Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1786: Chinh phục!

Còn cần suy xét cái gì chứ?

Thiên Võ Tân cười khẽ: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở Phong tộc trưởng một chút, theo ta được biết Tức Mặc Lan của tộc ông từng tiếp xúc với Diệp Quân kia ở Đăng Thiên Vực, hơn nữa còn đang giúp hắn ta tuyên truyền khắp nơi, lừa bịp giúp hắn ta… Phong tộc trưởng nên dạy dỗ đàng hoàng, đừng để cô ta gây ra hoạ lớn ngút trời cho tộc Tức Mặc, đến lúc đó có hối hận cũng muộn rồi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi.

Sau khi Thiên Võ Tân đi, Tức Mặc Phong nhíu mày.

Lúc này, ông lão tóc bạc bên dưới trầm giọng hỏi: “Tộc trưởng đang lo lắng vì điều gì vậy?”

Tức Mặc Phong đáp: “Chuyện này nhìn từ ngoài mặt là một cơ duyên lớn, nhưng ta vẫn cảm thấy có gì đó khác thường, hơn nữa ông cũng hiểu tính Tiểu Lan đấy, con bé chắc chắn không phải người không có não. Nếu con bé đã chọn giúp đỡ Diệp công tử kia thì chắc chắn là có suy nghĩ của riêng mình… Ông lập tức gọi con bé về đây, ta muốn hỏi kỹ càng”.

Ông lão tóc bạc gật đầu: “Được!”

Dứt lời, ông ta đứng dậy rời đi.

Nửa canh giờ sau, Tức Mặc Lan trở về tộc Tức Mặc.

Tức Mặc Lan đứng trong điện, nhíu chặt mày: “Đạo Đế?”

Tức Mặc Phong gật đầu: “Đúng vậy”.

Tức Mặc Lan nhíu mày, không nói một lời.

Tức Mặc Phong lại hỏi: “Con từng tiếp xúc với Diệp công tử kia, hắn ta rốt cuộc là một người thế nào?”

Tức Mặc Lan lỡ miệng nói: “Anh tuấn…”

Nói đến đây, cô ta vội dừng lại.

Tức Mặc Phong sửng sốt.

Sắc mặt Tức Mặc Lan không thay đổi, cô ta nói tiếp: “Diệp công tử này cực kỳ không đơn giản”.

Tức Mặc Phong vội hỏi: “Sao lại nói thế?”

Tức Mặc Lan giải thích: “Con rất ít tiếp xúc với hắn ta, cũng không hiểu gì nhiều về thế lực sau lưng hắn ta, nhưng con có thể chắc chắn người đứng sau hắn ta không hề đơn giản”.

Tức Mặc Phong thắc mắc: “Không đơn giản thế nào?”

Tức Mặc Lan chần chừ một lúc rồi đáp: “Trực giác”.

Tức Mặc Phong nhất thời cạn lời.

Trực giác?

Cái này không thể thuyết phục người khác được.

Tức Mặc Lan cất lời: “Cha, người nghĩ xem, Ác Đạo Minh phái một vị Tứ điện chủ đến giết hắn ta có ý nghĩa thế nào?”

Tức Mặc Phong trầm giọng nói: “Nhưng đây là một cơ hội lớn với chúng ta, vì Đạo Đế kia sẵn lòng chia sẻ ‘Chiêu Võ Kinh’. Nếu tộc Tức Mặc chúng ta không tham gia, bỏ lỡ cơ hội này, thì thật sự không thể nào trở lại thời kỳ huy hoàng như năm đó nữa”.

Tức Mặc Lan chợt nói: “Không bằng chúng ta đi ngược đường đi”.

Tức Mặc Phong nhìn Tức Mặc Lan: “Đi ngược đường?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Chúng ta có thể cược, nhưng không cần cược lớn như thế, hơn nữa là không cược vào Ác Đạo Minh”.

Tức Mặc Lan trầm giọng nói: “Nói rõ đi”.

Tức Mặc Lan nhẹ nhàng vuốt tóc bên tai, sau đó nói: “Con và Diệp công tử kia coi như có chút quen biết, con có thể tiếp tục kết thân với hắn ta, cung cấp chút tin tức cho hắn ta, đương nhiên là lấy danh nghĩa cá nhân. Hơn nữa phải tiến hành lặng lẽ, dù sau này thật sự bại lộ, mọi người cũng có thể đuổi con khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với con…”

Tức Mặc Phong hơi nghi ngờ: “Vì sao con muốn cược vào hắn ta?”

Tức Mặc Lan giải thích: “Có hai nguyên nhân, thứ nhất con tiếp xúc với Diệp công tử này, thấy hắn ta làm một người rất tốt, tuy là kiếm tu nhưng không hề kiêu căng ngạo mạn chút nào, còn rất hào phòng, đối xử chân thành với người khác, là một người rất thân thiện. Thứ hai, cha nghĩ xem, người ngoài không xem trọng Diệp công tử này, nhưng tộc Tức Mặc chúng ta lại xem trọng, nếu cược thắng… Con nói nếu như cược thắng, vậy thì chúng ta lãi to rồi”.

Tức Mặc Phong im lặng.

Đương nhiên ông ta hiểu đạo lý này, giống như đánh bạc vậy, tỉ lệ càng nhỏ bội số sẽ càng lớn, nếu cược thắng thì thật sự là lãi to.

Đương nhiên cũng sẽ càng mạo hiểm hơn.

Nhưng Tức Mặc Lan cũng đã nói chuyện này cô ta sẽ tự ra mặt, nếu sau này thật sự bại lộ, tộc Tức Mặc có thể đuổi cô ta khỏi gia tộc, phủi sạch quan hệ với cô ta.

Có thể nói tộc Tức Mặc hoàn toàn không phải trả giá quá nhiều.

Rất an toàn!

Trả giá thấp nhất để thử giành lấy phú quý lớn nhất.

Nghĩ vậy, Tức Mặc Phong không chần chừ nữa, nói ngay: “Được”.

Dứt lời, ông ta mở lòng bàn tay, một lá bùa bí ẩn bay đến trước mặt Tức Mặc Lan: “Đây là bùa trấn tộc của tộc Tức Mặc ta, trong đó có một thần hồn tiên tổ để lại, con mang theo bên ngoài, đề phòng bất trắc”.

Tức Mặc Lan không từ chối, cô ta nhận lấy lá bùa.

Lúc này, Tức Mặc Phong chợt nói: “Tiểu Lan, con sẽ mãi mãi là người của tộc Tức Mặc chúng ta, đúng không?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Tức Mặc Phong cũng gật đầu, không nói gì thêm.

Sau khi rời khỏi đại điện, Tức Mặc Lan ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, nơi đó có mấy đám mây đang lơ lửng, trời xanh thẳm như ngọc bích.

Tức Mặc Lan chậm rãi nhắm mắt lại, lần này, cô ta không chỉ cược cho gia tộc mà còn cược cho bản thân mình nữa.

Nếu thắng, muốn giành được chức gia chủ là quá dễ dàng.

Đương nhiên bây giờ cô ta không chỉ cần chức Gia chủ, mà còn muốn nhiều hơn thế nữa…

Diệp Quân!

Tức Mặc Lan hơi nhếch môi, người đàn ông này rất chất phác, chỉ cần cô ta sử dụng chút thủ đoạn, chắc chắn có thể khiến hắn một lòng phục tùng cô ta, nghe theo lệnh cô ta…

Đàn ông đều dùng để chinh phục.
Chương 1787: Đâm đầu vào chỗ chết

Lệ tộc.

Lệ tộc cực kỳ bí ẩn, rất ít khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài, là gia tộc khiêm tốn trong chín tộc Chiêu Võ.

Khi Thiên Võ Tân đến Lệ tộc, tộc trưởng Lệ tộc đích thân đón tiếp.

Trong điện.

Thiên Võ Tân nhận lấy linh trà do người làm đã rót cho mình, nhấp một ngụm, sau đó ngạc nhiên nói: “Tộc trưởng Lệ Lăng, trà này thơm ngọt, ngon thật, uống vào cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua cổ, khí huyết dâng trào, một linh lực vô hình đi khắp cả người, sảng khoái vô cùng, tu vi tăng lên rất nhiều…”

Nói đến đây cô ta quay sang nhìn Lệ Lăng: “Đây là trà Tiên Linh của Lệ tộc à?”

Lệ Lăng cười nói: “Nó đó”.

Trà Tiên Linh bắt nguồn từ Tiên Linh Thụ, nổi danh ngang ngửa Tiên Đạo Thụ của Thủy tộc, đều là thần vật bậc nhất của thế gian, tất nhiên nếu ở vào thời điểm đỉnh cao năm đó, thứ này chỉ là bình thường với hai tộc, nhưng bây giờ nó vô cùng quý giá.

Thiên Võ Tân ngợi khen: “Đúng là thần vật”.

Nói rồi cô ta đặt tách trà xuống, sau đó nói: “Lăng tộc trưởng, thời gian có hạn, ta nói thẳng vào vấn đề. Không giấu thì ông, lần này ta đến đây là muốn mang vận may cực lớn đến cho Lệ tộc”.

Lệ Lăng hơi tò mò: “Vận may cực lớn”.

Thiên Võ Tân khẽ gật đầu, sau đó nói lại chuyện Đạo Đế lại xuất hiện trên thế gian.

Sau khi nghe Thiên Võ Tân nói xong, Lệ Lăng cũng rất kinh ngạc, ông ta cũng không ngờ nhân vật như truyền thuyết trước kia – Đạo Đế lại xuất hiện trên thế gian, hơn nữa còn trở thành Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh.

Thiên Võ Tân bỗng nói: “Lăng tộc trưởng, theo ta được biết thế tử Lệ Hàn từng tiếp xúc với Diệp Quân à?”

Lệ Lăng hơi ngạc nhiên: “Có à?”

Thiên Võ Tân nói: “Lăng tộc trưởng không biết ư?”

Lệ Lăng lắc đầu: “Ta không biết, nhưng tiếp xúc một chút chắc cũng không có gì nhỉ?”

Thiên Võ Tân cười nói: “Thế tử Lệ Hàn còn một thân phận nữa, chắc Lăng tộc trưởng biết nhỉ?”

Lệ Lăng hơi ngờ vực: “Còn một thân phận ư?”

Thiên Võ Tân nhíu mày: “Ông không biết à?”

Lệ Lăng cười khổ: “Từ nhỏ nó đã ra ngoài rèn luyện, ít khi liên hệ với bọn ta”.

Thiên Võ Tân trầm giọng nói: “Gã còn một thân phận nữa là Cửu điện chủ của Ác Đạo Minh”.

“Cái gì?”

Lệ Lăng đứng phắt dậy, đầy vẻ khó tin: “Nó còn gia nhập Ác Đạo Minh hả?”

Thiên Võ Tân nhìn Lệ Lặng, thấy vẻ mặt đầy khó tin của Lệ Lăng không phải là giả vờ, lúc này mới không khỏi cảm thấy khó hiểu, lẽ nào ông ta không biết thật?

Thiên Võ Tân không nghĩ nữa, nói tiếp: “Lăng tộc trưởng, Đạo Đế đã biết gã từng tiếp xúc với Diệp Quân, tất nhiên điều này không có nghĩa gì cả, dù sao tôi không tin thế tử Lệ Hàn sẽ phản bội Lệ tộc và Ác Đạo Minh…”

“Tất nhiên!”

Lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ ngoài điện, sau đó một thiếu niên bước vào.

Người đến là Lệ Hàn.

Lệ Hàn bước vào điện, sau đó mỉm cười nói: “Tân trưởng lão, mong cô về nói lại với Tứ điện chủ là lúc giết Diệp Quân, Lệ tộc ta chắc chắn sẽ toàn lực giúp sức”.

Nghe thế Thiên Võ Tân mỉm cười nói: “Ta nói mà, sao thế tử Hàn có thể thông đồng với Diệp Quân được chứ? Ta đợi các vị ở Đăng Thiên Vực”.

Nói rồi cô ta xoay người đi.

Sau khi Thiên Võ Tân rời đi, nụ cười trên môi Lệ Hàn dần biến mất.

Lệ Lăng bỗng nói: “Hàn Nhi, con từng tiếp xúc với Diệp Quân ư?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừ”.

Lệ Lăng nói: “Chuyện này có uẩn khúc à?”

Lệ Hàn lắc đầu: “Lệ tộc ta không thể tham dự vào chuyện này”.

Lệ Lăng khó hiểu: “Tại sao?”, Lệ Hàn khẽ nói: “Lai lịch của Diệp Quân cực kỳ đáng sợ…”

Lệ Lăng hỏi: “Đáng sợ hơn Đạo Đế và Ác Đạo Minh à?”

Lệ Hàn khẽ nói: “Cha, Đạo Đế có thể trấn áp lửa Thiên Hành không?”

Lệ Lăng hơi do dự, sau đó nói: “Ta không biết”.

Lệ Hàn mỉm cười: “Người đằng sau Diệp Quân có thể”.

Lệ Lăng sửng sốt.

Vẻ mặt Lệ Hàn hơi phức tạp: “Nếu không phải ngày đó con tận mắt nhìn thấy, hơn nữa còn quan sát lửa Thiên Hành ở khoảng cách gần, con cũng không tin lửa Thiên Hành sẽ bị người trấn áp. Không nói những cái khác, chỉ riêng điều này thôi, Lệ tộc ta không có tư cách đối đầu với hắn”.

Năm đó tại sao Lệ tộc suy vong?

Bị nền văn minh Thiên Hành đánh.

Năm đó một ngọn lửa Thiên Hành rơi xuống, bao nhiêu cường giả Khai Đạo của Lệ tộc phải chết?

Mà người đằng sau Diệp Quân có thể trấn áp lửa Thiên Hành…

Huống chi bây giờ, ngay cả Lệ tộc ở thời kỳ cực thịnh cũng không có tư cách làm kẻ thù của người ta, nếu bây giờ đi đối đầu với người ta, thế có khác gì đâm đầu vào chỗ chết đâu?

Lệ Lăng trầm giọng nói: “Nhưng người kia là Đạo Đế, con biết đấy, ông ta là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo hàng thật giá thật, năm đó tạo ra một nền văn minh Võ Đạo hoàn toàn mới. Sở dĩ vũ trụ Chiêu Võ chúng ta nổi tiếng Chư Thiên Vạn Giới không phải vì chín tộc Chiêu Võ chúng ta, mà là vì ông ta, hơn nữa nghe đồn ông ta đã từng đấu với nền văn minh Thiên Hành…”

Lệ Hàn lắc đầu: “Con không nghĩ ông ta sẽ mạnh hơn người đằng sau Diệp Quân đâu”.

Lệ Lăng nói: “Sao lại nghĩ thế?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Ông ta mạnh hơn thế, sao chưa thấy ông ta trấn áp một ngọn lửa Thiên Hành nào?”

Lệ Lăng: “…”

Lệ Hàn lại nói: “Con biết cha rất để tâm đến “Chiêu Võ Kinh”, nhưng cha phải biết rõ một khi Lệ tộc đưa ra lựa chọn, lại không chọn đúng thì sẽ vạn kiếp bất phục”.

Lệ Lăng lặng thinh hồi lâu rồi nói: “Lệ tộc ta không giúp sức à?”
Chương 1788: Đánh trước rồi tính

Sau khi trầm tư một lát, Lệ Hàn nói: “Lệ tộc có ba lựa chọn, thứ nhất giúp Đạo Đế, đương nhiên đây là hạ sách cuối cùng, có thể bỏ qua luôn. Thứ hai, đánh cược một lần, khi Đạo Đế nhắm vào hắn, Lệ tộc chúng ta đứng ra giúp đỡ hắn, tất nhiên việc này rất mạo hiểm, bởi vì làm như vậy, không chỉ chống đối lại mấy đại tộc và Đạo Đế mà còn đối đầu với Ác Đạo Minh, hệ quả này quá lớn, Lệ tộc ta chưa chắc có thể trở mình, khôi phục lại đỉnh cao, thậm chí là đi xa hơn”.

Nói đến đây, gã dừng một chút, sau đó nói: “Lựa chọn thứ ba, chính là đánh cược một ván nhỏ, Lệ tộc án binh bất động, con đi giúp hắn, lấy nhỏ làm lớn, mặc dù cho ơn nghĩa và phân lượng có thể không lớn, nhưng lại khá an toàn với cả Lệ tộc ta”.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con muốn đánh cược lớn hay nhỏ?”

Lệ Hàn không nói gì, gã chậm rãi bước đến cửa, gã nhìn bầu trời, một lúc sau gã nhắm mắt lại.

Lúc này trong đầu gã hiện lên rất nhiều cảnh tượng.

Lửa Thiên Hành bị trấn áp.

Thanh kiếm bí ẩn đó.

Còn có Tiểu Tháp bí ẩn kia.

Một lúc lâu sau, Lệ Hàn bỗng mở mắt ra: “Nếu cha không muốn đánh cược, vậy Lệ tộc cứ giả vờ không biết, ngồi xem hổ đấu nhau, dù là thắng hay thua, dù sao Lệ gia ta sẽ không thua, còn nếu cha muốn đánh cược thì cược lớn, hướng toàn bộ bên phía Diệp Quân, lấy nhỏ làm lớn”.

Lệ Lăng khẽ nói: “Thật ra con đã có lựa chọn rồi, con nói với ta những điều này là muốn thuyết phục ta, đúng chứ?”

Lệ Hàn khẽ gật đầu.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Con phải biết lần này là chuyện liên quan đến sống chết của Lệ tộc”.

Lệ Hàn gật đầu: “Con biết, nhưng mà cha à, Lệ gia chúng ta cần một cơ hội, một cơ hội có thể thật sự thay đổi vận mệnh, trực giác nói cho con biết, đây chính là cơ hội của Lệ tộc, nếu bỏ qua cơ hội này, Lệ tộc sẽ không bao giờ quay lại thời kỳ đỉnh cao”.

Quay lại thời kỳ đỉnh cao!

Mục tiêu cuối cùng đời này của Lệ Hàn là làm cho Lệ tộc quay lại đỉnh cao, huy hoàng năm đó, mà sở dĩ gã gia nhập Ác Đạo Minh cũng là vì thế.

Trước kia gã nghĩ mình có thể dựa vào bản thân để làm mọi thứ, thế nhưng hiện thực lại rất tàn nhẫn.

Bây giờ tài nguyên trong vũ trụ khan hiếm, Lệ tộc không thể đạt đến nền văn minh cấp năm, cho dù liều mạng leo lên nhưng đến cuối họ lại nhận ra phía trước không có con đường dành cho Lệ tộc, nền văn minh Thiên Hành – nền văn minh cấp năm duy nhất hiện nay lại không thể giúp Lệ tộc. Trong tình huống này, Lệ tộc có muốn quay lại đỉnh cao năm đó gần như là chuyện không thể.

Lệ tộc cần có người kéo lên.

Thật ra không chỉ là Lệ tộc, tất cả những người cố gắng và phấn đấu vì điều này trên thế gian đều cần có người kéo lên.

Nhưng sao người ta có thể giúp ngươi không công được?

Cơ hội phải do bản thân tạo ra.

Lệ Lăng bỗng nói: “U thống lĩnh”.

Ông ta vừa dứt lời, một hư ảnh bỗng bước ra từ trong bóng tối ở góc tường cách đó không xa.

Lệ Lăng nói: “Bắt đầu từ giờ, ngươi và người của ngươi nghe theo lời cậu chủ dặn dò, không được làm trái lệnh”.

U thống lĩnh hơi cúi người xuống.

Lệ Lăng nhìn Lệ Hàn: “Cha tin tưởng lựa chọn của con”.

Lệ Hàn trầm giọng nói: “Cha, con còn cần…”

Lệ Lăng bỗng xòe tay ra, một viên ngọc bội xuất hiện trong tay ông ta, ông ta đưa ngọc bội cho Lệ Hàn.

Nhìn ngọc bội trong tay, Lệ Hàn lại không nhận ngay vì gã biết đây có nghĩa là gì.

Lệ Lăng cười nói: “Cứ việc buông tay đi làm”.

Lệ Hàn nhận lấy ngọc bội, sau đó nói: “Cha, con không nắm chắc phần thắng”.

Lệ Lăng cười nói: “Nếu nắm chắc phần thắng, sao có thể đến lượt Lệ tộc ta? Năm đó sở dĩ tiên tổ tiên Lệ tộc có thể làm nên thành tựu lớn như vậy chẳng phải cũng nhờ vào đánh cược và liều mạng đó sao?”

Lệ Hàn gật đầu, cười nói: “Đúng thế”.

Nói rồi gã nhìn ngọc bội trong tay, sau đó nghiêm túc nói: “Diệp huynh có khó, sao ta có thể ngồi không nhìn được? Hắn là huynh đệ sinh tử của con”.

Lệ Lăng: “…”

Trọng Thiên thứ ba ở Đăng Thiên Vực.

Khi Diệp Quân bước vào Trọng Thiên thứ ba, một đại điện vạn trượng xuất hiện trong tầm mắt hắn, đại điện này đứng sừng sững giữa không trung, mà ngoài đại điện này thì chẳng còn cái gì khác cả.

Có một bậc thềm bằng đá từ dưới đất nối thẳng đến lối chính vào đại điện như thể thang trời.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tận cuối thang trời, xung quanh đại điện im lìm, chẳng có gì cả.

Diệp Quân thầm nói: “Lý tiền bối, cường giả Trọng Thiên này…”

Lý Toại Phong cười nói: “Cậu phải cẩn thận, lai lịch của người này không nhỏ, hơn nữa bản lĩnh không đoán được đâu…”

Diệp Quân gật đầu, dĩ nhiên hắn không dám xem thường cường giả trong này, cho dù là Thiên Khải hay Lý Toại Phong, thực lực đều rất đáng sợ.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn trên bậc thềm đá, một lúc sau hắn bỗng bật cười: “Cứ đánh trước rồi tính”.

Nói rồi hắn lao đến trước, một tia kiếm quang từ dưới đất bay lên chạy thẳng đến đại điện đó.

Ngay lúc Diệp Quân muốn xông lên đại điện đó, một tia sáng bỗng bay ra từ trong điện.

Vèo!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân về lại mặt đất, vừa đáp xuống đất, mặt đất dưới chân sụp xuống.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, có một chiếc lá lơ lửng ở tận cuối bậc thềm.
Chương 1789: Tự do

Một chiếc lá.

Thấy thế Diệp Quân cảm thấy rất ngạc nhiên, vì vừa rồi hắn đã bị chiếc lá này đánh lùi.

Hơn nữa chiếc lá này còn làm vỡ kiếm ý của hắn.

Phải biết rằng kiếm ý của hắn đã được cải thiện rất nhiều trong trận chiến với Lý Toại Phong, ngay cả Lý Toại Phong cũng không thể dễ gì phá vỡ được kiếm ý của hắn, nhưng vào lúc này kiếm ý của hắn lại bị một chiếc lá nhỏ này nghiền nát.

Vẻ mặt Diệp Quân dần trở nên nghiêm trọng, cường giả trước mặt đã đáng sợ như vậy thì phía sau đó…

Diệp Quân không nghĩ nữa, hắn ngẩng đầu lên nhìn bậc thềm đó, ngay sau đó hắn ngự kiếm bay lên.

Gần như cùng một lúc, chiếc lá đó bỗng từ trên trời rơi xuống.

Diệp Quân tức giận gào lên, hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía trước.

Vèo!

Thời không bị xé toạc.

Vụt!

Sau khi kiếm quang nổ tung, Diệp Quân lại từ trên trời rơi thẳng vào trong vực sâu bên dưới.

Nhưng sau đó một tia kiếm quang lao lên trời từ dưới vực sâu, sau đó chém mạnh vào chiếc lá đó.

Soạt!

Trời đất chấn động, nhưng chiếc lá đó vẫn bất động.

Thấy thế Diệp Quân cả kinh, lúc này chiếc lá đó bỗng dao động dữ dội, sức mạnh cực lớn lập tức đánh vào người Diệp Quân dọc theo ý kiếm.

Vù!

Diệp Quân liên tục lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại ngực hắn nứt ra, máu chảy ra.

Lúc này chiếc lá đó bỗng biến mất.

Đồng tử Diệp Quân co lại, chém một nhát kiếm.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Sau nhát kiếm này, trời đất trở lên mờ ảo, lúc chiếc lá đó đến trước mặt Diệp Quân đã biến thành chiếc lá khô, sau đó biến mất theo gió.

“Ủa?”

Lúc này một giọng nói tỏ vẻ ngạc nhiên vang lên từ trong điện, ngay sau đó một Nho giả xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Nho giả mặc một bộ áo bào tinh tươm, đầu đội buộc sợi dây, hai bên tóc mai điểm vài sợi bạc, tuy tuổi đã cao nhưng lại rất có tinh thần, khí phách siêu phàm.

Nho giả nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Đạo thời gian Tuế Nguyệt… Ngươi còn trẻ thế mà sao có thể có được Đại Đạo này?”

Diệp Quân bình tĩnh lại, sau đó chắp tay nói: “Vãn bối chào tiền bối”.

Nho giả nhìn Diệp Quân đánh giá, sau đó nói: “Có thể giải thích cho ta không?”

Diệp Quân nói: “Giảm bớt thời không Tuế Nguyệt”.

Nho giả lắc đầu: “Không thể nào, giảm bớt thời không Tuế Nguyệt, chỉ có thể có được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt nhưng lại không thể có hiệu quả được như ngươi, một nhát kiếm có thể khiến thời gian trôi qua nhanh gấp một ngàn lần”.

Diệp Quân muốn nói lại thôi.

Nho giả mỉm cười nói: “Nếu ngươi không tiện nói thì không cần nói”.

Diệp Quân cười nói: “Không có gì không tiện cả, ta dẫn tiền bối đến một nơi, đến đó rồi tiền bối sẽ biết mọi thứ”.

Nói rồi hắn dẫn Nho giả đi vào Tiểu Tháp.

Sau khi vào Tiểu Tháp, ánh mắt Nho giả lóe lên tia ngạc nhiên, sau đó vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Người càng mạnh mới biết nghịch chuyển thời gian này nghịch thiên thế nào.

Vì họ không làm được.

Một lúc sau, Nho giả nhìn Diệp Quân, nghiêm túc hỏi: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nho giả khẽ nói: “Vậy thì là đằng sau ngươi có người đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm…”

Lúc này Lý Toại Phong bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Nho giả cười nói: “Nho Uyên, chưa từng nghĩ chúng ta vẫn có thể gặp nhau”.

Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Ngươi…”

Lý Toại Phong nói: “Ta đã cởi được trói buộc đều nhờ Diệp công tử giúp đỡ”.

Nho Uyên quay sang nhìn Diệp Quân: “Ngươi có thể phá được ấn giam cầm Đại Đạo à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên tiếp lời: “Cái giá là gì?”

Diệp Quân nói: “Không có cái giá nào cả”.

Nho Uyên cười nói: “Ý ta là nếu ta nhờ Diệp công tử giúp đỡ thì ta cần phải làm gì?”

Diệp Quân không ngờ là chuyện này, lập tức cười nói: “Đi theo ta một trăm năm giống mấy người Lý tiền bối, trong một trăm năm này phải chiến đấu vì ta”.

Nho Uyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đánh ai?”

Diệp Quân nói: “Ác Đạo Minh”.

Nho Uyên hơi ngạc nhiên: “Là chúng”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối cũng biết chúng hả?”

Nho Uyên khẽ gật đầu: “Ai không biết Ác Đạo Minh này chứ? Năm đó chúng vẫn luôn âm thầm thao túng Ác Đạo, nghịch chuyển thiện ác, tự xưng là người trật tự… Chàng trai, ta hơi tò mò tại sao ngươi lại đối đầu với chúng?”

Diệp Quân nói ngắn gọn một vài ân oán giữa mình và Ác Đạo Minh, tiện thể nhắc đến Chân tỷ.

Nghe Diệp Quân nói xong, Nho Uyên khẽ nói: “Trấn áp Vũ Trụ Kiếp trăm vạn lần, thực lực này thật đáng sợ”.

Lý Toại Phong cũng gật đầu: “Đúng thế”.

Khi hai người ở thời kỳ đỉnh cao cũng đều là cường giả mạnh nhất của một thời đại kỷ nguyên, trấn áp một ngàn Vũ Trụ Kiếp thì không thành vấn đề, nhưng nếu cứ liên tục trấn áp thì tuyệt đối không thể.

Vũ Trụ Kiếp, trấn áp một lần thì nó sẽ càng mạnh, cứ luôn trấn áp thì nó sẽ cứ mạnh, đến mức độ nhất định sẽ bị phản phệ.

Vị Chân Thần này trấn áp lâu như vậy mà vẫn không bị phản phệ, có thể thấy cô ta mạnh thế nào.

Nho Uyên nhìn Diệp Quân: “Nếu ngươi có thể cởi bỏ trói buộc giúp ta thật thì ta sẵn lòng giúp ngươi một trăm năm”.

Diệp Quân thầm mừng rỡ, vội nói: “Được”.

Nói rồi hắn dẫn Nho Uyên ra ngoài.

Vừa đi ra ngoài, không biết tù ấn Đại Đạo đó đã xuất hiện trên đỉnh đầu họ từ bao giờ, rõ ràng là vì Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, nhưng lại không biết tại sao không có động tĩnh gì.

Diệp Quân nhìn tù ấn Đại Đạo đó, vừa lấy kiếm Thanh Huyên ra, tù ấn Đại Đạo bỗng lay động cực mạnh, sau đó biến thành tia sáng biến mất ở tận cuối bầu trời.

Chạy rồi!

Thấy thế, vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Nho Uyên nhìn chằm chằm Diệp Quân, lẽ nào chàng trai này thông đồng với Đại Đạo này?

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, ông tự do rồi”.

Nho Uyên lập tức cúi người thật thấp: “Không có gì để báo đáp, nhưng có gì cứ dặn dò, không làm trái”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, bây giờ thực lực của ông chỉ có mấy phần thời kỳ đỉnh cao vậy?”

Nho Uyên nói: “Khoảng ba phần”.

Ba phần!
Chương 1790: Thú vị

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, mặc dù các ông chỉ có khoảng ba phần thực lực so với thời kỳ đỉnh cao nhưng tại sao thực lực của các ông lại mạnh hơn cảnh giới Khai Đạo nhiều thế?”

Nho Uyên cười nói: “Ta cũng không thể trả lời chính xác điều này được, chỉ có thể nói có liên quan đến tu luyện và trải nghiệm cá nhân, mấy thứ này đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu”.

Diệp Quân cười nói: “Ta cứ tưởng trong cảnh giới Khai Đạo cũng có phân chia ranh giới”.

Nho Uyên lắc đầu: “Vậy thì không có, nhưng ngươi ở thời đại bên ngoài các ngươi thích phân chia thực lực cảnh giới Khai Đạo bằng Đăng Thiên Cửu Trọng, thật ra đây cũng không phải là không thể, cường giả càng lên cao thì dĩ nhiên thực lực cũng càng mạnh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Mấy năm nay, tiền bối có từng gặp người nào cực kỳ cực kỳ mạnh chưa?”

Nho Uyên gật đầu: “Đã từng gặp, hơn nữa trong đó còn có người của Ác Đạo Minh”.

Diệp Quân: “…”

Nho Uyên nói: “Ngươi vẫn muốn đi lên nữa à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nho Uyên lại lắc đầu: “Người ở Trọng Thiên thứ tư không dễ nói chuyện, mặc dù thực lực của ngươi cũng khá nhưng so với ông ta thì còn kém xa lắm, muốn lên nữa e là lo đến tính mạng đến”.

Diệp Quân: “Nếu ta cởi bỏ trói buộc giúp ông ta thì sao?”

Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được”.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu.

Nho Uyên giải thích: “Bọn ta muốn ra ngoài nhưng Trọng Thiên thứ tư lại khác, ông ta tự mình giam cầm ở đây nên ngươi muốn cứu ông ta ra cũng không được”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Tự mình giam cầm ở đây?”

Nho Uyên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Tại sao?”

Nho Uyên lắc đầu: “Chuyện này thì ta không biết, vì lúc ta đến, ông ta đã ở đây rồi, hơn nữa người này không thích giao tiếp với người khác, cho nên mặc dù bọn ta là hàng xóm nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với ông ta, ngược lại, Lý kiếm tu là một người khá dễ tính”.

Diệp Quân im lặng một hồi rồi nói: “Ta có thể bỏ qua Trọng Thiên thứ tư để đến Trọng Thiên thứ năm không?”

Nho Uyên lại lắc đầu: “Không được, quy tắc nơi này là đi lên từng cấp, hơn nữa, về sau ngươi làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút, Tiểu Tháp trên người ngươi là bảo vật bậc nhất trong thiên hạ, nếu để vài người có ý đồ xấu nhìn thấy, e là sẽ chuốc lấy tai họa cho mình”.

Diệp Quân gật đầu: “Vãn bối hiểu rồi”.

Hắn để Nho Uyên đi vào Tiểu Tháp, dĩ nhiên vẫn rất tự tin, dù sao bây giờ trong tháp nhiều người như vậy, hơn nữa thực lực đều rất mạnh.

Hắn sẽ không dễ dàng tin người khác, trừ khi hắn có thực lực giết chết đối phương.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, sau đó nói: “Tiền bối, mong được chỉ dạy”.

Nếu tạm thời không thể đến Trọng Thiên thứ tư thì trước tiên cứ tập luyện với tiền bối Nho Uyên, trước đó đánh chưa đã tay.

Nho Uyên cười nói: “Ngươi cần ta ra tay tàn nhẫn chút hay là đến lúc thì dừng?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ra tay tàn nhẫn chút”.

Nho Uyên gật đầu: “Được, vậy chúng ta bắt đầu nhé?”

Diệp Quân vừa định gật đầu thì lúc này Nho Uyên đã tung ra một quyền.

Bụp!

Diệp Quân không kịp chuẩn bị bị một quyền này đánh cho lùi về sau cả ngàn trượng, vừa dừng lại thì nôn ra một ngụm máu, nội tạng cực kỳ khó chịu như như bị áp bức.

Diệp Quân lau máu ở khóe môi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Nho Uyên: “Tiền bối, ông đánh lén”.

Nho Uyên chính trực nói: “Người tri thức sao có thể xem là đánh lén được? Đây gọi là quân cơ không hề dối trá”.

Diệp Quân chết lặng.

Vẫn là người tri thức biết cách nói chuyện đấy.

Diệp Quân lại biến thành tia kiếm quang rồi biến mất khỏi đó, Nho Uyên ở đằng xa bỗng chỉ về phía trước, sau đó một giọt mực hiện lên đầu ngón tay ông ta.

Lúc này, kiếm của Diệp Quân vừa mới đâm vào giọt mực này, ý kiếm rung lên, sau đó cả thanh ý kiếm rung lên dữ dội, sau đó trực tiếp nổ tung.

Nho Uyên vừa định ra tay thì một thanh kiếm bỗng xuất hiện phía sau ông ta.

Ánh mắt Nho Uyên lóe lên tia ngạc nhiên, xoay người giơ ngón tay lên, thế nhưng ngay khi ông ta xoay người, lại có một thanh kiếm lặng lẽ xuất hiện sau gáy ông ta.

Nho Uyên cực kỳ kinh ngạc, tay phải siết chặt.

Rầm!

Một chính khí hạo nhiên lao ra từ trong người ông ta, nhưng ngay sau đó vô số kiếm quang nhấn chìm khu vực chỗ ông ta, cùng lúc đó Diệp Quân bỗng nhảy lên, chém mạnh một nhát kiếm.

Vèo!

Chính khí hạo nhiên đó nổ tung, Nho Uyên liên tục lùi về sau cả trăm trượng.

Sau khi dừng lại, Nho Uyên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Kiếm kỹ này khá đấy, suýt nữa chạm đến đạo của ngươi, lần nữa nào”.

Nói rồi ông ta bỗng tiến lên trước, biến mất khỏi đó.

Diệp Quân nhếch môi, ý chí chiến đấu hừng hực lao ra.



Trong quán rượu ở phố Đạo.

Chiêu Võ Đạo Đế ngồi tựa vào cửa sổ, một bình rượu và một cốc rượu được đặt trước mặt.

Phía sau ông ta là chín kiếm tu và một ông lão đồ đen.

Chiêu Võ Đạo Đế nhìn Cửu Trọng Thiên ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Diệp Quân đó vẫn còn đang tu luyện à?”

Ông lão đồ đen gật đầu: “Đúng thế”.

Chiêu Võ Đạo Đế bưng cốc rượu lên nhấp một ngụm, sau đó nói: “Có thể tra ra được tung tích của cha hắn không?”

Ông lão lắc đầu: “Không, hôm nay người này từng xuất hiện một lần, nhưng sau đó lại không biết tại sao đột nhiên biến mất, chắc là không muốn đối đầu trực diện với Ác Đạo Minh”.

Chiêu Võ Đạo Đế khẽ cười nói: “Không cần tra tiếp nữa đâu”.

Ông lão ngờ vực: “Tại sao?”

Chiêu Võ Đạo Đế cười nói: “Đánh con trai thì chắc chắn ông ta sẽ xuất hiện…”

Nói xong, ông ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Hy vọng ông ta thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, nếu không thì chán lắm. Dù sao giết kẻ yếu cũng không có cảm giác vui vẻ gì, nhưng nếu tự tay đánh chết ông ta trước mặt con trai thì càng thú vị, ha ha…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK