Sau khi sắp xếp cho cô ta xong, Diệp Quân nhìn về phía Nhị Nha và Tiểu Bạch, Nhị Nha hé miệng cười: “Chúc mừng!”
Diệp Quân tức giận nói: “Chúc mừng cái gì?”
Nhị Nha nghiêm túc nói: “Cô gái này rất đẹp”.
Diệp Quân nói: “Nếu tiếp theo các ngươi không có kế hoạch gì thì tạm thời đi theo ta”.
Nhị Nha gật đầu: “Được!”
Lần này họ lén chạy ra ngoài, dù chơi rất vui nhưng sau này chắc chắn vẫn sẽ bị phạt, nhưng có cháu trai thì họ còn có thể lấy cớ được.
Thấy Nhị Nha đồng ý, Diệp Quân hơi nhếch môi.
Chỉ có Thần Dã thì hắn cũng không chắc chắn có thể giết chết mấy vị thần kia, nhưng bây giờ có Nhị Nha và Tiểu Bạch gia nhập khiến hắn tự tin hơn rất nhiều.
Vì thế Diệp Quân lập tức bắt đầu kế hoạch.
Lúc này Thần Dã nói: “Diệp tiểu hữu, ta cảm thấy Đạo Thị là nơi mà chúng ta phải chú ý nhất”.
Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối hiểu biết nhiều về Đạo Thị không?”
Thần Dã lắc đầu: “Thế lực này rất bí ẩn, ta chỉ biết Triệu Lão kia thôi, ông ta xem như là nhân vật đứng đầu ngoài mặt của Đạo Thị, nhưng ta có thể chắc chắn sau lưng ông ta vẫn còn cao thủ, chỉ không biết là ai mà thôi”.
Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Vậy giải quyết mấy vị thần và nhà họ Kỳ kia trước đã…”
Nói đến đây hắn khẽ mỉm cười: “Nếu ta đoán không lầm chắc chắn bây giờ bọn họ cũng đang lên kế hoạch sẽ giải quyết ta thế nào”.
Thần Dã gật đầu: “Có lẽ vậy”.
Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã: “Tiền bối có cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tính đúng không?”
Thần Dã gật đầu: “Đúng thế, nếu ngươi có thể dụ bọn họ đến Sơn Hải Giới, thực lực của ta sẽ tương đương với cao thủ cảnh giới Thần Đạo bốn phần thần tín. Đương nhiên dù ở bên ngoài khi chiến đấu với loài người cùng cấp bậc, ta vẫn có lợi thế”.
Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhị Nha: “Ngươi có thể giải quyết mấy người?”
Nhị Nha bình tĩnh đáp: “Càng nhiều càng tốt”.
Thần Dã: “…”
Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Vậy đến lúc đó cứ xem rồi đánh, dù sao người mạnh nhất cũng sẽ để lại cho ngươi”.
Nhị Nha gật đầu: “Được!”
Cô bé thích đánh nhau nhất.
Diệp Quân lại nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch vung móng vuốt nhỏ như đang nói gì đó.
Diệp Quân cười nói: “Đến lúc đó ngươi cung cấp trang bị là được!”
Tiểu Bạch: “…”
Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi chuyện Diệp Quân dẫn Nhị Nha, Tiểu Bạch và Thần Dã tiến vào Tiểu Tháp, vừa đi vào trong, sắc mặt Thần Dã đã trở nên nặng nề chưa từng có.
Thần Dã nhìn về phía Diệp Quân bên cạnh, thầm thấy khiếp sợ, ông ta biết bản thân vẫn còn đánh giá thấp thiếu niên kiếm tu trước mắt này quá.
Nhà họ Dương sau lưng thiếu niên kiếm tu này không đơn giản chút nào!
Nhưng điều làm ông ta thấy nghi ngờ là vì sao ông ta chưa từng nghe nói tới?
Diệp Quân tìm đến chỗ Ngao Thiên Thiên, lúc này Ngao Thiên Thiên đã hấp thu chiến ý, khí thế của cô ấy điên cuồng dâng trào, cách Tổ Cảnh ngày càng gần hơn.
Vì giúp Ngao Thiên Thiên thăng cấp, Diệp Quân lại lấy một ít máu tươi từ chỗ Nhị Nha, máu tươi của Nhị Nha có tác dụng rất lớn với yêu thú.
Chỉ cần Ngao Thiên Thiên có thể đạt đến Tổ Cảnh thì hắn sẽ có thể dựa vào cô ấy để đạt đến Tổ Cảnh, khi đó kết hợp với kiếm Thanh Huyên, hắn chắc chắn bản thân có thể giết chết thần linh.
Diệp Quân không làm phiền Ngao Thiên Thiên nữa, hắn xoay người rời đi.
Diệp Quân nhanh chóng đi tới bờ biển, cô gái áo trắng vừa tỉnh lại trước đó đang ngồi im lặng trên một tảng đá bên cạnh bờ biển, cô ta nhìn mặt biển phía xa, không biết đang nghĩ gì.
Diệp Quân đi tới cạnh cô gái áo trắng, cô ta quay đầu nhìn hắn, sau đó nói với vẻ áy náy: “Xin lỗi, ta vẫn không nhớ ra được gì cả”.
Diệp Quân hỏi: “Một chút gì đó cũng không ư?”
Cô gái gật đầu: “Đầu óc ta trống rỗng, chỉ có ký ức gặp được ngươi”.
Diệp Quân im lặng.
Cô gái giơ tay phải nhìn cái dấu trên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Cái này có liên quan đến lai lịch của ta…”
Dứt lời, cô ta nhìn về phía Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Đợi sau khi xử lý xong việc của ta, ta sẽ dẫn cô đi tìm một ông lão, có lẽ ông ta biết lai lịch của cô”.
Cô gái gật đầu: “Cảm ơn”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Bây giờ cô còn có sức mạnh không?”
Cô gái do dự một lát rồi nói: “Hình như là có”.
Diệp Quân nói: “Thử xem?”
Cô gái gật đầu, cô ta xoay người nhẹ nhàng chỉ ngón tay về phía biển, khiến cả cái biển thoáng chốc bốc hơi.
Thấy cảnh này, Diệp Quân sửng sốt.
Cô gái quay đầu nhìn về phía hắn: “Chỉ thế thôi…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đây là bản năng à?”
Cô gái gật đầu.
Diệp Quân nói: “Thử với ta xem”.
Nhưng cô gái lại lắc đầu.
Diệp Quân cười nói: “Thử xem, ta muốn biết sức mạnh của cô là cấp bậc gì”.
Cô gái vẫn hơi do dự.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Đừng lo lắng, có lẽ cô không làm ta bị thương được đâu”.
Thấy Diệp Quân khăng khăng như thế, cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy ngươi cẩn thận đấy”.
Dứt lời, cô ta chỉ về phía Diệp Quân.
Ầm!
Trong nháy mắt, cả người Diệp Quân đều nổi da gà, hắn không chút do dự sử dụng kiếm ý vô địch bảo vệ bản thân, nhưng sau đó Diệp Quân lại sửng sốt.
Vì hắn phát hiện không ngờ kiếm ý vô địch của hắn lại đang biến mất…
Chương 1277: Tò mò
Kiếm ý biến mất.
Không thể không nói, Diệp Quân quả thật vô cùng khiếp sợ, bởi vì hắn không ngờ sức mạnh của cô gái trước mặt lại có thể khiến kiếm ý vô địch của mình biến mất.
Phải biết rằng, khi hắn chiến đấu với cường giả cảnh giới Thần Đạo, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đạo cũng không thể hủy diệt được kiếm ý vô địch của hắn, mà cô gái trước mắt lại có thể dễ dàng khiến kiếm ý vô địch của hắn biến mất.
Lúc này, cô gái vội thu tay lại, cô ta nhìn Diệp Quân, hơi áy náy.
Diệp Quân kìm nén sự khiếp sợ trong lòng, tò mò hỏi: "Sức mạnh của cô là gì vậy?"
Cô gái khẽ lắc đầu: “Không biết”.
Diệp Quân cau mày.
Cô gái quay đầu nhìn về phía hải vực bao la phía xa, ánh mắt dần trở nên mông lung.
Không có bất kỳ ký ức nào, trống rỗng.
Điều này khiến cô ta cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa.
Lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: "Cô đừng suy nghĩ nhiều nữa, trí nhớ của cô chắc là đã bị phong ấn bởi một loại sức mạnh đặc biệt nào đó. Đến lúc đó, ta dẫn cô đi gặp người đã từng bảo vệ cô trước kia, đối phương có lẽ sẽ biết lai lịch của cô, chỉ cần biết được lai lịch của cô, khôi phục trí nhớ cũng không phải việc gì khó khăn”.
Cô gái khẽ gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân nhìn cô gái một cái, sau đó xoay người rời đi.
Cô gái nhìn xuống cánh tay của mình, trên cánh tay của cô ta, dấu ấn bí ẩn tỏa ra ánh sáng vàng nhạt.
. . .
Diệp Quân cũng không rời khỏi Tiểu Tháp, bây giờ hắn phải đợi Ngao Thiên Thiên đột phá, đối mặt với những vị thần linh kia, hắn không thể lơ là được.
Những vị thần linh kia đều là cường giả cảnh giới Thần Đạo, hơn nữa, hắn còn chưa biết thần tính của đối phương đã đạt đến trình độ nào, vì vậy, hắn không dám khinh suất, coi thường kẻ địch.
Diệp Quân tìm một mảnh đất bằng phẳng, hắn khoanh chân ngồi xuống, chậm rãi nhắm mắt lại, tĩnh tâm.
Tu luyện.
Những trận chiến trong khoảng thời gian này, khiến cho hắn cũng mơ hồ có một loại cảm giác muốn đột phá.
Nếu là người khác, khi đã đạt tới cảnh giới Đế Quân, muốn đột phá một lần nữa, chắc chắn là vô cùng khó khăn, nhưng hắn thì khác, dù sao hắn cũng có tận tám Tổ Mạch.
Đối với hắn mà nói, hắn không có vấn đề gì về tài nguyên.
Về mặt cảnh giới, hắn vẫn luôn tùy ý tu luyện, trọng tâm là ở phương diện kiếm đạo, vừa rồi sức mạnh của cô gái kia đã nhắc nhở hắn, kiếm ý vô địch của hắn vẫn chưa phải là vô địch, vẫn có sức mạnh có thể phá hủy nó, vì vậy, khi chiến đấu với kẻ địch, không thể lơ là.
Diệp Quân xuất kiếm ý vô địch của mình ra, kiếm ý vô địch của hắn như một dòng thác lũ phóng lên cao, Diệp Quân rung chuyển, trong nháy mắt, kiếm ý vô địch hóa thành hàng nghìn thanh ý kiếm trên bầu trời, hàng nghìn thanh ý kiếm cứ như vậy lơ lửng ở trên đầu hắn, vô cùng ngoạn mục.
Lúc này, trong đầu Diệp Quân lại hiện lên một ý niệm, hàng nghìn thanh ý kiếm đột nhiên ngưng tụ thành một thanh kiếm, hắn chỉ tay, thanh kiếm thẳng tắp rơi xuống, đi vào trong cơ thể hắn, trong nháy mắt, Diệp Quân lại chỉ tay, hàng nghìn thanh kiếm đột nhiên lao ra từ thời không trước mặt hắn.
Tuế Nguyệt chồng chéo!
Ầm!
Bỗng chốc, toàn bộ thế giới trong Tiểu Tháp rung động dữ dội, cứ như động đất.
Bởi vì thế giới trong Tiểu Tháp đã từng được cải tạo bởi Thiên Mệnh Váy Trắng, vì vậy, sức mạnh bây giờ của hắn không thể phá hủy được thời không ở trong này.
Lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến từ bên cạnh: "Cậu nhóc, kiếm kỹ này của ngươi thật lợi hại".
Diệp Quân quay đầu nhìn, là Thần Dã đang bước tới.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Quá khen rồi”.
Sắc mặt Thần Dã hơi nghiêm trọng: “Sức mạnh nhát kiếm này của ngươi, ngay cả cường giả cảnh giới Thần Đạo cũng không dám xem thường, nếu phối hợp với thanh kiếm này của ngươi...”
Nói đến đây, sắc mặt của Thần Dã càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Thần Dã đã từng đích thân sử dụng thanh kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, đúng là vượt quá tiêu chuẩn.
Nghe Thần Dã nói như vậy, Diệp Quân khẽ mỉm cười, thành thật mà nói, hắn cũng hơi hiếu kỳ, nếu bây giờ dùng kiếm Thanh Huyên để thí luyện thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và Tuế Nguyệt chồng chéo thì liệu uy lực có thể đạt tới trình độ nào?
Lúc này, Thần Dã đột nhiên nói: “Cậu nhóc, kiếm này của ngươi có thể giết chết rất nhiều người khi đánh bất ngờ”.
Diệp Quân nhìn về phía Thần Dã, Thần Dã trầm giọng nói: “Nếu ngươi dùng thanh kiếm này vào thời điểm quan trọng, rồi bất ngờ tung ra một nhát kiếm như vừa nãy thì rất nhiều người sẽ không kịp chuẩn bị, rất có khả năng sẽ bị kiếm của ngươi chém chết…"
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu”.
Thần Dã nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng tò mò về thân phận của hắn.
Trong khoảng thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu sử dụng kiếm ý vô địch để tu luyện các loại kiếm kỹ, kiếm kỹ mạnh nhất bây giờ của hắn là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và Tuế Nguyệt chồng chéo, vì vậy hắn chủ yếu tu luyện chuyên sâu vào hai kiếm kỹ này, tuy nhiên, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên, mà sử dụng kiếm ý của mình .
Ngoài việc tu luyện, Diệp Quân còn dành thời gian mỗi ngày để dạy dỗ đám người Lâm Bảo Mỹ. Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán luyện tập ở bên trong Tiểu Tháp, bây giờ họ đã đạt đến cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên, tốc độ tăng trưởng chỉ có thể hình dung bằng từ kinh khủng. Hơn nữa kiếm đạo của Lâm Bảo Mỹ cũng tiến bộ rất nhanh, bây giờ cô bé đã có thể chồng chéo hơn ba trăm lần thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.
Chương 1278: Nữ tặc
Diệp Quân rất coi trọng Lâm Bảo Mỹ, Cẩu Đán và những đứa trẻ đó, toàn bộ đều do hắn đích thân dạy dỗ.
Hắn định đưa bọn họ đến thư viện Quan Huyên, dù sao hắn cũng không có nhiều thời gian, hơn nữa, đi theo hắn thật sự rất nguy hiểm.
Ở một nơi trên đỉnh núi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phía chân trời xa, Lâm Bảo Mỹ ngự kiếm tung hoành ngang dọc, khắp bầu trời tràn ngập ánh kiếm, tốc độ cực nhanh.
Bên cạnh Diệp Quân, ánh mắt của đám người Cẩu Đán đều hiện ra vẻ ngưỡng mộ.
Ngự kiếm bay xa, ngầu quá đi mất.
Lúc này, Cẩu Đán đột nhiên nói: “Sư phụ, con có thể học kiếm không?”
Những đứa trẻ còn lại cũng rối rít nhìn về phía Diệp Quân, chúng thật sự rất muốn học kiếm, bởi vì học kiếm không chỉ ngầu, lại còn có thể đánh nhau, mỗi khi chúng so tài với Lâm Bảo Mỹ, đều bị Lâm Bảo Mỹ treo lên đánh.
Nghe Cẩu Đán nói vậy, Diệp Quân cười đáp: “Con muốn học kiếm sao?”
Cẩu Đán gật đầu: “Đúng vậy”.
Diệp Quân nhìn về phía những đứa trẻ: “Các con cũng muốn học kiếm à?”
Mọi người rối rít gật đầu.
Diệp Quân khẽ cười nói: “Vậy các con có biết rằng, học kiếm thật ra vô cùng cực khổ”.
Có thể nói, trong các môn học, kiếm tu và thể tu là cực khổ nhất, đương nhiên so với kiếm tu thì thể tu vẫn khó khăn hơn một chút, hơn nữa càng về sau càng khó khăn. Tuy nhiên, nếu tu luyện thành công thì sức chiến đấu cũng rất đáng sợ, không thua gì kiếm tu.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Cẩu Đán vội vàng nói: “Con không sợ khổ cực!”
Những đứa trẻ còn lại nghe vậy, cũng vội vàng tỏ vẻ rằng mình không sợ khổ cực.
Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này để Lâm Bảo Mỹ dạy cho các con!”
Nghe thế, sắc mặt của đám người Cẩu Đán lập tức đông cứng lại.
Để Lâm Bảo Mỹ dạy hả?
Những đứa trẻ sau khi nghe xong, vội lắc đầu liên tục, tỏ vẻ rằng sẽ không học cùng Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ là một nữ bá vương, nếu chúng học cùng cô bé, với tích cách tàn bạo của cô bé, e là một ngày sẽ bị đánh tới năm lần.
Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên hóa thành một đạo kiếm quang đáp xuống trước mặt đám người Diệp Quân, Lâm Bảo Mỹ nhìn đám người Cẩu Đán, sau đó nói: “Sao thế?”
Diệp Quân cười nói: “Bọn nó muốn học kiếm, sau này con hãy dạy cho bọn nó!”
Ánh mắt Lâm Bảo Mỹ lập tức sáng rực: “Được ạ!”, nhưng Cẩu Đán vội vàng lắc đầu: “Không, ta không có ý định học kiếm!”
Những đứa trẻ còn lại cũng vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ rằng mình không có ý định học kiếm.
Có thể học cùng Diệp Quân, nhưng không thể học cùng Lâm Bảo Mỹ được.
Nghe vậy, Diệp Quân lắc đầu bật cười, những đứa trẻ này sở dĩ muốn học kiếm, cũng chỉ đơn giản là vì cảm thấy ngầu. Tuy nhiên, điều này cũng nhắc nhở hắn, phải mau đưa những đứa trẻ này đến thư viện Quan Huyên, dù sao, ở đó có nhiều thầy hơn, có thể dạy bọn chúng tốt hơn.
Lúc này, Lâm Bảo Mỹ đột nhiên nói: “Lần sau đánh nhau, sư phụ có thể gọi con”.
Diệp Quân nhìn về phía Lâm Bảo Mỹ, Lâm Bảo Mỹ nghiêm túc nói: “Bây giờ con đã có thể giúp người đánh nhau!”
Đánh nhau!
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Quả thật cần phải đánh nhau!”
Trong khoảng thời gian này, Lâm Bảo Mỹ cũng chỉ tu luyện một mình trong Tiểu Tháp, chưa từng có kinh nghiệm thực chiến. Một kiếm tu, nếu không trải qua thực chiến thì chỉ có thể coi là động tác võ thuật đẹp, gặp phải đối thủ thật sự, sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.
Nghe Diệp Quân nói vậy, Lâm Bảo Mỹ lập tức trở nên phấn khích, cô bé mới chỉ so tài với đám người Cẩu Đán, tuy nhiên, không thú vị gì cả, bởi vì ngoại trừ Cẩu Đán có thể chịu chút đòn ra, những đứa trẻ khác đều gầy yếu, căn bản không thể cùng mài giũa...
Lúc này, Nhị Nha dẫn theo Tiểu Bạch đi tới, cô bé vẫn mặc chiếc áo phông trắng, quần jean rách, một đôi giày trắng, trông khá côn đồ.
Nhị Nha liếm kẹo hồ lô, cô bé nhìn Lâm Bảo Mỹ ở bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi mới thu nhận thêm đệ tử sao?”
Diệp Quân cười nói: “Cứ coi như là vậy đi!”
Nhị Nha khẽ gật đầu: “Đệ tử của ngươi cũng chính là đồ tôn của chúng ta”.
Diệp Quân: “…”.
Lâm Bảo Mỹ nhìn thấy Tiểu Bạch, ánh mắt lập tức sáng lên, cô bé chạy đến trước mặt Nhị Nha, sau đó nói: “Ta có thể ôm nó được không?”
Tiểu Bạch trừng mắt nhìn, sau đó duỗi móng vuốt nhỏ để ngăn cản Lâm Bảo Mỹ, tỏ vẻ từ chối.
Thấy bộ dạng Tiểu Bạch như vậy, Lâm Bảo Mỹ lại càng thích hơn, cô bé quay đầu nhìn về phía Diệp Quân ở một bên: “Sư phụ, người mua cho con một con này đi”.
Nghe vậy, Diệp Quân vội lắc đầu: “Ta không mua nổi”.
Mặc dù hắn rất có tiền, nhưng thật sự không mua nổi một con Linh Tổ.
Nhị Nha nhìn Lâm Bảo Mỹ, sau đó nói: “Ngươi muốn chơi cùng với chúng ta sao?”
Lâm Bảo Mỹ vội vàng gật đầu, tỏ vẻ rất muốn.
Nhị Nha nhìn về phía Diệp Quân: “Để cho cô bé chơi cùng chúng ta đi!”
Diệp Quân vội vàng lắc đầu: “Cô bé phải đi đến thư viện để học tập, không thể chơi cùng với các ngươi”.
Đùa đấy à, bản thân Lâm Bảo Mỹ cũng không phải là người hiền lành gì, nếu cô bé còn đi theo Nhị Nha và Tiểu Bạch thì sau này chắc chắn sẽ trở thành nữ tặc.
Nghe Lâm Bảo Mỹ phải đi thư viện học tập, Nhị Nha nhìn cô bé với vẻ thương hại.
Học tập gì đó, chắc chắn không thú vị.
Theo cô bé thấy, chỉ có những người không có tiền đồ mới phải đi học…
Nhị Nha nhìn về phía Diệp Quân: “Khi nào thì đi cướp?”
Diệp Quân sửng sốt.
Nhị Nha vội vàng sửa lại lời nói: “Khi nào thì đi đánh nhau?”
Diệp Quân đang định đáp lời, ngay vào lúc này, một luồng khí tức cực kì khủng khiếp đột nhiên truyền tới từ phía xa.
Ba người quay đầu nhìn, ở phía cuối chân trời, thời không chấn động dữ dội, từng luồng khí tức cường đại không ngừng tràn ra từ xa.
Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Diệp Quân lập tức nhếch lên.
Ngao Thiên Thiên đột phá!
Tổ Cảnh!
Chương 1279: Từ bỏ
Ngao Thiên Thiên ngồi khoanh chân trên một đám mây, khắp người tỏa ra long uy đáng sợ, trong long uy còn có những chiến ý mạnh mẽ vô song.
Lúc này, cô ấy đã đạt tới cảnh giới Tổ Cảnh.
Phía dưới, Diệp Quân mỉm cười, mỗi lần Ngao Thiên Thiên tăng một bậc cảnh giới, sức chiến đấu cũng tăng lên rất nhiều, hắn còn phát hiện ra, trong sức mạnh của Ngao Thiên Thiên còn ẩn chứa ý chí chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.
Ngao Thiên Thiên thăng cấp cũng coi như là hắn thăng cấp.
Có người vợ có thể dung hợp thật tốt.
Cũng nên tìm thời gian động phòng thôi, dù sao hai người cũng là vợ chồng hợp pháp rồi…
Nghĩ đến đây, Diệp Quân vui vẻ mỉm cười.
Vị thần bên cạnh nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, sao Diệp công tử lại cười, hơn nữa nụ cười này hơi dung tục.
Ngao Thiên Thiên trên mây đột nhiên mở mắt, trong chớp mắt, hai luồng ánh sáng vàng từ trong mắt cô ấy phóng ra vạn dặm.
Ngao Thiên thiên hít một hơi thật sâu, sau đó hóa thành một đạo kiếm quang xuất hiện trước mặt Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đánh một trận không?”
Diệp Quân cười nói: “Vợ chồng đánh nhau gì chứ?”
Ngao Thiên Thiên lườm hắn, nhưng vẫn nở nụ cười.
Diệp Quân nói: “Dung hợp chút không?”
Ngao Thiên Thiên khẽ gật đầu, sau đó hóa thành một tia sáng đi vào cơ thể Diệp Quân.
Bùm!
Ngay lập tức, một luồng khí tức đáng sợ cùng chiến ý mạnh mẽ bùng ra từ trong cơ thể Diệp Quân.
Thấy vậy, vẻ mặt của vị thần cũng trở nên nghiêm trọng.
Thực lực của Diệp Quân vốn đã mạnh, sau khi dung hợp với Ngao Thiên Thiên, thực lực của hắn sẽ đạt đến biến chất.
Hắn có thể cộng hưởng khả năng phòng thủ, sức mạnh thể chất và thần hồn với Ngao Thiên Thiên.
Hai người dung hợp có thể có được sức mạnh của nhau.
Liên thủ mạnh mẽ!
Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được sức mạnh vô tận, đây là sức mạnh của Ngao Thiên Thiên.
Lúc này hắn cảm nhận được thế nào là sảng khoái.
Nếu có thêm kiếm Thanh Huyên, hắn có thể gặp thần giết thần, gặp phật giết phật.
Một lúc sau, Diệp Quân chậm rãi mở mắt, nói: “Đã đến lúc đi gặp ba vị được gọi là thần rồi”.
…
Trong Đạo Thị.
Trong một quán rượu, vài người ngồi quanh một cái bàn.
Có ba vị thần linh Mạt Ách, Đại trưởng lão nhà họ Kỳ là Kỳ Mạc và Triệu Lão.
Triệu Lão ngồi ở ghế chính, vì thực lực của ông ta là mạnh nhất.
Mạt Ách nói: “Chỉ cần Đạo Thị đuổi Diệp Quân đi, khiến hắn quay về vũ trụ Thần Nhất thì ba người chúng ta có thể hợp lực giải quyết hắn”.
Kỳ Mạc cười nói: “Mạt Ách, ông mơ đẹp thật”.
Mạt Ách nhíu mày.
Kỳ Mạc bình tĩnh nói: “Thời gian này tại sao bọn ta không đi quấy rầy Diệp Quân? Bởi vì bọn ta đang điều tra lai lịch của hắn, vẫn chưa điều tra rõ ràng. Nhưng bọn ta điều tra ra một chuyện, người này có được truyền thừa từ Thần Nhất”.
Truyền thừa từ Thần Nhất!
Nghe vậy, ba người Mạt Ách thay đổi sắc mặt.
Kỳ Mạc cười nói: “Nói cách khác, trên người Diệp công tử có ít nhất mười Tổ Mạch, ngoài ra còn có vô số bảo vật Thần Nhất để lại”.
Ông ta nhìn ba người Mạt Ách: “Đây chẳng phải nguyên nhân khiến ba người kiên trì đuổi theo nhưng không giết hắn sao?”
Mạt Ách sa sầm mặt mày, không nói gì.
Triệu Lão nhìn mọi người, không nói gì, tiếp tục hút thuốc, nhưng ánh mắt đã thay đổi.
Mười Tổ Mạch.
Truyền thừa Thần Nhất!
Ông ta biết Thần Nhất, đây là vua của vũ trụ Thần Nhất, nghe nói đã đạt tới mười phần thần tính.
Mười phần thần tính!
Đây là một điều rất đáng sợ.
Những thứ mà vị cường giả đặc biệt này để lại nhất định vô cùng quý giá.
Nói không thèm muốn là nói dối.
Sắc mặt của ba người Mạt Ách càng trở nên khó coi, bọn họ vốn định độc chiếm tổ mạch trên người Diệp Quân, nhưng bây giờ e rằng không thể.
Kỳ Mạc cười nói: “Ba bên chúng ta hợp tác thì Diệp Quân nhất định chết chắc, chỉ là sau khi giết hắn, chúng ta phải lương lượng xem phân chia đồ đạc thế nào, tránh đến lúc đó lại tranh giành, làm tổn hại hòa khí”.
Ông ta nhìn ba người Mạt Ách.
Mạt Ách bình tĩnh nói: “Thần Nhất là sư phụ của bọn ta, đồ ông ấy để lại đương nhiên phải thuộc về bọn ta”.
Kỳ Mạc mỉm cười, không nói gì.
Triệu Lão liếc nhìn bọn họ, cũng không nói gì, tiếp tục hút thuốc.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của ba người Mạt Ách càng trở nên khó coi hơn, hiển nhiên hai người trước mắt không muốn nhường.
Lúc này, Kỳ Mạc nói: “Mạt Ách, chúng ta nói gì thiết thực đi”.
Mạt Ách cười nói: “Vậy ba người bọn ta sẽ rút lui”.
Rút lui.
Nghe vậy, thần linh nhà họ Triệu và thần linh nhà họ Vương đều sững sờ.
Triệu Lão và Kỳ Mạc cũng nhíu mày.
Mạt Ách bình tĩnh nói: “Ba người bọn ta từ bỏ thì thần vật trên người Diệp Quân đều thuộc và các ông”.
Nói xong, ông ta không nhiều lời nữa, đứng lên rời đi.
Thần linh nhà họ Triệu và thần linh nhà họ Vương hơi do dự, sau đó cũng đứng lên đi theo.
Mặc dù bọn họ thấy hơi khó hiểu, nhưng lúc này vẫn lựa chọn rời đi.
Chương 1280: Cùng chờ xem
Thấy ba người rời đi, Kỳ Mạc nhíu mày, nhìn Triệu Lão: “Ba người họ có ý gì?”
Triệu Lão trầm mặc một hồi nói: “Không biết”.
Kỳ Mạc trầm giọng nói: “Ông nghĩ thế nào?”
Triệu Lão bình tĩnh nói: “Chia đều”.
Chia đều!
Kỳ Mạc hơi lo lắng: “Lai lịch của Diệp Quân…”
Triệu Lão bình tĩnh nói: “Nhà họ Kỳ ông và Đạo Thị liên thủ, có gì phải sợ nữa?”
Nghe vậy, Kỳ Mạc khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.
Ông ta nhìn Triệu Lão: “Nên ra tay ở đâu?”
Triệu Lão nói: “Ngay tại đây”.
Đạo Thị.
Nghe vậy, Kỳ Mạc hơi bất ngờ, cười nói: “Rất tốt”.
Ở Đạo Thị là nơi có rất nhiều cường giả đỉnh cao để lại sức mạnh phong ấn, những sức mạnh phong ấn này có thể áp chế người nơi này.
Dường như nghĩ ra điều gì đó, Kỳ Mạc nhíu mày nói: “Trong tay Diệp Quân có một thanh kiếm, thanh kiếm đó có thể phá vỡ phong ấn nơi này…”
Triệu Lão rít một hơi thuốc, sau đó nói: “Có nghĩa là phong ấn ở nơi đây vẫn chưa được kích hoạt hoàn toàn, nếu được kích hoạt hoàn toàn thì cho dù hắn có mười thanh thần kiếm cũng không thể phá vỡ”.
Nghe Triệu Lão nói vậy, Kỳ Mạc mới hoàn toàn yên tâm, khẽ gật đầu: “Ta đi tập hợp người tới”.
Nói xong ông ta đứng dậy rời đi.
Trên bàn rượu, Triệu Lão rít một hơi thuốc thật sâu, sau đó nói: “Mười Tổ Mạch…”
…
Bên kia, ba người Mạt Ách đã rời khỏi Đạo Thị, trở về vũ trụ Thần Nhất.
Lúc này, thần linh nhà họ Triệu hỏi: “Mạt Ách, ông có ý gì?”
Mạt Ách nói: “Nếu chúng ta liên thủ với bọn họ thì cuối cùng sẽ có được cái gì?”
Thần linh nhà họ Triệu và thần linh nhà họ Vương đều sững sờ.
Đúng vậy!
Có được cái gì chứ?
Mười Tổ Mạch chia cho ba bên, một bên có được ba Tổ Mạch, còn ba nhà họ chỉ được chia một Tổ Mạch…
Một Tổ Mạch.
Nghĩa vậy, ba người họ sa sầm mặt mày.
Một Tổ Mạch chẳng có giá trị gì đối với bọn họ.
Mạt Ách nói: “Các ông thấy Diệp Quân thế nào?”
Hai người nhìn Mạt Ách, thần linh nhà họ Triệu trầm giọng nói: “Ông có ý gì?”
Mạt Ách nói: “Người này có được truyền thừa của sư phụ, chắc chắn không phải người bình thường, nếu có được mười Tổ Mạch cùng thần vật trên người hắn thì có thể lựa chọn ra tay, nhưng nếu phải chia với hai nhà kia thì ta thấy chúng ta không cần mạo hiểm”.
Thần linh nhà họ Triệu nói: “Nhường cho người khác sao?”
Thần linh nhà họ Vương lắc đầu: “Ý của Mạt Ách là Diệp Quân kia không đơn giản, nếu chúng ta chỉ có được một Tổ Mạch thì không cần mạo hiểm”.
Mạt Ách gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta tạm thời có thể quan sát trước, bởi vì Đạo Thị và nhà họ Kỳ đã bắt tay với nhau, chắc chắn có thể để lộ nhiều chuyện của Diệp Quân hơn, cho nên chúng ta cứ chờ xem”.
Thần linh nhà họ Triệu trầm giọng nói: “Nhưng nếu Đạo Thị và nhà họ Kỳ thành công thì sao?”
Mạt Ách cười nói: “Thành công thì thành công, chỉ là một Tổ Mạch thôi mà, có quan trọng gì chứ?”
Thần linh nhà họ Vương cũng gật đầu: “Nếu bọn họ thành công thì chúng ta cũng chỉ mất đi một Tổ Mạch, nhưng ta vẫn thấy Diệp Quân kia không hề đơn giản…”
Nói đến đây ông ta mỉm cười: “Khi chúng ta buông bỏ lòng tham, nhìn Diệp Quân từ góc độ của người ngoài cuộc, chúng ta phát hiện ra Diệp Quân không hề đơn giản, chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng việc hắn có được truyền thừa từ sư phụ đã chứng tỏ hắn không tầm thường. Phải biết rằng trước đây nữ phu tử và Huyền Tông đều không có được truyền thừa của sư phụ”.
Mạt Ách cũng gật đầu: “Người này còn trẻ mà đã có lực chiến đáng sợ… chúng ta đều đã đánh giá thấp hắn rồi”.
Lúc này, bọn họ chợt phát hiện ra khi lựa chọn không tham gia vào cuộc chiến, tâm thái của bọn họ đã thay đổi.
Bọn họ ngày càng cảm thấy Diệp Quân không đơn giản, lần này Đạo Thị và nhà họ Kỳ chắc chắn sẽ tổn hại.
Ngược lại, bây giờ bọn họ lại hy vọng thế lực phía sau Diệp Quân đủ mạnh để tiêu diệt nhà họ Kỳ và Đạo Thị.
Thần linh nhà họ Triệu gật đầu: “Vậy thì chúng ta cùng chờ xem!”
Mạt Ách gật đầu: “Chờ xem”.
…
Khi Diệp Quân trở về Đạo Thị, hắn phát hiện Đạo Thị hôm nay vô cùng yên tĩnh, không chỉ vậy, cả Đạo Thị không có cửa hàng nào mở cửa.
Thấy vậy, Diệp Quân khẽ nhíu mày.
Lúc này, Thần Dã trong tháp lên tiếng: “Cẩn thận”.
Diệp Quân nhìn xung quanh, cười nói: “Xem ra bọn họ muốn ra tay rồi”.
Vừa dứt lời, một ông lão từ xa đi tới, ông lão này chính là Triệu Lão.
Triệu Lão đang hút thuốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi có thể gọi người tới”.
Diệp Quân thấy hơi khó hiểu: “Tại sao?”
Triệu Lão gõ tàn thuốc, nói: “Đạo Thị và nhà họ Kỳ muốn đấu với người phía sau ngươi”.