽ lắc đầu: “Tuy rằng ta không biết tại sao ngươi lại có lửa Thiên Hành nhưng ta có thể khẳng định ngươi không phải là người của nền văn minh Thiên Hành. Nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh vũ trụ cấp năm, cho dù nền văn minh Thuật Giả ở thời kỳ đỉnh cao cũng không thể tra được dấu vết của chúng, mà cách duy nhất để chúng xuất hiện chỉ có lửa Thiên Hành. Tất nhiên quan trọng nhất là ngươi quá yếu, ta không tin người của nền văn minh Thiên Hành sẽ yếu như vậy”, Diệp Quân cười nói: “Vậy ngươi nói xem ta tại sao lại có có lửa Thiên Hành?”

Huyết Thi cao lớn im lặng không nói.

Đây cũng là điều mà nó không nghĩ ra.

Tại sao kiếm tu thiếu niên này lại có lửa Thiên Hành?

Người thần bí bỗng nói: “Có khả năng là nhặt được không?”

Nghe người thần bí nói, Diệp Quân nhíu mày, mẹ kiếp, ông có não không vậy?

Người thần bí nhìn Diệp Quân: “Các ngươi có nhận thấy lửa Thiên Hành đó không có bất kỳ dao động năng lượng nào, hoàn toàn khác với lửa Thiên Hành mà chúng ta thấy lúc đầu, nói cách khác lửa Thiên Hành này có khả năng là ngọn lửa mà nền văn minh Thiên Hành vứt đi sau khi dùng xong, sau đó hắn nhặt được”.

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm nhìn người thần bí đó, chớp mắt, hơi ngây người.

Lúc này người thần bí đó lại nói: “Chắc là thế, lửa Thiên Hành đó không có chút dao động năng lượng nào, tuyệt đối đã không còn tác dụng”.

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân, mặt mày dữ tợn: “Ngươi thế mà lại lấy một ngọn lửa Thiên Hành hết tác dụng để hù dọa ra oai, ngươi đúng là đáng chết”.

Nói rồi ông ta bỗng chỉ về phía Diệp Quân, sau đó thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt toác, một tia chớp bay ra từ trước mặt hắn.

Diệp Quân giơ tay lên chém ra một nhát kiếm.

Ầm!

Diệp Quân bị chấn động lùi về sau cả ngàn trượng.

Lúc này, nỗi sợ trong mắt những người cường giả nền văn minh Thuật Giả dần biến mất, vì chúng nhận ra hình như thiếu niên kiếm tu trước mặt này không phải là người của nền văn minh Thiên Hành thật.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn người thần bí đó, phải nói là hắn vẫn khá kinh ngạc vì thực lực của người thần bí này còn cao hơn cả Huyết Thi.

Lúc này người thần bí đó cũng đang nhìn hắn, trong mắt đối phương là sát khí và vẻ hung ác.

Vừa rồi ông ta thế mà lại bị dọa đến nỗi quỳ xuống đất, quỳ dưới chân một cường giả hai phần thần tính.

Mẹ kiếp, đúng là nhục nhã.

Lúc này, Huyết Thi cao lớn đó bỗng nói: “Mặc dù ta không biết ngươi có được lửa Thiên Hành này thế nào, nhưng ta có thể khẳng định bây giờ ngọn lửa này đã không có tác dụng nữa…”

Một Huyết Thi ở sau lưng Huyết Thi cao lớn trầm giọng nói: “Lão Đại, cho dù người này không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, nhưng người phía sau hắn chắc chắn không đơn giản, chúng ta có nên rút lui trước không?”

“Sợ cái quái gì”.

Người thần bí bỗng bước ra, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân ở phía xa, gương mặt lộ ra vẻ khinh thường: “Chỉ cần hắn không phải là người của nền văn minh Thiên Hành, người ở đằng sau hắn có thể mạnh đến mức nào chứ? Nào, ngươi mau gọi người đi, ông đây sẽ nhường người ở đằng sau ngươi một tay”.

Nói xong, ông ta để một tay ra sau lưng.

Diệp Quân không thèm phí lời, nói thẳng: “Cô cô?”

Ầm!

Một người phụ nữ váy trắng bên cạnh Diệp Quân chậm rãi bước ra.

Lần này là váy trắng.

Sau khi bước ra, người phụ nữ váy trắng nhíu mày, ngay sau đó Diệp Quân còn chưa kịp phản ứng, bà ấy đã cầm một thanh kiếm đánh vào trên vai Diệp Quân.

Bốp!

Diệp Quân run rẩy, suýt nữa đau đớn kêu lên.

Diệp Quân mặt đầy vẻ ngờ vực.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân: “Gây chuyện thì có thể gây ra chuyện lớn một chút không?”, dứt lời, bà ấy chỉ vào đám người thần bí ở phía xa: “Nhìn đi, đây đều là đám loắt choắt gì thế hả?”

Diệp Quân: “…”

Mọi người: “…”

Người thần bí: “?”


Chương 1617: Cũng có bản lĩnh

Là cái thá gì?

Những lời này của người phụ nữ váy trắng khiến tất cả mọi người đờ đẫn.

Đây là ai?

Sao dám phát ngôn phách lối như vậy?

Bên kia chính là cường giả văn minh vũ trụ cấp bốn!

Sao bà ta dám lên mặt như thế?

Người bí ẩn kia nghe vậy thì nổi giận đùng đùng: “Con đàn bà ngạo mạn không biết trời cao đất dày! Hôm nay lão phu sẽ cho mi biết thế nào là cường giả chân chính!"

Lão ta vung cao thần trượng trong tay, miệng lẩm nhẩm thần chú không ai nghe hiểu. Theo từng lời tuôn ra, thần trượng dần run lên.

Rắc!

Đất trời bất chợt vỡ toang khi hàng loạt tia thần lôi màu tím vươn mình chui ra.

Mỗi tia sét dài đến mấy nghìn trượng, to cộ như cột đình. Lôi uy bao trùm đất trời, nghiền ép tất cả mọi người.

Ai nấy đều hốt hoảng không thôi.

Người bí ẩn chĩa trượng về phía người phụ nữ: “Diệt”.

Thần lôi nghe theo lời lão giáng xuống.

Các cường giả văn minh Quân Lâm và Tu La hoảng hốt, không ngừng lùi xa khỏi nơi ấy.

Chỉ thấy người phụ nữ vẫn bình chân như vại. Bà ấy không hề nhấc lấy một ngón tay, vậy mà thần lôi lại tan biến khi cách bà chỉ hơn trăm trượng.

Vạn pháp vạn đạo đều không thể tiếp cận!

Ai nấy đều mắt tròn mắt dẹt.

Người bí ẩn kia sửng sốt, lại nói: “Cũng có bản lĩnh”.

Lão gọi một cái sừng thú cổ đại xuất hiện trong tay, lại bắt đầu niệm thần chú. Khi cái sừng phát ra ánh sáng màu xanh lam sậm, lão vung tay chỉ nó lên trời, gầm lên: “Mở Thiên Môn!"

Sừng thú chấn động, hóa thành một tia sáng mờ bay lên cao.

Chân trời nứt toạc. Một cánh cửa màu xanh đen mở ra, để một luồng uy áp yêu thú dữ dội dâng trào.

Uỳnh!

Đất trời hư không bất chợt nhòe đi, không ít người cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Một số yếu hơn đã quỳ rạp dưới đất.

Bọn họ kinh hãi.

Đây là cái gì thế này?

Diệp Quân nhìn cánh cửa với vẻ ngạc nhiên, ngay cả hắn cũng cảm thấy chấn động và bất an.

Đây là cái gì thế này?

Dưới ánh mắt của họ, một vùng tinh không hiện ra bên trong Thiên Môn. Đứng ở đó là một yêu thú khổng lồ.

Diệp Quân trợn tròn mắt.

Kia chính là con thú Tinh Không Thôn Phệ mà người bí ẩn từng cho họ thấy trước kia, hiện đang đứng trên một hành tinh cỡ nhỏ.

Không ngờ nó vẫn còn sống!

Bỗng nó mở chậm rãi mở mắt, để lộ đồng tử là biển sao mênh mông.

Một cảm giác sợ hãi vô hình bất ngờ dâng lên trong lòng mọi người.

Ánh mắt con thú nhìn xuyên qua vô số thời không, đặt lên người phụ nữ váy trắng rồi bỗng nhíu mày.

Bản năng bảo nó có gì đó không ổn.

Người phụ nữ chỉ bình thản nhìn lại.

Chỉ với cái liếc mắt này, con thú biến sắc kịch liệt, vung cặp móng vuốt đóng Thiên Môn lại.

Ai nấy đều dại ra.

Nó làm gì vậy?

Người bí ẩn cũng ngây người, vội la lên: “Thú Chủ! Ngài đang làm gì vậy? Xin hãy ra tay, giúp văn minh Thuật Giả chúng ta tiêu diệt ả này!"

Con thú gầm lên lại: “Bình thường không nhang không khói, gặp chuyện lại bắt ta ra mặt à, ra con mẹ mi!"

Xong rồi đóng kín cửa luôn.

Cái sừng thú trong tay người bí ẩn vỡ vụn rồi tan biến.

Lão ta rơi vào hoang mang.

Những người khác cũng trợn mắt há mồm.

Chuyện quái gì thế này?

Người bí ẩn há mồm trong sửng sốt.

Huyết Thi khổng lồ đứng bên lão thì nhíu mày, bỗng cảm thấy bất an đối với người phụ nữ kia.

Không đúng.

Có gì đó rất không đúng!

Nó đã không đánh giá được người này từ khi bà ấy xuất hiện, dùng thần thức cũng không tiếp cận được.

Ban đầu nó còn tưởng do đối phương dùng bí pháp che giấu thần thức và khí tức, nhưng bây giờ xem ra không đơn giản như vậy.

Người bí ẩn cũng nhận ra có điều bất ổn, ánh mắt đanh lại. Người này không đơn giản! Xem ra đã đến lúc dùng đến át chủ bài!

Lão siết thần trượng trong tay.
Chương 1618: Văn minh Thiên Hành là thứ rác rưởi gì?

Người phụ nữ chợt quay lại nhìn Diệp Quân. Hắn chột dạ, nhích nhích đến bên cạnh bà.

Ánh mắt bà lại chuyển sang Niệm Nhất. Cô bé nheo mắt, cũng theo Diệp Quân lọ mọ đi đến.

Hai người nép nép sát sát vào nhau.

Tự dưng rén đến lạ.

Người phụ nữ thản nhiên liếc Nhất Niệm một cái rồi lại nhìn người bí ẩn, thấy lão bóp nát thần trượng.

Uỳnh!

Cây trượng tách ra để vô số thần phù cổ đại bay ra. Chúng hóa thành những tia sáng bay vào giữa trán lão.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Mấy trăm tia sáng không ngừng dung nhập khiến khí tức lão ta tăng vọt, thả ra uy áp như sóng thần, khiến Huyết Thi cũng phải tránh xa.

Khí tức của lão đạt đến cực hạn của một cá thể, đã tiếp cận với cảnh giới Khai Đạo.

Chưa dừng lại ở đó, lão nhấc chân bước tới, gọi một tượng thần viễn cổ xuất hiện sau lưng.

Vừa vào đã dùng tượng thần rồi!

Tinh không vũ trụ không chịu nổi sức mạnh khi nó xuất hiện, bèn bắt đầu vỡ tan.

Những người có mặt đều biến sắc.

Thái A Thiên, Tín Du và những người khác nhìn người phụ nữ và Diệp Quân với vẻ lo lắng.

Bởi vì sự xuất hiện của bà ấy không mang đến dao động năng lượng nào.

Người bí ẩn cất tiếng với người phụ nữ: “Đến đây, để ta xem mi là thứ gì”.

Rồi lão khom người, tung chưởng về phía bà.

Tượng thần phía sau làm theo y hệt. Bàn tay khổng lồ của nó mang theo sức mạnh thuật pháp từ xa xưa giáng xuống khiến tinh không sụp đổ.

Người phụ nữ chỉ nhàn nhạt liếc mắt rồi vung tay lên, thả ra một tia kiếm quang.

Xoẹt!

Bàn tay khổng lồ và cả tượng thần đều vỡ thành từng mảnh. Một thanh kiếm đã cắm vào giữa trán người bí ẩn tự lúc nào.

Giết trong nháy mắt!

Bốn bề lặng phắc như tờ.

Diệp Quân tự nhủ chẳng có gì bất ngờ. Từ trước đến nay, cô cô chưa từng phải tung ra kiếm thứ hai.

Người bí ẩn thì trợn mắt, lắp bắp nói: “Ngươi... ngươi là cường giả văn minh Thiên Hành?!"

Văn minh Thiên Hành?

Hàng loạt cái đầu quay phắt lại nhìn người phụ nữ. Chẳng lẽ lại thế thật?

Nào ngờ bà chỉ lạnh lùng phun ra: “Đó là thứ rác rưởi gì?"

Mọi người: “...”

Nhất Niệm cúi đầu, một lòng ăn kẹo, thầm nhủ: “Mình không biết, mình chả nghe thấy gì hết”.
Chương 1619: Nhà ở đâu chỉ đi

Văn minh Thiên Hành là thứ rác rưởi gì!

Câu hỏi của người phụ nữ khiến tất cả trợn trừng đầy khó tin.

Văn minh Thiên Hành.

Là văn minh vũ tru cấp năm.

Vậy mà qua lời bà ấy lại thành rác rưởi?

Ghê!

Ở đằng xa, người bí ẩn nghe vậy thì phá ra cười: “Văn minh Thiên Hành là rác rưởi? Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Lão gọi một thần phù hình dáng kỳ lạ xuất hiện, nhìn nó hóa thành tia sáng bắn lên cao.

Tín Du thấy vật ấy thì biến sắc: “Lão đang phóng tín hiệu vào vũ trụ đấy!"

Cô ta vừa toan ra tay ngăn lại thì đã bị một thứ sức mạnh vô hình bao bọc lấy.

Cô ta lập tức quay lại trừng Huyết Thi, chỉ thấy nó đang nhăn nhở cười với người phụ nữ váy trắng. Khi nó vừa mở miệng, bà ấy đã vung tay.

Xoẹt!

Huyết Thi to lớn chưa kịp nói gì đã bị chém chết tại chỗ.

Đầu óc nó trống rỗng, trong mắt tràn ngập sự khó tin.

Trong khoảnh khắc ấy, nó đã chuẩn bị ra tay trước, nào ngờ người phụ nữ kia lại khiến nó không kịp trở tay.

Đến lúc này, nó mới cảm nhận được sự chênh lệch trong sức mạnh.

Bỗng thấy người phụ nữ nhập hai ngón tay lại, phóng ra một tia kiếm quang. Chỉ trong giây lát, mười mấy nghìn cái thủ cấp của các cường giả áo đen đồng loạt bay lên.

Máu tưới ngập trời.

Các cường giả hai nền văn minh Tu La và Quân Lâm mặt cắt không còn hột máu như vừa nhìn thấy quỷ.

Người phụ nữ vươn tay gọi mười mấy nghìn chiếc nhẫn lao đến, rồi ngoảnh mặt đẩy chúng sang cho Diệp Quân.

Hắn mừng như điên, vội vàng cất vào: “Con cảm ơn cô cô!"

Mọi người: “...”

Người phụ nữ tiếp tục hướng ánh nhìn vào tám con Huyết Thi còn lại, nâng tay lên rồi hạ xuống.

Huỵch!

Cả tám đồng loạt quỳ xuống.

Bà ấy nói với Diệp Quân: “Kiếm ý”.

Hắn thoáng ngẩn ra rồi thả kiếm ý Vô Địch ra. Người phụ nữ nhập ngón tay lại, điều khiển chúng đồng loạt chui vào đầu bọn Huyết Thi, phong tỏa thần hồn chúng.

Cùng lúc ấy, Diệp Quân cũng cảm nhận được thần hồn của Huyết Thi trong đầu. Chỉ cần hắn muốn là có thể hoàn toàn hủy diệt.

Diệp Quân biết cô cô đang thu phục chúng cho hắn dùng.

Lại nghe người bí ẩn đằng kia lên tiếng: “Ta đầu hàng luôn được không?"

Lão đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng.

Vào khoảnh khắc thấy người phụ nữ này lấy thủ cấp mười mấy nghìn người, lão rốt cuộc cũng tỉnh ra, biết rằng mình không cách nào chống lại người này.

Người phụ nữ chỉ hỏi: “Có biết ta giữ mạng ngươi làm gì không?"

Người bí ẩn: “Ta còn hữu dụng?"

Người phụ nữ: “Nhà ở đâu? Chỉ đi”.

Tiểu Tháp: “...”

Người bí ẩn thộn mặt ra.

Diệp Quân nhích nhích đến kế bên, thì thầm: “Từ trước đã không có rồi cô”.

Mọi người: “...”

Người phụ nữ nói với hắn: “Lần sau có gây chuyện thì gây cho lớn lên”.

Rồi biến mất tại chỗ.

Kiếm Hành Đạo trong cơ thể người bí ẩn bay vút lên cao rồi mất dạng.

Lão ta cũng bị xóa sổ.

Văn minh Thuật Giả hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

Các cường giả văn minh Tu La rơi vào im lặng.

Bên văn minh Quân Lâm cũng như vậy. Ai nấy nhìn nhau như vừa thấy quái vật.

Bên kia là tám con Huyết Thi quỳ cứng ngắc.

Bỗng họ ngẩng đầu lên khi cảm nhận được gợn sóng truyền đến từ vũ trụ.

Tín Du biến sắc: “Tín hiệu vũ trụ! Có người đang phát tín hiệu cho chúng ta!"

Cô ta vươn tay đẩy một viên phù thạch bay lên cao, bắt lấy tín hiệu kia.

Diệp Quân hỏi: “Bên kia nói gì?"

Tín Du lắc đầu: “Không biết, phải về phân tích đã”.

Sắc mặt cô ta trầm xuống: “Tọa độ của vũ trụ chúng ta đã bại lộ rồi, có lẽ văn minh Thiên Hành cũng đã biết”.

Văn minh Thiên Hành!

Những lời này khiến sắc mặt ai cũng xấu đi.

Mỗi nền văn minh vũ trụ đều bảo vệ tọa độ của mình vô cùng nghiêm ngặt, sẽ không tùy tiện để lộ ra. Vậy mà người bí ẩn ban nãy đã phóng tín hiệu lên, đồng nghĩa với việc thông báo tọa độ vũ trụ này cho vô số văn minh khác ngoài kia.

Nếu để văn minh Thiên Hành bắt được thì xem như xong.

Sắc mặt mọi người càng thêm khó coi.
Chương 1620: Quý tộc viễn cổ

Diệp Quân vừa mở miệng toan nói thì cảm nhận được cổ tự thần bí trong cơ thể khẽ run.

Hắn nhíu mày. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ nó có liên quan đến tín hiệu kia?

Tín Du nói: “Cô nương nhắm cần khoảng bao lâu để phân tích ra tín hiệu?"

Tín Du: “Cũng không biết, ta phải mang nó về cho người bên ta nghiên cứu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một hồi, nói: “Vào tháp của ta đi”.

Tín Du gật đầu cật lực: “Thề thì tốt quá!"

Diệp Quân thấy vẻ lo âu trên gương mặt các cường giả văn minh Quân Lâm thì mỉm cười nói: “Chư vị đừng hoảng, nếu văn minh Thiên Hành đã biết tọa độ của chúng ta thì lửa Thiên Hành đã giáng xuống rồi. Hẳn là vẫn chưa đâu”.

Hắn nhìn sang bên, thấy Nhất Niệm vẫn đang chăm chú ăn kẹo. Đại Kình nghe vậy thì thở dài: “Chỉ hy vọng thế”.

Đại Tông hỏi: “Diệp huynh, ta được biết huynh đến từ văn minh Quan Huyên?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Đại Tông: “Văn minh của huynh cũng đã kết minh với văn minh Tu La đúng không?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Đại Tông cười: “Huynh không chê thêm văn minh Quân Lâm chúng ta chứ?"

Đại Kình và những người khác nghe vậy, trước tiên là ngạc nhiên, sau đó là đồng loạt nhìn Diệp Quân. Bây giờ mới nhớ ra văn minh Quan Huyên và văn minh Quân Lâm còn chưa phải đồng minh, nếu gặp kẻ địch đánh tới thì văn minh Quân Lâm nguy to.

Kết minh đồng nghĩa với ôm đùi người ta mà.

Diệp Quân cười sang sảng: “Đương nhiên là không chê!"

Hắn đưa phù truyền âm sang: “Đây là phương thức liên lạc với muội muội Tiểu Yêu của ta, hiện đang phụ trách mọi việc ở vũ trụ Quan Huyên. Huynh có thể thử”.

Đại Tông gật đầu, thu nó vào: “Được”.

Diệp Quân ôm quyền với họ rồi đưa Tín Du, Nhất Niệm và tám con Huyết Thi vào tháp.

Để lại Đại Tông mang vẻ mặt đăm chiêu, nhớ lại lúc trước Diệp công tử nói bản thân đến từ nền văn minh chỉ miễn cưỡng đạt đến cấp một mà khó chịu.

Cũng may lúc ấy mình khôn.

Bằng không nghịch ngu thì văn minh Quân Lâm biến mất khỏi cõi đời rồi.

Càng nhiều hơn là vui mừng khi không nảy ra ý xấu ngay từ đầu.

Đại Kình nói với vẻ phức tạp: “Vũ trụ bao la, cường giả vô ngần. Văn minh Quân Lâm chúng ta đặt trong đó cũng chỉ như loài kiến cỏ”.

Người phụ nữ váy trắng kia chắc chắn có thể hủy diệt bọn họ trong nháy mắt.

Đại Tông cười lên: “Vậy cha chừng nào thoái vị ạ? Con đây đợi không nổi nữa rồi!"

Đại Kình vung tay.

Sau đó là tiếng hét thảm của Đại Tông vang vọng bốn phía.

Bên kia, Thái A Thiên cũng bày ra vẻ phức tạp. Văn minh Tu La dạo gần đây chinh chiến qua các vũ trụ, thắng như chẻ tre, không khác gì vô địch ở vũ trụ này.

Cũng vì thế mà nhiều người bắt đầu tự mãn.

Như tộc Tu La và Huyền tộc.

Sở dĩ họ dám nảy lòng tham, làm việc ác là vì tự kiêu cho mình là vô địch.

Sự thật chứng minh, có những người ngươi không thể đụng vào.

Nhẹ thì mất mạng, nặng thì đi luôn cả nhà.

Làm người, vĩnh viễn không thể tự cao!

Đại Tông bên kia dừng bước, cười nói: “Thiên tộc trưởng, chúng ta đi thương lượng cách đối phó với nguy hiểm tiềm tàng thôi”.

Thái A Thiên gật đầu: “Ta cũng có ý đó”.

...

Bên trong Tiểu Tháp.

Tám con Huyết Thi bị mang vào đây, con nào con nấy cũng đực mặt ra.

Người phụ nữ váy trắng không xóa linh trí của chúng mà chỉ dùng kiếm ý của Diệp Quân phong tỏa thần hồn, nên chúng không thay đổi gì so với trước kia.

Vừa xuất hiện trong thời không này, chúng nó trố mắt nhìn nhau đầy sợ hãi.

Con Huyết Thi to lớn dẫn đầu nghiêm giọng nói: “Thần vật bực này...”

Ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Văn minh Thuật Giả lần này cũng là hóc phải xương cá rồi.

Những con còn lại cũng thấy vậy. Cứ ngỡ văn minh Thuật Giả lần này có thể quật khởi, tìm lại vinh quang năm xưa, nào ngờ còn chưa bắt đầu đã kết thúc.

Thê thảm thật sự.

Đúng lúc này, Diệp Quân xuất hiện trước mặt chúng.

Nhất Niệm đi theo, liếc nhìn tám con Huyết Thi rồi lại ăn kẹo.

Cả tám lúng túng chân tay.

Chỉ thấy Diệp Quân vươn tay gọi chữ cổ kia xuất hiện, hỏi con Huyết Thi thủ lĩnh: “Ngươi hẳn là biết lai lịch của nó?"

Nó lắc đầu: “Chi tiết thì không. Chúng ta tìm thấy nó trong một di tích xa xưa. Khi ấy ta còn nhớ người đứng đầu văn minh Thuật Giả từng nói một câu”.

Diệp Quân: “Nói gì?"

Huyết Thi hạ giọng: “Quý tộc đến từ thời viễn cổ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK