Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1696: Trùm cuối

Thủy tổ Đại Chu nhắm mắt lại, vô số khí tức của rồng trong người ông ta bỗng tuôn ra như thủy triều, cùng lúc đó trời đất có vô vàn khí vận Đại Chu lao ra.

Không phải mượn dùng.

Mà là trực tiếp dùng.

Khí vận Đại Chu này đều được sinh ra vì ông ta, thế nên ông ta dùng khí vận Đại Chu này không có nghĩa là mượn dùng.

Ông ta chỉ là một phân hồn, không thể đánh nhau thời gian dài, đánh càng lâu thì càng yếu nên ông ta phải tốc chiến tốc thắng.

Sau khi vô số khí vận Đại Đạo hội tụ lại trên người, khí tức quanh người Thủy tổ Đại Chu bỗng tăng lên nhanh chóng, ngay sau đó ông ta đánh ra một quyền.

Vô số khí tức của rồng và khí vận cuồn cuộn lao ra, sau đó biến thành một chữ “Mệnh” cực lớn.

Lúc này Cơ Tiểu Kiếm chém một đao đến.

Vèo.

Hai luồng sức mạnh nổ tung, đao khí và khí tức của rồng cùng khí vận chấn động lan ra khắp xung quanh.

Mọi người đều lùi về sau lần nữa.

Cho dù là đám người Việt Tôn cũng liên tục lùi về sau, cách xa khu vực đó.

Mấy người Chu Phạn dừng lại, sắc mặt Nguyên Tướng bên cạnh cô ta bỗng trở nên trắng bệch: “Khí vận Đại Chu đang tiêu biến rất nhanh”.

Khí vận Đại Chu!

Khí vận đại diện cho tương lai đất nước, khí vận càng yếu, đất nước càng yếu, nếu khí vận Đại Chu biết mất hoàn toàn tức là số mệnh của Đại Chu đã tận.

Đất nước diệt vong!

Nghe Nguyên Tướng nói thế, sắc mặt các cường giả Đại Chu đều trở nên trắng bệch.

Đại Chu sắp diệt vong thật rồi sao?

Chu Phạn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, khu vực đó đã bị đao khí và khí tức của rồng cùng với khí vận nhấn chìm, không nhìn thấy được tình hình trận chiến.

Ánh mắt Chu Phạn cũng hơi mờ mịt.

Trận chiến này thật sự có liên quan đến quốc vận của Đại Chu, lúc này khí vận Đại Chu không ngừng bị Cơ Tiểu Kiếm phá vỡ.

Số mệnh của Đại Chu sắp tận thật rồi sao?

Với khí vận Đại Chu hiện giờ, Đại Chu đã dùng nốt lá bài cuối cùng của mình, cho dù Đại Chu có vượt qua được nhưng cũng không thể trấn áp được thế lực gia tộc của các tông môn lớn trong Đại Chu.

Sau đó Đại Chu sẽ rất khó khăn.

Sắc mặt mấy người Đạo Quân cũng cực kỳ phức tạp, họ cũng không ngờ thực lực của Ác Đạo Minh lại đáng sợ như vậy.

Vượt qua dự đoán của họ.

Đúng là núi này cao còn có núi cao hơn.

Lần này cược lớn e là sẽ chẳng còn gì nữa.

Đạo Quân và Từ Thiên nhìn nhau, hai người đều cười khổ.

Nguyên khí bị tổn thương nặng nề.

Đạo Quân như nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng bước đến cạnh Nhất Niệm, sau đó khẽ nói: “Cô nương, người nhà của Diệp công tử đâu? Cô có thể liên lạc không?”

Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Ta là người nhà của huynh ấy”.

Đạo Quân sửng sốt, sau đó nói: “Ý ta là trong nhà hắn có người nào đánh nhau giỏi không?”

Nhất Niệm nghĩ đến cô gái váy trắng đó, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Có có, có tận mấy người”.

Đạo Quân phấn khích nói: “Gọi đến đi”.

Nhất Niệm lắc đầu: “Nguy hiểm quá, không gọi”.

Vẻ mặt Đạo Quân cứng đờ, ông ta cười khổ: “Nhưng bọn ta sắp thua rồi”.

Nhất Niệm nhìn Cơ Tiểu Kiếm, sau đó nói: “Cô gái này rất yếu, sao các ông đánh không lại vậy?”

Đạo Quân hóa đá.

Từ Thiên bỗng bước đến, sầm mặt nói: “Cô thấy cô gái này rất yếu ư?”

Nhất Niệm liếm hồ lô đường, sau đó nhìn Cơ Tiểu Kiếm gật đầu: “Ừ”.

Từ Thiên nói: “Vậy cô đánh cô ta đi?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Ta sẽ không giết người”.

Từ Thiên lạnh nhạt nói: “Vậy cô sẽ làm gì?”

Nhất Niệm nói: “Phóng hỏa”.

Từ Thiên cảm thấy hơi đau đầu.

Đạo Quân cũng lắc đầu khẽ cười, cảm thấy bất lực.

Thật ra họ cũng không phải chưa từng nghi ngờ có phải Nhất Niệm là “trùm cuối” hay không, dù sao cũng đi theo Diệp Quân, nhưng sau vài lần thăm dò thì họ nhận ra cô nương Nhất Niệm này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo.

Cô ta không che giấu cảnh giới.

Cô ta không phải là “trùm cuối” nên họ khá thất vọng.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Nhất Niệm, ngươi nói ngươi sẽ phóng hỏa, ngươi muốn phóng hỏa gì?”

Nhất Niệm hỏi: “Lửa Thiên Hành”.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm nói: “Tháp gia, bao giờ huynh ấy tỉnh?”

Tiểu Tháp run giọng nói: “Đừng gọi Tháp gia, gọi ta Tiểu Tháp là được rồi”.

Nhất Niệm hơi khó hiểu: “Tại sao?”

Tiểu Tháp vẫn run giọng nói: “Gọi Tiểu Tháp sẽ thân thiết hơn”.

Nhất Niệm mỉm cười: “Ngươi là Tháp gia của huynh ấy, vậy tức là Tháp gia của ta”.

Tiểu Tháp: “…”

Ầm!

Đúng lúc này, bầu trời ở đằng xa bỗng nổ tung ra sức sóng xung kích sức mạnh đáng sợ, sóng xung kích sức mạnh đó hệt như sóng biển, lan tràn ra trăm vạn dặm, vô số tinh vực đều bị đánh vỡ hủy diệt.

Sau khi tất cả đao khí, khí tức của rồng và khí vận đều tận, mọi người nhìn thấy Thủy tổ Đại Chu và Cơ Tiểu Kiếm trong thời không đặc biệt đã tan thành hư vô đó.

Hai người đánh nhau dữ dội.

Tay Cơ Tiểu Kiếm cầm một thanh ý đao, cả thanh đao đều ngưng thực, ý chí chiến đấu ngút trời như thể một chiến thần bất bại đến từ thượng cổ.

Lúc này cơ thể Thủy tổ Đại Chu đã trở nên mờ ảo, khí tức của rồng và khí vận quanh người ông ta tụ lại rồi tản ra, tản ra rồi tụ lại, nhưng cuối cùng vẫn tan biến.

Thủy tổ Đại Chu nhìn cơ thể mình, sau đó lại xoay người nhìn người Đại Chu phía sau, ánh mắt lóe lên tia phức tạp.

Cơ thể ông ta bỗng trở nên mờ ảo hoàn toàn, sau đó biến mất.

Ngay khi ông ta biến mất hoàn toàn, khí vận Đại Chu cũng tận.

Lúc này sắc mặt cường giả Đại Chu xám như tro, hóa đá đứng đó.

Khí vận Đại Chu trải qua mấy tỷ năm, nay lại biến mất không còn.

Kể từ hôm nay không còn Đại Chu nữa.

Chu Phạn siết chặt hai tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, sắc mặt trắng bệch.

Lần này Đại Chu cược cả quốc vận, cược thua rồi.

Ngay lúc này một giọng nói bỗng vang vọng từ đằng xa: “Nhà họ Diệp sẵn lòng tiếp tục mấy tỷ năm khí vận của Đại Chu”.

Ầm!

Lúc này khí vận Đại Chu vốn đã tan biến bỗng vào ngưng tụ lại lần nữa, không chỉ thế, khí vận đó hệt như bão táp cuồn cuộn quét ngang vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới.

Hơn nữa khí vận vốn là màu vàng đó lại trở thành màu tím đậm.
Chương 1697: Thiên Mệnh đấu Cơ Tiểu Kiếm

Khí vận tiếp tục một tỉ năm!

Tình huống bất ngờ này khiến những người có mặt đều sửng sốt.

Khí vận Đại Chu vốn đã cạn kiệt nay lại ngưng tụ, hơn nữa còn đạt đến tầm cao mới, chói sáng như mặt trời ban trưa.

Chuyện gì vừa xảy ra?

Nhà họ Diệp là ai nữa?

Đương lúc họ quay cuồng trong mơ hồ, có một người phụ nữ cầm kiếm chậm rãi đi tới.

Bà ấy mặc một bộ váy đen dài, vóc dáng nóng bỏng, gương mặt lạnh lùng như sương, tóc dài xõa trước ngực cùng một đôi mắt kiêu ngạo bất tuân.

"Bà cô này tới rồi!"

Tiểu Tháp bỗng run rẩy cất tiếng.

Bởi vì người kia chính là Thiên Mệnh váy đen - Diệp Thanh Thanh.

Bà ấy chầm chậm bước đến, đối mặt với Cơ Tiểu Kiếm.

Cô ta chỉ lấy ra một cây mía, nói: “Ta ăn xong khúc mía này rồi đánh chết ngươi”.

Diệp Thanh Thanh rút kiếm: “Ăn con mẹ ngươi!"

Kiếm vung theo lời nói.

Xoẹt!

Thiên địa vỡ ra.

Vào khoảnh khắc Diệp Thanh Thanh vừa rút kiếm, đồng tử Cơ Tiểu Kiếm co rụt lại, vội vàng giơ đao ngăn cản.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ tan. Cơ Tiểu Kiếm bị đánh bay đi xa vạn trượng, khi vừa dừng lại thì ý đao trong tay đã tan thành tro bụi.

Những người khác kinh hãi.

Đây là ai?

Sao lại mạnh đến vậy?

Các cường giả Đại Chu thì đi từ giật mình sang mừng rỡ như điên khi cuối cùng cũng thấy được hy vọng.

Đạo Quân và Từ Thiên cũng kích động như lữ khách sa mạc nhìn thấy dòng sông.

Họ vốn đã chìm trong tuyệt vọng, chấp nhận chờ chết hoặc đầu hàng khi khí vận Đại Chu hoàn toàn bị phá vỡ, linh hồn thủy tổ cũng bị hủy diệt, thế thì còn đánh đấm gì nữa?

Nếu có thể đầu hàng mà giữ mạng, có lẽ họ cũng sẵn lòng.

Nhưng sự xuất hiện bất ngờ của người phụ nữ váy đen kia đã dấy lên lại hy vọng.

Đạo Quân phấn khích đến run cả giọng: “Người chống lưng cho Diệp công tử xuất hiện rồi”.

Từ Thiên gật đầu: “Cuối cùng cũng đến”.

Bằng không ông ta đã chuẩn bị tinh thần bỏ chạy rồi.

Tất cả là vì người phụ nữ kia quá mức yêu nghiệt, dám Phật Tổ hiển linh cũng không phải đối thủ chứ đừng nói ông ta.

Nguyên Tương đứng kế chợt hỏi: “Chỉ vừa mở miệng đã thêm tỉ năm khí vận cho Đại Chu ta... Nhà họ Diệp này...”

Sắc mặt Đạo Quân và Từ Thiên đọng lại. Giờ phút này họ mới bừng tỉnh nhận ra người phụ nữ đến từ gia tộc này chỉ cần mở miệng là có thể gia tăng tỉ năm khí vận khi Đại Chu đã cạn kiệt.

Điều này nghĩa là gì?

Nghĩa là nhà họ Diệp hoàn toàn có năng lực nâng đỡ cho một văn minh vũ trụ cấp bốn!

Bọn họ nhìn nhau với ánh mắt hoảng sợ.

Chu Phạn thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn lên cao. Vào khoảnh khắc khí vận Đại Chu bị hủy diệt, cô ta thật sự đã rơi vào tuyệt vọng.

Thậm chí còn chuẩn bị tinh thần kéo Diệp Quân sang đập vỡ thần hồn rồi tự sát.

Đã không thể cùng sống thì cùng chết nghe cũng không tệ.

Bên kia, Cơ Tiểu Kiếm bị chém bay đi vạn trượng mới dừng lại. Việt Tôn và những người khác sau lưng cô ta lập tức đanh mặt.

Người phụ nữ váy đen này mạnh quá!

Nhưng bà ta từ đâu chui ra vậy?!

Cơ Tiểu Kiếm nhìn cánh tay phải đã nứt nẻ của mình.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị thương!

Cô ta chậm rãi nhìn đối thủ. Gương mặt Diệp Thanh Thanh lạnh như băng giá, trong mắt không có một chút cảm xúc, chỉ nhìn lại như đang nhìn một con kiến.

Tràn đầy khinh miệt.

Lần đầu tiên thể nghiệm cảm xúc này, Cơ Tiểu Kiếm cười cười.

Cô ta đưa cây mía lên cắn một cái, nhưng còn chưa kịp nói gì thì lại thấy một nhát kiếm lao tới.

Nó nhanh như sấm giật, lại còn hung ác vô cùng, thoắt cái đã chém tới Cơ Tiểu Kiếm.

Nhưng cô ta không vung kiếm, chỉ tung cú đấm ra.

Uỳnh!

Quyền mang vỡ tan.

Kiếm quang còn nguyên.

Cơ Tiểu Kiếm lại thối lui vạn trượng.

Khi dừng lại, thời không phía sau cô ta vỡ nát trong nháy mắt, cánh tay phải cũng nứt toác để máu chảy ra.

Bốn bề im lặng.

Đạo Quân nuốt nước bọt, khô khốc nói: “Mạnh thế?"

Từ Thiên chỉ biết chắp tay lại trong ngỡ ngàng.

Nữ kiếm tu này sao mà kinh khủng quá!

Chu Phạn cũng khiếp sợ không thôi. Cô ta biết người chống lưng cho Diệp Quân chắc chắn sẽ mạnh, chỉ không ngờ lại đáng sợ thế này.

Nhưng cũng dễ hiểu.

Không mạnh thì làm sao có thể đối đầu với Ác Đạo Minh?

Bên kia, sắc mặt người Ác Đạo Minh ai nấy đều vô cùng âm u.

Theo những gì họ biết, Chân vũ trụ chỉ có Chân Thần là mạnh nhất, nhưng người phụ nữ này lại không phải Chân Thần.

Bà ta từ đâu đến?

Cánh tay Cơ Tiểu Kiếm đã be bét máu từ một vết thương sâu hoắm đến tận xương, suýt nữa đã bị chém nát.

Nụ cười tắt mất, cô ta nâng mắt lên nhìn Diệp Thanh Thanh.

Tức rồi đấy.

Diệp Thanh Thanh nhếch mép xem thường: “Tưởng ngươi giỏi làm màu lắm mà? Tiếp đi ta xem”.

"Chém chết ả!"

Có người buột miệng một câu đầy tức giận.

Mọi người đồng loạt quay ra nhìn nguồn âm thanh.

Chỉ thấy Từ Thiên chậm rãi nhìn sang nơi khác, sắc mặt bình tĩnh như thường, hai tay chắp lại, miệng niệm kinh Phật.

Lại trở thành cao tăng đắc đạo rồi.

Nhận ra mình đã gặp cao thủ, Cơ Tiểu Kiếm cuối cùng cũng chịu nghiêm túc nhìn nữ kiếm tu.
Chương 1698: Cô cô ơi!

Sự khinh thường của cô ta không đến từ kiêu ngạo, mà vì nơi cô ta ở trước đây là Đăng Thiên Vực, cảnh giới Khai Đạo ở đó và ở đây là hai khái niệm khác nhau. Nói cách khác, cô ta chẳng khác gì dân chơi mãn cấp về lại nơi dành cho tân binh.

Không phải cô ta tự cao, mà là người của thế giới này quá yếu.

Nhưng giờ phút này, cô ta nhận ra nữ kiếm tu kia không đơn giản chút nào.

Phải dẹp sự khinh thường kia đi.

Tự tin là tốt, tự cao thì không.

Diệp Thanh Thanh không nói một lời, nhấc chân đi tới.

Kiếm vung ra.

Cơ Tiểu Kiếm rút thanh kiếm sau lưng ra.

Đó là một thanh trọng kiếm toàn thân đen tuyền, vừa dài vừa dày, lưỡi kiếm chưa khai phong, trông như một cục sắt lớn.

Cô ta quát lên một tiếng, vung nó lên rồi đập xuống.

Uỳnh!

Hai tia kiếm quang bùng nổ dữ dội, nóng rát như mặt trời chói chang.

Đất trời, vũ trụ, tinh không hóa thành kiếm hải.

Ai nấy đều hốt hoảng tìm đường tháo lui để tránh rước họa vào thân.

Chu Phạn đưa Nhất Niệm lui lại mấy trăm nghìn trượng, kinh hoàng dõi mắt nhìn hàng loạt tia kiếm khí bay ngang bay dọc, cắt xé hết thảy.

Có lẽ cường giả cảnh giới Khai Đạo cũng không dám bén mảng đến gần nơi ấy.

Như nhớ đến điều gì, Chu Phạn nhìn sang bên người, chỉ thấy Nhất Niệm vẫn điềm tĩnh ăn kẹo với vẻ tò mò chứ không hề sợ hãi.

Cô ta hết hồn: “Sao Nhất Niệm cô nương không sợ gì hết?"

Nhất Niệm quay lại thắc mắc: “Vì sao phải sợ?"

Chu Phạn chần chừ: “Cô không thấy bọn họ lợi hại lắm sao?"

Nhất Niệm chỉ nói: “Cái người váy trắng mới lợi hại cơ”.

Váy trắng?

Chu Phạn rơi vào mê man.

Nhất Niệm hỏi thầm trong lòng: “Tháp gia, huynh ấy tỉnh chưa?"

Tiểu Tháp run lẩy bẩy: “Đừng... Gọi ta Tiểu Tháp là được rồi”.

Nhất Niệm liếm kẹo: “Tháp gia đừng lo, ta sẽ không dùng lửa thiêu ông đâu”.

Tiểu Tháp: “...”

Xoẹt!

Kiếm hải bên kia bị một tia kiếm quang xẻ đôi. Kiếm khí lại phóng lên cao, biến kiếm hải thành hư vô.

Uỳnh!

Tiếng nổ vang vọng bốn phía.

Kiếm hải tan đi, hai nữ kiếm tu tuyệt thế kia lại xuất hiện trong mắt mọi người.

Diệp Thanh Thanh váy đen, trong tay cầm kiếm, hai lọn tóc trước ngực đung đưa dù không có gió.

Đối diện cách đó vạn trượng là Cơ Tiểu Kiếm trong bộ váy đỏ, tay nắm quanh chuôi cự kiếm, toàn thân tản ra khí tức kiếm ý đáng sợ.

Ai thắng? Ai thua?

Cường giả hai phe Đại Chu và Ác Đạo Minh đều cảm thấy tim mình nhảy tới cổ họng.

Kết quả giữa hai người này sẽ quyết định kết quả của hai bên.

Cơ Tiểu Kiếm chợt phá ra cười: “Lâu lắm rồi chưa đánh đã vậy! Tiếp đi!"

Nói rồi cô ta vung thanh kiếm to cộ kia, tung mình nhảy lên, chém về phía Diệp Thanh Thanh.

Thế kiếm như sấm nổ, nguy nga đáng sợ vô cùng.

Diệp Thanh Thanh vẫn bình chân như vại, khi thanh kiếm đã bổ tới đỉnh đầu thì nâng kiếm chém ra.

Tấn công trực diện!

Uỳnh!

Hai tia kiếm khí bùng nổ, nhưng hai bên không lui lại. Cơ Tiểu Kiếm lại nâng kiếm bổ xuống.

Diệp Thanh Thanh vung kiếm sang ngang.

Rầm!

Vô số thời không sụp đổ.

Diệp Thanh Thanh vẫn vững như bàn thạch.

Cơ Tiểu Kiếm xoay người, một lần nữa bổ kiếm xuống. Kiếm khí và kiếm ý ồ ạt túa ra như thủy triều.

Kiếm ý ấy khiến người đứng ngoài như muốn ngừng thở.

Diệp Thanh Thanh không tránh né, vung kiếm sang ngang.

Choang!

Nhát chém lần này khiến thanh kiếm trong tay Diệp Thanh Thanh chùn xuống. Thời không quanh bà ấy vỡ ra, nhưng bà vẫn vững vàng tại chỗ.

Bất động như núi.

Cơ Tiểu Kiếm lại vọt lên cao, hóa thành kiếm khí dài vạn trượng chém xuống.

Diệp Thanh Thanh nhẹ nhàng nhún mình, hóa thành kiếm quang bay lên.

Tấn công trực diện!

Uỳnh!

Tiếng nổ đinh tai bùng phát khi hai tia kiếm quang va chạm. Kiếm khí như sóng xung kích lan tràn chấn động khắp bốn phía.

Ai nấy đều nhìn chằm chằm vào khu vực kia.

Nữ kiếm tu váy đen không lùi nửa bước!

Các cường giả Đại Chu thở phào nhẹ nhõm, nhóm Việt Tôn thì sa sầm mặt, trái tim như rơi xuống vực.

Việt Tôn trừng mắt nhìn nữ kiếm tu, nói: “Gọi người”.

Gọi chi viện!

Ác Bà chần chừ: “Chí Thánh Đạo Giả...”

Bà ta biết Cơ Tiểu Kiếm ghét nhất là bị người khác xen vào công việc, nếu bây giờ gọi người khác đến e rằng sẽ chọc giận cô ta.

Việt Tôn lắc đầu: “Nữ kiếm tu kia không đơn giản. Chúng ta đã đánh giá thấp chống lưng của Diệp Quân, ngoại trừ thần vật còn có cường giả cao cấp nhường này. Để phòng bất trắc thì phải cẩn thận, gọi thêm chi viện đến không sai, tốt nhất nên là một Chí Thánh Đạo Giả khác...”

Ác Bà gật đầu rồi bóp nát một truyền âm phù bí ẩn.

Bên kia, Cơ Tiểu Kiếm chắm chú quan sát đối thủ, thấy Diệp Thanh Thanh vẫn vững vàng như núi.

Cô ta nhăn nhở cười: “Lợi hại”.

Rồi lấy mía ra gặm.

Sát tâm Diệp Thanh Thanh đã nổi lên, đương lúc muốn ra tay thì bỗng cúi đầu nhìn xuống.

Đó là lúc Diệp Quân xuất hiện cạnh Chu Phạn.

Diệp Thanh Thanh nhíu mày. Sao thằng oắt này tự dưng lại tỉnh?

Bên dưới, Diệp Quân khua khoắng tay với bà ấy: “Cô cô ơi...”

Diệp Thanh Thanh đang nổi cơn tam bành, nghe vậy thì dựng thẳng đôi mày: “Con dám mắng ta...”

Rồi bà ấy ầm ầm lao xuống, tẩn cho Diệp Quân một trận nhớ đời.

Diệp Quân: “???"

Tiểu Tháp run như cầy sấy.

Má ơi!

Chưa thấy ai đần như thằng này!
Chương 1699: Ngang tài ngang sức

Tất cả mọi người đều hoang mang.

Sao tự dưng lại quay ra đấm Diệp Quân?

Tiểu Tháp dè dặt lên tiếng: “Hắn còn đang bị thương”.

Diệp Thanh Thanh nghe vậy mới dừng lại, gọi Tiểu Tháp xuất hiện trong tay mình: “Thế thì ta đánh ngươi”.

Bốp bốp bốp!

Là âm thanh của từng cú đấm vang lên.

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân lủi về bên cạnh Chu Phạn và Nhất Niệm, cả người run cầm cập trước mức độ bạo lực của người cô này.

Nhưng hắn càng không hiểu vì sao bà ấy lại nổi giận.

Nhờ có kiếm Thiên Hành tu bổ thần hồn mà Diệp Quân mới có thể nhanh chóng tỉnh lại. Vừa hay tin Diệp Thanh Thanh đến, hắn mừng rỡ vô cùng, vội vàng chạy ra chào đón, nào ngờ lại được cô cô tặng cho một trận đòn nhừ tử.

Quá là thê thảm.

Chu Phạn mở miệng: “Diệp công tử...”

Diệp Quân quay sang, thấy cô nhoẻn cười hỏi: “Tỉnh rồi nhỉ?"

Hắn gật đầu: “Lần này phải cảm ơn cô nương...”

Thấy nụ cười trên mặt cô gái dần tắt, hắn vội sửa lời: “Giữa hai mình nói gì ân nghĩa nhỉ”.

Nói xong hắn mới thấy có gì đó không đúng.

Nhưng Chu Phạn đã nở nụ cười tươi như một đóa hoa.

Cô ta vốn đã có dung mạo tuyệt sắc, nay lại phát ra nét cười từ tận đáy lòng, thật sự trở thành giai nhân nghiêng thành đổ nước, nhân gian hiếm gặp, khiến Diệp Quân cũng phải ngẩn ngơ.

Chu Phạn thấy hắn thất hồn lạc phách thì gò má khẽ ửng đỏ, vừa thẹn thùng vừa sung sướng.

"Tiểu chủ!!!"

Tiếng hét thảm thiết của Tiểu Tháp lôi Diệp Quân trở về hiện thực.

Nhìn sang bên kia, hắn chỉ thấy Diệp Thanh Thanh vẫn đang đấm cái tháp huỳnh huỵch như có tư thù với nó.

Tiểu Tháp làm gì có lỗi với bà ấy à?

Diệp Quân chần chừ mãi mới dám gọi: “Thanh Thanh cô cô ơi...”

Diệp Thanh Thanh dừng tay, nhướng một bên mày lên nhìn lại: “Lại muốn lĩnh giáo vài chiêu chứ gì?"

Diệp Quân lập tức xua tay: “Dạ không không không...”

Diệp Thanh Thanh hừ một tiếng nhưng cũng chịu dừng lại thật, chỉ sừng sộ nói với Tiểu Tháp: “Thằng nhóc này vốn ngoan ngoãn biết bao nhiêu, từ khi đi theo ngươi thì vợ cứ hốt về dăm ba bảy cô, chắc chắn là do ngươi dạy hư nó. Ca ca ta cả đời chung thủy, con trai huynh ấy làm sao có thể dại gái cho được...”

Tiểu Tháp nghe mà cảm thấy như bị sét bổ trúng người, đầu óc trống rỗng.

Oan quá!!

Nó còn oan hơn cái cô Đậu Nga ở hệ Ngân Hà nữa!!

Cháu của bà mà ngoan?

Ca ca bà mà chung thủy?

Bà có đang nói tiếng người không đấy?!

Tháp gia bi phẫn, Tháp gia muốn tự bạo cho rồi.

Giải thích à? Không, nó tuyệt đối không muốn phí lời nói phải trái với bà Thiên Mệnh váy đen này.

Tự bạo không vui hơn sao?

Diệp Thanh Thanh mắng Tiểu Tháp một tràng dài mới chịu dừng lại, chuyển ánh mắt sang Diệp Quân. Hắn lập tức chột dạ, mi mắt cứ giật giật.

Trong các cô cô của hắn thì Diệp Thanh Thanh là người nóng tính nhất, không hợp là bụp, không thèm nói phải trái.

Hắn cũng sợ chết khiếp.

Diệp Thanh Thanh quắc mắt hỏi: “Ta dữ lắm à?"

Chẳng lẽ cô cô không tự biết? Diệp Quân chỉ dám im lặng.

Các cường giả thì quan sát Diệp Thanh Thanh với vẻ mặt kỳ lạ, cảm thấy tính khí người phụ nữ này không được tốt cho lắm.

"Ngươi là kiếm tu từ đâu đến?"

Bỗng Cơ Tiểu Kiếm ở đằng xa lên tiếng hỏi, trong mắt là vẻ hứng thú tràn ngập.

Cho dù là ở Đăng Thiên Vực thì kiếm tu bực này cũng vô cùng hiếm thấy.

Diệp Thanh Thanh xoay người, nói với vẻ vô cảm: “Ngươi làm ta bị nội thương, lợi hại dễ sợ”.

Mọi người: “???"

Diệp Quân: “...”

Sự hứng thú trong mắt Cơ Tiểu Kiếm giảm đi rõ rệt: “Ngươi đang sỉ nhục ta đấy à?"

Diệp Thanh Thanh: “Ờ”.

Rồi như thấy không đúng, bà ấy sửa lời: “Không, ta không phải người như thế”.

Mọi người: “...”

Sát tâm dâng trào, Cơ Tiểu Kiếm nhấc thanh cự kiếm trong tay, tung người nhảy bổ về phía Diệp Thanh Thanh như một tia chớp, vung kiếm nện xuống.

Thế như sấm giật, mạnh mẽ vô song.

Cho dù đứng cách đó mấy trăm nghìn trượng vẫn cảm nhận được uy áp cuồn cuộn như núi lớn ập xuống, đến là ngạt thở.

Diệp Quân cũng không khỏi tỏ vẻ khiếp sợ trước sức mạnh kinh khủng của nữ kiếm tu này.

Bên kia, Diệp Thanh Thanh không chút động dung, vung kiếm lên đỡ.

Uỳnh!

Kiếm quang vỡ nát, người lui lại hơn nghìn trượng là Diệp Thanh Thanh.

Vô số kiếm quang bùng nổ.

Lui lại ư?

Những người có mặt đều tỏ ra khó hiểu lẫn sửng sốt.

Trước đó cho dù nữ kiếm tu váy đỏ có tấn công mãnh liệt cách mấy thì nữ kiếm tu váy đen cũng không hề lui lại nửa bước, sao bây giờ lại bị đẩy đi nghìn trượng?

Chẳng lẽ mệt rồi?
Chương 1700: Gọi người đến

Cơ Tiểu Kiếm cũng nhíu mày, không hiểu đối thủ tại sao tự dưng lại kém đi.

Diệp Quân thì đanh mặt lại. Không ngờ nữ kiếm tu áo đỏ này mạnh hơn hắn nghĩ nhiều, thậm chí Diệp Thanh Thanh cô cô cũng phải chào thua.

Ác Đạo Minh cũng có cường giả bực này sao?

Lúc này, Tiểu Tháp trở về cơ thể hắn với cái miệng câm như hến.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia?"

Tiểu Tháp: “Để ta yên”.

Diệp Quân: “...”

Ở nơi xa, Cơ Tiểu Kiếm nhíu mày nói: “Ngươi bị gì vậy? Quên ăn cơm à?"

Diệp Thanh Thanh chỉ thản nhiên đáp: “Tại ngươi mạnh quá”.

Mọi người: “...”

Sắc mặt Cơ Tiểu Kiếm sa sầm: “Xem ra phải cho ngươi biết tay thật”.

Nói xong, cô ta bước tới trước.

Ầm!

Hàng loạt sức mạnh bí ẩn từ khắp nơi trong đất trời hội tụ vào thân thể cô ta, kiếm nhãn xuất hiện giữa trán.

Đại Đạo khai kiếm nhãn!

Thân hình Cơ Tiểu Kiếm chợt nhòe đi, tản ra uy áp kiếm đạo như muốn ngưng tụ thành thật ra khắp bốn phía.

Chu Phạn biến sắc, vội kéo Diệp Quân và Nhất Niệm lui lại.

Đúng lúc này, Hoàng đế Đại Chu xuất hiện trước mặt họ, vung tay lên. Long khí túa ra, hóa thành tấm chắn che chở cho mọi người, nhưng nó vừa tiếp xúc với kiếm thế kia thì vỡ vụn.

Hoàng đế biến sắc, gọi long ấn xuất hiện trong tay rồi ấn mạnh xuống: “Trấn!"

Uỳnh!

Một luồng sáng vàng chui lên từ bên dưới, bao bọc mọi người vào trong, nhưng họ vẫn bị kiếm thế đẩy lui gần trăm nghìn trượng.

Ai nấy đều hốt hoảng.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên trầm trọng vô cùng.

Kiếm tu!

Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiếm một kiếm tu khác ngoài bản thân, cũng là kiếm tu mạnh nhất ngoài bản thân.

Chỉ là kiếm thế thôi mà đã khiến cường giả cảnh giới Khai Đạo phải tạm lánh.

Ánh mắt hắn nhìn Cơ Tiểu Kiếm như có lửa đốt.

Không chỉ bên Đại Chu mà cả Ác Đạo Minh cũng hoảng sợ khi bị kiếm thế đẩy đi gần trăm nghìn trượng.

Hai tay Việt Tôn siết chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm Cơ Tiểu Kiếm.

Không chỉ Đại Chu mà bọn họ cũng đã đánh giá thấp vị Chí Thánh Đạo Giả này.

Thấp một cách nghiêm trọng!

Tâm tình bọn họ cũng phức tạp vô cùng, tự hỏi đều là cảnh giới Khai Đạo mà sao người ta lại mạnh đến vậy?

Trong lòng Ác Bà chỉ biết run rẩy khi thấy hai kiếm tu kia.

Lần đầu tiên mới biết có người mạnh đến vậy!

Có lẽ sau này nên học cách khiêm tốn hơn.

Nơi xa, Cơ Tiểu Kiếm mở mắt. Kiếm quang kéo dài vạn trượng chém về phía Diệp Thanh Thanh.

Tâm kiếm.

Ý kiếm.

Cả hai hợp nhất.

Diệp Thanh Thanh vung kiếm chém dọc rồi chém ngang.

Xoẹt!

Kiếm quang tạo thành hình chữ thập xuất hiện.

Ầm!

Hai luồng kiếm quang vừa va chạm đã nổ tung như trái phá. Cơ Tiểu Kiếm đã xuất hiện phía trên Diệp Thanh Thanh tự lúc nào, tay vác thanh cự kiếm bổ xuống.

Ruỳnh!

Nhát kiếm khiến tinh không bốc cháy rồi hóa thành tro bụi.

Tất cả đều phai mờ trong một khắc.

Kể cả ý chí, pháp tắc lẫn Đại Đạo của vũ trụ này.

Một tia ngạc nhiên cuối cùng cũng xuất hiện trong mắt Diệp Thanh Thanh. Bà ấy khẽ nâng cổ tay, đâm kiếm về trước.

Một nhát đâm vô cùng đơn giản.

Oành!

Hai thanh kiếm vừa tiếp xúc với nhau, nơi bọn họ đang đứng đã bị nhấn chìm trong vô số mảnh vụn kiếm quang.

Không ai thấy được chuyện gì đang xảy ra, có dùng thần thức tiếp cận cũng bị kiếm thế chém vỡ.

Diệp Quân mở to mắt mà nhìn, không khỏi lo lắng trước sức mạnh của nữ kiếm tu áo đỏ kia.

Các cường giả Đại Chu cũng thấp thỏm không kém.

Nếu kiếm tu đứng sau Diệp Quân thất bại thì Đại Chu chỉ còn nước diệt vong.

Có thêm được khí vận thì đã sao? Chẳng lẽ không thể bị đập nát lần nữa?

Trận chiến này liên quan đến tồn vong của Đại Chu.

Người bình tĩnh nhất là Nhất Niệm.

Cô ta không quan tâm thắng thua. Trừ người phụ nữ váy trắng với kiếm tu áo bào trắng ra, những người khác đánh nhau cứ như đang chơi đồ hàng.

Người của văn minh Thiên Hành cũng rất ít khi đánh nhau, bình thường đều dùng lửa đốt.

Ta một nhúm, ngươi một nhúm.

Uỳnh!

Đúng lúc này, có sức mạnh kiếm đạo khổng lồ bùng nổ ở khu vực kia. Đất trời, tinh hà, vũ trụ chao đảo khi những âm thanh như sấm dậy nổ ra.

Ầm!

Kiếm khí ở thời không nơi ấy phát nổ như pháo hoa.

Kiếm khí tản đi.

Diệp Thanh Thanh và Cơ Tiểu Kiếm đứng đối mặt nhau.

Ai thắng? Ai thua?

Các cường giả Đại Chu lẫn Ác Đạo Minh đều vô cùng hồi hộp.

Diệp Quân cũng cuống quít hỏi: “Tháp gia, chẳng lẽ Diệp Thanh Thanh cô cô lại thua?"

Tiểu Tháp: “Ta không muốn nói chuyện”.

Diệp Quân: “...”

Đúng lúc này, dị biến xảy ra. Có khí tức hủy thiên diệt địa ùa tới từ nơi xa xôi.

Đám Việt Tôn tỏ ra mừng rỡ vô cùng.

Đến rồi!

Mà khí tức đáng sợ ngần này.

Chỉ có thể là một Chí Thánh Đạo Giả.

Ngược lại, bên Đại Chu mặt cắt không còn hột máu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK