Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1311: Quyết định to gan

Ở một nơi khác, Diệp Quân còn chưa đi bao lâu thì đột nhiên cảm nhận được điều gì đó, hắn chợt dừng bước quay đầu nhìn lại.

Chỗ bên phải cách hắn mười mấy trượng có một người đàn ông trung niên mặc trường sam đang đứng đó.

Đối phương xuất hiện không chút tiếng động.

Người đàn ông mặc trường sam nhìn Diệp Quân: “Có thể nói chuyện một lát không?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Ông là người của Trấn tộc hay là khu vực Cổ Hoang?”

Người đàn ông cười nói: “Diệp công tử thử đoán xem?”

Diệp Quân lắc đầu: “Đừng giở mấy trò này ra, vào thẳng vấn đề luôn đi”.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Diệp Quân, nụ cười trên mặt ông ta dần biến mất: “Khu vực Cổ Hoang của chúng ta chiếm bốn phần lợi nhuận của Đạo Thị, mà bây giờ tất cả của cải của Đạo Thị đều nằm trong tay ngươi, ngươi phải đưa bốn phần lợi nhuận kia đây”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy chuyện Đạo Thị nhiều lần phái người giết ta thì phải tính sổ thế nào đây?”

Người đàn ông lắc đầu: “Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta cả, chúng ta cho ngươi một ngày để suy nghĩ. Một ngày sau nếu người vẫn không chịu đưa, thì khu vực Cổ Hoang xin đảm bảo với ngươi, dù thế lực sau lưng ngươi như thế nào thì nó cũng sẽ biến mất khỏi cõi đời này, đương nhiên là kể cả ngươi nữa”.

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

“Đợi đã!”

Diệp Quân chợt cất lời.

Người đàn ông xoay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân chợt biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Kiếm Thanh Huyên!

Sắc mặt người đàn ông thoáng chốc thay đổi, ông ta không ngờ Diệp Quân trước mắt lại ra tay, mà đợi đến khi ông ta lấy lại tinh thần thì kiếm của Diệp Quân đã đến nơi.

Vụt!

Đầu của người đàn ông lập tức rơi xuống.

Máu tươi bắn khắp nơi!

Diệp Quân im lặng thu hồi nhẫn không gian của người đàn ông rồi nói: “Chưa từng có ai dám nói chuyện với ta như thế đâu”.

Dứt lời hắn xoay người rời đi.

Người đàn ông mặc trường sam: “…”

Vào khoảnh khắc giết chết người đàn ông, Diệp Quân đã biết hành động này có ý nghĩa thế nào.

Có nghĩa là khai chiến!

Nhưng chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề với hắn.

Hắn là một người sẵn sàng nói phải trái, nhưng hắn biết rõ cuộc đời này chỉ khi ngươi đủ mạnh người khác mới sẽ nói phải trái với ngươi.

Sau khi Diệp Quân rời đi không lâu, thời không nơi hắn đang ở chợt rung động, sau đó có hai người xuất hiện.

Một nam một nữa!

Cô gái mặc trường bào màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa cực kỳ khí phách, xinh đẹp tuyệt trần, người đàn ông bên cạnh cô ta mặc một bộ áo gấm, dung mạo giống với cô ta khoảng sáu bảy phần, anh tuấn bất phàm.

Người đàn ông trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, người này kiêu ngạo quá”.

Cô gái khẽ nhếch môi: “Đúng là rất kiêu ngạo, người của khu vực Cổ Hoang mà nói giết là giết… Đúng là không đơn giản”.

Người đàn ông nói: “Xem ra chúng ta cũng không thể nói chuyện với hắn ta được”.

Cô gái đột nhiên hỏi: “Đệ nói xem vì sao hắn dám phách lối như thế?”

Người đàn ông hờ hững đáp: “Tiêu diệt được đạo cung nên tự tin thái quá”.

Dứt lời, hắn ta lắc đầu: “Một đạo cung nho nhỏ có là cái gì đâu, có lẽ hắn ta cho rằng thực lực của Trấn tộc chúng ta và khu vực Cổ Hoang chỉ mạnh hơn đạo cung này một chút, vì thế mới có thể không kiêng nể gì như thế, tiếc là hắn ta nghĩ sai rồi. Một đạo cung nho nhỏ sao có thể so sánh với nền tảng của Trấn tộc chúng ta được”.

Cô gái lắc đầu: “Đệ sai rồi”.

Người đàn ông xoay người nhìn về phía cô gái, hắn ta cau mày: “Sai rồi?”

Cô gái bình tĩnh hỏi: “Nếu đệ đấu tay đôi với hắn ta thì đệ có bao nhiêu khả năng chiến thắng?”

Sắc mặt người đàn ông nhất thời trở nên khó coi.

Diệp Quân này là người đã giết chết chủ nhân Đạo Nhiên của Đạo Thị, mà Đạo Nhiên kia là cao thủ năm phần thần tính.

Thực lực của hắn ta bây giờ đương nhiên không phải đối thủ của cao thủ năm phần thần tính.

Cô gái bình tĩnh nói: “Trông hắn cũng không lớn tuổi nhưng lại có thực lực đáng sợ đến thế, đệ cảm thấy chuyện này có bình thường không?”

Người đàn ông lắc đầu: “Trên đời này không thể có một thế lực lớn siêu cấp thứ tư được, nếu có thì chúng ta không thể nào không biết”.

Nhưng cô gái lại lắc đầu: “Không thể nói một cách tuyệt đối như thế được, vũ trụ vô cùng rộng lớn, chuyện gì cũng có thể xảy ra”.

Người đàn ông trầm giọng hỏi: “Thế ý của tỷ là sao?”

Cô gái cười nói: “Lần này cha bảo chúng ta đến xử lý chuyện này rõ ràng là muốn rèn luyện chúng ta, đây là một cơ hội với hai tỷ muội chúng ta, nếu xử lý ổn thoả, sau này hai tỷ muội chúng ta sẽ có được nhiều cơ hội hơn, địa vị của chúng ta trong gia tộc cũng sẽ ngày càng ổn định…”

Nói đến đây, cô ta nhìn bóng lưng Diệp Quân đã rời đi ở phía xa: “Ta muốn đưa ra một quyết định to gan”.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên: “Quyết định to gan?”

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.

Người đàn ông hơi tò mò: “Quyết định gì vậy?”

Nhưng cô gái chỉ cười chứ không nói.

Người đàn ông bĩu môi: “Lại tỏ thái độ này rồi”.


Chương 1312: Nhà chúng ta!

Diệp Quân quay về Đạo Thị lúc trước, vì nơi này có rất nhiều sức mạnh trận pháp của đại lão gia trì nên dù trải qua mấy lần đại chiến vẫn không bị huỷ diệt.

Nhưng bây giờ Đạo Thị đã không còn ai, cũng không có cửa hàng nào kinh doanh nữa.

Không chỉ có Đạo Thị này mà gần như tất cả Đạo Thị hiện tại đều trong trạng thái ngừng kinh doanh.

Không ai dám mở tiệm buôn bán vào lúc này.

Nguyên nhân đương nhiên là vì đạo cung vừa bị tiêu diệt, tất cả mọi người đều đang chú ý, theo dõi xem trong Diệp Quân, khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc thế lực nào sẽ chiến tháng.

Đương nhiên bọn họ đánh giá cao khu vực Cổ Hoang và Trấn tộc hơn.

Diệp Quân nhìn Đạo Thị vắng vẻ, hắn biết hắn phải mau chóng nghĩ cách giải quyết triệt để chuyện của Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang, nếu không e rằng Đạo Thị này sẽ không hoạt động lại được nữa.

Vào lúc Diệp Quân chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có hai tiếng bước chân vang lên từ bên cạnh.

Diệp Quân xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một nam một nữ chậm rãi đi tới.

Diệp Quân im lặng nhìn hai người.

Hai người đi tới trước mặt Diệp Quân, cười nói: “Chào Diệp công tử, ta tên Trấn Nam Tuyết, người bên cạnh là đệ đệ của ta Trấn Lăng”.

Trấn tộc!

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Có chuyện gì sao?”

Trấn Nam Tuyết chỉ vào cửa hàng nhỏ ở một bên: “Vào trong nói chuyện nhé?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được”.

Ba người tiến vào trong cửa hàng nhỏ, sau khi ngồi xuống, Trấn Nam Tuyết lấy một bầu rượu và ba cái chung ra, cô ta rót cho Diệp Quân một chung, sau đó cười nói: “Đây là tiên nhưỡng vạn năm của Trấn tộc ta, Diệp công tử nếm thử đi”.

Diệp Quân cũng không từ chối, hắn cầm chung rượu lên uống cạn, rượu vừa chảy xuống bụng, Diệp Quân đã có cảm giác như một ngọn lửa đang bốc cháy. Nhưng sau đó hắn cảm thấy hơi ngạc nhiên, vì hắn phát hiện tu vi của mình được gia tăng.

Có thể gia tăng tu vi!

Lúc này Trấn Lăng cất lời: “Rượu này được nấu từ Tổ Nguyên và các loại linh thảo linh quả quý giá, dù là cao thủ cảnh giới Thần Đạo uống vào cũng có thể gia tăng tu vi”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Đúng là quý giá”.

Trấn Lăng bình tĩnh nói: “Không quý giá gì, trong Trấn tộc chúng ta rượu này cũng chỉ là một thứ tầm thường… Dù là hạ nhân của Trấn tộc cũng có thể uống được”.

Diệp Quân hiểu ra, thì ra đến đây để khoác lác.

Diệp Quân chợt nói: “Nơi này quá sơ sài, không phù hợp để tiếp đón khách quý, chúng ta đổi sang một nơi khác trò chuyện đi”.

Dứt lời hắn lập tức đưa hai tỷ muội vào trong Tiểu Tháp.

Vừa tiến vào bên trong, sắc mặt hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết đã lập tức thay đổi.

Rõ ràng hai người đã phát hiện nơi này khác với bên ngoài.

Sắc mặt Trấn Nam Tuyết hơi nặng nề, cô ta cất lời: “Diệp công tử, thời gian trong tháp này…”

Diệp Quân gật đầu: “Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài”.

Nghe thấy thế hai tỷ muội nhìn nhau, trong lòng rung động không thôi.

Thấy hai chị em khiếp sợ như thế, Diệp Quân tỏ vẻ ngạc nhiên: “Sao thế, Trấn tộc các người không có thứ này à? Không thể nào?”

Hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết: “…”

Trấn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, hắn ta biết người này đang khoe khoang.

Diệp Quân lại nói: “Thay đổi thời gian đơn giản như thế… Trấn tộc… thật sự không có à?”

Nghe thấy câu này, sắc mặt hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết càng khó coi hơn.

Trấn Lăng trầm giọng nói: “Diệp công tử, thứ này rất phổ biến trong gia tộc các ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Không giấu diếm gì ngươi, đúng là rất phổ biến, thế hệ trẻ trong gia tộc chúng ta gần như mỗi người đều có một cái”.

Tiểu Tháp: “…”

Trấn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Mỗi người một cái?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Trấn Lăng cười nhạt: “Diệp công tử có nói quá không đấy? Thần vật thế này dù nhìn khắp toàn bộ vũ trụ cũng rất hiếm có, mà nhà ngươi lại mỗi người có một cái? Ngươi nói khoác đúng không!”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Hiếm có? Lăng huynh nói sai rồi, ở nhà họ Dương chúng ta thần vật thế này thật sự chỉ là một thứ tầm thường, nếu ngươi không tin thì ta lại cho ngươi xem thứ khác”.

Trấn Lăng lập tức nói: “Ngươi mau lấy ra ta xem thử”.

Diệp Quân không nhanh không chậm lấy kiếm Thanh Huyên ra đưa tới trước mặt Trấn Lăng: “Ngươi xem thử đi”.

Khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên, sắc mặt hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết lập tức trở nên vô cùng nặng nề.

Hai người đều là người trải sự đời, vì thế khi nhìn thấy kiếm Thanh Huyên đã lập tức nhận ra thứ này không đơn giản.

Trấn Lăng cầm kiếm Thanh Huyên lên, hắn ta sờ soạng nó một lúc lâu, sau đó như nghĩ đến điều gì, hắn ta lấy một tấm khiên cổ ra, nhẹ nhàng rạch một đường lên trên.

Rẹt!

Tấm khiên cổ lập tức bị chém làm hai như cắt đậu phụ.

Thật khó tin.

Hai tỷ muội đưa mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ, phải biết rằng tấm khiên cổ của bọn họ là thần vật cảnh giới Thần Đạo, nhưng nó lại yếu ớt dưới thanh kiếm này như thế?

Không bình thường!

Diệp Quân cười nói: “Thanh kiếm này thế nào?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng hỏi: “Diệp công tử, thanh kiếm này là?”

Diệp Quân đáp: “Kiếm Thanh Huyên, mỗi người trong thế hệ trẻ của nhà họ Dương chúng ta đều có một thanh kiếm!”

Kiếm Thanh Huyên: “…”

Mỗi người một thanh!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, khoé miệng Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng đều khẽ giật.

Đương nhiên bọn họ không tin nhà của Diệp Quân có thể giàu có như thế, mỗi người có một thanh kiếm thế này?

Quá khoa trương!

Đương nhiên là bọn họ không tin.

Mà lúc này, Diệp Quân chợt nói: “Nam Tuyết cô nương, Lăng huynh, gia tộc lớn như Trấn tộc các ngươi mỗi tháng có bao nhiêu bổng lộc?”

Trấn Lăng trầm giọng nói: “Mỗi tháng có hai trăm Tổ Nguyên…”

“Cái gì?”

Diệp Quân đột nhiên đứng phắt dậy: “Mỗi tháng chỉ có hai trăm Tổ Nguyên, ít vậy sao?”

Yết hầu Trấn Lăng lăn lộn: “Như thế… còn ít à?”

Diệp Quân khẽ thở dài, sau đó không nói gì.

Trấn Lăng thoáng do dự rồi hỏi: “Nhà… nhà các ngươi mỗi tháng được bao nhiêu?”

Diệp Quân vung tay áo, hai mươi Tổ Mạch xuất hiện sau lưng hắn, hắn bình tĩnh nói: “Nhà chúng ta không phát Tổ Nguyên, chỉ phát Tổ Mạch, mỗi tháng phát một Tổ Mạch”.

Trấn Lăng: “…”

Trấn Nam Tuyết: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1313: Ta không quan tâm

Không thể không nói, khi nhìn thấy những Tổ Mạch này, cả Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng đều cảm thấy kinh hãi.

Hai mươi Tổ Mạch!

Thế này thật sự hơi quá rồi đó.

Tổ Mạch đấy!

Hơn nữa bọn họ phát hiện một vài Tổ Mạch của Diệp Quân còn có phẩm chất rất tốt, dù là Trấn tộc cũng không có Tổ Mạch tốt như thế.

Dương tộc này giàu có đến thế à?

Hai tỷ muội đều bị ngạc nhiên.

Lúc này, bọn họ bắt đầu thấy nửa tin nửa ngờ với lời nói của Diệp Quân rồi.

Ngươi nói hắn khoe khoang, nhưng hắn thật sự cho ngươi thấy bảo bối.

Có điều nếu nói mỗi tháng Dương tộc này đều phát một Tổ Mạch… Thì bọn họ thật sự thấy không tin cho lắm. Vì trực giác cho bọn họ biết đây gần như là chuyện không thể nào, nhưng người trước mặt lại có thể lấy ra một lượt tận hai mươi Tổ Mạch.

Chuyện này thật sự hơi khó tin.

Thấy hai tỷ muội Trấn Nam Tuyết im lặng, Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Hôm nay hai vị đến tìm ta là vì chuyện gì vậy?”

Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, kìm nén nỗi khiếp sợ trong lòng rồi nói: “Diệp công tử, không giấu gì ngươi, hôm nay hai tỷ đệ chúng ta đến đây là vì chuyện Đạo Thị”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thể đoán ra được”.

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, trong của cải của Đạo Thị có ba phần là của Trấn tộc ta”.

Diệp Quân không nói gì, hắn chỉ cầm bầu rượu Trấn Nam Tuyết đưa cho mình lên rót một chung, sau đó uống một hớp.

Trấn Nam Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân đợi câu trả lời từ hắn.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Nam Tuyết cô nương, chắc cô cũng đã biết rõ đầu đuôi chuyện này, ta cũng không vòng vo nhiều. Ta muốn nói là, ta không muốn trở thành kẻ thù với Trấn tộc, nhưng bây giờ Đạo Thị đã là của ta, không ai có thể lấy đi được, còn về của cải ở Đạo Thị…”

Nói đến đây, hắn cười nói: “Nam Tuyết cô nương, vừa nhìn hai tỷ muội các cô đã biết là người làm nên việc lớn, ta cảm thấy chúng ta có thể nghĩ đến vấn đề lâu dài”.

Nghe thấy thế, Trấn Nam Tuyết lập tức thấy hứng thú: “Mời Diệp công tử nói”.

Diệp Quân cất lời: “Ta sẽ mở lại Đạo Thị”.

Trấn Nam Tuyết hơi cau mày: “Mở lại Đạo Thị?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế, không chỉ có thế mà ta còn muốn mở rộng kinh doanh của Đạo Thị, trước đây Đạo Thị chỉ phục vụ những tầng lớp cao, nhưng bây giờ ta quyết định sẽ phát triển Đạo Thị đến tất cả tầng lớp. Như thế thứ nhất thị trường của chúng ta sẽ trở nên rộng lớn, lợi nhuận đương nhiên cũng sẽ lớn hơn”.

Trấn Nam Tuyết im lặng.

Lúc trước Đạo Thị chỉ nhằm vào cao thủ cấp cao, khả năng tiêu thụ của những cao thủ này rất cao, nhưng cũng rất ít người. mà bây giờ Diệp Quân muốn buôn bán cho tất cả mọi người, như thế lợi nhuận chắc chắn sẽ vô cùng to lớn.

Trấn Nam Tuyết do dự một lát rồi nói: “Diệp công tử, như thế có lẽ Đạo Thị sẽ thiếu đi tính bí ẩn…”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cần tính bí ẩn làm gì?”

Trấn Nam Tuyết cứng họng.

Đúng thế.

Cần tính bí ẩn làm gì?

Mở Đạo Thị đương nhiên là để kiếm tiền, không phải càng nhiều người sẽ càng tốt sao?

Diệp Quân lại nói: “Thật ra ý của ta là sau khi chúng ta mở cửa hoàn toàn Đạo Thị còn có thể mở một nơi giao dịch cao cấp riêng. Nơi giao dịch đó cũng tương đương với Đạo Thị hiện tại, chỉ có người có thân phận và thực lực nhất định mới được tiến vào nơi giao dịch này, như thế những cao thủ cấp cao kia cũng sẽ cảm thấy thoải mái”.

Cái này cũng giống như chơi game vậy, chỉ có cao thủ giàu có mà không có cao thủ bình dân, vậy chắc chắn trò chơi này sẽ không thể tồn tại lâu dài. Vì sau khi cao thủ giàu có nạp tiền xong mà không có cao thủ bình dân cho bọn họ bón hành thì bọn họ lấy đâu ra cảm giác vui vẻ đây?

Trấn Nam Tuyết nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử muốn để chúng ta góp vốn sao?”

Diệp Quân cười nói: “Hai người có thể đại diện Trấn tộc không?”

Trấn Lăng thoáng chần chừ, đang định lên tiếng thì Trấn Nam Tuyết đã nói: “Có thể”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Trấn Lăng, sau đó nhìn về phía Trấn Nam Tuyết: “Thật sự có thể à?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế.”

Diệp Quân im lặng một lát rồi cười nói: “Ta có thể cho Trấn tộc hai phần lợi nhuận…”

Trấn Nam Tuyết mặc cả: “Ba phần”.

Diệp Quân lắc đầu: “Chỉ hai phần thôi”.

Trấn Nam Tuyết lại nói: “Nếu là ba phần, Trấn tộc của ta…”

Nói đến đây cô ta đột nhiên im lặng.

Vì lúc này cô ta mới nhớ ra mình cũng không có quá nhiều quyền phát biểu ở Trấn tộc.

Diệp Quân nhìn Trấn Nam Tuyết đợi cô ta nói tiếp.

Bị Diệp Quân nhìn chăm chú, Trấn Nam Tuyết lạnh lùng nói: “Diệp công tử, theo ta được biết khu vực Cổ Hoang không hề thân thiện với ngươi”.

Diệp Quân cười đáp: “Ta không quan tâm”.

Trấn Nam Tuyết im lặng.
Chương 1314: Biến!

Diệp Quân nhìn cô ta: “Trấn tộc muốn ba phần cũng được, nhưng Trấn tộc có thể cho ta cái gì?”

Trấn Nam Tuyết đáp: “Mạng lưới quan hệ và lòng tin”.

Diệp Quân cười nói: “Nói rõ ta nghe xem”.

Trấn Nam Tuyết giải thích: “Khi nãy lúc chúng ta ở Đạo Thị, toàn bộ Đạo Thị vắng vẻ không một bóng người, mà ngoài Đạo Thị này chắc chắn những chỗ khác cũng là như thế, tại sao lại vậy? Đó là vì bây giờ mọi người đều không tin Diệp công tử có thể xử lý được Trấn tộc và khu vực Cổ Hoang… Vì Diệp công tử quá bí ẩn, xuất hiện quá bất ngờ, mọi người đều mang thái độ quan sát với Diệp công tử”.

Nói đến đây cô ta khẽ mỉm cười: “Nhưng nếu cho bọn họ biết Trấn tộc ta đã hợp tác với ngươi, thì ta tin rằng những nhà buôn vẫn còn đang quan sát kia sẽ lập tức có lòng tin với Đạo Thị của chúng ta, thậm chí còn không cần ngươi đến từng nhà tìm bọn họ, bọn họ sẽ chủ động đến tìm ngươi yêu cầu đi vào Đạo Thị…”

Diệp Quân gật đầu: “Còn gì nữa không?”

Trấn Nam Tuyết nói tiếp: “Mạng lưới quan hệ! Mạng lưới quan hệ của Trấn tộc ta rất khổng lồ, có sự giúp đỡ của chúng ta, Đạo Thị của ngươi muốn mở chợ có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức, không chỉ có thể việc ngươi muốn mở rộng quy mô của Đạo Thị cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều… Đương nhiên dù không có sự giúp đỡ của Trấn tộc chúng ta Diệp công tử vẫn có thể giải quyết những vấn đề này, nhưng cũng sẽ cần một khoảng thời gian nhất định, mà thời gian chắc chắn rất quý báu với Diệp công tử, đúng không?”

Diệp Quân cười đáp: “Đúng”.

Trong lòng Trấn Nam Tuyết hơi thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Khu vực Cổ Hoang…”

Trấn Nam Tuyết lắc đầu một cách dứt khoát: “Diệp công tử, về khu vực Cổ Hoang thì chúng ta không thể nào giúp ngươi được, vì nếu chúng ta giúp ngươi chẳng khác nào khai chiến trực tiếp với khu vực Cổ Hoang, mà nếu khai chiến với bọn họ sẽ chỉ có lợi cho nhà họ Thần mà thôi… Hơn nữa chúng ta cảm thấy khai chiến với khu vực Cổ Hoang vì Đạo Thị là một chuyện không đáng giá”.

Diệp Quân im lặng.

Trấn Nam Tuyết lại nói: “Nhưng chúng ta có thể âm thầm giúp đỡ ngươi”.

Diệp Quân cười hỏi: “Âm thầm?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế, ví dụ như tin tình báo gì đó, ta tin Diệp công tử cần những điều này”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy thì chúc chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Trấn Nam Tuyết thầm thấy mừng rỡ: “Ngươi đồng ý rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Trấn Nam Tuyết chớp mắt vì bất ngờ, cô ta không ngờ Diệp Quân lại đồng ý một cách sảng khoái như thế.

Diệp Quân nói: “Nam Tuyết cô nương, nếu muốn khôi phục Đạo Thị thì còn cần làm rất nhiều chuyện, mà cô biết đấy, ta còn phải xử lý phiền phức là khu vực Cổ Hoang, vì thế ta muốn cô tạm thời giúp ta quản lý Đạo Thị, cô thấy sao?”

Trấn Nam Tuyết hơi bất ngờ: “Ta quản lý Đạo Thị?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Trấn Nam Tuyết hơi khó hiểu: “Vì sao lại chọn ta?”

Diệp Quân cười đáp: “Vì Nam Tuyết cô nương có năng lực”.

Trấn Nam Tuyết ngẫm nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, ta sẵn sàng quản lý Đạo Thị, cũng tự tin rằng mình có thể quản lý thật tốt, nhưng mà… ngươi không thấy lo lắng gì về gia tộc của ta sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có gì phải lo lắng cả, ta tin tưởng hai tỷ đệ các cô”.

Nghe thấy thế, Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng nhìn nhau, cuối cùng Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Nếu Diệp công tử đã tin tưởng chúng ta thì Diệp công tử cứ yên tâm, ta sẽ để Đạo Thị bắt đầu kinh doanh trong khoảng thời gian nhanh nhất, đồng thời mở rộng quy mô của Đạo Thị”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy bây giờ chúng ta thảo luận về khu vực Cổ Hoang đi”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang có năm vị cao thủ tuyệt thế, trong đó người mạnh nhất là yêu thần, thực lực cao thâm khó lường, không rõ sâu cạn. Tiếp theo là bốn đại yêu vương, bốn đại yêu vương này đều là cao thủ sáu phần thần tính, hơn nữa bọn họ còn là yêu thú nên sức chiến đấu cực kỳ đáng sợ, ngoài ra dưới trướng mỗi người bọn họ còn có một quân đoàn yêu thú lớn mạnh…”

Quân đoàn yêu thú!

Diệp Quân ra vẻ đăm chiêu.

Vì hắn phát hiện Nhị Nha rất có khả năng khiến yêu thú sợ hãi, đây là một sự áp đảo về huyết mạch.

Trấn Nam Tuyết nói tiếp: “Ngoài ra khu vực Cổ Hoang còn có một chủng tộc bí ẩn tên là thần tộc Người Khổng Lồ, thật ra bọn họ không phải yêu thú, nhưng bọn họ lại là đồng minh với yêu thú của khu vực Cổ Hoang, quan hệ cực kỳ thân thiết, vì thế ngươi cũng phải cẩn thận với thần tộc Người Khổng Lồ này…”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó nói: “Ta vừa nhận được tin tức khu vực Cổ Hoang vừa phái người đến Sơn Hải Giới, thu phục toàn bộ yêu thú ở nơi đó…”

Nghe thấy thế, Diệp Quân nhất thời cau mày: “Thu phục Sơn Hải Giới?”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”

Trấn Nam Tuyết lắc đầu: “Không biết, chuyện này có hơi kỳ lạ, vì mệnh lệnh này không phải do yêu vương mà là yêu thần tự mình đưa ra. Dưới tình huống bình thường, Sơn Hải Giới vốn không đáng để yêu thần chú ý tới, vì Sơn Hải Giới hiện tại đã không thể bằng với Sơn Hải Giới trước đây…”

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Thôi mặc kệ bọn họ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn”.

Trấn Nam Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, gật đầu: “Có lẽ Diệp công tử đã có cách đối phó rồi”.

Diệp Quân đang định đáp lời thì Trấn Nam Tuyết đột nhiên nhíu mày.

Diệp Quân hỏi: “Sao vậy?”

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Diệp công tử, đã có một vị yêu vương rời khỏi khu vực Cổ Hoang…”

Diệp Quân cười khẽ rồi nói: “Chúng ta đi thôi!”

Dứt lời, hắn dẫn theo Trấn Nam Tuyết và Trấn Lăng rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân nhìn về phía Trấn Nam Tuyết: “Việc mở lại Đạo Thị như thế nào sẽ do cô toàn quyền xử lý”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Được, ta phải trở về gọi một phải người đến giúp đỡ”.

Diệp Quân nói: “Chúng ta hôm khác gặp lại”.

Dứt lời hắn xoay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Trấn Lăng trầm giọng nói: “Tỷ tỷ, Diệp công tử này không đơn giản đâu!”

Trấn Nam Tuyết gật đầu: “Đúng là như thế”.

Trấn Lăng thoáng do dự, sau đó nói: “Hình như chúng ta không thể đại diện cho Trấn tộc…”

Hai người họ đều không phải Thế tử, vì thế thật ra cũng không có quá nhiều quyền phát biểu trong Trấn tộc, lần này sở dĩ phái bọn họ đến xử lý chuyện này một mặt là muốn rèn luyện bọn họ, còn có một lý do là Thế tử của Trấn tộc quá bận nên không có thời gian tới, nếu không gần như không thể đến lượt bọn họ.

Trấn Nam Tuyết trầm giọng nói: “Ta biết, nhưng chúng ta muốn hợp tác với hắn thì chỉ có thể nói như thế thôi… Hơn nữa ta cảm thấy chắc là hắn cũng biết quyền phát biểu của chúng ta ở Trấn tộc cũng không lớn…”

Trấn Lăng hơi nghi ngờ: “Vậy vì sao hắn còn chọn hợp tác với chúng ta? Chẳng lẽ… hắn thích tỷ tỷ?”

Trấn Nam Tuyết ngại đến mức đỏ bừng mặt, thẳng tay đánh một cái lên đầu Trấn Lăng: “Biến!”

Trấn Lăng: “…”
Chương 1315: Cảm ơn chủ nhân!

Sau khi rời khỏi Đạo Thị, Diệp Quân đi tới một vùng tinh không.

Diệp Quân hơi tò mò nhìn cuối tinh không vô tận phía xa: “Mộc Nguyên tiền bối, thực lực hai tổ thú Âm Dương này thế nào ạ?”

Lúc trước hắn không đi thu phục hai con tổ thú Âm Dương này là vì thực lực của hắn vốn không đủ, nhưng bây giờ hắn cảm thấy đã gần đủ rồi.

Nhưng hắn vẫn khá tò mò với hai tổ thú Âm Dương này.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Đều có cấp bậc Thần Đạo, nhưng ta không biết là có mấy phần thần tính, vì đã rất lâu không gặp bọn chúng rồi”.

Diệp Quân chợt hỏi: “Ông và hai vị Thần Tướng cũng đạt tới cảnh giới Thần Đạo rồi nhỉ?”

Mộc Nguyên cười nói: “Đúng thế, đây là nhờ có sự giúp đỡ của Diệp công tử cả”.

Ba người họ đi theo Diệp Quân nên vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp, mà tu luyện mười năm trong Tiểu Tháp cũng chỉ tương đương với một ngày bên ngoài, không chỉ có thể còn có thể sử dụng thoải mái Tổ Mạch và Tổ Nguyên…

Cũng vì lý do đó nên ba người họ mới thăng cấp nhanh như thế.

Lúc này Mộc Nguyên thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng vì đã chọn đi theo Diệp Quân, nếu không ông ta muốn đột phá cảnh giới Thần Đạo là một chuyện quá khó khăn.

Nghe thấy lời xác nhận của Mộc Nguyên, Diệp Quân cũng bật cười.

Thực lực của Mộc Nguyên và hai vị Thần Tướng được tăng lên đương nhiên cũng là một chuyện tốt với hắn, dẫu sao Mộc Nguyên và hai Thần Tướng cũng là trợ tướng đắc lực của hắn.

Như nghĩ đến điều gì, Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Thần đồ cũng đã tu luyện đến cấp bậc Thần Đạo rồi”.

Thần đồ!

Diệp Quân hơi sững sờ, hắn mở lòng bàn tay, thần đồ xuất hiện trong tay hắn.

Hắn đã suýt quên mất thần đồ này rồi.

Cũng đành chịu, từ sau khi có kiếm Thanh Huyên hắn đã không quá hứng thú với thần vật khác nữa rồi.

Lúc này thần đồ vô cùng hưng phấn và hơi rung động.

Thật ra lúc đầu nó chỉ còn cách cảnh giới Thần Đạo một bước, tiếc là một bước này còn khó hơn lên trời. Hơn nữa khi đó địa vị của nó trong Thần Điện không hề cao, vì thế nó hoàn toàn không có tài nguyên gì, tất cả tài nguyên gần như đều thuộc về thần ấn, cũng vì lý do đó nên lúc trước nó thăng cấp rất chậm.

Mà từ sau khi đi theo Diệp Quân, nó phát hiện chủ nhân mới này rất rộng rãi, không chỉ cho nó tu luyện trong Tiểu Tháp còn cho nó sử dụng Tổ Mạch Tổ Nguyên miễn phí.

Quan trọng nhất là còn không cần nó phải làm việc!

Việc này cũng khiến nó cảm thấy hơi ngại.

Bây giờ nó ngày càng cảm thấy thần ấn kia chắc chắn là một kẻ ngu xuẩn, nếu thần ấn chịu ở lại nơi này thì với thiên phú và sự đặc biệt của nó, chắc chắn nó sẽ thăng cấp lên một tầm cao mới.

Cảm nhận được sự hưng phấn của thần đồ, Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng”.

Thần đồ vui vẻ vội nói: “Cảm ơn chủ nhân”.

Diệp Quân cười khẽ, như nghĩ đến điều gì, hắn lấy một quyển cổ tịch màu đen mà Thần Nhất để lại ra, nhìn cổ tịch màu đen trong tay. Trước kia thần đồ từng nói đây là một quyển sổ Thần Nhất để lại, nhưng hắn cảm thấy chắc chắn nó không đơn giản như thế!

Tiếc là trước đây hắn giết Đạo Nhiên quá vội, không kịp hỏi đối phương rốt cuộc đây là cái gì.

Mà lúc này Mộc Nguyên đột nhiên nói: “Diệp thiếu đang nghi ngờ rốt cuộc thứ này là gì à?”

Diệp Quân gật đầu.

Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Ta cảm thấy có thể trong đây tiết lộ làm cách nào để đạt tới mười phần thần tính”.

Mười phần thần tính!

Diệp Quân cau mày, trước mắt đã biết Thần Nhất là cao thủ có thần tính cao nhất, đã đạt tới mười phần trong truyền thuyết.

Mộc Nguyên nói tiếp: “Diệp thiếu, có lẽ người của nhà họ Thần có thể đọc hiểu chữ trên thứ này…”

Nhà họ Thần!

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, lúc trước hắn muốn đến thăm hỏi nhà họ Thần, mà nhà họ Thần này lại nói hắn không có tư cách thăm hỏi.

Rõ ràng hắn không thể mang thứ này đến nhà họ Thần để hỏi.

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều nữa mà cất cổ tịch màu đen vào, hắn không hề có hứng thú làm cách nào đạt đến mười phần thần tính, dẫu sao hắn cũng không đi con đường thần tính.

Nhưng hắn cũng thấy hơi lo lắng.

Vì hắn không đi theo thần tính, thế sau khi đến cảnh giới Thần Đạo hắn phải tu luyện thế nào đây?

Đây là một vấn đề!

Diệp Quân lắc đầu tạm thời không nghĩ đến vấn đề này nữa, đi tốt con đường trước mắt mới là quan trọng nhất.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong tinh không xa xa rồi nói: “Mộc Nguyên tiền bối, còn bao lâu mới đến thế?”

Mộc Nguyên đáp: “Sắp rồi”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu, hắn tăng tốc biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối tinh không.

Không lâu sau đó Diệp Quân đi tới một vùng tinh không tĩnh mịch, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, tinh quang xung quanh mờ tối như một vũng nước đọng, rất không bình thường.

Thần thức của Diệp Quân trải ra như một tấm lưới, sau đó hắn cau mày, vì lúc thần thức của hắn tiếp xúc với phạm vi cách đó nghìn trượng thì bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.

Diệp Quân nhìn về phía xa, nơi đó trống không chẳng có gì cả. Mộc Nguyên trầm giọng nói: “Diệp thiếu, có lẽ phía trước là Âm Dương Giới trong truyền thuyết”.

Âm Dương Giới!

Diệp Quân hỏi: “Là nơi ở của hai tổ thú Âm Dương à?”

Mộc Nguyên nói: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười hỏi: “Ông nghĩ chúng sẽ chịu nói chuyện với ta không?”

Mộc Nguyên cười khổ: “Không biết nhưng nếu chúng chịu giúp đỡ thì đó sẽ là một trợ lực lớn với cậu”.

Diệp Quân gật đầu, bây giờ hắn thật sự rất cần người giúp đỡ.

Cũng không thể dựa hết vào gia đình được!

Đương nhiên cảm giác dựa vào gia đình thật sự rất thoải mái.

Nghĩ đến đây Diệp Quân không khỏi cười ha hả, bây giờ hắn rất hiểu cảm giác của cha năm đó.

Sinh ra trong một gia đình thế này, ngươi không muốn làm vua dựa dẫm cũng khó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK