Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1546: Yếu đến mức không thể miêu tả được!

Dứt lời, cô ta tiếp tục ăn kẹo hồ lô, sau đó càng ăn càng nghiện.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đây là thứ quý giá nhất ở vũ trụ ta, tên là kẹo hồ lô, được làm từ đạo quả cấp tiên trong truyền thuyết, năm vạn năm nở hoa một lần, năm vạn năm kết quả một lần… Có lẽ trong toàn vũ trụ chỉ còn lại xâu kẹo này thôi”.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó hỏi: “Cái này, quý giá như thế à?”

Nói xong, cô ta vội vàng trả kẹo hồ lô lại cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm đưa kẹo hồ lô tới, hắn im lặng.

Sở dĩ hắn nói như thế đương nhiên không phải vì muốn lừa Nhất Niệm, mà là muốn thăm dò.

Cô gái này thật sự không biết kẹo hồ lô!

Người mà cả kẹo hồ lô cũng không biết, rốt cuộc phạm vi và cấp bậc nơi cô ta ở phải ở mức độ nào?

Diệp Quân lắc đầu, không suy nghĩ đến những vấn đề này nữa, dù sao tạm thời đối phương cũng không có thái độ thù địch.

Nếu thật sự có thì hắn cũng chỉ có thể gọi cô cô, để cô cô đến xử lý đối phương thôi.

Cô cô váy trắng chuyên trị tất cả những người không phục!

Lúc này, Nhất Niệm trả kẹo hồ lô về cho Diệp Quân, sau đó nói: “Ngươi ăn đi”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó đưa lại cho Nhất Niệm: “Cô đã ăn rồi mà”.

Nhất Niệm tỏ vẻ ngượng ngùng và lúng túng, cô ta đột nhiên lấy một mảnh thuỷ tinh mỏng từng trong túi trúc ra, sau đó đưa cho Diệp Quân. Khi mảnh thuỷ tinh mỏng này xuất hiện, Tiểu Tháp chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Mẹ kiếp, mau bảo cô ta cất vào, nhanh lên…”

Dường như lúc này Nhất Niệm cũng nhận ra được điều gì đó, cô ta vội vàng phất tay phải, một sức mạnh bí ẩn bao phủ lấy mảnh thuỷ tinh.

Diệp Quân thầm kinh ngạc: “Đây là?”

Trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn chợt cảm thấy ngạt thở.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Vĩnh Hằng”.

Diệp Quân nghi ngờ hỏi: “Vĩnh Hằng?”

Nhất Niệm gật đầu: “Chất có thể tạo sức nén khiến vũ trụ trở về thời nguyên thuỷ”.

Diệp Quân: “???”

Nhất Niệm đưa mảnh thuỷ tinh đó cho Diệp Quân, mỉm cười nói: “Tặng ngươi đấy”.

Nhưng Diệp Quân lại không nhận, hắn lắc đầu rồi nói: “Thật ra khi nãy ta chỉ lừa cô thôi, đây là một xâu kẹo hồ lô rất bình thường…”

Dứt lời, hắn lại lấy rất nhiều kẹo hồ lô ra, cười nói: “Cô xem đi, ta có nhiều lắm”.

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó cười khẽ, không nói gì nữa.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ta cũng không có ác ý gì, chỉ muốn xem cô có biết kẹo hồ lô không, rõ ràng là cô không biết”.

Dứt lời, hắn đặt kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay vào tay Nhất Niệm, không nói gì nữa mà xoay người rời khỏi Tiểu Tháp.

Ở vị trí ban đầu, Nhất Niệm nhìn kẹo hồ lô và mảnh thuỷ tinh trong tay, sau một lúc suy nghĩ, cô ta khẽ mỉm cười, dù chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt nhưng vẫn nghiêng nước nghiêng thành.



Bên ngoài tháp.

Tiểu Tháp chợt nói: “Tại sao không lấy thứ đó? Thứ đó chỉ đứng sau kiếm Thanh Huyên của ngươi thôi”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu ta thật sự lấy thứ đó của người ta thì ta có còn là người không?”

Dù hắn tham tiền, nhưng hắn vẫn phải có giới hạn.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chắc chắn lai lịch của tiểu cô nương này rất không đơn giản”.

Diệp Quân gật đầu: “Tháp gia, ngươi nói cô ta cố ý đến tìm ta để làm gì? Vì bảo vật sao? Ta cảm thấy không có khả năng đó lắm, vì dù là với kiếm Thanh Huyên hay thời không trong tháp, cô ta cũng chỉ tỏ vẻ hứng thú chứ không hề muốn cướp. Nhưng nếu không vì bảo vật thì tại sao lại như thế?’

Tiểu Tháp nói: “Đừng quan tâm nhiều thế, nếu người tới có thiện chí thì làm bạn, còn nếu có suy nghĩ xấu xa thì cứ giết thôi”.

Diệp Quân cười to, cũng đúng, bây giờ hắn đâu cần phải băn khoăn nhiều điều như thế, hơn nữa đến hiện tại Nhất Niệm vẫn không hề có vẻ gì ác ý.

Lúc này, biển mây ở phía xa chợt cuộn trào, sau đó, tầng mây đột nhiên nứt ra, một người đàn ông mặc áo đen, lưng đeo trường đao chậm rãi bước tới.

Thấy người đàn ông mang đao, Diệp Quân lập tức nhíu mày.

Người đàn ông lạnh lùng nhìn hắn: “Lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân mỉm cười nhìn người đàn ông: “Vị huynh đài này, chúng ta không thù không oán, cần gì phải…”

Người đàn ông mang đao nhìn chằm chằm Diệp Quân, thẳng thừng ngắt lời hắn: “Ta chướng mắt ngươi, được…”

Vụt!

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Con ngươi người đàn ông mang đao co lại, rút đao chém một phát.

Xoẹt!

Kiếm của Diệp Quân thoáng chốc chém vỡ trường đao của người đàn ông, sau đó thanh kiếm xuyên qua giữa chân mày gã ta, khiến gã ta đứng im tại chỗ.

Kiếm Thanh Huyên!

Diệp Quân phủi vạt áo, sau đó nói: “Lúc ta đang nói chuyện không được ngắt lời ta, biết chưa?”

Mọi người: “…”
Chương 1547: Câu trả lời chính xác

Bị giết ngay lập tức!

Nhìn thấy cảnh tượng này, người đàn ông mang đao và đám cường giả ở phía sau đều sửng sốt, nhất thời chưa thể định thần lại.

Lúc này người đàn ông mang đao cũng đang trợn tròn hai mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin.

Gã ta cũng không ngờ mình sẽ bị kiếm tu trước mặt này giết chết trong nháy mắt.

Kiếm tu này chỉ là cường giả cảnh giới Thần Đạo một phần thần tính thôi mà!

Không đúng, bây giờ hình như đã trở thành cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính.

Mà dù là cường giả cảnh giới Thần Đạo hai phần thần tính đi chăng nữa thì cũng không có khả năng giết chết mình trong nháy mắt.

Người đàn ông mang đao hoàn toàn chết lặng.

Lúc này, Diệp Quân xòe bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên khẽ rung lên, đang định nuốt chửng thần hồn của người đàn ông mang đao, đột nhiên, một luồng khí tức kinh khủng truyền tới từ thời không sau lưng Diệp Quân. Cùng lúc đó, một giọng nói như tiếng sấm từ trên trời dưới đất vang vọng: “Ngươi thử động vào gã ta xem!”

Cường giả cảnh giới mười phần thần tính!

Diệp Quân phất tay áo.

Ầm!

Người đàn ông mang đao bị kiếm Thanh Huyên nuốt chửng sạch sẽ.

Hồn bay phách tán!

“Hỗn láo!”

Sau lưng Diệp Quân, một tiếng rống bỗng vang lên, rung chuyển trời đất.

Diệp Quân xoay người, một ông lão mặc áo bào đen đứng cách hắn ngàn trượng, mặt ông lão đầy nếp nhăn, hai mắt như diều hâu, sát ý trong mắt nồng đậm, đang nhìn hắn chằm chằm.

Diệp Quân xòe tay, kiếm Thanh Huyên bay về trong tay hắn, hắn thản nhiên nhìn ông lão, sau đó nói: “Nhà ông ở đâu?”

Tiểu Tháp: “….”

Nghe Diệp Quân nói vậy, ông lão áo bào đen kinh ngạc, sở dĩ lão ta không lựa chọn thẳng thừng ra tay là bởi vì lão ta phát hiện thực lực của thiếu niên kiếm tu trước mắt không hề đơn giản, bây giờ, đối phương còn hỏi nhà lão ta ở đâu….

Hắn đang định làm gì?

Chẳng lẽ đối phương muốn thẳng thừng hủy diệt nền văn minh vũ trụ của mình sao?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của ông lão áo bào đen trở nên nghiêm trọng.

Mặc dù thiếu chủ nhà mình không phải là cường giả cảnh giới mười phần thần tính, nhưng thực lực của gã ta rất mạnh, hầu như không có đối thủ, mà ở trước mặt thiếu niên kiếm tu này, một nhát kiếm cũng không đỡ nổi.

Điều này quá không bình thường!

Bây giờ, đối phương lại quang minh chính đại hỏi nhà lão ta ở đâu!

Rõ ràng là đang muốn trả thù!

Ông lão áo bào đen nhất thời không đoán được lai lịch của Diệp Quân.

Thấy ông lão áo bào đen yên lặng, Diệp Quân nhíu mày: “Ông tới tìm ta, không phải là muốn giết người đoạt bảo vật sao? Sao phải chần chừ như vậy? Nào, chúng ta cùng lên đi!"

Nói xong, hắn phất tay áo, một luồng kiếm ý phóng ra, thời không xung quanh lập tức trở nên hư ảo.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Một đánh mười ba, có nắm chắc phần thắng không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không chắc lắm”.

Sở dĩ hắn có thể giết chết người đàn ông mang đao chỉ bằng một nhát kiếm, hoàn toàn bởi vì người đàn ông mang đao này vô cùng ngu xuẩn, khinh thường hắn. Nếu không phải vì thế, muốn giết chết đối phương trong giây lát cũng rất khó khăn.Bây giờ, những người trước mặt này đã đề phòng hắn, hắn không thể lại làm vậy trong giây lát được nữa.

Hơn nữa, đối phương chắc chắn đến từ một nền văn minh không xác định, số người nhất định là càng đánh càng đông.

Nghe Diệp Quân vậy, Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy ngươi đừng giả bộ nữa”.

Diệp Quân khẽ nói: “Bởi vì không đánh lại nên mới phải giả bộ, nếu đánh thắng được thì ta còn giả bộ làm gì nữa? Thẳng thừng giết chết bọn họ luôn cho rồi”.

Tiểu Tháp: “….”

Ở phía xa, ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân, không dám ra tay.

Mười hai tên cường giả phía sau Diệp Quân thấy ông lão áo bào đen không ra tay nên cũng không dám ra tay.

Lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Không biết ngươi đến từ nền văn minh nào?”

Lão ta quyết định làm rõ lai lịch của thiếu niên kiếm tu trước mặt này đã rồi mới quyết định xem có nên ra tay hay không.

Diệp Quân cười nói: “Một nền văn minh nhỏ, không đáng nhắc tới”.

Ông lão áo bào đen nhíu mày.

Diệp Quân cười nói: “Không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, cấp độ nền văn minh của ta rất thấp, vả lại còn không có chỗ dựa, thật đấy”.

Ông lão áo bào đen nhìn Diệp Quân: “Ngươi cứ nói đùa”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Chúng ta cứ mãi giằng co ở nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, rốt cuộc các ông có muốn đánh hay không, cho ta một câu trả lời chính xác?”

Ông lão áo bào đen nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Người mà ngươi vừa mới giết chết là thiếu chủ của bọn ta, nếu cứ để ngươi rời đi như vậy, bọn ta cũng rất khó để báo cáo…”

Diệp Quân cau mày, lúc này, ông lão áo bào đen đột nhiên nói: “Ngươi đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba à?”

Diệp Quân nói: “Miễn cưỡng là nền văn minh cấp một”.

Ông lão áo bào đen trầm giọng nói: “Ngươi chắc chắn đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ, ý gì vậy?

Ông lão áo bào đen liếc nhìn Diệp Quân, không nói lời nào, xoay người rời đi.

Thấy ông lão áo bào đen rời đi, đám cường giả nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.

Diệp Quân bối rối.

Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, xoay người biến mất tại chỗ.

Ở bên kia, ông lão áo bào đen dừng lại, tên thống lĩnh đội thị vệ ở bên cạnh lão ta trầm giọng nói: “Mặc Lão, người đó giết chết thiếu chủ, chúng ta cứ rời đi như vậy, sau khi trở về thì báo cáo thế nào đây?”

Mặt ông lão áo bào đen không cảm xúc: “Hắn đến từ nền văn minh cấp trụ cấp ba, nền văn minh Cổ Nhân chúng ta sao có thể tùy tiện đối địch với người của nền văn minh vũ trụ cấp ba? Chuyện này phải bẩm báo với các trưởng lão, để các trưởng lão định đoạt”.
Chương 1548: Đổi luôn cái đầu cho ngươi

Tên thống lĩnh đội thị vệ muốn nói gì đó lại thôi.

Ông lão áo bào đen thản nhiên nhìn tên thống lĩnh đội thị vệ ở bên cạnh, sau đó nói: “Ngươi là cháu trai của Lý Lão à?”

Thống lĩnh đội thị vệ khẽ gật đầu.

Ông lão áo bào đen khẽ lắc đầu: “Nể mặt Lý Lão, ta nói với ngươi thêm mấy câu, nhớ kỹ, làm việc ở bên ngoài, nhất định phải học cách quan sát sắc mặt, lời nói và tự bảo vệ mình. Nếu chúng ta cùng tiến lên, có lẽ có thể bắt được thiếu niên kia, nhưng ngươi có từng nghĩ, thiếu niên kia cũng có thể giết chết chúng ta?”

Nói đến đây, lão ta nhìn về phía thống lĩnh đội thị vệ: “Tiền lương trong một năm của ngươi là bao nhiêu?”

Thống lĩnh đội thị vệ hơi do dự, sau đó nói: “Hai trăm đạo Tổ Nguyên!”

Ông lão áo bào đen khẽ nói: “Một năm hai trăm đạo Tổ Nguyên, tại sao ngươi phải đi liều mạng?”

Nói xong, lão ta xoay người biến mất ở phía cuối chân trời.

Chuyện này lão ta chỉ cần báo lên, tức khắc sẽ có người khác đi xử lý.

Chỉ cần không làm gì thì sẽ không phạm sai lầm, không phạm sai lầm là đã giành chiến thắng.

Thống lĩnh đội thị vệ yên lặng một lát, sau đó cười khẩy: “Ngồi không ăn bám… cả đời ta khinh thường nhất là loại người này, loại người như vậy mà luôn có chức vị cao, sống rất tốt, ông trời đúng là có mắt như mù”.

Nói đến đây, gã ta nhìn mọi người ở phía sau lưng: “Thiếu niên kia giết chết thiếu chủ, nếu chúng ta quay trở về bẩm báo như lời trưởng lão áo bào đen, mặc dù sẽ không bị xử phạt, nhưng cũng không thể lập công, nếu chúng ta giết được thiếu niên kiếm tu kia thì trở về nhất định sẽ được thưởng lớn… có làm không?”

Đám thị vệ nhìn nhau, một tên thị vệ trong đó trầm giọng nói: “Lão đại, thực lực của thiếu niên đó rất không tầm thường, nếu hắn thật sự đến từ nền văn minh vũ trụ cấp ba, sau lưng nhất định có người, chúng ta…”

Thống lĩnh đội thị vệ nói thẳng: "Truy tìm phú quý trong cảnh hiểm nghèo! Nếu chúng ta giết được hắn, sau khi trở về, tộc trưởng nhất định sẽ thưởng lớn”.

Đám thị vệ nhìn nhau.

Thống lĩnh đội thị vệ tiếp tục nói: “Người nhát gan chết vì đói, người to gan chết vì chống đỡ, vinh hoa phú quý đều ở trận đánh này, đi!”

Nói xong, gã ta hóa thẳng thành một tia sáng quay trở lại.

Đám thị vệ cắn răng, sau đó cũng quay trở lại theo.

Ở một diễn biến khác.

Diệp Quân mới vừa đi vào trong Tiểu Tháp, dường như cảm nhận được gì đó, hắn lại rời khỏi Tiểu Tháp, ngay khi vừa ra ngoài, một luồng ánh sáng sắc lạnh đột nhiên hung hăng đánh về phía hắn.

Diệp Quân giơ tay lên, kiếm ý mạnh mẽ chém ra.

Ầm!

Tia sáng vỡ tan tành, một bóng người bị hắn đánh bay, nhưng ngay sau đó, mười mấy bóng người từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn.

Sắc mặt Diệp Quân tối sầm lại, hắn không ngờ đám người này lại quay về bất ngờ đánh lén.

Không suy nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân mở tay trái, kiếm vực xuất hiện, trong phút chốc, hàng ngàn kiếm quang phóng ra.

Ầm!

Khu vực thời không ở chỗ Diệp Quân bị hủy diệt hoàn toàn, Diệp Quân liên tục lùi về sau, đám cường giả thị vệ cũng bị chấn động, liên tục lùi về sau.

Diệp Quân còn chưa dừng lại, tên thống lĩnh đội thị vệ lại lần nữa lao tới trước mặt. Lúc này, Diệp Quân đổi ý kiếm trong tay thành kiếm Thanh Huyên, chợt chém về phía trước.

Xoẹt!

Nhát kiếm này vừa được chém xuống, thời không trước mặt Diệp Quân bị xé toạc, trường đao trong tay tên thống lĩnh đội thị vệ lập tức bị kiếm Thanh Huyên xé nát.

Ầm!

Sức mạnh khủng khiếp đánh bay tên thống lĩnh đội thị vệ ra mấy ngàn trượng, gã vừa mới dừng lại, tay phải đã nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Thống lĩnh đội thị vệ lập tức chết lặng.

Lúc này, gã ta như cảm nhận được gì đó, đồng tử đột nhiên co rút lại, gã ta còn chưa kịp phản ứng, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán của gã.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Nhát kiếm này đã đóng đinh thống lĩnh đội thị vệ ngay tại chỗ.

Sắc mặt thống lĩnh đội thị vệ đầy vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân đột nhiên xuất hiện trước mặt thống lĩnh đội thị vệ, giơ tay chém một nhát kiếm.

Xoẹt!

Đầu của thống lĩnh đội thị vệ lập tức bay ra ngoài.

Thu kiếm lại.

Diệp Quân thu hồi thống lĩnh đội thị vệ vào nhẫn không gian, sau đó khẽ nói: “Người đã chết còn muốn nói cái gì nữa?”

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn về phía những thị vệ còn lại, sắc mặt bọn chúng biến đổi, xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân cũng không đuổi theo, hắn cúi đầu nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trong tay, lắc đầu cười: “Thanh kiếm này thật sự gây nghiện”.

Dùng ý kiếm, đánh đến mức ngươi chết ta sống.

Dùng kiếm Thanh Huyên, lập tức giết chết trong nháy mắt.

Một khi đã giết đến mức nghiện, hắn không còn muốn dùng ý kiếm nữa.

Nghĩ tới đây, Diệp Quân khẽ mỉm cười, sau đó thu kiếm Thanh Huyên lại rồi vào trong Tiểu Tháp. Hắn phát hiện, Nhất Niệm vẫn đang nghiên cứu thời không, hơn nữa, nghiên cứu đến mức mê mẩn, khu vực thời không mà cô ta đang nghiên cứu rung chuyển như những gợn sóng trên mặt nước.

Diệp Quân kinh hồn bạt vía, bởi vì hắn cảm nhận được sức mạnh kinh khủng của thời gian, mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với sức mạnh thời gian mà hắn sử dụng.

Thật biến thái!

Ngay lúc này, Nhất Niệm đột nhiên bước ra từ trong thời không đó, cô ta đi tới trước mặt Diệp Quân, bắt đầu cử động tay, làm một số động tác kỳ quái, cuối cùng chỉ vào khu vực thời không đặc biệt ở phía xa.

Thật lâu sau, cô ta nhìn về phía Diệp Quân, khẽ mỉm cười: “Như thế này, sau đó như vậy, lập tức có thể biến thành thế này… ngươi hiểu chưa?”

Sau khi yên lặng một lát, Diệp Quân nói: “Hay là cô thử nói chi tiết hơn được không?”

Nhất Niệm chớp mắt, hơi cúi đầu, hồi lâu sau, cô ta mới thấp giọng nói: “Ngươi có muốn ta đổi một cái đầu khác cho ngươi không? Ta có thể làm được”.

Diệp Quân: “???”


Chương 1549: Cung kính

Đổi luôn cả cái đầu ư?

Nghe Nhất Niệm nói thế, Diệp Quân sa sầm mặt mày.

Tổn hại không lớn nhưng khả năng sỉ nhục cực mạnh.

Thấy sắc mặt Diệp Quân không tốt, Nhất Niệm hơi ngại nói: “Ta không có ý gì khác, thật đó… ta không thấy ngươi ngốc đâu, thật…”

Nói đến đó, cô ta đã sốt sắng đến mức mắt cũng ngấn nước.

Diệp Quân: “…”

“Ha ha!”

Tiểu Tháp bật cười, đúng là hiếm khi thấy tên khốn này nghẹn họng.

Thấy Nhất Niệm như thể sắp khóc, Diệp Quân thầm thở dài, sau đó cười nói: “Đổi cái đầu … cô có thể làm được thật à?”

Thấy Diệp Quân không tức giận, Nhất Niệm vội gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm không nói gì.

Nhất Niệm chớp mắt: “Muốn không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Đổi cái đầu khác, vậy vẫn là bản thân ta chứ? Mặc dù ta vẫn chưa đủ giỏi nhưng ta vẫn là ta, ta chỉ muốn làm chính mình”.

Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Chính bản thân”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Chính bản thân?”

Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, không hỏi tiếp nữa, vì có hỏi tiếp cũng chỉ sẽ rước nhục vào thân.

Diệp Quân nói: “Giúp ta xem cái này”.

Dứt lời, hắn dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp, ra đến bên ngoài hắn xòe bàn tay, quan tài máu xuất hiện trước mặt hai người.

Diệp Quân vẫn luôn rất tò mò về quan tài máu này, rốt cuộc bên trong có cái gì?

Tại sao người thần bí đó lại muốn giao quan tài máu này cho mình?

Vốn dĩ hắn muốn dùng kiếm Thanh Huyên để ép mở quan tài máu này, nhưng trực giác nói rằng Nhất Niệm có cách có thể mở quan tài máu này.

Nhìn thấy chiếc quan tài máu, Nhất Niệm cẩn thận đánh giá một lúc, sau đó đặt tay phải lên quan tài máu rồi ấn nhẹ một cái, thoáng chốc phù văn bí ẩn trên quan tài máu rung lên, sau đó tự động phân giải biến thành vô số mảnh vỡ, lui sang một bên.

Mở ra rồi!

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm mỉm cười không nói gì.

Diệp Quân im lặng hồi lâu, sau đó lấy một cây kẹo hồ lô ra đặt vào trong tay Nhất Niệm: “Cả đời làm bạn tốt”.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm chớp mắt, sau đó nhận lấy kẹo hồ lô.

Diệp Quân bước đến trước mặt quan tài máu, hắn vừa định mở ra thì Nhất Niệm cản lại.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm khẽ lắc đầu.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm à?”

Nhất Niệm lắc đầu.

Diệp Quân khó hiểu.

Nhất Niệm chớp mắt không nói gì.

Diệp Quân nói: “Rất nguy hiểm với ta nhưng không nguy hiểm với cô, đúng không?”

Nhất Niệm cong môi cười, không nói gì.

Cả người Diệp Quân tê dại.

Giả vờ là đòn chí mạng nhất.

Ngay lúc này quan tài máu đó bỗng rung lên, Diệp Quân quay đầu sang nhìn quan tài máu, vẻ mặt đề phòng.

Không lâu sau, nắp quan tài chậm rãi mở tung, một bàn tay máu giơ ra.

Diệp Quân híp mắt lại.

Lúc này Nhất Niệm ở một bên bỗng ho một tiếng.

Bàn tay máu đó lập tức dừng lại, sau đó bàn tay máu lại rụt vào trong, đồng thời còn đóng nắp quan tài lại.

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm, Nhất Niệm nở nụ cười, cực kỳ ngây thơ vô tội.

Diệp Quân cạn lời, hắn sải bước đi đến cạnh quan tài máu, sau đó nói: “Ra đây nói chuyện đi”.

Không ai đáp lời.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó muốn đẩy nắp quan tài, nhưng vừa đẩy ra một bàn tay máu lại thò ra ngoài, sau đó giữ chặt nắp quan tài không cho Diệp Quân đẩy.

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân quay sang nhìn Nhất Niệm: “Hình như nó rất sợ cô”.

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, hơi cúi đầu không nói gì.

Diệp Quân vẫn còn muốn nói gì nữa, Tiểu Tháp đã nói: “Cô ta chỉ muốn tốt cho ngươi, thứ đó mà ra ngoài chắc chắn không phải là thứ mà hiện giờ ngươi có thể đấu lại”.

Diệp Quân nhìn quan tài máu đó, im lặng không nói.

Lúc nhìn thấy bàn tay máu, quả thật hắn cảm nhận được cảm giác nguy hiểm.

Diệp Quân thầm thở dài, mặc dù thực lực của mình đã được nâng cao hơn rất nhiều nhưng trong vũ trụ mênh mông vẫn còn quá nhiều thứ vượt khỏi tầm tay hắn.

Con đường Đại Đạo này vẫn còn rất dài.

Diệp Quân mỉm cười, ngưng suy nghĩ miên man, nếu đã không đủ mạnh thì cố gắng trở nên mạnh hơn, nghĩ những thứ này chỉ thêm phiền não.

Diệp Quân nhìn quan tài máu, sau đó quay đầu nhìn Nhất Niệm, cười nói: “Đi thôi, đi mở mang kiến thức ở nền văn minh Tu La”.

Nhất Niệm mỉm cười: “Ừ”.

Diệp Quân bật cười, sau đó dẫn Nhất Niệm rời khỏi Tiểu Tháp.

Diệp Quân lấy huy hiệu mà học sĩ tối thượng đưa cho mình ra, rất nhanh một bản đồ tinh không lấy hắn làm tọa độ, xuất hiện trước mặt hắn.

Sắc mặt Diệp Quân sa sầm.

Vì chỗ hắn hiện giờ cách nền văn minh Tu La quả thật quá xa, dù với thực lực của hắn e là cũng phải mất vài chục năm mới có thể đến được nền văn minh Tu La này.

Ngay lúc này huy hiệu đó bỗng phóng ra một luồng sáng màu xanh rực rỡ, ánh sáng xanh phủ khắp mặt đất tạo ra một trận pháp dịch chuyển.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Còn kèm theo một trận pháp dịch chuyển, học sĩ tối thượng này đúng là có lòng thật”.

Nhất Niệm nhìn bản đồ tinh không đó, như có điều suy nghĩ.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào trận pháp dịch chuyển, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển chuyển động, hai người Diệp Quân biến mất khỏi đó.



Nền văn minh Cổ Nhân.

Trong một đại điện rộng rãi, Mặc Lão yên lặng đúng đó, có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi ở nơi không xa trước mặt lão ta, người phụ nữ xinh đẹp mặc một bộ trường bào rộng, trước mặt bà ta là một bàn cờ, tay bà ta đang cầm một quân cờ màu trắng, nhìn chằm chằm bàn cờ, không có động tác tiếp theo.

Mặc Lão cung kính đứng đó, không nói gì.

Người phụ nữ xinh đẹp bỗng hạ cờ xuống, bà ta vừa hạ cờ, trên bàn cờ bỗng xuất hiện một con cờ màu đen.

Người phụ nữ xinh đẹp cau mày, lại rơi vào trầm tư.

Mặc Lão vẫn cung kính đứng đó đợi.
Chương 1550: Cơ hội không thể mất

Lúc này người phụ nữ xinh đẹp bỗng nói: “Nền văn minh vũ trụ cấp bốn ư?”

Mặc Lão gật đầu: “Vâng”.

Người phụ nữ xinh đẹp cầm một con cờ lên, sau đó nói: “Nói ta nghe nền văn minh vũ trụ cấp bốn đó đi”.

Mặc Lão cung kính cúi người, sau đó nói hết những chuyện mà lão ta biết.

Nghe xong, bà ta bình tĩnh nói: “Nói thế tức là thiếu niên đó lấy được một quan tài máu trong di tích nền văn minh đó?”

Mặc Lão gật đầu: “Đúng thế”.

Người phụ nữ xinh đẹp thờ ơ nhìn Mặc Lão: “Ông nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Mặc Lão do dự một chốc, sau đó nói: “Ta nghe theo Thượng Tôn”.

Người phụ nữ xinh đẹp khẽ cười nói: “Mặc trưởng lão, những năm nay ông đều rất thận trọng, không cầu lập công nhưng cầu cho mình không mắc sai lầm, thận trọng vững vàng không có gì sai, nhưng nếu ông thận trọng quá mức chẳng khác nào giậm chân tại chỗ, tự quan bế mình. Con đường Đại Đạo này vẫn phải có can đảm xông lên, dám thể hiện mới được”.

Mặc Lão vội nói: “Thượng Tôn dạy chí phải”.

Người phụ nữ xinh đẹp hạ cờ xuống, sau đó nói: “Lai lịch của thiếu niên không rõ, tùy tiện kết thù với hắn là không khôn ngoan, nhưng nếu không truy cứu cũng không được, dù sao, mặc dù con trai ta không thành nhân tài cũng vẫn là con trai ta”.

Mặc Lão không nói gì.

Người phụ nữ xinh đẹp: “Lan truyền chuyện hắn có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn ra ngoài, hơn nữa mở đôi mắt vũ trụ, báo cáo hành tung của hắn với nền văn minh vũ trụ bên ngoài bất cứ lúc nào”.

Mượn dao giết người! Mặc Lão híp mắt, sau đó cúi người xuống nói: “Ta hiểu rồi”.

Dứt lời, lão ta lui ra ngoài.

Trong điện, người phụ nữ xinh đẹp giơ một con cờ trắng lên, một lúc sau bà ta mỉm cười ném con cờ sang một bên: “Ta lại thua rồi”.

Dứt lời, bà ta đứng dậy chậm rãi bước đến trước đại điện.

Người phụ nữ xinh đẹp ngẩng đầu nhìn tận cuối chân trời, hai mắt nheo lại: “Nền văn minh Thuật Giả…”

Một nền văn minh cấp bốn đã suy tàn.

Dĩ nhiên bà ta có cách.

Nhưng bà ta chưa từng nghĩ một mình bà ta sẽ đến di tích nền văn minh Thuật Giả thăm dò hoặc cướp đoạt, bà ta vẫn cực kỳ kiêng kỵ nền văn minh vũ trụ cấp bậc này.

Vì bà ta biết rõ nền văn minh vũ trụ cấp bậc này đáng sợ thế nào.

Nền văn minh Cổ Nhân là nền văn minh vũ trụ cấp ba, nếu nền văn minh Cổ Nhân muốn tiêu diệt nền văn minh vũ trụ cấp hai thì đó là chuyện quá mức đơn giản.

Bà ta rất động lòng với thứ mà thiếu niên kiếm tu đó lấy được từ trong nền văn minh Thuật Giả.

Còn đứa con trai đã chết của bà ta…

Đứng trước Đại Đạo, con trai là cái thá gì chứ?

Chỉ cần bà ta nghĩ thôi, bà ta có thể có rất nhiều đứa con trai.



Nền văn minh Quân Lâm.

Trong một tinh không nào đó, Đại Tôn ngồi khoanh chân lại, một bóng dáng mờ ảo như ma thần xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta, toát ra khí tức vô cùng đáng sợ.

Thời không xung quanh dần trở nên hư ảo dưới tác động của từng khí tức này.

Không biết qua bao lâu, Đại Tôn mở mắt ra.

Ầm!

Thời không xung quanh lập tức nổ tung.

Mười phần thần tính.

Đại Tôn hít sâu một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ phấn khích.

Hắn ta đã dừng lại ở cảnh giới chín phần thần tính đã quá lâu rồi, đã vài trăm năm chưa vượt qua được bước này, hơn nữa còn trong trường hợp tích lũy đủ loại tài nguyên khác nhau của nền văn minh Quân Lâm.

Nhưng lúc này sau khi sử dụng cách của nền văn minh Thuật Giả, hắn ta chỉ mất ba ngày là đạt đến cảnh giới mười phần thần tính.

Thì ra cảnh giới mười phần thần tính đơn giản như thế, hơn nữa không còn bao lâu nữa hắn ta đã có thể đạt tới Độc Khai Nhất Đạo…

Ngoài sự phấn khích, còn có sự sợ hãi sâu sắc.

Nền văn minh vũ trụ cấp bốn.

Đó không phải là thứ mà nền văn minh vũ trụ cấp ba có thể tưởng tượng.

Vừa nghĩ đến sau này phải trả giá, vẻ mặt Đại Tôn lại dần trở nên nghiêm trọng.

Một lúc sau, như nghĩ đến điều gì, Đại Tôn bỗng nói: “Khải Lão”.

Một ông lão xuất hiện phía sau Đại Tôn, ông lão cung kính chào, phấn khích nói: “Chúc mừng thiếu chủ đã đến cảnh giới mười phần thần tính”.

Đại Tôn nói: “Nói một chút về thiếu niên kiếm tu đó đi”.

Ông lão gật đầu: “Có người ở ngoài truyền tin thiếu niên đó có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn”.

Đại Tôn khẽ cười: “Nền văn minh vũ trụ đằng sau người đàn ông mang đao đó cũng không phải không có đầu óc, biết mượn dao giết người cơ đấy”.

Ông lão do dự, sau đó nói: “Thiếu chủ, quan tài máu mà thiếu niên đó có được…”

Đại Tôn híp mắt, không nói gì.

Dĩ nhiên hắn ta cũng dao động.

Thấy vẻ mặt của Đại Tôn như thế, ông lão nói: “Chúng ta có cần…”

Đại Tôn lắc đầu: “Cứ đợi trước đã”.

Ông lão trầm giọng nói: “Bây giờ hắn đã đến nền văn minh Tu La rồi, nếu giờ chúng ta ra tay, có thể cưỡng ép đánh chặn hắn, nếu không một khi hắn đi vào nền văn minh Tu La thì rất có khả năng đồ vật trên người hắn sẽ rơi vào tay nền văn minh Tu La…”

Đại Tôn im lặng không nói.

Ông lão lại nói: “Cơ hội không thể mất, mất rồi không tìm được, chúng ta…”

Đại Tôn bỗng quay sang nhìn ông lão: “Tại sao hắn dám đến nền văn minh Tu La?”

Ông lão sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK